Hậu Tinh Thần Biến
Chương 391: Bát đại Thiên vương ( Hạ )
Dường như là rất lâu cũng như là trong nháy mắt thời gian quang quyển giống như không khí vừa mới rời khỏi tay Tát Hải liền rất nhanh lan rộng ra bốn phía, từng đạo sóng gợn từ trung tâm quang quyển bắt đầu khuyếch tán, tất cả Hỗn Độn tinh thần lĩnh vực của Tần Vũ bị bao phủ bởi linh khí làm đảo loạn Thiên địa này sau một lúc đã khôi phục lại bình lặng
Giống như ngàn vạn đoá tiên hoa nộ phóng, giống như khắp nơi đều là hoa, ngọc quyền của Tát Hải cũng mang theo một cỗ tử linh mị vị. Vốn không gian đang ngưng trệ dần dần khôi phục lại bình thường, mọi người cũng không thể nhận được năng lượng ấm áp từ lĩnh vực của Tần Vũ nữa
Mà Tần Vũ lúc này tất nhiên là không tốt, bên trong đan điền Tinh vân một trận rung chuyển phảng phất giống như mặt sông đang phẳng lặng bống nhiên bị một tảng đã ném xuống vậy
Ánh mắt Hồng Quân lộ ra quang mang màu vàng, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trước mặt. Quang mang trong tay lúc ẩn lúc hiện, quang mang của Hồng Quân giới khiến cho Huống Thiên Minh một trận phát lạnh không khỏi nghĩ đến nếu Tần bá phụ bại trong tay Tát Hải thì không biết Hồng Quân sẽ phát điên và làm chuyện gì nữa. Người khác không biết uy lực của Hồng Quân giới nhưng là Huống Thiên Minh cực kì rõ ràng, nhất là khi hai người xuyên qua thông đạo gian nan kia. Huống Thiên Minh rõ ràng hiểu được nếu không phải có uy lực cường đại vô cùng của Hồng Quân giới thì có lẽ hai người thật sự rất có thể sẽ bị áp lực cường đại chí cực huỷ diệt
Chỉ là Tần Vũ có thể bại sao? Tu vi của Tát Hải rõ ràng là hơn Đế Thích Thiên, hai người đều là tu vi chín cánh thượng giai nhưng là nói về chiến lực chính thức nếu không phải là Đế Thích Thiên dùng Thiên đạo chi nhận sợ rằng cũng khó có thể làm gì được Tử Vân vô cực đại pháp của Tát Hải. Đó là không gian của chính Tát Hải, ở đó hắn chính là thần
Cùng với Đế Thích Thiên đánh một trận tuy nói hai người đều không có chính thức sử dụng tuyệt chiêu nhưng là cũng đều tự hiểu ra. Trong lúc hai cường giả chiến đấu đến ngay cả Tu La nữ vương Trạc Nghiên cũng không muốn lui tới, điều này cũng không phải cảnh giới tu vi có thể có tác dụng, chính thức mà nói là thần thông đặc biệt của bọn họ, có thể khiến đối phương chấn động hơn nữa lại có năng lực tạo sát thương thật lớn. Mà cảnh giới chỉ là biểu hiện một phần của lĩnh ngộ mà thôi, muốn chính thức hoá thành thực lực bản thân nhất định phải tốn rất nhiều thời gian
Chính bởi vì cảnh giới đã không thể có tác dụng quyết định cho nên Tần Vũ mới chỉ đạt tám cánh lại có thể cùng Đế Thích Thiên đánh một trận thắng bại khó phân, hai người đều là người chiến thắng nhưng nói về thủ đoạn thì Đế Thích Thiên chính là người có thu hoạch nhiều nhất bởi vì hắn đã thành công huỷ diệt phòng ngự của Tu La thành
Hiện giờ đối mặt với Tát Hải, Tần Vũ có thể thắng sao? Như thế nào có thể chiến thắng?
