Hậu Cung Nghi Tu Truyện
Chương 22-1
Trong Cam Tuyền cung, Chu Nhu Tắc trằn trọc mãi mà không ngủ được. Canh thị có thai, Huyền Lăng sớm đã qua Thọ Kỳ cung bầu bạn với nàng ta, để một mình nàng ở lại chỗ này ngóng trông.
Đứa nhỏ, tại sao không phải là nàng hoài thai đứa nhỏ? Nhu Tắc siết chặt nắm tay, xé rách chiếc gối lụa mềm. Thính Tuyết ngồi ở đầu giường, nghe động liền hỏi, “Nương nương, nô tỳ đốt chút hương an thần cho người nhé?"
“Không cần." Chu Nhu Tắc nàng không cần hương an thần, cái nàng cần chính là một đứa con.
Thính Tuyết từ nhỏ đã được Chu phu nhân đích thân chọn để hầu hạ Chu Nhu Tắc, bản tính lanh lợi, thấy chủ tử mặt ủ mày chau liền hiểu ngay nguyên nhân, lựa lời khuyên nhủ, “Nương nương, người đừng buồn nữa. Canh thị tuy mang thai, nếu sinh ra cũng chỉ là con thứ. Nương nương là chính cung Hoàng hậu, mai sau con của người mới là con trưởng. Huống chi, Hoàng thượng rất sủng ái nương nương, sớm muộn sẽ có đứa nhỏ, không chừng tương lai còn được phong làm Thái tử. Khi đó, người phong quang vô hạn, Canh Dung hoa kia làm sao sánh bằng?"
Nhu Tắc nghe từ miệng của thị tỳ miêu tả về một tương lai tốt đẹp, tuy trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng vẫn còn băn khoăn, “Đã hơn một năm không có động tĩnh, Hoàng thượng nhất định rất sốt ruột. Nếu ta đợi mãi mà vẫn không có kết quả thì phải làm sao?"
“Nương nương đừng nói vậy. Nô tỳ từng nghe nói, có nữ tử thành thân đã lâu mà không có con, phải đi cầu thiên phương*, ăn vào một lần liền linh nghiệm. Nếu người sốt ruột, chúng ta hãy gửi thư về cho phu nhân, thỉnh phu nhân đi tìm thiên phương. Đợi đến khi nương nương sinh được con trai rồi, sau lưng sẽ không còn kẻ nào dám đàm tiếu này nọ nữa."
*Thiên phương: Cái này không rõ nghĩa lắm, đại khái là một loại thuốc uống vào để có con.
Nhu Tắc nghe Thính Tuyết nói liền động tâm, “Có lý. Ngày mai ngươi hồi phủ, bảo mẫu thân ta lưu ý chuyện này một chút."
Thính Tuyệt cúi đầu tuân mệnh, “Nương nương, người nghỉ sớm đi. Sáng mai, các phi tần chủ tử đến thỉnh an, người không thể để họ nhìn thấy bộ mặt như bây giờ."
Sáng hôm sau, Dư Phong nghịch ngợm đòi đến chỗ Đoan phi. Chu Nghi Tu bất đắc dĩ đành phải mang hắn qua Phi Hương điện.
Đoan phi đang ngồi ở hành lang, nhìn Cát Tường đá cầu với mấy tiểu cung nữ. Thấy Nghi Tu đến, nàng ta vội đứng dậy chào, “Muội muội tới lúc nào thế? Ta không kịp cả nghênh đón."
Cát Tường và mấy cung nữ kia vội vàng hành lễ. Nghi Tu cười nhẹ, “Đừng để ý, cứ chơi thoải mái đi. Bản cung đến để trò chuyện với chủ tử các ngươi."
Nói xong, nàng cùng Đoan phi vào trong nội điện. Hai người ngồi đối diện với nhau, cùng nhau phẩm trà. Dư Phong gặp Đoan phi, liền quên đi sự tồn tại của mẫu thân hắn. Hắn cứ quấn nàng ta mãi không thôi.
Chu Nghi Tu làm ra vẻ giận dỗi, “Tiểu tử không có lương tâm! Hắn thấy tỷ tỷ hiền quá, lúc nào cũng ôm lấy tỷ tỷ làm nũng. Người khác nhượng bộ hắn liền làm tới, tính ra cũng không uổng công tỷ tỷ vì hắn mà may mấy bộ quần áo đấy."
Đoan phi khẽ cười, “Bản thân ta nhàn rỗi cả ngày, nếu không vì Phong nhi làm chút đồ thì chẳng còn cách nào khác để giết thời gian. Quần áo ta làm, so ra tốt hơn Nội vụ phủ đưa tới ấy chứ."
