Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
Chương 18
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Bốn phía đều là tiếng kêu không dứt bên tai như đang bày trận hoan nghênh anh hùng, hô hào tên Trịnh Lãng Yến và Lục Cửu Kiến.
Thấy ánh mắt hai người nhìn qua, Lâm Tiếu duỗi cánh tay về phía trước một chút rồi quay đầu lại, kêu lớp trưởng đưa thêm một chai nữa.
Nhận được chỉ thị, lớp trưởng bên kia nhanh chóng đưa chai nước mới từ khu nghỉ ngơi qua.
Lâm Tiếu vừa sờ tới chai nước bên này thì chai nước đang vươn ra cũng bị lấy đi. Cô quay đầu, thấy Trịnh Lãng Yến đang vững vàng cầm lấy chai nước.
Lục Cửu Kiến nhìn Lâm Tiếu, ánh mắt tối sầm.
Nữ sinh xung quanh một mực la tên của Lục Cửu Kiến, khăn mặt và nước trong tay cũng giơ xa hơn. Như không nhìn thấy, cậu ta rũ mắt xuống, tùy ý kéo áo vận động lên lau mồ hôi trên trán, quay người đi tới khu nghỉ ngơi.
Thấy cậu ta vẫn chưa lấy nước mà đã muốn đi, Lâm Tiếu vội đưa một chai nước khác tới, lo lắng gọi: "Lục Cửu Kiến."
"A Kiến." Thanh âm của Trịnh Lãng Yến cũng đồng thời vang lên.
Lục Cửu Kiến vừa nghiêng đầu, Trịnh Lãng Yến đã ném chai nước trong tay qua. Cậu ta vô thức tiếp được.
"Sức bật của cậu mạnh nhưng sức bền lại không đủ."
Trịnh Lãng Yến phân tích tình huống của cậu ta, cuối cùng đưa ra kết luận: "Vừa rồi cậu hơi liều quá mức."
Siết chặt chai nước trong tay, ánh mắt trầm trầm, Lục Cửu Kiến nhìn cậu, nói đầy thâm ý: "Trước khi biết kết quả, liều một chút không tốt sao?"
Trịnh Lãng Yến trầm mặt, ngậm chặt miệng, không nói tiếp.
Lục Cửu Kiến quay người, tùy ý quơ quơ chai nước trong tay, đi xa dần.
Trịnh Lãng Yến thu lại ánh mắt, bất mãn nhìn thoáng qua Lâm Tiếu vẫn đang sững sờ nhìn Lục Cửu Kiến rời đi, lấy một chai nước khác từ tay cô, mở ra, ngửa đầu uống hai ngụm.
Nước lạnh rót vào lồng ngực, chậm rãi dập tắt nóng bỏng nơi đó.
Cậu híp mắt một cái, thấy Lâm Tiếu bị chen trong đám người, trên mặt có chút lúng túng lại nhẫn nhịn, trên đùi vẫn còn bọc băng gạc, thỉnh thoảng bị chen lấn đụng vào lan can.
Trịnh Lãng Yến lập tức nhíu mày, quát những người xung quanh Lâm Tiếu: "Đừng có đẩy nữa, không thấy chân cậu ấy bị thương sao?"
Vốn bởi vì vừa rồi hai người chỉ nhận nước của Lâm Tiếu, xung quanh cũng đã bàn luận ầm ĩ, âm thanh lập tức nhỏ hơn vài phần. Người đứng bên cạnh Lâm Tiếu chen lấn lách ra bên ngoài, nhường một ít chỗ cho cô.
Lông mày vẫn nhíu lại như cũ, Trịnh Lãng Yến chuyển sang Lâm Tiếu, trầm giọng nói: "Về chỗ ngồi đi. Bị thương chưa khỏi còn mò mẫm chạy lên phía trước xem náo nhiệt làm gì!"
Ánh mắt xung quanh đều tập trung tới khiến Lâm Tiếu hơi xấu hổ, một mặt vì trở thành tiêu điểm, mặt khác là vì không hiểu sao lại bị Trịnh Lãng Yến phê bình.
Vừa rồi, cô bị chen đến chỗ này nên mới không về được mà.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa trưa qua đi, buổi chiều, đại hội thể dục thể thao lại tiếp tục.
Vì buổi sáng có tin tức như thế, buổi chiều khán đài rõ ràng đã có nhiều người hơn, đầy ắp, ngay cả trang bị cổ vũ cũng đầy đủ hơn buổi trưa rất nhiều.
Ngồi một hồi, Lâm Tiếu thấy Chử Cương và Thẩm Hàm Thanh vốn tham gia đại hội thể dục thể thao lại mặc đồng phục, kề vai sát cánh đi tới, ngồi xuống một chỗ ở hàng phía sau cô.
Nghi hoặc nhìn bọn họ ngồi xuống, cô hỏi: "Không phải buổi chiều các cậu vẫn còn hạng mục sao?"
"Vốn là như thế."
