Hậu Duệ Rồng
Chương 3
Dịch: pastelxduck
Biên: pastelxduck
Bóng tôi dần dần bao vây lấy Leiv. Thu mình, cô nhanh chóng kiểm tra toàn bộ thân thể mình: tất cả mọi thứ dường như còn nguyên vẹn. Cô đang ở nơi nào đây? Chẳng lẽ đây chính là... thiên đường?
'Leiv, hãy nhìn tôi.'
Leiv giật nảy mình, một giọng nam trầm bỗng vang lên trong đầu cô. Chớp mắt lia lịa, cô nhìn vào sinh vật vừa đột nhiên xuất hiện. Đôi mắt lớn màu tím của nó sáng lên đầy uy lực và kiêu hãnh. Con gái người thợ săn chưa thấy cảnh tượng như thế này bao giờ, nhưng không cần phải thế, cô cũng biết chính xác đây là gì. Nó là một con rồng.
Những con rồng.Có lần cha kể với cô rằng chúng đã từng đi lang thang khắp mọi vùng đất con người sống, một hiệp định hòa bình được lập ra giữa loài người và những sinh vật to lớn này trong hàng thế kỉ, cho tới khi chiến tranh nổ ra. Leiv kinh sợ nhìn chằm chằm sinh vật đang đứng trước mặt khi nó cúi đầu về phía cô rồi nhắm mắt lại. Mặc dù bóng tối bao quanh, thân hình nó vẫn sáng lên rõ ràng, như một vật chiếu sáng trong cái bóng tối chết tiệt này. Lỗ mũi con rồng phả ra những luồng khí nóng mỗi khi thở, làm thổi ngược mái tóc cô về sau. Leiv đứng cách con vật khổng lồ vài feet, hạ tầm mắt, cố gắng kìm nén cái khát vọng muốn chạy vọt đi đang không ngừng thôi thúc mãnh liệt.
'Hãy nhìn tôi, Leiv. Bạn phải làm như vậy.'
Leiv ngập ngừng ngước mắt lên trong khi tim vẫn đập hỗn loạn, lại bắt đầu nhìn chòng chọc vào cái mảng màu hoa oải hương như muốn đâm thủng nó. Khoảnh khắc khi mắt con rồng bắt gặp mắt cô, người cô như bị quấn chặt lấy bởi một dòng điện: cô cảm thấy như mình đã từng gặp con vật này trước đó. Nhưng sao chuyện đó có thể xảy ra được khi loài rồng đã được coi là tuyệt chủng trên vùng đất này?
Bạn biết tôi.Con rồng bước tới một bước gần hơn, làm không khí nóng lên bằng hơi thở của nó. Bạn biết rất rõ, và trái tim của bạn cũng vậy.
Leiv lắc đầu, cố gắng nhưng rồi vẫn thất bại trong việc ngăn chặn tiếng thì thầm của con rồng vang lên trong đầu mình. "Sao tôi có thể biết cậu được trong khi tôi chưa từng - chưa một lần nào - thấy bất kì một sinh vật nào giống như cậu trong đời," Leiv thì thào, giọng run run.
'Hãy lắng nghe linh hồn của bạn.'
Khi nó tiến tới thêm một bước nữa, Leiv cố thụt lùi lại, nhưng không thể. Đôi chân cô như bị đông cứng và bám chặt vào mặt đất.
'Bạn có thể cảm nhận thấy mối liên kết giữa chúng ta,'nó nói, hoàn toàn cắt bỏ khoảng cách giữa họ.
Cho dù đang bị màn đêm bao phủ, Leiv cũng có thể biết được đầu con rồng đang hướng về phía mình khi nó cúi xuống.
'Dùng tay bạn chạm vào tôi.'Như bị một lực vô hình dẫn dắt, tay Leiv hướng lên và đặt ngay giữa trán của con rồng. Một dòng điện mạnh đột ngột chạy qua người cô, cô rùng mình vì một loạt hình ảnh hỗn độn bất ngờ lóe lên trong đầu. Một bức tường, dây leo, và một con đường đi mà cô chỉ có thể mơ hồ nhận ra. Tất cả lướt qua thật nhanh rồi biến mất, Leiv trở về vị trí trước mặt con rồng đang đứng trong bóng tối chờ cô với cái nhìn kiên định của nó.
"Cậu là ai?" Nỗi sợ dường như đã biến mất tăm, Leiv hỏi một cách tự tin hơn, trượt tay xuống đầu con rồng. Con thú nhắm mắt hưởng thụ cái vuốt ve của cô, thở ra những làn khí nóng.
