Hậu Tinh Thần Biến
Chương 163: Băn khoăn của Ma Đa
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, thương thế của Nghịch Ương cùng Liễu Hàn Thư tốt lên không ít, tay chân cũng đã chữa trị tốt, bọn họ lăng không mà đứng, chờ Thạch Nhược Tín tự đâm đầu vào thiên la địa võng.
Tình hình của Thạch Nhược Tín đích xác như dự liệu của Hồng Quân, không có chính thức trận pháp cao thủ, Hồng Quân bố trí trận pháp này căn bản không có ai nhìn thấu, ảo trận biểu hiện ra bên ngoài giống y như cảnh tượng chân thật, chỉ cảnh vật chung quanh thay đổi trở nên thoạt nhìn không phải là đường đi thông với Huyền Tinh thiết quáng.
"A a, bọn họ cũng tới nhanh thật, Sư huynh, Nghịch Ương lão ca, các ngươi ở lại đây chờ, ta đi an bài một chút tiết mục đón tiếp thành chủ bọn họ." Hồng Quân cười nói, đồng thời hai tay vung lên bố trí cho hai người một cái ẩn thân trận pháp, thân ảnh nhoáng lên, sau một khắc đa bay đi hơn mười dặm.
Nghịch Ương lắc đầu nói: "Tiểu Quân thực lực thật sự quá mạnh mẽ. Thật không biết hắn ở cảnh giới hạ phẩm thần nhân còn có thể sáng tạo bao nhiêu kì tích nữa!"
Liễu Hàn Thư cười nói, "lão ca, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, nhanh nhanh khôi phục thân thể, chờ khi hoàn toàn trừ khứ tia chớp đáng chết kia ra khỏi cơ thể, ta còn phải ra ngoài đại chiến a, nếu bỏ qua cơ hội lần này, muốn tái chiến e là không biết tới năm nào tháng nào mới gặp được." Liễu Hàn Thư bất chợt nhớ tới hứa hẹn với Lâm Phi, bất đắc dĩ thở dài.
"Oanh…oanh…oanh!" Hồng Quân cầm Phá Thiên trong tay, tiếp tục oanh kích một tòa núi non của Huyền Tinh thiết quáng, thiên thần khí uy lực phi thường kinh khủng, tòa núi non dài hơn mười dặm dưới công kích của Hồng Quân không ngừng thu nhỏ, sau nữa canh giờ công phu, nó đã thu nhỏ lại bằng một phần ba. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
"Là ai? Ai dám lớn mật như vậy, dám đến quấy nhiễu Huyền Hổ Thú nhất tộc của ta?" theo sau thanh âm giận dữ vừa cất lên, mấy quái thú thật lớn xuất hiện trước người Hồng Quân, quái thú này thân thể như Hổ, sau lưng có hai cánh, đầu như đầu người, trên đầu có một cái sừng dài, đích thị là Huyền Hổ thú.
Hồng Quân hai mắt như cung tiễn, nhìn chằm chằm mấy thân ảnh như mấy quả núi nhỏ trước mắt, lạnh lùng nói: "Các ngươi chính là cái loại … phế vật Huyền Hổ thú?"
Mấy quái vật Huyền Hổ thú nọ vừa nghe xong đều là sửng sốt, bọn hắn không phải chưa thấy qua loài người, nhưng bọn hắn chỉ thấy loài người đối với bọn hắn đều là cực kì cung kính, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, mà người trước mắt lại dám trực tiếp nhục mạ cả Huyền Hổ thú nhất tộc, trong mắt bọn họ cũng không có cảm thấy phẫn nộ, mà là sửng sốt, tựa hồ không có biện pháp ngơ ngác nhìn nhau tự hỏi.
Nhưng Huyền Hổ thú dù sao cũng là sinh vật có trí tuệ, rất nhanh liền hiểu được đối phương đang vũ nhục mình, đám Huyền Hổ thú nhất thời giận dữ, trong đó một tên nói, "Loài người, lá gan ngươi thật to, cư nhiên dám vũ nhục Huyền Hổ thú nhất tộc ta, ta xem ngươi có thể là món đồ cho chúng ta chơi đùa a, các huynh đệ, tiến lên phân thây hắn!"
