Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!

Chương 43: Trò hay

Không muốn làm cho mình thua kém những người khác, Hứa Đồng vào cửa hàng bên đường, mua trang phục và phụ kiện. Thay chiếc váy đai xinh đẹp, tóc vén cao, đi giày cao gót, từng bước từng bước ra ngoài, dưới chân nện từng tiếng “cộp, cộp!", Hứa Đồng điềm nhiên tiến vào nhà họ Chương.

Bảo vệ ngăn Hứa Đồng lại hỏi thiệp mời, Hứa Đồng cười chỉ hỏi một câu, “Có nghe không Chương lão gia nói qua tên Chương Đồng?" Đối phương mồ hôi chảy ròng ròng, cho cô qua.

Chương Đồng. Hai chữ kia nói ra, trong lòng Hứa Đồng chỉ có phẫn nộ và khinh thường, cảm thấy thật buồn nôn.

Đó là tên khi cô chưa cùng mẹ rời đi. Từ khi ba mẹ li hôn, đã đem nó vứt bỏ, từ đó về sau sửa theo họ mẹ.

Đại sảnh nhà họ Chương tràn ngập trong vàng son xa hoa lộng lẫy. Chỉ đảo mắt một vòng, Hứa Đồng liền phát hiện những người kia đều là những nhân vật tầm cỡ quen thuộc thường xuất hiện trên báo chí.

Cô không khỏi cười lạnh. Tiệc tùng quả như báo chí nói, rất nhiều nhân vật nổi tiếng.

Thướt tha khoan khoái tiến vào, trong phòng vang lên một khúc nhạc. Chương Thực Đồng đang đứng trước bánh ngọt nhiều tầng, xem ra tiếp theo là nghi lễ cắt bánh.

Chương Khang Năm cùng Tiền Như Vân đứng ở phía sau, vẻ mặt âu yếm nhìn con gái yêu cười.

Hai mắt Chương Thực Đồng si mê nhìn nơi nào đó. Hứa Đồng theo tầm mắt nhìn qua, cuối cùng dừng lại trên người Cố Thần.

Hắn đang dựa bên cửa sổ, trong tay cầm li rượu, coi như những việc xung quanh không liên quan gì đến mình, thảnh thơi thưởng thức rượu trong tay.

Hứa Đồng xuất hiện, làm hắn ngạc nhiên. Nhìn thấy cô đi lại phía mình, hắn khẽ nheo mắt, lặng lẽ đứng thẳng dậy.

●︶3︶●

Hứa Đồng chớp mắt, trên mặt cười rộ, từng bước từng bước đi đến bên Cố Thần.

Hắn đang dựa bên cửa sổ, nhìn vậy liền nhẹ nhàng đứng thẳng lên.

Dừng lại trước mặt hắn, cách rất gần, nhẹ cười đem li rượu trong tay hắn để sang một bên cửa sổ. Âm nhạc trong phòng vang vang bên tai, kiễng gót chân, ngẩng đầu, nghiêm mặt, đem hai gò má kề sát vào hắn, gần đến chạm vào, đôi môi như quyến rũ mê hoặc đến bên tai hắn, kiều diễm hỏi: “Rất nhàm chán, không bằng nhảy một điệu đi?"

Nói xong liền lùi về chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt quyến rũ mà khiêu khích.

Cố Thần nhẹ giọng cười, giương mắt hỏi: “Muốn làm cái gì?" Rồi cúi sát đầu hỏi, “Đột nhiên như vậy, muốn đùa giỡn gì? Muốn dùng tôi làm vũ khí trong tay, đi trêu chọc những người đó sao?"

Hứa Đồng thản nhiên cười, “Vị hôn thê kia đang nhìn chúng ta sao? Chắc hẳn là đang hướng về phía này đi tới!" Đem hai tay đặt lên vai hắn, gót chân nhẹ nhàng xoay, hai tay từ đầu vai hắn nhẹ nhàng vuốt đến sau ngực, kiều diễm chớp mắt, khóe miệng hơi hé mở, thì thầm làm nũng hỏi hắn: “Không phải là bị vợ quản nghiêm? Chẳng lẽ sợ, cho nên không dám khiêu vũ?"

Ngọn đèn ở bên trong chiếu rực rỡ lập lòe, ánh sáng trên mặt cô lúc sáng ngời lúc lại u mê, nhưng lời nói đó, trong lúc ngọn đèn chuyển động, hắn lại cảm thấy chính mình không cưỡng được có một chút hưởng thụ.

