Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam
Quyển 2 - Chương 1: Mới tới thanh châu
Thanh Châu.
Thanh Châu là Phượng Hoàng quốc cùng Thiên Tiệm quốc, Thương Ngô quốc tam quốc giao giới biên cảnh thành, từ xưa đến nay, đều là Phượng Hoàng quốc binh gia trọng địa, vị trí cực kỳ quan trọng, trước vẫn do Quân Phi Vân làm tổng binh, ở Quân Phi Vân bị nữ hoàng bệ hạ hồi kinh hậu, liền do tướng quân thành Thanh Châu Ngô Chính thay chức vị tổng binh này.
Mấy ngày trước, nữ hoàng bệ hạ nhận được mật báo, nói Ngô Chính vừa mới thông đồng với địch bán nước, mưu đồ bí mật phản xử, thỉnh nữ hoàng bệ hạ cấp tốc phái người ngăn cản. Cũng bởi vậy mới có Quân Phi Vũ 1 chuyến hành trình tới Thanh Châu này.
Đây sẽ là 1 hành trình nguy hiểm, quá ép, con chó kia luôn luôn sẽ nhảy tường, 1 khi phát điên lên đến sẽ làm ra những thứ sự gì, ai có thể dự liệu.
Quân Phi Vũ bọn họ lo lắng ko phải là ko có lý do, lúc này, mặc dù đã 30, vóc người khôi ngô nghiêm chính ngay thẳng tro quân doanh ở của mình, vẻ mặt nghiêm túc phân phó tướng sĩ phía dưới- Gần đây ta nhận được mật báo, nói có quân địch tiềm nhập Thanh Châu thành chúng ta, các ngươi hiện phải thay phiên ở Thanh Châu thành thường xuyên tuần tra, phát hiện nhân vật khả nghi, liền bắt lại hỏi minh bạch cho ta, rõ chưa?
_ Minh bạch!
Ngô Chính vừa mới vung tay lên, chúng tướng sĩ liền chỉnh tề mau lẹ lui ra ngoài, theo bọn họ dáng người đó có thể thấy được, Ngô Chính vừa mới mang binh đúng là có 1 bộ dạng trầm tư.
Nhìn các tướng sĩ của mình đi, Ngô Chính vừa mới ngồi trở lại trên suất vị của mình, phủ trán trầm tư.
Hắn kia trương tứ phương trên mặt, biểu tình lúc cười, lúc bi, cuối cùng hắn lặng yên đọc lên 1 câu- Phi Vân, ngươi chết ko minh bạch! Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi, dù cho báo ko được thù, ta cũng muốn kéo thêm vài người đền mạng cho ngươi, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ rất nhanh sẽ xuống theo ngươi, chờ ta!
Quân Phi Vân lúc trước từng sống ở Thanh Châu, 1 mực vì Thanh Châu phụ trách chức tổng binh, Ngô Chính thì vì nàng nguyện làm phó tướng, 2 người thường xuyên qua lại liền có cảm tình.
Đương nhiên, Ngô Chính là cực kỳ yêu này Quân Phi Vân tư thế oai hùng hiên ngang thái tử gia.
Thế nhưng, Quân Phi Vân đến tột cùng là coi hắn là tịch mịch, hay là thật hết sức thích hắn, lại được đánh thượng 1 dấu chấm hỏi.
Nhưng mặc kệ nàng thế nào đối đãi Ngô Chính hắn, Ngô Chính vẫn luôn tận lòng vì nàng, lại là vì nàng trả giá tất cả dù là cái chết đối với hắn cũng 1 loại cam tâm rồi.
Từ lúc nhận được tro kinh truyền ra tin tức thái tử đã chết, hắn tròn khóc rống 3 ngày 3 đêm, ngày thứ 4, hắn theo tro thống khổ tỉnh táo lại, hắn liền phát thệ, nhất định sẽ thay Quân Phi Vân báo thù, hắn muốn cho nữ hoàng bệ hạ hối hận giết Quân Phi Vân, hắn muốn cho nhiều hơn máu đến tế an ủi vong linh Quân Phi Vân.
…
Vì là nơi tam quốc giao giới, thành Thanh Châu vốn ko có chiến tranh, vãng lai mậu dịch phi thường phồn vinh, trên đường phố 2 bên cửa hàng san sát, người trên đường lưu càng lưu ko thôi, 1 bộ phồn hoa thịnh thế chi tượng.
Có người địa phương thì có thương cơ, loại này giao giới chi thành liền càng ko cần phải nói, ở Thanh Châu thành khách qua đường dừng lại còn nhiều hơn nữa, mà tro đó nơi náo nhiệt nhất, liền tửu lâu cùng khách điếm, bát quái tin tức đương cũng nhiều hơn nữa.
Phúc Mãn lâu, là tửu lâu lớn nhất xa hoa nhất bên tro Thanh Châu thành, do trà lâu với khách sạn nhất thể tổng hợp lại thành tửu lâu.
Ko có ai biết tửu lâu này đại lão bản là ai, chỉ biết là có 1 chưởng quầy gọi là Mã Phúc, do hắn phụ trách toàn bộ tửu lâu vận chuyển buôn bán.
Mã Phúc là 1 trung niên nhân tuổi chừng 40, vóc người ục ịch, trên mặt đầy đặn ánh mắt mị thành 1 đường chỉ dài, cười rộ lên càng thấy răng ko gặp mắt, mặc dù cười đến tượng cái phật Di Lặc, nhưng cặp mắt kia từ khe hở hẹp lý tiết lộ ra tới tinh quang, lại ko dung còn hay dò xét lặt vặt.
Phúc Mãn lâu từ 2 năm trước khai trương đến nay, coi như là xuôi gió xuôi nước qua 2 năm, tro ngày thường, Mã Phúc cũng thích làm điểm việc thiện, phóng lương cứu tế cùng khổ bách tính, bình thường ai có 1 chuyện cực khổ, chỉ cần yêu cầu đến Mã Phúc, hắn nhất định sẽ giúp ngươi xử lý được thỏa thỏa đáng đương.
Bây giờ Thanh Châu thành người nhắc tới Phúc Mãn lâu Mã Phúc, ko người ko biết, ko người ko hiểu, thả mỗi người tống hắn 1 tên hiệu. . ."Mã Đại Thiện". (Kỳ thực mỗ muốn gọi hắn Mã Đại Soái, sợ thân môn lại văng, đành phải đổi thành Mã Đại Thiện)
Hắn có 1 đặc điểm, chính là kia giọng đặc biệt lượng, nghe 1 chút, này nghe như đang rống lên!
_ Tiểu Tam nhi, còn ko mau 1 chút qua đây chào hỏi khách khứa?
Đang ở quầy hàng kiểm kê sổ sách ngày hôm qua Mã Phúc lợi mắt 1 ngắm, liền thấy cửa có 1 khách nhân xuống ngựa phong, hướng lâu nội đi tới, lập tức hướng nội đường giương giọng hô 1 câu, lại vùi đầu tiếp tục tính toán của hắn .
Đột nhiên, tay hắn ngừng lại, ánh mắt lại giơ lên, lần thứ 2 nhìn về phía cạnh cửa, hắn biết vừa tro lòng sinh ra cảm giác khác thường là cái gì, kia tiến tới lâu này 1 lớn 1 nhỏ 2 nam nhân, bộ dạng thật sự là quá tuấn! Tuấn được đủ để cho bất luận kẻ nào vừa thấy khó quên!
Mị thành 1 đường chỉ lợi mắt lại 1 ngắm, hắn liền ngắm ra khỏi bên tro môn đạo, này 1 lớn 1 nhỏ khẳng định ko phải người thường, xem bọn hắn kia mặc trên người vân cẩm, xem bọn hắn bên hông đỗ ngọc bội kia, lại xem bọn hắn kia toàn thân phát ra quý khí, Mã Phúc lập tức ở tro lòng hạ phán đoán, này 2 người này phải nhất định chính mình tự mình tiếp đón.
Hắn liền sổ sách cũng bất chấp quên đi, mập mạp thân thể lập tức theo phía sau quầy đi ra, cười đến mặt mày loan loan- Khách quan hảo, ko biết hai vị là dùng bữa hay là ở trọ?
Vị nam nhân lớn tuổi kia, diện mạo tuấn mỹ được quá phận, kia làn da mềm mại như nước có thể so với nữ nhân, ko, nam nhân trước mắt này bộ dạng so với nữ nhân còn muốn mỹ hơn, còn muốn nước nộn hơn, thanh âm kia cũng đặc biệt tro sáng dễ nghe, Mã Phúc thấy có chút mê li, tro lỗ tai luôn bay lời nàng nói- Chúng ta ăn cơm trước, lại ở trọ trước tiên lên cho ta mấy thức ăn ngon, lại đến 1 gian phòng hảo hạng.
Mã Phúc nhìn ra được thất thần, đột nhiên nghe được 1 tiếng kiều giòn khẽ quát- Tên mập chết bầm, ngươi nhìn nữa, ta đem ánh mắt ngươi cấp móc ra.
Mã Phúc này mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu nhìn thấy cái tiểu nho nhỏ nam nhân kia chính giận trừng mắt hắn, mặc dù tuổi còn nhỏ, thân ảnh cũng tiểu, nhưng toàn thân lộ ra quý khí cùng sát khí, lại làm cho lâu lẫn vào xã hội Mã Phúc đều cảm thấy kinh hãi.
Mã Phúc xét nhan quan sắc co được dãn được bản lĩnh xác thực lợi hại, hắn lập tức hướng tuấn nam tuổi trẻ xin lỗi cười- Thật ko có ý tứ, là tại hạ thất thố!- Lập tức dùng hắn vang dội giọng cung kính hỏi- 2 vị khách quan, trên lầu có sương phòng thanh tĩnh hơn, 2 vị có phải hay ko muốn tới ngồi?
Tuổi trẻ tuấn nam lắc đầu- Ko cần, chúng ta ngồi ở dưới đây là được, cho ta 1 vị trí sát cửa sổ.
Mã Phúc liếc 1 cái 4 phía, phát hiện sở hữu thực khách đều cùng hắn như nhau, chính đem sở hữu lực chú ý tập trung ở trên người 1 lớn 1 nhỏ này, tro đó còn có 1 tên là yêu thích nam nhân nổi tiếng khắp Thanh Châu…Thiên Lôi
Này Thiên Lôi thích ngồi ở dưới đại đường này nguyên nhân, chính là vì tìm kiếm mục tiêu, bất quá, hắn ko ở tro điếm động thủ, bình thường đều là đến bên ngoài mới động thủ, vì thế, đối Phúc Mãn lâu còn là ko có ảnh hưởng gì.
Nhưng bây giờ nhìn hắn ko kiêng nể gì cả nhìn chằm chằm tuấn nam tuổi trẻ này, hắn vẫn là nhịn ko được nhíu nhíu mày, tìm cái vị trí sát cửa sổ rời xa Thiên Lôi dẫn này 1 lớn 1 nhỏ tới đó- 2 vị khách quan, bên này thỉnh!
Này 1 lớn 1 nhỏ, chính là thoát khỏi mọi người bảo hộ 2 mẹ con Quân Phi Vũ cùng Quân Phi Long đối với Quân Phi Long mà nói, chỉ có thoát khỏi các cha bảo hộ, hắn bản sắc anh hùng mới có đất dụng võ! Vì thế, ở lúc Quân Phi Vũ 1 tỏ vẻ muốn vi phục xuất tuần, hắn liền giơ tay giơ chân tỏ vẻ tuyệt đối ủng hộ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải dẫn hắn cùng tiến lên lộ.
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, đi tuần vệ đội ở trên đường sẽ đi chậm 1 chút, mà 2 mẹ con nàng chí ít có thể so với đi tuần vệ đội tới trước 2 ngày.
Bọn họ mục đích tới Thanh Châu này, đơn giản chính là tới trước quan sát tình huống, sợ lúc thực sự vệ đội đến, sở hữu chứng cứ đều bị hủy diệt, đến lúc đó muốn tìm Ngô Chính se gặp phiền phức, liền ko dễ dàng.
Quân Phi Vũ cùng Quân Phi Long từ từ uống trà, 1 bên để ý 4 phía nói chuyện với nhau trung truyền đến tin tức.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng bị trên đường cái kia 2 hàng tuần tra bàng cấp hấp dẫn ở, nhìn bọn họ đi tới đi lui, đột nhiên tiến lên đem 1 nam nhân thân hắc y, đầu đội đấu lạp (Chắc các nàng hay đọc ngôn tình cổ đại or xuyên ko đều bít cái này rồi ha), thân bối trường kiếm vây lại.
Quân Phi Vũ nghe được kia 1 người dẫn đầu tro quân đội đang hỏi- Đem ngươi bài đĩa lấy ra!
Ở Phượng Hoàng quốc, mỗi 1 người ra vào đều có 1 loại tựa như chứng minh thư gọi là bài đĩa, kia dẫn đầu nói như vậy, chính là muốn tra thân phận của hắn, bọn họ rốt cuộc là đang tìm người? Còn là vì cái gì muốn biến thành như vậy? Chẳng lẽ bọn họ ko biết làm như vậy, sẽ làm bách tính lòng người bàng hoàng sao?
_ Ta sẽ ko lấy ra, thì ngươi làm gì ta?
1 tiếng mang theo chẳng đáng quát lạnh thanh, kéo mạch suy nghĩ Quân Phi Vũ, môi của nàng giác câu dẫn ra mỉm cười.
Quân Phi Long nhẹ xuy 1 tiếng- Này ngu ngốc, nhìn người ko điểm ánh mắt, nam nhân như vậy bọn họ cũng dám trêu chọc, thực sự là muốn chết!
Này quân ngũ tro thành bị dân chúng nuông chiều, ai dám như vậy chống đối bọn họ kia! Kia hắc y đấu lạp nam ko thể nghi ngờ là chọc tổ ong vò vẽ, này quân ngũ cả đám sắc mặt đều khó là coi.
Dẫn đầu người nam nhân kia cười lạnh 1 tiếng- Ko lấy ra bài đĩa chứng minh thân phận của ngươi, lại ko phối hợp kiểm tra, kia liền theo chúng ta đi 1 chuyến.
Hắc y nam lại là xuy cười 1 tiếng- Vậy cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh hay ko mời ta tới đó!
Nói xong, thân hình của hắn chợt lóe, đơn giản liền nhảy ra khỏi đội tuần tra binh vây quanh, lại quay đầu lại nhìn kia đội tuần vệ quân, làm như 1 chút cũng chẳng đáng để ý.
Hắn đấu lạp đắp rất hạ, thấy ko rõ mặt của hắn, Quân Phi Vũ chỉ có thể nhìn đến hắn khóe môi sinh kia mạt mang theo châm chọc cười.
Cái kia dẫn đầu bị nam nhân áo đen bày ra thái độ chẳng đáng nói cấp tức giận đến xanh mặt, vung tay lên- Các huynh đệ, lên cho ta!
Tuần người của vệ đội cầm tro tay trường thương, cả đám mang theo ngoan kính, sắc bén mũi đao hướng phía trên người người hắc y đâm tới.
Nam nhân áo đen thế nhưng thân hình xoay tròn, như đinh ốc bay thẳng thượng ko trung, thân thể lại đang tro nháy mắt sau này lại đáp xuống, Quân Phi Vũ chỉ thấy hắn 2 chân liên hoàn đá, cả đám binh sĩ đều bị hắn đá ngã xuống đất, liền 1 hơi cũng ko có 1 chút, 1 đội 8 người tuần vệ, cũng đã toàn bộ ngã xuống dưới chân của hắn, chỉ còn lại có 1 tuần vệ đội dẫn đầu ở nơi đó ngốc đứng.
Nam nhân áo đen trước khi đi, còn đối kia dẫn đầu bỏ lại 1 câu- Dài quá ánh mắt sẽ nhận biết thanh người, hôm nay đại gia ta còn có việc, sẽ ko cùng các ngươi chơi, lần tới lại nếu còn rơi vào tro tay của ta, đã có thể ko chỉ là vui đùa 1 chút .
Nam nhân áo đen đang muốn xoay người rời đi, lại đột nhiên phát hiện phía trước đứng 1 người nam nhân mặc quân phục, chính vẻ mặt lãnh khốc nhìn hắn- Đả thương người liền muốn đi, ko dễ dàng như vậy!
Ngồi ở tro điếm Quân Phi Vũ vừa nhìn người nọ, lập tức kinh hô nói nhỏ- Diệp Phong?
Thanh Châu là Phượng Hoàng quốc cùng Thiên Tiệm quốc, Thương Ngô quốc tam quốc giao giới biên cảnh thành, từ xưa đến nay, đều là Phượng Hoàng quốc binh gia trọng địa, vị trí cực kỳ quan trọng, trước vẫn do Quân Phi Vân làm tổng binh, ở Quân Phi Vân bị nữ hoàng bệ hạ hồi kinh hậu, liền do tướng quân thành Thanh Châu Ngô Chính thay chức vị tổng binh này.
Mấy ngày trước, nữ hoàng bệ hạ nhận được mật báo, nói Ngô Chính vừa mới thông đồng với địch bán nước, mưu đồ bí mật phản xử, thỉnh nữ hoàng bệ hạ cấp tốc phái người ngăn cản. Cũng bởi vậy mới có Quân Phi Vũ 1 chuyến hành trình tới Thanh Châu này.
Đây sẽ là 1 hành trình nguy hiểm, quá ép, con chó kia luôn luôn sẽ nhảy tường, 1 khi phát điên lên đến sẽ làm ra những thứ sự gì, ai có thể dự liệu.
Quân Phi Vũ bọn họ lo lắng ko phải là ko có lý do, lúc này, mặc dù đã 30, vóc người khôi ngô nghiêm chính ngay thẳng tro quân doanh ở của mình, vẻ mặt nghiêm túc phân phó tướng sĩ phía dưới- Gần đây ta nhận được mật báo, nói có quân địch tiềm nhập Thanh Châu thành chúng ta, các ngươi hiện phải thay phiên ở Thanh Châu thành thường xuyên tuần tra, phát hiện nhân vật khả nghi, liền bắt lại hỏi minh bạch cho ta, rõ chưa?
_ Minh bạch!
Ngô Chính vừa mới vung tay lên, chúng tướng sĩ liền chỉnh tề mau lẹ lui ra ngoài, theo bọn họ dáng người đó có thể thấy được, Ngô Chính vừa mới mang binh đúng là có 1 bộ dạng trầm tư.
Nhìn các tướng sĩ của mình đi, Ngô Chính vừa mới ngồi trở lại trên suất vị của mình, phủ trán trầm tư.
Hắn kia trương tứ phương trên mặt, biểu tình lúc cười, lúc bi, cuối cùng hắn lặng yên đọc lên 1 câu- Phi Vân, ngươi chết ko minh bạch! Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi, dù cho báo ko được thù, ta cũng muốn kéo thêm vài người đền mạng cho ngươi, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ rất nhanh sẽ xuống theo ngươi, chờ ta!
Quân Phi Vân lúc trước từng sống ở Thanh Châu, 1 mực vì Thanh Châu phụ trách chức tổng binh, Ngô Chính thì vì nàng nguyện làm phó tướng, 2 người thường xuyên qua lại liền có cảm tình.
Đương nhiên, Ngô Chính là cực kỳ yêu này Quân Phi Vân tư thế oai hùng hiên ngang thái tử gia.
Thế nhưng, Quân Phi Vân đến tột cùng là coi hắn là tịch mịch, hay là thật hết sức thích hắn, lại được đánh thượng 1 dấu chấm hỏi.
Nhưng mặc kệ nàng thế nào đối đãi Ngô Chính hắn, Ngô Chính vẫn luôn tận lòng vì nàng, lại là vì nàng trả giá tất cả dù là cái chết đối với hắn cũng 1 loại cam tâm rồi.
Từ lúc nhận được tro kinh truyền ra tin tức thái tử đã chết, hắn tròn khóc rống 3 ngày 3 đêm, ngày thứ 4, hắn theo tro thống khổ tỉnh táo lại, hắn liền phát thệ, nhất định sẽ thay Quân Phi Vân báo thù, hắn muốn cho nữ hoàng bệ hạ hối hận giết Quân Phi Vân, hắn muốn cho nhiều hơn máu đến tế an ủi vong linh Quân Phi Vân.
…
Vì là nơi tam quốc giao giới, thành Thanh Châu vốn ko có chiến tranh, vãng lai mậu dịch phi thường phồn vinh, trên đường phố 2 bên cửa hàng san sát, người trên đường lưu càng lưu ko thôi, 1 bộ phồn hoa thịnh thế chi tượng.
Có người địa phương thì có thương cơ, loại này giao giới chi thành liền càng ko cần phải nói, ở Thanh Châu thành khách qua đường dừng lại còn nhiều hơn nữa, mà tro đó nơi náo nhiệt nhất, liền tửu lâu cùng khách điếm, bát quái tin tức đương cũng nhiều hơn nữa.
Phúc Mãn lâu, là tửu lâu lớn nhất xa hoa nhất bên tro Thanh Châu thành, do trà lâu với khách sạn nhất thể tổng hợp lại thành tửu lâu.
Ko có ai biết tửu lâu này đại lão bản là ai, chỉ biết là có 1 chưởng quầy gọi là Mã Phúc, do hắn phụ trách toàn bộ tửu lâu vận chuyển buôn bán.
Mã Phúc là 1 trung niên nhân tuổi chừng 40, vóc người ục ịch, trên mặt đầy đặn ánh mắt mị thành 1 đường chỉ dài, cười rộ lên càng thấy răng ko gặp mắt, mặc dù cười đến tượng cái phật Di Lặc, nhưng cặp mắt kia từ khe hở hẹp lý tiết lộ ra tới tinh quang, lại ko dung còn hay dò xét lặt vặt.
Phúc Mãn lâu từ 2 năm trước khai trương đến nay, coi như là xuôi gió xuôi nước qua 2 năm, tro ngày thường, Mã Phúc cũng thích làm điểm việc thiện, phóng lương cứu tế cùng khổ bách tính, bình thường ai có 1 chuyện cực khổ, chỉ cần yêu cầu đến Mã Phúc, hắn nhất định sẽ giúp ngươi xử lý được thỏa thỏa đáng đương.
Bây giờ Thanh Châu thành người nhắc tới Phúc Mãn lâu Mã Phúc, ko người ko biết, ko người ko hiểu, thả mỗi người tống hắn 1 tên hiệu. . ."Mã Đại Thiện". (Kỳ thực mỗ muốn gọi hắn Mã Đại Soái, sợ thân môn lại văng, đành phải đổi thành Mã Đại Thiện)
Hắn có 1 đặc điểm, chính là kia giọng đặc biệt lượng, nghe 1 chút, này nghe như đang rống lên!
_ Tiểu Tam nhi, còn ko mau 1 chút qua đây chào hỏi khách khứa?
Đang ở quầy hàng kiểm kê sổ sách ngày hôm qua Mã Phúc lợi mắt 1 ngắm, liền thấy cửa có 1 khách nhân xuống ngựa phong, hướng lâu nội đi tới, lập tức hướng nội đường giương giọng hô 1 câu, lại vùi đầu tiếp tục tính toán của hắn .
Đột nhiên, tay hắn ngừng lại, ánh mắt lại giơ lên, lần thứ 2 nhìn về phía cạnh cửa, hắn biết vừa tro lòng sinh ra cảm giác khác thường là cái gì, kia tiến tới lâu này 1 lớn 1 nhỏ 2 nam nhân, bộ dạng thật sự là quá tuấn! Tuấn được đủ để cho bất luận kẻ nào vừa thấy khó quên!
Mị thành 1 đường chỉ lợi mắt lại 1 ngắm, hắn liền ngắm ra khỏi bên tro môn đạo, này 1 lớn 1 nhỏ khẳng định ko phải người thường, xem bọn hắn kia mặc trên người vân cẩm, xem bọn hắn bên hông đỗ ngọc bội kia, lại xem bọn hắn kia toàn thân phát ra quý khí, Mã Phúc lập tức ở tro lòng hạ phán đoán, này 2 người này phải nhất định chính mình tự mình tiếp đón.
Hắn liền sổ sách cũng bất chấp quên đi, mập mạp thân thể lập tức theo phía sau quầy đi ra, cười đến mặt mày loan loan- Khách quan hảo, ko biết hai vị là dùng bữa hay là ở trọ?
Vị nam nhân lớn tuổi kia, diện mạo tuấn mỹ được quá phận, kia làn da mềm mại như nước có thể so với nữ nhân, ko, nam nhân trước mắt này bộ dạng so với nữ nhân còn muốn mỹ hơn, còn muốn nước nộn hơn, thanh âm kia cũng đặc biệt tro sáng dễ nghe, Mã Phúc thấy có chút mê li, tro lỗ tai luôn bay lời nàng nói- Chúng ta ăn cơm trước, lại ở trọ trước tiên lên cho ta mấy thức ăn ngon, lại đến 1 gian phòng hảo hạng.
Mã Phúc nhìn ra được thất thần, đột nhiên nghe được 1 tiếng kiều giòn khẽ quát- Tên mập chết bầm, ngươi nhìn nữa, ta đem ánh mắt ngươi cấp móc ra.
Mã Phúc này mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu nhìn thấy cái tiểu nho nhỏ nam nhân kia chính giận trừng mắt hắn, mặc dù tuổi còn nhỏ, thân ảnh cũng tiểu, nhưng toàn thân lộ ra quý khí cùng sát khí, lại làm cho lâu lẫn vào xã hội Mã Phúc đều cảm thấy kinh hãi.
Mã Phúc xét nhan quan sắc co được dãn được bản lĩnh xác thực lợi hại, hắn lập tức hướng tuấn nam tuổi trẻ xin lỗi cười- Thật ko có ý tứ, là tại hạ thất thố!- Lập tức dùng hắn vang dội giọng cung kính hỏi- 2 vị khách quan, trên lầu có sương phòng thanh tĩnh hơn, 2 vị có phải hay ko muốn tới ngồi?
Tuổi trẻ tuấn nam lắc đầu- Ko cần, chúng ta ngồi ở dưới đây là được, cho ta 1 vị trí sát cửa sổ.
Mã Phúc liếc 1 cái 4 phía, phát hiện sở hữu thực khách đều cùng hắn như nhau, chính đem sở hữu lực chú ý tập trung ở trên người 1 lớn 1 nhỏ này, tro đó còn có 1 tên là yêu thích nam nhân nổi tiếng khắp Thanh Châu…Thiên Lôi
Này Thiên Lôi thích ngồi ở dưới đại đường này nguyên nhân, chính là vì tìm kiếm mục tiêu, bất quá, hắn ko ở tro điếm động thủ, bình thường đều là đến bên ngoài mới động thủ, vì thế, đối Phúc Mãn lâu còn là ko có ảnh hưởng gì.
Nhưng bây giờ nhìn hắn ko kiêng nể gì cả nhìn chằm chằm tuấn nam tuổi trẻ này, hắn vẫn là nhịn ko được nhíu nhíu mày, tìm cái vị trí sát cửa sổ rời xa Thiên Lôi dẫn này 1 lớn 1 nhỏ tới đó- 2 vị khách quan, bên này thỉnh!
Này 1 lớn 1 nhỏ, chính là thoát khỏi mọi người bảo hộ 2 mẹ con Quân Phi Vũ cùng Quân Phi Long đối với Quân Phi Long mà nói, chỉ có thoát khỏi các cha bảo hộ, hắn bản sắc anh hùng mới có đất dụng võ! Vì thế, ở lúc Quân Phi Vũ 1 tỏ vẻ muốn vi phục xuất tuần, hắn liền giơ tay giơ chân tỏ vẻ tuyệt đối ủng hộ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải dẫn hắn cùng tiến lên lộ.
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, đi tuần vệ đội ở trên đường sẽ đi chậm 1 chút, mà 2 mẹ con nàng chí ít có thể so với đi tuần vệ đội tới trước 2 ngày.
Bọn họ mục đích tới Thanh Châu này, đơn giản chính là tới trước quan sát tình huống, sợ lúc thực sự vệ đội đến, sở hữu chứng cứ đều bị hủy diệt, đến lúc đó muốn tìm Ngô Chính se gặp phiền phức, liền ko dễ dàng.
Quân Phi Vũ cùng Quân Phi Long từ từ uống trà, 1 bên để ý 4 phía nói chuyện với nhau trung truyền đến tin tức.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng bị trên đường cái kia 2 hàng tuần tra bàng cấp hấp dẫn ở, nhìn bọn họ đi tới đi lui, đột nhiên tiến lên đem 1 nam nhân thân hắc y, đầu đội đấu lạp (Chắc các nàng hay đọc ngôn tình cổ đại or xuyên ko đều bít cái này rồi ha), thân bối trường kiếm vây lại.
Quân Phi Vũ nghe được kia 1 người dẫn đầu tro quân đội đang hỏi- Đem ngươi bài đĩa lấy ra!
Ở Phượng Hoàng quốc, mỗi 1 người ra vào đều có 1 loại tựa như chứng minh thư gọi là bài đĩa, kia dẫn đầu nói như vậy, chính là muốn tra thân phận của hắn, bọn họ rốt cuộc là đang tìm người? Còn là vì cái gì muốn biến thành như vậy? Chẳng lẽ bọn họ ko biết làm như vậy, sẽ làm bách tính lòng người bàng hoàng sao?
_ Ta sẽ ko lấy ra, thì ngươi làm gì ta?
1 tiếng mang theo chẳng đáng quát lạnh thanh, kéo mạch suy nghĩ Quân Phi Vũ, môi của nàng giác câu dẫn ra mỉm cười.
Quân Phi Long nhẹ xuy 1 tiếng- Này ngu ngốc, nhìn người ko điểm ánh mắt, nam nhân như vậy bọn họ cũng dám trêu chọc, thực sự là muốn chết!
Này quân ngũ tro thành bị dân chúng nuông chiều, ai dám như vậy chống đối bọn họ kia! Kia hắc y đấu lạp nam ko thể nghi ngờ là chọc tổ ong vò vẽ, này quân ngũ cả đám sắc mặt đều khó là coi.
Dẫn đầu người nam nhân kia cười lạnh 1 tiếng- Ko lấy ra bài đĩa chứng minh thân phận của ngươi, lại ko phối hợp kiểm tra, kia liền theo chúng ta đi 1 chuyến.
Hắc y nam lại là xuy cười 1 tiếng- Vậy cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh hay ko mời ta tới đó!
Nói xong, thân hình của hắn chợt lóe, đơn giản liền nhảy ra khỏi đội tuần tra binh vây quanh, lại quay đầu lại nhìn kia đội tuần vệ quân, làm như 1 chút cũng chẳng đáng để ý.
Hắn đấu lạp đắp rất hạ, thấy ko rõ mặt của hắn, Quân Phi Vũ chỉ có thể nhìn đến hắn khóe môi sinh kia mạt mang theo châm chọc cười.
Cái kia dẫn đầu bị nam nhân áo đen bày ra thái độ chẳng đáng nói cấp tức giận đến xanh mặt, vung tay lên- Các huynh đệ, lên cho ta!
Tuần người của vệ đội cầm tro tay trường thương, cả đám mang theo ngoan kính, sắc bén mũi đao hướng phía trên người người hắc y đâm tới.
Nam nhân áo đen thế nhưng thân hình xoay tròn, như đinh ốc bay thẳng thượng ko trung, thân thể lại đang tro nháy mắt sau này lại đáp xuống, Quân Phi Vũ chỉ thấy hắn 2 chân liên hoàn đá, cả đám binh sĩ đều bị hắn đá ngã xuống đất, liền 1 hơi cũng ko có 1 chút, 1 đội 8 người tuần vệ, cũng đã toàn bộ ngã xuống dưới chân của hắn, chỉ còn lại có 1 tuần vệ đội dẫn đầu ở nơi đó ngốc đứng.
Nam nhân áo đen trước khi đi, còn đối kia dẫn đầu bỏ lại 1 câu- Dài quá ánh mắt sẽ nhận biết thanh người, hôm nay đại gia ta còn có việc, sẽ ko cùng các ngươi chơi, lần tới lại nếu còn rơi vào tro tay của ta, đã có thể ko chỉ là vui đùa 1 chút .
Nam nhân áo đen đang muốn xoay người rời đi, lại đột nhiên phát hiện phía trước đứng 1 người nam nhân mặc quân phục, chính vẻ mặt lãnh khốc nhìn hắn- Đả thương người liền muốn đi, ko dễ dàng như vậy!
Ngồi ở tro điếm Quân Phi Vũ vừa nhìn người nọ, lập tức kinh hô nói nhỏ- Diệp Phong?
Tác giả :
Lãn Ly Hôn