Hầu Môn Độc Phi
Chương 209: Chương 111.01: Quá thống khổ, Ngũ phu nhân chết thảm
Trong lòng An Bình Hầu gia đắm chìm sung sướng, lần này Sở Sở thú tội làm trong lòng hắn an tâm không ít, Sở Sở nói không sai, nhiều năm như vậy có một số việc hắn nên buông xuôi, cần gì phải phòng bị nữ nhân mềm yếu, còn hành hạ chính mình đây?
"Ta muốn nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất trên cõi đời này." An Bình Hầu gia nỉ non bên tai Tam phu nhân, thanh âm mặc dù rất êm ái nhưng kiên định. Trước kia không làm bởi vì hắn sợ Sở Sở giả tạo.
"Sở Sở chỉ nguyện ở bên người lão gia là tốt rồi, lão gia yêu thương nhi tử cùng nữ nhi của chúng ta Sở Sở liền hài lòng." Thanh âm Tam phu nhân dịu dàng như nước, lại khôi phục một dạng ôn nhu, thanh tao lịch sự, càng ôm chặt thân thể An Bình Hầu gia, hấp thu ấm áp trên người hắn.
"Sở Sở..." Thanh âm An Bình Hầu gia bỗng mất tiếng, trong ngực ôm nữ nhân mình yêu nhất, giờ phút này thân thể hai người ma sát cùng lời bày tỏ của Sở Sở An Bình Hầu gia sao có thể chịu được? Cho dù bọn họ đã có hai đứa con, hắn đối với thân thể nàng vẫn không ngừng khát vọng.
cảm giác được vật bên hông mình, Sở Sở nhíu mày một cái, vùi mình trong ngực An Bình Hầu gia hắn tự nhiên không phát hiện ra cái gì, nghĩ đến cái gì hai mắt Sở Sở liền lóe sáng, "lão gia, đêm qua sao Sở Sở lại xuất hiện trong phòng lão gia a? Ta nhớ rõ ràng đêm qua Ngũ phu nhân tới tìm ta, sau đó cái gì ta cũng không nhớ cả."
Thân thể nam nhân nàng đang ôm bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt trầm xuống, mới vừa rồi hắn quên mất, đêm qua hai thị vệ đem Sở Sở tới hai mi nàng nhí chặt một chỗ, không nghi ngờ chút nào, để Sở Sở hôn mê, thậm chí mang Sở Sở tới nào không có người nhất định là Tần Song Ngọc.
"Hừ! nữ nhân kia, ta phải giết nàng ta để chấm dứt hậu họa." An Binh Hầu gia cau có quát lên, bản thân hắn giờ đây đối với Sở Sở là tự trách và áy náy, nếu mình không đống ý để nàng cùng người khác tới Thiên Linh Tự, như vậy cũng không cho Tần Song ngọc cơ hội để đối phó Sở Sở, hắn lại đồng ý, bây giờ nghĩ lại hắn thật phải xin lỗi Sở Sở, như vậy đem nàng đặt vào trong nguy hiểm.
"Lão gia..." Tam phu nhân cảm nhận được cơn giận của hắn, cũng là kéo hắn lại, "Lão gia, nàng ấy là thiếp của người, huống chi đêm qua nàng ta cũng không làm gì ta."
"Không làm gì nàng? Nếu hôm nay ta không tới Thiên Linh Tự, nàng hôn mê ở bên ngoài không ai phát hiện, cả đêm bị lạnh xâm nhập, thân thể của nàng chịu đựng được sao?" An Bình Hầu gia thương yêu nhìn Tam phu nhân, nàng cùng đời vô tranh, dịu dàng lịch sự, bộ dạng làm tim hắn xúc động, giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt như ngọc của nàng, dịu dàng mở miệng, "Sở Sở, nàng chính là quá thiện lương, nàng ta đối với nàng tâm địa như vậy, nàng lại nói đỡ vì nàng ta, các nàng ấy nếu giống nàng một loại hiền huệ(phụ nữ có đức hạnh, hiền lành), ta liền thỏa mãn, nhưng là..... Nàng ta có tâm tư đụng trên người nàng, lần này ta tuyệt đối không bỏ qua cho nàng ta!"