Cố Thần đảo mắt nhìn phía sau, lại thu ánh mắt trở lại Hứa Đồng, môi hơi động, nhẹ cười, “Khích tướng sao? Cũ rồi! Dao Dao hẳn là biết, muốn thắng nhất định không được để lộ chiêu sao?"

Nghe giọng hắn, giống như bị cự tuyệt, nụ cười trên mặt Hứa Đồng hơi đanh lại. Sắp không kịp nữa, Chương Thực Đồng cách chỗ này chỉ còn vài bước chân.

Bỗng nhiên bên hông vụt qua, sau khi kinh ngạc nhận ra, là cánh tay hắn đột nhiên vụt đến, đem cô tiến vào trong lòng.

“Nhưng mà ..." Hắn lại mở miệng, tiếp tục lời nói phía trước, thanh âm trầm thấp có pha chút hương vị xấu xa, “Rất đúng, quả thật là nhàm chán. Không bằng nhảy với em một điệu, nói không chừng khi dừng lại, sẽ có trò hay, khi đó sẽ không cảm thấy buồn. Có phải hay không, Dao Dao?"

Hắn dường như khẽ hôn tai cô khi thì thầm kêu ra hai chữ Dao Dao.

●︶3︶●

Nói xong, tay Cố Thần đã nhanh chóng ôm gọn vòng eo thon thả của cô, theo âm nhạc tiến nhanh ra giữa sàn nhảy.

Chương Thực Đồng chạy không kịp đến bên cửa sổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ giống một đôi bướm song song lượn vòng tiến khỏi tầm mắt.

●︶3︶●

Vừa nghe Cố Thần nói, bị nhiệt khí từ hắn tỏa vào, bên tai Hứa Đồng không chịu được khống chế trở nên tê dại.

Còn nói người khác là quỷ kế đa đoan, chính hắn không phải là đầy những ý nghĩ đen tối xấu xa hay sao, lại có quyền chê cười người khác?

Hứa Đồng bắt đầu linh động phối hợp cùng Cố Thần, nhẹ xoay hai vòng eo, ánh mắt quyến rũ nhìn Cố Thần yêu kiều cười, “Thật là xấu, trước mặt nhạc phụ tương lai cũng không chịu để mặt mũi cho vị hôn thê, trước mắt bao nhiêu người như vậy lại cùng với người khác khiêu vũ!"

Cố Thần nhẹ nhàng đem Hứa Đồng thả ra khẽ xoay người lại nhẹ nhàng đem cô trở lại, tiến vào trong lòng mình, khóa ở trước ngực, tiến thật gần, mỗi lần chuyển động đều cọ xát vào nhau, chỉ cách một lớp quần áo mỏng manh. Không biết có phải cố ý hay không, ngực cô luôn cọ qua hắn, làm tâm can hắn ngứa ngáy, hận không thệ đem cô ôm chặt trong lòng.

Hắn dán bên tai cô, âm thanh thâm trầm như mê hoặc, nhẹ giọng: “Nhạc phụ tương lai? Là ba của ai a? Dao Dao?"

Một câu đơn giản lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa, làm cho người ta suy nghĩ quẩn quanh.

Nhưng Hứa Đồng không hề bị hắn mê hoặc. Nghĩ đến chuyện di chuyển mộ mẹ, trong lòng chỉ có một nỗi oán hận.

Mỉm cười với Cố Thần, cô nói, “Cố thiếu muốn xem không phải là không có chuyện vui để diễn, có thể làm cho Cố thiếu thỏa nguyện. Nhưng có một yêu cầu, nếu muốn xem náo nhiệt, chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn, đừng tham dự vào!"

Cánh tay Cố Thần ở bên hông cô, đột nhiên dùng sức kéo lại, cơ thể bị hăn nhanh chóng ôm gọn trong lòng.

Hắn cúi đầu cách rất gần, gần như đã chạm đến môi cô. Hắn nheo mắt lại nhìn, thì thầm hỏi: “Dao Dao, quyến rũ, khiêu vũ cùng tôi, từ đầu tới đuôi mục đích muốn đạt tới chính là câu nói kia sao?"

Hứa Đồng vô tội chớp mắt, còn chưa kịp lên tiếng, âm nhạc liền dừng lại.

