Hầu Môn Độc Phi
Chương 73: Tuôn ra chân tướng rốt cục xé rách da mặt

Hầu Môn Độc Phi

Chương 73: Tuôn ra chân tướng rốt cục xé rách da mặt

Thanh âm An Bình thập phần to lớn, cơ hồ truyền khắp toàn bộ mọi ngõ ngách trong viện. Nguyên bản nha hoàn hầu phủ đang phá hủy hoa cỏ trong viện động tác trong nháy mắt đều cứng đờ mà đằng kia, Cố đại nương chỉ huy bọn nha hoàn vẻ kiêu ngạo, đắc ý trên mặt giờ phút này đồng thời tê liệt, trở nên cực kỳ quỷ dị.

Tất cả mọi người không thể tin được lỗ tai mình, càng thêm không dám hướng nơi âm thanh truyền đến nhìn xem. Nhị tiểu thư ngày thường đều là triệt để trốn tránh, các nàng trước ít tiếp xúc, nhưng là, thanh âm của chủ tử các nàng làm nha hoàn vẫn là phân biệt rõ ràng, thanh âm vừa rồi, kia thanh âm…Đúng là nhị tiểu thư!

Nhưng…Liên tưởng đến tin tức truyền ra tối qua, nhị tiểu thư không phải đã chết sao? Chẳng lẽ là…Quỷ?

Âm thanh này đập vào tai các nàng, nhất thời cảm giác chung quanh dường như tràn ngập một cỗ âm trầm lãnh ý bao quanh nơi các nàng đang đứng, làm các nàng động cũng không dám động, liền ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.Cố đại nương sắc mặt cũng là một trận trắng bệch, bởi vì bà ta biết mẫu thân thân sinh An Ninh từng hóa thành quỷ xuất hiện trong Cẩm Tú Các, bà ta lại càng biết mẹ con hai người chết tất nhiên hàm chứa oan khuất. Chẳng lẽ nhị tiểu thư cùng nương nàng giống nhau chết không cam lòng nên hóa thành quỷ đến dọa người?

Thân thể không ngừng run rẩy…An Ninh, nhìn Cố đại nương mới vừa rồi còn luôn mồm nói xằng nói bậy, giờ phút này hàm răng như đều phát run, trong lòng chồi lên một tia châm chọc, con ngươi sáng lên một tia thâm thúy lại mở miệng. Lúc này đây thanh âm của nàng cũng cố ý hơn vài phần âm trầm, “Cố đại nương, các người đây là làm sao vây? Sắc mặt khó coi như vậy, nhìn thấy quỷ hay sao?

Thanh âm nhẹ gần, Cố đại nương cùng bọn nha hoàn hô hấp nhất thời, sắc mặt từ trắng chuyển xanh. Rốt cuộc có người đánh bạo hướng tới An Ninh nhìn thoáng qua, chỉ thấy một bạch y nữ tử đứng ở cửa phòng nhị tiểu thư, quần áo của nàng bị gió thổi động, phiêu dật dị thường mà miệng của nàng như có như không nhếch lên một tia cười lạnh lại làm cho nha hoàn cả kinh, sợ tới mức hai mắt nhắm nghiền.

“A……Quỷ a……".

Nha hoàn kia rốt cục nhịn không được kêu to ra tiếng, đồng thời ném đi thứ trong tay sau đó chạy trối chết, đầy hoảng sợ lao ra khỏi Thính Vũ hiên.

Lúc đó, khơi dậy sự sợ hãi trong lòng những người khác, nha hoàn khác cũng đều tự động vứt bỏ đồ trong tay, kêu a……. a……., đều theo nha hoàn kia chạy ra ngoài, chỉ còn lại Cố đại nương sắc mặt trắng xanh lẫn lộn, thân thể run rẩy mãnh liệt. Ánh mắt An Ninh dừng trên làn váy của bà, một mảng phía trên ẩm ướt làm nàng chú ý, ánh mắt sáng lên, đôi mắt thanh tú nhíu nhíu, ánh mắt nhìn Cố đại nương hơn vài phần hèn mọn khinh thường, không sợ sao? Mới vừa rồi là ai đang nói “ Sợ cái gì mà sợ" ?

An Ninh mâu quang vi liễm, đáy mắt tà ác càng phát ra nồng đậm, từng bước một đến gần Cố đại nương, tiếng bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, cùng với sự đến gần của nàng hoảng sợ trong mắt Cố đại nương càng đậm hơn.

“ Cố đại nương, người còn không đi là muốn ở lại sao?" Hơi thở An Ninh nhẹ nhàng ở bên tai bà ta, “ Vừa vặn An Ninh muốn tìm người cùng bồi…"

Vừa mới nói xong, Cố đại nương đột nhiên cất bước bỏ chạy nhưng sự kinh ngạc vừa rồi làm cho thân thể bà ta mềm nhũn, vừa ra tới cửa Thính Vũ Hiên là lúc, dưới chân vấp vào cánh cửa, phanh một tiếng.

“Ôi…" Cố đại nương bị đau kêu lên, cả người ngã như chó ăn phân, cực kỳ chật vật quỳ rạp trên mặt đất trong miệng còn có chút bùn đất cùng cỏ xanh, hai tay lại xoa chỗ da bị rách.

“Cố đại nương…... Ngươi cẩn thận chút…… Ngươi gấp cái gì, Ninh nhi……" Thanh âm của An Ninh một lần nữa trong Thính Vũ hiên truyền tới. Cố đại nương không còn biết đau hay không đau, vội kiềm lại hoảng sợ đứng lên, rời đi như trốn chạy, trong miệng còn thì thào cái gì.

Đợi cho Cố đại nương chạy xa, An Ninh phía sau thở dài, trong mắt quang mang cũng là dị thường chói mắt, “Ai… Sao thấy ta lại bỏ chạy chứ? Ta thật sự là muốn nàng cùng bồi mà!"

Bích Châu nhìn vẻ “Cô đơn" trên mặt tiểu thư nhà mình, nhất thời ha ha cười ra tiếng đuổi tới bên cạnh An Bình, “Các nàng nhất định tưởng nhìn thấy quỷ rồi đó! Thật tốt quá… Người có nhìn thấy không, Cố đại nương mới vừa rồi quần đều ẩm ướt đâu! Kia một chút cũng hơi quá mức!"

An Ninh nhíu mày, Cố đại nương tuy rằng là hạ nhân nhưng tại Hầu phủ cũng có địa vị nhất định, sợ rằng cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua chật vật như vậy. Hừ, Cố đại nương này là tay sai bên người đại phu nhân, đại phu nhân làm chuyện ám muội bà ta cũng không thiếu giúp vào một tay!

Bích Châu vẻ mặt hưng phấn, tựa hồ không thể dừng lại, “Nhân tiện trừng trị bọn họ một chút, tiểu thư người không biết, tối hôm qua nhận được tin tiểu thư bị dã thú cắn chết, Dĩnh Thu cùng Cố đại nương còn thật là cao hứng, nô tỳ nghe các nha hoàn khác nói, trong Khởi Thủy Uyển nửa đêm còn truyền ra tiếng cười…"

Bích Châu cau mày, vì tiểu thư nhà mình bênh vực kẻ yếu mà An Ninh khóe miệng cũng là gợi lên một chút cười lạnh. Nữa đêm còn truyền ra tiếng cười, quả nhiên là cực cao hứng, các nàng sợ là chúc mừng chuyện đem mình đẩy vào miệng dã thú thành công đi.

Quả là một đôi mẹ con ác độc, một đôi chủ tớ cấu kết với nhau làm chuyện xấu!

“Tiểu thư, nô tỳ…nô tỳ có câu, vẫn muốn hỏi tiểu thư…" Bích Châu mâu quang vi thiểm, như có như không nhìn An Ninh, tựa hồ muốn dựa vào biểu tình phán đoán ý tứ của nàng.

Biểu tình An Ninh cũng là như trước không một chút biến hóa, thản nhiên cười, nhìn không ra có gì khác thường, chính là trầm mặc một lát, nhẹ nhàng phun ra một chữ, “Nói."