"Lão gia..." Tam phu nhân khẽ cau mày.
"Chuyện này nàng nghe ta, nàng không cần để ý nhiều, hết thảy đều giao cho ta." An Bình Hầu gia nắm chặt tay nàng, trong lòng đã hạ quyết định.
"Lão gia,.... ta biết, người là vì ta mà suy nghĩ, lão gia, Sở Sở như thế nào có được phu quân như người, phải chăng là phúc khí ba đời của Sở Sở." Tam phu nhân nhào vào trong ngực An Bình Hầu gia, đáy mắt xẹt qua chút, nghĩ đến chuyện hôm qua phải chăng kịch hay cũng sắp lên sân.
Tần Song Ngọc, này không trách được ta ngoan, đây là ngươi muốn đụng vào ta, ta bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi.
An Bình Hầu gia mang theo Tam phu nhân ra khỏi gian phòng, thẳng đến gian phòng của Tần Song Ngọc, đêm qua người nhà chùa đưa nữ quyến An Bình Hầu phủ an bày sương phòng trong cùng một nhà, An Bình Hầu gia vừa xuất hiện đúng lúc gặp Đại phu nhân, Lục phu nhân cùng An Ninh mới ra khỏi cửa.
"Lão gia, sao người lại tới đây?" Hiển nhiên không chỉ Đại phu nhân mở miệng hỏi thăm mà tất cả mọi người ở đây đều hết sức kinh ngạc, hôm qua lúc các nàng đi rõ ràng lão gia nói người có chuyện không thể bồi các nàng đi chùa nhưng sao hôm nay... đây là loại tình huống gì?
ĐẠi phu nhân nhìn Tam phu nhân sau lưng lão gia, thân thể đột nhiên ngẩn ra, nàng ta sao ở chỗ này? Nàng ta không phải là cũng.... Nghĩ đến mưu kế của Tần Song Ngọc, trong thời gian này không biết đã có chuyện gì xảy ra?
Nghĩ tới điều có thể, sắc mặt Đại phu nhân trắng bạch hơn mấy phần, phản ứng nhỏ của Đại phu nhân vẫn rơi vào mắt Tam phu nhân, Tam phu nhân nhìn xuống trong lòng liền hiểu rõ, thì ra là, Đại phu nhân cũng biết hành động Tam phu nhân đêm qua a, chẳng qua nàng ta không biết nàng không phải người tham dự.
Trong mấy người An Ninh nhìn thấy An Bình Hầu gia xuất hiện có chút kinh ngạc sau liền như cũ bất động thanh sắc, nghĩ đến chuyện đêm qua nhìn thấy, an Ninh không khỏi nhìn Tam phu nhân nhiều hơn một chút, nàng ta lúc này dịu dàng như nước thuận theo ở bên cạnh an Bình Hầu gia, hoàn toàn lệ thuộc vào nam nhân của mình, An nInh có chút hoài nghi Tam phu nhân mình nhìn thấy đêm qua phải chăng chỉ là ảo giác.
Tam phu nhân hành động sợ là cao tay hơn tất cả nữ nhân trong An Bình Hầu phủ a! An Bình Hầu gia không hay biết nữ nhân mình yêu mến có mang bí mật?
Giờ phút này An Ninh hứng thú với lựa chọn mới, trực giác của nàng nói rằng nếu dùng Tam phu nhân đả kích An Bình Hầu gia so với bất kì phương pháp nào đều hữu ích hơn thảy.
"Tần Song Ngọc đâu?" An Bình Hầu gia hướng Đại phu nhân hỏi thăm, càng không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, bộ mặt tức giận, khí thế hung hăng thật giống có người mắc nợ hắn.