Cố Thần buông cô ra, khẽ cười, “Dao Dao! không bằng đoán xem, tôi có hay không tham gia vào màn này?"

●︶3︶●

Cố Thần hỏi xong, không đợi Hứa Đồng trả lời liền rời đi. Hứa Đồng nhìn hắn cười lạnh. Hắn nghĩ chính mình là mèo, lại đem cô thành chuột để chơi đùa, để hắn áp chế trong tay hay? Dễ dàng vậy sao? Thực buồn cười.

Nếu chuyện di chuyển mộ của mẹ cô, hắn biết mà vẫn làm, thì đêm nay nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!

●︶3︶●

Trước mắt bỗng sáng lên. Hai tròng mắt Hứa Đồng cảm thấy đau đớn.

Người dẫn chương trình sai người mở đèn. Anh ta đứng ở nơi sáng nhất, tay cầm microphone lớn tiếng tuyên bố, kế tiếp sẽ là nghi thức cắt bánh.

Hứa Đồng chăm chú nhìn qua. Chương Thực Đồng mặc váy lụa mỏng nhiều tầng, đứng ở trước chiếc bánh sinh nhật rất lớn. Không biết có phải ngọn đèn quá chói mắt hay không, nhìn qua sắc mặt cô ta dường như tái nhợt. Nâng dao lên, chậm chạp không hạ xuống. Tầm mắt bỗng nhiên đảo một vòng bên trong, giống như tìm ai đó, ánh mắt băn khoăn.

Khi ánh mắt dừng lại, trên gương mặt lúc này đã hiện lên kinh ngạc. Hai tay dường như không chịu khống chế, chiếc dao cắt bánh lập tức rơi trên mặt đất.

●︶3︶●

Hứa Đồng đón nhận ánh mắt Chương Thực Đồng chằm chằm trên mặt mình, ánh mắt kinh sợ, ý cười đậm đà, thản nhiên từng bước đi ra khỏi đám người, đến gần bánh ngọt, trước mặt Chương Thực Đồng.

Nhìn thấy cô xuất hiện, Tiền Như Vân lập tức tiến đến phía trước, đứng bên cạnh con gái, tư thế đề phòng như chuẩn bị cùng đối phương một trận sống chết.

Chương Khang Năm đứng một chỗ, không hề di chuyển. Ánh mắt nhìn Hứa Đồng, có kinh ngạc, có vui mừng, có chờ mong.

Ông nhớ qua mình đã bao lâu không gặp con gái, thì ra bây giờ đã trở nên xinh đẹp như vậy. Không thể tưởng tượng được hôm nay lại xuất hiện ở đây, có phải hay không đến gọi ông một tiếng “ba"?

Hứa Đồng lướt ánh mắt qua Tiền Như Vân, thẳng tắp nhìn về phía Chương Khang Năm.

Nhìn ông, cô bỗng nhiên mỉm cười rạnh rỡ, mềm mại uyển chuyển mở lời: “Mẹ cũng đã sớm yên nghỉ, vì sao lại có thể tùy tiện động đến mộ địa người đã khuất? Tôi tới để hỏi một câu: Chủ ý muốn động đến khối đất kia, trước đó có phải hay không nên hỏi người đã khuất đến tột cùng có muốn chuyển nhà hay không? Khi còn sống đã không hề tôn trọng, chẳng lẽ sau khi qua đời còn muốn dẫm đạp lên sao? A! Tất nhiên là không muốn! Nên biết, mẹ tôi ghét nhất là phải chuyển nhà, cho nên, nếu tù tiện động vào mộ địa, chuyện gì xấu cũng làm được, từ sau gia đình các người cũng đừng nghĩ đến có ngày yên ổn!"

Giọng nói cay động cùng bộ dáng dịu dàng xinh đẹp thật cách nhau một trời một vực. Mọi người đều phải kinh ngạc theo dõi, muốn hiểu được không biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ ngoại trừ Cố Thần.

Hắn sớm đã quen thuộc cô gái có hàng ngàn bộ mặt kia, trong ngoài bất đồng thế này, hắn đã rất lâu chưa gặp, thật làm cho người khác khôngười tránh khỏi cảm giác nhớ nhung.

Chương Khang Năm biến sắc, Chương Thực Đồng đứng ở phía trước quát lớn: “Hứa Đồng, cô giữ chút mặt mũi được không? Nơi này nhiều người như vậy, lại vào quấy rối, cũng không cảm thấy dọa người sao? Còn nữa, sao có thể ăn nói với ba như vậy! Ba dù sao cũng là bề trên có biết hay không? Tại sao có thể ăn nói thiếu giáo dục như thế? Mẹ cô cũng không dạy cô lễ phép sao ... A! Hứa Đồng, có phải hay không cô điên rồi?"

Lúc bắt đầu, Hứa Đồng còn mặc Chương Thực Đồng lải nhải. Về sau, nghe đến cô ta nhắc đến mẹ mình, kiên nhẫn hoàn toàn biến mất, rất nhanh vươn tay cầm ly rượu, không do dự hắt lên mặt Chương Thực Đồng.

Chương Thực Đồng hét chói tai, cái gọi là khí chất lễ độ trong khoảnh khắc biến thành hư không. Thoạt nhìn rất thê thàm, chất lỏng màu đỏ đọng trên mặt, không hề giống một cô công chúa kiêu ngạo, đài các.

Hứa Đồng lại cười, “Chương Thực Đồng, tôi nói cho cô biết, đêm nay, ai dọa người ai không dọa người trong lòng mỗi người sẽ có nhận xét riêng. Trong lòng không có ủy, sợ gì người khác nhìn thấy?" Ngữ điệu bỗng nhiên biến đổi, trở nên lạnh lùng, sắc bén cảnh cáo Chương Thực Đồng: “Đã nhắc không được động chạm đến mẹ tôi, nhưng cô lại không nhớ kĩ! Đừng trách, cái này cô đáng phải nhận! Nói cho cô biết, mẹ tôi dạy tôi rất tốt! Dạy cho tôi biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, cho tôi hiểu được luật nhân quả, làm người không thể hẹp hòi! Không giống như ai đó, tấm lòng quảng đại,, có thể dùng hai mươi vạn đã nghĩ bỏ chị gái mình, uy hiếp không được gặp ba, không được động đến tiền cảu ba! Ha ha, Chương Thực Đồng, mọi người ở đây chắc chắn sẽ vì con số “khổng lồ" như vậy mà cảm thấy khó coi!"

Chương Thực Đồng tay chân luống cuống, sợ hãi vuốt tóc bên gò má, trộm liếc Chương Khang Năm.

Tiền Như Vân vốn đang tức giận, giờ phút này cũng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng trở lại bên cạnh Chương Khang Năm, giống như muốn giải thích điều gì đó.

Chương Khang Năm nhìn Hứa Đồng, trên mặt hiện lên một tia đau xót.

Nhìn thấy ba không hề có ý trách móc mình, Chương Thực Đồng lập tức lại trở nên kiêu ngạo, kêu to: “Hứa Đồng, cô thật làm mất mặt nhà họ Chương! Quả là đồ lưu manh!"

Hứa Đồng giơ tay, cầm chiếc li trên bàn, không chú ý cười khanh khách: “Đúng nói cái gì mà nhà họ Chương mất mặt hay không, tôi họ Hứa, không phải họ Chương, mặt cái gì chỉ liên quan đến họ Hứa. Nếu nói đến chuyện mất mặt, e rằng cô am hiểu hơn tôi. Ha ha! Mất mặt? Cô có tư cách gì nói tôi? Lưu manh thì sao? Cho dù là lưu manh, cũng là có cha sinh mà không có cha dưỡng, không có người dạy dỗ a!"

Nghe Hứa Đồng nói, đau xót trên mặt Chương Khang Năm dường như tăng nên rất nhiều.

Chương Thực Đồng tức giận đến cả người run run, vung tay la to: “Người đâu, tới đây! Nhanh lên! Đem loại lưu manh này lôi ra ngoài! Mau! Chúng ta không chào đón loại người hạ đẳngnayf!"

Hai mắt Hứa Đồng khẽ đảo, nhỏ nhẹ mở miệng: “Thật muốn nhìn xem, người nào dám. Chương Thực Đồng, cô nhớ cho rõ. Tôi có rất nhiều anh em lưu manh đầu gấu. Trừ khi về sau cô đừng ra khỏi của, nếu không ta sẽ bảo họ cho cô một trận, vài lần thành hoa tàn liễu bại, đây cũng là sở trường của lưu manh đấy! Đúng, ba cô có tiền tuê vệ sĩ đúng không? Tôi nói cho cô biết, bọn họ ở chỗ sáng, chúng tôi ở chỗ tối, cho nên trăm ngàn phải đề phòng a!"