“Tỷ tỷ nói đúng. Mỗi khi lấy đồ từ Nội vụ phủ về, muội phải đem giặt rửa thật sạch mới dám cho hắn mặc." Trong lời của Chu Nghi Tu hàm chứa ẩn ý, rằng nàng hiểu được lời của Đoan phi, phải cẩn thận mọi bề.
Đoan phi ôm Dư Phong một lát. Thấy hắn có vẻ buồn ngủ, Nghi Tu liền kêu nhũ mẫu ôm hắn đi.
Phi Hương điện từ trước tới nay bày trí đơn giản, không quá xa hoa. Trên tường treo vài bức tranh sơn thủy, trong đó có một bức phá lệ khác thường, giấy đã ố vàng. Chu Nghi Tu không khỏi thắc mắc, “Không giống như cảnh sắc Trung Nguyên, bức họa kia dường như là phong cảnh của vùng Tái Ngoại."
“Mắt muội tinh thật, đó là vật mà gia phụ tặng cho ta trước khi tiến cung." Giọng nói của Đoan phi thấp thoáng có chút hoài niệm.
Trước khi Đoan phi Tề Nguyệt Tân vào cung, Thái hậu khi đó vẫn còn là Lâm phi. Phụ thân của nàng, Tề Bất Trì, nhiều năm đóng quân ở vùng biên cương, vì triều đình mà gìn giữ giang sơn, có công rất lớn. Tiên đế lo sợ hắn công cao mà kiêu ngạo, người xưa có câu: Tướng ở bên ngoài, lệnh của vua đôi khi không tuân; hoàng đế không ở gần, khó tránh tướng sinh ra tâm tư khác. Vì vậy, Tiên đế hạ lệnh đưa ấu nữ của Tề Bất Trì tiến cung, giao cho Lâm phi nuôi dưỡng, miễn cho hắn đừng có lòng riêng ở bên ngoài.
Cửa cung sâu như biển. Đoan phi từ khi vào cung đã hơn mười năm ròng, kể từ lúc còn để tóc trái đào trẻ thơ, nàng và phụ thân rất lâu rồi không có gặp lại.
Chu Nghi Tu thầm nghĩ chính mình nói sai rồi, tự dưng lại gợi ra chuyện buồn của người khác. Liếc mắt thấy khói trắng trên ly trà lượn lờ, nàng vòng vo chuyển đề tài, “Trà của tỷ tỷ thơm quá, điện Chiêu Dương còn không bằng ấy."
Đoan phi biết nàng cố ý lảng sang chuyện khác nhưng cũng không vạch trần, thuận miệng nói theo, “Muội muội là Quý phi, có cái gì mà không tốt chứ, tự dưng lại để ý trà ở chỗ ta. Ta thấy muội muội đang dỗ ta thì có."
“Nơi này của tỷ tỷ vô cùng thanh nhã, không giống với chỗ người khác, lá trà vì vậy mà hương vị cũng thêm phần thanh mát. Muội muội ở Chiêu Dương điện, Phong nhi cứ huyên náo, muốn phẩm trà cũng chẳng ngồi yên được mà phẩm."
“Phong nhi là đứa trẻ ngoan, ngày sau muội muội ắt có phúc khí." Đoan phi cười nhẹ rồi nói tiếp, “Nghe nói gần đầy, Canh Dung hoa được Hoàng thượng chiếu cố rất nhiều. Trừ Cam Tuyền cung bên Hoàng hậu, người đi Lan Tuyền cư nhiều nhất."
Chu Nghi Tu nói, “Nàng ta đang có thai, tất nhiên không thể so với trước kia, Hoàng thượng chiếu cố nàng ta hơn một chút cũng là chuyện bình thường."
Đoan phi tiếp lời, “Ninh Quý tần dạo này rất hay đến chỗ Hoàng hậu."
Chu Nghi Tu làm như không thèm để ý, nàng hạ chung trà xuống rồi nói, “Nàng ta muốn nịnh bợ Hoàng hậu, tiện thể gặp Hoàng thượng luôn đây mà."
Miêu thị tự cho rằng bản thân mình xinh đẹp tuyệt trần, làm sao chịu hạ mình trước Canh Tĩnh Ngôn chứ? Nàng ta rốt cuộc là đang lợi dụng Chu Nhu Tắc, mượn thời cơ đoạt lấy ân sủng, vậy mà vị Hoàng hậu kia lại cho rằng nàng ta thành thực kính trọng mình.
Nghi Tu thấy sắc mặt Đoan phi điềm tĩnh như thường lệ, trong lời nói không lộ ra chút ý ghen tuông, nàng biết nàng ta đối với Huyền Lăng căn bản không thèm để ý. Huyền Lăng sủng ai hay ghét bỏ ai, Đoan phi đều không quan tâm. Chỉ là không có con, lại khiến nàng ta tiếc nuối trăm bề.
Đứa nhỏ, tại sao không phải là nàng hoài thai đứa nhỏ? Nhu Tắc siết chặt nắm tay, xé rách chiếc gối lụa mềm. Thính Tuyết ngồi ở đầu giường, nghe động liền hỏi, “Nương nương, nô tỳ đốt chút hương an thần cho người nhé?"
“Không cần." Chu Nhu Tắc nàng không cần hương an thần, cái nàng cần chính là một đứa con.
Thính Tuyết từ nhỏ đã được Chu phu nhân đích thân chọn để hầu hạ Chu Nhu Tắc, bản tính lanh lợi, thấy chủ tử mặt ủ mày chau liền hiểu ngay nguyên nhân, lựa lời khuyên nhủ, “Nương nương, người đừng buồn nữa. Canh thị tuy mang thai, nếu sinh ra cũng chỉ là con thứ. Nương nương là chính cung Hoàng hậu, mai sau con của người mới là con trưởng. Huống chi, Hoàng thượng rất sủng ái nương nương, sớm muộn sẽ có đứa nhỏ, không chừng tương lai còn được phong làm Thái tử. Khi đó, người phong quang vô hạn, Canh Dung hoa kia làm sao sánh bằng?"
Nhu Tắc nghe từ miệng của thị tỳ miêu tả về một tương lai tốt đẹp, tuy trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng vẫn còn băn khoăn, “Đã hơn một năm không có động tĩnh, Hoàng thượng nhất định rất sốt ruột. Nếu ta đợi mãi mà vẫn không có kết quả thì phải làm sao?"
“Nương nương đừng nói vậy. Nô tỳ từng nghe nói, có nữ tử thành thân đã lâu mà không có con, phải đi cầu thiên phương*, ăn vào một lần liền linh nghiệm. Nếu người sốt ruột, chúng ta hãy gửi thư về cho phu nhân, thỉnh phu nhân đi tìm thiên phương. Đợi đến khi nương nương sinh được con trai rồi, sau lưng sẽ không còn kẻ nào dám đàm tiếu này nọ nữa."
*Thiên phương: Cái này không rõ nghĩa lắm, đại khái là một loại thuốc uống vào để có con.
Nhu Tắc nghe Thính Tuyết nói liền động tâm, “Có lý. Ngày mai ngươi hồi phủ, bảo mẫu thân ta lưu ý chuyện này một chút."
Thính Tuyệt cúi đầu tuân mệnh, “Nương nương, người nghỉ sớm đi. Sáng mai, các phi tần chủ tử đến thỉnh an, người không thể để họ nhìn thấy bộ mặt như bây giờ."
Sáng hôm sau, Dư Phong nghịch ngợm đòi đến chỗ Đoan phi. Chu Nghi Tu bất đắc dĩ đành phải mang hắn qua Phi Hương điện.
Đoan phi đang ngồi ở hành lang, nhìn Cát Tường đá cầu với mấy tiểu cung nữ. Thấy Nghi Tu đến, nàng ta vội đứng dậy chào, “Muội muội tới lúc nào thế? Ta không kịp cả nghênh đón."
Cát Tường và mấy cung nữ kia vội vàng hành lễ. Nghi Tu cười nhẹ, “Đừng để ý, cứ chơi thoải mái đi. Bản cung đến để trò chuyện với chủ tử các ngươi."
Nói xong, nàng cùng Đoan phi vào trong nội điện. Hai người ngồi đối diện với nhau, cùng nhau phẩm trà. Dư Phong gặp Đoan phi, liền quên đi sự tồn tại của mẫu thân hắn. Hắn cứ quấn nàng ta mãi không thôi.
Chu Nghi Tu làm ra vẻ giận dỗi, “Tiểu tử không có lương tâm! Hắn thấy tỷ tỷ hiền quá, lúc nào cũng ôm lấy tỷ tỷ làm nũng. Người khác nhượng bộ hắn liền làm tới, tính ra cũng không uổng công tỷ tỷ vì hắn mà may mấy bộ quần áo đấy."
Đoan phi khẽ cười, “Bản thân ta nhàn rỗi cả ngày, nếu không vì Phong nhi làm chút đồ thì chẳng còn cách nào khác để giết thời gian. Quần áo ta làm, so ra tốt hơn Nội vụ phủ đưa tới ấy chứ."
“Tỷ tỷ nói đúng. Mỗi khi lấy đồ từ Nội vụ phủ về, muội phải đem giặt rửa thật sạch mới dám cho hắn mặc." Trong lời của Chu Nghi Tu hàm chứa ẩn ý, rằng nàng hiểu được lời của Đoan phi, phải cẩn thận mọi bề.
Đoan phi ôm Dư Phong một lát. Thấy hắn có vẻ buồn ngủ, Nghi Tu liền kêu nhũ mẫu ôm hắn đi.
Phi Hương điện từ trước tới nay bày trí đơn giản, không quá xa hoa. Trên tường treo vài bức tranh sơn thủy, trong đó có một bức phá lệ khác thường, giấy đã ố vàng. Chu Nghi Tu không khỏi thắc mắc, “Không giống như cảnh sắc Trung Nguyên, bức họa kia dường như là phong cảnh của vùng Tái Ngoại."
“Mắt muội tinh thật, đó là vật mà gia phụ tặng cho ta trước khi tiến cung." Giọng nói của Đoan phi thấp thoáng có chút hoài niệm.
Trước khi Đoan phi Tề Nguyệt Tân vào cung, Thái hậu khi đó vẫn còn là Lâm phi. Phụ thân của nàng, Tề Bất Trì, nhiều năm đóng quân ở vùng biên cương, vì triều đình mà gìn giữ giang sơn, có công rất lớn. Tiên đế lo sợ hắn công cao mà kiêu ngạo, người xưa có câu: Tướng ở bên ngoài, lệnh của vua đôi khi không tuân; hoàng đế không ở gần, khó tránh tướng sinh ra tâm tư khác. Vì vậy, Tiên đế hạ lệnh đưa ấu nữ của Tề Bất Trì tiến cung, giao cho Lâm phi nuôi dưỡng, miễn cho hắn đừng có lòng riêng ở bên ngoài.
Cửa cung sâu như biển. Đoan phi từ khi vào cung đã hơn mười năm ròng, kể từ lúc còn để tóc trái đào trẻ thơ, nàng và phụ thân rất lâu rồi không có gặp lại.
Chu Nghi Tu thầm nghĩ chính mình nói sai rồi, tự dưng lại gợi ra chuyện buồn của người khác. Liếc mắt thấy khói trắng trên ly trà lượn lờ, nàng vòng vo chuyển đề tài, “Trà của tỷ tỷ thơm quá, điện Chiêu Dương còn không bằng ấy."
Đoan phi biết nàng cố ý lảng sang chuyện khác nhưng cũng không vạch trần, thuận miệng nói theo, “Muội muội là Quý phi, có cái gì mà không tốt chứ, tự dưng lại để ý trà ở chỗ ta. Ta thấy muội muội đang dỗ ta thì có."
“Nơi này của tỷ tỷ vô cùng thanh nhã, không giống với chỗ người khác, lá trà vì vậy mà hương vị cũng thêm phần thanh mát. Muội muội ở Chiêu Dương điện, Phong nhi cứ huyên náo, muốn phẩm trà cũng chẳng ngồi yên được mà phẩm."
“Phong nhi là đứa trẻ ngoan, ngày sau muội muội ắt có phúc khí." Đoan phi cười nhẹ rồi nói tiếp, “Nghe nói gần đầy, Canh Dung hoa được Hoàng thượng chiếu cố rất nhiều. Trừ Cam Tuyền cung bên Hoàng hậu, người đi Lan Tuyền cư nhiều nhất."
Chu Nghi Tu nói, “Nàng ta đang có thai, tất nhiên không thể so với trước kia, Hoàng thượng chiếu cố nàng ta hơn một chút cũng là chuyện bình thường."
Đoan phi tiếp lời, “Ninh Quý tần dạo này rất hay đến chỗ Hoàng hậu."
Chu Nghi Tu làm như không thèm để ý, nàng hạ chung trà xuống rồi nói, “Nàng ta muốn nịnh bợ Hoàng hậu, tiện thể gặp Hoàng thượng luôn đây mà."
Miêu thị tự cho rằng bản thân mình xinh đẹp tuyệt trần, làm sao chịu hạ mình trước Canh Tĩnh Ngôn chứ? Nàng ta rốt cuộc là đang lợi dụng Chu Nhu Tắc, mượn thời cơ đoạt lấy ân sủng, vậy mà vị Hoàng hậu kia lại cho rằng nàng ta thành thực kính trọng mình.
Nghi Tu thấy sắc mặt Đoan phi điềm tĩnh như thường lệ, trong lời nói không lộ ra chút ý ghen tuông, nàng biết nàng ta đối với Huyền Lăng căn bản không thèm để ý. Huyền Lăng sủng ai hay ghét bỏ ai, Đoan phi đều không quan tâm. Chỉ là không có con, lại khiến nàng ta tiếc nuối trăm bề.
Tác giả :
Sữa Chua Đông Lạnh