Cảm nhận được uy lực ngọc quyền của Tát Hải, chỉ một quyền nhưng quá ư cường đại thậm chí ngay cả phương viên xung quanh mười dặm đều bị bảo phủ trong quyền thế. Không gian phụ cận đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Tát Hải, Thiên địa nguyên khí điên cuồng ngưng tụ, trong một khoảnh khắc liền đã ngưng tụ thành một quyền ấn thật lớn
Trong lòng Tần Vũ vô bi vô hỉ sắc mặt bình tĩnh tự nhiên, hai tay tuỳ ý vuốt quanh người, một cỗ khí thế làm cho người ta phải im lặng và khí tức từ trên người hắn chậm rãi hiện lên. Còn hơn cả khí thế tử vong bạo ngược lúc trước, lúc này Tần Vũ tựa hồ như siêu thoát, hữu tử hữu sanh, lục đạo luân hồi ẩn hiện trên người hắn
Quyền ấn thật lớn phiêu phù trên đầu mọi người, nếu là nói từ trên chín tầng trời hạ xuống trừng phạt thế nhân thì so với Thiên lôi của người trần cũng giống nhau. Khí thế kinh thiên đã truyền ra xa bên ngoài đến ngay cả phần đông yêu thú ở Thiên Sơn lúc này cũng đều phải bế khí thu liễm lực lượng bản thân, đều trốn ở một nơi an toàn run sợ quan sát lực lượng phía chân trời kia
" Ha ha, Tần Vũ huynh, sau khi cùng Đế Thích Thiên và Thiên Mông đại chiến Tát Hải ta chưa bao giờ sử dụng qua lực lượng chính thức, hôm nay có diễm phúc đánh với ngươi một trận khiến cho ta không nhịn được rất là phấn khích. Để tỏ lòng tôn trọng với Tần Vũ huynh, hôm nay ra nhất định đem toàn lực ứng phó!" Tát Hải ngửa to mặt lên trời thân thể chậm rãi bay lên, y phục toàn thân bị gió thổi lất phất giống như ma thần sống lại, giờ phút này hắn tràn ngập khí thế khiến cho người ta phải nhiếp phục
Tần vũ hơi ngước lên, trong con ngươi thần quang loé lên trong suốt vô cùng lẳng lặng nhìn lên quyền ấn cực lớn trên bâù trời cùng với khí thế vô cùng của Tát Hải, bình thản nói:
" Từ khi tiến vào Thiên giới cho đến nay Tần Vũ ta cũng chưa sử dụng lực lượng cường đại của lục đạo luân hồi, cho dù là Đế Thích Thiên ta cũng chưa dùng nếu chưa gặp nguy cấp. Hôm nay ta cùng với ngươi tranh đấu nhưng nếu bị ngươi đánh lén Tần Vũ ta cũng không phải chịu lép vế, lợi dụng giết người người nhất định giết, hy vọng ngươi có thể thoát khỏi sự trừng phạt của lục đạo luân hồi"
Chỉ thấy sau khi Tần Vũ nói, trên bầu trời phía trên quyền ấn kia vô thanh vô tức xuất hiện một dòng suối màu đen cực lớn. Cả Sa thành cho đến toàn bộ sa mạc trong nháy mắt đều rơi vào trong hắc ám, âm thanh thần bí rít lên lại tựa hồ như không có gì từ dòng suối màu đen tản ra
Hồng Quân ngửa đầu nhìn dòng suối trên bầu trời không nhịn được lệ rơi đầy mặt, Cha, rốt cục cũng đã tới cánh cửa của Thiên đạo, rốt cục cũng có thể bước đầu sử dụng lực lượng của lục đạo luân hồi
Đây là dạng lực lượng gì a, đã không có thể dùng từ ngữ nào để hình dung ra được, Hồng Quân hai tay nắm chặt ánh mắt lộ ra vẻ kích động. Lực lượng lục đạo, mặc dù Tần Vũ hôm nay không có cách nào phát huy lực lượng chính thức nhưng về cơ bản chỉ cần lại lĩnh ngộ nhất định có thể tiến vào bên trong cánh cửa Thiên đạo trở thành người thứ ba có được Thiên đạo chi nhận sau Đế Thích Thiên và Huống Thiên Minh
