Hậu Duệ Rồng
Chương 8
Dịch giả: Iole
Biên: pastelxduck
Có lẽ một thiên niên kỉ đã trôi qua trước lúc cô có thể hé mở đôi mắt tỉnh dậy, chỉ để ánh sáng buổi sớm mai xuyên qua những tán lá tràn ập đến và làm nhòe đi đôi mắt cô. Cô vươn tay lên cố che đi cái chói chang của mặt trời. Băn khoăn bắt đầu dấy lên khi tất cả trở nên dễ nhìn hơn; sự mơ màng trong ánh nhìn của cô dần dần tan biến. Mặt đất rất lạnh và ẩm ướt dưới làn da tái nhợt của cô, làm cho cả người cô run rẩy. Ngọn gió rít qua da thịt làm cô lạnh sống lưng và cái lạnh lan tỏa ra cả cơ thể trần truồng của cô.
Cô sốc đến tột độ. Cơ thể trần truồng của mình!
Nhìn xuống lõa thể của mình cô không thấy bất kì chăn, da thú hay một mảnh vải nào dắt ngang lưng cô. Cô trần như ngày cô vừa chào đời. Sự bối rối trở thành nỗi xấu hổ, khi cô dùng hai cánh tay dính đầy đất che chắn lấy những gì còn lại của niềm kiêu hãnh đầy khiêm tốn. Những kí ức về đêm hôm qua từ từ trở lại, khi từng mảnh vỡ của việc đã xảy ra ghép lại với nhau. Tốn mất vài khoảnh khắc để mọi thứ trở nên rõ rang, và để dừng những suy nghĩ thoáng qua đang nhảy nhót trong đầu của cô. Thật khó để tập trung khi điều duy nhất cô cứ mãi nghĩ tới là tìm thứ gì đó để che thân thể của mình.
Khi cô bắt đầu rảo bước, kí ức đêm qua hiện lên chớp nhoáng; nó giúp cô nhớ lại vì sao cô lại đang đứng giữa khu rừng này, hoàn toàn không mảnh vải che thân và dính đầy bùn. Cô nhớ lại một cách rõ ràng là cô bị kẹt với chú rồng của cô khi đang không ngừng rơi về phía mặt đất, và sự thật phũ phàng là cô đã có thể chết lúc cơ thể của họ va với mặt đất của khu rừng. Khi đôi cánh của con rồng cháy, kể cả một tia sáng hi vọng nhỏ nhoi cũng tan biến và đẩy cô gần hơn tới vòng tay chờ đợi của thần chết. Ở những giây phút cuối cùng cô nhớ nó đã vặn vẹo cái đầu và phun ra những tia lửa xanh về phía mặt đất. Cô nhớ cái bụng của nó chứa đầy luồn khí ấm nóng để phun ra và cả luồng nhiệt khí bao trùm bọn họ, làm nhận thức của cô rơi vào quên lãng.
Cô chợt nhớ đến cơn đau bỏng rát ở bụng như cái gì đó đang đốt lan trên da cô. Săm soi vào chỗ bỏng trên bụng, ngay gần đùi của cô, là một biểu tượng. Chạm những đầu ngón tay để cảm nhận dấu ấn, cô cẩn thận lần những đường đã khắc vào trong da thịt. Cô biết nó là gì. Thật là khó để quên đi biểu tượng này, vì nó chính là thứ dẫn cô tới đây; nó chính là dấu ấn của rồng.
Dù chuyện gì xảy ra vào đêm trước, cô biết chắc một điều rằng: cô có thể đã chết. Rơi từ một độ cao khủng khiếp như vậy đã có thể đủ để tiễn cô về thế giới bên kia. Đã thế lại còn rơi vào một thảm lửa bao trùm lấy bọn họ, cứ như họ là những mảnh gỗ đang cháy ngùn ngụt trong lò sưởi.
Không có gì thay đổi bên trong cô; mọi thứ có vẻ đang hoạt động như bình thường khi cô mới tới đây. Đi một vòng; cô cố tìm con rồng của cô. Cô băng khoăn không biết nó đã đáp đất ở đâu nếu hai người đã ở rất gần nhau khi họ rơi, nhưng cũng có thể nó đã tỉnh dậy trước cả cô.
Trong tất cả những điều mà cô đã lường trước về giao ước này, đây là điều cuối cùng mà cô muốn nghĩ đến. Nỗi xấu hổ về sự khỏa thân của cô đã nhanh chóng hao mòn đi khi cô bắt đầu đi tìm spirit animal của mình, hay một vật mà cô hi vọng là con vật của mình. Lê bước xuyên địa hình của khu rừng cô nhận ra đây là nơi họ gặp nhau trong lần đầu tiên. Khoảng rừng thưa nhỏ được giữ kín đằng sau những bức tường đầy dây leo, thác nước ở phía xa, và những cái cây đã vươn rất cao; mọi thứ đều hệt như những gì cô nhớ, không có gì thay đổi.
Quyết định rằng nó sẽ trở lại và sẽ dề dàng tìm ra cô, cô quyết định đi dọn dẹp một chút. Đi về phía cái hồ, cô dẫm lên vài cành cây và đá làm trầy xước lòng bàn chân cô; chúng không xinh xắn như chân của các tiểu thư quý tộc, nhưng lại thô ráp và chai vì ngần ấy năm săn bắn và du ngoạn. Nó không phải là thứ gì làm cô buồn phiền lắm, vì cô luôn mang giày để che chúng khi ra ngoài. Hai tay cô cũng như thế; không mượt mà như chúng, mà bị trầy xước và bầm tím từ những buổi rèn đánh nhau với cha cô. Chúng thì khó giấu đi hơn, nhưng đôi khi cô dung găng tay da, cũng rất có lợi.
Cuối cùng cô ấy cũng đến được bờ hồ. Vì chẳng có quần áo để cởi cô lập tức nhảy xuống nước, cảm nhận hơi lạnh thấm vào da. Sự thay đổi nhiệt độ cơ thể đột ngột làm cô đứng yên, cho đến khi cô dần quen với cái lạnh. Khi đã điều chỉnh với làn nước cô bơi về phía thác nước đang đổ xuống nơi bờ đá. Cũng không xa lắm, chỉ vài cái quạt nước là cô sẽ đến nơi. Khi cuối cùng cũng tới nơi, cô thử độ trơn trượt của mỏm đá xung quanh và cố tự trèo qua. Dần dần cô cũng tới nơi những triền đá ngay dưới thác nước đổ.
Nơi này cho dù có là gì, thì nó cũng là một mảnh của thiên đường. Nó là nơi mà cha cô sẽ gọi là Camelot; nơi của sự hoàn mỹ. Cô đã nghe nhiều câu chuyện kể về một nơi như thế, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó có thể tồn tại. Nếu loài người biết đến nơi đây, nó sẽ chẳng còn là Utopia nữa; họ sẽ tìm cách phá hủy vẻ đẹp này và nhào nặn nó thành cái xã hội hỗn loạn mà cô đang sống.
Thoát khỏi sức mạnh và cái nặng của con thác, cô cảm thấy lưng mình đau nhẹ. Cô dùng tay thô bạo chà mớ bùn ra khỏi cơ thể một cách kĩ càng nhất có thể. Đưa tay xoa lấy mái tóc cô mang lại cảm giác khoan khoái khi những nhành cây và những chiếc lá rơi ra. Không còn cảm giác nào tuyệt vời hơn là được tắm rửa sạch sẽ sau một ngày dài. Sau khi đã xem xét cơ thể mình và chắc rằng tất cả những bùn đất đã trôi đi, cô nhảy xuống hồ và bơi trở về bờ bên kia.
Cô bước khỏi làn nước mát lạnh và bị tấn công bởi làn gió giá lạnh làm cho làn da của cô tê tái toàn thân. Với ra sau, cô túm lấy tóc mình và vắt bớt nước ra khỏi những lọn tóc dài quá vai cô. Ngọn gió đang thổi qua rồi cũng sẽ hong khô những giọt nước vẫn còn bám lại trên da cô. Không phải cái lạnh của ngọn gió làm cho cô run rẩy, mà chính là vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột một lần nữa.
Nguồn sức mạnh quen thuộc tràn qua người cô. Cô biết một cái gì đó đang đi tới, chính xác hơn là cô khá chắc chắn biết đó là ai. Đúng như dự đoán, con rồng của cô bước qua khỏi những cái cây và tiến vào khoảng rừng thưa nơi bờ hồ. Cô chẳng buồn che lấy người mình; cô cảm thấy một nỗi yên bình và thấu hiểu chưa từng có với chú rồng của mình. Đây sẽ là thứ cô sẽ bảo vệ và hoàn toàn sẵn sàng cống hiến cả bản thân mình. Con rồng giờ đây đã trở thành linh vật của cô và mọi thứ về nó làm tâm hồn cô mỉm cười.
Nó vẫn là chú rồng to bự mà cô chỉ vừa mới gặp vài giờ trước, nhưng thứ gì đó giữa hai người bọn họ đã thay đổi cực kì nhanh chóng. Cô gái đầy sợ hãi mà cô đã từng giờ đã biến mất. Cô đã bị thay thế bởi một phiên bản mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn của của chính cô; nếu không thay đổi bề ngoài, thì chắc chắn bên trong đã thay đổi. Cô gái trước đây sẽ cố che lấy bản thân mình và tỏ ra e thẹn với lõa thể của mình. Nhưng, người phụ nữ rực lửa giờ đây cô đã trở thành sẽ không làm hành động đó.
Một thứ gì đó chắc chắn đã thay đổi bên trong cô ấy. Cô cảm thấy tự tin hơn vào bản thân mình và những gì mình đang làm. Cho dù điều đó đến từ giao ước hay từ việc lột bỏ sự căng thẳng, thì cô cũng không biết. Cô cảm thấy mình tràn đầy sức sống và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Con rồng tiến tới gần cô hơn, ánh mặt trời làm bộ giáp trên người nó lóe sáng. Một con thú to lớn như thế sẽ phải di chuyển với những sải chân nặng nề, nhưng những chuyển động của nó lại uyển chuyển một cách kì lạ. Nó dành nụ cười nhăn răng quen thuộc cho cô; điều đó làm cô bật cười và nhận ra những cái răng của rồng cũng có thể làm cô buồn cười. Nó dừng ngay trước mặt cô, ngửi ngửi mái tóc. Cô vươn tay ra chào đón nó trở lại; nó cúi người xuống dấu ấn phía bên hông cô và cạ đầu vào đó.
Cô đã bị đánh dấu.
Giọng nói vang vọng trong đầu khiến cô giật mình, một tiếng rít vang lên vì cảm giác kì lạ khi họ đối thoại qua suy nghĩ. Cố không tỏ ra vẻ ngạc nhiên trước mặt nó, cô thay thế bằng một nụ cười. Những cảm xúc ấm áp vỡ òa trong người cô, tràn đầy từng lỗ hổng với năng lượng ma thuật. Một cái gì đó khuấy động trong cô, khi cô cố hiểu rõ những cảm giác này là gì.
"Cậu có thể nói chuyện với tôi rồi ư?" Cô hỏi.
Nó cười. 'Đúng, tôi có thể. Giao ước đã sắp hoàn thành.'
Cô hốt hoảng, giật mình vì nó có thể dễ dàng nghe thấy từng chữ nói bằng suy nghĩ của cô, cứ như chúng đang được nói to vậy.
'Tôi tưởng những thứ mình vừa trải qua chính là giao ước,' cô nghĩ trong đầu, không nói chuyện với một cá nhân đặc biệt nào.
'Nó chỉ là một phần thôi,' Nó trả lời, lắc đầu
'Đừng tỏ ra ngạc nhiên vậy chứ, đương nhiên là tôi có thể đọc suy nghĩ của cậu. Cậu cũng có thể đọc suy nghĩ của tôi và trò chuyện với nó,' nó ngiêng đầu qua một bên. 'Thử đi.'
Cô gật đầu, tập trung hết sức có thể; hướng năng lượng của cô về phía con rồng và nói, 'Um, cậu có nghe thấy tôi không?'
Giọng khàn khàn của nó tràn ngập trong tai cô, khi nó bắt đầu cười. Nó không đến nỗi như tiếng hai tờ giấy nhám chà vào nhau, nó giống như giọng của bố cô hơn; nghe như thế giới cổ, nhưng đồng thời cũng rất trẻ trung hòa quyện với nhau. Nó chính là tiếng của một người đang trong thời kì sung mãn nhất. Nó là giọng của một người con trai, nhưng lại không giống như ông lão. 'Vâng, tôi có thể nghe cậu rất rõ ràng. Cậu không cần phải cố quá; tôi có thể dễ dàng hiểu cậu đang nói gì mà.'
Hai má cô ửng hồng vì xấu hổ. 'Dù sao thì, cậu đang nói gì ấy nhỉ?'
'Oh, đúng rồi. Ừ thì, cú ngã của chúng ta là một dạng kiểu hồi sinh.' Giọng nó trở nên bối rối khi tiếp tục nói, 'Xin lỗi, về chuyện đó, tôi không thể kể cho cậu nghe tường tận chuyện đã xảy ra, nếu không nó sẽ đi ngược lại với mục đích của việc được "tái sinh". Dù sao thì, sự hồi sinh là cho linh hồn của cậu. Cho cả tâm hồn của cậu và tôi gắn kết, mỗi người chúng ta đều phải thuần khiết, nếu không thì nó sẽ không có tác dụng.'
Cô gật đầu, để nó tiếp tục giải thích.
'Như bây giờ, linh hồn của cậu đã trong sạch rồi và không có gì có thể làm ô uế nó. Nó cho phép chúng ta hoàn toàn hòa vào lẫn nhau.'
"Vậy thì... ý tôi là," cô bỗng thốt lên, nhưng lại tiếp tục trong đầu cô ấy, 'Ý tôi là, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?'
'Sự hòa quyện,' Nó trả lời.
'Sự hòa quyện là gì?' Cô hỏi.
'Đó là khi cả hai linh hồn của chúng ta tiếp xúc với nhau và quấn vào nhau. Sẽ không còn đường quay lại nữa sau thời khắc ấy. Cuộc sống của hai ta sẽ được kết nối, và nếu chuyện gì xảy ra với một trong hai chúng ta, đối phương cũng phải chịu cảnh tương tự.'
Cô vẫn không thể hiểu nổi mớ kiến thức của nó đến từ đâu. Nên cô hỏi nó, 'Nếu chúng ta được sinh ra trong cùng một ngày, vậy thì tại sao cậu biết nhiều vậy?'
Nó ngồi lên hai chân sau và nằm lên cả bốn chân; đầu nó ngước lên, khi điều chỉnh để ngang tầm nhìn của cô. 'Một số mảnh kí ức đến từ con rồng đã sinh ra tôi. Dù vậy, đa số những con rồng khi chào đời đều được sinh ra cùng với kiến thức về giao ước. Nó giống như hơi thở vậy. Nhưng, hầu hết kí ức của tôi đều được truyền từ mẹ tôi thật, người mà thật ra là con rồng của mẹ cậu.'
Nó lại một lần nữa làm cô ngỡ ngàng, lấy đi hơi thở của cô. Cô lặng người, không thể cất tiếng nói. Có lúc cô chỉ nhắm mắt lại và thở. Tiếng 'mẹ' thốt ra làm cô ấy sửng sốt. Hoàn toàn làm cho những thớ cơ của cô bất động.
Nó bình tĩnh nhìn cô chăm chú, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Bình ổn lại giọng nói, cô hỏi, 'Chuyện gì đã xảy ra với mẹ của tôi?'
Cả thế giới xung quanh hai người như đóng băng khi ánh mắt nó hướng xuống mặt đất. Dồn dập trong cô là một cảm giác u buồn. Cô không biết làm sao cô lại cảm nhận được nó, cũng không biết nó từ đâu đến, nhưng nó tràn qua cô cứ như nó là cảm giác thật sự của cô vậy. 'Cái cảm xúc này là của tôi hay của cậu?'
'Của tôi. Cậu sẽ có thể cảm thấy nó như tôi dễ dàng cảm thấy cậu vậy.'
Cô kiên định nhìn nó. 'Tôi cần cậu kể cho tôi nghe.'
Nó thở dài, nhưng rồi cũng kể cô câu chuyện ấy. 'Đây là tất cả những gì tôi có thể thu nhập được từ kí ức của mẹ tôi.'
Cô gật đầu.
'Mẹ của cô là một hoàng hậu lừng danh ở thế giới của chúng ta. Bà ấy rất công bằng, nhưng cũng đầy lòng trắc ẩn. Cậu trông rất giống bà ấy. Tóc bà ấy ngắn hơn cậu, nhưng cùng màu với da của tôi. Đôi mắt cậu thừa hưởng từ cha cậu, ông ấy cũng là một vị vua được yêu mến. Mặc dù cả hai cùng trị vì, nhưng chỉ có mẹ cậu là sinh ra với dòng máu hoàng tộc, và cha cậu chỉ cưới dòng dõi ấy. Không ai có thể chỉ ngồi không mà cai trị vương quốc này; cần phải có dòng máu này để bảo toàn trật tự. Rồng đã từng cư ngụ trong thế giới này, cùng tồn tại với loài người; đó là mối liên minh hòa bình giữa cả hai. Cho đến khi, cha cậu ham muốn tất cả quyền lực chỉ thuộc về ông ấy.'
Khuôn mặt cô ấy trở nên cau có vì giận dữ khi câu chuyện chuyển hướng tới nhà vua.
'Đã từng có một cái cổng liên kết thế giới của hai chúng ta, nó tồn tại như một cửa ngõ dành cho kỵ sĩ rồng và rồng thông qua giao tiếp. Những con rồng tự do lang thang trên cả hai vùng đất, chẳng bao giờ lo nghĩ bị bắt nhốt. Việc nhìn thấy rồng như cơm bữa vậy, nó xảy ra vài lần một ngày và chẳng bao giờ phiền hà gì cô. Đa số các con rồng đều có người cưỡi, nhưng vài con thì không, và sống một cuộc sống tự do và lâu dài. Cho đến một ngày, vị vua tìm đến một gã hắc pháp sư để xin lời khuyên, người đã nói vị vua rằng ông có thể điều khiển sức mạnh của rồng.' Nó ngừng kể và cô bỗng có cảm giác nhột nhạt trong đầu. 'Tôi có thế đọc được suy nghĩ của cậu, và nó bảo tôi rằng cậu đã nghe câu chuyện về những việc làm của nhà vua rồi.'
Cô vẫn cảm thấy vô cùng kì quái vì nó có thể đi vào đầu cô quá dễ dàng, nhưng cô đang dần dà quen với cảm giác ấy. Nên cô gật đầu nhẹ để xác nhận và để nó tiếp tục với câu chuyện.
Nó gật đầu một lần rồi tiếp tục. 'Ừ thì, mẹ cậu không muốn hắn giết thêm con rồng hay kị sĩ nào nữa; đó là thần dân của bà và bà phải bảo vệ họ. Bà sử dụng rất nhiều phép thuật để liên kết suy nghĩ của mình với những người sống sót còn lại và bảo họ hãy chạy đến vùng đất của rồng. Nhưng, thật không may rằng nhà vua đã tìm ra cách để đi qua cánh cổng, kể cả khi hắn không sinh ra là một kị sĩ. Mẹ cậu, sợ hãi trước những gì hắn có thể gây ra nếu bước qua được cánh cổng, đã nghĩ ra một kế hoạch. Thời điểm này bà đang mang thai cậu, nên bà đã đợi thêm vài ngày trước khi cô chào đời. Sau khi sinh ra cậu, bà đã chui qua cánh cổng, rồi đi vào khu rừng và dùng phép thuật của bà để dựng lên một nơi an toàn cho riêng bà và tách biệt khỏi chúng tôi.
Nó quay đầu và nhìn bao quát nơi trú ẩn xung quanh họ. Đây là nơi mẹ đã xây cho mình và để mình lớn lên. Một nơi an toàn, nơi mà chỉ mình cậu mới có thể vào được và đi tìm tôi.
Mẹ cô rất thông minh, cô thầm nghĩ. Sau một lúc đứng quá lâu, chân cô đã mỏi nên cô ngồi trên mặt đất và bắt chéo chân. Con rồng của cô tựa đầu lên mặt đất kế bên cô. Cô bắt đầu vô ý vuốt ve nó và nói với nó. 'Làm sao mẹ tôi biết rằng một ai đó sẽ tìm ra tôi ở nơi đồng không mông quạnh này?'
'Bà cảm nhận được nó', nó trả lời. 'Bằng cách nào đó, bà biết rằng cậu sẽ được tìm thấy, và chỉ mong rằng mọi chuyện sẽ tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Bà ấy có niềm tin.'
