Hậu Cung Nghi Tu Truyện
Chương 24-2
Chu Nghi Tu tiến vào Châu Quang điện, quỳ gối xuống hành lễ, “Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
“Muội muội bình thân."
“Tạ nương nương." Chu Nghi Tu được Tiễn Thu đỡ đứng dậy. Nàng ngồi xuống ghế, nhìn Chu phu nhân đối diện trước mắt rồi nói, “Không biết là hôm nay mẫu thân đến thăm tỷ tỷ, nữ nhi chậm trễ rồi."
Thái độ của nàng cực kỳ ôn hòa, khiến Chu phu nhân không thể tiếp tục ngồi yên. Sắc mặt bà ta vô cùng khó coi, nhưng cũng đành đứng dậy hành lễ, “Thần phụ thỉnh an Quý phi nương nương."
“Mẫu thân khách khí rồi. Bản cung không dám nhận đâu. Tiễn Thu, mau đỡ phu nhân đứng dậy." Đợi cho Chu phu nhân hành lễ đâu đó xong xuôi, Chu Nghi Tu mới lên tiếng.
Cả người Chu phu nhân trở nên cứng ngắc, “Tạ ơn Quý phi nương nương."
“Đều là người một nhà, mẫu thân hà tất phải nói vậy? Nơi này không có người ngoài, mẫu thân cứ gọi thẳng tên của bản cung như khi còn ở nhà." Chu Nghi Tu cười đến rạng rỡ, đầu mày cuối mắt vô vàn mỹ lệ.
Chỉ là nha đầu của một thôn nữ hèn mọn! Đích mẫu ta đã hành lễ với nàng, nàng còn làm bộ làm tịch, cũng không sợ tổn thọ hay sao?! Trong lòng Chu phu nhân rất bất mãn, lúc nói chuyện, khẩu khí chẳng có một chút tôn trọng, “Đã nói vậy rồi, ta đây cũng không khách khí. Ta nghe nói A Nhu muốn nuôi dưỡng con trai của ngươi, tại sao ngươi lại cự tuyệt? A Nhu là chính cung Hoàng hậu, con trai của ngươi được nàng nuôi dưỡng, thân phận dĩ nhiên cao quý hơn rất nhiều. Hay là, ngươi sợ A Nhu của ta bạc đãi hắn?"
Nếu là người khác, nghe xong mấy lời này của Chu phu nhân ắt sẽ tức giận tột độ. Nhưng Chu Nghi Tu nàng vẫn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, cười cười nói ra, “Mẫu thân quá lời rồi, ta làm sao lo lắng chuyện ấy chứ? Tỷ tỷ hiện thời được Hoàng thượng sủng ái, sớm muộn cũng sẽ sinh được hoàng tử. Con trai ta tư chất bình thường, sợ rằng đưa đến chỗ tỷ tỷ chỉ tăng thêm phiền toái. Huống hồ hắn tuổi nhỏ, lỡ buổi tối lại khóc nháo lên, quấy rầy Hoàng thượng và tỷ tỷ nghỉ ngơi, thì ta quả thực có tội rất lớn."
Chu phu nhân sửng sốt, “Ngươi nói một thôi một hồi, hóa ra lại nói thành ta đây gieo tiếng oan cho ngươi! Ta sớm đã quên, ngươi là loại người chuyện gì cũng có thể xảo biện, miệng mồm lanh lợi, sau khi vào cung lại càng trở nên lợi hại!"
Chu Nhu Tắc ngồi ở ghế trên, thấy mẫu thân nói chuyện quá mức tùy ý. Nghi Tu dẫu sao cũng là Quý phi, vậy mà mẫu thân vẫn cứ xem nàng là thứ nữ khi còn ở nhà mà quở trách. Chuyện này truyền ra ngoài chỉ e không ổn, tất sẽ tổn hại thanh danh Cam Tuyền cung. Nghĩ vậy, Chu Nhu Tắc liền lên tiếng, “Mẫu thân, Nghi Tu đối với nữ nhi hết mực tôn kính, người đừng trách nàng nữa."
Chu phu nhân đành phẫn hận không nói nữa.
Quay trở lại Phượng Nghi cung, Tiễn Thu vô cùng tức giận, mắng, “Đại phu nhân kia thật làm càn! Bà ta còn khi dễ nương nương! Dám buông lời chỉ trích, đúng là khinh người quá đáng!"
Chu Nghi Tu sẵng giọng, nói, “Bà ta đã bao giờ đặt ta và mẫu thân vào trong mắt đâu? Năm đó, mẫu tử chúng ta ở trong Chu phủ còn không bằng nô tài quản sự. Phụ thân có nạp mấy cơ thiếp cũng chẳng có lấy một đứa con nối dõi, còn không phải là chuyện tốt bà ta làm ra hay sao? Nếu không phải mẫu thân nén giận trong lòng, chỉ sợ ta chẳng sống được đến ngày hôm nay."
“Nương nương, người định tiếp theo sẽ làm thế nào?" Tiễn Thu từ nhỏ đã theo Chu Nghi Tu, dĩ nhiên chịu không nổi Chu phu nhân cứ thích làm khó dễ người khác kia.
“Phụ thân lâu rồi không có con nối dõi, lòng ắt nóng như lửa đốt. Gia nghiệp lớn như vậy mà không có ai kế thừa, há chẳng phải cho kẻ khác không công mà chiếm lấy tiện nghi hay sao?" Chu Nghi Tu vuốt ve hộ giáp trên tay.
Tiễn Thu gật đầu, “Nô tỳ nghe nói, trong tộc đã có người lên tiếng. Lão gia không có con trai, họ đang sắp xếp một người để làm con thừa tự."
Chu Nghi Tu bật cười, “Phụ thân là người khôn khéo, sao có thể dễ dàng đưa gia nghiệp tích cóp nhiều năm cho ngoại nhân trông nom? Mặc dù ông ấy lớn tuổi, nhưng vẫn muốn có một đứa con ruột thịt hơn."
“Bao nhiêu thông phòng, thị thiếp trong phủ đều bị phu nhân hạ thuốc, dù là có thai cũng sẽ sinh non..."
“Đại phu nhân dù sao cũng là đương gia chủ mẫu, lại là cáo mệnh phu nhân. Nếu như đưa người ngoài vào thêm, bà ta nhất định sẽ động thủ rất nhanh..."
Tiễn Thu hiểu ý liền hỏi, “Nương nương, người định làm thế nào?"
“Không con nối dõi đứng đầu trong Thất xuất chi điều. Phụ thân mặc dù chưa có hưu bà ta, nhưng nhiều năm như vậy, trong lòng ông ấy hẳn đã có nghi vấn. Theo ta thấy, chẳng bằng thỉnh trưởng tộc ra mặt, cầu Thái hậu hạ chỉ, chọn một nữ tử trong sạch cùng tộc rồi ban cho phụ thân. Có ý chỉ làm chỗ dựa, người ta sẽ không để mình bị tùy ý sai khiến. Huống chi bây giờ tỷ tỷ đã vào cung, ta thấy Thái hậu nín nhịn đã lâu, nhất định sẽ đồng ý chuyện này." Nghi Tu chậm rãi nói.
“Cứ như vậy, Đại phu nhân chắc chắn sẽ lo việc củng cố địa vị của mình ở trong phủ, không xen vào chuyện của Đại Tiểu thư nữa." Sắc mặt Tiễn Thu lộ ra nét vui mừng.
Chu Nghi Tu lại nói, “Ta nhớ hồi nhỏ, biểu thúc công từng có lần khen ngợi ta hết lời. Không biết bây giờ, ông ấy vẫn mạnh khỏe chứ?"
“Lão thái gia là thúc thúc của Thái hậu. Trước khi nương nương tiến cung, ngài ấy đã là tộc trưởng, luôn ở tại kinh sư hưởng phúc." Tiễn Thu đối với việc trong Chu phủ đều biết rõ một hai.
“Bảo Nhiễm Đông nếu có rảnh thì ra ngoài một lần, mang theo chút hậu lễ rồi đi thỉnh an lão thái gia."
“Dạ, nô tỳ sẽ truyền lời ngay."
Thang Tĩnh Ngôn sau khi lành bệnh, mặc lên người lễ phục dành cho Tiệp dư, quỳ trước mặt Chu Nhu Tắc để nghe lời dạy bảo của Hoàng hậu.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương giáo huấn, tần thiếp vô cùng cảm kích." Thang Tĩnh Ngôn dập đầu ba lần, ánh mắt oán hận được che giấu rất nhanh.
Thấy khuôn mặt của nàng ta không có một chút đau thương buồn bã, thần thái lại phấn khởi, Chu Nhu Tắc thầm nghĩ: Nàng ta mất con, lẽ ra phải thương tâm đến chết ấy chứ, làm sao có thể bình phục nhanh như vậy được?
“Tiệp dư xem ra đã khỏi bệnh rồi, bản cung thấy sắc mặt ngươi hồng nhuận không ít."
“Tần thiếp được Hoàng thượng và nương nương quan tâm, không dám bệnh lâu, phải sớm ngày bình phục." Thang Tĩnh Ngôn nói lời khiêm tốn, mi mắt hạ xuống.
“Vậy là tốt rồi. Bản cung cũng yên tâm." Chu Nhu Tắc cười, ra vẻ hài lòng, “Ngươi nay đã là Tiệp dư, tất không giống như trước, sau này phải biết tuân thủ cung quy. Đừng làm ra chuyện quá phận khiến bản cung lo lắng."
Trong lòng Thang Tĩnh Ngôn phẫn hận cực độ, nhưng trên mặt vẫn một bộ dạng cung kính, nói, “Tần thiếp nhớ kỹ lời Hoàng hậu dạy bảo."
“Muội muội bình thân."
“Tạ nương nương." Chu Nghi Tu được Tiễn Thu đỡ đứng dậy. Nàng ngồi xuống ghế, nhìn Chu phu nhân đối diện trước mắt rồi nói, “Không biết là hôm nay mẫu thân đến thăm tỷ tỷ, nữ nhi chậm trễ rồi."
Thái độ của nàng cực kỳ ôn hòa, khiến Chu phu nhân không thể tiếp tục ngồi yên. Sắc mặt bà ta vô cùng khó coi, nhưng cũng đành đứng dậy hành lễ, “Thần phụ thỉnh an Quý phi nương nương."
“Mẫu thân khách khí rồi. Bản cung không dám nhận đâu. Tiễn Thu, mau đỡ phu nhân đứng dậy." Đợi cho Chu phu nhân hành lễ đâu đó xong xuôi, Chu Nghi Tu mới lên tiếng.
Cả người Chu phu nhân trở nên cứng ngắc, “Tạ ơn Quý phi nương nương."
“Đều là người một nhà, mẫu thân hà tất phải nói vậy? Nơi này không có người ngoài, mẫu thân cứ gọi thẳng tên của bản cung như khi còn ở nhà." Chu Nghi Tu cười đến rạng rỡ, đầu mày cuối mắt vô vàn mỹ lệ.
Chỉ là nha đầu của một thôn nữ hèn mọn! Đích mẫu ta đã hành lễ với nàng, nàng còn làm bộ làm tịch, cũng không sợ tổn thọ hay sao?! Trong lòng Chu phu nhân rất bất mãn, lúc nói chuyện, khẩu khí chẳng có một chút tôn trọng, “Đã nói vậy rồi, ta đây cũng không khách khí. Ta nghe nói A Nhu muốn nuôi dưỡng con trai của ngươi, tại sao ngươi lại cự tuyệt? A Nhu là chính cung Hoàng hậu, con trai của ngươi được nàng nuôi dưỡng, thân phận dĩ nhiên cao quý hơn rất nhiều. Hay là, ngươi sợ A Nhu của ta bạc đãi hắn?"
Nếu là người khác, nghe xong mấy lời này của Chu phu nhân ắt sẽ tức giận tột độ. Nhưng Chu Nghi Tu nàng vẫn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, cười cười nói ra, “Mẫu thân quá lời rồi, ta làm sao lo lắng chuyện ấy chứ? Tỷ tỷ hiện thời được Hoàng thượng sủng ái, sớm muộn cũng sẽ sinh được hoàng tử. Con trai ta tư chất bình thường, sợ rằng đưa đến chỗ tỷ tỷ chỉ tăng thêm phiền toái. Huống hồ hắn tuổi nhỏ, lỡ buổi tối lại khóc nháo lên, quấy rầy Hoàng thượng và tỷ tỷ nghỉ ngơi, thì ta quả thực có tội rất lớn."
Chu phu nhân sửng sốt, “Ngươi nói một thôi một hồi, hóa ra lại nói thành ta đây gieo tiếng oan cho ngươi! Ta sớm đã quên, ngươi là loại người chuyện gì cũng có thể xảo biện, miệng mồm lanh lợi, sau khi vào cung lại càng trở nên lợi hại!"
Chu Nhu Tắc ngồi ở ghế trên, thấy mẫu thân nói chuyện quá mức tùy ý. Nghi Tu dẫu sao cũng là Quý phi, vậy mà mẫu thân vẫn cứ xem nàng là thứ nữ khi còn ở nhà mà quở trách. Chuyện này truyền ra ngoài chỉ e không ổn, tất sẽ tổn hại thanh danh Cam Tuyền cung. Nghĩ vậy, Chu Nhu Tắc liền lên tiếng, “Mẫu thân, Nghi Tu đối với nữ nhi hết mực tôn kính, người đừng trách nàng nữa."
Chu phu nhân đành phẫn hận không nói nữa.
Quay trở lại Phượng Nghi cung, Tiễn Thu vô cùng tức giận, mắng, “Đại phu nhân kia thật làm càn! Bà ta còn khi dễ nương nương! Dám buông lời chỉ trích, đúng là khinh người quá đáng!"
Chu Nghi Tu sẵng giọng, nói, “Bà ta đã bao giờ đặt ta và mẫu thân vào trong mắt đâu? Năm đó, mẫu tử chúng ta ở trong Chu phủ còn không bằng nô tài quản sự. Phụ thân có nạp mấy cơ thiếp cũng chẳng có lấy một đứa con nối dõi, còn không phải là chuyện tốt bà ta làm ra hay sao? Nếu không phải mẫu thân nén giận trong lòng, chỉ sợ ta chẳng sống được đến ngày hôm nay."
“Nương nương, người định tiếp theo sẽ làm thế nào?" Tiễn Thu từ nhỏ đã theo Chu Nghi Tu, dĩ nhiên chịu không nổi Chu phu nhân cứ thích làm khó dễ người khác kia.
“Phụ thân lâu rồi không có con nối dõi, lòng ắt nóng như lửa đốt. Gia nghiệp lớn như vậy mà không có ai kế thừa, há chẳng phải cho kẻ khác không công mà chiếm lấy tiện nghi hay sao?" Chu Nghi Tu vuốt ve hộ giáp trên tay.
Tiễn Thu gật đầu, “Nô tỳ nghe nói, trong tộc đã có người lên tiếng. Lão gia không có con trai, họ đang sắp xếp một người để làm con thừa tự."
Chu Nghi Tu bật cười, “Phụ thân là người khôn khéo, sao có thể dễ dàng đưa gia nghiệp tích cóp nhiều năm cho ngoại nhân trông nom? Mặc dù ông ấy lớn tuổi, nhưng vẫn muốn có một đứa con ruột thịt hơn."
“Bao nhiêu thông phòng, thị thiếp trong phủ đều bị phu nhân hạ thuốc, dù là có thai cũng sẽ sinh non..."
“Đại phu nhân dù sao cũng là đương gia chủ mẫu, lại là cáo mệnh phu nhân. Nếu như đưa người ngoài vào thêm, bà ta nhất định sẽ động thủ rất nhanh..."
Tiễn Thu hiểu ý liền hỏi, “Nương nương, người định làm thế nào?"
“Không con nối dõi đứng đầu trong Thất xuất chi điều. Phụ thân mặc dù chưa có hưu bà ta, nhưng nhiều năm như vậy, trong lòng ông ấy hẳn đã có nghi vấn. Theo ta thấy, chẳng bằng thỉnh trưởng tộc ra mặt, cầu Thái hậu hạ chỉ, chọn một nữ tử trong sạch cùng tộc rồi ban cho phụ thân. Có ý chỉ làm chỗ dựa, người ta sẽ không để mình bị tùy ý sai khiến. Huống chi bây giờ tỷ tỷ đã vào cung, ta thấy Thái hậu nín nhịn đã lâu, nhất định sẽ đồng ý chuyện này." Nghi Tu chậm rãi nói.
“Cứ như vậy, Đại phu nhân chắc chắn sẽ lo việc củng cố địa vị của mình ở trong phủ, không xen vào chuyện của Đại Tiểu thư nữa." Sắc mặt Tiễn Thu lộ ra nét vui mừng.
Chu Nghi Tu lại nói, “Ta nhớ hồi nhỏ, biểu thúc công từng có lần khen ngợi ta hết lời. Không biết bây giờ, ông ấy vẫn mạnh khỏe chứ?"
“Lão thái gia là thúc thúc của Thái hậu. Trước khi nương nương tiến cung, ngài ấy đã là tộc trưởng, luôn ở tại kinh sư hưởng phúc." Tiễn Thu đối với việc trong Chu phủ đều biết rõ một hai.
“Bảo Nhiễm Đông nếu có rảnh thì ra ngoài một lần, mang theo chút hậu lễ rồi đi thỉnh an lão thái gia."
“Dạ, nô tỳ sẽ truyền lời ngay."
Thang Tĩnh Ngôn sau khi lành bệnh, mặc lên người lễ phục dành cho Tiệp dư, quỳ trước mặt Chu Nhu Tắc để nghe lời dạy bảo của Hoàng hậu.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương giáo huấn, tần thiếp vô cùng cảm kích." Thang Tĩnh Ngôn dập đầu ba lần, ánh mắt oán hận được che giấu rất nhanh.
Thấy khuôn mặt của nàng ta không có một chút đau thương buồn bã, thần thái lại phấn khởi, Chu Nhu Tắc thầm nghĩ: Nàng ta mất con, lẽ ra phải thương tâm đến chết ấy chứ, làm sao có thể bình phục nhanh như vậy được?
“Tiệp dư xem ra đã khỏi bệnh rồi, bản cung thấy sắc mặt ngươi hồng nhuận không ít."
“Tần thiếp được Hoàng thượng và nương nương quan tâm, không dám bệnh lâu, phải sớm ngày bình phục." Thang Tĩnh Ngôn nói lời khiêm tốn, mi mắt hạ xuống.
“Vậy là tốt rồi. Bản cung cũng yên tâm." Chu Nhu Tắc cười, ra vẻ hài lòng, “Ngươi nay đã là Tiệp dư, tất không giống như trước, sau này phải biết tuân thủ cung quy. Đừng làm ra chuyện quá phận khiến bản cung lo lắng."
Trong lòng Thang Tĩnh Ngôn phẫn hận cực độ, nhưng trên mặt vẫn một bộ dạng cung kính, nói, “Tần thiếp nhớ kỹ lời Hoàng hậu dạy bảo."
Tác giả :
Sữa Chua Đông Lạnh