Bích Châu được tiểu thư cho phép, nghĩ đến chuyện tình mình muốn hỏi, hít vào một hơi thật sâu coi như chuẩn bị tâm lý, rốt cục cố lấy dũng khí, đôi mắt không chuyển nhìn An Ninh, ôn nhu mở miệng, “Tiểu thư, đại phu nhân cùng đại tiểu thư đối tiểu thư không tốt ngay cả nô tỳ cũng nhìn ra được, hai năm trước các nàng còn đối với tiểu thư ôn hòa, chính là không ngừng muốn tiểu thư giúp đại tiểu thư làm này làm kia, nô tỳ đoán ra được, các nàng chính là muốn lợi dụng tiểu thư, mới đối tiểu thư ôn hòa, nửa năm nay, các nàng đối tiểu thư một chút ôn hòa cũng không có, thâm chí tối hôm qua nghe được tin tức của tiểu thư còn cao hứng như vậy, không chút thương tâm, nô tỳ nghe người ta nói, Đại phu nhân không phải mẹ ruột tiểu thư…Mẹ ruột tiểu thư kêu…kêu…"

Bích Châu đột nhiên quên cái tên kia, trong đầu suy tư rất nhanh, nhưng là vẫn không nghĩ ra được, nghe nói cái tên kia là cấm kỵ ở Hầu phủ.

“Vân Trăn!" An Ninh thay Bích Châu nói ra hai chữ kia, nguyên bản trên măt tươi cười thản nhiên cũng hơn vài phần lạnh lùng.

“Đúng, chính là nàng…" Bích Châu trong lòng vui vẻ, vừa nhìn đến sắc mặt An Bình không khỏi nuốt nước miếng, không biết vì sao, tiểu thư giờ phút này thập phần làm cho người ta sợ hãi, cả người phát ra lãnh ý, giống như có thể đem người bình thường cuốn đi, Bích Châu cắn cắn môi, “Tiểu thư, người đã biết rồi sao?"

Năm ấy, phu nhân mua nàng đem vào Hầu phủ hầu hạ tiểu thư, hơn nữa đại phu nhân còn dặn dò nàng, không thể loạn nghe người khác nói luyên thuyên càng không thể nói lung tung trước mặt tiểu thư. Lúc ấy, nàng dựa vào phân phó của đại phu nhân, chỉ phụ trách hầu hạ tiểu thư, nàng từng vụng trộm nghe nói, tiểu thư từng mất trí nhớ nhưng đại phu nhân cũng không cho hạ nhân trong phủ nhắc tới chuyện này nửa câu.

Tiểu thư từ Mẫu Đơn yến nữa năm trước đến nay, nàng dần dần phát hiện tiểu thư có một chút biến hóa, người ở bên ngoài, nhất là trước mặt đại phụ nhân cùng đại tiểu thư, nàng vẫn như cũ là cái kia khúm núm, là một tiểu thư không biết phản kháng nhưng ở thời điểm chỉ một mình, nàng lại trở nên dị thường trầm tĩnh nội liễm, cặp mắt sâu không thấy đáy, tổng làm cho người ta cảm giác tiểu thư đang có kế hoạch gì đó.

“Đúng, ta đã biết." An Ninh thản nhiên mở miệng, con ngươi một mảnh thâm thúy, Bích Châu ở bên cạnh hầu hạ nàng, nàng là thật tâm quan tâm chính mình, cho nên nàng phát hiện chính mình có điều biến hóa, đây là chuyện đương nhiên.

Bích Châu đạt được đáp án khẳng định, trong lòng vẫn là giật mình như cũ, tiểu thư biết mẫu thân của nàng là Vân Trăn, như vậy…Liễm liễm mi, “Tiểu thư cũng biết lời đồn kia sao?"

Đại phu nhân tuy rằng không cho người nói nhưng trong phủ cũng có người ngầm truyền thuyết cái kia Văn Trăn là bị đại phu nhân hại chết, không chỉ có như thế, thận phận chính thất hiện tại của đại phu nhân cũng là từ trên tay Vân Trăn đoạt được.

Nghe đồn? An Ninh khẽ nhíu mày, cũng là rất nhanh phản ứng lại, “Biết!"

An Ninh dứt lời, ánh mắt Bích Châu nhìn An Ninh thêm vài phần thương tiếc, nàng tuy rằng ngày thường có chút mơ hồ nhưng cũng không ngốc, tiểu thư nếu biết được, như vậy…Liên hệ đến sự biến hóa của tiểu thư nửa năm qua cùng với những chuyện nàng làm, trong lòng cũng hiểu được, tiểu thư là muốn báo thù!

Nhớ tới tiểu thư trong khoảng thời gian này một tiếng lại một tiếng kêu đại phu nhân “Nương", đối đại phu nhân cũng là khuôn mặt tươi cười, đối mặt kẻ thù nàng lại muốn ẩn nhẫn chính mình như vậy, tiểu thư trong lòng khổ, ai có thể biết được!?

Bộp, Bích Châu kiên định quỳ trên mặt đất, An Ninh nhìn hành động của nàng, không khỏi khẽ nhíu mày, “Người làm cái gì vậy?"

“Tiểu thư, nô tỳ tuy là nha hoàn đại phu nhân cấp cho tiểu thư nhưng nô tùy đối tiểu thư không có chút dị tâm, nô tùy tuy rằng chỉ là một nha hoàn nhưng nguyện ý vì tiểu thư làm bất cứ chuyện gì." Bích Châu tỏ rõ cõi lòng, ánh mắt tràn đầy kiên định.

Trong lòng An Ninh trồi lên một dòng nước ấm, đem Bích Châu nâng dậy, trên mặt lộ ra một chút tươi cười, nàng làm sao lại không biết lòng trung thành của Bích Châu? Kiếp trước Bích Châu đối với chính mình trung thành nhưng bởi vì đại phu nhân không muốn nàng trở thành tâm phúc của mình mà đem nàng bán cho một lão nam nhân năm mươi tuổi làm vợ kế, một năm sau, bị tra tấn mà chết!

Nhìn Bích Châu, tuổi đang như hoa như ngọc, đại phu nhân nhưng lại cũng hạ thủ được! Kiếp này, nàng nhất quyết sẽ không để Bích Châu lại bị thương tổn!

“Hảo, về sau trước người chúng ta là chủ tớ, không có người chúng ta là tỷ muội!"An Bình nhìn vào hai mắt Bích Châu, ánh mắt đồng dạng kiên định,, nghĩ đến vừa rồi lúc nàng nhắc đến hôn sự của Bích Châu, Phi Phiên kia phản ứng thật lớn, trên mặt ý cười càng đậm. Kiếp này, nàng không chỉ không để Bích Châu bị thương tổn còn muốn tận mắt nhìn thấy nàng gả cho một trượng phu yêu nàng, sinh con dưỡng cái, nhìn thấy nàng hạnh phúc.

“Ân." Bích Châu kiên định gật đầu, chuyện lớn như vậy tiểu thư đều không có gạt nàng còn coi nàng như tỷ muội mà đối xử, tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, nàng ngày sau sẽ vì tiểu thư dù đầu rơi máu chảy, chết vạn lần cũng cam tâm tình nguyện.

Đột nhiên Bích Châu như nghĩ đến cái gì, mày không khỏi cau lại, “Tiểu thư, những nha hoàn vừa rồi bị người dọa sợ, đợi lát nữa sợ toàn bộ Hầu phủ đều đã biết, Cố đại nương chật vật chạy trốn, nàng nhất định đi tìm đại phu nhân nói rõ sự tình, vạn nhất đại phu nhân tới…"

“Sợ cái gì? Chúng ta chính là đang chờ nàng ta đến!" An Ninh nhíu mày, nàng còn sợ đại phu nhân không tới, mặc dù đại phu nhân không tới, nàng cũng phải tự mình đi tới cái kia “Nương" thỉnh an nàng ta phải không?

Tối hôm qua nàng cao hứng cũng đã đủ, hiện tại sẽ làm cho nàng vui quá hóa buồn!

Nhìn thấy trong mắt An Ninhnh lóe ra mang theo vài phần tà ác, Bích Châu trong lòng ngẩn ra, “Đúng, chúng ta chờ nàng đến, sợ cái gì !"

Hiện tại tiểu thư cũng không phải là tiểu thư trước kia, cũng sẽ không mặc cho đại phu nhân cùng đại tiểu thư khi dễ đi, nghĩ đến Cố đại nương mới vừa rồi sợ đến tè ra quần, bóng dáng hoảng sợ chạy trốn, trong lòng nhất thời cảm thấy rất là vui sướng!

Mà lúc này bên ngoài Thính Vũ Hiên, cơ hồ trừ bỏ Thính Vũ Hiên toàn bộ An Bình hầu phủ đều oa oa nổ tung. Bọn nha hoàn vừa rôi mới bị dọa chạy ra khỏi Thính Vũ Hiên chung quanh tán loạn, tin tức “An Ninh biến thành quỷ" trở về Hầu phủ nhanh chóng lan truyền, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ bên trong An Bình Hầu phủ.

Quản gia đem tin tức báo cáo cho An Bình Hầu gia đầu tiên, An Bình Hầu gia đang trong thư phòng xem sổ sách, phân phó không cho kẻ nào quấy rầy, quản gia vẻ mặt lo lắng, bên ngoài thư phòng không ngừng đi qua đi lại, vài lần gõ cửa đều bị hầu gia tức giận quát lớn, bình thường nếu không có chuyện gì quan trọng hắn quả quyết sẽ không ở phía sau quấy rầy lão gia, nhưng là, nghĩ đến tin tức mới vừa nghe cùng với nhìn đến nha hoàn sợ tới mức không phân rõ thần chí, mi tâm thủy chung không giãn mở ra được, rốt cục, không đếm xỉa gì đến như bình thường, lại gõ cửa thư phòng, “Lão gia, lão nô thật sự có điều cần bẩm báo."

Trong thư phòng An Bình hầu gia con ngươi khẽ nhíu, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Có thể làm cho quản gia lo lắng như vậy, ba bốn lần quấy rầy hắn không lẽ Hầu phủ thực đã xảy ra cái gì đại sự? Nhưng là, hiện tại có gì đại sự hơn tin tức An Ninh chết ngày hôm qua? Vừa biết được tin tức, hắn mặc dù khiếp sợ nhưng suy nghĩ một đêm, liền không them để ý. Đối với hắn mà nói, An Ninh bất quá là trong thân thể chảy huyết mạch của hắn mà thôi, nếu đã chết, hắn liền vứt bỏ đứa con này, mặc dù thất vọng nhưng không có chút thương tâm. Hiện tại, không có An Ninh này làm quân cờ, hắn phải đem lực chú ý chuyển dời đến địa phương khác. Đại nữ nhi An Như Yên đã không thể trông cậy vào, tam nữ nhi tứ nữ nhi đều mới mười ba tuổi, còn phải chờ hai năm nữa mới có thể vì hắn sử dụng, ai! Nghĩ đến đây, trong lòng An Bình hầu gia lại sinh ra một cỗ khí tích tụ.

“Lão gia…nhị tiểu thư nàng…" Quản gia dừng một chút, không biết vì sao thân thể hắn lại có cảm giác như có một cỗ khí lạnh xẹt qua.

Trong thư phòng An Bình hầu gia trong mắt xẹt qua một chút nồng đậm không hơn giận, “ Không cần vì người đã chết đến tìm ta, ta không có nhiều tâm tư để ý đến nàng như vậy, nếu ở trong khu vực săn bắn xác chết kia cũng không tìm thấy, Hầu phủ vừa xong xuôi một cái tang sự, Dương Mộc Hoan chết đã làm cho Hầu phủ đủ xui, hiện tại không có xác chết cũng không đi chuẩn bị cái gì hậu sự đỡ phải có chướng khí mù mịt, coi như Hầu phủ này không có nhị tiểu thư đi."

“Nhưng…Lão gia, người cũng không nên nói lung tung!"Mặt khác quản giả bất chấp, đẩy cửa ra, nhìn đến vẻ mặt An Bình hầu không kiên nhẫn, “Lão gia, trăm ngàn lần không thể nói lung tung nha!"

Nha hoàn mới vừa rồi nói nhin thấy hồn ma của nhị tiểu thư, hắn còn chưa đi thẩm tra, nếu thật sự có hồn ma như vậy lời nói mới vừa rồi của An Bình hầu gia vạn nhất rơi vào “lỗ tai nhị tiểu thư", đến lúc đó biết làm như thế này cho phải!

“Cái gì là nói lung tung đừng có loạn, chuyện gì, bẩm báo nhanh chút, đừng có dông dài."Sự mất kiên nhẫn trên mặt An Bình hầu càng đậm hơn.

“Có nha hoàn nói nhìn thấy nhị tiểu thư trong Thính Vũ Hiên là…hồn ma."

Quản gia thật vất vả mới phun ra hai chữ cuối cùng,mở miệng nói ra hai chữ đó nhất thời cảm thấy hàn ý trên người mới vừa rồi càng thêm sâu hơn.

Sững sờ một chút, An Bình hầu gia đột nhiên từ trên ghế đứng lên, giật mình nhìn quản gia, ngay cả sổ sách rơi xuống đất cũng không phát hiện, An Bình hầu gia đi nhanh tiến lên, thần sắc hết sức nghiêm túc, “Ngươi nói cái gì?"

“Nhị tiểu thư là…hồn ma"

Quản gia có rúm lại một chút, một chút cũng không giống ngày thường như vậy bình tĩnh trấn định.

“Vớ vẩn, sao lại có chuyện như vậy?" An Bình hầu gia tức giận lên tiếng khiển trách. Thời gian trước truyền Cẩm Tú các cùng Cách Viên có hồn ma Vân Trăn, hắn xem như là Lưu Hương Liên làm chuyện trái với lương tâm, chính mình dọa chính mình, trên đời này làm gì có cái gì gọi là hồn ma?

“Nhưng là…có vài nha hoàn đều nói như vậy. Hôm nay đại phu nhân phân phó Cố đại nương mang theo nha hoàn đi dọn dẹp Thính Vũ Hiên của nhị tiểu thư, lúc đi ra lại là chạy trốn giống như tiểu thư đuổi tới nơi. Lão nô đoán rằng hành động của đại phu nhân sợ là chọc giận đến nhị tiểu thư, cho nên mới…" Quản gia quan sát đến thần sắc của An Bình hầu gia, “ Chuyện này nên làm thế nào cho phải?"

An Bình hầu gia con ngươi căng thẳng, lão luyện như hắn cũng sẽ không khinh địch như vậy mà tin tưởng, nghĩ đến cái gì, trong mắt xẹt qua một tia sang, lạnh giọng mở miệng, “Đi, đi nhìn một chuyến"

Hầu phủ, Vô Song Lâu của ngũ phu nhân Tần Song Ngọc giờ phút này cũng biết được tin tức. Tần Song Ngọc đang ngồi đàn đàn tỳ bà tay đột nhiên dừng động tác, thản nhiên nhìn thoáng qua nha hoàn Phúc Nhi bên người mình, mi đẹp khẽ cau lại, “Đó là sự thật?"

“Nếu chỉ có một người nói càng có khả năng là giả nhưng nhiều nha hoàn đều nói như vậy, cho nên nô tỳ nghĩ…chuyện này có lẽ là thật." Phúc Nhi liễm liễm mi, trầm giọng mở miệng, nàng là một nha hoàn trầm ổn, dè dặt mà cẩn thận.

Tần Song Ngọc mâu quang vi thiểm, trong mắt xẹt qua một chút ý cười, hồn ma của An Ninh đã trở lại? A! Hôm qua nghe nói An Ninh đã chết nhưng vẫn chưa thấy thi thể, trong lòng của nàng tự nhiên có chút hoài nghi, nhưng mặt khác trong mắt, bị vây trong khu vực săn bắn sợ sớm đã bị xài lang hổ báoăm thịt, làm sao có thể tìm được thi thể?

An Ninh nếu thật sự đã chết, như vậy thật là đáng thương cho nàng, con mình đã chết, An Bình hầu gia là phụ thân nàng ngay cả ý định đi tìm thi thể cũng không có. Dựa vào nàng nay thành cô hồn dã quỷ, đối với An Bình hầu gia mà nói, nếu đã không còn giá trị thì liền cái gì cũng đều không phải rồi! Nàng nếu thật là hồn ma đã trở lại, kia định là trong lòng hàm oan, oán hận cha nàng vô tình lãnh huyết.

Nam nhân như vậy, đối nữ nhi còn như thế đối nữ nhân của mình sẽ càng thêm không thương hại nhưng Tần Song Ngọc nàng chung quy là gả chon nam nhân này. Nàng xuất thân thanh lâu, hoàn lương gả cho An Bình hầu gia làm thị thiếp thứ năm, trước kia trong mắt bọn tỷ muội nàng được cho là đặt lên phú quý, dù sao, An Bình hầu phủ tốt xấu cũng là một trong tứ đại thế gia.

Chính la người bên ngoài có ai biết được sự vô tình của An Bình hầu gia? Dương Mộc Hoan chính là một ví dụ điển hình, nàng cũng không có ngốc giống như Dương Mộc Hoan, hi vọng Hầu gia sẽ nhớ đến cái gì tình cảm vợ chồng.

Hừ! Tình cảm vợ chồng ở trong mắt hắn có tác dụng gì? Nàng thấy rõ ràng, nữ nhân muốn hắn xem trọng liền phải xem sau lưng nữ nhân đó có chỗ tốt gì cho hắn.

Nàng xuất thân từ thanh lâu, sau lưng không có núi dựa vào, duy nhất có thể làm cho tuổi già bình yên cũng chỉ có cách sinh một đứa nhỏ, nhưng là…Nghĩ đến chính mình bụng vẫn luôn không có động tĩnh, trong mắt Tần Song Ngọc nhiều hơn một tia u buồn, liễm liễm mi, “Dược của ta vẫn chưa có?"

Phúc Nhi khẽ nhíu mày, “Đã xong, nô tỳ bây giờ đi lấy, chính là…"

“Cái gì?" Tần Ngọc Sương thản nhiên ngó qua Phúc Nhi mà liếc mắt một cái, trong lòng mơ hồ đoán ra nàng muốn nói gì.

“Nô tỳ là muốn, muốn hay không đi Thính Vũ hiên nhìn xem…Nhị tiểu thư có phải hay không thật sự…" Phúc Nhi thật cẩn thận quan sát thần sắc của Tần Song Ngọc, thử hỏi.

“Ngươi khi nào lại thích trông nom việc không liên quan tới mìnhnhư vậy?" Tần Song Ngọc trong mắt xẹt qua một tia hờn giận.

“Nô tỳ biết sai, nô tỳ bây giờ đi lấy thuốc cho di nương." Phúc Nhi vội phúc phúc thân, lập tức lui xuống, nhưng đi ra vài bước liền nhìn thấy An Lan Hinh vội vàng chạy tiến vào.

“Tần di nương…" An Lan Hinh thần sắc vội vàng, “Tần di nương."

“Hinh Nhi? Ngươi sao lại đây? Xem ngươi gấp đến độ, mau ngồi xuống, di nương lau mồ hôi cho ngươi." Tần Song Ngọc nhìn thấy An Lan Hinh, trên mặt lập tức nở rộ ra một chút tươi cười từ ái.

Dương Mộc Hoan đem An Lan Hinh phó thác cho nàng, từ sau khi mình bắt đầu chiếu cố An Lan Hinh lão gia đối chính mình liền tốt lên vài phần, đêm qua còn phân phó quản gia đến truyền lời, làm cho chính mình hảo hảo dạy tam tiểu thư. Tần Ngọc sương nàng cũng không ngốc, đêm qua lão gia vừa được tin nhị tiểu thư chết liền lập tức đem lực chú ý đặt ở trên người tam tiểu thư. Cũng đúng, đại tiểu thư nay bộ dáng thế kia cũng hy vọng không được, cũng chỉ còn lại tam tiểu thư!

Tần Song Ngọc đối với An Lan Hinh vô cùng tốt, cẩn thận lau sạch mồ hôi trên trán nàng, cuộc sống sau này của nàng xem như dựa vào An Lan Hinh này.

“Tân di nương, nhị tỷ tỷ nàng…" An Lan Hinh thần sắc có chút lóe ra, cắn chặt môi, nghĩ đến chuyện tình nàng vừa mới nghe bọn hạ nhân loan truyền, không biết có nên tin tưởng hay không.

Tần Ngọc Sương trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, xem ra chuyện này thật đúng là truyền khắp toàn bộ Hầu phủ rồi, thật sâu nhìn thoáng qua An Lan Hinh, “Hinh Nhi a, nhị tỷ tỷ ngươi là chuyện của nhị tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng đã mười ba tuổi, có câu ta nhưng thật ra muốn hỏi ngươi, người là hy vọng nhị tỷ tỷ người đã chết rồi? Hay là vẫn hy vọng nàng không chết?"

An Lan Hinh nhíu nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử, nhị tỷ tỷ từng dạy nàng cầm kỹ cũng không gây khó dễ cho nàng, nhưng vừa nghĩ đến tướng quân ca ca đối nhị tỷ tỷ rất tốt, trong lòng nàng thủy chung liền có một tia ghen tị, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng, “Hinh Nhi có ca ca, có Tần di nương là đủ rồi."

Tần Ngọc Sương khóe miệng giương lên, nhất thời hiểu được ý của nàng. Tuy chỉ mới là đứa nhỏ mười ba tuổi nhưng trong lòng cũng đã có ý nghĩ của riêng mình, “ Kia Hinh Nhi hiện tại nên làm những gì?"

An Lan Hinh mi phong giãn mở ra, trên mặt cũng lộ ra một chút tươi cười, “Hinh Nhi ở trong này bồi di nương."

“Tốt, hai mẹ con chúng ta ngày ngày trong viện này cùng nhau." Tần Song Ngọc công đạo nói. Mặc kệ nha hoàn trong phủ nhìn thấy đúng là hồn ma của An Ninh thật cũng không liên quan đến các nàng, nếu An Ninh đã chết, Hinh Nhi liền chiếm được tiện nghi, nếu là An Ninh không chết……Nghĩ đến hôm qua Khởi Thủy Uyển đắc chí đùa vui ầm ĩ.

Hừ, đại phu nhân cùng đại tiểu là muốn nhị tiểu thư chết không cần phải nghi ngờ. Nếu An Ninh còn không chết đối với mẹ con bọn họ sợ là rất thất vọng! Nếu thật là như thế, nàng thật ra nghĩ muốn nhìn thấy biểu tình thất vọng của đại phu nhân, bất quá nghĩ đến tình trạng của mình giờ phút này, nàng cũng nghĩ không nên đối địch với đại phu nhân!

“Di nương, thuốc của ngài." Chính lúc này Phúc Nhi bưng chén thuốc đi đến, đem thuốc đưa đến trước mặt Tần Song Ngọc, hương vị đắng chát tỏa ra khắp nơi trong không khí, An Lan Hinh nắm mạnh cái mũi, “Tần di nương, thuốc này thật đắng, di nương vì sao mỗi ngày đều uống?"

Tần Ngọc Sương hai hàng lông mày cũng chưa nhăn lại một chút, một ngụm liên đem bát thuốc uống xuống hết, lập tức liền lấy một miếng mứt táo đặt ở trong miệng, “Thứ tốt tự nhiên phải thường uống."

Thuốc này hiện giờ chính là bảo bối của nàng, đây chính là thù lao cho việc Dương Mộc Hoan đem An Lan Hinh phó thác cho nàng chiếu cố. Bắt đầu từ ngày nàng có phương thuốc liền cho người đi bốc thuốc, mỗi ngày đều phải uống một chén. Nếu thật sự có tác dụng, như vậy không quá lâu nàng hẳn là có thể có một đứa con của riêng mình!

Nghĩ đến điều đó tâm tình Tân Song Ngọc liền nhảy nhót lên.

Mà lúc này bên trong Khởi Thủy Uyển, An Như Yên nằm ở trên giường, Dĩnh Thu bưng một chén thuốc hầu hạ nàng uống, mới vừa uống vào ngụm đầu tiên An Như Yên liền phun ra, “Đây là sắc thuốc như thế nào? Đắng như vậy là trách ta chưa đủ khổ sao?"

Dĩnh Thu quỳ mạnh trên mặt đất, “Nô tỳ đáng chết……Chính là thuốc này……Thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh, nô tỳ cũng không có biện pháp nha."

Từ sau khi tiểu thư gặp chuyện không may tính tình lại ác liệt. Trước kia tiểu thư tuy rằng đối với hạ nhân thập phần nghiêm khắc nhưng đối với mình thật ra rất ít phát giân nhưng là hai ngày nay nàng ở bên cạnh hầu hạ thân thể tiểu thư, một lòng cố gắng không chọc giận tiểu thư, không ngừng suy đoán tâm tư của tiểu thư.

“Không có biện pháp? Vậy bổn tiểu thư nuôi bọn hạ nhân các ngươi làm gì? Không có biện pháp không biết cố gắng nghĩ ra sao? Ta xem, ta hiện tại cái dạng này hạ nhân như ngươi cũng muốn đến khi dễ bổn tiểu thư, đừng tưởng rằng bổn tiểu thư dễ chọc, xem ta làm sao thu thập các ngươi." An Như Yên hung hăng nhìn lướt qua mặt các nha hoàn khác đứng chung quanh, vẻ mặt ác liệt. Trời biết, riêng việc các nàng đứng ở trước mặt mình, nàng đều khó có thể chịu được, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Quỳ xuống, đều quỳ xuống cho bổn tiểu thư." An Như Yên lớn tiếng quát. Nhất thời, bọn nha hoàn hầu hạ trong phòng vội vàng quỳ trên mặt đất, sợ quỳ chậm một chút liền rước phải sự khó chịu của đại tiểu thư.

Hôm qua, một nha hoàn thời điểm giúp đại tiểu thư lau thân mình không cẩn thận làm đau đại tiểu thư, đại tiểu thư đùng đùng tức giận cho người đem hai tay nha hoàn kia làm hỏng, các nàng nhìn kinh hồn bạt vía, mỗi người đều cảm thấy bất an.

"Các ngươi nghe đây, ta An Như Yên tiểu tư con vợ cả của quý phủ, các ngươi có chút chậm trễ, bổn tiểu tư nhất định không tha cho các ngươi!" Ánh mắt An Như Yên sắc bén, tựa hồ bao nhiêu tức giận đều phát tiết trên người hạ nhân.

"Tiểu thư mau uống thuốc, uống vào vết thương mới có thể chóng lành." Dĩnh Thu lại một làn nữa đưa thuốc lên, An Như Yên một lần nữa lại tránh đi, lần này giận giữu càng đậm, "ta nói rất đắng, ngươi nghe không hiểu sao, ngươi... phải, chính là ngươi, nha hoàn ngoài cửa."

An Như Yên nhìn chằm chằm vào cửa, nha hoàn bị gọi đến trong long nhất thời lo lắng có dự cảm chẳng lành, "Dạ, đại tiểu thư muốn..... nô tỳ."

"Đem bát thuốc này uống đi!" Không chờ nàng nói xong An Như Yên liền đánh gãy lwoif nói của nàng, khóe miệng gợi lên một chút ác độc.

Nha hoàn kia sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, đại tiểu thư nhưng lại muốn nàng uống thuốc đó, đó là thuốc không phải cái khác này nọ, đối với người bênh mà nói, uống thuốc là tốt nhưng nàng là người bình thường cái này không thể uống loạn.

"Ngươi uống hay không?" An Như Yên không chờ nàng trả lời, giọng điệu bỗng cất cao, "Dĩnh Thu, đổ vào miệng nàng ta."

Đầu nha hoàn kia oanh một tiếng, không được vội vàng lắc đầu nhưng không thể thay đổi chủ ý của An Như Yên, Dĩnh thu nhanh chóng đứng dậy, lập tức theo lời nói của AN Như Yên, bưng bát thuốc trong tay đi tới nha hoàn ở cửa.

"Ta uống..... Tự ta uống..." Nha hoàn kia trong mắt đầy sự sợ hãi, dù sao cũng phải uống bát thuốc kia vào bụng, không bằng chính mình uống.

Ai ngờ, An Như Yên không cho nàng được như ý, hai hôm nay nằm trên giường, thú vui duy nhất là hành hạ bọn tiểu nhân, chỉ có như vậy mới có thể chấn an được àng, lạnh lùng trừng mắt nha hoàn kia, khóe miệng nhếch lên, "Mau, rót hết!"

Trên mặt nha hoàn kia tràn đầy sự tuyệt vọng, chỉ có thể mặc cho Dĩnh Thu chế trụ mình phía dưới, làm cho mình hé miệng, trơ mắt nhì bát thuốc đổ vào trong miệng."

"Ha ha..... tốt, ta nói cho các ngươi nghe, tất cả phải cẩn thận cho ta, chọc phải ta, các ngươi phải nhìn lại mình đi." An Như Yên điên cuồng cười to ra tiếng, tiếng cười vang vẳng rót vào lỗ tai bọn nha hoàn, giống như trong địa ngục, hai ngày hôm nay trong Thủy Uyển so với địa ngục còn khắc nghiệt hơn.

Đại phu nhân vừa đi vào phòng, nhìn cảnh bọn nha hoàn quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, An Như Yên cười đến điên cuồng, mà nha hoàn ở cửa kia sắc mặt trắng bệch, sắc mặt tái nhợt, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi, thân thể run rẩy, mi tâm không khỏi nhìu vào, "Đây có chuyện gì?"

"Nương người đến rồi." An Như Yên muốn đứng dậy, thân thể vừa động một trận đau truyền đến, mắt nhất thời rối rắm, hạ thân như thế nào cũng không thể đứng dậy, lúc này vừa vặn nhắc nhở nàng thân thể bị trọng thương, trong lòng càng thêm thống khổ, "Bất quá là giáo huấn nha hoàn một chút thôi, không nghe lời nên trừng trị."

Đại phu nhân nhìn An Như Yên trong lòng thở dài, lập tức phân phó Dĩnh Thu đưa nha hoàn đang run rẩy đi xuống, trươc khi rời đi, nghĩ đến cái gì công đạo liền nói, "Đừng để lão gia biết, các ngươi nghe đây, vừa rồi ở Thủy Uyển xảy ra chuyện gì cũng không được nói ra ngoài, nếu có người hỏi tới tình trạng của đại tiểu thư, phải nói đại tiểu thư ở An Tâm dưỡng thương, nếu dám nói cái gì không nên nói, cẩn thận thân các ngươi."

"Vâng, bọn nô tỳ biết, cái gì bọn nô tỳ cũng không nói." Bọn nha hoàn hứa hẹn lập tức lui xuống.

Đại phu nhân đến cạnh An Như Yên, An Như Yên còn nóng giận đưa mặt nhìn đại phu nhân, "Nương, người cho bọn chúng đi xuống làm gì? Yên nhi chính là giáo huấn bọn chúng."

Đại phu nhân giật mình, hẳn là chuyện hôm đó cho nàng đă kích, hại ngày nay, tính tình An Như Yên thay đổi không ít, lúc đau thì lớn tiếng quát tháo, hơi chút lợi dụng đau đớn để khí dễ nha hoàn mua vui, như vậy thật chẳng ra sao.

Nghĩ đến kế hoạch của mình, trên mặt đại phu nhân nở ra nụ cười tươi, "Còn nhớ nữ nhi của cậu ngươi không, nàng so với ngươi nhỏ hơn một tuổi, trước kia ta mang ngươi về nhà cậu, các ngươi có cùng nhau chơi đùa, cậu ngươi đem nàng ta lên núi học nghệ, nay sắp trở lại, sáng sớm nay ta đã phái người đi đón, tối nay sẽ đến đây, để cho hai người các ngươi hồi tưởng kỉ niệm, sẽ có cùng tiếng nói chung."

Trên mặt An Như Yên thần sắc giật giật, trên mặ xẹt qua một chút giận dữ, " Lúc này nương đưa người đến, là nhìn ta chê cười sao?"