Mà hắn chính là bởi vì không thuận theo ngoại vật, lĩnh ngộ Thiên đạo nhất cử trở thành một trong ba đệ nhất nhân, điều nay có lẽ chính là nguyên nhân hắn không cần đến chí bảo Tu La giới và Thiên giới
Tất cả vọng đồ của Thiên nhân đều bị Thiên đạo coi rẻ chính bở vì rất nhiều người muốn dùng Thiên đạo chi nhận để lĩnh ngộ Thiên đạo cho nên một cách đi mới tự mình lĩnh ngộ Thiên đạo cũng chính là phần thưởng của Thiên đạo lớn nhất dành cho người tu luyện. Hồng Quân nhìn người thân vận bạch y áo trắng phiêu phiêu, bóng lưng cao lớn phiêu dật xuất trần trong đầu hắn thoáng hiện ra một câu nói của Thiên Mông trong truyền thừa trí nhớ, một câu duy nhất khiến cho hắn cảnh tỉnh
Cũng chính bởi như thế hắn mới không chút do dự tặng Thiên đạo chi nhận cho Huống Thiên Minh. Nếu tính riêng Thiên đạo, bản thân Huống Thiên Minh từ khi Thiên Mông sinh ra hắn thì chính là đã chứa một phần ba tinh phách chi nhận. Trong nguyên thần của hắn, trong thân thể, toàn bộ đều khi xuất sinh sớm đã xem như hình thành Thiên đạo ấn kí vững vàng trong người hắn rồi, cũng chỉ có hắn mới có thể lĩnh ngộ được câu nói của Thiên Mông kia
Cả Sa thành đã bị nén xuống gần nửa trượng, tường thành vốn cao ba trượng lúc này cũng thấp đi rất nhiều, một trận kinh hô chói tai vang lên trong óc Huống Thiên Minh. Huống Thiên Minh thở dài liếc mắt thấy bộ mặt tái nhợt của thành chủ Sa thành là Lăng Thanh Vân, trong mắt hiện lên một đạo kinh bỉ vung tay phải về phía trước nguyệt nha hình lãnh nhận xuất hiện phía trên Sa thành. Một cỗ khí tức vô cùng ấm áp từ lãnh nhận phả ra nhất thời đè nén lại khí tức uy áp kia, chính là thiên đạo chi nhận
Hôm nay Huống Thiên Minh đã được chính Hồng Quân đem tặng kết hợp với phần trên người thì đã có hai khối Thiên đạo chi nhận. Mà tổ mộc Tu La chí bảo cũng là mảnh thứ ba mà Thiên Mông phân ra, khối Thiên đạo thứ ba cũng cơ hồ đã nằm trong tay hắn, vấn đề đơn giản chính là chuyện thời gian mà thôi. Có thể nói giờ phút này hắn lực lượng tuy nói không thể bằng Đế Thích Thiên tuyệt thế cao thủ kia những cũng không kém nhiều lắm, ít nhất cũng hơn Hồng Quân là hắn đã có một lực lượng to lớn
Lực lượng vô cùng ôn nhu bao bọc dân chúng Sa thành đang sợ hãi, toàn thân Huống Thiên Minh quang mang sán lạn khiến cho Lãnh Diễm Phỉ bên cạnh gương mặt cũng ánh lên quang mang thần thánh, càng khiến cho ánh mắt người ta không tự chủ được mà hấp dẫn tới khuôn mặt nàng
" Thiên băng địa liệt chi nhật, có kim phát nam tử, nguyệt nha hình lãnh nhận, còn có thánh sử chi tuyền!" Trong Sa thành chẳng biết là ai thấp giọng truyền đến sớm đã truyền vào trong tai mọi người
Theo thanh âm trầm thấp truyền khắp Sa thành mọi người đồng thanh hô cao:
" Cung nghênh thánh sử!"