Nó có vẻ thoải mái với những cái vuốt ve của cô, khép hờ đôi mắt khi cô chuyển động những ngón tay, vẽ vòng tròn lên da của nó. 'Vậy, chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ tôi?' Cô hỏi đầy nghiêm trang.
Hé mở đôi mắt, nó nhìn cô. Cô cảm thấy nỗi hối hận từ nó, nhưng dần tan biến khi nó nói với cô. 'Cánh cổng, cần phải được đóng chặt, và trong ngần ấy năm cánh cổng chưa bao giờ được đóng kín. Hoàng hậu sử dụng hết tất cả pháp lực của bà để đóng cánh cổng; kể cả khi nhà vua đã trao hết sức mạnh cho bà ấy, nó vẫn không đủ. Cả hai con rồng đứng cạnh họ và để năng lực của chúng va chạm với pháp lực của họ, cuối cùng cũng khiến cánh cổng đóng lại. Tất cả đều dồn hết tâm trí và năng lực vào việc đóng cánh cổng nên tinh nguyên của họ đều bị rút cạn. Không lâu sau khi cánh cổng đóng lại họ từ từ cháy đến tan biến và những con rồng cũng theo họ ngay sau đó. Tất cả biến thành tro bụi và trôi vào hư vô.' Nó xác nhận xem cô có đang nhìn nó hay không và giọng nó trở nên cực kì nghiệm trọng. 'Cậu là thành viên cuối cùng của dòng dõi rồng, và chỉ có cậu mới mở được cánh cổng và cân bằng mớ hỗn mang này.'
Cô chau mày vì bối rối, và mím môi. Sao mẹ của cô, hoàng hậu của muôn loài, lại có thể kì vọng cô làm điều này? Cô chẳng có gì đặc biệt cả. Làm sao cô có thể cân bằng cả thế giới nếu cô đã tốn bao nhiêu thời gian chỉ để tìm con rồng của mình? Hơn nữa, tại sao cô phải làm vậy khi vị vua có thể gây nên hủy diệt nếu hắn ta bước qua cánh cổng?
Cô không thể nghĩ thông. Rồi cô sực nhớ ra cô chẳng có quần áo gì và dùng nó như cái cớ để có chút thời gian một mình. Quay qua nhìn con rồng của mình cô hỏi liệu quần áo của cô có thể đã không bị thiêu cháy bởi ngọn lửa. Nó lắc đầu, nhưng bảo cô đợi một chút.
Vài phút đã trôi qua cho đến khi nó ló ra khỏi cánh rừng và đi về phía cô, ngậm một cái giỏi trong miệng. Nó thả xuống chân cô. Cô nhặt nó lên và tìm thấy một bộ đồ săn làm từ vải chất lượng hơn và trông nữ tính hơn trang phục săn thường ngày của cô. Nó được thêu rất đẹp mắt; những đường nối được may rất chuyên nghiệp, lớp lót được khắc vàng. Màu vải được nhuộm thật tuyệt vời, vì nó có vẻ như bắt chước một cách hoàn hảo những sắc thái của lá cây. Cô đã quen với trang phục của nam giới; một cái áo, áo khoác và vài cái quần bó với giày bốt nặng nề. Còn đây hệt như quần áo của quý tộc, nhưng chỉ ngắn tới đầu gối, trông thật lạ. Đôi ủng dài tới gối rất nhẹ, nhưng được làm từ vật liệu bền bỉ. Cô sẽ có thể di chuyển nhanh nhẹn hơn với đôi giày này. Phía trên của cái váy trông giống cooc xê, nhưng lại rộng hơn nhiều. Nó có dây ở giữa và có thể thắt chặt hơn nếu cô muốn. Cô lại không thích như vậy và thay bằng một cái áo lót, như vậy sẽ không ai nhìn thấy. Cái váy có hai tay dài và vừa khít. Cảm ơn mẹ, cô thầm nghĩ.
Khi cô đang mang giày, con rồng của cô bỏ đi mà không nói lời nào. Cô tiếp tục cột dây giày và chờ nó trở lại. Vài khắc sau nó trở lại và tha theo một vật gì lóe sáng. Nó dừng lại trước mặt cô và nhả vật ấy xuống đất.
Dao găm của cô! Cả ba con dao nằm trên đất ngau trước mặt cô, và cô không thể ngăn mình khóc khi nhìn thấy chúng. Cô chạy đến và ôm lấy con rồng cả cô, gần như không thể ngừng rơi lệ. Nó rúc vào cổ cô, trấn an cô. Cô quay lại và nhặt vũ khí lên. Cô giắt con dao găm mà bố đã tặng cho cô cũng nằm trong cái túi ấy vào thắt lưng. Như bố đã chỉ dạy, cô làm một đường may bên trong đôi ủng và giắt dao vào trong mỗi chiếc giày. Giờ đây, cô đã thấy mình chỉn chu hơn.
Con rồng lại nằm trên bốn chân lần nữa, hạ tầm mắt ngang với cô. Nó đợi. Cô thấy sự hiện diện của nó trong đầu mình, không như một sự mơn trớn nhẹ nhàng, mà là như một cú thúc cho cô để nó tiếp tục. 'Được rồi tôi hiểu rồi,' cô nói, 'làm sao tôi có thể làm những chuyện như thế này? Tôi không được huấn luyện với những kĩ năng đặc biệt này. Tôi chỉ tự nhiên phát hiện ra tôi còn có thể làm phép!'
'Đúng, cậu có thể rèn luyện phép thuật để tốt lên thêm, nhưng cô cũng có những khả năng tiềm ẩn có sẵn trong cô. Khả năng hoàn toàn phóng thích nó ra và để nó hỗ trợ cậu đều phụ thuộc vào cậu.'
Cô khoanh tay. 'Tôi không hiểu vì sao tôi phải mở cánh cổng, khi chúng ta đều biết vị vua có thể dễ dàng xâm chiếm vùng đất rồng?'
Nó nhìn cô ngây ngốc. 'Cậu không biết ư? Ý tôi là, tôi biết cậu không biết nhiều, nhưng chắc cậu cũng nhận ra có nhiều người chết hơn bình thường chứ?'
Cô đáp trả ánh nhìn, tròng trọc nhìn nó với tất cả nỗi ngạc nhiên có thể. 'Ừ thì, lúc nào cũng có người chết. Chúng tôi sống trong một thế giới tồi tệ.'
'Đúng vậy, nhưng cậu có để ý cách họ chết rất là bất thường không? Những cái chết không nguyên nhân, cứ như họ chỉ đột ngột nằm xuống?'
Cô cố hồi tưởng lại những lần cô được phái đi trong những buổi triệu tập thường xuyên. Khi cô đến nhà của họ gia đình họ nói rằng họ đang than phiền về những cơn đau ngực và một ngày nọ họ bỗng dưng chết. Nhìn lại cô nhận ra, những người tử vong đều ở cỡ tuổi của cô. Hốt hoảng, cô hướng về phía con rồng của cô với cảm giác nguy cấp. Sao cô lại có thể không nhận ra chứ?
'Ý cậu muốn nói với tôi là những cái chết đang diễn ra ấy là vì họ không thể giao ước với những con rồng của họ?'
Nó nghiêm túc gật đầu. 'Mọi con rồng đang được sinh ra trong thế giới của chúng tôi không thể dẫn đường cho những kị sĩ của họ về với họ bởi vì họ không thể băng qua cánh cổng. Số lượng rồng cũng đang dần giảm đi, bởi vì một khi kị sĩ chết rồng sẽ đi theo. Những con rồng còn sống sót bây giờ là những con không có kị sĩ. Tôi mong cậu hiểu trách nhiệm của cậu, không chỉ đối với những người này, hay bản thân cậu, nhưng còn đối với người mẹ của cậu, người đã nguyện hi sinh mạng sống để cứu lấy mọi người. Đừng để cái chết của mẹ tôi, và bố mẹ cậu trở nên vô ích.'
Sự quyết tâm của nó nhóm lửa cho một cái gì đó bên trong cô và thúc đẩy cô tiến bước. Có gì đó khuấy động trong trái tim cô, chỉ cần một ý nghĩ mỏng manh về việc thua trận chiến cũng không thể chấp nhận được. Cô cần phải làm việc này không chỉ cho huyết thống của cô, mà còn cho bản thân cô và thần dân của cô. Cô nhìn nó. 'Hãy hoàn tất giao ước.'
Nó trao cô một nụ cười nhăn răng; một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên môi nó. Cô không biết nụ cười ấy là vì ý nghĩ về việc cứu lấy tương lai của thần dân họ, hay chuyện sắp tới diễn ra và cô không quan tâm. Đã tới lúc cô nắm lấy sự trị vì và đi trên con đường cô đã chọn
Giọng của nó truyền vào đầu cô khi nó đứng lên. 'Đặt tay lên người tôi.' Cô vươn tay và đặt chúng lên đầu nó. 'Tốt, giờ nhắm mắt lại.' Cô làm theo. 'Tưởng tượng năng lượng của chúng ta va chạm vào nhau, cả hai linh hồn chúng ta bện vào nhau và trở thành một.' Tim cô đập nhanh hơn và hơi thở cô cũng nhanh hơn. Cô muốn mở mắt, nhưng lời nói của nó ngăn cô lại. 'Tập trung và đừng buông ra cho dù cô có cảm thấy thế nào. Giờ hãy thử tưởng tượng rằng linh hồn có hình thù. Cô nhìn thấy gì?'
Cô không thở ra hơi, nhưng cố trả lời. Đôi cánh, cô hồi đáp.
Nó bật cười. 'Tôi cũng vậy. Nghĩ tới đôi cánh của cô hòa vào đôi cánh của tôi, và để chúng va chạm với nhau.'
Mất một khoảng thời gian dài, nhưng cô đã hiểu ra. 'Được rồi, chúng đang ở cùng một chỗ,' cô nói.
'Hãy để chúng hòa thành một thực thể. Hãy để chúng cùng bay lên.'
Cô giật nảy khi có một nỗi đau rát trong đầu có nguy cơ làm cô rơi xuống đất. Nhưng, cô cố bám trụ và để nó lan tỏa ra khắp cơ thể, cố giữ lại tiếng thét trong cuống họng. Nó rất đau đớn; nó giống như bị khắc dấu lên lưng của cô. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô cố hết sức không buông tay khỏi con rồng. Rồi bỗng nhiên mọi thứ kết thúc. Trong tâm trí cô, đôi cánh rồng đã trở thành một đôi với hình thù còn lớn hơn những gì cô đã tưởng tượng.
Chậm rãi, cô mở mắt và nhìn thấy con rồng cũng đang hé mở đôi mắt của nó. Cô thở dốc khi cơn đau đang dần rút đi. Cô còn không để tâm rằng cả hai đang nằm trên mặt đất, cô đoán trong một thời khắc nào đó cơn đau đã quá sức chịu đựng của bọn họ. Cô cẩn trọng rút hai tay lại, vẫn còn chưa thông chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ. 'Chuyệ...chuyện gì đã xảy ra vậy?' Cô hỏi nó
'Giao ước đã hoàn thành.'
Vẫn chưa hiểu nó có nghĩa là gì, cô nhìn nó đầy thắc mắc.
'Nó có nghĩa là, giờ chúng ta đã có linh hồn của đối phương pha lẫn bên trong mình. Nếu cậu chết, tôi cũng sẽ sớm chết theo sau, và ngược lại. Nhưng, là hoàng hậu...'
Cô nghẹn họng khi nghe tiếng 'hoàng hậu'. Dù biết rõ rằng khi nó nói cô có trách nhiệm thừa hưởng lấy danh hiệu, cô chưa bao giờ thực sự tưởng tượng rằng nó sẽ như thế nào khi là một người đứng đầu. Mạng sống của nhiều người phụ thuộc vào khả năng chiến đấu của cô chống lại cái ác, cái ác mà đã gieo rắc lên thần dân của cô. Nhưng, cô thừa nhận rằng dù biết tự cao là tội lỗi, cô vẫn rất thích hai tiếng 'hoàng hậu'. Dù vậy, nó mang theo quá nhiều gánh nặng, nhưng cô cũng vẫn sẽ chấp nhận nó nếu đó đồng nghĩa rằng cô có thể cứu lấy nhiều mạng sống đang bị hủy hoại.
'...hoàng hậu, cậu có nhiều sức mạnh hơn một kị sĩ rồng thông thường. Họ có linh hồn bên trong họ và có khả năng giao tiếp với mỗi con rồng của họ. Nhưng, cậu có nhiều quyền năng hơn thế.'
Cô vui tươi trở lại khi nghe thấy điều đó. 'Thật hả?'
'Ừ thì, vâng, đương nhiên rồi. Đừng nói cậu nghĩ mình có thể trị vì cả một vương quốc chỉ với khả năng thần giao cách cảm và cưỡi một con rồng thôi chứ?
Hợp lý đấy. 'Chắc là không.'
'Dấu ấn của cậu cũng rất đặc biệt, họ chỉ được khắc dấu hình đôi cánh thôi, nhưng cái của cậu có vương miện, để chứng tỏ với tất cả rằng cậu có dòng máu hoàng tộc.'
Mọi chuyện thật sự cứ như một cuộc viễn chinh, cô thầm nghĩ. 'Còn cái gì đã thay đổi nữa?'
'Màu tóc và mắt của cậu thay đổi,' nó trả lời một cách bình thản.
Với lấy mớ tóc phía sau lưng, cô nắm lấy đuôi tóc và săm soi trong sự trầm trồ. Những lọn tóc màu hạt dẻ nay đã đen lại như màu hắc diện thạch, hệt như con rồng của cô. Da của cô tái hơn một chút khi so sánh với thân hình mới, phiên bản đen hơn. Cô ước cô có một cái gương để nhìn thấy màu mắt của mình, nhưng cô vẫn rất tò mò. 'Đồng tử của tôi màu gì?' Cô hỏi.
'Màu y hệt tôi, tím oải hương.'
Wow, cô thầm nghĩ. Chưa bao giờ trong cuộc đời cô gặp ai đó với đôi mắt màu tím. Làm sao cô có thể giải thích với mọi người khi trở về nhà đây? Để họ tự suy diễn đi, cô tự nhủ. 'Chỉ vậy thôi?'
'Đương nhiên là không. Tôi tin chắc giờ cậu đã biết vì chúng ta là một, chúng ta chia sẻ nhiều điểm chung. Màu là cái thứ nhất. Màu tóc của cậu chính là màu da của tôi và đôi mắt cậu cũng giống tôi, như cậu đã biết.'
Cô gật đầu xác nhận với nó.
'Cậu có nhiều khả năng tự vệ, cũng như khả năng chiến đấu. Sức mạnh tâm linh của cậu có thể hỗ trợ cậu bằng nhiều cách. Ví dụ như khiên chắn. Cậu có thể tự tạo ra một lá chắn pháp thuật, nếu cần phòng vệ bản thân. Để chiến đấu, cậu có thể triệu hồi lửa.'
Mắt cô lấp lánh khi nghe đến khả năng có ma pháp lửa. Cô đã thấy những pháp sư sử dụng chúng và nó luôn quyến rũ cô, làm sao họ có thể triệu hồi lửa mà không làm bỏng tay. Cô còn nghĩ đến vài cách tự phòng vệ bản thân trước Talen.
'Tôi có năng lực lửa từ cậu ư?' Cô hỏi.
Nó gật đầu, rõ ràng hứng thú. 'Cậu có thể dùng lửa xanh để tấn công, như tôi. Tôi biết cậu thích bắn cung, và nếu cậu dùng đúng năng lượng cần thiết cậu có thể tạo nên một cây cung bằng sức mạnh linh hồn. Nó sẽ không bao giờ bắn trật, và chắc chắn sẽ có lợi cho cậu khi chiến đấu.'
Cô chắc chắn nó có thể nghe thấy tiếng cô hò hét đầy hào hứng với viễn cảnh sử dụng sức mạnh mới của cô. Nhưng, cô không thể kiềm nén được, nhất là khi nó có thể dễ dàng thâm nhập vào đầu cô.
'Một, điều nữa,' nó nói. 'Nhớ rằng, cậu là hoàng hậu Rồng và mọi con rồng đều chú ý đến tiếng gọi của cậu. Dù có kị sĩ hay không, chúng đều sẽ nghe lời cậu. Và nếu cậu có cần tôi, chúng ta có thể dễ dàng trò chuyện sử dụng thần giao cách cảm. Cho dù khoảng cách có bao xa.'
Chấp nhận trọng trách làm hoàn hậu đã thêm vài gánh nặng lên vai cô, nhưng nó không hề làm mai một ý chí của cô. Nó thêm vào cuộc đời cô một mục đích sống, thứ mà chưa bao giờ từng hiện diện trước đây. Nó thêm vào một sự trong trẻo, thứ mà cô đã từng nghĩ sẽ không bao giờ có thể tìm thấy. Nhưng, giờ đây, nó đứng ngay trước mặt cô, chìa ra một bàn tay để cô nắm lấy. Và cô sẽ không ngần ngại, nắm lấy tay nó và tiếp bước.
Sự yếu mềm cô cảm thấy trước đây đã tan biến. Cô không còn cảm thấy xử lý việc này sẽ là một cái gì quá khó khăn, bởi vì bây giờ, cô biết rằng việc này hoàn toàn có khả năng.
Ngày thứ hai của cô đang dần chấm dứt. Mặt trời đang lặn, và hoàng hôn đang dần xuất hiện. Có lẽ đã đến lúc quay về, cô nghĩ. Nhưng vì một số lí do kì lạ cô cảm thấy chưa đến lúc. Cô chưa sẵn sàng để đối mặt với thế giới khi sức mạnh của cô còn quá non nớt. Cô cảm thấy không an toàn.
Họ đã cùng nhóm một đống lửa. Cô thu nhập những khúc gỗ, còn nó thắp lửa lên. Ngọn lửa màu xanh có thể đã phun ra từ miệng nó, nhưng một đốm lửa đỏ ấm áp lại ở trước mặt cô. Cô đã săn bắn trong rừng, mong nơi trú ẩn này bằng cách nào đó có động vật, nhưng con rồng của cô đã chắc chắn rằng nơi đây có nguồn thực phẩm phong phú. Nếu không có nó thì nó sẽ chẳng thể nào sống sót. Nó săn hộ cô, vì nó nghĩ rằng sẽ nhanh hơn nếu săn trên không thay vì trên mặt đất như cô, mù quáng chạy giữa màn đêm.
Cô cắt miếng thịt, đưa hắn miếng thịt sống, rồi nướng chin phần của cô trên ngọn lửa. Cuối cùng cũng no nê, cô rút vào kế bên con rồng của mình. Nó quấn thân mình quanh cô như đêm trước, đặt đầu gần với chân cô khi cô đặt tay lên người nó. 'Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại một chút,' cô quyết định. 'Tôi nghĩ tôi sẽ luyện tập với sức mạnh của mình. Có vẻ an toàn khi tập nó ở đây, hơn ngoài kia.'
'Tôi nghĩ đó là một kế hoạch tốt,' nó thầm thì đã bắt đầu mê màng ngủ. 'Cậu muốn tập bao lâu cũng được.'
Quay lưng lại, cô chẳng buồn trả lời. Nó dù sao cũng biết cô đang nghĩ gì. Cô dịch vào khoảng trống giữa cơ thể nó và cái cổ, rồi nép vào gần nó hơn. Trước khi thiếp đi cô hỏi nó thêm một câu hỏi nữa. 'Tôi quên chưa hỏi, tên cậu là gì?'
Lúc đầu cô ngỡ là nó đã ngủ, nhưng rồi nó trả lời. 'Tùy ý cậu. Cậu muốn gọi tôi là gì?' Giọng nó ngái ngủ.
Điều đó làm cô suy nghĩ. Cô nằm yên lặng một chút, cho đến khi nảy ra một ý tưởng. 'Tôi nghĩ tôi sẽ gọi cậu là Trinity. Viết tắt là Rin.'
Nó tò mò mắt nhắm mắt mở nhìn cô. 'Cái tên có ý nghĩa gì không?'
Vừa cười, cô vừa nói, 'Có chứ, một Trinity gồm ba phần hợp lại làm một. Trong trường hợp này thì phần thứ nhất là tôi, phần thứ hai là cậu và phần thứ ba là giao ước của chúng ta. Cùng nhau, chúng ta lập thành một Trinity (tam vị nhất thể).'
Giọng nói khàn khàn của nó tràn ngập trong suy nghĩ của cô, khi nó nhoẻn miệng cười. 'Tôi rất thích nó.'
Cả hai rơi vào một giấc ngủ yên bình. Không ác mộng, chỉ là một đêm nghỉ yên lành. Đó là điều mà hai người cần nhất, và là điều họ xứng đáng được hưởng. Ngày mai sẽ là một ngày mới và nó sẽ là bước ngoặt khởi đầu của sự kế nghiệp của người thừa kế rồng.