Sắc mặt Đại phu nhân cứng đờ, kéo kéo khóe miệng, "Làm sao có thể nhìn ngươi chê cười, Nương đã cho Cố đại nương đi thu thập Thính Vũ hiên cho biểu muội của ngươi ngụ ở."

Vừa nghe đến hai chữ An Ninh, An Như Yên vốn đang giận dữ liền biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt hưng phấn, "Tốt, cái gì của An Ninh đều bỏ đi, nhất định không cho lưu lại."

"Đó là đương nhiên, Cố đại nương tự sẽ biết làm như thế nào." Đại phu nhân liễm hạ mi, trừ khử Vân Trăn nữ nhi, trong lòng nàng thoải mái không ít.

Chính lúc này, Cố đại nương vội vàng vào phòng, nhìn đại phu nhân và đại tiểu thư trong phòng, bước lên phía trước, " Phu....... phu nhân........."

"Làm sao kích động như vậy? Ngươi không phải đưa người đi dọn dẹp Thính Vũ hiên sao? Đã dọn dẹp xong? Biểu tiểu thư rất nhanh sẽ tới, đừng để đến lúc đó không có địa phương an trí."

Đại phu nhân nhíu nhíu mày, nàng nghe nói ca ca tiểu nữ nhi thập phần ương ngạnh, lại học được một chút võ nghệ, tự cho mình tài giỏi, ở phương diện ăn mặc, đi lại thập phần chú ý, nha đầu kia vẫn là lần đầu đến Hầu phủ làm khách, nàng đương nhiên không thể chậm trễ.

Cố đại nương vào giờ phút này không có tâm tư nghe đại phu nhân nói, thần trí vẫn đang nghĩ đến sự việc vừa xảy ra trong Thính Vũ hiên, thân thể lại không khỏi run rẩy, "Phu nhân, nhị tiểu thư nàng,........ Nàng đang trong Thính Vũ hiên!"

Oanh! một tiếng, Đại phu nhân cùng An Như Yên nhất thời đều ngẩn ra, An Như Yên hung hăng trừng mắt Cố đại nương, mà Đại phu nhân đã đứng dậy, sắc bén hỏi, "Rốt cục là như thế nào?"

An Ninh làm sao đang ở trong Thính Vũ hiên? Rõ ràng........ rõ ràng đã chết không phải sao?"

"Phu nhân......... Sợ là nhị tiểu thư...........quỷ hồn." Cố đại nương như trước gương mặt hoảng sợ, nàng thế nào quên hàn ý cảm nhận được ở Thính Vũ hiên.

Đại phu nhân cùng An Như Yên lại ngẩn ngơ nói không nên lời.

"Quỷ hồn?" Đại phu nhân nhớ lại lần trước mơ thấy Vân Trăn về lấy mạng, sắc mặt nàng càng trở nên trắng bệch, "Ngươi xác định?"

Hôm qua Uyển Quý phi truyền tin tới, nàng tự nhiên đã tin tưởng An Ninh chết, huống hồ, trên người còn mang theo mùi hương kia, tiến lại khu vực săn bắn, sống sót là kì tích, lúc này Lưu Hương Liên, làm sao có thể biết, Uyển quý phi khi nhìn thấy An Ninh cũng là không muốn tin tưởng đây chính là An Ninh.

Cố đại nương không trả lời nhưng phản ứng của bà ta cũng là câu trả lời, ánh mắt Đại phu nhân chuyển đến phía trước váy bị ẩm ướt của bà ta, thần sắc giật mình, "Đi, đi xem, ta thật muốn nhìn, ban ngày ban mặt, làm sao có chuyện như vậy."

Dứt lời liền lắc ống tay áo, một bên kích thích xoay người bước ra khỏi phòng.

Trong Thính Vũ hiên.

An Ninh thật không ngờ người đầu tiên tới không phải đại phu nhân, mà là An Bình Hầu gia, vẫn còn nhớ khi phụ thân vào Thính Vũ hiên, nhìn thấy nàng thì trên mặt xanh, trắng biến đổi, trong lòng trồi lên một tia cười lạnh.

"Ngươi là người hay quỷ?" An Bình Hầu gia hai mắt híp lại, tập trung tìm kiếm, mơ hồ còn mang theo vài phần phòng bị.

An Ninh nhìn thấy hết, trong lòng hiểu rõ, hắn sợ chính mình nếu là quỷ, đối với hắn bất lợi sao? Hừ, An Bình Hầu gia a An Bình Hầu gia, An Ninh nàng lại không phải quỷ, cũng sẽ khiến hắn bất lợi, cũng sẽ khiến hắn thấy việc kinh doanh của An Bình Hầu phủ từng chút, từng chút sụp đổ.

"Cha, người nói cái gì? Cái gì là quỷ? Cha là hi vọng An Ninh chết sao?" An Ninh vô tội nhìn An Bình Hầu gia, trước sau ôn hòa vô hại.

An Bình Hầu gia giật mình, cố lấy dũng khí tiến lên, chạm vào mặt nàng, cảm nhận được hơi ấm, mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, giống như thật vui sướng, "Làm sao có thể? Cha làm sao có thể mong Ninh Nhi chết? Ninh nhi a, ta biết ngươi phúc lớn, mạng lớn, hôm qua nghe tin có ngươi trong khu vực săn bắn không đi ra, cha lập tức suốt đêm kiếm người đi tìm, hiện tại nhìn An Nin trước mắt, cha quả nhiên cao hứng a!"

An Ninh nghe lời của hắn, nhìn hưng phấn trên mặt, suốt đêm cho người đi tìm sao? Nàng cũng không phải không biết bản tính An Bình Hầu phủ, hắn làm sao có thể tốn tâm tư đi tìm. Giờ phút này hắn thật sự cao hứng nhưng không phải vì nàng mà là vì chính hắn.

Giờ phút này, nàng còn sống đối với An Bình Hầu gia mà nói, nàng chính là quân cờ hữu dụng không phải sao?

Ở trong mắt An Bình Hầu gia vĩnh viễn chỉ coi trọng lời ích.

"Cha, đây là lần đầu tiên người đến Thính Vũ hiên!" An Ninh hướng Bích Châu lệnh rót trà cho An Bình Hầu gia, hai người ngồi trên bàn đá, An Ninh nhắc tới cũng làm cho An Bình Hầu gia trồi lên một tia xấu hổ.

Mặc dù kiếp trước cùng ở một chỗ, cho đến lúc này hắn cũng chưa từng tiến vào Thính Vũ hiên của nàng.

An Bình hầu gia kéo kéo khóe miệng, trước kia hắn không quá để ý nữ nhi này, căn bản không có quan tâm, nhưng trước khác nay khác, hắn sẽ yêu thương nữ nhi này vì lợi ích An Bình hầu phủ, hắn phải sửa tác phong trước kia của mình.

"Trong ngày thường cha bận quá, không có thời gian quan tâm tới con và mấy nữ nhi kia nữa, trong lòng phụ thân nhớ mong vẫn chính là ngươi." An Bình Hầu gia túc trí đa mưu xem ra nhị nữ nhi dễ lừa nhất, bài bố thật tốt, hắn nói cái gì nàng hẳn không hoài nghi mới đúng.

Nhưng là, lúc này hắn lại hoàn toàn hiểu sai, mắt An Ninh hiện lên một tia lạnh như băng, cũng cười đến ngây thơ vô hại, "Phụ thân thật tốt, đều nói thật sự thương nữ nhi, hận không thể mấy ngày liền hái sao xuống cho nàng, nữ nhi muốn cái gì, phụ thân nhất định sẽ thỏa mãn nữ nhi."

An Bình hầu gia sắc mặt vi cương, hắn nhớ tới giá tiền nguyên bảo tương, khóe miệng không khỏi rút trừu, giờ phút này còn có chút thịt đau, sao trên trời? Này An Nình, trước kia không thấy nàng có thích vật chất nhiều như vậy, tại sao hiện tại cái gì cũng muốn!

Nhưng xem sự chờ mong trên mặt An Ninh, vẫn là kéo kéo khóe miệng, "Đây là tự nhiên, Ninh Nhi nghĩ muốn cái gì, liền nói cho phụ thân, hoặc là phân phó quản gia là được."