Đại phu nhân cố gắng bình tĩnh, "Chúng ta cũng mới ra không có thấy Ngũ muội đâu!"
"Nàng ta ở gian phòng nào?"An Bình Hầu gia cáu kỉnh hỏi, vừa đúng lúc thấy Phúc nhi nha hoàn của Ngũ phu nhân đứng bên ngoài một gian phòng, bộ dạng tựa hồ rất hoảng sợ, con ngươi An Bình Hầu gia căng thẳng, lập tức sải bước đi lên.
"Lão gia..... lão....." Phúc nhi chợt quỳ trên mặt đất, thân thể mơ hồ run rẩy.
An Bình Hầu gia hừ lạnh một tiếng, không chút nào để ý tới Phúc nhi, đẩy cửa đi thẳng vào, chỉ là đẩy cửa ra An Bình Hầu gia quét mắt cả gian phòng, sương phòng trong chùa khong lớn, một cái liền nhìn rõ chăn trên giường thật chỉnh tề, giống như không có ai ngủ qua.
Đại phu nhân, Lục phu nhân, An Ninh cùng Tam phu nhân đi vào, thấy không một bóng người trong sương phòng, mi tâm Đại phu nhân nhăn sâu hơn, ngoài dự liệu Tam phu nhân mở miệng, "Lão gia, Ngũ muội không phải là đã xảy ra chuyện gì đi?"
"Hừ, nàng ta thì có chuyện gì?" An Bình Hầu gia không thèm để ý chút nào tới an nguy của Tần Song Ngọc, thậm chí ngược lại còn hi vọng nàng ta cứ như vậy chết trong chùa, nữ nhân kia giữ lại cũng là gieo họa.
"Lão gia chuyện này không nên khinh thường, mau cho người đi tìm chút đi, Ngũ muội dù gì cũng là người An Bình Hầu phủ." Tam phu nhân cau mày, trên mặt ân cần không chút giả dối ngay cả Đại phu nhân cũng bội phục, đồng thời trong lòng không ngừng nghi ngờ, đêm qua Cố đại nương tận mắt chứng kiến Tần Song Ngọc đem Tam phu nhân đi, vì sao sáng sớm hôm nay người nên xuất hiện thì không xuất hiện còn người không nên xuất hiện thì lại ở nơi này?
Đại phu nhân cũng không đần, cẩn thận nghĩ, nàng nghĩ lại chuyện tối qua nhất định có chuyenj gì không may, kết quả của Tần Song Ngọc nhất định không tốt chút nào.
Mi tâm An Bình Hầu gia cau chặt lại, nếu Sở Sở nói như vậy dù hắn không nguyện ý cũng sẽ làm bộ theo, "Tất cả mọi người xem xung quanh một chút, ta đi xin phương trượng giúp đỡ, tất cả mọi người cùng nhau tìm kiếm."
Nếu tìm được Tần Song Ngọc hôm nay hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
An Bình Hầu gia lệnh một tiếng tất cả chủ từ cũng như người làm đều tản ra đi tìm Ngu phu nhân, Tam phu nhân kéo An Bình Hầu gia cùng đi xin phương trượng trợ giúp một tay, Đại phu nhân cũng không chậm trễ chút nào, Cố đại nương cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng vội vàng kéo tay Đại phu nhân, "Phu nhâ... Bây giờ nên làm thế nào?"
"Một lát nữa vô luận xảy ra chuyện gì cũng khong được hốt hoảng, hết thảy đều tùy cơ ứng biến." Đại phu nhân dùng thanh âm chỉ hai người nghe được gia phó Cố đại nương, đêm qua nàng còn tính toán, sáng nay Tam phu nhân cùng người khác tằng tịu bị phát hiện nàng liền đem Tàn Song Ngọc đẩy ra ngoài, lấy thương yêu cảu Lão gia với Tam phu nhân, Tam phu nhân cùng người khác tằng tịu chắc chắn sẽ giận tím mặt lúc đó nàng đảy Tần Song Ngọc ra, dưới tình huống như vậy Lão gia đối sử với Ngũ phu nhân như thế nào, có thể biêt được.
Nhưng là, sáng sớm thời điểm nhìn thấy Tam phu nhân nàng liền biết chuyện có biến cố, hiện tại nàng hi vọng duy nhất một chuyện chính là chuyện này không phát triển đến mức không thể khống chế, mệt mỏi lôi nàng vào.
Cố đại nương gật đầu, cả người dị thường cẩn thận.
An Ninh mang theo Lục phu nhân cùng Bích Châu tùy ý tiêu sái trong Thiên Linh Tự không có ý muons tím người, Tần Song Ngọc còn muốn tìm sao? Nếu Tam phu nhân muốn tìmTần Song Ngọc như vậy nàng ta nắm bắt rõ lúc nào Tần Song Ngọc nên xuất hiện trước mặt mọi người, việc các nàng phải làm là chờ xem kịch vui.
Mà lúc này bên trong một sương phòng, so với nào nhiệt bên ngoài trong này lại tĩnh mịch kì cục, trong không khí mùi huân hương đã dần phai đi thày vào đó là cỗ thích thú, trên mặt đất rải rác vô số ý phục, trên giưỡng rộng rãi có bốn người, nữ nhân thân thể trần truồng nằm tren người một nam nhân, mà hai nam nhân khác một người tựa đầu vào chân đến gần thắt lưng nữ nhân, người còn lại đặt ngang cánh tay qua ngực nữ nhân, bộ dạng cực kì quỷ dị.
Chẳng qua vừa nhìn liền có thể tưởng tượng đêm qua bốn người này đã trải qua một đêm phóng túng như thế nào.
Nam nhân để tay qua ngực nữ nhân giật giật, tìm thấy một cảm giác mềm mại, vô ý thức ngắt, hành động này làm nữ nhân vốn ngủ mê man nhíu chặt mày một cái, phát ra âm thanh ưm rất nhỏ.
Đột nhiên cánh cửa bị mở ra, loảng xoảng một tiếng, nhất thời có thể làm mấy người đang ngủ tỉnh lại.
"A....." Đẩy cửa ra là một tiểu hòa thượng, thấy một màn này trước mắt ngây người sợ hãi, thời gian rất lâu mới phản ứng được, sợ hãi kêu lên tiếng, một tiếng kêu này làm Tần Song Ngọc hoàn toàn thức tỉnh.
Tần Song Ngọc mở mắt ra, ánh sáng chói mắt có chút không thích ứng được, theo thanh âm kia nhìn sang nàng thấy tiểu hòa thượng đỏ bừng mặt, một người đàu trọc cùng một mảng đỏ bừng, Tần Song Ngọc chưa ý thức được tình trạng của mình, cho rằng vẫn đang ở trong phòng nàng, "Tiểu hòa thượng..... có chuyện gì?"
Này vừa hỏi ngược lại làm cho tiểu hòa thượng càng đỏ mặt, nhìn không chớp mawtscanhr tượng trước mặt, nhất là hai đó mềm mại trước ngực, hoàn toàn quyên mất lễ nghĩa không được nhìn.
Tần Song Ngọc thấy bộ dạng của hắn rốt cục ý thức được chuyện gì, theo ánh mắt hắn nhìn xuống, khi thấy tình trạng của bản thân trong đầu oanh một tiếng như bị thien Lôi đánh trúng, trong đầu dần dần hiện lên một số hình ảnh tối qua.
"A......" Một tiếng này xuất phát từ miệng Tần Song Ngọc, kêu lên một tiếng, trong mắt tràn ngập sự hốt hoảng.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Vội vàng kéo chăn che lại thân thể trần truồng, thời điểm Tần Song Ngọc kêu lên Tiểu hòa thượng cũng bị dọa sợ vội vã chạy ra khỏi phòng, cửa vẫn như cũ mở rộng, Tần Song Ngọc đẩy nam nhân trên người ra, chán ghét tránh né đụng chạm thân thể...
"Ta muốn nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất trên cõi đời này." An Bình Hầu gia nỉ non bên tai Tam phu nhân, thanh âm mặc dù rất êm ái nhưng kiên định. Trước kia không làm bởi vì hắn sợ Sở Sở giả tạo.
"Sở Sở chỉ nguyện ở bên người lão gia là tốt rồi, lão gia yêu thương nhi tử cùng nữ nhi của chúng ta Sở Sở liền hài lòng." Thanh âm Tam phu nhân dịu dàng như nước, lại khôi phục một dạng ôn nhu, thanh tao lịch sự, càng ôm chặt thân thể An Bình Hầu gia, hấp thu ấm áp trên người hắn.
"Sở Sở..." Thanh âm An Bình Hầu gia bỗng mất tiếng, trong ngực ôm nữ nhân mình yêu nhất, giờ phút này thân thể hai người ma sát cùng lời bày tỏ của Sở Sở An Bình Hầu gia sao có thể chịu được? Cho dù bọn họ đã có hai đứa con, hắn đối với thân thể nàng vẫn không ngừng khát vọng.
cảm giác được vật bên hông mình, Sở Sở nhíu mày một cái, vùi mình trong ngực An Bình Hầu gia hắn tự nhiên không phát hiện ra cái gì, nghĩ đến cái gì hai mắt Sở Sở liền lóe sáng, "lão gia, đêm qua sao Sở Sở lại xuất hiện trong phòng lão gia a? Ta nhớ rõ ràng đêm qua Ngũ phu nhân tới tìm ta, sau đó cái gì ta cũng không nhớ cả."
Thân thể nam nhân nàng đang ôm bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt trầm xuống, mới vừa rồi hắn quên mất, đêm qua hai thị vệ đem Sở Sở tới hai mi nàng nhí chặt một chỗ, không nghi ngờ chút nào, để Sở Sở hôn mê, thậm chí mang Sở Sở tới nào không có người nhất định là Tần Song Ngọc.
"Hừ! nữ nhân kia, ta phải giết nàng ta để chấm dứt hậu họa." An Binh Hầu gia cau có quát lên, bản thân hắn giờ đây đối với Sở Sở là tự trách và áy náy, nếu mình không đống ý để nàng cùng người khác tới Thiên Linh Tự, như vậy cũng không cho Tần Song ngọc cơ hội để đối phó Sở Sở, hắn lại đồng ý, bây giờ nghĩ lại hắn thật phải xin lỗi Sở Sở, như vậy đem nàng đặt vào trong nguy hiểm.
"Lão gia..." Tam phu nhân cảm nhận được cơn giận của hắn, cũng là kéo hắn lại, "Lão gia, nàng ấy là thiếp của người, huống chi đêm qua nàng ta cũng không làm gì ta."
"Không làm gì nàng? Nếu hôm nay ta không tới Thiên Linh Tự, nàng hôn mê ở bên ngoài không ai phát hiện, cả đêm bị lạnh xâm nhập, thân thể của nàng chịu đựng được sao?" An Bình Hầu gia thương yêu nhìn Tam phu nhân, nàng cùng đời vô tranh, dịu dàng lịch sự, bộ dạng làm tim hắn xúc động, giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt như ngọc của nàng, dịu dàng mở miệng, "Sở Sở, nàng chính là quá thiện lương, nàng ta đối với nàng tâm địa như vậy, nàng lại nói đỡ vì nàng ta, các nàng ấy nếu giống nàng một loại hiền huệ(phụ nữ có đức hạnh, hiền lành), ta liền thỏa mãn, nhưng là..... Nàng ta có tâm tư đụng trên người nàng, lần này ta tuyệt đối không bỏ qua cho nàng ta!"
"Lão gia..." Tam phu nhân khẽ cau mày.
"Chuyện này nàng nghe ta, nàng không cần để ý nhiều, hết thảy đều giao cho ta." An Bình Hầu gia nắm chặt tay nàng, trong lòng đã hạ quyết định.
"Lão gia,.... ta biết, người là vì ta mà suy nghĩ, lão gia, Sở Sở như thế nào có được phu quân như người, phải chăng là phúc khí ba đời của Sở Sở." Tam phu nhân nhào vào trong ngực An Bình Hầu gia, đáy mắt xẹt qua chút, nghĩ đến chuyện hôm qua phải chăng kịch hay cũng sắp lên sân.
Tần Song Ngọc, này không trách được ta ngoan, đây là ngươi muốn đụng vào ta, ta bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi.
An Bình Hầu gia mang theo Tam phu nhân ra khỏi gian phòng, thẳng đến gian phòng của Tần Song Ngọc, đêm qua người nhà chùa đưa nữ quyến An Bình Hầu phủ an bày sương phòng trong cùng một nhà, An Bình Hầu gia vừa xuất hiện đúng lúc gặp Đại phu nhân, Lục phu nhân cùng An Ninh mới ra khỏi cửa.
"Lão gia, sao người lại tới đây?" Hiển nhiên không chỉ Đại phu nhân mở miệng hỏi thăm mà tất cả mọi người ở đây đều hết sức kinh ngạc, hôm qua lúc các nàng đi rõ ràng lão gia nói người có chuyện không thể bồi các nàng đi chùa nhưng sao hôm nay... đây là loại tình huống gì?
ĐẠi phu nhân nhìn Tam phu nhân sau lưng lão gia, thân thể đột nhiên ngẩn ra, nàng ta sao ở chỗ này? Nàng ta không phải là cũng.... Nghĩ đến mưu kế của Tần Song Ngọc, trong thời gian này không biết đã có chuyện gì xảy ra?
Nghĩ tới điều có thể, sắc mặt Đại phu nhân trắng bạch hơn mấy phần, phản ứng nhỏ của Đại phu nhân vẫn rơi vào mắt Tam phu nhân, Tam phu nhân nhìn xuống trong lòng liền hiểu rõ, thì ra là, Đại phu nhân cũng biết hành động Tam phu nhân đêm qua a, chẳng qua nàng ta không biết nàng không phải người tham dự.
Trong mấy người An Ninh nhìn thấy An Bình Hầu gia xuất hiện có chút kinh ngạc sau liền như cũ bất động thanh sắc, nghĩ đến chuyện đêm qua nhìn thấy, an Ninh không khỏi nhìn Tam phu nhân nhiều hơn một chút, nàng ta lúc này dịu dàng như nước thuận theo ở bên cạnh an Bình Hầu gia, hoàn toàn lệ thuộc vào nam nhân của mình, An nInh có chút hoài nghi Tam phu nhân mình nhìn thấy đêm qua phải chăng chỉ là ảo giác.
Tam phu nhân hành động sợ là cao tay hơn tất cả nữ nhân trong An Bình Hầu phủ a! An Bình Hầu gia không hay biết nữ nhân mình yêu mến có mang bí mật?
Giờ phút này An Ninh hứng thú với lựa chọn mới, trực giác của nàng nói rằng nếu dùng Tam phu nhân đả kích An Bình Hầu gia so với bất kì phương pháp nào đều hữu ích hơn thảy.
"Tần Song Ngọc đâu?" An Bình Hầu gia hướng Đại phu nhân hỏi thăm, càng không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, bộ mặt tức giận, khí thế hung hăng thật giống có người mắc nợ hắn.
Đại phu nhân cố gắng bình tĩnh, "Chúng ta cũng mới ra không có thấy Ngũ muội đâu!"
"Nàng ta ở gian phòng nào?"An Bình Hầu gia cáu kỉnh hỏi, vừa đúng lúc thấy Phúc nhi nha hoàn của Ngũ phu nhân đứng bên ngoài một gian phòng, bộ dạng tựa hồ rất hoảng sợ, con ngươi An Bình Hầu gia căng thẳng, lập tức sải bước đi lên.
"Lão gia..... lão....." Phúc nhi chợt quỳ trên mặt đất, thân thể mơ hồ run rẩy.
An Bình Hầu gia hừ lạnh một tiếng, không chút nào để ý tới Phúc nhi, đẩy cửa đi thẳng vào, chỉ là đẩy cửa ra An Bình Hầu gia quét mắt cả gian phòng, sương phòng trong chùa khong lớn, một cái liền nhìn rõ chăn trên giường thật chỉnh tề, giống như không có ai ngủ qua.
Đại phu nhân, Lục phu nhân, An Ninh cùng Tam phu nhân đi vào, thấy không một bóng người trong sương phòng, mi tâm Đại phu nhân nhăn sâu hơn, ngoài dự liệu Tam phu nhân mở miệng, "Lão gia, Ngũ muội không phải là đã xảy ra chuyện gì đi?"
"Hừ, nàng ta thì có chuyện gì?" An Bình Hầu gia không thèm để ý chút nào tới an nguy của Tần Song Ngọc, thậm chí ngược lại còn hi vọng nàng ta cứ như vậy chết trong chùa, nữ nhân kia giữ lại cũng là gieo họa.
"Lão gia chuyện này không nên khinh thường, mau cho người đi tìm chút đi, Ngũ muội dù gì cũng là người An Bình Hầu phủ." Tam phu nhân cau mày, trên mặt ân cần không chút giả dối ngay cả Đại phu nhân cũng bội phục, đồng thời trong lòng không ngừng nghi ngờ, đêm qua Cố đại nương tận mắt chứng kiến Tần Song Ngọc đem Tam phu nhân đi, vì sao sáng sớm hôm nay người nên xuất hiện thì không xuất hiện còn người không nên xuất hiện thì lại ở nơi này?
Đại phu nhân cũng không đần, cẩn thận nghĩ, nàng nghĩ lại chuyện tối qua nhất định có chuyenj gì không may, kết quả của Tần Song Ngọc nhất định không tốt chút nào.
Mi tâm An Bình Hầu gia cau chặt lại, nếu Sở Sở nói như vậy dù hắn không nguyện ý cũng sẽ làm bộ theo, "Tất cả mọi người xem xung quanh một chút, ta đi xin phương trượng giúp đỡ, tất cả mọi người cùng nhau tìm kiếm."
Nếu tìm được Tần Song Ngọc hôm nay hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
An Bình Hầu gia lệnh một tiếng tất cả chủ từ cũng như người làm đều tản ra đi tìm Ngu phu nhân, Tam phu nhân kéo An Bình Hầu gia cùng đi xin phương trượng trợ giúp một tay, Đại phu nhân cũng không chậm trễ chút nào, Cố đại nương cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng vội vàng kéo tay Đại phu nhân, "Phu nhâ... Bây giờ nên làm thế nào?"
"Một lát nữa vô luận xảy ra chuyện gì cũng khong được hốt hoảng, hết thảy đều tùy cơ ứng biến." Đại phu nhân dùng thanh âm chỉ hai người nghe được gia phó Cố đại nương, đêm qua nàng còn tính toán, sáng nay Tam phu nhân cùng người khác tằng tịu bị phát hiện nàng liền đem Tàn Song Ngọc đẩy ra ngoài, lấy thương yêu cảu Lão gia với Tam phu nhân, Tam phu nhân cùng người khác tằng tịu chắc chắn sẽ giận tím mặt lúc đó nàng đảy Tần Song Ngọc ra, dưới tình huống như vậy Lão gia đối sử với Ngũ phu nhân như thế nào, có thể biêt được.
Nhưng là, sáng sớm thời điểm nhìn thấy Tam phu nhân nàng liền biết chuyện có biến cố, hiện tại nàng hi vọng duy nhất một chuyện chính là chuyện này không phát triển đến mức không thể khống chế, mệt mỏi lôi nàng vào.
Cố đại nương gật đầu, cả người dị thường cẩn thận.
An Ninh mang theo Lục phu nhân cùng Bích Châu tùy ý tiêu sái trong Thiên Linh Tự không có ý muons tím người, Tần Song Ngọc còn muốn tìm sao? Nếu Tam phu nhân muốn tìmTần Song Ngọc như vậy nàng ta nắm bắt rõ lúc nào Tần Song Ngọc nên xuất hiện trước mặt mọi người, việc các nàng phải làm là chờ xem kịch vui.
Mà lúc này bên trong một sương phòng, so với nào nhiệt bên ngoài trong này lại tĩnh mịch kì cục, trong không khí mùi huân hương đã dần phai đi thày vào đó là cỗ thích thú, trên mặt đất rải rác vô số ý phục, trên giưỡng rộng rãi có bốn người, nữ nhân thân thể trần truồng nằm tren người một nam nhân, mà hai nam nhân khác một người tựa đầu vào chân đến gần thắt lưng nữ nhân, người còn lại đặt ngang cánh tay qua ngực nữ nhân, bộ dạng cực kì quỷ dị.
Chẳng qua vừa nhìn liền có thể tưởng tượng đêm qua bốn người này đã trải qua một đêm phóng túng như thế nào.
Nam nhân để tay qua ngực nữ nhân giật giật, tìm thấy một cảm giác mềm mại, vô ý thức ngắt, hành động này làm nữ nhân vốn ngủ mê man nhíu chặt mày một cái, phát ra âm thanh ưm rất nhỏ.
Đột nhiên cánh cửa bị mở ra, loảng xoảng một tiếng, nhất thời có thể làm mấy người đang ngủ tỉnh lại.
"A....." Đẩy cửa ra là một tiểu hòa thượng, thấy một màn này trước mắt ngây người sợ hãi, thời gian rất lâu mới phản ứng được, sợ hãi kêu lên tiếng, một tiếng kêu này làm Tần Song Ngọc hoàn toàn thức tỉnh.
Tần Song Ngọc mở mắt ra, ánh sáng chói mắt có chút không thích ứng được, theo thanh âm kia nhìn sang nàng thấy tiểu hòa thượng đỏ bừng mặt, một người đàu trọc cùng một mảng đỏ bừng, Tần Song Ngọc chưa ý thức được tình trạng của mình, cho rằng vẫn đang ở trong phòng nàng, "Tiểu hòa thượng..... có chuyện gì?"
Này vừa hỏi ngược lại làm cho tiểu hòa thượng càng đỏ mặt, nhìn không chớp mawtscanhr tượng trước mặt, nhất là hai đó mềm mại trước ngực, hoàn toàn quyên mất lễ nghĩa không được nhìn.
Tần Song Ngọc thấy bộ dạng của hắn rốt cục ý thức được chuyện gì, theo ánh mắt hắn nhìn xuống, khi thấy tình trạng của bản thân trong đầu oanh một tiếng như bị thien Lôi đánh trúng, trong đầu dần dần hiện lên một số hình ảnh tối qua.
"A......" Một tiếng này xuất phát từ miệng Tần Song Ngọc, kêu lên một tiếng, trong mắt tràn ngập sự hốt hoảng.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Vội vàng kéo chăn che lại thân thể trần truồng, thời điểm Tần Song Ngọc kêu lên Tiểu hòa thượng cũng bị dọa sợ vội vã chạy ra khỏi phòng, cửa vẫn như cũ mở rộng, Tần Song Ngọc đẩy nam nhân trên người ra, chán ghét tránh né đụng chạm thân thể...
Tác giả :
Chân Ái Vị Lương