Giọng nói bình thản, đều đều, trên mặt dù cười, nhưng ý cười lại cạnh lẽo, khí thế bức người làm cho Chương Thực Đồng nhịn không được khẽ rùng mình.

“Hứa Đồng, cô thật ti bỉ!" Cô ta thê lương kêu lên, đầy tủi nhục, “Chúng tôi làm gì cô? Vì sao không để yên cho chúng tôi? Chúng tôi còn gì liên quan đến mẹ cô? Vì sao lại không thể cho qua được?"

Hứa Đồng nhanh chóng giơ tay, một chiếc bạt tai vừa nhanh vừa mạnh giáng trên mặt Chương Thực Đồng.

“Cô không nhớ sao?" Hứa Đồng lạnh mặt uy hiếp Chương Thực Đồng, “Lời tôi cảnh cáo cô để lọt từ tai này sang tai kia phải không? Nghe cho rõ, còn dám động đến mẹ tôi" Tiến lại gập híp mặt, nhỏ giọng, gằn từng chữ, tàn nhẫn nói với Chương Thực Đồng hai chữ: “Tôi giết!"

●︶3︶●

Chương Thực Đồng sau khi kinh ngạc, cảm thấy nhục nhã. Ở trước mặt nhiều người như vậy, lại bị nhận lấy một chiếc bạt tai. cô ta hổn hển giơ tay, định đánh trả lại bị Hứa Đồng tóm lấy. Hứa Đồng xiết chặt cổ tay Chương Thực Đồng, đột nhiên dùng sức làm Chương Thực Đồng đau đớn thét lên.

Hứa Đồng khinh thường cười, “Sao? Muốn đánh? Nằm mơ!". Đem cánh tay Chương Thực Đồng buông mạnh, hai bàn tay cô vỗ nhẹ giống như trên ta dính bẩn, muốn đem chúng phủi sạch sẽ.

Chương Thực Đồng tủi hổ quay đầu nhìn Cố Thần, “Cố Thần, cô ta đánh em!" Nhìn hắn vừa khóc lóc vừa kể lể.

Hứa Đồng cảm thấy Chương Thực Đồng bộ dạng thật mất mặt, bộ dáng uất ức này, nếu là vị hôn phu nhìn thấy chắc chắn chỉ có thể hận không thể hủy hôn.

Cô giương mắt nhìn Cố Thần, hắn ý bên cửa sổ, tay khẽ mân môi, giống như có chút đăm chiêu.

Hứa Đồng hơi chột dạ. Lo lắng hắn sẽ can thiệp, không đợi hắn mở miệng liền nói: “Hôm nay là chuyện trong nhà, Cố tiên sinh, ngài mới chỉ đính hôn, cũng chưa được xem là con rể nhà họ Chương, nên sự việc này ngài cũng không nên nhúng tay vào!"

Đáp lại lời nói, Cố Thần khẽ cười, nhấc chén rượu, “Ân, đúng! Là chuyện trong nhà, cho nên ..." Hắn quay đầu nhìn Chương Khang Năm, “Chương lão gia, xem ra tôi không can thiệp vào có lẽ sẽ tốt hơn!"

Chương Khang Năm nghiêm mặt gật đầu với hắn. Hứa Đồng cuối cùng cũng có thể thở ra.

Tiền Như Vân thấy con gái mình bị chồng tương lai từ chối, không khỏi có chút đau lòng đi đến bên người Chương Thực Đồng, thương xót ôm lấy, hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Đồng, “Thật sự nói không sai! Hứa Đồng, cô chính là loại người không có giáo dục!"

Hứa Đồng cười rộ lên, vỗ tay: “Không sai không sai! Thật là không có giáo dục, bởi vì ba tôi bị tình nhân câu kéo, bỏ vợ con, không thăm không hỏi. Từ nhỏ không có ba dạy dỗ, Tiền thư kí, làm sao có thể có giáo dục? tôi chân thành muốn nói một câu: Tiền thư kí, năm đó khi câu kéo Chương tổng, có nghĩ tới hay không đó là người đã có vợ có con?"
Tác giả : Hồng Cửu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại