Hậu Tinh Thần Biến
Chương 282: Ly biệt
Thiên Ngân ngẩn mặt ra, trầm ngâm một lát lập tức trên mặt nở nụ cười nhìn Tần Vũ ngày càng anh tuấn, ôn tồn nói:
"Ta sớm đã biết ngươi không phải người thường, mặc dù ngươi không có cánh không cách nào tu luyện công pháp Thiên nhân tộc nhưng ta tin tưởng ngươi sau này nhất định nổi danh Thiên giới!"
"Hãy đi đi, ta chúc phúc cho ngươi, cánh ta cũng đã lành, cũng nên về nhà thôi!" Hắn thở dài một hơi, than vãn: "Nguyên lai người tốt nhất định sẽ có báo đáp, cứu ngươi cũng trở thành điều tốt cho ta a! Chỉ là sau này Tình Nhi không thể đi theo ta, ngươi có thể giúp ta chăm sóc nó không?"
Nhìn Tình Nhi bên cạnh chỉ thấy trong cặp mắt sáng ngời đầy vẻ kinh ngạc, hai người này nói với nhau mấy câu đã quyết định con đường tương lai của cô bé, cảnh này thật khiến cô bé lộ vẻ rất hoang mang!
Tần Vũ ôn nhu vuốt mái tóc cô bé, mái tóc mềm mại, nhớ tới hơn mười năm qua cô bé vẫn luôn ở chung với hắn, trong lòng có chút thân tình, đây là lần đầu tiên sau khi chuyển sinh tới Thiên giới hắn có loại cảm giác này!
"Yên tâm đi, sau này Tình Nhi sẽ theo ta, ta sẽ không để cô bé chịu thiệt thòi đâu!" Tần Vũ nói.
Thiên Ngân gật gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc yên tâm, vui mừng nói:
"Hôm nay ta đã giải bỏ được tâm sự, tâm kết ngàn năm cũng đã mở, ta muốn về nhà thăm cha mẹ!"
"Gia gia... người không thương Tình Nhi sao?" Nói đến đó thì Tình Nhi dần dần hiểu được ý của hai người, mắt bắt đầu rơm rớm nước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện vẻ đáng thương: "Đừng rời bỏ chúng ta được không?"
Thiên Ngân ha ha cười nói:
"Không phải là gia gia rời đi, là Vũ ca ca của ngươi phải đi, chỉ có như vậy các ngươi mới có thể phát triển được!"
Tình Nhi không có nói gì, giống như thỏ con kinh ngạc cứ như vậy nhìn Thiên Ngân!
Thiên Ngân bị ánh mắt cô bé làm cho không thoải mái, nụ cười trên mặt cũng biến mất, toát ra thần sắc khác lạ, trầm thấp nói:
"Kỳ thật ta cũng không muốn sớm như vậy cho hai người ra ngoài trải nghiệm, tu vi hôm nay của tiểu Vũ so với những đứa trẻ cùng trang lứa trên Thiên giới này cao hơn rất nhiều, chỉ cần ngươi xử sự linh hoạt một chút sẽ không phát sinh nguy hiểm gì!"
Thế mà cũng nói được, gia gia hoàn toàn là muốn rời khỏi chúng ra! Tình Nhi trong lòng cực kì buồn bã, mặc dù Thiên Ngân ngày thường cũng không ở cùng bọn chúng lại thường xuyên đi vắng nhưng dù sao trong lòng cũng có cảm giác thân cận!
Hôm nay hắn là chính thức rời đi! Tình Nhi bi thương nghĩ cũng chỉ tại Tần Vũ đưa ra yêu cầu muốn rời khỏi nơi này, có lẽ trong lòng cô bé muốn đổ tất cả tội lỗi này lên đầu Tần Vũ!
Bên ngoài căn nhà, gió biển gào thét, thanh âm ô ô rất là thê lương, bên trong thạch phòng, Thiên Ngân cùng Tình Nhi vẻ mặt đều là không cam lòng, không khí có chút ngưng trệ cùng đau thương!
Tần Vũ vỗ vỗ vai Tình Nhi, ản ủi:
"Chúng ta không phải là vĩnh viến không gặp lại, đợi đến lúc tu vi của muội và ta tăng lên lúc đó quay về thăm gia gia cũng không muộn!"
Tình Nhi cắn môi, dấu răng in sâu vào đôi môi nhỏ nhắn của cô bé, trên môi còn có chút đỏ hồng, dường như đang cố gắng nén đau thương, nghe được Tần Vũ nói câu đó liền không nhịn được hai hàng nước mắt cứ thế mà lăn trên má!
Thiên Ngân cười khổ một tiếng, trong lòng khổ não. Cũng khó trách Tình Nhi bi thương như thế, hơn mười năm ở chung, nhất là từ nhỏ cô bé đã được Thiên Ngân cùng Tần Vũ quan tâm, hai người cũng là nhặt được cô bé rất cưng yêu chiều chuộng, hôm nay tự nhiên nói đến phân li tự nhiên là rất bi thống!
Tình Nhi dùng dằng cánh tay áo Tần Vũ, trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn, phảng phất không muốn Thiên Ngân rời đi, khiến cho ai cũng phải động lòng!
Chỉ là Tần Vũ đã sớm quyết định rời đi khỏi đây căn bản không có nghĩ vấn đề Thiên Ngân có ở lại đây hay không mà là khi Tần Vũ rời đi, Thiên Ngân tự nhiên không có lý do gì một mình ở lại chỗ này cùng Tình Nhi, huống chi Tình Nhi vốn cực kì ỷ lại vào Tần Vũ, nhất định phải rời đi cùng Tần Vũ!
Nghĩ vậy Thiên Ngân cố nén đau thương trong lòng, đứng dậy đi ra phía ngoài, đẩy cửa phòng trước mặt gió biển ào ào cuốn tới, quanh thân Thiên Ngân tản ra vầng sáng màu vàng mãnh liệt đẩy lùi các đợt gió!
"Ta đi, các ngươi ngày mai cũng sớm lên đường đi, sau khi tu vi các ngươi đủ mạnh, có thời gian hãy đến Bát Dực Thành thăm ta!" Khoát tay, phảng phất không nghe tiếng khóc của Tình Nhi trong thạch phòng, hai đôi cánh sau lưng giang rộng, nhất thời đã biến mất trong gió! Một giọt nước trong suốt từ nơi hắn rời đi chậm rãi chảy xuống, so với những giọt nước mưa xung quanh không giống, nó loé sáng!
Tần Vũ ôm Tình Nhi đang thất thanh khóc, trong lòng nhàn nhạt cảm giác li biệt âu sầu, cuồng phong bên ngoài gầm thét, như đồng cảm với người bên trong này, nước mưa theo gió hất vào phòng, mưa đã to dần!
Trên thảo nguyên rộng lớn, chỗ ngọn núi cao xuyên tới tận mây trông như một thanh kiếm cô đọc cắm giữa thảo nguyên uy lẫm, một cung điện màu vàng quang mang lập loè, nửa như màu vàng nửa như màu trắng, thập phần thần bí!
Xa xa nhìn lại, cung điện này giống như đang bay bổng giữa không trung, loại cảm giác thần bí này khiến trong lòng mỗi người quan sát đều bị áp bức, có cảm giác như phải qui thuận!
Đây là một cung điện thật lớn, nếu tại trên cao nhìn xuống có thể thấy thoạt nhìn bên ngoài là một tổng thể rộng lớn nhưng trên thực tế lại chia làm mấy khu vực!
Phía trước cung điện nguy nga tráng lệ, quang mang màu vàng xung quanh khiến người ta chói mắt, đại môn cao ba trượng làm người ta có cảm giác bản thân chỉ như một con kiến nhỏ bé, không cẩn thận sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi!
Tiến vào điện sẽ phát hiện bên trong này không lớn như bên ngoài nhưng cũng khiến người khác phải kinh người, phảng phất như lạc vào mê cung, khi bước vào đại môn cảm giác như bước vào một không gian hoàn toàn khác!
Sau khi đi thẳng từ đại môn (cửa chính) có thể cảm nhận được chỗ lồi ra lõm vào so với bên ngoài giống nhau! Đi vào sâu bên trong sẽ thấy hậu điện, trước mắt nhất thời sáng bừng lên, ngàn vạn đoá hoa mộng ảo phiêu phù trong hoa viên, một cây đại thụ cao tận trời, thậm chí sắp vượt qua độ cao của cung điện!
Bên trong hoa viên có một ao nước, bên trái là cây cổ thụ, gió nhẹ thổi qua tràn ngập mùi hương hoa, cực kì thư thái! Đại thụ to lớn mấy người ôm không xuể, dưới đại thụ có một cái bàn ngọc, bên cạnh là một người trẻ tuổi đang dùng bữa!
Chiếc bàn cơ hồ trong suốt, trên mặt bàn là cơ hồ các loại hoa qủa thực vật, phía sau kim phát nam tử là một nữ tử cực kì xinh đẹp nhẹ nhàng nắm bả vai hắn. Nữ tử thân vận bộ bộ áo lụa mỏng, hai khoả bồng đào trắng nõn.
Hai khoả bồng đào như ẩn như hiện trong bộ áo mỏng, hai tiểu đậu màu đỏ nhu nhú dưới lớp sa y, da trắng muốt, hai chân thon dài lồ lộ, tóm lại là người con gái này khiến người khác phải mê người, làm cho người ta vọng tưởng không thể kiềm chế!
Kim phát nam tử chậm rãi uống rượu, con ngươi thỉnh thoảng hiện lên tinh quang, thoạt nhìn thần thái cực kì cương nghị, phối hợp với đôi mắt hẹp dài làm cho người khác nhận ra ngay nam tử này là người có dũng có mưu, một cỗ khí thế không giận mà nghiêm không ngừng tỏa ra!
(Phù, mấy cái phần miêu tả nhân vật này viết khó quá, không hay thì cũng thông cảm nha).
Một đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt kim phát nam tử cung kính quì xuống cúi đầu không dám nhìn nữ tử đằng sau kim phát nam tử, một lời không nói!
Kim phát nam tử lông mi bỗng nhúc nhích, lạnh lùng nói:
"Ngô Man, chuyện gì?"
"Đế quân, Thiên Ngân đã trở lại!"
Kim phát nam tử trầm ngâm một lúc, trong mắt hiện lên quang mang kì lạ, phất tay:
"Trước tiên cho hắn về Bát Dực Thành, thông tri cho kẻ dưới chiếu cố hắn cho tốt!"
Thân ảnh nọ gật gật đầu, trong nháy mắt không còn bóng dáng!
Kim phát nam tử lại cầm chén rượu lên kinh ngạc nhìn hoa sen trong hoa viên dần dần nở, hốt nhiên lộ vẻ tươi cười, lắc lắc đầu, quát khẽ:
"Tiếp tục cho ta!"
Nữ tử phía sau ẩn chứa nước mắt, phiến động đôi cánh sau lưng lại nắm lấy bả vai hắn đấm bóp, mà đôi cánh của nàng lại chính là màu phớt hồng!
"Vũ ca ca, chúng ta đi đâu?" Tình Nhi theo sau Tần Vũ, hai người dọc theo hướng đông của Tử Hải dọc theo bờ biển mà đi.
Tần Vũ ngước lên nhìn trời, trầm ngâm nói:
"Chúng ta trước tiên ở lại đây đã, sau khi nghe ngóng tình hình Thiên giới sau đó mới quyết định đi đâu!"
Nghĩ đến bản thân hắn không có cánh, Tần Vũ trong lòng có chút lo lắng, nếu Tư nhi cũng chuyển sinh tới Thiên giới nếu cũng giống với mình đều không có cánh sợ rằng cũng bị vứt vào vùng hoang vu nào đó rồi!
Cho nên Tần Vũ mới gấp rút rời khỏi nơi đó, mau chóng tìm cho được mọi người, đến lúc đó có hắn ở bên cạnh chiếu cố, tu vi tu luyện của bọn họ mới mau chóng tiến bộ. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Cũng vì thế trên dường đi sắc mặt hắn luôn có chút âm trầm. Trước khi rời ngôi nhà đá tâm tình vẫn là còn bình thản nhưng mà sau lại nghĩ tới mọi người Tần Vũ trong lòng có chút rối loạn!
Tình Nhi mặc dù chỉ có mười hai tuổi nhưng cơ thể đã phát triển rất nhiều, hai cái bồng đào trước ngực đã to dần, mặc dù mới chỉ to bằng nắm tay nhưng kết hợp với khuôn mặt tinh nghịch của cô bé cũng khiến người ta không thể kiềm chế!
Đôi môi nhỏ nhắn động đậy, con ngươi trong veo như nước nhìn Tần Vũ nũng nịu nói:
"Vũ ca ca, Tình Nhi đi mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi đã có được không?"
Tần Vũ gật gật đầu, vừa muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi đột nhiên phía trước xuất hiện một đạo thân ảnh nhắm về hướng Tình Nhi lướt tới...
"Ta sớm đã biết ngươi không phải người thường, mặc dù ngươi không có cánh không cách nào tu luyện công pháp Thiên nhân tộc nhưng ta tin tưởng ngươi sau này nhất định nổi danh Thiên giới!"
"Hãy đi đi, ta chúc phúc cho ngươi, cánh ta cũng đã lành, cũng nên về nhà thôi!" Hắn thở dài một hơi, than vãn: "Nguyên lai người tốt nhất định sẽ có báo đáp, cứu ngươi cũng trở thành điều tốt cho ta a! Chỉ là sau này Tình Nhi không thể đi theo ta, ngươi có thể giúp ta chăm sóc nó không?"
Nhìn Tình Nhi bên cạnh chỉ thấy trong cặp mắt sáng ngời đầy vẻ kinh ngạc, hai người này nói với nhau mấy câu đã quyết định con đường tương lai của cô bé, cảnh này thật khiến cô bé lộ vẻ rất hoang mang!
Tần Vũ ôn nhu vuốt mái tóc cô bé, mái tóc mềm mại, nhớ tới hơn mười năm qua cô bé vẫn luôn ở chung với hắn, trong lòng có chút thân tình, đây là lần đầu tiên sau khi chuyển sinh tới Thiên giới hắn có loại cảm giác này!
"Yên tâm đi, sau này Tình Nhi sẽ theo ta, ta sẽ không để cô bé chịu thiệt thòi đâu!" Tần Vũ nói.
Thiên Ngân gật gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc yên tâm, vui mừng nói:
"Hôm nay ta đã giải bỏ được tâm sự, tâm kết ngàn năm cũng đã mở, ta muốn về nhà thăm cha mẹ!"
"Gia gia... người không thương Tình Nhi sao?" Nói đến đó thì Tình Nhi dần dần hiểu được ý của hai người, mắt bắt đầu rơm rớm nước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện vẻ đáng thương: "Đừng rời bỏ chúng ta được không?"
Thiên Ngân ha ha cười nói:
"Không phải là gia gia rời đi, là Vũ ca ca của ngươi phải đi, chỉ có như vậy các ngươi mới có thể phát triển được!"
Tình Nhi không có nói gì, giống như thỏ con kinh ngạc cứ như vậy nhìn Thiên Ngân!
Thiên Ngân bị ánh mắt cô bé làm cho không thoải mái, nụ cười trên mặt cũng biến mất, toát ra thần sắc khác lạ, trầm thấp nói:
"Kỳ thật ta cũng không muốn sớm như vậy cho hai người ra ngoài trải nghiệm, tu vi hôm nay của tiểu Vũ so với những đứa trẻ cùng trang lứa trên Thiên giới này cao hơn rất nhiều, chỉ cần ngươi xử sự linh hoạt một chút sẽ không phát sinh nguy hiểm gì!"
Thế mà cũng nói được, gia gia hoàn toàn là muốn rời khỏi chúng ra! Tình Nhi trong lòng cực kì buồn bã, mặc dù Thiên Ngân ngày thường cũng không ở cùng bọn chúng lại thường xuyên đi vắng nhưng dù sao trong lòng cũng có cảm giác thân cận!
Hôm nay hắn là chính thức rời đi! Tình Nhi bi thương nghĩ cũng chỉ tại Tần Vũ đưa ra yêu cầu muốn rời khỏi nơi này, có lẽ trong lòng cô bé muốn đổ tất cả tội lỗi này lên đầu Tần Vũ!
Bên ngoài căn nhà, gió biển gào thét, thanh âm ô ô rất là thê lương, bên trong thạch phòng, Thiên Ngân cùng Tình Nhi vẻ mặt đều là không cam lòng, không khí có chút ngưng trệ cùng đau thương!
Tần Vũ vỗ vỗ vai Tình Nhi, ản ủi:
"Chúng ta không phải là vĩnh viến không gặp lại, đợi đến lúc tu vi của muội và ta tăng lên lúc đó quay về thăm gia gia cũng không muộn!"
Tình Nhi cắn môi, dấu răng in sâu vào đôi môi nhỏ nhắn của cô bé, trên môi còn có chút đỏ hồng, dường như đang cố gắng nén đau thương, nghe được Tần Vũ nói câu đó liền không nhịn được hai hàng nước mắt cứ thế mà lăn trên má!