Lúc này quyền ấn thật lớn đã hoàn toàn thành hình, linh khí Thiên đại bốn phía sớm đã không còn bóng dáng, chính là bị Tát Hải dùng vô thượng công pháp ngưng tụ lại trong quyền ấn
Mà lúc này Tần Vũ cũng hoàn thành lần đầu tiên dẫn xuất lục đạo luân hồi trông như một dòng suối màu đen kia, chỉ thấy trên quyền ấn dòng suối đã chậm rãi xoay tròn, một cỗ hấp lực thật lớn dần dần xuất hiện, Hỗn độn nguyên khí bốn phía cũng là bị dòng suối hút vào
Hậu quả của hai lực lượng cường đại chí cực tạo thành chính là toàn bộ sa mạc đều bị bóng đêm bao phủ, uy áp cường đạo khiến cho mọi người đều kinh ngạc run sợ quỳ xuống trên mặt đất, trong số đó có cả binh tốt Tu La tộc tại Tử thành cùng với tù nhân
" Đến đây đi, tiếp một quyền của ta, toái ngọc lưu ngân!" Hào khí tận trời bùng lên, toàn thân Tát Hải rung lên, đã lâu lắm rồi không có xuất lực lượng cường đại như vậy, có thể không cần hạn chế lực lượng của bản thân thì đây chính là điều kiện tuyệt vời nhất a!
Tần Vũ hừ nhẹ một tiếng thấp giọng nói:
" Lục đạo luân hồi, không bằng gọi ngươi là lục đạo tinh thần đi, nuốt quyền ấn kia cho ta!"
Từ giữa không trung, quyền ấn và dòng suối màu đen đồng thời tản ra quang mang chói mắt, quyền ấn không vì thế mà chịu lùi bước, đúng là trực tiếp thẳng hướng dòng suối màu đen kia tiếng tới
Khí thế kinh thiên, trong hai giới mặt đất đồng thời nhúc nhích, xa xa Đế Thích Thiên chắp tay mà đứng trong mắt hiện lên một đạo chiến ý cuống nhiệt quát:
" Hảo! Không hổ danh là Tát Hải và Tần Vũ, các ngươi đều là đối thủ mà ta phải tôn trọng!"
Phía sau hắn mười mấy đạo thân ảnh đã đứng thẳng cung kính, trong đó tám người chính là bát đại Thiên vương, hai người còn lại là Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn, nghe được Đế Thích Thiên đột nhiên thốt lên như vậy tuy trong lòng mọi người không rõ những cũng không dám hỏi
Mà tại Thiên giới tại một chỗ thâm sâu cùng cốc, một tiếng rống truyền đến:
" Rốt cục là làm cái gì? Lại ồn ào như vậy, còn không gọi là phá giấc ngủ sao!"
Giống như ngàn vạn đoá tiên hoa nộ phóng, giống như khắp nơi đều là hoa, ngọc quyền của Tát Hải cũng mang theo một cỗ tử linh mị vị. Vốn không gian đang ngưng trệ dần dần khôi phục lại bình thường, mọi người cũng không thể nhận được năng lượng ấm áp từ lĩnh vực của Tần Vũ nữa
Mà Tần Vũ lúc này tất nhiên là không tốt, bên trong đan điền Tinh vân một trận rung chuyển phảng phất giống như mặt sông đang phẳng lặng bống nhiên bị một tảng đã ném xuống vậy
Ánh mắt Hồng Quân lộ ra quang mang màu vàng, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trước mặt. Quang mang trong tay lúc ẩn lúc hiện, quang mang của Hồng Quân giới khiến cho Huống Thiên Minh một trận phát lạnh không khỏi nghĩ đến nếu Tần bá phụ bại trong tay Tát Hải thì không biết Hồng Quân sẽ phát điên và làm chuyện gì nữa. Người khác không biết uy lực của Hồng Quân giới nhưng là Huống Thiên Minh cực kì rõ ràng, nhất là khi hai người xuyên qua thông đạo gian nan kia. Huống Thiên Minh rõ ràng hiểu được nếu không phải có uy lực cường đại vô cùng của Hồng Quân giới thì có lẽ hai người thật sự rất có thể sẽ bị áp lực cường đại chí cực huỷ diệt
Chỉ là Tần Vũ có thể bại sao? Tu vi của Tát Hải rõ ràng là hơn Đế Thích Thiên, hai người đều là tu vi chín cánh thượng giai nhưng là nói về chiến lực chính thức nếu không phải là Đế Thích Thiên dùng Thiên đạo chi nhận sợ rằng cũng khó có thể làm gì được Tử Vân vô cực đại pháp của Tát Hải. Đó là không gian của chính Tát Hải, ở đó hắn chính là thần
Cùng với Đế Thích Thiên đánh một trận tuy nói hai người đều không có chính thức sử dụng tuyệt chiêu nhưng là cũng đều tự hiểu ra. Trong lúc hai cường giả chiến đấu đến ngay cả Tu La nữ vương Trạc Nghiên cũng không muốn lui tới, điều này cũng không phải cảnh giới tu vi có thể có tác dụng, chính thức mà nói là thần thông đặc biệt của bọn họ, có thể khiến đối phương chấn động hơn nữa lại có năng lực tạo sát thương thật lớn. Mà cảnh giới chỉ là biểu hiện một phần của lĩnh ngộ mà thôi, muốn chính thức hoá thành thực lực bản thân nhất định phải tốn rất nhiều thời gian
Chính bởi vì cảnh giới đã không thể có tác dụng quyết định cho nên Tần Vũ mới chỉ đạt tám cánh lại có thể cùng Đế Thích Thiên đánh một trận thắng bại khó phân, hai người đều là người chiến thắng nhưng nói về thủ đoạn thì Đế Thích Thiên chính là người có thu hoạch nhiều nhất bởi vì hắn đã thành công huỷ diệt phòng ngự của Tu La thành
Hiện giờ đối mặt với Tát Hải, Tần Vũ có thể thắng sao? Như thế nào có thể chiến thắng?
Cảm nhận được uy lực ngọc quyền của Tát Hải, chỉ một quyền nhưng quá ư cường đại thậm chí ngay cả phương viên xung quanh mười dặm đều bị bảo phủ trong quyền thế. Không gian phụ cận đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Tát Hải, Thiên địa nguyên khí điên cuồng ngưng tụ, trong một khoảnh khắc liền đã ngưng tụ thành một quyền ấn thật lớn
Trong lòng Tần Vũ vô bi vô hỉ sắc mặt bình tĩnh tự nhiên, hai tay tuỳ ý vuốt quanh người, một cỗ khí thế làm cho người ta phải im lặng và khí tức từ trên người hắn chậm rãi hiện lên. Còn hơn cả khí thế tử vong bạo ngược lúc trước, lúc này Tần Vũ tựa hồ như siêu thoát, hữu tử hữu sanh, lục đạo luân hồi ẩn hiện trên người hắn
Quyền ấn thật lớn phiêu phù trên đầu mọi người, nếu là nói từ trên chín tầng trời hạ xuống trừng phạt thế nhân thì so với Thiên lôi của người trần cũng giống nhau. Khí thế kinh thiên đã truyền ra xa bên ngoài đến ngay cả phần đông yêu thú ở Thiên Sơn lúc này cũng đều phải bế khí thu liễm lực lượng bản thân, đều trốn ở một nơi an toàn run sợ quan sát lực lượng phía chân trời kia
" Ha ha, Tần Vũ huynh, sau khi cùng Đế Thích Thiên và Thiên Mông đại chiến Tát Hải ta chưa bao giờ sử dụng qua lực lượng chính thức, hôm nay có diễm phúc đánh với ngươi một trận khiến cho ta không nhịn được rất là phấn khích. Để tỏ lòng tôn trọng với Tần Vũ huynh, hôm nay ra nhất định đem toàn lực ứng phó!" Tát Hải ngửa to mặt lên trời thân thể chậm rãi bay lên, y phục toàn thân bị gió thổi lất phất giống như ma thần sống lại, giờ phút này hắn tràn ngập khí thế khiến cho người ta phải nhiếp phục