Ngay lúc đám Huyền Hổ thú muốn động thủ, chỉ thấy Hồng Quân lập tức bay lui một chút, hét lớn một tiếng, "Khoan!"
Huyền Hổ thú thật ra lại nghe theo, mặc dù ngừng lại nhưng trong đó một tên nộ thanh nói: "Loài người, ngươi muốn cầu xin tha thứ thì đã quá muộn rồi, đắc tội tới Huyền Hổ thú nhất tộc tôn kính, ngươi chính là tự mình muốn chết, oán người khác cũng không được."
"Hừ!" Hồng Quân hừ lạnh một tiếng, "cái gì mà Huyền Hổ thú tôn kính, cũng chỉ là ỷ các ngươi số lượng đông, chỉ dám lấy nhiều đánh ít mà thôi!"
"Loài người giảo hoạt, Huyền Hổ thú ta vốn là quần cư, ngươi nghĩ rằng có thể khiến chúng ta một đấu một với ngươi sao? Nếu ngươi nghĩ vậy, ngươi đã mắc sai lầm lớn rồi, địa vị Huyền Hổ thú chúng ta sở dĩ tôn kính, là bởi vì chúng ta đoàn kết, sẽ không vì nghĩa khí nhất thời mà để đồng bọn thương vong, tốt lắm, đã giảng giải cho ngươi nhiều rồi, ngươi chuẩn bị tìm chết đi!" Vừa nói xong Huyền Hổ thú nọ lại chuẩn bị động thủ.
Hồng Quân giờ phút này thật sự khóc cười không được, lần trước muốn dụ Huyền Hổ thú xuất động, Hồng Quân căn bản có nói nhảm bao nhiêu đều không có cơ hội làm chúng lộ diện, bất quá lần này thì khác, bởi vì Hồng Quân đã biết Huyền Hổ thú chính là chủng loại nguyên sanh ở tầng không gian này, số lượng của chúng cũng nhiều không tưởng được, cũng không chỉ ở mỗi Huyền Tinh thiết quáng này mới có. Lúc này đây, ngoài đại quân của Thạch Nhược Tín ra, Hồng Quân còn có một kế hoạch lớn hơn nữa.
"Ta nói, phế vật Huyền Hổ thú bọn ngươi, chẳng lẻ các ngươi không biết được mục đích ta tới đây quấy nhiễu sao?" Hồng Quân nhẹ nhàng hỏi, nhưng những lời này, hiển nhiên so với vài câu trước còn có tính quyết định hơn.
Mấy thân thể Huyền Hổ thú vừa vọt tới trước mạnh mẽ kiềm hãm lại, trong đó một tên nói, "Loài người, chúc mừng ngươi, ngươi thành công lấy được một chút thời gian sống sót nữa, được rồi, ngươi mau nói lý do ngươi dám tới đây gây hấn?"
Hồng Quân miệt thị nhìn thoáng qua đám Huyền Hổ thú, "Hừ, ngươi có còn nhớ kỹ, hơn trăm năm trước, các ngươi giết không ít loài người?"
"Ha ha, ta còn tưởng là chuyện gì, dám đến náo loạn Huyền Hổ thú nhất tộc ta, đương nhiên là giết sạch, chẳng lẻ để bọn họ tùy ý đi ra đi vào sao?" Huyền Hổ thú toát lên vẻ mặt kiêu ngạo, hiển nhiên hơn một trăm năm trước, tràng giết chóc nọ hắn cũng có tham dự.
Hồng Quân mỉm cười, "Hảo, ngươi thừa nhận là tốt rồi, nhưng ngươi có biết, trong những người đó có người của Thạch gia cùng Chu gia?"
Đám Huyền Hổ thú nhìn nhau, lắc đầu, "Cái gì là Thạch gia, Chu gia, quấy nhiễu Huyền Hổ thú nhất tộc ta, không quản là cái gì gia, đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
"A a, hẳn phải chết không thể nghi ngờ? khẩu khí các ngươi thật lớn a!" Hồng Quân ánh mắt đảo qua mấy Huyền Hổ thú, "bây giờ ta nói cho các ngươi hay, Thạch gia cùng Chu gia đã phái đại quân đến đây tiêu diệt Huyền Hổ thú nhất tộc của ngươi, nhanh nhanh chuẩn bị cho hậu thế đi a!"
"Hừ, các ngươi cư nhiên còn dám đi tìm cái chết, trước tiên đừng nói tới bọn họ, bây giờ là ngươi chết!" Vừa nói Huyền Hổ thú nọ vừa vọt lên, lần này bọn hắn quyết không nghe Hồng Quân nói nữa.
Nhìn đám Huyền Hổ thú đang tiếng lại gần, Hồng Quân mỉm cười, trong nháy mắt thân ảnh liền tiêu thất, giống như trước giờ chưa có xuất hiện tại nơi này, chỉ để lại đám Huyền Hổ thú đang ngây ngốc nhìn nhau.
"Tiêu mất?" Một Huyền Hổ thú trong đó trên đầu đã toát ra mồ hôi lạnh.
"Ta xem chính là mau mau đi báo với tộc trưởng." Một Huyền Hổ thú nghiêm túc nói, "Sợ rằng những điều hắn vừa nói là thật, mặc kệ như thế nào, trước tiên cứ nên chuẩn bị sẵn sàng."
Nhìn thật kĩ địa phương mà Hồng Quân đã biến mất, đám Huyền Hổ thú rốt cuộc cũng bay đi, dựa theo tin hồi âm của tộc trưởng, Huyền Hổ thú nhất tộc đã bắt đầu toàn bộ tập kết.
Ma Đa, là tộc trưởng của Huyền Hổ thú ở cả khu vực Huyền Tinh thiết quáng này, thống lĩnh năm mươi vạn Huyền Hổ thú trưởng thành, mỗi Huyền Hổ thú trưởng thành đều có thực lực của thượng phẩm thần nhân, da thịt chính mình còn có thể so với thần khí chiến y, vô luận công kích hay là phòng ngự so với thượng phẩm thần nhân đều muốn cường hãn hơn rất nhiều, năm mươi vạn Huyền Hổ thú, tuyệt đối là một thế lực kinh khủng, song hôm nay Ma Đa cũng là đang cau mày thật sâu.
Huyền Hổ thú bình thường không biết các thế lực nơi này phân chia như thế nào, nhưng là tộc trưởng của cả một khu vực này, Ma Đa biết rõ Thạch gia cùng Chu gia chính là đại biểu cho một cỗ lực lượng như thế nào, nếu hai cỗ thế lực này liên hiệp, tuyệt đối thực lực bọn họ không thua gì so với Huyền Hổ thú nhất tộc, một khi cùng bọn họ khiêu chiến, vậy là toàn tộc Huyền Hổ thú đã đi theo hướng đối lập với Thạch gia cùng Chu gia, điểm này thì không phải hắn có thể quyết định được.
Trong một thạch động cực lớn, mười mấy Huyền Hổ thú thân thể như những hòn núi nhỏ đang cúi đầu đứng phía dưới, Ma Đa một mình ngồi ở vị trí của tộc trưởng cẩn thận suy nghĩ.
"Tộc trưởng!" phía dưới một Huyền Hổ thú rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, chấm dứt cái loại … không khí tịch mịch này, lớn tiếng nói: "Không biết tộc trưởng có điều gì mà do dự, có loài người lai phạm chúng ta đều giết, giống như tràng giết chóc trăm năm trước mà thôi."
Trong đó có một số việc Ma Đa không rõ ràng lắm, từ tin tức hắn nhận được, Thạch gia cùng Chu gia thế lực rất cường đại, cường đại đến nỗi đủ để chống lại Huyền Hổ thú nhất tộc, nhưng chuyện này không phải số lượng nhiều hơn, mà là chất lượng. Mặc dù đối với thân thể mà nói, Huyền Hổ thú trưởng thành có thể so sánh với mười thượng phẩm thần nhân, nhưng trên thực tế, vô luận là Phong Vũ Lôi đoàn hay là trận pháp di động kinh khủng của Chu gia, căn bản không phải đồng số lượng Huyền Hổ thú có thể ngăn cản, mà đối với Thạch gia cùng Chu gia, cái này căn bản chưa phải là tuyệt chiêu cuối cùng, chỉ là chiến trận xem như tương đối lợi hại mà thôi.
"Hay là … chúng ta lại đi tìm một cái quáng mạch khác, Huyền Tinh thiết quáng này để cho bọn hắn." Một Huyền Hổ thú khá nhút nhát nhỏ giọng nói, đây là một hòa bình chủ nghĩa giả, mặc dù lá gan nhỏ nhưng trí tuệ so với Huyền Hổ thú đồng loại cao hơn nhiều, bợi vậy mới có thể tham dự hội nghị bàn chuyện đại sự như thế này.
"Không được, tên tiểu quỷ nhát gan Khoa Nhĩ này, chúng ta Huyền Hổ thú nhất tộc khi nào chịu thua người khác, chúng ta nhất định bảo vệ vùng đất này của chúng ta!"
"Không phải ta sợ, chỉ là muốn bảo trụ tánh mạng cho mọi người." Huyền Hổ thú tên là Khoa Nhĩ kia giải thích.
"Tốt lắm, đừng cãi nhau nữa!" Ma Đa chậm rãi đứng lên, nhìn khắp xuống phía dưới, "Huyền Tinh thiết quáng, chúng ta không thể buông tha cho, nếu muốn tìm một nơi khác, không biết bao nhiêu năm tháng nữa mới gặp được một nơi như vầy, sợ rằng còn chưa có tìm được thì chúng ta đã chết đói, đừng quên chúng ta dựa vào năng lượng ẩn chứa trong quáng thạch mới có thể sinh tồn."
"Tộc trưởng, theo lời ngài nói, Thạch gia cùng Chu gia thực lực cường đại, ta nghĩ lần này bọn họ đều có chuẩn bị mà đến, một khi đứng lên chống lại, chúng ta sẽ tổn thất rất lớn, hơn nữa cũng sẽ đem đến ẩn họa cho các tộc khác." Khoa Nhĩ tiếp tục nói.
"Khoa Nhĩ, chuyện này ta cũng đã nghĩ tới, cũng đã cùng với tộc trưởng các tộc khác hiệp thương, tốt lắm, mang năm mươi lăm vạn chiến sĩ, trước tiên cùng bọn hắn nói chuyện, nếu không thành, Huyền Hổ thú nhất tộc cũng không phải để mặc cho người khác khi dễ!" Nói ra câu cuối cùng, trong mắt Ma Đa lóe ra một tia tinh quang.
Tình hình của Thạch Nhược Tín đích xác như dự liệu của Hồng Quân, không có chính thức trận pháp cao thủ, Hồng Quân bố trí trận pháp này căn bản không có ai nhìn thấu, ảo trận biểu hiện ra bên ngoài giống y như cảnh tượng chân thật, chỉ cảnh vật chung quanh thay đổi trở nên thoạt nhìn không phải là đường đi thông với Huyền Tinh thiết quáng.
"A a, bọn họ cũng tới nhanh thật, Sư huynh, Nghịch Ương lão ca, các ngươi ở lại đây chờ, ta đi an bài một chút tiết mục đón tiếp thành chủ bọn họ." Hồng Quân cười nói, đồng thời hai tay vung lên bố trí cho hai người một cái ẩn thân trận pháp, thân ảnh nhoáng lên, sau một khắc đa bay đi hơn mười dặm.
Nghịch Ương lắc đầu nói: "Tiểu Quân thực lực thật sự quá mạnh mẽ. Thật không biết hắn ở cảnh giới hạ phẩm thần nhân còn có thể sáng tạo bao nhiêu kì tích nữa!"
Liễu Hàn Thư cười nói, "lão ca, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, nhanh nhanh khôi phục thân thể, chờ khi hoàn toàn trừ khứ tia chớp đáng chết kia ra khỏi cơ thể, ta còn phải ra ngoài đại chiến a, nếu bỏ qua cơ hội lần này, muốn tái chiến e là không biết tới năm nào tháng nào mới gặp được." Liễu Hàn Thư bất chợt nhớ tới hứa hẹn với Lâm Phi, bất đắc dĩ thở dài.
"Oanh…oanh…oanh!" Hồng Quân cầm Phá Thiên trong tay, tiếp tục oanh kích một tòa núi non của Huyền Tinh thiết quáng, thiên thần khí uy lực phi thường kinh khủng, tòa núi non dài hơn mười dặm dưới công kích của Hồng Quân không ngừng thu nhỏ, sau nữa canh giờ công phu, nó đã thu nhỏ lại bằng một phần ba. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
"Là ai? Ai dám lớn mật như vậy, dám đến quấy nhiễu Huyền Hổ Thú nhất tộc của ta?" theo sau thanh âm giận dữ vừa cất lên, mấy quái thú thật lớn xuất hiện trước người Hồng Quân, quái thú này thân thể như Hổ, sau lưng có hai cánh, đầu như đầu người, trên đầu có một cái sừng dài, đích thị là Huyền Hổ thú.
Hồng Quân hai mắt như cung tiễn, nhìn chằm chằm mấy thân ảnh như mấy quả núi nhỏ trước mắt, lạnh lùng nói: "Các ngươi chính là cái loại … phế vật Huyền Hổ thú?"
Mấy quái vật Huyền Hổ thú nọ vừa nghe xong đều là sửng sốt, bọn hắn không phải chưa thấy qua loài người, nhưng bọn hắn chỉ thấy loài người đối với bọn hắn đều là cực kì cung kính, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, mà người trước mắt lại dám trực tiếp nhục mạ cả Huyền Hổ thú nhất tộc, trong mắt bọn họ cũng không có cảm thấy phẫn nộ, mà là sửng sốt, tựa hồ không có biện pháp ngơ ngác nhìn nhau tự hỏi.
Nhưng Huyền Hổ thú dù sao cũng là sinh vật có trí tuệ, rất nhanh liền hiểu được đối phương đang vũ nhục mình, đám Huyền Hổ thú nhất thời giận dữ, trong đó một tên nói, "Loài người, lá gan ngươi thật to, cư nhiên dám vũ nhục Huyền Hổ thú nhất tộc ta, ta xem ngươi có thể là món đồ cho chúng ta chơi đùa a, các huynh đệ, tiến lên phân thây hắn!"
Ngay lúc đám Huyền Hổ thú muốn động thủ, chỉ thấy Hồng Quân lập tức bay lui một chút, hét lớn một tiếng, "Khoan!"
Huyền Hổ thú thật ra lại nghe theo, mặc dù ngừng lại nhưng trong đó một tên nộ thanh nói: "Loài người, ngươi muốn cầu xin tha thứ thì đã quá muộn rồi, đắc tội tới Huyền Hổ thú nhất tộc tôn kính, ngươi chính là tự mình muốn chết, oán người khác cũng không được."
"Hừ!" Hồng Quân hừ lạnh một tiếng, "cái gì mà Huyền Hổ thú tôn kính, cũng chỉ là ỷ các ngươi số lượng đông, chỉ dám lấy nhiều đánh ít mà thôi!"
"Loài người giảo hoạt, Huyền Hổ thú ta vốn là quần cư, ngươi nghĩ rằng có thể khiến chúng ta một đấu một với ngươi sao? Nếu ngươi nghĩ vậy, ngươi đã mắc sai lầm lớn rồi, địa vị Huyền Hổ thú chúng ta sở dĩ tôn kính, là bởi vì chúng ta đoàn kết, sẽ không vì nghĩa khí nhất thời mà để đồng bọn thương vong, tốt lắm, đã giảng giải cho ngươi nhiều rồi, ngươi chuẩn bị tìm chết đi!" Vừa nói xong Huyền Hổ thú nọ lại chuẩn bị động thủ.
Hồng Quân giờ phút này thật sự khóc cười không được, lần trước muốn dụ Huyền Hổ thú xuất động, Hồng Quân căn bản có nói nhảm bao nhiêu đều không có cơ hội làm chúng lộ diện, bất quá lần này thì khác, bởi vì Hồng Quân đã biết Huyền Hổ thú chính là chủng loại nguyên sanh ở tầng không gian này, số lượng của chúng cũng nhiều không tưởng được, cũng không chỉ ở mỗi Huyền Tinh thiết quáng này mới có. Lúc này đây, ngoài đại quân của Thạch Nhược Tín ra, Hồng Quân còn có một kế hoạch lớn hơn nữa.
"Ta nói, phế vật Huyền Hổ thú bọn ngươi, chẳng lẻ các ngươi không biết được mục đích ta tới đây quấy nhiễu sao?" Hồng Quân nhẹ nhàng hỏi, nhưng những lời này, hiển nhiên so với vài câu trước còn có tính quyết định hơn.
Mấy thân thể Huyền Hổ thú vừa vọt tới trước mạnh mẽ kiềm hãm lại, trong đó một tên nói, "Loài người, chúc mừng ngươi, ngươi thành công lấy được một chút thời gian sống sót nữa, được rồi, ngươi mau nói lý do ngươi dám tới đây gây hấn?"
Hồng Quân miệt thị nhìn thoáng qua đám Huyền Hổ thú, "Hừ, ngươi có còn nhớ kỹ, hơn trăm năm trước, các ngươi giết không ít loài người?"
"Ha ha, ta còn tưởng là chuyện gì, dám đến náo loạn Huyền Hổ thú nhất tộc ta, đương nhiên là giết sạch, chẳng lẻ để bọn họ tùy ý đi ra đi vào sao?" Huyền Hổ thú toát lên vẻ mặt kiêu ngạo, hiển nhiên hơn một trăm năm trước, tràng giết chóc nọ hắn cũng có tham dự.
Hồng Quân mỉm cười, "Hảo, ngươi thừa nhận là tốt rồi, nhưng ngươi có biết, trong những người đó có người của Thạch gia cùng Chu gia?"
Đám Huyền Hổ thú nhìn nhau, lắc đầu, "Cái gì là Thạch gia, Chu gia, quấy nhiễu Huyền Hổ thú nhất tộc ta, không quản là cái gì gia, đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
"A a, hẳn phải chết không thể nghi ngờ? khẩu khí các ngươi thật lớn a!" Hồng Quân ánh mắt đảo qua mấy Huyền Hổ thú, "bây giờ ta nói cho các ngươi hay, Thạch gia cùng Chu gia đã phái đại quân đến đây tiêu diệt Huyền Hổ thú nhất tộc của ngươi, nhanh nhanh chuẩn bị cho hậu thế đi a!"
"Hừ, các ngươi cư nhiên còn dám đi tìm cái chết, trước tiên đừng nói tới bọn họ, bây giờ là ngươi chết!" Vừa nói Huyền Hổ thú nọ vừa vọt lên, lần này bọn hắn quyết không nghe Hồng Quân nói nữa.
Nhìn đám Huyền Hổ thú đang tiếng lại gần, Hồng Quân mỉm cười, trong nháy mắt thân ảnh liền tiêu thất, giống như trước giờ chưa có xuất hiện tại nơi này, chỉ để lại đám Huyền Hổ thú đang ngây ngốc nhìn nhau.
"Tiêu mất?" Một Huyền Hổ thú trong đó trên đầu đã toát ra mồ hôi lạnh.
"Ta xem chính là mau mau đi báo với tộc trưởng." Một Huyền Hổ thú nghiêm túc nói, "Sợ rằng những điều hắn vừa nói là thật, mặc kệ như thế nào, trước tiên cứ nên chuẩn bị sẵn sàng."
Nhìn thật kĩ địa phương mà Hồng Quân đã biến mất, đám Huyền Hổ thú rốt cuộc cũng bay đi, dựa theo tin hồi âm của tộc trưởng, Huyền Hổ thú nhất tộc đã bắt đầu toàn bộ tập kết.
Ma Đa, là tộc trưởng của Huyền Hổ thú ở cả khu vực Huyền Tinh thiết quáng này, thống lĩnh năm mươi vạn Huyền Hổ thú trưởng thành, mỗi Huyền Hổ thú trưởng thành đều có thực lực của thượng phẩm thần nhân, da thịt chính mình còn có thể so với thần khí chiến y, vô luận công kích hay là phòng ngự so với thượng phẩm thần nhân đều muốn cường hãn hơn rất nhiều, năm mươi vạn Huyền Hổ thú, tuyệt đối là một thế lực kinh khủng, song hôm nay Ma Đa cũng là đang cau mày thật sâu.
Huyền Hổ thú bình thường không biết các thế lực nơi này phân chia như thế nào, nhưng là tộc trưởng của cả một khu vực này, Ma Đa biết rõ Thạch gia cùng Chu gia chính là đại biểu cho một cỗ lực lượng như thế nào, nếu hai cỗ thế lực này liên hiệp, tuyệt đối thực lực bọn họ không thua gì so với Huyền Hổ thú nhất tộc, một khi cùng bọn họ khiêu chiến, vậy là toàn tộc Huyền Hổ thú đã đi theo hướng đối lập với Thạch gia cùng Chu gia, điểm này thì không phải hắn có thể quyết định được.
Trong một thạch động cực lớn, mười mấy Huyền Hổ thú thân thể như những hòn núi nhỏ đang cúi đầu đứng phía dưới, Ma Đa một mình ngồi ở vị trí của tộc trưởng cẩn thận suy nghĩ.
"Tộc trưởng!" phía dưới một Huyền Hổ thú rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, chấm dứt cái loại … không khí tịch mịch này, lớn tiếng nói: "Không biết tộc trưởng có điều gì mà do dự, có loài người lai phạm chúng ta đều giết, giống như tràng giết chóc trăm năm trước mà thôi."
Trong đó có một số việc Ma Đa không rõ ràng lắm, từ tin tức hắn nhận được, Thạch gia cùng Chu gia thế lực rất cường đại, cường đại đến nỗi đủ để chống lại Huyền Hổ thú nhất tộc, nhưng chuyện này không phải số lượng nhiều hơn, mà là chất lượng. Mặc dù đối với thân thể mà nói, Huyền Hổ thú trưởng thành có thể so sánh với mười thượng phẩm thần nhân, nhưng trên thực tế, vô luận là Phong Vũ Lôi đoàn hay là trận pháp di động kinh khủng của Chu gia, căn bản không phải đồng số lượng Huyền Hổ thú có thể ngăn cản, mà đối với Thạch gia cùng Chu gia, cái này căn bản chưa phải là tuyệt chiêu cuối cùng, chỉ là chiến trận xem như tương đối lợi hại mà thôi.
"Hay là … chúng ta lại đi tìm một cái quáng mạch khác, Huyền Tinh thiết quáng này để cho bọn hắn." Một Huyền Hổ thú khá nhút nhát nhỏ giọng nói, đây là một hòa bình chủ nghĩa giả, mặc dù lá gan nhỏ nhưng trí tuệ so với Huyền Hổ thú đồng loại cao hơn nhiều, bợi vậy mới có thể tham dự hội nghị bàn chuyện đại sự như thế này.
"Không được, tên tiểu quỷ nhát gan Khoa Nhĩ này, chúng ta Huyền Hổ thú nhất tộc khi nào chịu thua người khác, chúng ta nhất định bảo vệ vùng đất này của chúng ta!"
"Không phải ta sợ, chỉ là muốn bảo trụ tánh mạng cho mọi người." Huyền Hổ thú tên là Khoa Nhĩ kia giải thích.
"Tốt lắm, đừng cãi nhau nữa!" Ma Đa chậm rãi đứng lên, nhìn khắp xuống phía dưới, "Huyền Tinh thiết quáng, chúng ta không thể buông tha cho, nếu muốn tìm một nơi khác, không biết bao nhiêu năm tháng nữa mới gặp được một nơi như vầy, sợ rằng còn chưa có tìm được thì chúng ta đã chết đói, đừng quên chúng ta dựa vào năng lượng ẩn chứa trong quáng thạch mới có thể sinh tồn."
"Tộc trưởng, theo lời ngài nói, Thạch gia cùng Chu gia thực lực cường đại, ta nghĩ lần này bọn họ đều có chuẩn bị mà đến, một khi đứng lên chống lại, chúng ta sẽ tổn thất rất lớn, hơn nữa cũng sẽ đem đến ẩn họa cho các tộc khác." Khoa Nhĩ tiếp tục nói.
"Khoa Nhĩ, chuyện này ta cũng đã nghĩ tới, cũng đã cùng với tộc trưởng các tộc khác hiệp thương, tốt lắm, mang năm mươi lăm vạn chiến sĩ, trước tiên cùng bọn hắn nói chuyện, nếu không thành, Huyền Hổ thú nhất tộc cũng không phải để mặc cho người khác khi dễ!" Nói ra câu cuối cùng, trong mắt Ma Đa lóe ra một tia tinh quang.
Tác giả :
Bất Cật Tây Hồng Thị