Chử Cương dựa ra phía sau một chút, cánh tay dài khoác lên lưng ghế, nhìn phía xa, ra vẻ "thân tài hoa không có nơi thể hiện" mà than thở: "Nhưng đều bị Yến ca giành cả rồi. Sớm biết anh ấy nóng lòng như thế thì bọn mình còn phí công huấn luyện một tuần làm gì."
Biểu cảm của Thẩm Hàm Thanh lại như tránh được kiếp nạn, thậm chí còn cười hiền lành với Lâm Tiếu một tiếng: "Lại nói, cũng phải cảm ơn cậu."
Lâm Tiếu: "..."
Quả thực không nhìn thấy hình dáng của Trịnh Lãng Yến, cả Lục Cửu Kiến nữa.
Lâm Tiếu kinh ngạc nghĩ, không phải chứ, một mình Trịnh Lãng Yến ôm hết hạng mục của hai người thật à?"
Rất nhanh, đại hội thể dục thể thao đã mở màn. Âm thanh la tên của Trịnh Lãng Yến và Lục Cửu Kiến còn sấm dậy hơn cả buổi trưa, chứng thực phỏng đoán của cô.
Thỉnh thoảng, loa phát thanh sẽ thông báo tên Trịnh Lãng Yến và Lục Cửu Kiến của khối mười một, ban văn một, không phải quán quân thì chính là á quân.
Xưa nay, Lâm Tiếu chưa từng thấy nam sinh nào nóng lòng vận động, ôm nhiều hạng mục, lại có thể tăng nhiệt độ của đại hội thể dục thể thao cao đến vậy.
Chỉ cần có Lục Cửu Kiến tranh tài, nhất định sẽ đồng thời xuất hiện tên của Trịnh Lãng Yến. Tất nhiên, cũng chính hai người ôm lấy giải quán quân và á quân.
Buổi chiều hôm sau, chủ nhiệm lớp của khối mười một đích thân tới trường. Người trong ban vô cùng kích động, biểu dương hai vị đại lão ban bọn họ ngay trước mặt chủ nhiệm lớp, nói ban một thật sự đông nhân tài, làm vẻ vang cả khối.
Bầu không khí dâng cao của ba ngày đại hội thể dục thể thao cuối cùng cũng đã kết thúc.
Hiệu trưởng vô cùng kích động, đứng ở đài chủ tịch dõng dạc nói lịch sử phát triển huy hoàng của trường, tự hào nói năm nay là năm có tỉ lệ nghỉ thấp nhất, độ tham dự đại hội thể dục thể thao lớn nhất, cảm ơn học sinh đã nhiệt tình tham dự. Cuối cùng, ông còn đặc biệt khen ngợi Trịnh Lãng Yến và Lục Cửu Kiến của ban văn một khối mười một rồi khuyến khích học sinh toàn trường tích cực học tập tinh thần vận động và tinh thần phấn đấu của hai người.
Ông còn cố ý đọc rõ hai người chia nhau bao nhiêu huy chương vàng, bao nhiêu huy chương bạc, phá vỡ bao nhiêu kỷ lục của trường.
Đám Chử Cương đang cà lơ phất phơ ngồi ở hàng cuối cùng.
Nghe vậy, ánh mắt Chử Cương mọc trên người Lâm Tiếu như Trịnh Lãng Yến, cười giỡn, nói: "Kỷ lục trường học thì tính làm gì chứ. Nếu treo tấm ảnh của Lâm Tiếu trước mặt Yến ca thì anh ấy cũng có thể phá luôn kỷ lục thế giới."
Qua một phen khảo nghiệm sinh tử, mấy người bọn họ cũng gần như hoàn toàn hiểu rõ, mũi tên đơn phương của Trịnh Lãng Yến với Lâm Tiếu to dài đến mức có thể đâm xuyên mái nhà.
Ánh mắt Trịnh Lãng Yến đang nhìn chằm chằm Lâm Tiếu ở phía trước. Cô đang cúi đầu đọc sách, không hề nghe chiến tích huy hoàng của cậu.
Ách.
Trịnh Lãng Yến ôm cánh tay, tức giận cười mắng: "Cút. Lão tử cũng không phải con lừa."
Đại hội thể dục thể thao qua đi, sân trường lập tức khôi phục yên tĩnh như xưa. Ngoại trừ vài tấm hình truyền tay trên sân vận động, càng truyền đi càng thái quá, tất cả cảm xúc cuồng hoan* nồng đậm đều tiêu tán không còn bóng dáng.
*chè chén say sưa
Vẫn chưa kịp thích ứng với việc chia lớp nhưng dù hưng phấn hay khó ở, học sinh cấp hai cũng rất nhanh đã bị bóng ma áp lực học tập bao phủ.
Lâm Tri Ngộ cho Lâm Tiếu báo danh lớp huấn luyện biểu diễn, sau này gần như mỗi ngày cuối tuần và ngày nghỉ đều phải đi.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc như mang đi tia quyến luyến cuối cùng của mùa hè. Mùa thu đã hoàn toàn buông xuống sân trường, ban đêm chợt có gió, còn cảm thấy lạnh.
Lâm Tiếu đổi đồng phục thành áo sơ mi dài tay. Nhìn bài thi tiếng Anh trước mặt, cô chăm chú đọc đáp án đúng ba lần nhưng vẫn không hiểu được câu hỏi nào đó. Nội tâm mờ mịt của cô bắt đầu nóng nảy.
Liếc nhìn Lục Cửu Kiến đang làm bài thi toán bên cạnh, thậm chí còn không cần tính toán, cô do dự mãi rồi mím môi, thu tầm mắt lại.
Bên phải là hạng tư trong lớp, một nam sinh thành thật, ít nói mang mắt kính đang vô cùng cố gắng, gục xuống bàn, chép lại một bài toán làm sai lần thứ mười.
Nam sinh cố gắng như thế khiến Lâm Tiếu cảm thấy quấy rầy đối phương học tập thật là tội ác tày trời.
Nhụt chí than một tiếng, Lâm Tiếu vứt bỏ toàn bộ ý nghĩ vừa rồi, thu ánh mắt lại, liều mạng với đáp án lần thứ tư.
"Không hiểu chỗ nào?"
Bị giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên làm cho giật cả mình, Lâm Tiếu quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lục Cửu Kiến đang chậm rãi nghiêng đầu qua.
Ánh mắt cậu chăm chú nhìn bài thi, rất nhanh lại chuyển sang gương mặt cô.
Lâm Tiếu chưa hoàn hồn, hơi lúng túng nhìn cậu: "Sao cậu biết mình không hiểu?"
Vẻ mặt nhàn nhạt, Lục Cửu Kiến nhìn cô: "Cậu viết hết lên mặt rồi."
Phản ứng lại, Lâm Tiếu mới hiểu cậu nói ánh mắt muốn tìm người giúp nhưng lại không dám của mình quá mức rõ ràng. Cô ngượng ngùng ngậm miệng, cầm bài thi, do dự nói: "Cậu làm bài thi trước đi, mình không vội, chờ một lát..."
"Mình làm xong rồi."
Ánh mắt Lục Cửu Kiến chuyển sang bài thi tiếng Anh của cô, kiên nhẫn nói: "Chỗ nào không hiểu, nói đi."
Lâm Tiếu: "..."
Nhìn thoáng qua bài thi đã được Lục Cửu Kiến đơn giản hóa các bước, cho ra câu trả lời, Lâm Tiếu ngậm miệng, không thể không phục, đưa tay chỉ lên chỗ được gạch đỏ.
Thấy Trịnh Lãng Yến ngày càng thối mặt, Thẩm Hàm Thanh ngồi phía sau liếc nhìn hai người ngồi rất gần nhau ở hàng trên, cảm thấy mưa gió sắp đến, đầy áp lực và ngạt thở.
Cậu ta thuận tay kéo tạp chí của Chử Cương qua, mở ra đưa tới trước mắt Trịnh Lãng Yến, che khuất ánh mắt cậu, giọng nói cũng gia tăng một chút, mang theo ý cười, ý đồ muốn dời sự chú ý của Trịnh Lãng Yến: "Anh, anh xem cái này thế nào? Có đẹp mắt không?"
Trịnh Lãng Yến liếc một cái, lông mày nhíu càng sâu, nhìn Thẩm Hàm Thanh bằng vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu có bị bệnh không."
Vừa dứt lời, Trịnh Lãng Yến đứng dậy, khoác cặp sách của mình lên đầu vai, nghênh ngang đi về phía trước.
Thẩm Hàm Thanh không hiểu sao bị mắng, cũng không thể ngăn cản tình thế nghiêm trọng.
Cậu ta không hiểu vì sao Trịnh Lãng Yến lại mắng mình, nghi ngờ liếc tạp chí một chút, nhất thời suýt chút nhảy dựng lên.
Trong hình là một tên Âu Mỹ cơ bắp chỉ mặc một cái quần lót góc bẹt màu xám.
Tức giận ném tạp chí lên bàn, Thẩm Hàm Thanh dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn chằm chằm Chử Cương: "Cmn! Cương Tử, mẹ nó, cậu bắt đầu biến thái như vậy từ lúc nào hả."
Chử Cương không hiểu, liếc cậu ta một cái rồi nhìn qua tạp chí, nhất thời bật cười.
"Cậu mới biến thái! Cả quyển tạp chí chỉ có một cái quảng cáo nam, cậu lật tới còn trách ai?"
Ngoài mặt trông lạnh lùng nhưng lúc giảng bài, Lục Cửu Kiến lại rất kiên nhẫn.
Lâm Tiếu khó khăn lắm mới hiểu được cái đề khiến cô bối rối bao lâu này. Cô cảm kích nhìn Lục Cửu Kiến, còn chưa kịp mở miệng nói cảm ơn, bỗng có một cái cặp sách đập trên bàn bên phải "đùng" một tiếng nặng nề.
Bị giật mình, Lâm Tiếu quay đầu, thấy gương mặt tối sầm của Trịnh Lãng Yến.
Cậu bạn học đeo kính cũng bị cái cặp đột nhiên đập xuống dọa sợ.
Vị đại lão chỉ nghe tên đã đủ khiến người ta sợ mất mật trong khối này, cậu ấy không nhớ rõ mình đã từng đắc tội với cậu bao giờ...
Từ trên cao, Trịnh Lãng Yến nhìn xuống cậu bạn đeo kính, ánh mắt hướng về phía sau, lời ít ý nhiều: "Hai ta đổi chỗ."
"À"
Cậu bạn đeo kính ngây người mất một lúc. Thấy Trịnh Lãng Yến nhíu mày, cậu ấy phản ứng rất nhanh, vội cúi đầu thu dọn đồ đạc vào cặp sách của mình: "Được được, mình dọn đồ một chút."
Vừa lúc chủ nhiệm lớp cầm giáo án bước vào, thấy hai người, sửng sốt hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"
Trịnh Lãng Yến còn chưa lên tiếng, cậu bạn đeo kính đã nhanh chóng dọn xong đồ đạc, trả lời: "Cô giáo, thật ra em bị viễn thị, phải ngồi phía sau."
Chủ nhiệm lớp dường như không tin, chuyển ánh mắt qua Trịnh Lãng Yến.
Cậu đứng nghiêm, dõng dạc nói: "Ồ, vừa hay em cận thị."
Có lẽ nhờ biểu hiện vượt xa bình thường lúc trước của Trịnh Lãng Yến ở đại hội thể dục thể thao nên tuy luôn xem trọng thành tích, chủ nhiệm lớp lại không nói gì.
Trịnh Lãng Yến ngồi xuống sát bên Lâm Tiếu.
Vẻ mặt khó nói nên lời, Lâm Tiếu nhìn Trịnh Lãng Yến. Rất nhanh, tiếng chuông vào học vang lên, cô không thể không thu lại lời muốn nói.
Nhìn hai người giao lưu ánh mắt một lát, Lục Cửu Kiến ngồi dịch ra, thu tầm mắt lại, mặt không hề thay đổi.
Cả tiết học được diễn ra trong bầu không khí lạ lùng.
Trịnh Lãng Yến mở sách giáo khoa, đặt trên bàn, chống tay nhìn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu vô cùng chăm chú nghe giảng và ghi chép bài nhưng thỉnh thoảng, bị nhìn chằm chằm không chịu được, cô lườm Trịnh Lãng Yến một cái. Khi ấy, khóe môi cậu đều sẽ nhẹ nhàng cong lên như đang thu hút sự chú ý của cô.
Khó khăn lắm mới đến giờ tan học.
Có lẽ do gần đây áp lực lớn, thân thể Lâm Tiếu vẫn luôn có cảm giác khó chịu âm ỉ, hơn nữa lại còn mắc bệnh đau bao tử.
Cô lấy bình giữ nhiệt ra, định rót một ly nước nóng để uống thuốc.
Đột nhiên, ở cửa có bạn học gọi cô: "Lâm Tiếu có ở đây không? Có người tìm."
Lâm Tiếu nhìn qua, thấy Từ Hi đang thò đầu vào, cười cười vẫy tay với cô.
Lâm Tiếu hơi sửng sốt, vội đứng lên.
Đứng lên, cô mới bắt đầu lúng túng.
Lâm Tiếu nhìn hai vị Đại Phật hai bên, một bên đang xem sách tiếng Anh, mặt không biểu cảm, bên còn lại đang hăng hái cầm vỏ sò của cô chơi.
Chỉ sửng sốt một giây, Lâm Tiếu đã ra quyết định. Cô quay sang phía Trịnh Lãng Yến, nói khẽ: "Trịnh Lãng Yến, phiền cậu một chút, mình muốn ra ngoài."
Nghe cô mềm mại yêu cầu, Trịnh Lãng Yến gần như lập tức đứng lên như đã chờ đợi lâu lắm rồi.
Lâm Tiếu hơi kinh ngạc nhìn cậu.
Đôi mắt đào hoa của Trịnh Lãng Yến cười đến xuân phong đắc ý, chống tay ở mép bàn, cụp mắt hỏi lúc cô đi ra: "Vì sao lại chọn bên mình?"
Ngay trong lời nói cũng thấp thoáng ý cười vui vẻ lại ngây thơ.
Lâm Tiếu bị cậu hỏi đến sững sờ, cầm ly nước lướt nhanh qua bàn cậu, trả lời: "Vì người khác đang học tập, còn cậu thì không."
Trịnh Lãng Yến: "..."
Bàn tay đang sầm vỏ sò của tiểu thiếu gia bỗng khựng lại, ý cười trên gương mặt tuấn tú chậm rãi biến mất. Một màu hồng nhạt đáng ngờ hiện lên trên gương mặt lúng túng và không cam lòng của cậu.
Nhìn bóng lưng không chút quyến luyến của Lâm Tiếu, cậu vừa tức giận vừa sa sút tinh thần ngồi trở về.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Bốn phía đều là tiếng kêu không dứt bên tai như đang bày trận hoan nghênh anh hùng, hô hào tên Trịnh Lãng Yến và Lục Cửu Kiến.
Thấy ánh mắt hai người nhìn qua, Lâm Tiếu duỗi cánh tay về phía trước một chút rồi quay đầu lại, kêu lớp trưởng đưa thêm một chai nữa.
Nhận được chỉ thị, lớp trưởng bên kia nhanh chóng đưa chai nước mới từ khu nghỉ ngơi qua.
Lâm Tiếu vừa sờ tới chai nước bên này thì chai nước đang vươn ra cũng bị lấy đi. Cô quay đầu, thấy Trịnh Lãng Yến đang vững vàng cầm lấy chai nước.
Lục Cửu Kiến nhìn Lâm Tiếu, ánh mắt tối sầm.
Nữ sinh xung quanh một mực la tên của Lục Cửu Kiến, khăn mặt và nước trong tay cũng giơ xa hơn. Như không nhìn thấy, cậu ta rũ mắt xuống, tùy ý kéo áo vận động lên lau mồ hôi trên trán, quay người đi tới khu nghỉ ngơi.
Thấy cậu ta vẫn chưa lấy nước mà đã muốn đi, Lâm Tiếu vội đưa một chai nước khác tới, lo lắng gọi: "Lục Cửu Kiến."
"A Kiến." Thanh âm của Trịnh Lãng Yến cũng đồng thời vang lên.
Lục Cửu Kiến vừa nghiêng đầu, Trịnh Lãng Yến đã ném chai nước trong tay qua. Cậu ta vô thức tiếp được.
"Sức bật của cậu mạnh nhưng sức bền lại không đủ."
Trịnh Lãng Yến phân tích tình huống của cậu ta, cuối cùng đưa ra kết luận: "Vừa rồi cậu hơi liều quá mức."
Siết chặt chai nước trong tay, ánh mắt trầm trầm, Lục Cửu Kiến nhìn cậu, nói đầy thâm ý: "Trước khi biết kết quả, liều một chút không tốt sao?"
Trịnh Lãng Yến trầm mặt, ngậm chặt miệng, không nói tiếp.
Lục Cửu Kiến quay người, tùy ý quơ quơ chai nước trong tay, đi xa dần.
Trịnh Lãng Yến thu lại ánh mắt, bất mãn nhìn thoáng qua Lâm Tiếu vẫn đang sững sờ nhìn Lục Cửu Kiến rời đi, lấy một chai nước khác từ tay cô, mở ra, ngửa đầu uống hai ngụm.
Nước lạnh rót vào lồng ngực, chậm rãi dập tắt nóng bỏng nơi đó.
Cậu híp mắt một cái, thấy Lâm Tiếu bị chen trong đám người, trên mặt có chút lúng túng lại nhẫn nhịn, trên đùi vẫn còn bọc băng gạc, thỉnh thoảng bị chen lấn đụng vào lan can.
Trịnh Lãng Yến lập tức nhíu mày, quát những người xung quanh Lâm Tiếu: "Đừng có đẩy nữa, không thấy chân cậu ấy bị thương sao?"
Vốn bởi vì vừa rồi hai người chỉ nhận nước của Lâm Tiếu, xung quanh cũng đã bàn luận ầm ĩ, âm thanh lập tức nhỏ hơn vài phần. Người đứng bên cạnh Lâm Tiếu chen lấn lách ra bên ngoài, nhường một ít chỗ cho cô.
Lông mày vẫn nhíu lại như cũ, Trịnh Lãng Yến chuyển sang Lâm Tiếu, trầm giọng nói: "Về chỗ ngồi đi. Bị thương chưa khỏi còn mò mẫm chạy lên phía trước xem náo nhiệt làm gì!"
Ánh mắt xung quanh đều tập trung tới khiến Lâm Tiếu hơi xấu hổ, một mặt vì trở thành tiêu điểm, mặt khác là vì không hiểu sao lại bị Trịnh Lãng Yến phê bình.
Vừa rồi, cô bị chen đến chỗ này nên mới không về được mà.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa trưa qua đi, buổi chiều, đại hội thể dục thể thao lại tiếp tục.
Vì buổi sáng có tin tức như thế, buổi chiều khán đài rõ ràng đã có nhiều người hơn, đầy ắp, ngay cả trang bị cổ vũ cũng đầy đủ hơn buổi trưa rất nhiều.
Ngồi một hồi, Lâm Tiếu thấy Chử Cương và Thẩm Hàm Thanh vốn tham gia đại hội thể dục thể thao lại mặc đồng phục, kề vai sát cánh đi tới, ngồi xuống một chỗ ở hàng phía sau cô.
Nghi hoặc nhìn bọn họ ngồi xuống, cô hỏi: "Không phải buổi chiều các cậu vẫn còn hạng mục sao?"
"Vốn là như thế."
Chử Cương dựa ra phía sau một chút, cánh tay dài khoác lên lưng ghế, nhìn phía xa, ra vẻ "thân tài hoa không có nơi thể hiện" mà than thở: "Nhưng đều bị Yến ca giành cả rồi. Sớm biết anh ấy nóng lòng như thế thì bọn mình còn phí công huấn luyện một tuần làm gì."
Biểu cảm của Thẩm Hàm Thanh lại như tránh được kiếp nạn, thậm chí còn cười hiền lành với Lâm Tiếu một tiếng: "Lại nói, cũng phải cảm ơn cậu."
Lâm Tiếu: "..."
Quả thực không nhìn thấy hình dáng của Trịnh Lãng Yến, cả Lục Cửu Kiến nữa.
Lâm Tiếu kinh ngạc nghĩ, không phải chứ, một mình Trịnh Lãng Yến ôm hết hạng mục của hai người thật à?"
Rất nhanh, đại hội thể dục thể thao đã mở màn. Âm thanh la tên của Trịnh Lãng Yến và Lục Cửu Kiến còn sấm dậy hơn cả buổi trưa, chứng thực phỏng đoán của cô.
Thỉnh thoảng, loa phát thanh sẽ thông báo tên Trịnh Lãng Yến và Lục Cửu Kiến của khối mười một, ban văn một, không phải quán quân thì chính là á quân.
Xưa nay, Lâm Tiếu chưa từng thấy nam sinh nào nóng lòng vận động, ôm nhiều hạng mục, lại có thể tăng nhiệt độ của đại hội thể dục thể thao cao đến vậy.
Chỉ cần có Lục Cửu Kiến tranh tài, nhất định sẽ đồng thời xuất hiện tên của Trịnh Lãng Yến. Tất nhiên, cũng chính hai người ôm lấy giải quán quân và á quân.
Buổi chiều hôm sau, chủ nhiệm lớp của khối mười một đích thân tới trường. Người trong ban vô cùng kích động, biểu dương hai vị đại lão ban bọn họ ngay trước mặt chủ nhiệm lớp, nói ban một thật sự đông nhân tài, làm vẻ vang cả khối.
Bầu không khí dâng cao của ba ngày đại hội thể dục thể thao cuối cùng cũng đã kết thúc.
Hiệu trưởng vô cùng kích động, đứng ở đài chủ tịch dõng dạc nói lịch sử phát triển huy hoàng của trường, tự hào nói năm nay là năm có tỉ lệ nghỉ thấp nhất, độ tham dự đại hội thể dục thể thao lớn nhất, cảm ơn học sinh đã nhiệt tình tham dự. Cuối cùng, ông còn đặc biệt khen ngợi Trịnh Lãng Yến và Lục Cửu Kiến của ban văn một khối mười một rồi khuyến khích học sinh toàn trường tích cực học tập tinh thần vận động và tinh thần phấn đấu của hai người.
Ông còn cố ý đọc rõ hai người chia nhau bao nhiêu huy chương vàng, bao nhiêu huy chương bạc, phá vỡ bao nhiêu kỷ lục của trường.
Đám Chử Cương đang cà lơ phất phơ ngồi ở hàng cuối cùng.
Nghe vậy, ánh mắt Chử Cương mọc trên người Lâm Tiếu như Trịnh Lãng Yến, cười giỡn, nói: "Kỷ lục trường học thì tính làm gì chứ. Nếu treo tấm ảnh của Lâm Tiếu trước mặt Yến ca thì anh ấy cũng có thể phá luôn kỷ lục thế giới."
Qua một phen khảo nghiệm sinh tử, mấy người bọn họ cũng gần như hoàn toàn hiểu rõ, mũi tên đơn phương của Trịnh Lãng Yến với Lâm Tiếu to dài đến mức có thể đâm xuyên mái nhà.
Ánh mắt Trịnh Lãng Yến đang nhìn chằm chằm Lâm Tiếu ở phía trước. Cô đang cúi đầu đọc sách, không hề nghe chiến tích huy hoàng của cậu.
Ách.
Trịnh Lãng Yến ôm cánh tay, tức giận cười mắng: "Cút. Lão tử cũng không phải con lừa."
Đại hội thể dục thể thao qua đi, sân trường lập tức khôi phục yên tĩnh như xưa. Ngoại trừ vài tấm hình truyền tay trên sân vận động, càng truyền đi càng thái quá, tất cả cảm xúc cuồng hoan* nồng đậm đều tiêu tán không còn bóng dáng.
*chè chén say sưa
Vẫn chưa kịp thích ứng với việc chia lớp nhưng dù hưng phấn hay khó ở, học sinh cấp hai cũng rất nhanh đã bị bóng ma áp lực học tập bao phủ.
Lâm Tri Ngộ cho Lâm Tiếu báo danh lớp huấn luyện biểu diễn, sau này gần như mỗi ngày cuối tuần và ngày nghỉ đều phải đi.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc như mang đi tia quyến luyến cuối cùng của mùa hè. Mùa thu đã hoàn toàn buông xuống sân trường, ban đêm chợt có gió, còn cảm thấy lạnh.
Lâm Tiếu đổi đồng phục thành áo sơ mi dài tay. Nhìn bài thi tiếng Anh trước mặt, cô chăm chú đọc đáp án đúng ba lần nhưng vẫn không hiểu được câu hỏi nào đó. Nội tâm mờ mịt của cô bắt đầu nóng nảy.
Liếc nhìn Lục Cửu Kiến đang làm bài thi toán bên cạnh, thậm chí còn không cần tính toán, cô do dự mãi rồi mím môi, thu tầm mắt lại.
Bên phải là hạng tư trong lớp, một nam sinh thành thật, ít nói mang mắt kính đang vô cùng cố gắng, gục xuống bàn, chép lại một bài toán làm sai lần thứ mười.
Nam sinh cố gắng như thế khiến Lâm Tiếu cảm thấy quấy rầy đối phương học tập thật là tội ác tày trời.
Nhụt chí than một tiếng, Lâm Tiếu vứt bỏ toàn bộ ý nghĩ vừa rồi, thu ánh mắt lại, liều mạng với đáp án lần thứ tư.
"Không hiểu chỗ nào?"
Bị giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên làm cho giật cả mình, Lâm Tiếu quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lục Cửu Kiến đang chậm rãi nghiêng đầu qua.
Ánh mắt cậu chăm chú nhìn bài thi, rất nhanh lại chuyển sang gương mặt cô.
Lâm Tiếu chưa hoàn hồn, hơi lúng túng nhìn cậu: "Sao cậu biết mình không hiểu?"
Vẻ mặt nhàn nhạt, Lục Cửu Kiến nhìn cô: "Cậu viết hết lên mặt rồi."
Phản ứng lại, Lâm Tiếu mới hiểu cậu nói ánh mắt muốn tìm người giúp nhưng lại không dám của mình quá mức rõ ràng. Cô ngượng ngùng ngậm miệng, cầm bài thi, do dự nói: "Cậu làm bài thi trước đi, mình không vội, chờ một lát..."
"Mình làm xong rồi."
Ánh mắt Lục Cửu Kiến chuyển sang bài thi tiếng Anh của cô, kiên nhẫn nói: "Chỗ nào không hiểu, nói đi."
Lâm Tiếu: "..."
Nhìn thoáng qua bài thi đã được Lục Cửu Kiến đơn giản hóa các bước, cho ra câu trả lời, Lâm Tiếu ngậm miệng, không thể không phục, đưa tay chỉ lên chỗ được gạch đỏ.
Thấy Trịnh Lãng Yến ngày càng thối mặt, Thẩm Hàm Thanh ngồi phía sau liếc nhìn hai người ngồi rất gần nhau ở hàng trên, cảm thấy mưa gió sắp đến, đầy áp lực và ngạt thở.
Cậu ta thuận tay kéo tạp chí của Chử Cương qua, mở ra đưa tới trước mắt Trịnh Lãng Yến, che khuất ánh mắt cậu, giọng nói cũng gia tăng một chút, mang theo ý cười, ý đồ muốn dời sự chú ý của Trịnh Lãng Yến: "Anh, anh xem cái này thế nào? Có đẹp mắt không?"
Trịnh Lãng Yến liếc một cái, lông mày nhíu càng sâu, nhìn Thẩm Hàm Thanh bằng vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu có bị bệnh không."
Vừa dứt lời, Trịnh Lãng Yến đứng dậy, khoác cặp sách của mình lên đầu vai, nghênh ngang đi về phía trước.
Thẩm Hàm Thanh không hiểu sao bị mắng, cũng không thể ngăn cản tình thế nghiêm trọng.
Cậu ta không hiểu vì sao Trịnh Lãng Yến lại mắng mình, nghi ngờ liếc tạp chí một chút, nhất thời suýt chút nhảy dựng lên.
Trong hình là một tên Âu Mỹ cơ bắp chỉ mặc một cái quần lót góc bẹt màu xám.
Tức giận ném tạp chí lên bàn, Thẩm Hàm Thanh dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn chằm chằm Chử Cương: "Cmn! Cương Tử, mẹ nó, cậu bắt đầu biến thái như vậy từ lúc nào hả."
Chử Cương không hiểu, liếc cậu ta một cái rồi nhìn qua tạp chí, nhất thời bật cười.
"Cậu mới biến thái! Cả quyển tạp chí chỉ có một cái quảng cáo nam, cậu lật tới còn trách ai?"
Ngoài mặt trông lạnh lùng nhưng lúc giảng bài, Lục Cửu Kiến lại rất kiên nhẫn.
Lâm Tiếu khó khăn lắm mới hiểu được cái đề khiến cô bối rối bao lâu này. Cô cảm kích nhìn Lục Cửu Kiến, còn chưa kịp mở miệng nói cảm ơn, bỗng có một cái cặp sách đập trên bàn bên phải "đùng" một tiếng nặng nề.
Bị giật mình, Lâm Tiếu quay đầu, thấy gương mặt tối sầm của Trịnh Lãng Yến.
Cậu bạn học đeo kính cũng bị cái cặp đột nhiên đập xuống dọa sợ.
Vị đại lão chỉ nghe tên đã đủ khiến người ta sợ mất mật trong khối này, cậu ấy không nhớ rõ mình đã từng đắc tội với cậu bao giờ...
Từ trên cao, Trịnh Lãng Yến nhìn xuống cậu bạn đeo kính, ánh mắt hướng về phía sau, lời ít ý nhiều: "Hai ta đổi chỗ."
"À"
Cậu bạn đeo kính ngây người mất một lúc. Thấy Trịnh Lãng Yến nhíu mày, cậu ấy phản ứng rất nhanh, vội cúi đầu thu dọn đồ đạc vào cặp sách của mình: "Được được, mình dọn đồ một chút."
Vừa lúc chủ nhiệm lớp cầm giáo án bước vào, thấy hai người, sửng sốt hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"
Trịnh Lãng Yến còn chưa lên tiếng, cậu bạn đeo kính đã nhanh chóng dọn xong đồ đạc, trả lời: "Cô giáo, thật ra em bị viễn thị, phải ngồi phía sau."
Chủ nhiệm lớp dường như không tin, chuyển ánh mắt qua Trịnh Lãng Yến.
Cậu đứng nghiêm, dõng dạc nói: "Ồ, vừa hay em cận thị."
Có lẽ nhờ biểu hiện vượt xa bình thường lúc trước của Trịnh Lãng Yến ở đại hội thể dục thể thao nên tuy luôn xem trọng thành tích, chủ nhiệm lớp lại không nói gì.
Trịnh Lãng Yến ngồi xuống sát bên Lâm Tiếu.
Vẻ mặt khó nói nên lời, Lâm Tiếu nhìn Trịnh Lãng Yến. Rất nhanh, tiếng chuông vào học vang lên, cô không thể không thu lại lời muốn nói.
Nhìn hai người giao lưu ánh mắt một lát, Lục Cửu Kiến ngồi dịch ra, thu tầm mắt lại, mặt không hề thay đổi.
Cả tiết học được diễn ra trong bầu không khí lạ lùng.
Trịnh Lãng Yến mở sách giáo khoa, đặt trên bàn, chống tay nhìn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu vô cùng chăm chú nghe giảng và ghi chép bài nhưng thỉnh thoảng, bị nhìn chằm chằm không chịu được, cô lườm Trịnh Lãng Yến một cái. Khi ấy, khóe môi cậu đều sẽ nhẹ nhàng cong lên như đang thu hút sự chú ý của cô.
Khó khăn lắm mới đến giờ tan học.
Có lẽ do gần đây áp lực lớn, thân thể Lâm Tiếu vẫn luôn có cảm giác khó chịu âm ỉ, hơn nữa lại còn mắc bệnh đau bao tử.
Cô lấy bình giữ nhiệt ra, định rót một ly nước nóng để uống thuốc.
Đột nhiên, ở cửa có bạn học gọi cô: "Lâm Tiếu có ở đây không? Có người tìm."
Lâm Tiếu nhìn qua, thấy Từ Hi đang thò đầu vào, cười cười vẫy tay với cô.
Lâm Tiếu hơi sửng sốt, vội đứng lên.
Đứng lên, cô mới bắt đầu lúng túng.
Lâm Tiếu nhìn hai vị Đại Phật hai bên, một bên đang xem sách tiếng Anh, mặt không biểu cảm, bên còn lại đang hăng hái cầm vỏ sò của cô chơi.
Chỉ sửng sốt một giây, Lâm Tiếu đã ra quyết định. Cô quay sang phía Trịnh Lãng Yến, nói khẽ: "Trịnh Lãng Yến, phiền cậu một chút, mình muốn ra ngoài."
Nghe cô mềm mại yêu cầu, Trịnh Lãng Yến gần như lập tức đứng lên như đã chờ đợi lâu lắm rồi.
Lâm Tiếu hơi kinh ngạc nhìn cậu.
Đôi mắt đào hoa của Trịnh Lãng Yến cười đến xuân phong đắc ý, chống tay ở mép bàn, cụp mắt hỏi lúc cô đi ra: "Vì sao lại chọn bên mình?"
Ngay trong lời nói cũng thấp thoáng ý cười vui vẻ lại ngây thơ.
Lâm Tiếu bị cậu hỏi đến sững sờ, cầm ly nước lướt nhanh qua bàn cậu, trả lời: "Vì người khác đang học tập, còn cậu thì không."
Trịnh Lãng Yến: "..."
Bàn tay đang sầm vỏ sò của tiểu thiếu gia bỗng khựng lại, ý cười trên gương mặt tuấn tú chậm rãi biến mất. Một màu hồng nhạt đáng ngờ hiện lên trên gương mặt lúng túng và không cam lòng của cậu.
Nhìn bóng lưng không chút quyến luyến của Lâm Tiếu, cậu vừa tức giận vừa sa sút tinh thần ngồi trở về.
Tác giả :
Dạng Kiều