Thôi, không trả giá một chút, làm sao có thể có thu hoạch? Hiện tại thỏa mãn nàng, làm cho nàng cao hứng chút, về sau hắn có càng nhiều chỗ tốt!

Lúc này hắn, lại làm sao có thể biết, vẻ mặt vô hại nhị nữ nhi, là cố ý biến đổi phương pháp làm cho hắn hao tổn, cố ý nhìn hắn vì nữ nhi mà đau lòng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, An Ninh xa xa nghe thấy, trong lòng trồi lên một tia hiểu rõ, Thính Vũ hiên truyền ra tin tức ma quái, trong phủ bọn nha hoàn đều tránh không kịp, phía sau đến, nhất định là đại phu nhân.

Liễm hạ mặt mày, đáy mắt có một chút tà ác chợt lóe, dư quang nhìn đến bóng dáng đại phu nhân, mơ hồ xuất hiện ở tại cửa, An Ninh trên mặt lập tức nở rộ tươi cười, đứng dậy nâng lên làn váy liền vội chạy hướng tới đại phu nhân, "Nương..."

Một tiếng "Nương" làm cho đại phu nhân trong lòng lộp bộp, lập tức liền nhìn đến bóng trắng hướng chính mình đi tới, nghĩ đến Cố đại nương bẩm báo, đại phu nhân lui mạnh về phía sau, lại bởi vì không đồng nhất, mất đi cân bằng, ngã ngồi trên mặt đất, Cố đại nương ở gần nàng cũng không tránh khỏi liên lụy cùng nàng lần lượt ngã xuống.

"Ôi..." Đại phu nhân ngã chổng vó, kêu ra tiếng, trong sân Bích Châu nhìn thấy, nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng vẫn cố nén, nghẹn cười, nàng biết, đại phu nhân tìm tới cửa, nhất định là không có cái gì tốt lành, cú ngã này, cho là lễ gặp mặt cấp cho nàng.

An Ninh mâu quang vi thiểm, gặp đại phu nhân té ngã, thân thiết tiến lên, muốn đem nàng ta nâng dậy, "Nương, người thế nào? May mắn dưới đất là đá phiến, ai nha, nếu là không có đá phiến này, liền muốn làm dơ quần áo của nương."

Nếu không biết nàng cố ý diễn trò, nghe xong lời của nàng, chắc chắn cảm thấy nha đầu kia có phải hay không có chút không bình thường, đúng là dưới mặt đất lát đá phiến, nhưng là ngã xuống càng thêm đau.

Đại phu nhân mông đã tê rần một trận, lập tức đau đớn truyền đến, nhưng nàng lại căn bản không rảnh bận tâm, nhìn An Ninh trước mắt, sắc mặt sớm trắng bệch, run run đưa tay chỉ vào An Ninh, "Ngươi... Ngươi... Ngươi..."

An Ninh nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, "Nương, ngươi làm sao? Ninh Nhi... Ninh Nhi làm sao vậy?"

Vô tội, vô hại, ngây thơ, An Ninh có thể nói là diễn đến cực hạn, vẻ mặt khó hiểu, cắn môi, nghi hoặc nhìn đại phu nhân, nhìn thấy trong mắt nàng ta hoảng sợ, trong lòng hiểu rõ, An Bình hầu gia ngay từ đầu có lẽ không tin Quỷ Hồn của nàng đã trở lại, nhưng mà, đại phu nhân lại không giống, đoạn thời gian trước, nàng ta mỗi ngày nằm mơ, mơ thấy mẫu thân tìm nàng ta lấy mạng, mà cũng đúng lúc nàng phân phó Phi Phiên, mỗi ngày buổi tối phải đi dọa nàng ta, nàng ta thật sự tin tưởng có quỷ, trước kia trải qua, vốn là có chút tinh thần thất thường, hiện tại, chỉ càng thêm sợ hãi, a! Xem giờ phút này bộ dạng đại phu nhân sợ tới mức nói không ra lời, trong lòng thật sự là vui sướng.

Đại phu nhân sắc mặt trắng lại xanh, xanh lại trắng, cả người một cỗ lãnh ý, như lại nhớ ác mộng mỗi ngày, bắt gặp mặt tiền nữ tử lại gần, đại phu nhân bối rối vung cánh tay, "Không cần lại đây... Tránh ra..."

"Nương..." An ninh mi tâm mặt nhăn càng nhanh, trong lòng cũng là lại thống khoái, nàng làm sao có thể thật sự như đại phu nhân nói tránh ra a? A! Nàng ta càng là sợ hãi nàng tới gần, nàng lại càng cần phải tới gần nàng ta, thừa dịp nàng ta bây giờ còn hoảng sợ, không có phản ứng lại, nàng đương nhiên trị nàng ta thật tốt!

An Ninh không đi nữa, ngược lại "Thân thiết" tiến lên, đem đại phu nhân dưới đất nâng dậy, đại phu nhân một bên giãy giụa, một bên sợ hãi kêu càng thêm lợi hại, "Tránh ra... Vân Trăn... Ngươi cùng nữ nhi ngươi đều tránh ra!"

An Ninh giật mình, con ngươi rất nhanh xẹt qua một chút không dấu vết lợi hại, nắm nàng cánh phút chốc căng thẳng, giống như phát tiết hận ý trong lòng.

"Nương... Ta là ai nữ nhi?" Thanh âm từ từ trong miệng An Ninh phát ra đến, bình tĩnh lại trầm sâu, như một khối thạch ngàn cân, từ trên trời giáng xuống, khí thế sắc bén.

An Bình hầu gia khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ trồi lên một tia dự cảm, quả nhiên, hắn còn chưa kịp ngăn cản, đại phu nhân liền điên cuồng hướng tới An Ninh rống lên tiếng, "Vân trăn kia tiện nhân nữ nhi, Vân Trăn kia tiện nhân... Các ngươi đã chết đều không buông tha ta!"

Giờ phút này đại phu nhân giương nanh múa vuốt, trong mắt bắn nhanh ra một đạo âm ngoan quang mang, An Ninh con ngươi căng thẳng, trong lòng hừ lạnh, rốt cục chính mồm cũng nói ra? Tốt lắm!

"Không... Làm sao có thể?" An Ninh kêu lên sợ hãi, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, trong lòng cũng là trồi lên một tia tà ác, nguyên bản cầm cánh tay của nàng ta, buông mạnh, đại phu nhân đang lung tung giãy dụa , bài xích An Ninh, giờ phút này, An Ninh buông lỏng tay, đại phu nhân không có An Ninh đỡ, thân thể lui mấy bước, vừa vặn không khéo, phía sau nàng đó là cửa sân, không hề trì hoãn đụng vào trên tường đá, bịch một tiếng, máu tươi nhất thời trên trán chảy ra.

Đại phu nhân một trận mê muội, thân mình cũng đi theo dứt lời, tựa vào tường đá, Cố đại nương không ngừng tiến lên, nhìn vết máu trên mặt đại phu nhân, nếu ngày thường bà ta còn có khả năng bình tĩnh ứng phó, nhưng giờ phút này, bà ta đã bị hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn cũng tay chân hoảng hốt.

An Ninh liếc đại phu nhân một cái, lại như trước phe phẩy đầu, trong miệng không ngừng mà thì thào, "Làm sao có thể? Ngươi đã nói, ta là của ngươi thân sinh nữ nhi a... Cha... Các ngươi gạt ta? Các ngươi đều ở gạt ta sao?"

An Ninh tuy là diễn trò diễn trò, nhưng cũng là nội tâm nàng rít ngào, những người này lừa gạt như vậy, trong lòng hận ý càng đậm.

An Bình hầu gia ánh mắt rùng mình, trong lòng âm thầm thấp rủa, Lưu Hương Liên chết tiệt, chỉ biết phá hư chuyện tốt của hắn!

Hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta liếc mắt một cái, nàng ta vội vàng sợ hãi lại sương mù hai mắt, hắn biết, nữ nhân này nhất định là nghe xong lời nói của nha hoàn, nghĩ đến An Ninh là quỷ, tinh thần có chút thất thường, trong lòng nhất hoảng sợ, An Bình hầu gia nhanh tiến lên, hướng tới đại phu nhân.

Cố đại nương nhìn đến lão gia hùng hổ lại đây, trong lòng trồi lên một tia bất an, đứng trước mặt đại phu nhân, "Lão gia..."

"Cút ngay!" An Bình hầu gia lịch rống ra tiếng, cánh tay giống nhau, đem Cố đại nương hung hăng đẩy ra, lập tức, một tay lấy đại phu nhân dưới đất nhắc lên, một cái tát hung hăng đánh trên mặt đại phu nhân, phải đánh nàng ta cho thanh tỉnh như bình thường.

Sắc bén một cái tát, không có chút lưu tình, trên mặt đại phu nhân năm đầu ngón tay rõ ràng có thể thấy được, đại phu nhân đau đớn thở ra, bụm mặt, nhìn An Bình hầu gia không thể tưởng tượng được, "Ngươi..."

Lão gia nhưng lại đánh nàng, hắn biết phía sau mình chính là quý phi Lâm gia dịu dàng, vẫn đối nàng nồng hậu, hắn hôm nay nhưng lại đánh nàng!

"Ngươi xem cho rõ, nàng là Ninh Nhi, nàng không chết!" An Bình hầu gia rốt cuộc không chịu nổi, lớn tiếng hướng đại phu nhân rống, thanh âm bén nhọn giống như muốn phá màng nhĩ của nàng, nữ nhân chết tiệt, được việc không đủ bại sự có thừa, hiện tại An Ninh biết nàng là Vân Trăn nữ nhi, biết bọn họ lừa nàng, nên như thế nào?

Hắn hiện tại may mắn chính là An Ninh không có khôi phục trí nhớ, nếu là nàng bởi vì biết chính mình thân sinh mẫu thân là Vân Trăn, mà hoài nghi tìm kiếm, tiện đà nhớ lại, nên làm thế nào cho phải?

Nhớ tới Vân Trăn sau khi mất, An Ninh đối hắn oán hận, không biết khi đó nàng có thể hay không lựa chọn báo thù cho Vân Trăn?

Nghĩ đến đoạn thời gian trong mắt An Ninh đầy oán hận, An Bình hầu gia trong lòng căng thẳng, Lưu Hương Liên... Cắn chặt hàm răng, đại phu nhân trong mắt đã muốn có vài phần thanh tỉnh, nhưng tức giận trong lòng hắn lại không tiêu, trên trán gân xanh sắc bén nổi lên, lại một cái tát đi qua, lúc này đây, trực tiếp đánh vào một bên mặt khác của đại phu nhân.

"A..." Đại phu nhân phun ra một ngụm máu tươi, hai bạt tai hoàn toàn đem nàng theo mới vừa rồi hoảng sợ đánh tỉnh, lại không rảnh bận tâm An Bình hầu gia đối nàng xuống tay vô tình, mà là nhìn một bên An Ninh.

Không chết? Nàng thế nhưng không chết! Không, không có khả năng, nhìn đến "An bình Quỷ Hồn" khó chịu, sợ hãi càng làm cho nàng khó chịu.

Làm sao có thể? Hương liệu kia, còn có Uyển quý phi giúp, chỉ cần An Ninh vừa tiến vào khu vực săn bắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa, Uyển quý phi đã muốn truyền tin tức đến đây, không phải sao? Nhưng là... Hiện tại đứng trước mặt nàng, là người nàng vốn tưởng rằng đã chết!

Nhìn từ trên xuống dưới An Ninh, như không có một chút tổn thương, đây là vì sao? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

An Ninh cảm nhận được tầm mắt đại phu nhân, khóe miệng không dấu vết giơ lên một phần, mới vừa rồi kia An Bình hầu gia hạ hai cáibạt tai, ra tay quả nhiên rất tàn nhẫn a! Thoáng nhìn đại phu nhân trong mắt không giống hoảng sợ, ngược lại còn có hỗn loạn cảm xúc, trong lòng trồi lên một chút cười lạnh, rốt cục đem đại phu nhân đánh thanh tỉnh sao? Hừ, thanh tỉnh? Thanh tỉnh sao sợ là thất vọng hơn nữa cùng không cam lòng đi!

Nàng ta trăm phương nghìn kế thiết kế hãm hại nàng, không phải là muốn làm cho nàng chết sao? Nhưng là, nàng An Ninh mệnh lớn, không chết được đâu!

"Không chết... Ngươi không chết..." Đại phu nhân trong miệng lẩm bẩm nói, nàng như thế nào có thể không chết? Nghĩ đến tối hôm qua nàng cùng Yên nhi thu được tin tức liền hưng phấn, giờ phút này đánh sâu vào cũng là làm cho nàng có chút không thể chống đỡ được, lúc ấy cao hưng bao nhiêu, giờ phút này có bấy nhiêu không cam lòng!

Tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, đại phu nhân đẩy An Bình hầu gia, từng bước một tiêu sái gần An Ninh, một cái chớp mắt không chuyển nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như kiếm.

An Ninh như trước nhanh cau mày, tựa hồ còn không có theo mới vừa rồi khiếp sợ phục hồi tinh thần, ngay cả Bích Châu ở trong lòng đã âm thầm cảm thán tiểu thư hành động chi kỹ càng, nếu nàng không có biết tiểu thư đã khôi phục trí nhớ, chỉ sợ cũng tin tưởng tiểu thư giờ phút này mới biết được nàng không phải đại phu nhân thân sinh nữ nhi.

Đột nhiên, đại phu nhân mạnh bắt lấy cánh tay An Ninh, kéo kéo khóe miệng, "Ninh Nhi, thật tốt quá, ngươi không có việc gì, liền thật tốt quá!"

Giờ phút này nàng, như quên mới vừa rồi bị An Ninh dọa sợ, hoảng sợ, nếu An Ninh không chết, nàng liền vẫn như cũ muốn ở trước mặt nàng làm một người mẹ tốt, tuy rằng hiện tại An Ninh đối Yên nhi mà nói, đã không có giá trị lợi dụng, nhưng mê hoặc An Ninh, về sau muốn giết chết, cũng càng thêm có lợi.

An Ninh cũng là nhìn đại phu nhân, không được lắc đầu, một đôi mắt híp lại, "Nàng không có việc gì, liền thật tốt quá" sao? Đại phu nhân bây giờ còn nghĩ một đằng nói một lẻo!

Nhìn ánh mắt của nàng, đại phu nhân trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt đổi đổi, "Ngươi... Làm sao vậy? Như thế nào như vậy nhìn nương?"

Nương? An Ninh trong lòng hừ lạnh, đại phu nhân nhưng thật ra quên mới vừa rồi phun ra trong lời nói , hừ, quên? Nếu quên, như vậy nàng liền hảo tâm nhắc nhở nàng một chút, đáy mắt hiện lên một chút sắc bén, An Ninh mạnh mẽ giãy giụa thoát khỏi cánh tay đại phu nhân, đại phu nhân bất ngờ không kịp phòng, thân thể lảo đảo một cái, trên mặt một tia tức giận, "Ngươi làm cái gì vậy?"

"Ngươi là nương của ta sao? Ngươi mới vừa rồi nói rõ ràng, mẫu thân của ta là Vân Trăn, không phải sao?" An Ninh rống to ra tiếng, giờ phút này, xé rách da mặt lại như thế nào? Xé rách da mặt, nàng nếu không dùng kêu này ác độc nữ nhân nương, nàng đã sớm tưởng xé rách da mặt !

An Bình hầu gia sắc mặt cứng đờ, đại phu nhân cũng đột nhiên nhớ đến mới vừa rồi chính mình ở bên trong kinh hách theo như trong lời nói, trong lòng kêu to không tốt, thần sắc lại bối rối không thôi.

"Vì sao gạt ta? Các ngươi vì sao muốn gạt ta?" An Ninh thanh âm tràn đầy chỉ trích, đem An Bình hầu gia cùng đại phu nhân phản ứng thu hết đáy mắt, trong lòng hừ lạnh, nàng nhưng thật ra muốn nhìn, vợ chồng hai người như thế nào giải thích!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại