Hậu Tinh Thần Biến
Chương 260: Na quần Huống Thiên Minh
Hà Tiêu không dám nói gì, người có cánh kia cũng không thèm để ý tới hắn mà tại trên không người đó không ngừng bộc phát năng lượng bắt đầu công phá Lưu Quang điện.
Khe không gian do người kia tạo ra bắt đầu bay với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đã tới phía trên đại điện. Bất quá, sau một tiếng rống hận nó đã dừng lại.
"Thời Gian Tĩnh Chỉ!" Thanh âm này đích thật từ trong Lưu Quang điện truyền ra, có điều trong ngữ khí lại mang theo một tia hí lộng, đắc ý xen lẫn phẫn nộ.
Cái khe không gian nọ rất nhanh bị nghiền nát tan thành mây khói, chủ nhân của thanh âm kia cũng nháy mắt xuât hiện trên bầu trời.
"Ha Ha Ha Ha còn tưởng ai! Nguyên lai là tên tiểu tử này! Ngươi đến đúng lúc lắm." Lưu Quang biết người kia lúc này không ở trong Lĩnh vực Tinh thần, tất nhiên là hắn nghĩ bên ngoài này hắn giỏi hơn.
"Lâu không gặp, tên tiểu tử ngươi cũng mọc ra đôi cánh như vậy. Ta thật không biết ngươi có phải là đồ ngốc hay không, đã tới cảnh giới Thần Vương còn phải sử dụng cánh để phi hành nữa. Ha ha ha ha!!!" Lưu Quang cười to, không chút nào bận tâm đến đôi cánh màu vàng kia.
Bất quá Lưu Quang lại lên tiếng:
"Ngươi cũng thật là đến đúng lúc quá a, ta cũng đang lệnh cho kẻ dưới truy lùng tin tức của các ngươi, không có nghĩ tới ngươi lại tự động đến đây tìm chết, hừ hừ! Mặc dù ta thấy ngươi là ngu ngốc nhưng bất quá lại rất bột phục dũng khí của ngươi, dù sao dũng khí của ngươi cũng khiến ta có cơ hội báo thù! Ha Ha Ha Ha."
"Ít nói nhảm! Thân là Thiên Tôn mà nói nhiều như vậy!" Người mang cánh màu vàng kia đúng là Huống Thiên Minh sau sáu lần biến thân, sau khi biến thân không chỉ có hình dạng bên ngoài xảy ra biến hoá mà ngay cả tính cách cũng trở nên thẳng thắn hơn nhiều.
Nguyên lai Huống Thiên Minh là muốn trực tiếp đi tới Thiên Tôn thành tìm Chu Viêm nhưng được nửa đường lại nghe được tin tức của Lưu Quang do mọi người bàn tán, họ nói Tần Tư cùng Hồng Quân bọn người đó chỉ biết trốn chui trốn nhủi tại nơi nào đó, căn bản là tác phong của đám tiểu quỉ, Lưu Quang hắn cũng là khinh thường không thèm đến tìm bọn họ tranh đấu.
Huống Thiên Minh nghe xong thì lửa giận bốc cao ba trượng, vốn đối với chuyện Thiên Tôn cũng chẳng thèm để ý nhưng Lưu Quang này đã từng gây hấn với bọn hắn nay lại nghe những lời này càng khiến Huống Thiên Minh căm giận. Vì vậy hắn mới chuyển hướng tới Lưu Quang điện.
"Hừ hừ! Ta vẫn còn tò mò! Có phải các ngươi khi ở bên trong khu vực kì quái kia sẽ có thực lực rất mạnh?" Sau khi Lưu Quang như được Huống Thiên Minh nhục mạ cũng phẫn nộ: "Một tiểu Thần Vương nhỏ nhoi, trước mặt ta bất quá chỉ là một con kiến hôi!!"
"Ai là con kiến hôi, cứ đánh sẽ biết!" Trên người Huống Thiên Minh đột nhiên loé lên, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Lưu Quang.
* * *.
Bên trong Lĩnh vực Tinh thần, Tần Vũ, Lôi Vệ cũng bọn người Tần Tư đang ở nơi bế quan của Hồng Quân uống rượu nói chuyện phiếm.
"Ân?" Đang uống Tần Vũ bỗng nhíu mày nhưng sau đó rất nhanh trở về nguyên trạng có chút vui vẻ uống rượu: "Mặc dù vị bằng hữu của Tiểu Sương đã tiếp cận đến cảnh giới Thiên Tôn nhưng có vẻ như còn hơn cả Thiên Tôn a, nhưng chính là có điểm không tốt, Thiên Tôn kia vừa mới lĩnh ngộ Thời Gian Đảo Thối pháp tắc không lâu, hơn nữa còn có Thiên Tôn linh bảo trợ giúp bởi vậy không có gì uy hiếp đến hắn cả, cũng tốt để cho hắn phiền phức một phen!" Trong lòng Tần Vũ nghĩ vậy nhưng không phải là không để tâm chú ý, trong lòng quyết định nếu có phát sinh ngoại biến sẽ lập tức ra tay hỗ trợ.
"Bá phụ! đã xả ra chuyện gì vậy?" Băng Nghiên trước mắt luyến ái vây quanh nên đối với hết thảy mọi việc đều cực kì mẫn cảm, đặc biệt là đối với vị siêu cấp quan trọng là Cha của Tần Tư này càng cẩn thận không thôi.
Tần Vũ vẫn như trước im lặng uống rượu, sau đó mới trả lời:
"A! Không có gì!" Trong lúc uống rượu hắn đã sử dụng lực lượng ngăn cánh xung quanh phạm vi ngàn dặm chỗ bọn Huống Thiên Minh đang chiến đấu tránh Chưởng khống giả Tử giới phát hiện.
"Dạ!" Băng Nghiên biết Tần Vũ là không muốn nói liền không dám hỏi thêm nữa bất quá vẻ mặt cũng không cam chịu lắm.
"Hắc hắc! Nghiên nhi nàng không cần lo lắng, lão Huống hoàn toàn không có chuyện gì đâu." Xem bộ dáng Tần Tư như vậy nhưng khi phân tích mọi chuyện lại rất có trí tuệ.
"A? Chuyện đó." Mọi người chung quanh đều lo lắng hỏi.
Tần Vũ vừa định trả lời, Tần Tư đã nhanh nói:
"Hắc hắc, các người đừng lo lắng dư thừa! Nói cho các người biết, cha ta đích thật rất cường đại."
Tần Vũ mỉm cười tiếp tục uống rượu, không nói gì nữa.
* * *.
Trên bầu trời Lưu Quang điện, thân ảnh Huống Thiên Minh đột nhiên xuất hiện bên cạnh người Lưu Quang bổ tới, tốc độ cực nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà Lưu Quang khi đó vẫn mỉm cười đứng chỗ cũ, phảng phất coi như đối phương chỉ là một con kiến, đối với công kích của Huống Thiên Minh cùng với tốc độ phi thường như vậy cũng coi như chẳng có gì hết "Thời Gian Tĩnh Chỉ!" Khi thân đao sắp chạm vào người Lưu Quang cũng rất nhanh rút ra một thần kiếm chém tới Huống Thiên Minh.
Hai thanh vũ khí chạm vào nhau trong nháy mắt thời gian như ngừng lại.
Huống Thiên Minh thân thể bị một khe không gian cắt ra làm hai nữa. Đó cũng là do nguyên nhân thời gian tĩnh chỉ.
"Hừ! Một Thần Vương nhỏ nhoi." Lưu qung thần tình khinh thường, đối với Thần Vương có thể tiếp được chiêu thứ hai của hắn thì không tìm ra được một người.
"Sao?" Sau đó, thần sắc Lưu Quang nghiêm trọng hẳn lên, bởi lúc này hắn đã thấy Huống Thiên Minh vốn đã bị cắt làm hai mảnh nay đã chậm rãi biến mất, mà loại biến mất này không phải là sau khi chết hoá thành năng lượng màu xám, loại này là... tàn ảnh!
Theo tàn ảnh biến mất, thân ảnh Huống Thiên Minh cũng không thấy đâu, phảng phất chưa từng xuất hiện tại đây.
Lưu Quang thử sử dụng thần thức truy tìm một phen, kết quả là cả tầng không gian thứ chín này đều không thấy đâu. Phảng phất vừa rồi Huống Thiên Minh đã bị Lưu Quang mộ kiếm đánh cho tan thành bụi.
Thần sắc Lưu Quang ngày càng ngưng trọng bởi vì hắn biết một kiếm như vậy quả thật chưa đủ. Căn bản hắn không có nắm rõ Huống Thiên Minh nửa phần cho nên không dám vọng động cho dù đối phương chỉ là một Thần Vương.
"Vụt Vụt!" trong khi Lưu Quang gấp rút tìm kiếm tung tích của Huống Thiên Minh, Huống Thiên Minh phảng phất biết được trong lòng Lưu Quang rất khẩn trương liền xuất hiện trước mặt, bên trái, bên phải, phía trên, bên dưới, vô số Huống Thiên Minh xuất hiện che kín cả không gian. Phảng phất là chỗ nào Lưu Quang cũng có thể đánh trúng vừa phảng phất là ngăn cản tất cả đường lui của hắn.
"Đây là..." Lưu Quang choáng váng bởi vì hắn dùng mắt thường dò xét nên căn bản không thể nhận biết đâu là thật đâu là giả, mà sử dụng thần thức căn bản là không thể cảm nhận thấy gì, phảng phất trước mắt như là hư ảo.
Nhưng Lưu Quang không có dám khinh thường bởi vì mỗi Huống Thiên Minh xung quanh hắn đều mang đậm sát ý. Chứng minh chân thân của Huống Thiên Minh có thể xuất hiện bất cứ đâu.
Xa xa tại bên trong Lĩnh vực Tinh thần Tần Vũ đang uống rượu mỉm cười trong lòng thì thầm: "Không nghĩ tới hắn lại có khả năng phân thân vô hạn như vậy. Nói không chừng đôi cánh còn khủng khiếp hơn a. A a, ta trước đây còn là nhìn cái tên kia, trận chiến này ai thắng ai thua còn chưa rõ a!"
Tần Vũ có thể cảm nhận được cho dù Lưu Quang có thể sử dụng thần thức cũng không có cách nào phân biệt người thật hay phân thân bởi vì mỗi một Huống Thiên Minh đều là thật hết, hơn nữa thực lực không khác chân thân là mấy, chỉ bất quá trên phân thân đều không có linh hồn tồn tại.
Nói cách khác càng chiến đấu kịch liệt, càng phát ra nhiều năng lượng, Huống Thiên Minh có khả năng thi triển càng nhiều, vô cùng vô tận.
Hơn nữa, chỉ có Tần Vũ rõ ràng chân linh Huống Thiên Minh lúc này hoá thành hư ảo cùng nùng vân trên bầu trời dung hợp làm một.
Có thể nói ngoại trừ Chưởng khống giả ngoài ra không có kẻ nào có khả năng uy hiếp Huống Thiên Minh. Trước mặt Thiên Tôn, Huống Thiên Minh có một tấm thân bất tử, nếu chiến đấu tốt có thể giết chết Lưu Quang với trình độ Thiên Tôn.
Trên bầu trời Lưu Quang điện, Lưu Quang kinh hãi nhìn xung quanh vô số thân ảnh Huống Thiên Minh, cẩn thận đề phòng.
Một lát sau, Lưu Quang không nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng, hướng về một Huống Thiên Minh đánh xuống, hơn nữa tiện tay nghiền nát một mảnh không gian trước mặt, hai loại công kích này cùng bay tới một hướng. Lưu Quang thậm chí kì vọng chân thân Huống Thiên Minh ở trong đám đó có thể một chiêu đánh chết là tốt nhất.
Càng làm cho Lưu Quang kinh ngạc chính là cái khe không gian kia xuất ra vô số đạo màu xám năng lượng bay về phía trên người Huống Thiên Minh, khiến cho đám Huống Thiên Minh kia kim quang trên người càng thêm chói mắt.
Xa xa Tần Vũ đang dùng thần thức quan sát và uống rượu thoáng dừng lại một chút sau đó mỉm cười thầm nghĩ: "Có ý tứ, Thiên Tôn này gặp phiền toái lớn rồi a!"
Mà Lưu Quang cũng chú ý tới điểm này, hắn rõ ràng cảm giác được quanh thân vô số Huống Thiên Minh kia mang đến một áp lực rất lớn. Chỉ là vẫn buồn bực vì trước công kích của hắn duờng như đối phương biết trước.
Trong lòng thoáng suy tư, Lưu Quang lập tức liên tục sử dụng các loại pháp tắc phối hợp "Thời gian gia tốc! Thời gian tĩnh chỉ! Thời gian đảo thối! Không gian phá toái! Thuấn di!"
Sau một trận náo loạn, Lưu Quang phi thường kinh ngạc phát hiện ngay cả một Huống Thiên Minh cũng không chết, đừng nói là giết chết ngay cả thương tổn một chút cũng không có, thậm chí ngay cả một sợi lông cũng không nhúc nhích.
Khe không gian do người kia tạo ra bắt đầu bay với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đã tới phía trên đại điện. Bất quá, sau một tiếng rống hận nó đã dừng lại.
"Thời Gian Tĩnh Chỉ!" Thanh âm này đích thật từ trong Lưu Quang điện truyền ra, có điều trong ngữ khí lại mang theo một tia hí lộng, đắc ý xen lẫn phẫn nộ.
Cái khe không gian nọ rất nhanh bị nghiền nát tan thành mây khói, chủ nhân của thanh âm kia cũng nháy mắt xuât hiện trên bầu trời.
"Ha Ha Ha Ha còn tưởng ai! Nguyên lai là tên tiểu tử này! Ngươi đến đúng lúc lắm." Lưu Quang biết người kia lúc này không ở trong Lĩnh vực Tinh thần, tất nhiên là hắn nghĩ bên ngoài này hắn giỏi hơn.
"Lâu không gặp, tên tiểu tử ngươi cũng mọc ra đôi cánh như vậy. Ta thật không biết ngươi có phải là đồ ngốc hay không, đã tới cảnh giới Thần Vương còn phải sử dụng cánh để phi hành nữa. Ha ha ha ha!!!" Lưu Quang cười to, không chút nào bận tâm đến đôi cánh màu vàng kia.
Bất quá Lưu Quang lại lên tiếng:
"Ngươi cũng thật là đến đúng lúc quá a, ta cũng đang lệnh cho kẻ dưới truy lùng tin tức của các ngươi, không có nghĩ tới ngươi lại tự động đến đây tìm chết, hừ hừ! Mặc dù ta thấy ngươi là ngu ngốc nhưng bất quá lại rất bột phục dũng khí của ngươi, dù sao dũng khí của ngươi cũng khiến ta có cơ hội báo thù! Ha Ha Ha Ha."
"Ít nói nhảm! Thân là Thiên Tôn mà nói nhiều như vậy!" Người mang cánh màu vàng kia đúng là Huống Thiên Minh sau sáu lần biến thân, sau khi biến thân không chỉ có hình dạng bên ngoài xảy ra biến hoá mà ngay cả tính cách cũng trở nên thẳng thắn hơn nhiều.
Nguyên lai Huống Thiên Minh là muốn trực tiếp đi tới Thiên Tôn thành tìm Chu Viêm nhưng được nửa đường lại nghe được tin tức của Lưu Quang do mọi người bàn tán, họ nói Tần Tư cùng Hồng Quân bọn người đó chỉ biết trốn chui trốn nhủi tại nơi nào đó, căn bản là tác phong của đám tiểu quỉ, Lưu Quang hắn cũng là khinh thường không thèm đến tìm bọn họ tranh đấu.
Huống Thiên Minh nghe xong thì lửa giận bốc cao ba trượng, vốn đối với chuyện Thiên Tôn cũng chẳng thèm để ý nhưng Lưu Quang này đã từng gây hấn với bọn hắn nay lại nghe những lời này càng khiến Huống Thiên Minh căm giận. Vì vậy hắn mới chuyển hướng tới Lưu Quang điện.
"Hừ hừ! Ta vẫn còn tò mò! Có phải các ngươi khi ở bên trong khu vực kì quái kia sẽ có thực lực rất mạnh?" Sau khi Lưu Quang như được Huống Thiên Minh nhục mạ cũng phẫn nộ: "Một tiểu Thần Vương nhỏ nhoi, trước mặt ta bất quá chỉ là một con kiến hôi!!"
"Ai là con kiến hôi, cứ đánh sẽ biết!" Trên người Huống Thiên Minh đột nhiên loé lên, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Lưu Quang.
* * *.
Bên trong Lĩnh vực Tinh thần, Tần Vũ, Lôi Vệ cũng bọn người Tần Tư đang ở nơi bế quan của Hồng Quân uống rượu nói chuyện phiếm.
"Ân?" Đang uống Tần Vũ bỗng nhíu mày nhưng sau đó rất nhanh trở về nguyên trạng có chút vui vẻ uống rượu: "Mặc dù vị bằng hữu của Tiểu Sương đã tiếp cận đến cảnh giới Thiên Tôn nhưng có vẻ như còn hơn cả Thiên Tôn a, nhưng chính là có điểm không tốt, Thiên Tôn kia vừa mới lĩnh ngộ Thời Gian Đảo Thối pháp tắc không lâu, hơn nữa còn có Thiên Tôn linh bảo trợ giúp bởi vậy không có gì uy hiếp đến hắn cả, cũng tốt để cho hắn phiền phức một phen!" Trong lòng Tần Vũ nghĩ vậy nhưng không phải là không để tâm chú ý, trong lòng quyết định nếu có phát sinh ngoại biến sẽ lập tức ra tay hỗ trợ.
"Bá phụ! đã xả ra chuyện gì vậy?" Băng Nghiên trước mắt luyến ái vây quanh nên đối với hết thảy mọi việc đều cực kì mẫn cảm, đặc biệt là đối với vị siêu cấp quan trọng là Cha của Tần Tư này càng cẩn thận không thôi.
Tần Vũ vẫn như trước im lặng uống rượu, sau đó mới trả lời:
"A! Không có gì!" Trong lúc uống rượu hắn đã sử dụng lực lượng ngăn cánh xung quanh phạm vi ngàn dặm chỗ bọn Huống Thiên Minh đang chiến đấu tránh Chưởng khống giả Tử giới phát hiện.
"Dạ!" Băng Nghiên biết Tần Vũ là không muốn nói liền không dám hỏi thêm nữa bất quá vẻ mặt cũng không cam chịu lắm.
"Hắc hắc! Nghiên nhi nàng không cần lo lắng, lão Huống hoàn toàn không có chuyện gì đâu." Xem bộ dáng Tần Tư như vậy nhưng khi phân tích mọi chuyện lại rất có trí tuệ.
"A? Chuyện đó." Mọi người chung quanh đều lo lắng hỏi.
Tần Vũ vừa định trả lời, Tần Tư đã nhanh nói:
"Hắc hắc, các người đừng lo lắng dư thừa! Nói cho các người biết, cha ta đích thật rất cường đại."
Tần Vũ mỉm cười tiếp tục uống rượu, không nói gì nữa.
* * *.
Trên bầu trời Lưu Quang điện, thân ảnh Huống Thiên Minh đột nhiên xuất hiện bên cạnh người Lưu Quang bổ tới, tốc độ cực nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà Lưu Quang khi đó vẫn mỉm cười đứng chỗ cũ, phảng phất coi như đối phương chỉ là một con kiến, đối với công kích của Huống Thiên Minh cùng với tốc độ phi thường như vậy cũng coi như chẳng có gì hết "Thời Gian Tĩnh Chỉ!" Khi thân đao sắp chạm vào người Lưu Quang cũng rất nhanh rút ra một thần kiếm chém tới Huống Thiên Minh.
Hai thanh vũ khí chạm vào nhau trong nháy mắt thời gian như ngừng lại.
Huống Thiên Minh thân thể bị một khe không gian cắt ra làm hai nữa. Đó cũng là do nguyên nhân thời gian tĩnh chỉ.
"Hừ! Một Thần Vương nhỏ nhoi." Lưu qung thần tình khinh thường, đối với Thần Vương có thể tiếp được chiêu thứ hai của hắn thì không tìm ra được một người.
"Sao?" Sau đó, thần sắc Lưu Quang nghiêm trọng hẳn lên, bởi lúc này hắn đã thấy Huống Thiên Minh vốn đã bị cắt làm hai mảnh nay đã chậm rãi biến mất, mà loại biến mất này không phải là sau khi chết hoá thành năng lượng màu xám, loại này là... tàn ảnh!
Theo tàn ảnh biến mất, thân ảnh Huống Thiên Minh cũng không thấy đâu, phảng phất chưa từng xuất hiện tại đây.
Lưu Quang thử sử dụng thần thức truy tìm một phen, kết quả là cả tầng không gian thứ chín này đều không thấy đâu. Phảng phất vừa rồi Huống Thiên Minh đã bị Lưu Quang mộ kiếm đánh cho tan thành bụi.
Thần sắc Lưu Quang ngày càng ngưng trọng bởi vì hắn biết một kiếm như vậy quả thật chưa đủ. Căn bản hắn không có nắm rõ Huống Thiên Minh nửa phần cho nên không dám vọng động cho dù đối phương chỉ là một Thần Vương.
"Vụt Vụt!" trong khi Lưu Quang gấp rút tìm kiếm tung tích của Huống Thiên Minh, Huống Thiên Minh phảng phất biết được trong lòng Lưu Quang rất khẩn trương liền xuất hiện trước mặt, bên trái, bên phải, phía trên, bên dưới, vô số Huống Thiên Minh xuất hiện che kín cả không gian. Phảng phất là chỗ nào Lưu Quang cũng có thể đánh trúng vừa phảng phất là ngăn cản tất cả đường lui của hắn.
"Đây là..." Lưu Quang choáng váng bởi vì hắn dùng mắt thường dò xét nên căn bản không thể nhận biết đâu là thật đâu là giả, mà sử dụng thần thức căn bản là không thể cảm nhận thấy gì, phảng phất trước mắt như là hư ảo.
Nhưng Lưu Quang không có dám khinh thường bởi vì mỗi Huống Thiên Minh xung quanh hắn đều mang đậm sát ý. Chứng minh chân thân của Huống Thiên Minh có thể xuất hiện bất cứ đâu.
Xa xa tại bên trong Lĩnh vực Tinh thần Tần Vũ đang uống rượu mỉm cười trong lòng thì thầm: "Không nghĩ tới hắn lại có khả năng phân thân vô hạn như vậy. Nói không chừng đôi cánh còn khủng khiếp hơn a. A a, ta trước đây còn là nhìn cái tên kia, trận chiến này ai thắng ai thua còn chưa rõ a!"
Tần Vũ có thể cảm nhận được cho dù Lưu Quang có thể sử dụng thần thức cũng không có cách nào phân biệt người thật hay phân thân bởi vì mỗi một Huống Thiên Minh đều là thật hết, hơn nữa thực lực không khác chân thân là mấy, chỉ bất quá trên phân thân đều không có linh hồn tồn tại.
Nói cách khác càng chiến đấu kịch liệt, càng phát ra nhiều năng lượng, Huống Thiên Minh có khả năng thi triển càng nhiều, vô cùng vô tận.
Hơn nữa, chỉ có Tần Vũ rõ ràng chân linh Huống Thiên Minh lúc này hoá thành hư ảo cùng nùng vân trên bầu trời dung hợp làm một.
Có thể nói ngoại trừ Chưởng khống giả ngoài ra không có kẻ nào có khả năng uy hiếp Huống Thiên Minh. Trước mặt Thiên Tôn, Huống Thiên Minh có một tấm thân bất tử, nếu chiến đấu tốt có thể giết chết Lưu Quang với trình độ Thiên Tôn.
Trên bầu trời Lưu Quang điện, Lưu Quang kinh hãi nhìn xung quanh vô số thân ảnh Huống Thiên Minh, cẩn thận đề phòng.
Một lát sau, Lưu Quang không nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng, hướng về một Huống Thiên Minh đánh xuống, hơn nữa tiện tay nghiền nát một mảnh không gian trước mặt, hai loại công kích này cùng bay tới một hướng. Lưu Quang thậm chí kì vọng chân thân Huống Thiên Minh ở trong đám đó có thể một chiêu đánh chết là tốt nhất.
Càng làm cho Lưu Quang kinh ngạc chính là cái khe không gian kia xuất ra vô số đạo màu xám năng lượng bay về phía trên người Huống Thiên Minh, khiến cho đám Huống Thiên Minh kia kim quang trên người càng thêm chói mắt.
Xa xa Tần Vũ đang dùng thần thức quan sát và uống rượu thoáng dừng lại một chút sau đó mỉm cười thầm nghĩ: "Có ý tứ, Thiên Tôn này gặp phiền toái lớn rồi a!"
Mà Lưu Quang cũng chú ý tới điểm này, hắn rõ ràng cảm giác được quanh thân vô số Huống Thiên Minh kia mang đến một áp lực rất lớn. Chỉ là vẫn buồn bực vì trước công kích của hắn duờng như đối phương biết trước.
Trong lòng thoáng suy tư, Lưu Quang lập tức liên tục sử dụng các loại pháp tắc phối hợp "Thời gian gia tốc! Thời gian tĩnh chỉ! Thời gian đảo thối! Không gian phá toái! Thuấn di!"
Sau một trận náo loạn, Lưu Quang phi thường kinh ngạc phát hiện ngay cả một Huống Thiên Minh cũng không chết, đừng nói là giết chết ngay cả thương tổn một chút cũng không có, thậm chí ngay cả một sợi lông cũng không nhúc nhích.
Tác giả :
Bất Cật Tây Hồng Thị