Thiên Ngân cười khổ một tiếng, trong lòng khổ não. Cũng khó trách Tình Nhi bi thương như thế, hơn mười năm ở chung, nhất là từ nhỏ cô bé đã được Thiên Ngân cùng Tần Vũ quan tâm, hai người cũng là nhặt được cô bé rất cưng yêu chiều chuộng, hôm nay tự nhiên nói đến phân li tự nhiên là rất bi thống!
Tình Nhi dùng dằng cánh tay áo Tần Vũ, trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn, phảng phất không muốn Thiên Ngân rời đi, khiến cho ai cũng phải động lòng!
Chỉ là Tần Vũ đã sớm quyết định rời đi khỏi đây căn bản không có nghĩ vấn đề Thiên Ngân có ở lại đây hay không mà là khi Tần Vũ rời đi, Thiên Ngân tự nhiên không có lý do gì một mình ở lại chỗ này cùng Tình Nhi, huống chi Tình Nhi vốn cực kì ỷ lại vào Tần Vũ, nhất định phải rời đi cùng Tần Vũ!
Nghĩ vậy Thiên Ngân cố nén đau thương trong lòng, đứng dậy đi ra phía ngoài, đẩy cửa phòng trước mặt gió biển ào ào cuốn tới, quanh thân Thiên Ngân tản ra vầng sáng màu vàng mãnh liệt đẩy lùi các đợt gió!
"Ta đi, các ngươi ngày mai cũng sớm lên đường đi, sau khi tu vi các ngươi đủ mạnh, có thời gian hãy đến Bát Dực Thành thăm ta!" Khoát tay, phảng phất không nghe tiếng khóc của Tình Nhi trong thạch phòng, hai đôi cánh sau lưng giang rộng, nhất thời đã biến mất trong gió! Một giọt nước trong suốt từ nơi hắn rời đi chậm rãi chảy xuống, so với những giọt nước mưa xung quanh không giống, nó loé sáng!
Tần Vũ ôm Tình Nhi đang thất thanh khóc, trong lòng nhàn nhạt cảm giác li biệt âu sầu, cuồng phong bên ngoài gầm thét, như đồng cảm với người bên trong này, nước mưa theo gió hất vào phòng, mưa đã to dần!
Trên thảo nguyên rộng lớn, chỗ ngọn núi cao xuyên tới tận mây trông như một thanh kiếm cô đọc cắm giữa thảo nguyên uy lẫm, một cung điện màu vàng quang mang lập loè, nửa như màu vàng nửa như màu trắng, thập phần thần bí!
Xa xa nhìn lại, cung điện này giống như đang bay bổng giữa không trung, loại cảm giác thần bí này khiến trong lòng mỗi người quan sát đều bị áp bức, có cảm giác như phải qui thuận!
Đây là một cung điện thật lớn, nếu tại trên cao nhìn xuống có thể thấy thoạt nhìn bên ngoài là một tổng thể rộng lớn nhưng trên thực tế lại chia làm mấy khu vực!
Phía trước cung điện nguy nga tráng lệ, quang mang màu vàng xung quanh khiến người ta chói mắt, đại môn cao ba trượng làm người ta có cảm giác bản thân chỉ như một con kiến nhỏ bé, không cẩn thận sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi!
Tiến vào điện sẽ phát hiện bên trong này không lớn như bên ngoài nhưng cũng khiến người khác phải kinh người, phảng phất như lạc vào mê cung, khi bước vào đại môn cảm giác như bước vào một không gian hoàn toàn khác!
Sau khi đi thẳng từ đại môn (cửa chính) có thể cảm nhận được chỗ lồi ra lõm vào so với bên ngoài giống nhau! Đi vào sâu bên trong sẽ thấy hậu điện, trước mắt nhất thời sáng bừng lên, ngàn vạn đoá hoa mộng ảo phiêu phù trong hoa viên, một cây đại thụ cao tận trời, thậm chí sắp vượt qua độ cao của cung điện!
Bên trong hoa viên có một ao nước, bên trái là cây cổ thụ, gió nhẹ thổi qua tràn ngập mùi hương hoa, cực kì thư thái! Đại thụ to lớn mấy người ôm không xuể, dưới đại thụ có một cái bàn ngọc, bên cạnh là một người trẻ tuổi đang dùng bữa!
Chiếc bàn cơ hồ trong suốt, trên mặt bàn là cơ hồ các loại hoa qủa thực vật, phía sau kim phát nam tử là một nữ tử cực kì xinh đẹp nhẹ nhàng nắm bả vai hắn. Nữ tử thân vận bộ bộ áo lụa mỏng, hai khoả bồng đào trắng nõn.
Hai khoả bồng đào như ẩn như hiện trong bộ áo mỏng, hai tiểu đậu màu đỏ nhu nhú dưới lớp sa y, da trắng muốt, hai chân thon dài lồ lộ, tóm lại là người con gái này khiến người khác phải mê người, làm cho người ta vọng tưởng không thể kiềm chế!
Kim phát nam tử chậm rãi uống rượu, con ngươi thỉnh thoảng hiện lên tinh quang, thoạt nhìn thần thái cực kì cương nghị, phối hợp với đôi mắt hẹp dài làm cho người khác nhận ra ngay nam tử này là người có dũng có mưu, một cỗ khí thế không giận mà nghiêm không ngừng tỏa ra!
(Phù, mấy cái phần miêu tả nhân vật này viết khó quá, không hay thì cũng thông cảm nha).
Một đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt kim phát nam tử cung kính quì xuống cúi đầu không dám nhìn nữ tử đằng sau kim phát nam tử, một lời không nói!
Kim phát nam tử lông mi bỗng nhúc nhích, lạnh lùng nói:
"Ngô Man, chuyện gì?"
"Đế quân, Thiên Ngân đã trở lại!"
Kim phát nam tử trầm ngâm một lúc, trong mắt hiện lên quang mang kì lạ, phất tay:
"Trước tiên cho hắn về Bát Dực Thành, thông tri cho kẻ dưới chiếu cố hắn cho tốt!"
Thân ảnh nọ gật gật đầu, trong nháy mắt không còn bóng dáng!
Kim phát nam tử lại cầm chén rượu lên kinh ngạc nhìn hoa sen trong hoa viên dần dần nở, hốt nhiên lộ vẻ tươi cười, lắc lắc đầu, quát khẽ:
"Tiếp tục cho ta!"
Nữ tử phía sau ẩn chứa nước mắt, phiến động đôi cánh sau lưng lại nắm lấy bả vai hắn đấm bóp, mà đôi cánh của nàng lại chính là màu phớt hồng!
"Vũ ca ca, chúng ta đi đâu?" Tình Nhi theo sau Tần Vũ, hai người dọc theo hướng đông của Tử Hải dọc theo bờ biển mà đi.
Tần Vũ ngước lên nhìn trời, trầm ngâm nói:
"Chúng ta trước tiên ở lại đây đã, sau khi nghe ngóng tình hình Thiên giới sau đó mới quyết định đi đâu!"
Nghĩ đến bản thân hắn không có cánh, Tần Vũ trong lòng có chút lo lắng, nếu Tư nhi cũng chuyển sinh tới Thiên giới nếu cũng giống với mình đều không có cánh sợ rằng cũng bị vứt vào vùng hoang vu nào đó rồi!
Cho nên Tần Vũ mới gấp rút rời khỏi nơi đó, mau chóng tìm cho được mọi người, đến lúc đó có hắn ở bên cạnh chiếu cố, tu vi tu luyện của bọn họ mới mau chóng tiến bộ. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Cũng vì thế trên dường đi sắc mặt hắn luôn có chút âm trầm. Trước khi rời ngôi nhà đá tâm tình vẫn là còn bình thản nhưng mà sau lại nghĩ tới mọi người Tần Vũ trong lòng có chút rối loạn!
Tình Nhi mặc dù chỉ có mười hai tuổi nhưng cơ thể đã phát triển rất nhiều, hai cái bồng đào trước ngực đã to dần, mặc dù mới chỉ to bằng nắm tay nhưng kết hợp với khuôn mặt tinh nghịch của cô bé cũng khiến người ta không thể kiềm chế!
Đôi môi nhỏ nhắn động đậy, con ngươi trong veo như nước nhìn Tần Vũ nũng nịu nói:
"Vũ ca ca, Tình Nhi đi mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi đã có được không?"
Tần Vũ gật gật đầu, vừa muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi đột nhiên phía trước xuất hiện một đạo thân ảnh nhắm về hướng Tình Nhi lướt tới...
Tác giả :
Bất Cật Tây Hồng Thị