Hậu Cung Chân Huyên Truyện
Quyển 2 - Chương 1: Kim lũ y

Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 2 - Chương 1: Kim lũ y

Trở lại Phù quán, Cận Tịch hỏi tôi :" Tiểu chủ có nắm chắc An tuyển thị nhất định sẽ lấy được sủng ái của Hoàng thượng không ?"

" Cô cô nói là… ?" Tôi mỉm cười nhìn cô cô :" Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thật ra cô cô là người biết rõ nhất."

Cận Tịch nói :" Lăng dung tiểu chủ có giọng ca trầm bổng, hơn xa Diệu Âm nương tử ngày đó, lại thêm cá tính tiểu chủ ấy cẩn thận chặt chẽ, ngoan ngoãn im lặng, nói vậy sẽ được Hoàng thượng rủ lòng thương xót."

Tôi gật đầu :"Không sai. Hoàng hậu cao sang, Hoa phi diễm lệ, Phùng thục nghi đoan trang, Tào tiệp dư trầm tĩnh, Tần phương nghi dịu dàng, Hân quý tần thẳng thắn, phi tần trong hậu cung đều có sở trường riêng, nhưng đều tiểu thư khuê các phong độ danh môn thế gia. Mà Lăng Dung phong thái trong sáng chính là khuyết thiếu của Hoàng thượng. Lấy việc nguyên nhân hiếm mà quý."

“Đúng vậy." Cận Tịch lại hỏi :"Lăng Dung tiểu chủ yên lặng đã lâu, dường như không muốn được Hoàng thượng sủng hạnh."

“Trải qua thời gian dài đúng là như vậy. Nhưng mà từ sau khi phụ thân cô ấy An Bỉ Hòe xảy ra chuyện, cô ấy đã hiểu ở trong cung không được Hoàng thượng sủng ái sẽ chỉ khiến người khác khinh thường gia tộc mình. Cô ấy là hiếu nữ. Cô cô còn nhớ lúc ta tặng cô ấy tố cẩm ( gấm trắng ) không?"

“Nô tì nhớ rõ. Lăng Dung tiểu chủ cực kì vui mừng, không giống thường ngày."

Tôi gật đầu :" Cô cô có từng nghe qua câu ‘Mặt ngọc bây giờ còn không bằng được con quạ lạnh lùng kia.Vì quạ còn được mang ánh nắng từ Chiêu Dương về’."

" Nô tì hiểu sơ sơ, nghe ra hình như cảnh đời có chút sầu não."

Thở dài một hơi :" Dung mạo đẹp còn không bì kịp con quạ đen giữa bầu trời, còn có thể mang theo ánh nắng từ Chiêu Dương trở về. Lăng Dung cũng nghĩ xót cho thân mình, tự tổn thương mình. Ta nhìn cũng không khỏi đau lòng. Chỉ có điều, cuối cùng cô ấy cũng có lòng chờ đợi ân vua. Ta không biết cô ấy ở cạnh ta có phải là chuyện tốt hay không nữa ?"

“Tiểu chủ vốn khó quyết định có muốn giúp đỡ Lăng dung tiểu chủ hay không, nếu Lăng Dung tiểu chủ có chút ý muốn, tiểu chủ cũng không nhất định phiền não rồi."

" Đối với vinh sủng phú quý chỉ cần có một tia hâm mộ và trông ngóng, bản thân sống ngày tháng giống lãnh cung sẽ không chống đỡ được lâu. Ta đặc biệt chú ý cân nhắc cô ấy, không nghĩ đến ngày này, thế nào cô ấy cũng quyết đoán." Dứt lời lòng oán hận, buồn bã thở dài, nói với Cận Tịch :" Ta không phải quá đáng, biết rõ lòng cô ấy bận tâm nhưng vẫn dẫn cô ấy đi con đường này." Trong lòng càng thêm khổ sở :" Ta dẫn cô ấy đi… trên giường phu quân ta."

Cận Tịch nói :" Tiểu chủ bất đắc dĩ thôi mà. Xin thứ cho nô tì nhiều lời, bây giờ dù tiểu chủ được ân sủng, nhưng 1 là không có con nối dõi, 2 là Hoa phi trở lại ban đầu, 3 là mất đi sự nâng đỡ Mi Trang tiểu chủ, nhìn như nở mặt nở mày, thật ra tứ cố vô thân, vinh quang này không được dài lâu."

