Hậu Cung Kế
Chương 1: Lý Già La
Một nữ quản sự ước chừng bốn mươi tuổi, mặc y phục xanh nhạt đi vào trong một gian phòng hảo hạng, nói với người bên trong: “Đại tiểu thư tỉnh chưa?"
Nha hoàn mặc y phục màu hồng nhạt lắc đầu, cùng với quản sự tay chân rón rén đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại. Sau đó hai người đi qua một gian phòng khác.
“Vân mụ mụ yên tâm, ta sai Tử Đằng ở trong phòng nhìn rồi. không có chuyện gì đâu." Đại Mạo cười nói.
“Vậy thì tốt rồi, làm xong việc này, trở về chúng ta đều có công lao." Vân mụ mụ nói: “Thà rằng trên đường vất vả một ít, cũng đừng để ra sự cố."
Đại Mạo gật đầu, cười nói: “Mụ mụ, không nghĩ đến đại tiểu thư lớn lên tại dân dã, dung mạo ngược lại là không tầm thường. Chỉ là Đại Mạo nghĩ không ra, vì sao còn muốn đem theo tên tiểu tử kia về cùng? Như vậy không sợ khiến cho phu nhân không vui sao?"
Vân mụ mụ nói: “Ngươi vẫn chưa có trải đời nhiều, hôm nay mụ mụ liền nói cho ngươi nghe. Để ngươi cũng thêm hiểu biết." Vân mụ mụ rất thích Đại Mạo bên cạnh phu nhân. Bà có con trai, tuổi cũng lớn, đã đến lúc thành gia lập thất, cho nên là có ý đó.
Đại Mạo vội vàng nói: “Kính xin mụ mụ chỉ giáo. Cũng là Đại Mạo có phúc khí." Vân mụ mụ chính là tâm phúc bên cạnh phu nhân. Bình thường có chuyện gì, phu nhân đều cùng Vân mụ mụ thương lượng. Chỉ sợ lão gia cũng không có thân thiết như Vân mụ mụ đâu.
Vân mụ mụ ngồi xuống, tiếp nhận ly trà Đại Mạo đưa cho mình, chậm rãi nói: “Vị đại tiểu thư này của chúng ta a, cùng phu nhân từ nhỏ dã không có ở chung một chỗ. Nay, nếu nàng ta là người trọng tình trọng nghĩa, không phải là bớt đi nhiều phiền toái?"
Đại Mạo cũng là người thông minh, lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Vân mụ mụ. Vị đại tiểu thư này, không phải là phu nhân bọn họ sinh ra. Hơn nữa nói không chừng trong lòng còn có oán hận đối phu nhân cơ. Muốn làm cho nàng ta nghe lời, là phải nghĩ biện pháp. Còn không phải đây sao, biện pháp liền đưa tới cửa.
À, cũng không gọi là biện pháp, hẳn là uy hiếp. Con người a, một khi có uy hiếp, như vậy liền dễ dàng bị người khác khống chế, sẽ tương đối 'Nghe lời'.
Vị đại tiểu thư này, tính tình mềm mềm nhược nhược, nói chuyện đều không dám lớn tiếng. Nhưng khi bọn họ nói ra ý muốn đưa nàng ta trở về thì lại có điều kiện là nhất định phải đem theo vị tiểu biểu đệ kia của nàng ta. Nếu không, tuyệt đối sẽ không cùng bọn họ rời đi. Hơn nữa còn có chút ý tứ là nếu bọn họ cưỡng ép nàng đi, lập tức sẽ liều mạng.
Vì một cái tiểu biểu đệ mà từ yếu đuối trở nên cường ngạnh, chứng tỏ vị tiểu biểu đệ này tại cảm nhận của nàng ta rất trọng yếu.
Vì thế Vân mụ mụ liền biết thời biết thế, đáp ứng yêu cầu của vị đại tiểu thư này. Chung quy, đại tiểu thư về sau là phải đi nơi tốt. Vạn nhất có cái tạo hóa lớn gì, trở nên có quyền có thế thì làm thế nào?
Phu nhân chỉ là kế mẫu của đại tiểu thư, lại không có công ơn nuôi dưỡng, chỉ có nắm giữ người mà nàng ta để ý, mới có thể làm cho nàng ta nhu thuận nghe lời làm một nữ nhi ngoan. Cho nên mang thêm một cái tiểu tử thì có thế nào? Bất quá là dưỡng thêm một kẻ rảnh rỗi, nhà bọn họ lại không phải tiểu hộ nghèo nàn mà nuôi không nổi.
“Mụ mụ quả nhiên cao minh. Đại Mạo đa tạ mụ mụ chỉ điểm!" Đại Mạo thầm nghĩ, quả nhiên gừng càng già càng cay, không phục cũng không được.
Trong chính phòng của khách điếm, một tiểu nha hoàn đã gục xuống bàn ngủ đến không biết trời đất gì.
Người vốn nên đang ngủ say đã đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng gõ hai mạnh một nhẹ thì nhẹ nhàng mở cửa sổ ra. Từ phía bên ngoài cửa sổ, một tiểu nam hài bảy tám tuổi trèo vào.
Nam hài này mặc quần áo tơ lụa phú quý, bộ dạng mi thanh mục tú. Có điều động tác lại cực kỳ linh hoạt, lập tức liền nhảy vào trong phòng mà không một tiếng động.
Tiểu nha hoàn đang ngủ kia một chút cũng không hề hay biết.
“Biểu tỷ, ngươi thật sự nghĩ xong, muốn đi chỗ Võ gia đó sao?" Tiểu nam hài hỏi, dọc theo đường đi bởi vì có người nhìn, hai người bọn họ đều không thể nói chuyện riêng. Nay tại khách điếm mới có cơ hội này.
Về phần tiểu nha hoàn kia, còn phải ngủ say một đoạn thời gian. Hương trong lư còn chưa có đốt xong đâu.
Nữ tử kia cười nói: “Ngươi không bằng lòng đi?"
“Biểu tỷ đi nơi nào, ta liền đi nơi đó. Chỉ là Võ gia kia không phải thứ gì tốt. Ta sợ biểu tỷ đi sẽ bị người khi dễ." Vị Võ lão gia kia, ngại bần hàn ham phú quý. Năm đó thi đậu Tiến sĩ, vì vinh hoa phú quý, liền từ bỏ thê tử Tào Khang, cưới nữ nhi của quan lớn. Từ đó về sau, tiền đồ làm quan một đường thuận lợi.
Đáng thương cho nguyên phối của hắn, người đã lo liệu cho hắn khi bần cùng, chăm sóc cha mẹ già cho hắn thì bị hắn bảo là “Khó sinh mà mất" rồi sắp xếp ở lại nông thôn.
Bởi vì sinh ra không phải nam hài mà là nữ nhi nên vị Võ lão gia này cũng không có coi trọng. Chẳng qua một năm cho người đưa chút ngân lượng, mấy năm nay cha con căn bản cũng chưa từng gặp mặt.
Có điều như thế lại dễ dàng cho Lý Già La làm việc.
Lý Già La nhìn thoáng qua lư hương, nói với tiểu nam hài: “Đi Võ phủ rồi, hai người chúng ta khẳng định là được chia nơi ra ở, chính ngươi phải tự cẩn thận."
Tiểu nam hài gật đầu, nói: “Biểu tỷ, ngươi cứ yên tâm đi. Dù sao, ta cũng là chất nhi của Võ lão gia kia!"
Tiểu nam hài lại tay chân rón rén từ cửa sổ đi ra ngoài. Lý Già La ngồi ở trên giường, giống vừa thức dậy. Nha đầu tựa ở trên bàn ngủ kia cũng vừa vặn tỉnh lại. Nàng nhìn thấy đại tiểu thư đã tại tự mặc quần áo, có chút sợ hãi, có điều lập tức lại nghĩ đại tiểu thư này cũng chỉ là cái người nhát gan, nàng ta cũng không dám nói mình vừa rồi đã ngủ. Không cần để ý lời của nàng ta, cho nên có cái gì phải sợ?
Tuy nhiên mặt ngoài vẫn là làm dáng, nha hoàn Tử Đằng vội chạy đến đầu giường, có chút trách cứ nói: “A nha, đại tiểu thư. Không phải đã nói với người rồi sao. Người muốn đứng dậy, bảo ta một tiếng thì tốt rồi. Người là tiểu thư, là chủ tử, làm sao có thể tự mình mặc quần áo? Nếu như bị Vân mụ mụ biết, chẳng phải là ta sẽ bị quở trách?"
Đại tiểu thư bận rộn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta, ta ở nhà đều là tự mình mặc quần áo, vẫn chưa quen."
“Không quen cũng phải quen, chính người không chú ý, liên lụy đến chúng ta có khi phải chịu phạt." Tử Đằng thấy đại tiểu thư này bị nói lại không dám nói chuyện, trong lòng thống khoái, hơi có chút ý tứ hãnh diện ở bên trong.
Ở trong phủ, những chủ tử kia ai không phải cao cao tại thượng. Bọn họ làm hạ nhân đều là ăn nói khép nép. Nay có một đại tiểu thư ăn nói khép nép đến, cũng không tệ lắm.
Xem đại tiểu thư này, tuy rằng vóc người không tệ nhưng là lại dáng vẻ quê mùa. Sao có thể so với các chủ tử trong phủ? Quả nhiên là nông dân không có kiến thức. Cũng chính là phu nhân nhân từ, mới cho đem nàng ta trở về. Không thì một đời ngốc ở nông thôn, sau đó gả cho một nông phu, trở thành một hoàng kiểm bà (phụ nhân nói nhiều, lắm điều).
Cho nên đại tiểu thư này nếu không biết ơn, thì đó chính là bạch nhãn lang (kẻ vong ơn)!
Lý Già La nhìn vị Tử Đằng này mang theo bộ dáng tiểu thư đi ra ngoài, phỏng chừng trong chốc lát vị Vân mụ mụ kia sẽ lại đây.
Vị Vân mụ mụ này ngược lại là người thâm sâu, dọc theo đường đi đối với mình cái người gọi là 'Đại tiểu thư' này cũng là tẫn hết chức trách, ôn nhu nhỏ nhẹ, so với Tử Đằng này thì hơn gấp trăm lần.
“Đại tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong. Mời tiểu thư đi dùng bữa, đều là thứ tiểu thư thích ăn." Vân mụ mụ tự mình hầu hạ Lý Già La rửa mặt. Cũng may vị đại tiểu thư này mặc dù là sinh ở nông thôn, nhưng từ nhỏ liền biết giữ gìn răng miệng, một hàm răng trắng chỉnh tề. Bằng không, là một hàm răng vàng lại vào ba ra bảy thì cũng không có phúc khí đi theo trở về.
Nhìn vị đại tiểu thư này vốn liếng thật sự rất tốt. Vốn thời điểm Vân mụ mụ tới đây, còn có chút không quá hi vọng. Hiện tại xem ra, kết quả coi như là rất tốt.
Có điều, nếu phu nhân nhìn thấy vị đại tiểu thư này, khẳng định là trong lòng không thoải mái.
Nghĩ tới phu nhân luôn ngầm oán giận, lão gia thường xuyên hoài niệm vị nguyên phối kia, nên phu nhân rất không vui.
Trước kia Vân mụ mụ chỉ cảm thấy, vị phu nhân nguyên phối kia, cùng lắm chỉ là cái nông phụ, cũng bởi vì đã qua đời cho nên ở trong mắt người sống đó là trăm tốt nghìn tốt. Hiện tại thấy vị đại tiểu thư này, Vân mụ mụ biết vị phu nhân nguyên phối kia diện mạo khẳng định không tầm thường, tuyệt đối là một mỹ nhân!
Bất cứ việc gì có lợi liền có tệ a, vóc người tốt, mới hữu dụng. Hi vọng phu nhân không cần vì việc nhỏ làm lỡ đại sự.
---------------------------------------
Phải viết mấy dòng này vì có nhiều bạn thắc mắc về tên nhân vật chính. Các bạn ấy bảo thấy kì, ko hay và muốn mình đổi lại.
OMG, trước khi nói điều đó các bạn nên tìm hiểu thế nào là truyện edit và truyện tự sáng tác, muốn đổi thì các bạn phải tìm tác giả ở bên Trung Quốc ấy ạ =]]] chứ mình chỉ là một editor nhỏ bé, ko đủ năng lực. (mà truyện tiếng Trung đã hoàn rồi nên chắc tác giả cũng ko chiều theo ý các bạn được đâu hihi)
Lúc đầu mình đọc truyện cũng khá sốc với tên của nữ chính và thấy quái quái y như các bạn á. Nhưng sau này mới nhận ra là do mình thiếu hiểu biết mà thôi. Các bạn có thể google cái tên: [Độc Cô Già La - Độc Cô hoàng hậu] để tìm hiểu thêm nhé ^^
Nha hoàn mặc y phục màu hồng nhạt lắc đầu, cùng với quản sự tay chân rón rén đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại. Sau đó hai người đi qua một gian phòng khác.
“Vân mụ mụ yên tâm, ta sai Tử Đằng ở trong phòng nhìn rồi. không có chuyện gì đâu." Đại Mạo cười nói.
“Vậy thì tốt rồi, làm xong việc này, trở về chúng ta đều có công lao." Vân mụ mụ nói: “Thà rằng trên đường vất vả một ít, cũng đừng để ra sự cố."
Đại Mạo gật đầu, cười nói: “Mụ mụ, không nghĩ đến đại tiểu thư lớn lên tại dân dã, dung mạo ngược lại là không tầm thường. Chỉ là Đại Mạo nghĩ không ra, vì sao còn muốn đem theo tên tiểu tử kia về cùng? Như vậy không sợ khiến cho phu nhân không vui sao?"
Vân mụ mụ nói: “Ngươi vẫn chưa có trải đời nhiều, hôm nay mụ mụ liền nói cho ngươi nghe. Để ngươi cũng thêm hiểu biết." Vân mụ mụ rất thích Đại Mạo bên cạnh phu nhân. Bà có con trai, tuổi cũng lớn, đã đến lúc thành gia lập thất, cho nên là có ý đó.
Đại Mạo vội vàng nói: “Kính xin mụ mụ chỉ giáo. Cũng là Đại Mạo có phúc khí." Vân mụ mụ chính là tâm phúc bên cạnh phu nhân. Bình thường có chuyện gì, phu nhân đều cùng Vân mụ mụ thương lượng. Chỉ sợ lão gia cũng không có thân thiết như Vân mụ mụ đâu.
Vân mụ mụ ngồi xuống, tiếp nhận ly trà Đại Mạo đưa cho mình, chậm rãi nói: “Vị đại tiểu thư này của chúng ta a, cùng phu nhân từ nhỏ dã không có ở chung một chỗ. Nay, nếu nàng ta là người trọng tình trọng nghĩa, không phải là bớt đi nhiều phiền toái?"
Đại Mạo cũng là người thông minh, lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Vân mụ mụ. Vị đại tiểu thư này, không phải là phu nhân bọn họ sinh ra. Hơn nữa nói không chừng trong lòng còn có oán hận đối phu nhân cơ. Muốn làm cho nàng ta nghe lời, là phải nghĩ biện pháp. Còn không phải đây sao, biện pháp liền đưa tới cửa.
À, cũng không gọi là biện pháp, hẳn là uy hiếp. Con người a, một khi có uy hiếp, như vậy liền dễ dàng bị người khác khống chế, sẽ tương đối 'Nghe lời'.
Vị đại tiểu thư này, tính tình mềm mềm nhược nhược, nói chuyện đều không dám lớn tiếng. Nhưng khi bọn họ nói ra ý muốn đưa nàng ta trở về thì lại có điều kiện là nhất định phải đem theo vị tiểu biểu đệ kia của nàng ta. Nếu không, tuyệt đối sẽ không cùng bọn họ rời đi. Hơn nữa còn có chút ý tứ là nếu bọn họ cưỡng ép nàng đi, lập tức sẽ liều mạng.
Vì một cái tiểu biểu đệ mà từ yếu đuối trở nên cường ngạnh, chứng tỏ vị tiểu biểu đệ này tại cảm nhận của nàng ta rất trọng yếu.
Vì thế Vân mụ mụ liền biết thời biết thế, đáp ứng yêu cầu của vị đại tiểu thư này. Chung quy, đại tiểu thư về sau là phải đi nơi tốt. Vạn nhất có cái tạo hóa lớn gì, trở nên có quyền có thế thì làm thế nào?
Phu nhân chỉ là kế mẫu của đại tiểu thư, lại không có công ơn nuôi dưỡng, chỉ có nắm giữ người mà nàng ta để ý, mới có thể làm cho nàng ta nhu thuận nghe lời làm một nữ nhi ngoan. Cho nên mang thêm một cái tiểu tử thì có thế nào? Bất quá là dưỡng thêm một kẻ rảnh rỗi, nhà bọn họ lại không phải tiểu hộ nghèo nàn mà nuôi không nổi.
“Mụ mụ quả nhiên cao minh. Đại Mạo đa tạ mụ mụ chỉ điểm!" Đại Mạo thầm nghĩ, quả nhiên gừng càng già càng cay, không phục cũng không được.
Trong chính phòng của khách điếm, một tiểu nha hoàn đã gục xuống bàn ngủ đến không biết trời đất gì.
Người vốn nên đang ngủ say đã đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng gõ hai mạnh một nhẹ thì nhẹ nhàng mở cửa sổ ra. Từ phía bên ngoài cửa sổ, một tiểu nam hài bảy tám tuổi trèo vào.
Nam hài này mặc quần áo tơ lụa phú quý, bộ dạng mi thanh mục tú. Có điều động tác lại cực kỳ linh hoạt, lập tức liền nhảy vào trong phòng mà không một tiếng động.
Tiểu nha hoàn đang ngủ kia một chút cũng không hề hay biết.
“Biểu tỷ, ngươi thật sự nghĩ xong, muốn đi chỗ Võ gia đó sao?" Tiểu nam hài hỏi, dọc theo đường đi bởi vì có người nhìn, hai người bọn họ đều không thể nói chuyện riêng. Nay tại khách điếm mới có cơ hội này.
Về phần tiểu nha hoàn kia, còn phải ngủ say một đoạn thời gian. Hương trong lư còn chưa có đốt xong đâu.
Nữ tử kia cười nói: “Ngươi không bằng lòng đi?"
“Biểu tỷ đi nơi nào, ta liền đi nơi đó. Chỉ là Võ gia kia không phải thứ gì tốt. Ta sợ biểu tỷ đi sẽ bị người khi dễ." Vị Võ lão gia kia, ngại bần hàn ham phú quý. Năm đó thi đậu Tiến sĩ, vì vinh hoa phú quý, liền từ bỏ thê tử Tào Khang, cưới nữ nhi của quan lớn. Từ đó về sau, tiền đồ làm quan một đường thuận lợi.
Đáng thương cho nguyên phối của hắn, người đã lo liệu cho hắn khi bần cùng, chăm sóc cha mẹ già cho hắn thì bị hắn bảo là “Khó sinh mà mất" rồi sắp xếp ở lại nông thôn.
Bởi vì sinh ra không phải nam hài mà là nữ nhi nên vị Võ lão gia này cũng không có coi trọng. Chẳng qua một năm cho người đưa chút ngân lượng, mấy năm nay cha con căn bản cũng chưa từng gặp mặt.
Có điều như thế lại dễ dàng cho Lý Già La làm việc.
Lý Già La nhìn thoáng qua lư hương, nói với tiểu nam hài: “Đi Võ phủ rồi, hai người chúng ta khẳng định là được chia nơi ra ở, chính ngươi phải tự cẩn thận."
Tiểu nam hài gật đầu, nói: “Biểu tỷ, ngươi cứ yên tâm đi. Dù sao, ta cũng là chất nhi của Võ lão gia kia!"
Tiểu nam hài lại tay chân rón rén từ cửa sổ đi ra ngoài. Lý Già La ngồi ở trên giường, giống vừa thức dậy. Nha đầu tựa ở trên bàn ngủ kia cũng vừa vặn tỉnh lại. Nàng nhìn thấy đại tiểu thư đã tại tự mặc quần áo, có chút sợ hãi, có điều lập tức lại nghĩ đại tiểu thư này cũng chỉ là cái người nhát gan, nàng ta cũng không dám nói mình vừa rồi đã ngủ. Không cần để ý lời của nàng ta, cho nên có cái gì phải sợ?
Tuy nhiên mặt ngoài vẫn là làm dáng, nha hoàn Tử Đằng vội chạy đến đầu giường, có chút trách cứ nói: “A nha, đại tiểu thư. Không phải đã nói với người rồi sao. Người muốn đứng dậy, bảo ta một tiếng thì tốt rồi. Người là tiểu thư, là chủ tử, làm sao có thể tự mình mặc quần áo? Nếu như bị Vân mụ mụ biết, chẳng phải là ta sẽ bị quở trách?"
Đại tiểu thư bận rộn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta, ta ở nhà đều là tự mình mặc quần áo, vẫn chưa quen."
“Không quen cũng phải quen, chính người không chú ý, liên lụy đến chúng ta có khi phải chịu phạt." Tử Đằng thấy đại tiểu thư này bị nói lại không dám nói chuyện, trong lòng thống khoái, hơi có chút ý tứ hãnh diện ở bên trong.
Ở trong phủ, những chủ tử kia ai không phải cao cao tại thượng. Bọn họ làm hạ nhân đều là ăn nói khép nép. Nay có một đại tiểu thư ăn nói khép nép đến, cũng không tệ lắm.
Xem đại tiểu thư này, tuy rằng vóc người không tệ nhưng là lại dáng vẻ quê mùa. Sao có thể so với các chủ tử trong phủ? Quả nhiên là nông dân không có kiến thức. Cũng chính là phu nhân nhân từ, mới cho đem nàng ta trở về. Không thì một đời ngốc ở nông thôn, sau đó gả cho một nông phu, trở thành một hoàng kiểm bà (phụ nhân nói nhiều, lắm điều).
Cho nên đại tiểu thư này nếu không biết ơn, thì đó chính là bạch nhãn lang (kẻ vong ơn)!
Lý Già La nhìn vị Tử Đằng này mang theo bộ dáng tiểu thư đi ra ngoài, phỏng chừng trong chốc lát vị Vân mụ mụ kia sẽ lại đây.
Vị Vân mụ mụ này ngược lại là người thâm sâu, dọc theo đường đi đối với mình cái người gọi là 'Đại tiểu thư' này cũng là tẫn hết chức trách, ôn nhu nhỏ nhẹ, so với Tử Đằng này thì hơn gấp trăm lần.
“Đại tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong. Mời tiểu thư đi dùng bữa, đều là thứ tiểu thư thích ăn." Vân mụ mụ tự mình hầu hạ Lý Già La rửa mặt. Cũng may vị đại tiểu thư này mặc dù là sinh ở nông thôn, nhưng từ nhỏ liền biết giữ gìn răng miệng, một hàm răng trắng chỉnh tề. Bằng không, là một hàm răng vàng lại vào ba ra bảy thì cũng không có phúc khí đi theo trở về.
Nhìn vị đại tiểu thư này vốn liếng thật sự rất tốt. Vốn thời điểm Vân mụ mụ tới đây, còn có chút không quá hi vọng. Hiện tại xem ra, kết quả coi như là rất tốt.
Có điều, nếu phu nhân nhìn thấy vị đại tiểu thư này, khẳng định là trong lòng không thoải mái.
Nghĩ tới phu nhân luôn ngầm oán giận, lão gia thường xuyên hoài niệm vị nguyên phối kia, nên phu nhân rất không vui.
Trước kia Vân mụ mụ chỉ cảm thấy, vị phu nhân nguyên phối kia, cùng lắm chỉ là cái nông phụ, cũng bởi vì đã qua đời cho nên ở trong mắt người sống đó là trăm tốt nghìn tốt. Hiện tại thấy vị đại tiểu thư này, Vân mụ mụ biết vị phu nhân nguyên phối kia diện mạo khẳng định không tầm thường, tuyệt đối là một mỹ nhân!
Bất cứ việc gì có lợi liền có tệ a, vóc người tốt, mới hữu dụng. Hi vọng phu nhân không cần vì việc nhỏ làm lỡ đại sự.
---------------------------------------
Phải viết mấy dòng này vì có nhiều bạn thắc mắc về tên nhân vật chính. Các bạn ấy bảo thấy kì, ko hay và muốn mình đổi lại.
OMG, trước khi nói điều đó các bạn nên tìm hiểu thế nào là truyện edit và truyện tự sáng tác, muốn đổi thì các bạn phải tìm tác giả ở bên Trung Quốc ấy ạ =]]] chứ mình chỉ là một editor nhỏ bé, ko đủ năng lực. (mà truyện tiếng Trung đã hoàn rồi nên chắc tác giả cũng ko chiều theo ý các bạn được đâu hihi)
Lúc đầu mình đọc truyện cũng khá sốc với tên của nữ chính và thấy quái quái y như các bạn á. Nhưng sau này mới nhận ra là do mình thiếu hiểu biết mà thôi. Các bạn có thể google cái tên: [Độc Cô Già La - Độc Cô hoàng hậu] để tìm hiểu thêm nhé ^^
Tác giả :
Lý Hảo