Tần vũ hơi ngước lên, trong con ngươi thần quang loé lên trong suốt vô cùng lẳng lặng nhìn lên quyền ấn cực lớn trên bâù trời cùng với khí thế vô cùng của Tát Hải, bình thản nói:
" Từ khi tiến vào Thiên giới cho đến nay Tần Vũ ta cũng chưa sử dụng lực lượng cường đại của lục đạo luân hồi, cho dù là Đế Thích Thiên ta cũng chưa dùng nếu chưa gặp nguy cấp. Hôm nay ta cùng với ngươi tranh đấu nhưng nếu bị ngươi đánh lén Tần Vũ ta cũng không phải chịu lép vế, lợi dụng giết người người nhất định giết, hy vọng ngươi có thể thoát khỏi sự trừng phạt của lục đạo luân hồi"
Chỉ thấy sau khi Tần Vũ nói, trên bầu trời phía trên quyền ấn kia vô thanh vô tức xuất hiện một dòng suối màu đen cực lớn. Cả Sa thành cho đến toàn bộ sa mạc trong nháy mắt đều rơi vào trong hắc ám, âm thanh thần bí rít lên lại tựa hồ như không có gì từ dòng suối màu đen tản ra
Hồng Quân ngửa đầu nhìn dòng suối trên bầu trời không nhịn được lệ rơi đầy mặt, Cha, rốt cục cũng đã tới cánh cửa của Thiên đạo, rốt cục cũng có thể bước đầu sử dụng lực lượng của lục đạo luân hồi
Đây là dạng lực lượng gì a, đã không có thể dùng từ ngữ nào để hình dung ra được, Hồng Quân hai tay nắm chặt ánh mắt lộ ra vẻ kích động. Lực lượng lục đạo, mặc dù Tần Vũ hôm nay không có cách nào phát huy lực lượng chính thức nhưng về cơ bản chỉ cần lại lĩnh ngộ nhất định có thể tiến vào bên trong cánh cửa Thiên đạo trở thành người thứ ba có được Thiên đạo chi nhận sau Đế Thích Thiên và Huống Thiên Minh
Mà hắn chính là bởi vì không thuận theo ngoại vật, lĩnh ngộ Thiên đạo nhất cử trở thành một trong ba đệ nhất nhân, điều nay có lẽ chính là nguyên nhân hắn không cần đến chí bảo Tu La giới và Thiên giới
Tất cả vọng đồ của Thiên nhân đều bị Thiên đạo coi rẻ chính bở vì rất nhiều người muốn dùng Thiên đạo chi nhận để lĩnh ngộ Thiên đạo cho nên một cách đi mới tự mình lĩnh ngộ Thiên đạo cũng chính là phần thưởng của Thiên đạo lớn nhất dành cho người tu luyện. Hồng Quân nhìn người thân vận bạch y áo trắng phiêu phiêu, bóng lưng cao lớn phiêu dật xuất trần trong đầu hắn thoáng hiện ra một câu nói của Thiên Mông trong truyền thừa trí nhớ, một câu duy nhất khiến cho hắn cảnh tỉnh
Cũng chính bởi như thế hắn mới không chút do dự tặng Thiên đạo chi nhận cho Huống Thiên Minh. Nếu tính riêng Thiên đạo, bản thân Huống Thiên Minh từ khi Thiên Mông sinh ra hắn thì chính là đã chứa một phần ba tinh phách chi nhận. Trong nguyên thần của hắn, trong thân thể, toàn bộ đều khi xuất sinh sớm đã xem như hình thành Thiên đạo ấn kí vững vàng trong người hắn rồi, cũng chỉ có hắn mới có thể lĩnh ngộ được câu nói của Thiên Mông kia
Cả Sa thành đã bị nén xuống gần nửa trượng, tường thành vốn cao ba trượng lúc này cũng thấp đi rất nhiều, một trận kinh hô chói tai vang lên trong óc Huống Thiên Minh. Huống Thiên Minh thở dài liếc mắt thấy bộ mặt tái nhợt của thành chủ Sa thành là Lăng Thanh Vân, trong mắt hiện lên một đạo kinh bỉ vung tay phải về phía trước nguyệt nha hình lãnh nhận xuất hiện phía trên Sa thành. Một cỗ khí tức vô cùng ấm áp từ lãnh nhận phả ra nhất thời đè nén lại khí tức uy áp kia, chính là thiên đạo chi nhận
