Hậu Tinh Thần Biến
Chương 397: Huyết Ma phá phong
Trải qua trăm năm năm tháng, giờ phút này Tát Hải dường như đã hoàn toàn hóa thân thành Huyết Ma, toàn thân ngưng tụ một cỗ huyết khí sền sệt mù mịt, một cỗ sát khí cuồng bạo xông tận lên trời cao.
Mà ở giờ khắc này, Huống Thiên Minh dựa vào Huyền lão đánh ra đồ án huyền ảo đang làm nhiễu loạn nguyên thần của Huyết Ma, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn, hào quang hoa văn thần thánh trang nghiêm màu vàng kia tăng vọt, hai khỏa răng nanh lành lạnh lúc này lộ ra vô cùng dữ tợn, khí thế không gì sánh nổi làm cho nguyên thần của Huyết Ma cũng thoáng chấn động.
Trải qua tám trăm mười đạo kiếp lôi luyện thể đã tạo cho thân thể Huống Thiên Minh đạt tới một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên sau khi hấp thu Thiên đạo chi nhận của Hồng Quân cùng với chí bảo Tu La Tổ mộc, năng lực của hắn có lẽ đã đạt tới cảnh giới Á hoàng giai, thậm chí là Hoàng giai.
Huyết vân bồng bềnh trôi ở giữa không trung không ngừng mãnh liệt bốc lên, hào quang màu trắng bao phủ bên ngoài càng lúc càng ảm đạm, từng đạo từng đạo vết nứt rạn loang lổ xuất hiện càng ngày càng nhiều, từng tràng từng tràng âm thanh hỗn loạn gầm rú "tê tâm liệt phế" (xé nát tim gan phèo phổi), khí tức bạo ngược mãnh liệt khiến cho toàn cả Sa thành đều tựa hồ chấn động kinh hoàng. Hồng Quân vội vàng phóng ra Hồng Quân giới đem bọn Ngộ Không bao trùm trong đó, ngăn chận sát khí huyết tinh của Huyết Ma ở bên ngoài.
Trên khuôn mặt nhăn nhíu già lão của Huyền lão kia hiện ra vẻ lo lắng trầm trọng, đối với năng lực Huyết Ma hiện tại chỉ có thể dùng cao thâm không lường để hình dung, với cảnh giới của ông hiện giờ nhưng lại không có cách nào thăm dò được, không khỏi vì Huống Thiên Minh mà dâng lên nỗi lo âu hoảng sợ. Đúng là lời tiên đoán lưu truyền từ rất lâu đó, lại dường như công bố chính thời điểm này cũng chỉ có truyền nhân của Thiên Mông mới có thể hoàn toàn hủy diệt được Huyết Ma, hắn mới đúng là con đường sinh cơ kia!
Bên trong huyết vân, Huống Thiên Minh thần sắc lạnh như băng, khí thế vào giờ khắc này hoàn toàn áp chế nguyên thần của Huyết Ma trong vòng vây.
"Ngươi nhất định phải từ ta mà kết thúc!"
Huyết Ma sau phút chốc giật mình kinh ngạc, chợt ha hả cười điên cuồng, toàn bộ huyết vân tựa hồ cũng theo sự phấn khích ấy mà máy động:
"Chỉ bằng vào ngươi, ngươi tưởng mình là cái gì!"
Huyết Ma phẫn nộ rống lên, huyết khí sền sệt dường như thoáng cái sôi trào, phát ra một tràng tiếng sấm động ầm ầm vang vọng, chỉ thấy một điểm huyết quang xuất hiện ở trước mặt Huống Thiên Minh, cứ giống như quả bom nổ mạnh rất nhanh lan rộng ra chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lên toàn thân hắn.
Huống Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, trong tay bỗng nhiên hiện ra một vành lãnh nhận kim sắc hình nửa vầng trăng, tản phát ra từng tia lãnh quang, cùng huyết khí mãnh liệt kia giống như nước với lửa đối nghịch quấn lấy nhau tranh giành chiến thắng.