Tôi thở dài, khóe mắt ướt át :" Ta không biết nữa. Bây giờ Hoàng Thượng sủng ái ta. Vì sự sủng ái này mà không biết bao nhiêu người trong hậu cung đối với ta như hổ rình mồi, ta muốn suy nghĩ nhưng nghĩ là thấy sợ." Cảm xúc dần kích động :" Đúng là ta không thể không có Hoàng Thượng sủng ái, chỉ có sủng ái của chàng mới có thể sinh tồn ở hậu cung. Không! Cận Tịch, hắn là phu quân của ta, phu quân của taaaaa."

Cận Tịch vẻ mặt nghiêm túc nói :" Xin tiểu chủ hãy suy nghĩ kĩ. Hoàng thượng không chỉ là phu quân của mỗi người, còn là phu quân của tất cả tiểu chủ nương nương trong hậu cung này."

Trong lòng triền miên vô tận :" Hoàng thượng đúng là vua một nước, tiếp đó là phu quân ta. Tốt xấu gì trong lòng ta hiểu rõ, nhưng ta không đành lòng với Lăng Dung, ta lại không muốn với Hoàng thượng. Cận Tịch , ta thật sự vô dụng."

Cận Tịch lập tức quỳ xuống :" Tiểu thủ xin đừng tự coi nhẹ mình. Lúc trước Hoa phi nương nương có Lệ quý tần, Tào Tiệp dư giúp đỡ, hiện giờ chỉ còn Tào Tiệp dư bên cạnh, còn Tần Phương Nghi, Điềm quý nhân, Lưu Lương viện , những người đó không có ý quy hàng. Mà một mình tiểu chủ cần gấp một người trợ giúp có thể tin được. Nếu không, gia tộc tiểu chủ sẽ đi theo vết xe đổ của phụ thân Lăng Dung tiểu chủ." Trong mắt có chút ngấn lệ :" Ngay cả sinh mạng tiểu chủ còn không giữ được. làm sao xin bằng hữu giúp đỡ chứ."

Thần chí đột nhiên sáng rỏ, đôi tay đỡ Cận Tịch dậy, thành thật nói :" Thật đa tạ cô cô. Tuy ta là tiểu chủ nhưng vẫn còn trẻ con, nhất thời thiếu kiên nhẫn. Cô cô nói đúng, thay vì đem người đến cùng ta là địch, không bằng nâng đỡ người ta có khả năng tin tưởng. Chàng là quân vương, ta nhất định cùng người khác chia sẻ. Bất luận là ai, không nên để lầm lỡ."

" Tiểu chủ, hôm nay nô tỳ đi quá giới hạn, có nhiều mạo phạm, mong tiểu chủ tha thứ."

Tôi cảm thán nói :" Lưu Chu – Hoán Bích tuy do ta mang vào cung, nhưng tính tình Lưu Chu quá lanh lợi, Hoán Bích lại cẩn thận… Chung quy tuổi trẻ chưa hiểu chuyện. Cho nên 1 số việc ta cũng không thể nào nói cho chúng nó biết. Người có thể quyết định cũng là cô cô."

Trong con mắt Cận Tịch hơi hơi ngấn lệ :" Cận Tịch này nhất định đi theo làm bạn tiểu chủ người."



Ngày thứ nhất trôi qua, ngày thứ 2 cũng vậy , đến ngày thứ 3.

Ba ngày nay, Lăng Dung chưa có tới Hoa sen quán một bước, sai người đi ân cần hỏi thăm, cũng chỉ có Cúc Thanh qua lại :" Tiểu chủ bị cảm nắng ạ, mấy ngày nay đều không rời giường."

Ngẩng đầu lên nhìn trời, mây trôi lững lờ, sắc trời đen tối, chim én bay qua mặt nước. Giống như gây trận mưa lớn. Trời nóng rất lâu, cuối cùng cũng có một trận mưa lớn.

Tôi thản nhiên nghe xong, chỉ sai người lấy chút trái cây giải nhiệt và thuốc cho cô ấy, nửa câu cũng không nói.

**

Ban đêm là ngày 16, Huyền Lăng ngủ tại trong cung Hoa phi. Nửa đêm đó sấm sét vang dội, sấm vang oanh oanh liệt liệt, mang theo tia chớp chiếu lên phía chân trời sáng rõ như ban ngày, gió thổi qua cửa sổ “đoàng đoàng" vang lên, tôi “Á" một tiếng, Tinh Thanh gác đêm vội vàng ngồi dậy đóng chặt cửa sổ, châm lại cây nến.

Tôi im lặng cuộn tròn nằm trên giường nhỏ ôm chặt chăn. Từ nhỏ chỉ sợ tiếng sấm, nhất là sấm sét vang dội trong đêm. Hồi còn ở nhà cha mẹ, mẹ đều ôm tôi an ủi , khi nhập cung, sấm sét đan xen ban đêm như vậy, Huyền Lăng đều làm bạn ở cạnh tôi. Mà bây giờ, chắc đang ở cạnh Hoa phi , nồng tình mật ái.