Hôm nay Huống Thiên Minh đã được chính Hồng Quân đem tặng kết hợp với phần trên người thì đã có hai khối Thiên đạo chi nhận. Mà tổ mộc Tu La chí bảo cũng là mảnh thứ ba mà Thiên Mông phân ra, khối Thiên đạo thứ ba cũng cơ hồ đã nằm trong tay hắn, vấn đề đơn giản chính là chuyện thời gian mà thôi. Có thể nói giờ phút này hắn lực lượng tuy nói không thể bằng Đế Thích Thiên tuyệt thế cao thủ kia những cũng không kém nhiều lắm, ít nhất cũng hơn Hồng Quân là hắn đã có một lực lượng to lớn
Lực lượng vô cùng ôn nhu bao bọc dân chúng Sa thành đang sợ hãi, toàn thân Huống Thiên Minh quang mang sán lạn khiến cho Lãnh Diễm Phỉ bên cạnh gương mặt cũng ánh lên quang mang thần thánh, càng khiến cho ánh mắt người ta không tự chủ được mà hấp dẫn tới khuôn mặt nàng
" Thiên băng địa liệt chi nhật, có kim phát nam tử, nguyệt nha hình lãnh nhận, còn có thánh sử chi tuyền!" Trong Sa thành chẳng biết là ai thấp giọng truyền đến sớm đã truyền vào trong tai mọi người
Theo thanh âm trầm thấp truyền khắp Sa thành mọi người đồng thanh hô cao:
" Cung nghênh thánh sử!"
Lúc này quyền ấn thật lớn đã hoàn toàn thành hình, linh khí Thiên đại bốn phía sớm đã không còn bóng dáng, chính là bị Tát Hải dùng vô thượng công pháp ngưng tụ lại trong quyền ấn
Mà lúc này Tần Vũ cũng hoàn thành lần đầu tiên dẫn xuất lục đạo luân hồi trông như một dòng suối màu đen kia, chỉ thấy trên quyền ấn dòng suối đã chậm rãi xoay tròn, một cỗ hấp lực thật lớn dần dần xuất hiện, Hỗn độn nguyên khí bốn phía cũng là bị dòng suối hút vào
Hậu quả của hai lực lượng cường đại chí cực tạo thành chính là toàn bộ sa mạc đều bị bóng đêm bao phủ, uy áp cường đạo khiến cho mọi người đều kinh ngạc run sợ quỳ xuống trên mặt đất, trong số đó có cả binh tốt Tu La tộc tại Tử thành cùng với tù nhân
" Đến đây đi, tiếp một quyền của ta, toái ngọc lưu ngân!" Hào khí tận trời bùng lên, toàn thân Tát Hải rung lên, đã lâu lắm rồi không có xuất lực lượng cường đại như vậy, có thể không cần hạn chế lực lượng của bản thân thì đây chính là điều kiện tuyệt vời nhất a!
Tần Vũ hừ nhẹ một tiếng thấp giọng nói:
" Lục đạo luân hồi, không bằng gọi ngươi là lục đạo tinh thần đi, nuốt quyền ấn kia cho ta!"
Từ giữa không trung, quyền ấn và dòng suối màu đen đồng thời tản ra quang mang chói mắt, quyền ấn không vì thế mà chịu lùi bước, đúng là trực tiếp thẳng hướng dòng suối màu đen kia tiếng tới
Khí thế kinh thiên, trong hai giới mặt đất đồng thời nhúc nhích, xa xa Đế Thích Thiên chắp tay mà đứng trong mắt hiện lên một đạo chiến ý cuống nhiệt quát:
" Hảo! Không hổ danh là Tát Hải và Tần Vũ, các ngươi đều là đối thủ mà ta phải tôn trọng!"
Phía sau hắn mười mấy đạo thân ảnh đã đứng thẳng cung kính, trong đó tám người chính là bát đại Thiên vương, hai người còn lại là Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn, nghe được Đế Thích Thiên đột nhiên thốt lên như vậy tuy trong lòng mọi người không rõ những cũng không dám hỏi
Mà tại Thiên giới tại một chỗ thâm sâu cùng cốc, một tiếng rống truyền đến:
" Rốt cục là làm cái gì? Lại ồn ào như vậy, còn không gọi là phá giấc ngủ sao!"
Tác giả :
Bất Cật Tây Hồng Thị