Huyết Ma phẫn nộ nhìn Huống Thiên Minh, hai mắt đỏ như máu hiện ra vẻ khủng bố cực kỳ, toàn thân huyết khí sền sệt không ngừng máy động, trông cứ giống như hung thần ác quỷ tới từ nơi địa ngục sâu thẳm. Huyền lão thấy thế, không khỏi nhớ tới trận chiến ngàn vạn năm trước ấy Thủy Quân cùng tứ đại hộ pháp Thiên Vương hợp lực phong ấn Huyết Ma, sự hùng mạnh của Huyết Ma cũng không phải ông có khả năng địch nổi, tuy rằng Huyết Ma trong trận chiến đó bị phong ấn, nhưng Thủy Quân cùng với ba đại hộ pháp Thiên Vương lại đều phải chết như thế, Huyền lão giờ phút này đúng là không nghĩ tới lại nhìn thấy màn cảnh xưa ấy có thể tái diễn trong ngày hôm nay.
Huống Thiên Minh nhận được Thiên đạo chi nhận đã nắm giữ bộ phận Thiên đạo, mà bộ phận Thiên đạo này có thể trợ giúp hắn đột phá đến lĩnh vực hoàng giai, cũng là điều trọng yếu để tiêu diệt Huyết Ma.
"Ầm!" Một tiếng kêu to, Thiên đạo chi nhận phóng vút lên cao ẩn chứa khí tức hủy diệt mãnh liệt oanh kích dữ dội vào thân hình của Huyết Ma khiến cho hư không thoáng chốc đều nứt toát vỡ vụn.
Trên bầu trời giống như một tiếng sấm rền nổ vang, quang mang đỏ như máu phóng ra lan tràn phủ đầy che lấp ánh sáng mặt trời, đầy trời đều tràn lan mây mù đỏ tươi. Một tiếng rống long trời lỡ đất từ trong miệng Huyết Ma bạo phát ra:
"Tiểu bối vô tri! Dám mạo phạm ta, các ngươi đều phải chết cho ta!"
Thanh âm bạo ngược này dường như ẩn chứa sát khí huyết tinh vô tận, khiến cho mọi người có cảm giác như rơi vào trong một cỗ uy áp mãnh liệt đến nỗi hít thở không thông.
Huyền lão giật mình kinh sợ, vội vàng hai tay kết ấn, ở giữa một mảnh quang hoa sáng lạn thủ thế cổ quái ấy hình thành không ngừng các loại đồ án cực kỳ huyền ảo, dưới sự điều khiến của Huyền lão mãnh liệt hướng về Huyết Ma đang phẫn nộ ào tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Giờ phút này Huyết Ma ở trong vùng huyết khí sền sệt hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng, có thể cảm nhận được chỉ có sát khí bạo ngược kia, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp huyết vân nổ tung nứt toát ra, toàn cả trên trời dưới đất đều bị phủ kín huyết sắc trùng trùng, đồ án huyền ảo đó chỉ trong nháy mắt bị huyết khí cuộn trào mãnh liệt thôn phệ tiêu tán. Thoáng cái sắc mặt Huyền lão trở thành trắng bệch, thân hình lắc lư lui lại mấy bước liền, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
"Ha Ha Ha Ha Ha Ha!"
Huyết Ma điên cuồng cười vang vọng trong thiên địa, huyết vân không ngừng nổ tung lan tràn ra, khiến cho toàn cả Sa thành đã biến thành một cõi luyện ngục đỏ thắm.
Đám người Hồng Quân, Đế Tuyết Phong đều nhìn thấy mà ghê người, nếu như không nhờ Hồng Quân giới miễn cưỡng ngăn chặn huyết khí lại, chỉ sợ tất cả mọi người tại đây đã bị huyết khí ô uế này ăn mòn.
"Rắc! Rắc!"
Giữa huyết vân bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nứt vỡ, cùng lúc đó Tần Vũ tựa hồ rốt cuộc không thể kềm chế được hộc ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc, ôm chặt lồng ngực phập phồng không ngừng, trầm giọng nói:
"Thật không nghĩ tới cửu cấp khốn trận cũng không có tác dụng ngăn cản được hắn, quả là một tên khốn mạnh mẽ thật kinh khủng!"
Đế Tuyết Phong kinh hãi thất sắc:
"Phụ thân, đến tột cùng nó mạnh đến cỡ nào?"
Tần Vũ cười khổ lắc lắc đầu:
"Chỉ sợ cho dù là tu vi Chưởng khống giả của kiếp trước cũng không thể làm gì được nó, "Huyết Ma xuất thế, không thể ngăn cản!"" Những lời này mới vừa dứt, một cột huyết quang phóng vọt lên cao, giống như bắn xuyên qua thiên địa tức thì huyết vân mãnh liệt lan tràn.
"Thiên Minh!" Lãnh Diễm Phỉ phát ra một tiếng thét kinh hãi, toàn thân nàng run rẩy trong ánh mắt toát ra vẻ lo lắng trầm trọng.
Trong huyết khí sền sệt, Thiên đạo chi nhận thấu phát ra một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa, lần nữa lại bổ tới trước mặt Huyết Ma. Thế nhưng Huyết Ma lần này không có phản ứng gì, ngược lại phát ra một tiếng cười lạnh khiến người ta lạnh mình sởn gai ốc. Chỉ thấy một đạo huyết quang đỏ sậm mạnh mẽ nghênh đón Thiên đạo chi nhận, ầm ầm một tràng tiếng vang, toàn bộ huyết vân đều mãnh liệt chấn động, lãnh nhận kim sắc phát ra một tiếng rít dài bén nhọn, nhất thời hào quang giảm sút trầm trọng, bốn phía huyết khí sền sệt tựa hồ cảm nhận được Thiên đạo chi nhận thế lực suy yếu đi, điên cuồng tuôn tràn tới, dường như nhất định phải thôn phệ Thiên đạo chi nhận mới thôi.
Nhưng Huống Thiên Minh sắc mặt lại không lộ chút e sợ nào, chỉ là có một loại ngưng đọng thần bí, lớn tiếng quát:
"Phá!"
Đúng lúc này, tựa hồ ngay cả Huyết Ma cũng không cảm nhận được, trên lãnh nhận kim sắc kia hiện rõ một sợi máu đỏ bất bình thường bất thình lình phóng xuất ra huyết quang cực kỳ chói mắt, đó vốn là một tia tinh huyết của Huyết Ma, hắn không phát hiện ra ẩn tình bên trong cũng là chuyện dễ hiểu. Tia tinh huyết kia dường như ẩn chứa lực ô uế ăn mòn mãnh liệt vô cùng, trong nháy mắt đã bao phủ lên Thiên đạo chi nhận sau đó thuận theo huyết vân mạnh mẽ cuộn trào cuốn vào trong cơ thể Huyết Ma.
Tần Vũ thân hình thoáng rung động một ngụm máu tươi lại dâng lên thoát ra cổ họng, lực lượng cắn trả cường đại này khiến cho Lục đạo Luân Hồi trong cơ thể đã bắt đầu không ổn định lại được.
Một bên Huyền lão sắc mặt khó coi càng nặng xuống, run giọng nói:
"Huyết Ma rốt cục xuất thế… Oa nhi a, vận mệnh của thiên địa, hết thảy đều ở trong tay của ngươi!"
Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh bị Huyết Ma thôn phệ, thân cũng bị trọng thương, thất khổng đều chảy đầy máu tươi, dù sao Thiên đạo chi nhận từ lâu đã cùng hắn dung hợp làm một, hiện giờ lại bị lực ô uế của Huyết Ma ăn mòn cũng giống như thân mình bị cắt đi một miếng thịt, toàn thân đều vì đau đớn kịch liệt mà co giật từng hồi.
Nhưng mà, Huyết Ma sau khi thôn phệ lãnh nhận kim sắc Huống Thiên Minh càng thêm cuồng bạo hẳn lên, đám người Tần Vũ lần nữa lại cảm nhận như cái lực lượng kia không thuộc về không gian này, chẳng những hung tàn bạo ngược, rất không ổn định, hơn nữa lực phản phệ rất mãnh liệt.
Chỉ thấy huyết vân kia chuyển động giữa không trung phát ra từng tràng chấn động ầm vang, huyết khí sền sệt chợt biến thành thưa thớt hẳn đi, khí tức hung thần ác sát kia chính trong khoảnh khắc này thu liễm lại đến cực độ.
Huống Thiên Minh thảm hại ngã dài trên mặt đất, Lãnh Diễm Phỉ là người đầu tiên xông ra ngoài, vội vàng nâng hắn dậy, có điều Huống Thiên Minh bị thương quá nặng nhìn thấy được quá mức suy yếu.
Hồng Quân tựa hồ cảm giác được cái gì, lớn tiếng nói:
"Mau trở lại Hồng Quân giới của ta!" Dưới sự nâng đỡ của Lãnh Diễm Phỉ, Huống Thiên Minh gắng gượng đứng lên, hắn cắn chặt hàm răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào huyết vân không ngừng tan biến, lạnh giọng nói:
"Hết thảy việc này vẫn còn chưa có kết thúc!"
Thần sắc hắn hiện ra vẻ kiên định khiến cho mọi người không thể phủ nhận quyết tâm của hắn, từ khi kế thừa trí nhớ của Thiên Mông, hắn có được tám phần năng lực dự đoán của Thiên Mông, cũng như nhau hắn thân là thánh sứ mà còn có được Thiên đạo chi nhận chính là điểm mấu chốt để chống lại Huyết Ma.
Xem ra Huyết Ma đã hoàn toàn phá vỡ khốn trận "Càn Khôn" của Tần Vũ, theo huyết khí sền sệt không ngừng thưa thớt rồi tiêu tán đi, một bóng người dần dần hiện lên ở trước mặt mọi người.
Có thể nói một người do máu tươi ngưng kết mà thành!
Làn da huyết sắc, đầu tóc cùng với chiến giáp đều một màu máu đỏ, không chỗ nào là không thấu phát ra một cỗ sát khí khiến cho người ta hít thở không thông, tuy rằng không có hung tàn bạo ngược như lúc trước, nhưng giờ phút này lại làm cho tận đáy lòng người cảm nhận được một nỗi kinh hoàng không thể kềm chế. Trên khuôn mặt anh tuấn kia không có một tia dao động tình cảm, ánh mắt sâu sắc không thấy đáy, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Huyền lão bên cạnh Tần Vũ.
"Lão già, đã lâu không gặp!" Thanh âm hắn giống như ma đao rỉ sắt cùng giấy nhám cọ xát vào nhau, khàn khàn chói tai. Huyền lão không có trả lời, nhưng trên khuôn mặt già nua sớm đã không còn một tia khí sắc, trận chiến năm đó giờ này hồi tưởng lại dường như mới xảy ra ngày hôm qua, trong ký ức hãy còn mới toanh.
Huyết Ma nhìn lên phía chân trời, hít một hơi thật sâu, phát ra một tiếng thở dài thoải mái:
"Phong ấn dù sao cũng phải có ngày cởi bỏ, mà rốt cục cái ngày này đã tới rồi, từ lúc khởi đầu đó, ta đã phát thệ thề phải giết sạch tất cả mọi người các ngươi, hủy diệt cái Thiên thần giới này!" Thanh âm khàn khàn lạnh như băng đó, mọi người nghe mà hình như đều có một loại uy nhiếp vô hình khiến cho trong lòng run rẩy khiếp sợ.
Huyền lão hừ lạnh một tiếng:
"Vào ngày trời long đất lở đó có nam tử tóc vàng, thân nắm lãnh nhận hình nửa vầng trăng, chính là người được tuyển chọn là thánh sứ! Ngươi cho rằng ngươi có năng lực này sao?"
"Cái lời tiên đoán mờ mịt này không thể ứng nghiệm được." Huyết Ma khinh thường liếc mắt nhìn Huống Thiên Minh, chợt rất nhanh đảo mắt lướt qua mọi người, cười lạnh nói: "Đã không còn Thủy Quân, đã không còn tứ đại hộ pháp Thiên Vương, ta thật muốn thử xem các ngươi làm thế nào phong ấn ta, Ha Ha Ha Ha!"
Huyết Ma xuất thế, thiên địa đại kiếp nạn!
Mà ở giờ khắc này, Huống Thiên Minh dựa vào Huyền lão đánh ra đồ án huyền ảo đang làm nhiễu loạn nguyên thần của Huyết Ma, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn, hào quang hoa văn thần thánh trang nghiêm màu vàng kia tăng vọt, hai khỏa răng nanh lành lạnh lúc này lộ ra vô cùng dữ tợn, khí thế không gì sánh nổi làm cho nguyên thần của Huyết Ma cũng thoáng chấn động.
Trải qua tám trăm mười đạo kiếp lôi luyện thể đã tạo cho thân thể Huống Thiên Minh đạt tới một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên sau khi hấp thu Thiên đạo chi nhận của Hồng Quân cùng với chí bảo Tu La Tổ mộc, năng lực của hắn có lẽ đã đạt tới cảnh giới Á hoàng giai, thậm chí là Hoàng giai.
Huyết vân bồng bềnh trôi ở giữa không trung không ngừng mãnh liệt bốc lên, hào quang màu trắng bao phủ bên ngoài càng lúc càng ảm đạm, từng đạo từng đạo vết nứt rạn loang lổ xuất hiện càng ngày càng nhiều, từng tràng từng tràng âm thanh hỗn loạn gầm rú "tê tâm liệt phế" (xé nát tim gan phèo phổi), khí tức bạo ngược mãnh liệt khiến cho toàn cả Sa thành đều tựa hồ chấn động kinh hoàng. Hồng Quân vội vàng phóng ra Hồng Quân giới đem bọn Ngộ Không bao trùm trong đó, ngăn chận sát khí huyết tinh của Huyết Ma ở bên ngoài.
Trên khuôn mặt nhăn nhíu già lão của Huyền lão kia hiện ra vẻ lo lắng trầm trọng, đối với năng lực Huyết Ma hiện tại chỉ có thể dùng cao thâm không lường để hình dung, với cảnh giới của ông hiện giờ nhưng lại không có cách nào thăm dò được, không khỏi vì Huống Thiên Minh mà dâng lên nỗi lo âu hoảng sợ. Đúng là lời tiên đoán lưu truyền từ rất lâu đó, lại dường như công bố chính thời điểm này cũng chỉ có truyền nhân của Thiên Mông mới có thể hoàn toàn hủy diệt được Huyết Ma, hắn mới đúng là con đường sinh cơ kia!
Bên trong huyết vân, Huống Thiên Minh thần sắc lạnh như băng, khí thế vào giờ khắc này hoàn toàn áp chế nguyên thần của Huyết Ma trong vòng vây.
"Ngươi nhất định phải từ ta mà kết thúc!"
Huyết Ma sau phút chốc giật mình kinh ngạc, chợt ha hả cười điên cuồng, toàn bộ huyết vân tựa hồ cũng theo sự phấn khích ấy mà máy động:
"Chỉ bằng vào ngươi, ngươi tưởng mình là cái gì!"
Huyết Ma phẫn nộ rống lên, huyết khí sền sệt dường như thoáng cái sôi trào, phát ra một tràng tiếng sấm động ầm ầm vang vọng, chỉ thấy một điểm huyết quang xuất hiện ở trước mặt Huống Thiên Minh, cứ giống như quả bom nổ mạnh rất nhanh lan rộng ra chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lên toàn thân hắn.
Huống Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, trong tay bỗng nhiên hiện ra một vành lãnh nhận kim sắc hình nửa vầng trăng, tản phát ra từng tia lãnh quang, cùng huyết khí mãnh liệt kia giống như nước với lửa đối nghịch quấn lấy nhau tranh giành chiến thắng.
Huyết Ma phẫn nộ nhìn Huống Thiên Minh, hai mắt đỏ như máu hiện ra vẻ khủng bố cực kỳ, toàn thân huyết khí sền sệt không ngừng máy động, trông cứ giống như hung thần ác quỷ tới từ nơi địa ngục sâu thẳm. Huyền lão thấy thế, không khỏi nhớ tới trận chiến ngàn vạn năm trước ấy Thủy Quân cùng tứ đại hộ pháp Thiên Vương hợp lực phong ấn Huyết Ma, sự hùng mạnh của Huyết Ma cũng không phải ông có khả năng địch nổi, tuy rằng Huyết Ma trong trận chiến đó bị phong ấn, nhưng Thủy Quân cùng với ba đại hộ pháp Thiên Vương lại đều phải chết như thế, Huyền lão giờ phút này đúng là không nghĩ tới lại nhìn thấy màn cảnh xưa ấy có thể tái diễn trong ngày hôm nay.
Huống Thiên Minh nhận được Thiên đạo chi nhận đã nắm giữ bộ phận Thiên đạo, mà bộ phận Thiên đạo này có thể trợ giúp hắn đột phá đến lĩnh vực hoàng giai, cũng là điều trọng yếu để tiêu diệt Huyết Ma.
"Ầm!" Một tiếng kêu to, Thiên đạo chi nhận phóng vút lên cao ẩn chứa khí tức hủy diệt mãnh liệt oanh kích dữ dội vào thân hình của Huyết Ma khiến cho hư không thoáng chốc đều nứt toát vỡ vụn.
Trên bầu trời giống như một tiếng sấm rền nổ vang, quang mang đỏ như máu phóng ra lan tràn phủ đầy che lấp ánh sáng mặt trời, đầy trời đều tràn lan mây mù đỏ tươi. Một tiếng rống long trời lỡ đất từ trong miệng Huyết Ma bạo phát ra:
"Tiểu bối vô tri! Dám mạo phạm ta, các ngươi đều phải chết cho ta!"
Thanh âm bạo ngược này dường như ẩn chứa sát khí huyết tinh vô tận, khiến cho mọi người có cảm giác như rơi vào trong một cỗ uy áp mãnh liệt đến nỗi hít thở không thông.
Huyền lão giật mình kinh sợ, vội vàng hai tay kết ấn, ở giữa một mảnh quang hoa sáng lạn thủ thế cổ quái ấy hình thành không ngừng các loại đồ án cực kỳ huyền ảo, dưới sự điều khiến của Huyền lão mãnh liệt hướng về Huyết Ma đang phẫn nộ ào tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Giờ phút này Huyết Ma ở trong vùng huyết khí sền sệt hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng, có thể cảm nhận được chỉ có sát khí bạo ngược kia, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp huyết vân nổ tung nứt toát ra, toàn cả trên trời dưới đất đều bị phủ kín huyết sắc trùng trùng, đồ án huyền ảo đó chỉ trong nháy mắt bị huyết khí cuộn trào mãnh liệt thôn phệ tiêu tán. Thoáng cái sắc mặt Huyền lão trở thành trắng bệch, thân hình lắc lư lui lại mấy bước liền, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
"Ha Ha Ha Ha Ha Ha!"
Huyết Ma điên cuồng cười vang vọng trong thiên địa, huyết vân không ngừng nổ tung lan tràn ra, khiến cho toàn cả Sa thành đã biến thành một cõi luyện ngục đỏ thắm.
Đám người Hồng Quân, Đế Tuyết Phong đều nhìn thấy mà ghê người, nếu như không nhờ Hồng Quân giới miễn cưỡng ngăn chặn huyết khí lại, chỉ sợ tất cả mọi người tại đây đã bị huyết khí ô uế này ăn mòn.
"Rắc! Rắc!"
Giữa huyết vân bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nứt vỡ, cùng lúc đó Tần Vũ tựa hồ rốt cuộc không thể kềm chế được hộc ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc, ôm chặt lồng ngực phập phồng không ngừng, trầm giọng nói:
"Thật không nghĩ tới cửu cấp khốn trận cũng không có tác dụng ngăn cản được hắn, quả là một tên khốn mạnh mẽ thật kinh khủng!"
Đế Tuyết Phong kinh hãi thất sắc:
"Phụ thân, đến tột cùng nó mạnh đến cỡ nào?"
Tần Vũ cười khổ lắc lắc đầu:
"Chỉ sợ cho dù là tu vi Chưởng khống giả của kiếp trước cũng không thể làm gì được nó, "Huyết Ma xuất thế, không thể ngăn cản!"" Những lời này mới vừa dứt, một cột huyết quang phóng vọt lên cao, giống như bắn xuyên qua thiên địa tức thì huyết vân mãnh liệt lan tràn.
"Thiên Minh!" Lãnh Diễm Phỉ phát ra một tiếng thét kinh hãi, toàn thân nàng run rẩy trong ánh mắt toát ra vẻ lo lắng trầm trọng.
Trong huyết khí sền sệt, Thiên đạo chi nhận thấu phát ra một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa, lần nữa lại bổ tới trước mặt Huyết Ma. Thế nhưng Huyết Ma lần này không có phản ứng gì, ngược lại phát ra một tiếng cười lạnh khiến người ta lạnh mình sởn gai ốc. Chỉ thấy một đạo huyết quang đỏ sậm mạnh mẽ nghênh đón Thiên đạo chi nhận, ầm ầm một tràng tiếng vang, toàn bộ huyết vân đều mãnh liệt chấn động, lãnh nhận kim sắc phát ra một tiếng rít dài bén nhọn, nhất thời hào quang giảm sút trầm trọng, bốn phía huyết khí sền sệt tựa hồ cảm nhận được Thiên đạo chi nhận thế lực suy yếu đi, điên cuồng tuôn tràn tới, dường như nhất định phải thôn phệ Thiên đạo chi nhận mới thôi.
Nhưng Huống Thiên Minh sắc mặt lại không lộ chút e sợ nào, chỉ là có một loại ngưng đọng thần bí, lớn tiếng quát:
"Phá!"
Đúng lúc này, tựa hồ ngay cả Huyết Ma cũng không cảm nhận được, trên lãnh nhận kim sắc kia hiện rõ một sợi máu đỏ bất bình thường bất thình lình phóng xuất ra huyết quang cực kỳ chói mắt, đó vốn là một tia tinh huyết của Huyết Ma, hắn không phát hiện ra ẩn tình bên trong cũng là chuyện dễ hiểu. Tia tinh huyết kia dường như ẩn chứa lực ô uế ăn mòn mãnh liệt vô cùng, trong nháy mắt đã bao phủ lên Thiên đạo chi nhận sau đó thuận theo huyết vân mạnh mẽ cuộn trào cuốn vào trong cơ thể Huyết Ma.
Tần Vũ thân hình thoáng rung động một ngụm máu tươi lại dâng lên thoát ra cổ họng, lực lượng cắn trả cường đại này khiến cho Lục đạo Luân Hồi trong cơ thể đã bắt đầu không ổn định lại được.
Một bên Huyền lão sắc mặt khó coi càng nặng xuống, run giọng nói:
"Huyết Ma rốt cục xuất thế… Oa nhi a, vận mệnh của thiên địa, hết thảy đều ở trong tay của ngươi!"
Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh bị Huyết Ma thôn phệ, thân cũng bị trọng thương, thất khổng đều chảy đầy máu tươi, dù sao Thiên đạo chi nhận từ lâu đã cùng hắn dung hợp làm một, hiện giờ lại bị lực ô uế của Huyết Ma ăn mòn cũng giống như thân mình bị cắt đi một miếng thịt, toàn thân đều vì đau đớn kịch liệt mà co giật từng hồi.
Nhưng mà, Huyết Ma sau khi thôn phệ lãnh nhận kim sắc Huống Thiên Minh càng thêm cuồng bạo hẳn lên, đám người Tần Vũ lần nữa lại cảm nhận như cái lực lượng kia không thuộc về không gian này, chẳng những hung tàn bạo ngược, rất không ổn định, hơn nữa lực phản phệ rất mãnh liệt.
Chỉ thấy huyết vân kia chuyển động giữa không trung phát ra từng tràng chấn động ầm vang, huyết khí sền sệt chợt biến thành thưa thớt hẳn đi, khí tức hung thần ác sát kia chính trong khoảnh khắc này thu liễm lại đến cực độ.
Huống Thiên Minh thảm hại ngã dài trên mặt đất, Lãnh Diễm Phỉ là người đầu tiên xông ra ngoài, vội vàng nâng hắn dậy, có điều Huống Thiên Minh bị thương quá nặng nhìn thấy được quá mức suy yếu.
Hồng Quân tựa hồ cảm giác được cái gì, lớn tiếng nói:
"Mau trở lại Hồng Quân giới của ta!" Dưới sự nâng đỡ của Lãnh Diễm Phỉ, Huống Thiên Minh gắng gượng đứng lên, hắn cắn chặt hàm răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào huyết vân không ngừng tan biến, lạnh giọng nói:
"Hết thảy việc này vẫn còn chưa có kết thúc!"
Thần sắc hắn hiện ra vẻ kiên định khiến cho mọi người không thể phủ nhận quyết tâm của hắn, từ khi kế thừa trí nhớ của Thiên Mông, hắn có được tám phần năng lực dự đoán của Thiên Mông, cũng như nhau hắn thân là thánh sứ mà còn có được Thiên đạo chi nhận chính là điểm mấu chốt để chống lại Huyết Ma.
Xem ra Huyết Ma đã hoàn toàn phá vỡ khốn trận "Càn Khôn" của Tần Vũ, theo huyết khí sền sệt không ngừng thưa thớt rồi tiêu tán đi, một bóng người dần dần hiện lên ở trước mặt mọi người.
Có thể nói một người do máu tươi ngưng kết mà thành!
Làn da huyết sắc, đầu tóc cùng với chiến giáp đều một màu máu đỏ, không chỗ nào là không thấu phát ra một cỗ sát khí khiến cho người ta hít thở không thông, tuy rằng không có hung tàn bạo ngược như lúc trước, nhưng giờ phút này lại làm cho tận đáy lòng người cảm nhận được một nỗi kinh hoàng không thể kềm chế. Trên khuôn mặt anh tuấn kia không có một tia dao động tình cảm, ánh mắt sâu sắc không thấy đáy, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Huyền lão bên cạnh Tần Vũ.
"Lão già, đã lâu không gặp!" Thanh âm hắn giống như ma đao rỉ sắt cùng giấy nhám cọ xát vào nhau, khàn khàn chói tai. Huyền lão không có trả lời, nhưng trên khuôn mặt già nua sớm đã không còn một tia khí sắc, trận chiến năm đó giờ này hồi tưởng lại dường như mới xảy ra ngày hôm qua, trong ký ức hãy còn mới toanh.
Huyết Ma nhìn lên phía chân trời, hít một hơi thật sâu, phát ra một tiếng thở dài thoải mái:
"Phong ấn dù sao cũng phải có ngày cởi bỏ, mà rốt cục cái ngày này đã tới rồi, từ lúc khởi đầu đó, ta đã phát thệ thề phải giết sạch tất cả mọi người các ngươi, hủy diệt cái Thiên thần giới này!" Thanh âm khàn khàn lạnh như băng đó, mọi người nghe mà hình như đều có một loại uy nhiếp vô hình khiến cho trong lòng run rẩy khiếp sợ.
Huyền lão hừ lạnh một tiếng:
"Vào ngày trời long đất lở đó có nam tử tóc vàng, thân nắm lãnh nhận hình nửa vầng trăng, chính là người được tuyển chọn là thánh sứ! Ngươi cho rằng ngươi có năng lực này sao?"
"Cái lời tiên đoán mờ mịt này không thể ứng nghiệm được." Huyết Ma khinh thường liếc mắt nhìn Huống Thiên Minh, chợt rất nhanh đảo mắt lướt qua mọi người, cười lạnh nói: "Đã không còn Thủy Quân, đã không còn tứ đại hộ pháp Thiên Vương, ta thật muốn thử xem các ngươi làm thế nào phong ấn ta, Ha Ha Ha Ha!"
Huyết Ma xuất thế, thiên địa đại kiếp nạn!
Tác giả :
Bất Cật Tây Hồng Thị