Mấy ngày sóng gió liên tiếp quấy rầy, tinh thần mỏi mệt, rốt cuộc cũng lặng lẽ bật tiếng khóc.

Nước mắt ấm áp, rơi vào tơ lụa đỏ sậm trên mặt màu sắc đóa hoa nhỏ hơi mờ ám, thấm vào tơ lụa càng mềm mại.

Đám thị nữ bị tôi đuổi ra ngoài. Càng sợ hãi, càng không muốn có người thấy vẻ yếu đuối, khổ sở của tôi.

Có người đi tới, nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi đống chăn lụa mỏng. Tôi kinh ngạc, khẽ gọi :" Tứ lang."

Chàng thấp giọng rên rỉ, để tôi dựa sát vào trong ngực chàng, lưng xoay người hướng ngoài cửa sổ, chắn ánh sáng chói mắt cho tôi. Chàng nhẹ giọng nói nhỏ :" Trẫm bị tiếng sấm giật mình, bỗng nhiên nhớ tới nàng thường sợ sấm sét và mưa đêm…"

Cả người chàng bị mưa ướt nhẹp, ướt sũng khiến tim tôi nôn nóng sợ hãi dần bình tĩnh lại.

Tôi thoáng nghi hoặc :" Vậy Hoa phi …"

Ngón tay chàng đặt nhẹ lên môi tôi :" Trẫm sợ nàng hoảng sợ …"

Tôi cũng không nói gì thêm nữa, bởi vì chàng đã mở rộng hai cánh tay ôm tôi chặt chẽ.

Tôi càng không mong muốn gì thêm nữa.

Chàng cúi đầu, đôi môi mềm lạnh lẽo chạm đến trán đầy mồ hôi, dịu dàng trong nháy mắt, giống như tìm thấy khoảnh khắc yên bình.

Tôi …. vì chàng có thể có dũng khí cùng các cô ta tiếp tục tranh đấu, cho dù … cuộc tranh đấu này vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt.

Bốn phía chỉ là tiếng nước chảy, mưa rơi rả rích, hơi nước mát rượu từ bốn phía tràn ngập tới, dần dần làm bớt đi vẻ nắng nóng vô hình.

Nóng bức đã lâu, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi …

Mưa to gió lớn như vậy, khi tỉnh lại trời cũng quang đãng.

Hầu hạ Huyền Lăng đứng dậy mặc quần áo đi vào triều, rồi lại tiếp tục nằm chợp mắt một lúc mới dậy.

Nắng sớm mờ mờ như sương, trong không khí thỉnh thoảng có mùi hương sen thơm ngát và hơi nước tươi mát.

Cửa tự nhiên mở, đã thấy một mình Lăng Dung đứng ở ngoài cửa, sắc mặt hơi ửng đỏ, trên người dính đầy sương sớm, sáng chói dưới ánh sáng mặt trời trông hư ảo.

Tôi kinh ngạc, nói :" Sao muội tới sớm vậy? Sức khỏe có tốt không?"

Gió lạnh thổi qua, hoa lá rụng tàn trên đất. Sương khói bồng bềnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây rơi tản mạn trên người Lăng Dung, như mộng như ảo.

Cô ấy ngẩng mặt lên, dịu dàng cười, hành lễ, nói :" Lăng Dung cứ cố chấp làm theo ý mình, thân mang bệnh, hôm nay bệnh mới khỏi, rốt cuộc cũng tỉnh táo, hiểu ra nhiều điều."

Tôi hiểu ý mỉm cười, chìa tay ra :" Nếu đã hết bệnh rồi, thì mau vào đây ngồi đây."

Cô ấy duỗi bàn tay trắng nõn ra, mỉm cười :" Lăng Dung đã mất chút thời gian, dùng vải gấm trắng tỷ tỷ tặng để thêu, nay đặc biệt đưa tới cho tỷ tỷ thưởng thức."

Tôi dắt tay cô ấy đi vào điện, ngồi đối diện nhau.

Gấm trắng như sương tuyết trông như cây liền cành mà sinh hoa đào, sáng rực như mây bay, sáng lạn tươi đẹp.

Lăng Dung thuận theo cười yếu ớt, giọng trong như nước chảy :" Muội cảm thấy nếu chỉ thêu chim qua mang theo bóng mặt trời không bằng là cây hoa đào nở trên vườn Lâm Uyển giữa mùa xuân, không bị tiếc gấm đẹp quý này."