'Tôi chính là bạn, bạn chính là tôi. Và chúng ta là một,'con rồng trả lời với giọng điệu khó hiểu.'Leiv, bạn phải tìm đến tôi nhanh nhất có thể. Bạn không thể cứ sống mà không biết tí gì về mình như bây giờ và phủ nhận số mệnh được. Tương lai của loài rồng và loài người phụ thuộc vào bạn.'Leiv thu tay về, một tia bối rối lướt qua mặt cô.
'Leiv, bạn có hiểu không?'Con rồng khôi phục chiều cao vốn có của nó.
"Tôi... không biết. Cậu chưa hề giải thích cho tôi cậu là ai - hay làm cách nào mà cậu biết tôi," cô dè dặt trả lời.
Con rồng thở dài, khoảng cách cũng họ trở nên không được tự nhiên lắm trong chốc lát, những dòng khí nóng rít lên.'Tôi là anima của bạn, còn bạn là của tôi. Chúng ta đã là aptus kể từ khi chúng ta còn là natus... khi họ dẫn chúng ta tới dưới neomeniae để ritus.'
"Tôi không hiểu những từ đó có nghĩa là gì cả!" Leiv mệt mỏi vì những câu đố.
Leiv...
Leiv...
"Leiv...!"
Giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gọi của cha cô, ông nhìn rất hoảng loạn, cô trở mình và rên rỉ. Khuôn mặt Eli lờ mờ hiện ra trước mắt Leiv, căng thẳng trong lòng ông bỗng được trút hẳn đi khi thấy cô con gái nhỏ chậm rãi xoay người tìm tự thế thoải mái. "Tạ ơn trời, con đã tỉnh." Ông nắm lấy vai cô và ôm thật chặt, sợ hãi sẽ mất cô lần nữa.
"Con ổn rồi mà ba, con ổn rồi." Leiv vẫn nằm yên trong vòng tay cha cô, siết nhẹ lại ông để đảm bảo với ông rằng mọi chuyện vẫn ổn cả. "Bạn biết tôi mà..." Leiv nhăn mày, cố gắng xua tan cái giọng nói đang vang lên trong đầu. Cô cảm thấy khá hơn, mặc dù không đảm bảo lắm về giấc mơ ban nãy, cô không chắc nó có thật hay không.
"Ta sợ rằng con đã chết... Ta cảm thấy mình thật bất lực, ta không biết phải làm gì hết."
"Chuyện gì đã xảy ra sau khi con ngất đi?"
"Ta chạy hết sức có thể về thị trấn và tìm thầy thuốc."
"Và ông ấy nói con bị gì?"
Mặt của ông bỗng tối sầm lại, môi mím lại thành một đường thẳng.
"Ông ấy nói có lẽ con đã luyện tập quá sức cho những bài huấn luyện của chúng ta."
"Nhưng ba không nghĩ vậy, đúng không?" Leiv hoài nghi hỏi.
"Không, ta không chắc nữa," ông lắc đầu. "Chúng ta có lẽ đã luôn luyện tập quá nhiều suốt mùa huấn luyện và lẫn này cũng không khác là bao."
Leiv ngập ngừng. "Ba... con nghĩ con có lẽ biết chuyện gì đã xảy ra," cô nói khẽ. Mình có nên kể cho ông ấy nghe không?
Sửng sốt và ngạc nhiên, Eli nhìn cô với vẻ tò mò. "Con biết ư?"
"Vâng, sau khi con ngất, con đã có một giấc mơ rất lạ."
"Một giấc mơ? Nhưng giấc mơ kiểu gì lại có thể khiến người khác ngất chứ?"
"Ừm, Lord Therian từng nói với con trong giờ học rằng giấc mơ cũng là một cách giải thích cho hiện thực," cô ngập ngừng. "Và rằng trong một số trường hợp, chúng ta có thể thấy được tương lai hoặc quá khứ."
Eli nhướng mày giễu cợt. "Và con tin pháp sư trong Hội đồng nói đúng? Con tin tưởng mắt nhìn người chứ?"
"Có chứ; ông ấy chưa từng sai lầm trước đây," Leiv khẳng định. "Nhưng trước tiên... con cần hỏi ba điều này."
"Con cứ hỏi đi," ông trả lời, dịch lại gần cô và đan chặt hai tay vào nhau.
"Câu chuyện về những con rồng."
Biên: pastelxduck
Bóng tôi dần dần bao vây lấy Leiv. Thu mình, cô nhanh chóng kiểm tra toàn bộ thân thể mình: tất cả mọi thứ dường như còn nguyên vẹn. Cô đang ở nơi nào đây? Chẳng lẽ đây chính là... thiên đường?
'Leiv, hãy nhìn tôi.'
Leiv giật nảy mình, một giọng nam trầm bỗng vang lên trong đầu cô. Chớp mắt lia lịa, cô nhìn vào sinh vật vừa đột nhiên xuất hiện. Đôi mắt lớn màu tím của nó sáng lên đầy uy lực và kiêu hãnh. Con gái người thợ săn chưa thấy cảnh tượng như thế này bao giờ, nhưng không cần phải thế, cô cũng biết chính xác đây là gì. Nó là một con rồng.
Những con rồng.Có lần cha kể với cô rằng chúng đã từng đi lang thang khắp mọi vùng đất con người sống, một hiệp định hòa bình được lập ra giữa loài người và những sinh vật to lớn này trong hàng thế kỉ, cho tới khi chiến tranh nổ ra. Leiv kinh sợ nhìn chằm chằm sinh vật đang đứng trước mặt khi nó cúi đầu về phía cô rồi nhắm mắt lại. Mặc dù bóng tối bao quanh, thân hình nó vẫn sáng lên rõ ràng, như một vật chiếu sáng trong cái bóng tối chết tiệt này. Lỗ mũi con rồng phả ra những luồng khí nóng mỗi khi thở, làm thổi ngược mái tóc cô về sau. Leiv đứng cách con vật khổng lồ vài feet, hạ tầm mắt, cố gắng kìm nén cái khát vọng muốn chạy vọt đi đang không ngừng thôi thúc mãnh liệt.
'Hãy nhìn tôi, Leiv. Bạn phải làm như vậy.'
Leiv ngập ngừng ngước mắt lên trong khi tim vẫn đập hỗn loạn, lại bắt đầu nhìn chòng chọc vào cái mảng màu hoa oải hương như muốn đâm thủng nó. Khoảnh khắc khi mắt con rồng bắt gặp mắt cô, người cô như bị quấn chặt lấy bởi một dòng điện: cô cảm thấy như mình đã từng gặp con vật này trước đó. Nhưng sao chuyện đó có thể xảy ra được khi loài rồng đã được coi là tuyệt chủng trên vùng đất này?
Bạn biết tôi.Con rồng bước tới một bước gần hơn, làm không khí nóng lên bằng hơi thở của nó. Bạn biết rất rõ, và trái tim của bạn cũng vậy.
Leiv lắc đầu, cố gắng nhưng rồi vẫn thất bại trong việc ngăn chặn tiếng thì thầm của con rồng vang lên trong đầu mình. "Sao tôi có thể biết cậu được trong khi tôi chưa từng - chưa một lần nào - thấy bất kì một sinh vật nào giống như cậu trong đời," Leiv thì thào, giọng run run.
'Hãy lắng nghe linh hồn của bạn.'
Khi nó tiến tới thêm một bước nữa, Leiv cố thụt lùi lại, nhưng không thể. Đôi chân cô như bị đông cứng và bám chặt vào mặt đất.
'Bạn có thể cảm nhận thấy mối liên kết giữa chúng ta,'nó nói, hoàn toàn cắt bỏ khoảng cách giữa họ.
Cho dù đang bị màn đêm bao phủ, Leiv cũng có thể biết được đầu con rồng đang hướng về phía mình khi nó cúi xuống.
'Dùng tay bạn chạm vào tôi.'Như bị một lực vô hình dẫn dắt, tay Leiv hướng lên và đặt ngay giữa trán của con rồng. Một dòng điện mạnh đột ngột chạy qua người cô, cô rùng mình vì một loạt hình ảnh hỗn độn bất ngờ lóe lên trong đầu. Một bức tường, dây leo, và một con đường đi mà cô chỉ có thể mơ hồ nhận ra. Tất cả lướt qua thật nhanh rồi biến mất, Leiv trở về vị trí trước mặt con rồng đang đứng trong bóng tối chờ cô với cái nhìn kiên định của nó.
"Cậu là ai?" Nỗi sợ dường như đã biến mất tăm, Leiv hỏi một cách tự tin hơn, trượt tay xuống đầu con rồng. Con thú nhắm mắt hưởng thụ cái vuốt ve của cô, thở ra những làn khí nóng.
'Tôi chính là bạn, bạn chính là tôi. Và chúng ta là một,'con rồng trả lời với giọng điệu khó hiểu.'Leiv, bạn phải tìm đến tôi nhanh nhất có thể. Bạn không thể cứ sống mà không biết tí gì về mình như bây giờ và phủ nhận số mệnh được. Tương lai của loài rồng và loài người phụ thuộc vào bạn.'Leiv thu tay về, một tia bối rối lướt qua mặt cô.
'Leiv, bạn có hiểu không?'Con rồng khôi phục chiều cao vốn có của nó.
"Tôi... không biết. Cậu chưa hề giải thích cho tôi cậu là ai - hay làm cách nào mà cậu biết tôi," cô dè dặt trả lời.
Con rồng thở dài, khoảng cách cũng họ trở nên không được tự nhiên lắm trong chốc lát, những dòng khí nóng rít lên.'Tôi là anima của bạn, còn bạn là của tôi. Chúng ta đã là aptus kể từ khi chúng ta còn là natus... khi họ dẫn chúng ta tới dưới neomeniae để ritus.'
"Tôi không hiểu những từ đó có nghĩa là gì cả!" Leiv mệt mỏi vì những câu đố.
Leiv...
Leiv...
"Leiv...!"
Giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gọi của cha cô, ông nhìn rất hoảng loạn, cô trở mình và rên rỉ. Khuôn mặt Eli lờ mờ hiện ra trước mắt Leiv, căng thẳng trong lòng ông bỗng được trút hẳn đi khi thấy cô con gái nhỏ chậm rãi xoay người tìm tự thế thoải mái. "Tạ ơn trời, con đã tỉnh." Ông nắm lấy vai cô và ôm thật chặt, sợ hãi sẽ mất cô lần nữa.
"Con ổn rồi mà ba, con ổn rồi." Leiv vẫn nằm yên trong vòng tay cha cô, siết nhẹ lại ông để đảm bảo với ông rằng mọi chuyện vẫn ổn cả. "Bạn biết tôi mà..." Leiv nhăn mày, cố gắng xua tan cái giọng nói đang vang lên trong đầu. Cô cảm thấy khá hơn, mặc dù không đảm bảo lắm về giấc mơ ban nãy, cô không chắc nó có thật hay không.
"Ta sợ rằng con đã chết... Ta cảm thấy mình thật bất lực, ta không biết phải làm gì hết."
"Chuyện gì đã xảy ra sau khi con ngất đi?"
"Ta chạy hết sức có thể về thị trấn và tìm thầy thuốc."
"Và ông ấy nói con bị gì?"
Mặt của ông bỗng tối sầm lại, môi mím lại thành một đường thẳng.
"Ông ấy nói có lẽ con đã luyện tập quá sức cho những bài huấn luyện của chúng ta."
"Nhưng ba không nghĩ vậy, đúng không?" Leiv hoài nghi hỏi.
"Không, ta không chắc nữa," ông lắc đầu. "Chúng ta có lẽ đã luôn luyện tập quá nhiều suốt mùa huấn luyện và lẫn này cũng không khác là bao."
Leiv ngập ngừng. "Ba... con nghĩ con có lẽ biết chuyện gì đã xảy ra," cô nói khẽ. Mình có nên kể cho ông ấy nghe không?
Sửng sốt và ngạc nhiên, Eli nhìn cô với vẻ tò mò. "Con biết ư?"
"Vâng, sau khi con ngất, con đã có một giấc mơ rất lạ."
"Một giấc mơ? Nhưng giấc mơ kiểu gì lại có thể khiến người khác ngất chứ?"
"Ừm, Lord Therian từng nói với con trong giờ học rằng giấc mơ cũng là một cách giải thích cho hiện thực," cô ngập ngừng. "Và rằng trong một số trường hợp, chúng ta có thể thấy được tương lai hoặc quá khứ."
Eli nhướng mày giễu cợt. "Và con tin pháp sư trong Hội đồng nói đúng? Con tin tưởng mắt nhìn người chứ?"
"Có chứ; ông ấy chưa từng sai lầm trước đây," Leiv khẳng định. "Nhưng trước tiên... con cần hỏi ba điều này."
"Con cứ hỏi đi," ông trả lời, dịch lại gần cô và đan chặt hai tay vào nhau.
"Câu chuyện về những con rồng."
Tác giả :
Gem Higa