Biên: pastelxduck
Có lẽ một thiên niên kỉ đã trôi qua trước lúc cô có thể hé mở đôi mắt tỉnh dậy, chỉ để ánh sáng buổi sớm mai xuyên qua những tán lá tràn ập đến và làm nhòe đi đôi mắt cô. Cô vươn tay lên cố che đi cái chói chang của mặt trời. Băn khoăn bắt đầu dấy lên khi tất cả trở nên dễ nhìn hơn; sự mơ màng trong ánh nhìn của cô dần dần tan biến. Mặt đất rất lạnh và ẩm ướt dưới làn da tái nhợt của cô, làm cho cả người cô run rẩy. Ngọn gió rít qua da thịt làm cô lạnh sống lưng và cái lạnh lan tỏa ra cả cơ thể trần truồng của cô.
Cô sốc đến tột độ. Cơ thể trần truồng của mình!
Nhìn xuống lõa thể của mình cô không thấy bất kì chăn, da thú hay một mảnh vải nào dắt ngang lưng cô. Cô trần như ngày cô vừa chào đời. Sự bối rối trở thành nỗi xấu hổ, khi cô dùng hai cánh tay dính đầy đất che chắn lấy những gì còn lại của niềm kiêu hãnh đầy khiêm tốn. Những kí ức về đêm hôm qua từ từ trở lại, khi từng mảnh vỡ của việc đã xảy ra ghép lại với nhau. Tốn mất vài khoảnh khắc để mọi thứ trở nên rõ rang, và để dừng những suy nghĩ thoáng qua đang nhảy nhót trong đầu của cô. Thật khó để tập trung khi điều duy nhất cô cứ mãi nghĩ tới là tìm thứ gì đó để che thân thể của mình.
Khi cô bắt đầu rảo bước, kí ức đêm qua hiện lên chớp nhoáng; nó giúp cô nhớ lại vì sao cô lại đang đứng giữa khu rừng này, hoàn toàn không mảnh vải che thân và dính đầy bùn. Cô nhớ lại một cách rõ ràng là cô bị kẹt với chú rồng của cô khi đang không ngừng rơi về phía mặt đất, và sự thật phũ phàng là cô đã có thể chết lúc cơ thể của họ va với mặt đất của khu rừng. Khi đôi cánh của con rồng cháy, kể cả một tia sáng hi vọng nhỏ nhoi cũng tan biến và đẩy cô gần hơn tới vòng tay chờ đợi của thần chết. Ở những giây phút cuối cùng cô nhớ nó đã vặn vẹo cái đầu và phun ra những tia lửa xanh về phía mặt đất. Cô nhớ cái bụng của nó chứa đầy luồn khí ấm nóng để phun ra và cả luồng nhiệt khí bao trùm bọn họ, làm nhận thức của cô rơi vào quên lãng.
Cô chợt nhớ đến cơn đau bỏng rát ở bụng như cái gì đó đang đốt lan trên da cô. Săm soi vào chỗ bỏng trên bụng, ngay gần đùi của cô, là một biểu tượng. Chạm những đầu ngón tay để cảm nhận dấu ấn, cô cẩn thận lần những đường đã khắc vào trong da thịt. Cô biết nó là gì. Thật là khó để quên đi biểu tượng này, vì nó chính là thứ dẫn cô tới đây; nó chính là dấu ấn của rồng.
Dù chuyện gì xảy ra vào đêm trước, cô biết chắc một điều rằng: cô có thể đã chết. Rơi từ một độ cao khủng khiếp như vậy đã có thể đủ để tiễn cô về thế giới bên kia. Đã thế lại còn rơi vào một thảm lửa bao trùm lấy bọn họ, cứ như họ là những mảnh gỗ đang cháy ngùn ngụt trong lò sưởi.
Không có gì thay đổi bên trong cô; mọi thứ có vẻ đang hoạt động như bình thường khi cô mới tới đây. Đi một vòng; cô cố tìm con rồng của cô. Cô băng khoăn không biết nó đã đáp đất ở đâu nếu hai người đã ở rất gần nhau khi họ rơi, nhưng cũng có thể nó đã tỉnh dậy trước cả cô.
Trong tất cả những điều mà cô đã lường trước về giao ước này, đây là điều cuối cùng mà cô muốn nghĩ đến. Nỗi xấu hổ về sự khỏa thân của cô đã nhanh chóng hao mòn đi khi cô bắt đầu đi tìm spirit animal của mình, hay một vật mà cô hi vọng là con vật của mình. Lê bước xuyên địa hình của khu rừng cô nhận ra đây là nơi họ gặp nhau trong lần đầu tiên. Khoảng rừng thưa nhỏ được giữ kín đằng sau những bức tường đầy dây leo, thác nước ở phía xa, và những cái cây đã vươn rất cao; mọi thứ đều hệt như những gì cô nhớ, không có gì thay đổi.
Quyết định rằng nó sẽ trở lại và sẽ dề dàng tìm ra cô, cô quyết định đi dọn dẹp một chút. Đi về phía cái hồ, cô dẫm lên vài cành cây và đá làm trầy xước lòng bàn chân cô; chúng không xinh xắn như chân của các tiểu thư quý tộc, nhưng lại thô ráp và chai vì ngần ấy năm săn bắn và du ngoạn. Nó không phải là thứ gì làm cô buồn phiền lắm, vì cô luôn mang giày để che chúng khi ra ngoài. Hai tay cô cũng như thế; không mượt mà như chúng, mà bị trầy xước và bầm tím từ những buổi rèn đánh nhau với cha cô. Chúng thì khó giấu đi hơn, nhưng đôi khi cô dung găng tay da, cũng rất có lợi.
Cuối cùng cô ấy cũng đến được bờ hồ. Vì chẳng có quần áo để cởi cô lập tức nhảy xuống nước, cảm nhận hơi lạnh thấm vào da. Sự thay đổi nhiệt độ cơ thể đột ngột làm cô đứng yên, cho đến khi cô dần quen với cái lạnh. Khi đã điều chỉnh với làn nước cô bơi về phía thác nước đang đổ xuống nơi bờ đá. Cũng không xa lắm, chỉ vài cái quạt nước là cô sẽ đến nơi. Khi cuối cùng cũng tới nơi, cô thử độ trơn trượt của mỏm đá xung quanh và cố tự trèo qua. Dần dần cô cũng tới nơi những triền đá ngay dưới thác nước đổ.
Nơi này cho dù có là gì, thì nó cũng là một mảnh của thiên đường. Nó là nơi mà cha cô sẽ gọi là Camelot; nơi của sự hoàn mỹ. Cô đã nghe nhiều câu chuyện kể về một nơi như thế, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó có thể tồn tại. Nếu loài người biết đến nơi đây, nó sẽ chẳng còn là Utopia nữa; họ sẽ tìm cách phá hủy vẻ đẹp này và nhào nặn nó thành cái xã hội hỗn loạn mà cô đang sống.
Thoát khỏi sức mạnh và cái nặng của con thác, cô cảm thấy lưng mình đau nhẹ. Cô dùng tay thô bạo chà mớ bùn ra khỏi cơ thể một cách kĩ càng nhất có thể. Đưa tay xoa lấy mái tóc cô mang lại cảm giác khoan khoái khi những nhành cây và những chiếc lá rơi ra. Không còn cảm giác nào tuyệt vời hơn là được tắm rửa sạch sẽ sau một ngày dài. Sau khi đã xem xét cơ thể mình và chắc rằng tất cả những bùn đất đã trôi đi, cô nhảy xuống hồ và bơi trở về bờ bên kia.
Cô bước khỏi làn nước mát lạnh và bị tấn công bởi làn gió giá lạnh làm cho làn da của cô tê tái toàn thân. Với ra sau, cô túm lấy tóc mình và vắt bớt nước ra khỏi những lọn tóc dài quá vai cô. Ngọn gió đang thổi qua rồi cũng sẽ hong khô những giọt nước vẫn còn bám lại trên da cô. Không phải cái lạnh của ngọn gió làm cho cô run rẩy, mà chính là vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột một lần nữa.
Nguồn sức mạnh quen thuộc tràn qua người cô. Cô biết một cái gì đó đang đi tới, chính xác hơn là cô khá chắc chắn biết đó là ai. Đúng như dự đoán, con rồng của cô bước qua khỏi những cái cây và tiến vào khoảng rừng thưa nơi bờ hồ. Cô chẳng buồn che lấy người mình; cô cảm thấy một nỗi yên bình và thấu hiểu chưa từng có với chú rồng của mình. Đây sẽ là thứ cô sẽ bảo vệ và hoàn toàn sẵn sàng cống hiến cả bản thân mình. Con rồng giờ đây đã trở thành linh vật của cô và mọi thứ về nó làm tâm hồn cô mỉm cười.
Nó vẫn là chú rồng to bự mà cô chỉ vừa mới gặp vài giờ trước, nhưng thứ gì đó giữa hai người bọn họ đã thay đổi cực kì nhanh chóng. Cô gái đầy sợ hãi mà cô đã từng giờ đã biến mất. Cô đã bị thay thế bởi một phiên bản mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn của của chính cô; nếu không thay đổi bề ngoài, thì chắc chắn bên trong đã thay đổi. Cô gái trước đây sẽ cố che lấy bản thân mình và tỏ ra e thẹn với lõa thể của mình. Nhưng, người phụ nữ rực lửa giờ đây cô đã trở thành sẽ không làm hành động đó.
Một thứ gì đó chắc chắn đã thay đổi bên trong cô ấy. Cô cảm thấy tự tin hơn vào bản thân mình và những gì mình đang làm. Cho dù điều đó đến từ giao ước hay từ việc lột bỏ sự căng thẳng, thì cô cũng không biết. Cô cảm thấy mình tràn đầy sức sống và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Con rồng tiến tới gần cô hơn, ánh mặt trời làm bộ giáp trên người nó lóe sáng. Một con thú to lớn như thế sẽ phải di chuyển với những sải chân nặng nề, nhưng những chuyển động của nó lại uyển chuyển một cách kì lạ. Nó dành nụ cười nhăn răng quen thuộc cho cô; điều đó làm cô bật cười và nhận ra những cái răng của rồng cũng có thể làm cô buồn cười. Nó dừng ngay trước mặt cô, ngửi ngửi mái tóc. Cô vươn tay ra chào đón nó trở lại; nó cúi người xuống dấu ấn phía bên hông cô và cạ đầu vào đó.
Cô đã bị đánh dấu.
Giọng nói vang vọng trong đầu khiến cô giật mình, một tiếng rít vang lên vì cảm giác kì lạ khi họ đối thoại qua suy nghĩ. Cố không tỏ ra vẻ ngạc nhiên trước mặt nó, cô thay thế bằng một nụ cười. Những cảm xúc ấm áp vỡ òa trong người cô, tràn đầy từng lỗ hổng với năng lượng ma thuật. Một cái gì đó khuấy động trong cô, khi cô cố hiểu rõ những cảm giác này là gì.
"Cậu có thể nói chuyện với tôi rồi ư?" Cô hỏi.
Nó cười. 'Đúng, tôi có thể. Giao ước đã sắp hoàn thành.'
Cô hốt hoảng, giật mình vì nó có thể dễ dàng nghe thấy từng chữ nói bằng suy nghĩ của cô, cứ như chúng đang được nói to vậy.
'Tôi tưởng những thứ mình vừa trải qua chính là giao ước,' cô nghĩ trong đầu, không nói chuyện với một cá nhân đặc biệt nào.
'Nó chỉ là một phần thôi,' Nó trả lời, lắc đầu
'Đừng tỏ ra ngạc nhiên vậy chứ, đương nhiên là tôi có thể đọc suy nghĩ của cậu. Cậu cũng có thể đọc suy nghĩ của tôi và trò chuyện với nó,' nó ngiêng đầu qua một bên. 'Thử đi.'
Cô gật đầu, tập trung hết sức có thể; hướng năng lượng của cô về phía con rồng và nói, 'Um, cậu có nghe thấy tôi không?'
Giọng khàn khàn của nó tràn ngập trong tai cô, khi nó bắt đầu cười. Nó không đến nỗi như tiếng hai tờ giấy nhám chà vào nhau, nó giống như giọng của bố cô hơn; nghe như thế giới cổ, nhưng đồng thời cũng rất trẻ trung hòa quyện với nhau. Nó chính là tiếng của một người đang trong thời kì sung mãn nhất. Nó là giọng của một người con trai, nhưng lại không giống như ông lão. 'Vâng, tôi có thể nghe cậu rất rõ ràng. Cậu không cần phải cố quá; tôi có thể dễ dàng hiểu cậu đang nói gì mà.'
Hai má cô ửng hồng vì xấu hổ. 'Dù sao thì, cậu đang nói gì ấy nhỉ?'
'Oh, đúng rồi. Ừ thì, cú ngã của chúng ta là một dạng kiểu hồi sinh.' Giọng nó trở nên bối rối khi tiếp tục nói, 'Xin lỗi, về chuyện đó, tôi không thể kể cho cậu nghe tường tận chuyện đã xảy ra, nếu không nó sẽ đi ngược lại với mục đích của việc được "tái sinh". Dù sao thì, sự hồi sinh là cho linh hồn của cậu. Cho cả tâm hồn của cậu và tôi gắn kết, mỗi người chúng ta đều phải thuần khiết, nếu không thì nó sẽ không có tác dụng.'
Cô gật đầu, để nó tiếp tục giải thích.
'Như bây giờ, linh hồn của cậu đã trong sạch rồi và không có gì có thể làm ô uế nó. Nó cho phép chúng ta hoàn toàn hòa vào lẫn nhau.'
"Vậy thì... ý tôi là," cô bỗng thốt lên, nhưng lại tiếp tục trong đầu cô ấy, 'Ý tôi là, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?'
'Sự hòa quyện,' Nó trả lời.
'Sự hòa quyện là gì?' Cô hỏi.
'Đó là khi cả hai linh hồn của chúng ta tiếp xúc với nhau và quấn vào nhau. Sẽ không còn đường quay lại nữa sau thời khắc ấy. Cuộc sống của hai ta sẽ được kết nối, và nếu chuyện gì xảy ra với một trong hai chúng ta, đối phương cũng phải chịu cảnh tương tự.'
Cô vẫn không thể hiểu nổi mớ kiến thức của nó đến từ đâu. Nên cô hỏi nó, 'Nếu chúng ta được sinh ra trong cùng một ngày, vậy thì tại sao cậu biết nhiều vậy?'
Nó ngồi lên hai chân sau và nằm lên cả bốn chân; đầu nó ngước lên, khi điều chỉnh để ngang tầm nhìn của cô. 'Một số mảnh kí ức đến từ con rồng đã sinh ra tôi. Dù vậy, đa số những con rồng khi chào đời đều được sinh ra cùng với kiến thức về giao ước. Nó giống như hơi thở vậy. Nhưng, hầu hết kí ức của tôi đều được truyền từ mẹ tôi thật, người mà thật ra là con rồng của mẹ cậu.'
Nó lại một lần nữa làm cô ngỡ ngàng, lấy đi hơi thở của cô. Cô lặng người, không thể cất tiếng nói. Có lúc cô chỉ nhắm mắt lại và thở. Tiếng 'mẹ' thốt ra làm cô ấy sửng sốt. Hoàn toàn làm cho những thớ cơ của cô bất động.
Nó bình tĩnh nhìn cô chăm chú, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Bình ổn lại giọng nói, cô hỏi, 'Chuyện gì đã xảy ra với mẹ của tôi?'
Cả thế giới xung quanh hai người như đóng băng khi ánh mắt nó hướng xuống mặt đất. Dồn dập trong cô là một cảm giác u buồn. Cô không biết làm sao cô lại cảm nhận được nó, cũng không biết nó từ đâu đến, nhưng nó tràn qua cô cứ như nó là cảm giác thật sự của cô vậy. 'Cái cảm xúc này là của tôi hay của cậu?'
'Của tôi. Cậu sẽ có thể cảm thấy nó như tôi dễ dàng cảm thấy cậu vậy.'
Cô kiên định nhìn nó. 'Tôi cần cậu kể cho tôi nghe.'
Nó thở dài, nhưng rồi cũng kể cô câu chuyện ấy. 'Đây là tất cả những gì tôi có thể thu nhập được từ kí ức của mẹ tôi.'
Cô gật đầu.
'Mẹ của cô là một hoàng hậu lừng danh ở thế giới của chúng ta. Bà ấy rất công bằng, nhưng cũng đầy lòng trắc ẩn. Cậu trông rất giống bà ấy. Tóc bà ấy ngắn hơn cậu, nhưng cùng màu với da của tôi. Đôi mắt cậu thừa hưởng từ cha cậu, ông ấy cũng là một vị vua được yêu mến. Mặc dù cả hai cùng trị vì, nhưng chỉ có mẹ cậu là sinh ra với dòng máu hoàng tộc, và cha cậu chỉ cưới dòng dõi ấy. Không ai có thể chỉ ngồi không mà cai trị vương quốc này; cần phải có dòng máu này để bảo toàn trật tự. Rồng đã từng cư ngụ trong thế giới này, cùng tồn tại với loài người; đó là mối liên minh hòa bình giữa cả hai. Cho đến khi, cha cậu ham muốn tất cả quyền lực chỉ thuộc về ông ấy.'
Khuôn mặt cô ấy trở nên cau có vì giận dữ khi câu chuyện chuyển hướng tới nhà vua.
'Đã từng có một cái cổng liên kết thế giới của hai chúng ta, nó tồn tại như một cửa ngõ dành cho kỵ sĩ rồng và rồng thông qua giao tiếp. Những con rồng tự do lang thang trên cả hai vùng đất, chẳng bao giờ lo nghĩ bị bắt nhốt. Việc nhìn thấy rồng như cơm bữa vậy, nó xảy ra vài lần một ngày và chẳng bao giờ phiền hà gì cô. Đa số các con rồng đều có người cưỡi, nhưng vài con thì không, và sống một cuộc sống tự do và lâu dài. Cho đến một ngày, vị vua tìm đến một gã hắc pháp sư để xin lời khuyên, người đã nói vị vua rằng ông có thể điều khiển sức mạnh của rồng.' Nó ngừng kể và cô bỗng có cảm giác nhột nhạt trong đầu. 'Tôi có thế đọc được suy nghĩ của cậu, và nó bảo tôi rằng cậu đã nghe câu chuyện về những việc làm của nhà vua rồi.'
Cô vẫn cảm thấy vô cùng kì quái vì nó có thể đi vào đầu cô quá dễ dàng, nhưng cô đang dần dà quen với cảm giác ấy. Nên cô gật đầu nhẹ để xác nhận và để nó tiếp tục với câu chuyện.
Nó gật đầu một lần rồi tiếp tục. 'Ừ thì, mẹ cậu không muốn hắn giết thêm con rồng hay kị sĩ nào nữa; đó là thần dân của bà và bà phải bảo vệ họ. Bà sử dụng rất nhiều phép thuật để liên kết suy nghĩ của mình với những người sống sót còn lại và bảo họ hãy chạy đến vùng đất của rồng. Nhưng, thật không may rằng nhà vua đã tìm ra cách để đi qua cánh cổng, kể cả khi hắn không sinh ra là một kị sĩ. Mẹ cậu, sợ hãi trước những gì hắn có thể gây ra nếu bước qua được cánh cổng, đã nghĩ ra một kế hoạch. Thời điểm này bà đang mang thai cậu, nên bà đã đợi thêm vài ngày trước khi cô chào đời. Sau khi sinh ra cậu, bà đã chui qua cánh cổng, rồi đi vào khu rừng và dùng phép thuật của bà để dựng lên một nơi an toàn cho riêng bà và tách biệt khỏi chúng tôi.
Nó quay đầu và nhìn bao quát nơi trú ẩn xung quanh họ. Đây là nơi mẹ đã xây cho mình và để mình lớn lên. Một nơi an toàn, nơi mà chỉ mình cậu mới có thể vào được và đi tìm tôi.
Mẹ cô rất thông minh, cô thầm nghĩ. Sau một lúc đứng quá lâu, chân cô đã mỏi nên cô ngồi trên mặt đất và bắt chéo chân. Con rồng của cô tựa đầu lên mặt đất kế bên cô. Cô bắt đầu vô ý vuốt ve nó và nói với nó. 'Làm sao mẹ tôi biết rằng một ai đó sẽ tìm ra tôi ở nơi đồng không mông quạnh này?'
'Bà cảm nhận được nó', nó trả lời. 'Bằng cách nào đó, bà biết rằng cậu sẽ được tìm thấy, và chỉ mong rằng mọi chuyện sẽ tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Bà ấy có niềm tin.'
Nó có vẻ thoải mái với những cái vuốt ve của cô, khép hờ đôi mắt khi cô chuyển động những ngón tay, vẽ vòng tròn lên da của nó. 'Vậy, chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ tôi?' Cô hỏi đầy nghiêm trang.
Hé mở đôi mắt, nó nhìn cô. Cô cảm thấy nỗi hối hận từ nó, nhưng dần tan biến khi nó nói với cô. 'Cánh cổng, cần phải được đóng chặt, và trong ngần ấy năm cánh cổng chưa bao giờ được đóng kín. Hoàng hậu sử dụng hết tất cả pháp lực của bà để đóng cánh cổng; kể cả khi nhà vua đã trao hết sức mạnh cho bà ấy, nó vẫn không đủ. Cả hai con rồng đứng cạnh họ và để năng lực của chúng va chạm với pháp lực của họ, cuối cùng cũng khiến cánh cổng đóng lại. Tất cả đều dồn hết tâm trí và năng lực vào việc đóng cánh cổng nên tinh nguyên của họ đều bị rút cạn. Không lâu sau khi cánh cổng đóng lại họ từ từ cháy đến tan biến và những con rồng cũng theo họ ngay sau đó. Tất cả biến thành tro bụi và trôi vào hư vô.' Nó xác nhận xem cô có đang nhìn nó hay không và giọng nó trở nên cực kì nghiệm trọng. 'Cậu là thành viên cuối cùng của dòng dõi rồng, và chỉ có cậu mới mở được cánh cổng và cân bằng mớ hỗn mang này.'
Cô chau mày vì bối rối, và mím môi. Sao mẹ của cô, hoàng hậu của muôn loài, lại có thể kì vọng cô làm điều này? Cô chẳng có gì đặc biệt cả. Làm sao cô có thể cân bằng cả thế giới nếu cô đã tốn bao nhiêu thời gian chỉ để tìm con rồng của mình? Hơn nữa, tại sao cô phải làm vậy khi vị vua có thể gây nên hủy diệt nếu hắn ta bước qua cánh cổng?
Cô không thể nghĩ thông. Rồi cô sực nhớ ra cô chẳng có quần áo gì và dùng nó như cái cớ để có chút thời gian một mình. Quay qua nhìn con rồng của mình cô hỏi liệu quần áo của cô có thể đã không bị thiêu cháy bởi ngọn lửa. Nó lắc đầu, nhưng bảo cô đợi một chút.
Vài phút đã trôi qua cho đến khi nó ló ra khỏi cánh rừng và đi về phía cô, ngậm một cái giỏi trong miệng. Nó thả xuống chân cô. Cô nhặt nó lên và tìm thấy một bộ đồ săn làm từ vải chất lượng hơn và trông nữ tính hơn trang phục săn thường ngày của cô. Nó được thêu rất đẹp mắt; những đường nối được may rất chuyên nghiệp, lớp lót được khắc vàng. Màu vải được nhuộm thật tuyệt vời, vì nó có vẻ như bắt chước một cách hoàn hảo những sắc thái của lá cây. Cô đã quen với trang phục của nam giới; một cái áo, áo khoác và vài cái quần bó với giày bốt nặng nề. Còn đây hệt như quần áo của quý tộc, nhưng chỉ ngắn tới đầu gối, trông thật lạ. Đôi ủng dài tới gối rất nhẹ, nhưng được làm từ vật liệu bền bỉ. Cô sẽ có thể di chuyển nhanh nhẹn hơn với đôi giày này. Phía trên của cái váy trông giống cooc xê, nhưng lại rộng hơn nhiều. Nó có dây ở giữa và có thể thắt chặt hơn nếu cô muốn. Cô lại không thích như vậy và thay bằng một cái áo lót, như vậy sẽ không ai nhìn thấy. Cái váy có hai tay dài và vừa khít. Cảm ơn mẹ, cô thầm nghĩ.
Khi cô đang mang giày, con rồng của cô bỏ đi mà không nói lời nào. Cô tiếp tục cột dây giày và chờ nó trở lại. Vài khắc sau nó trở lại và tha theo một vật gì lóe sáng. Nó dừng lại trước mặt cô và nhả vật ấy xuống đất.
Dao găm của cô! Cả ba con dao nằm trên đất ngau trước mặt cô, và cô không thể ngăn mình khóc khi nhìn thấy chúng. Cô chạy đến và ôm lấy con rồng cả cô, gần như không thể ngừng rơi lệ. Nó rúc vào cổ cô, trấn an cô. Cô quay lại và nhặt vũ khí lên. Cô giắt con dao găm mà bố đã tặng cho cô cũng nằm trong cái túi ấy vào thắt lưng. Như bố đã chỉ dạy, cô làm một đường may bên trong đôi ủng và giắt dao vào trong mỗi chiếc giày. Giờ đây, cô đã thấy mình chỉn chu hơn.
Con rồng lại nằm trên bốn chân lần nữa, hạ tầm mắt ngang với cô. Nó đợi. Cô thấy sự hiện diện của nó trong đầu mình, không như một sự mơn trớn nhẹ nhàng, mà là như một cú thúc cho cô để nó tiếp tục. 'Được rồi tôi hiểu rồi,' cô nói, 'làm sao tôi có thể làm những chuyện như thế này? Tôi không được huấn luyện với những kĩ năng đặc biệt này. Tôi chỉ tự nhiên phát hiện ra tôi còn có thể làm phép!'
'Đúng, cậu có thể rèn luyện phép thuật để tốt lên thêm, nhưng cô cũng có những khả năng tiềm ẩn có sẵn trong cô. Khả năng hoàn toàn phóng thích nó ra và để nó hỗ trợ cậu đều phụ thuộc vào cậu.'
Cô khoanh tay. 'Tôi không hiểu vì sao tôi phải mở cánh cổng, khi chúng ta đều biết vị vua có thể dễ dàng xâm chiếm vùng đất rồng?'
Nó nhìn cô ngây ngốc. 'Cậu không biết ư? Ý tôi là, tôi biết cậu không biết nhiều, nhưng chắc cậu cũng nhận ra có nhiều người chết hơn bình thường chứ?'
Cô đáp trả ánh nhìn, tròng trọc nhìn nó với tất cả nỗi ngạc nhiên có thể. 'Ừ thì, lúc nào cũng có người chết. Chúng tôi sống trong một thế giới tồi tệ.'
'Đúng vậy, nhưng cậu có để ý cách họ chết rất là bất thường không? Những cái chết không nguyên nhân, cứ như họ chỉ đột ngột nằm xuống?'
Cô cố hồi tưởng lại những lần cô được phái đi trong những buổi triệu tập thường xuyên. Khi cô đến nhà của họ gia đình họ nói rằng họ đang than phiền về những cơn đau ngực và một ngày nọ họ bỗng dưng chết. Nhìn lại cô nhận ra, những người tử vong đều ở cỡ tuổi của cô. Hốt hoảng, cô hướng về phía con rồng của cô với cảm giác nguy cấp. Sao cô lại có thể không nhận ra chứ?
'Ý cậu muốn nói với tôi là những cái chết đang diễn ra ấy là vì họ không thể giao ước với những con rồng của họ?'
Nó nghiêm túc gật đầu. 'Mọi con rồng đang được sinh ra trong thế giới của chúng tôi không thể dẫn đường cho những kị sĩ của họ về với họ bởi vì họ không thể băng qua cánh cổng. Số lượng rồng cũng đang dần giảm đi, bởi vì một khi kị sĩ chết rồng sẽ đi theo. Những con rồng còn sống sót bây giờ là những con không có kị sĩ. Tôi mong cậu hiểu trách nhiệm của cậu, không chỉ đối với những người này, hay bản thân cậu, nhưng còn đối với người mẹ của cậu, người đã nguyện hi sinh mạng sống để cứu lấy mọi người. Đừng để cái chết của mẹ tôi, và bố mẹ cậu trở nên vô ích.'
Sự quyết tâm của nó nhóm lửa cho một cái gì đó bên trong cô và thúc đẩy cô tiến bước. Có gì đó khuấy động trong trái tim cô, chỉ cần một ý nghĩ mỏng manh về việc thua trận chiến cũng không thể chấp nhận được. Cô cần phải làm việc này không chỉ cho huyết thống của cô, mà còn cho bản thân cô và thần dân của cô. Cô nhìn nó. 'Hãy hoàn tất giao ước.'
Nó trao cô một nụ cười nhăn răng; một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên môi nó. Cô không biết nụ cười ấy là vì ý nghĩ về việc cứu lấy tương lai của thần dân họ, hay chuyện sắp tới diễn ra và cô không quan tâm. Đã tới lúc cô nắm lấy sự trị vì và đi trên con đường cô đã chọn
Giọng của nó truyền vào đầu cô khi nó đứng lên. 'Đặt tay lên người tôi.' Cô vươn tay và đặt chúng lên đầu nó. 'Tốt, giờ nhắm mắt lại.' Cô làm theo. 'Tưởng tượng năng lượng của chúng ta va chạm vào nhau, cả hai linh hồn chúng ta bện vào nhau và trở thành một.' Tim cô đập nhanh hơn và hơi thở cô cũng nhanh hơn. Cô muốn mở mắt, nhưng lời nói của nó ngăn cô lại. 'Tập trung và đừng buông ra cho dù cô có cảm thấy thế nào. Giờ hãy thử tưởng tượng rằng linh hồn có hình thù. Cô nhìn thấy gì?'
Cô không thở ra hơi, nhưng cố trả lời. Đôi cánh, cô hồi đáp.
Nó bật cười. 'Tôi cũng vậy. Nghĩ tới đôi cánh của cô hòa vào đôi cánh của tôi, và để chúng va chạm với nhau.'
Mất một khoảng thời gian dài, nhưng cô đã hiểu ra. 'Được rồi, chúng đang ở cùng một chỗ,' cô nói.
'Hãy để chúng hòa thành một thực thể. Hãy để chúng cùng bay lên.'
Cô giật nảy khi có một nỗi đau rát trong đầu có nguy cơ làm cô rơi xuống đất. Nhưng, cô cố bám trụ và để nó lan tỏa ra khắp cơ thể, cố giữ lại tiếng thét trong cuống họng. Nó rất đau đớn; nó giống như bị khắc dấu lên lưng của cô. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô cố hết sức không buông tay khỏi con rồng. Rồi bỗng nhiên mọi thứ kết thúc. Trong tâm trí cô, đôi cánh rồng đã trở thành một đôi với hình thù còn lớn hơn những gì cô đã tưởng tượng.
Chậm rãi, cô mở mắt và nhìn thấy con rồng cũng đang hé mở đôi mắt của nó. Cô thở dốc khi cơn đau đang dần rút đi. Cô còn không để tâm rằng cả hai đang nằm trên mặt đất, cô đoán trong một thời khắc nào đó cơn đau đã quá sức chịu đựng của bọn họ. Cô cẩn trọng rút hai tay lại, vẫn còn chưa thông chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ. 'Chuyệ...chuyện gì đã xảy ra vậy?' Cô hỏi nó
'Giao ước đã hoàn thành.'
Vẫn chưa hiểu nó có nghĩa là gì, cô nhìn nó đầy thắc mắc.
'Nó có nghĩa là, giờ chúng ta đã có linh hồn của đối phương pha lẫn bên trong mình. Nếu cậu chết, tôi cũng sẽ sớm chết theo sau, và ngược lại. Nhưng, là hoàng hậu...'
Cô nghẹn họng khi nghe tiếng 'hoàng hậu'. Dù biết rõ rằng khi nó nói cô có trách nhiệm thừa hưởng lấy danh hiệu, cô chưa bao giờ thực sự tưởng tượng rằng nó sẽ như thế nào khi là một người đứng đầu. Mạng sống của nhiều người phụ thuộc vào khả năng chiến đấu của cô chống lại cái ác, cái ác mà đã gieo rắc lên thần dân của cô. Nhưng, cô thừa nhận rằng dù biết tự cao là tội lỗi, cô vẫn rất thích hai tiếng 'hoàng hậu'. Dù vậy, nó mang theo quá nhiều gánh nặng, nhưng cô cũng vẫn sẽ chấp nhận nó nếu đó đồng nghĩa rằng cô có thể cứu lấy nhiều mạng sống đang bị hủy hoại.
'...hoàng hậu, cậu có nhiều sức mạnh hơn một kị sĩ rồng thông thường. Họ có linh hồn bên trong họ và có khả năng giao tiếp với mỗi con rồng của họ. Nhưng, cậu có nhiều quyền năng hơn thế.'
Cô vui tươi trở lại khi nghe thấy điều đó. 'Thật hả?'
'Ừ thì, vâng, đương nhiên rồi. Đừng nói cậu nghĩ mình có thể trị vì cả một vương quốc chỉ với khả năng thần giao cách cảm và cưỡi một con rồng thôi chứ?
Hợp lý đấy. 'Chắc là không.'
'Dấu ấn của cậu cũng rất đặc biệt, họ chỉ được khắc dấu hình đôi cánh thôi, nhưng cái của cậu có vương miện, để chứng tỏ với tất cả rằng cậu có dòng máu hoàng tộc.'
Mọi chuyện thật sự cứ như một cuộc viễn chinh, cô thầm nghĩ. 'Còn cái gì đã thay đổi nữa?'
'Màu tóc và mắt của cậu thay đổi,' nó trả lời một cách bình thản.
Với lấy mớ tóc phía sau lưng, cô nắm lấy đuôi tóc và săm soi trong sự trầm trồ. Những lọn tóc màu hạt dẻ nay đã đen lại như màu hắc diện thạch, hệt như con rồng của cô. Da của cô tái hơn một chút khi so sánh với thân hình mới, phiên bản đen hơn. Cô ước cô có một cái gương để nhìn thấy màu mắt của mình, nhưng cô vẫn rất tò mò. 'Đồng tử của tôi màu gì?' Cô hỏi.
'Màu y hệt tôi, tím oải hương.'
Wow, cô thầm nghĩ. Chưa bao giờ trong cuộc đời cô gặp ai đó với đôi mắt màu tím. Làm sao cô có thể giải thích với mọi người khi trở về nhà đây? Để họ tự suy diễn đi, cô tự nhủ. 'Chỉ vậy thôi?'
'Đương nhiên là không. Tôi tin chắc giờ cậu đã biết vì chúng ta là một, chúng ta chia sẻ nhiều điểm chung. Màu là cái thứ nhất. Màu tóc của cậu chính là màu da của tôi và đôi mắt cậu cũng giống tôi, như cậu đã biết.'
Cô gật đầu xác nhận với nó.
'Cậu có nhiều khả năng tự vệ, cũng như khả năng chiến đấu. Sức mạnh tâm linh của cậu có thể hỗ trợ cậu bằng nhiều cách. Ví dụ như khiên chắn. Cậu có thể tự tạo ra một lá chắn pháp thuật, nếu cần phòng vệ bản thân. Để chiến đấu, cậu có thể triệu hồi lửa.'
Mắt cô lấp lánh khi nghe đến khả năng có ma pháp lửa. Cô đã thấy những pháp sư sử dụng chúng và nó luôn quyến rũ cô, làm sao họ có thể triệu hồi lửa mà không làm bỏng tay. Cô còn nghĩ đến vài cách tự phòng vệ bản thân trước Talen.
'Tôi có năng lực lửa từ cậu ư?' Cô hỏi.
Nó gật đầu, rõ ràng hứng thú. 'Cậu có thể dùng lửa xanh để tấn công, như tôi. Tôi biết cậu thích bắn cung, và nếu cậu dùng đúng năng lượng cần thiết cậu có thể tạo nên một cây cung bằng sức mạnh linh hồn. Nó sẽ không bao giờ bắn trật, và chắc chắn sẽ có lợi cho cậu khi chiến đấu.'
Cô chắc chắn nó có thể nghe thấy tiếng cô hò hét đầy hào hứng với viễn cảnh sử dụng sức mạnh mới của cô. Nhưng, cô không thể kiềm nén được, nhất là khi nó có thể dễ dàng thâm nhập vào đầu cô.
'Một, điều nữa,' nó nói. 'Nhớ rằng, cậu là hoàng hậu Rồng và mọi con rồng đều chú ý đến tiếng gọi của cậu. Dù có kị sĩ hay không, chúng đều sẽ nghe lời cậu. Và nếu cậu có cần tôi, chúng ta có thể dễ dàng trò chuyện sử dụng thần giao cách cảm. Cho dù khoảng cách có bao xa.'
Chấp nhận trọng trách làm hoàn hậu đã thêm vài gánh nặng lên vai cô, nhưng nó không hề làm mai một ý chí của cô. Nó thêm vào cuộc đời cô một mục đích sống, thứ mà chưa bao giờ từng hiện diện trước đây. Nó thêm vào một sự trong trẻo, thứ mà cô đã từng nghĩ sẽ không bao giờ có thể tìm thấy. Nhưng, giờ đây, nó đứng ngay trước mặt cô, chìa ra một bàn tay để cô nắm lấy. Và cô sẽ không ngần ngại, nắm lấy tay nó và tiếp bước.
Sự yếu mềm cô cảm thấy trước đây đã tan biến. Cô không còn cảm thấy xử lý việc này sẽ là một cái gì quá khó khăn, bởi vì bây giờ, cô biết rằng việc này hoàn toàn có khả năng.
Ngày thứ hai của cô đang dần chấm dứt. Mặt trời đang lặn, và hoàng hôn đang dần xuất hiện. Có lẽ đã đến lúc quay về, cô nghĩ. Nhưng vì một số lí do kì lạ cô cảm thấy chưa đến lúc. Cô chưa sẵn sàng để đối mặt với thế giới khi sức mạnh của cô còn quá non nớt. Cô cảm thấy không an toàn.
Họ đã cùng nhóm một đống lửa. Cô thu nhập những khúc gỗ, còn nó thắp lửa lên. Ngọn lửa màu xanh có thể đã phun ra từ miệng nó, nhưng một đốm lửa đỏ ấm áp lại ở trước mặt cô. Cô đã săn bắn trong rừng, mong nơi trú ẩn này bằng cách nào đó có động vật, nhưng con rồng của cô đã chắc chắn rằng nơi đây có nguồn thực phẩm phong phú. Nếu không có nó thì nó sẽ chẳng thể nào sống sót. Nó săn hộ cô, vì nó nghĩ rằng sẽ nhanh hơn nếu săn trên không thay vì trên mặt đất như cô, mù quáng chạy giữa màn đêm.
Cô cắt miếng thịt, đưa hắn miếng thịt sống, rồi nướng chin phần của cô trên ngọn lửa. Cuối cùng cũng no nê, cô rút vào kế bên con rồng của mình. Nó quấn thân mình quanh cô như đêm trước, đặt đầu gần với chân cô khi cô đặt tay lên người nó. 'Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại một chút,' cô quyết định. 'Tôi nghĩ tôi sẽ luyện tập với sức mạnh của mình. Có vẻ an toàn khi tập nó ở đây, hơn ngoài kia.'
'Tôi nghĩ đó là một kế hoạch tốt,' nó thầm thì đã bắt đầu mê màng ngủ. 'Cậu muốn tập bao lâu cũng được.'
Quay lưng lại, cô chẳng buồn trả lời. Nó dù sao cũng biết cô đang nghĩ gì. Cô dịch vào khoảng trống giữa cơ thể nó và cái cổ, rồi nép vào gần nó hơn. Trước khi thiếp đi cô hỏi nó thêm một câu hỏi nữa. 'Tôi quên chưa hỏi, tên cậu là gì?'
Lúc đầu cô ngỡ là nó đã ngủ, nhưng rồi nó trả lời. 'Tùy ý cậu. Cậu muốn gọi tôi là gì?' Giọng nó ngái ngủ.
Điều đó làm cô suy nghĩ. Cô nằm yên lặng một chút, cho đến khi nảy ra một ý tưởng. 'Tôi nghĩ tôi sẽ gọi cậu là Trinity. Viết tắt là Rin.'
Nó tò mò mắt nhắm mắt mở nhìn cô. 'Cái tên có ý nghĩa gì không?'
Vừa cười, cô vừa nói, 'Có chứ, một Trinity gồm ba phần hợp lại làm một. Trong trường hợp này thì phần thứ nhất là tôi, phần thứ hai là cậu và phần thứ ba là giao ước của chúng ta. Cùng nhau, chúng ta lập thành một Trinity (tam vị nhất thể).'
Giọng nói khàn khàn của nó tràn ngập trong suy nghĩ của cô, khi nó nhoẻn miệng cười. 'Tôi rất thích nó.'
Cả hai rơi vào một giấc ngủ yên bình. Không ác mộng, chỉ là một đêm nghỉ yên lành. Đó là điều mà hai người cần nhất, và là điều họ xứng đáng được hưởng. Ngày mai sẽ là một ngày mới và nó sẽ là bước ngoặt khởi đầu của sự kế nghiệp của người thừa kế rồng.
Tác giả :
Gem Higa