Tôi rút ngân châm điểm hoa đào trên đầu xuống cắm ở búi tóc thấp của cô ấy, chuỗi châu ngọc dài càng tăng thêm nét mềm mại của cô ấy. Tôi nhẹ nhàng nói :"Đào tơ mơn mởn xinh tươi,Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong. Muội muội nên biết làm gì rồi chứ."

Tất nhiên Lăng Dung để ý cách ăn mặc hơn một chút, y phục màu xanh nhạt đơn giản, dài đến đất, chỉ có cổ tay áo màu trắng thêu mấy đóa sen tinh xảo, thắt lưng màu vàng tơ, càng thêm vẻ yểu điệu, giống như chim yến nũng nịu nhát gan đứng đón gió. Kiểu tóc cũng đơn giản, chỉ đem tóc mái vén lên, dùng lược bạch ngọc búi ở sau đầu, dùng hai cành trâm ngọc trai cài lên tóc, làm tăng vẻ đẹp thanh nhã tự nhiên.

Tôi cũng hao tâm tổn trí chọn y phục, sau cùng chọn bộ đỏ tơ tằm thêu hải đường khẽ nở, bất luận xem từ góc độ nào, đều có ánh sáng màu lung linh huyền ảo. Cả người giống như chiếc đèn lồng giữa mây bay, đẹp đẽ quý giá vô cùng. Chỉ vì giúp đỡ Lăng Dung :"Thanh thủy xuất phù dung. Thiên nhiên khứ điêu sức"

Lăng Dung giống như cành liễu tháng 2 nhu hòa thoáng hiện sức sống, còn tôi là chân trời chiều hè tối nhẹ ráng đỏ tươi đẹp.

Xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn, cao quý cũng không sánh bằng, chỉ là thời tiết nắng gắt, màu sắc tươi mát khiến người khác ngưỡng mộ.

Một buổi sáng hè đẹp trời, gió mát xa xa thổi, hơi phảng phất hương lá sen thơm ngát. Bầu trời xanh lam như viên ngọc lưu ly thượng hạng, mây trắng như tơ nhè nhẹ trôi bồng bềnh, ve kêu thưa thớt, hoa hợp hoan nở đầy cây nhẹ nhàng như lông chim rung động ở trong gió.

Toàn bộ cảnh vật thế này thật là đẹp.

Nắm tay Lăng Dung bước vào hành lang, nhưng thấy bốn phía đều là hành lang uốn khúc, hoa văn nhiều màu, thật là đẹp, bốn phía điêu điêu khắc khắc được ngăn cách bởi bức lụa mỏng màu ngọc bích, trước mắt đã mở rộng, bốn phía thông gió thật mát mả. Leo qua đến giữa hồ, uyên ương, đàn cò trắng đang đùa nước, trong mắt nhìn một đám lông vũ tươi đẹp, chỉ cảm thấy hoa mắt rực rỡ, rất đẹp. Cây dâm bụt ở gần nước, nhánh hoa nghiêng tà, đón gió khẽ run, cành lá quấn quít lấy nhau thắm thiết

Tôi thấp giọng nói bên tai cô ấy :“Nếu dùng cách tầm thường tiến cử muội với Hoàng thượng cũng được, nhưng làm như vậy dù được sủng hạnh, Hoàng thượng vẫn không để trong lòng, vài ngày rồi sẽ bỏ đi. Ngược lại sẽ hại muội."

Trong lòng bàn tay Lăng Dung không thoát được mồ hôi, trắng mịn ẩm ướt lạnh, cúi đầu nhìn dưới chân :"Tỷ tỷ nói đúng."

“ Nếu muốn gặp, nhất định phải vừa gặp đã yêu." Tôi nhìn sắc trời xanh lam, nghỉ chân nói :" Mỗi ngày Hoàng thượng hạ tiều xong thường qua nơi này, tầm giờ này thôi. Muội hát đi."

Lăng Dung gật đầu 1 cái, nắm chặt tay tôi, ngân nga :"

Xin chàng chớ tiếc áo tơ,

Trẻ trai nhiệt huyết ơ hờ làm chi.

Gặp hoa nên hái tức thì,

Đến khi hoa rụng cớ chi bẻ cành.."

Tôi vỗ tay cô ấy vui vẻ nói :" Tốt tốt. Khiến người nghe thấy say mê rồi đó."

Lăng Dung mỉm cười ngượng ngùng cúi đầu.

Chợt nghe một tiếng đằng xa :" Người nào hát đó?"

Nghe thấy giọng nói này đã biết không ổn. Lúc quay đầu hành lễ theo quy củ :" Hoa phi nương nương kim an." Lăng Dung lâu rồi chưa giao mặt với Hoa phi, vừa nhìn thấy thần sắc không khỏi luống cuống, dập đầu không thôi.

Hoa phi hô “đứng lên" một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt quét qua gương mặt tôi :"Từ khi nào Chân tiệp dư biết ca xướng, giỏi ca múa, thật khiến bản cung cảm thấy lạ mắt."

Lại cười nói :" Nương nương quá khen. Thần thiếp làm sao có giọng hát hay như thế, là giọng ca của An tuyển thị."

Hoa phi liếc Lăng Dung bên cạnh tôi một cái, thấy bộ dáng cô ấy phục tùng cúi đầu mà đứng, đột nhiên đưa tay nâng cằm Lăng Dung lên, hai mắt nheo lại :" Bộ dáng ngươi cũng không khó coi."

Lăng Dung cả kinh, nghe được Hoa phi nói như thế cũng thông minh hiểu ý, trấn định một chút. Ai ngờ đột nhiên Hoa phi làm khó dễ, quát lớn :" To gan! Dám ở Ngựa uyển hát mấy thứ tà âm này!’

Lăng Dung run rẩy, mặt đầy sợ hãi cúi người xuống :" Thần thiếp không dám."

Hoa phi lạnh lung nhìn gần Lăng Dung, tưởng nhìn lạ mắt, chăm chú nhìn phút chốc mới nói :" Bản cung tưởng là ai ? Hóa ra là con gái của An Bỉ Hòe ngày trước mới được Hoàng thượng tha cho đây mà." Trên mặt còn vài phần khinh bỉ :" Là con của tội thần, không ở phòng nghiền ngẫm suy nghĩ còn ở trong Ngự uyển đi tới đi lui." Một câu vừa nói xong, đám cung nữ thái giám thân cận Hoa phi đều nhịn không được che miệng nở nụ cười."

LĂng Dung thấy thế không khỏi chán nản, cơ hồ muốn khóc, cực lực cắn môi chịu đựng nói :" Phụ thân của thần thiếp không phải tội thần."

Tôi nói :" Cha của An tuyển thị vô tội được phóng thích, phục hồi quan chức. Không phải là tội thần."

Hoa phi hơi biến sắc, chợt lạnh lung :" Vô tội được phóng tích không có nghĩa là không có tội. Nguyên nhân bên trong chắc Chân tiệp dư biết rõ." Quay đầu nhìn tôi nói :" Một tuyển thị không hiểu quy củ thì thôi. Sao Tiệp dư cũng không dạy cho cô ta biết lễ nghĩa liêm sỉ vậy? “ Tôi không khỏi nghẹn họng trố mắt đứng nhìn, cùng Lăng Dung đưa mắt nhìn nhau, không biết nên đáp lại như thế nào. Đành phải nói :" Là khúc ca thôi mà, đâu liên quan đến lễ nghĩa liêm sỉ. Thần thiếp không rõ lắm, mong nương nương chỉ giáo."

Trên mặt Hoa phi lộ vẻ tự mãn, đôi mắt đẹp tiếp cận tôi nói :" Sao lúc này tiệp dư lại không hiểu thi thư nhỉ ?" Tôi chịu đựng không nói được lời nào, Hoa phi lại nói :" Thế bản cung hỏi ngươi, ca khúc này do ai sáng tác ?"

“ Đây là bài Kim Lũ Y, do Đỗ Thu Nương đại đường sáng tác."

“ Đỗ Thu Nương là thiếp của Lý Kỹ, về sau Lý Kỹ mưu phản bị xử tử, Đỗ Thu Nương lại hầu hạ Đường Hiến Tông được triệu vào cung phong làm Thu phi, rất được ân sủng. Vì đã phản bội người nhà, lại lấy thân hầu hai phu. Nữ tử bất nghĩa như vậy còn sáng tác tà âm, vậy mà dám ngâm xướng ở trong cung không kiêng nể gì hết."

Lăng Dung nghe cô ta nói xuyên tạc như vậy, ngừng dập đầu thỉnh tội.

Tôi gập đầu gối, nói :" Lời nương nương nói rất đúng. Đỗ Thu Nương vì phản bội người nhà cũng không cam tâm tình nguyện. Huống chi vào cung tận tâm phụng dưỡng quân thượng, giúp đỡ triều chính, cũng coi như lấy công chuộc tội. Sau khi Mục Tông lên ngôi vua, vì là mẫu thân của hoàng tử. Nghĩ thấy làm phi cũng không đúng chút nào. Mong nương nương minh giám."

Hoa phi cười nhẹ, trong đôi mắt có hàn khí lạnh đâm thẳng :" Chân tiệp dư nói chuyện rất rất là rất cao." Tươi cười còn chưa biến mất, trong miệng đã có chút tức giận :" Tư Mã Quang nói rằng “ Xưa nay người chuyên lấy ôn nhuận làm đức, không lấy tranh cãi làm đẹp." Ngay cả phụ đức Tiệp dư còn không tôn trọng, còn già mồm át lẽ phải, lời nói phạm thượng ?!"

Một chiêu sấc bén nhanh chóng, trên trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nói :“Thần thiếp không dám."

Lăng Dung vội vàng đứng trước mặt tôi, giọng nức nở cầu khẩn :"Chân tiệp dư không có ý đó, mong nương nương thứ tội."

Hoa phi lạnh lung khẽ hừ :" Tự mình sai làm còn dám để người khác cầu xin? Quả nhiên là tỷ muội tình thâm." Đột nhiên bắt đầu cười, cười đẹp quyến rũ tới tận xương tủy, lúc này ngữ điệu cô ta cực không ăn nhập, chỉ biết nhìn người sởn tóc gáy :" Thân bản cung là chúng phi đứng đầu ở hậu cung, nhất định dốc hết toàn lực, giảng dạy 2 vị muội muội cần phải theo quy củ." Chợt người phía sau hổ :" Người đến—“ Tất nhiên trong tay cô ta đã mất quyền giải quyết lục cung rồi, vì dù sao Hoàng hậu vẫn có địa vị cao hơn cô ta, lại không biết Hoàng hậu xử trí tôi và Lăng Dung thế nào.

“ Bốp bốp.." hai tiếng vỗ tay hoan nghênh, làm bừng tỉnh cả điện. Không thấy người nào, chỉ nghe một giọng nói xuyên vào trong tai :" Tiếng ca này thật tuyệt vời."

Đưa mắt thấy chiếc ô dù ngũ sắc cửu long đang đón gió, mui xe phỉ thúy, chiếc ô màu tím sáng sủa. Huyền Lăng khoanh tay đứng phía sau lưng Hoa phi, Hoàng hậu mỉm cười kín đáo không nói gì đứng bên cạnh Huyền Lăng. Lý Trưởng dắt xe giá Kim Bích Huy Hoàng long trọng bảo vệ 2 bên xung quanh, im lặng không chút tiếng động, không biết là khi nào đã đến gần, cũng không biết sáng nay có bao nhiêu cảnh rơi vào trong mắt Đế Hậu.

Gánh nặng trong lòng cũng được giải thoát, vui mừng đến nỗi muốn khóc.

Hoa phi sửng sốt, vội vàng xoay người sang chỗ khác hành lễ kiến giá :" Hoàng thượng vạn phúc, Hoàng hậu vạn phúc."

Trên mặt đất cả một đám người quỳ xuống, Huyền Lăng làm như không thấy, đi qua đám người quỳ kia, một tay nâng tôi dậy, vẻ mặt dịu dàng :" Mọi khi nàng rất ít mặc xinh đẹp như vậy." Tôi đứng dậy bên cạnh chàng, cười hòa nhã lại.

Lúc này, Huyền Lăng mới lệnh đám người Hoa phi đứng dậy, ngoảnh mặt về phía chúng tôi nói :" Xa xa nghe thấy có người hát, hóa ra là ở chỗ của nàng." Nói xong, liếc mắt nhìn Hoa phi :" Hôm nay thời tiết mát mẻ, vườn Ngự Uyển thật náo nhiệt."

Hoa phi muốn nói lại thôi, ngược lại nói ôn hòa :" Hoàng Thượng mới hạ triều sao ? Có mệt không ạ ?"

Huyền Lăng cũng không trả lời ngay, trong khoảnh khắc cười như không cười nói với Hoa phi :"Mới sáng sớm, Hoa Khanh đã mệt rồi à?

Tôi lại cười nói :" Hoàng thượng đến đúng lúc quá, Hoa phi nương nương và thần thiếp đang bình phẩm giọng ca An muội muội a."

Chàng kéo tay tôi “A …?" Một tiếng, hỏi Hoa phi :"Thật sao?"

Hoa phi đang xấu hổ, nghe thấy Huyền Lăng hỏi như vậy, bất giác như trút được gánh nặng, nói:"Vâng." Miễn cưỡng cười nói :"Thần thiếp cảm thấy An tuyển thị hát rất hay."

Con ngươi dài nhỏ của Huyền Lăng khẽ liếc, trên mặt tuấn mỹ bỗng nhiên cười, nhìn Lăng Dung ôn hòa nói :" Vừa nãy trẫm ở quá xa không nghe thấy rõ, giờ hát lại một lần được chứ ?"

Tôi cổ vũ nhìn Lăng Dung, cô ấy hơi hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu, hắng giọng một cái hát lại một lần.

Giọng hát Lăng Dung giống như đóa sen xanh giữa ao hồ, xanh tươi, lại giống như bọt bèo gió nhẹ, tươi mát say lòng người. Trong lòng du dương lo lắng, rồi lại bị rung động, toàn bộ âm thanh, có gõ thủng mảnh ngọc đẹp. Coi như sợi tơ phất phơ, nói là đa tình, làm như vô tình, giống như trên người có 360 lỗ chân lông bị giãn ra hết, nóng lạnh thoải mái không nói được nên lời. Thế gian cái gọi là tiếng ca tuyệt mĩ trở nên tầm thường vô cùng, chỉ có côn sơn ngọc nát, hương lan khóc mớ miễn cưỡng mới có khả năng so sánh được.

Tôi kinh ngạc rất nhiếu, không khỏi cảm kích và xấu hổ vô cùng, thế gian này lại có giọng ca hay như vậy, như hoàng anh làm nũng, như nước chảy nhu hòa, như tơ gấm trơn tuột, như bồ câu điềm đạm, đục khoét tâm hồn người khác, chỉ mong chìm vào tiếng ca không muốn nghĩ cái khác.

Vẻ mặt Huyền Lăng như si như túy, sắc mặt Hoa phi sửng sốt khó coi giống như bị vỡ tan, Hoàng hậu ngạc nhiên trong nháy mắt, sau đó yên lặng mỉm cười, như đang thưởng thức nhạc phổ, cũng không có dự tính gì đặc biệt.

Tôi không khỏi âm thầm kinh ngạc, Hoàng hậu lại bình tĩnh như vậy được.

Sau một hồi, ca khúc dần kết thúc. Giai điệu tuyệt mĩ kia tựa hồ còn ngưng trệ trong không trung, vẫn chưa tiêu tan. Sau một lúc Huyền Lăng si ngốc trầm ngầm như rơi vào trong mộng.

Hoàng hậu nhẹ giọng, gọi :" Hoàng thượng." Huyền Lăng như không nghe thấy, Hoàng hậu gọi vài câu, mới từ trong mộng tỉnh lại.

Tôi biết, Lăng Dung đã làm được. Mà còn, rất tốt nữa. Rất bất thình lình.

Hoàng hậu cười mím nói với Huyền Lăng :" An tuyển thị hát rất hay, rất tự nhiên."

Lăng Dung nghe thấy Hoàng hậu khích lệ, sau đó nhẹ nhàng cúi xuống tạ ơn. Huyền Lăng dặn bảo cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt Lăng Dung.

Đôi con ngươi trong trẻo như nước mùa thu của Lăng Dung lộ vẻ bất an xen lẫn xấu hổ khôn cùng. Cái loại thẹn thùng này, thật khiến người khác động lòng. Loại thiếu nữ nhu nhược thẹn thùng và bất lực này, hậu phi bên người Huyền Lăng chưa có ai, má lúm đồng tiền đẹp xấu hổ đưa tình, lẳng lơ động lòng người, làm cho lòng tôi có cảm giác không bình thường.

Tâm trạng Huyền Lăng rất tốt, giống như hôm nay trời quang đãng “Khen cho câu hái hoa phải hái liền tay!" Chàng lại nói tiếp :" Nàng tên gì ?"

Lăng Dung lo sợ nghi hoặc liếc nhìn tôi, tôi mỉm cười ra hiệu, cô ấy bình tĩnh một chút, giọng yếu ớt như muỗi :"An Lăng Dung ."

Hoa phi cười có chút cứng nhắc :" Trả lời Hoàng thượng phải thêm hai chữ thần thiếp mới không thất lễ."

Lăng Dung hoảng hốt, quẫn bách cúi đầu càng thấp :"Vâng. Tạ ơn nương nương chỉ giáo."

Hoàng hậu nhìn Hoa phi nói :" Xem ra sau này Hoa phi muội muội và An tuyển thị thời gian gặp mặt còn dài, muội muội từ từ dạy bảo đi, sửa cần có thời gian."

Trong mắt Hoa phi lộ tinh quang, lập tức mỉm cười lộ hàm răng trắng tinh :" Điều đó đương nhiên. Nương nương chưởng quản hậu cung bận trăm công nghìn việc, lẽ ra thần thiếp nên chia sẻ với người."

Huyền Lăng chỉ mỉm cười nhìn Lăng Dung, dặn cô ấy đứng dậy, nói :" Rất tốt. Tiếng ca trong sáng, người cũng trong sáng."

Tôi chỉ im lặng lùi hai bước, làm phi tần vẫn duy trì mỉm cười, đã không còn chuyện của tôi rồi.

Hoa phi đi theo Đế Hậu, nói chỉ nói có chút mệt mỏi, muốn đi về trước.

Huyền Lăng dặn bảo tôi nghỉ ngơi cho thật tốt, lệnh thị nữ đưa tôi về. Lăng Dung cũng muốn trở về cùng tôi.

Không rõ chúng tôi đi được bao nhiêu bước, Hoàng thượng sai, Lý Trưởng đã chạy tới mời Lăng Dung cùng đi.

Lăng Dung bất đắc dĩ liếc nhìn tôi, cuối cùng cũng vén váy chạy đến cạnh Huyền Lăng.

Tôi được Lưu Chu dìu tay đi về, Phẩm nhi và Tinh Thanh theo đuôi đằng sau. Lưu Chu hỏi tôi : " Tiểu thư muốn trở về luôn sao?"

Tôi khẽ cắn môi dưới, chỉ đi dạo trèo qua cầu nguyệt hồ từ từ đi phía trước. Cúi đầu, thấy mép váy quét đất đẹp lạ thường, giống như chân trời cuồn cuộn mây. Bức tranh cây hải đường trên y phục, mỗi một cánh hoa đều đầy sức sống ví như biển kiều diễm khôn cùng. Một cây kim một sợi chỉ, hàng ngàn sợi tơ, ít nhiều cũng dồn hết tâm huyết vào thêu để tạo nên những cánh hoa đẹp đẽ này.

Nếu thiếu một đường chỉ thì không thể tạo thành. Tôi chợt nghĩ đến một điều, khi dùng cây kim sắc nhọn đâm xuyên vải gấm trơn bóng mà vải gấm có đau đớn không? Nó đau đớn lắm, có phải giờ phút này tôi có cảm giác đó ?

Bông sen nở giữa hồ, có lẽ không phải mùa hải đường nở nữa rồi …

Cây lựu lớn trước đình khí thế đang hừng hực. Một trận gió thổi qua, thổi trúng vào hoa lựu.

Đột nhiên, trong lòng có một tia đau thương, không rõ rang lắm là cái gì. Cánh hoa lựu đỏ sẫm như máu rụng xuống trên tà áo tôi, tôi vươn tay nhẹ nhàng phất nhẹ đóa hoa rơi xuống. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn như tuyết, mấy cánh hoa lựu dính vào tay, lại càng hồng hồng, trắng trắng, trông rất chói mắt.

Loại đau thương này dần dần rõ rang, hoa lựu như chất lỏng dính vào bàn tay trắng nõn, trườn trò rõ rệt.

Một giọt lệ không tiếng động chảy xuống ở lòng bàn tay.

Có lẽ, đó không phải nước mắt, chắc chỉ là giọt sương sớm mùa hè ngẫu nhiên rơi xuống, cũng có lẽ trận sấm sét tôi sợ tối qua có lưu lại những giọt mưa dưới ánh mặt trời, thấm ướt.

Tôi ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng lau vết nước hai gò má, ngắt một cành hoa lựu trên tay, im hơi lặng tiếng rời khỏi nơi đó.

Chú Thích :

Đỗ Thu Nương ( 杜秋娘)

( ? – ? ) – Trung Quốc

Không rõ năm sinh năm mất. Sinh ở Kim Lăng nay thuộc Trấn Giang tỉnh Giang Tô. Thuở nhỏ nhà nghèo. Nhờ có nhan sắc và tài ca múa nên đươc tuyển vào đội ca múa và làm thiếp cho Lý Kĩ (李錡 :740 – 807) lúc mới 15 tuổi. Lý Kĩ là dòng dõi tôn thất nhà Đường, làm tiết đọ sứ Trấn Hải.Sau Lí Kĩ làm phản và bị giết, bà lại bị đưa vào cung làm nô dịch, nhưng cũng nhờ tài ca múa nên lại được chọn vào đội ca múa cung đình, có dịp biểu diễn cho vua Đường Hiến Tông(778-820) xem. Nhận thấy Đỗ Thu Nương có nhiều tài hoa (ca múa giỏi, làm thơ hay), nhà vua rất sủng ái . Không bao lâu, bà được vua cho cải danh là Thu Phi (秋妃). Sống ở trong cung , bà được các đại thần rất kính nể..Thời Đường Mục Tông (Lý Hằng : 821 – 826), bà được làm cung trung giáo tập và vừa làm bảo mẫu để dạy học cho hoàng tử Lý Thấu (con của Đường Mục Tông). Sau Lý Thấu bị hại, bà thôi ở cung trở về quê quán cho đến khi mất.

Về thơ bà nổi tiếng nhất là bài Kim lũ y
Tác giả : Lưu Liễm Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại