[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again
Chương 4-20 Thời Gian Là Cái Bánh Phồng Tôm
"Bà Maxime, hãy bình tĩnh" Cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói "Việc bà làm không giúp dòng thời gian khá khẩm hơn đâu, và bà hãy nhớ, chỉ có chúng ta biết trước được nó. Voldermort và bè lũ của hắn vẫn sẽ làm theo những gì được ấn định sẵn. Chỉ riêng việc bà ta lấy cớ để lũng đoạn hội đã gây ra cả tá rắc rối rồi, vậy nên tôi mong bà có thể lý trí hơn một chút"
Bà Maxime lặng thinh. Cụ Dumbledore phẩy tay- có lẽ là cụ muốn tôi đi theo. Tôi rời cỗ xe của Beauxbatons, Theodore cũng không còn ở chỗ bờ hồ gần con thuyền của Dumstrang.
"Chuyện tồi tệ quá thể, đáng ra nó phải biết việc này lúc nó đủ mười bảy tuổi..." Cụ Dumbledore lẩm bẩm thì thầm với bản thân. Chúng tôi băng qua sân cỏ, từ đó lên thẳng tới tận trước văn phòng của cụ.
Theo cái cầu thang xoắn quẩy, tôi đi lên phòng Hiệu Trưởng. Harry ở sẵn đó, chui đầu vô một cái chậu chứa nước óng ánh bạc. Vừa nhìn vào cậu ấy, cái thẹo trên tay tôi lại nhức lên. Cụ Dumbledore đỡ cậu ấy, tóc tai vẫn khô ron mặc dù vừa nhúng đầu vào nước.
"Thưa thầy, đáng ra con không nên..." Harry lúng túng nói.
"Thầy hiểu" Cụ trả lời.
"T...Thưa thầy, thế cái này là gì ạ ?"
"Cái này hả ? Người ta hay gọi nó là cái Tưởng Ký. Chậu Tưởng Ký, thùng Tưởng Ký, bồn cầu Tưởng Ký, hay cả nồi Tưởng Ký, thầy tin là có nhiều cái như vậy tồn tại. Ơ... thầy nghĩ nhiều lúc hai con cũng cảm thấy trong đầu các con có hơi nhiều suy nghĩ và ký ức một chút, hoặc là đầy nhóc tới mức lấy đầu con bổ ra cũng được quả dừa đặc ruột nhứt cả cái Hogwarts này. Những cái Tưởng Ký như thế này là giải pháp. Tụi con chỉ cần tìm chỗ nào kín kín, xả đống suy nghĩ đó vào đây và chiêm nghiệm lại vào một hôm nào đấy rảnh rỗi. Đơn giản thế thôi"
Cụ Dumbledore bê cái chậu qua bàn làm việc. Trông nó màu bạc, có những chi tiết chạm khắc trông rất ăn rơ với họa tiết hoa hòe cùng màu trên bộ áo chùng màu xanh xám của cụ. Tôi im lặng nãy giờ cũng không kìm được mà đi theo. Cái chất lỏng bên trong giống như thủy ngân được trữ trong dầu hỏa, nhưng cứ xoắn quẩy không ngừng như những hố phun địa nhiệt. Trong đó lại văng vẳng mấy tiếng kêu vang vọng như sóng, âm vang dội đi dội lại át luôn âm thanh gốc.
"Irenne này, trong lúc thầy nói chuyện với Harry thì con, ơ... đi coi con Fawkes được không ?" Cụ nói.
Được thôi, tôi nghĩ cụ cũng có chuyện riêng để nói với Harry. Tôi cũng không tha thiết nghe lắm, có lẽ đi vuốt lông con Fawkes cũng vui, tôi mới thấy nó hồi năm ngoái, chắc vậy, lúc nó gà gật trong văn phòng của cụ Dumbledore. Con phượng hoàng gà gật trên cành cây bằng vàng, trong một gian phòng nhỏ tách riêng với phòng chính. Tôi bước vào phòng, cảm tưởng cứ mỗi bước chân tiến tới thì âm thanh trò chuyện của hai thầy trò kia lại càng nhỏ đi rõ rệt. Cho tới khi tới ngồi bên cạnh con Fawkes, mọi thứ bắt đầu lặng thinh.
Lông con phượng hoàng không rụng nhiều như mấy lần trước, chỉ là khi tôi thử chạm vào bộ lông óng mượt, đỏ rực như lửa ấy thì trên tay có thể dính vài sợi lông tơ nho nhỏ. Fawkes luôn già lụ khụ, có lẽ vậy, tôi có cảm giác nó đã theo chân cụ Dumbledore trong ít nhất tầm năm mươi năm đổ lại. Không rõ là nó ăn gì hay có thực sự ăn không, xung quanh chẳng có dấu vết gì của đồ ăn thức uống cả. Có lẽ Fawkes biết quang hợp ?
Xung quanh bắt đầu ồn ào hơn chút đỉnh. Harry mở cửa đi ra ngoài, tôi nghĩ tầm này cũng có thể ra gặp cụ Dumbledore.
"Chậc, thầy đã mong bà ấy có thể kiên nhẫn" Cụ xoa xoa thái dương. "Con biết vì sao hội Thiên Nhãn lại có thể giữ hòa bình cho giới phù thủy không ?"
"Dạ...không ?"
"Gia tộc Shafiq trở nên nổi bật vì họ là một trong những gia tộc nắm giữ được tương lai của toàn bộ phù thủy. Vì vậy nên họ trở thành những người bảo vệ cho dòng thời gian đó. Tới đời cha con, Cygnius Shafiq, ông ấy đã nuôi ý định thành lập một hội nhóm để chia sẻ về tương lai và nghiên cứu về thời gian từ năm hai mươi tuổi. Tất nhiên có rất nhiều người chịu theo cha con, phần nhiều là vì hứng thú, còn lại đều có thể là có ý thăm dò, tùy mức độ trọng dụng mà các thành viên có thể biết được một phần tương lai. Hồi ấy, thầy và bà Maxime được biết tương lai của mình trong tầm hai mươi năm, còn sẵn biết được những gì xảy ra trong mười lăm năm đầu đời của con. Thầy nghĩ là bà Jones và ông Hassan biết nhiều hơn, vì có vẻ hai người đó là những thành phần đầu tiên của hội. Bình thường tương lai gần sẽ được phổ biến và thảo luận riêng trong hội, sau đó tìm cách điều chỉnh sao cho phù hợp với thời thế"
"Vậy...nó vẫn xảy ra bình thường ạ ?"
"Đáng ra là vậy, nhưng có một vấn đề không hề nhỏ...Nếu chiếu theo thời gian thì đáng ra Laura- người giám hộ cũ của con phải có trách nhiệm đưa con đến Hẻm Xéo. Nhưng trên thực tế cô ta lại ngăn cản con, vì vậy thầy mới cử giáo sư Snape tới tìm con, chưa kể còn chuyện cha mẹ con bị Voldermort truy sát và việc gia đình họ Ngụy chuyển đến ngôi nhà bên cạnh... Tương lai càng xa thì càng dễ thay đổi, thầy nghi ngờ rằng có ai đó đã can thiệp vào dòng thời gian bằng xoay thời gian hay cái gì đó tương tự, nhưng chỉ từng đó thì chưa đáng báo động"
"Vậy...còn nữa ạ ?"
"Trong dòng thời gian gốc, con không kiếm được quyển nhật ký của Riddle- có thể người vừa nãy muốn hại con bằng phòng chứa bí mật hay cái gì đại loại như thế, nhưng chắc chắn không phải là vô tình, vì chỉ khi biết được tương lai thì người đó mới có thể hiểu được cuốn nhật ký sẽ dẫn con đến đâu. Bởi vì thầy chỉ biết được tương lai của con cho tới khi con đủ mười lăm tuổi, tức là tới hết ngày 26/11 năm ngoái, thế nên thầy mới phát hiện được rằng việc con tham gia Tam Pháp Thuật chưa bao giờ được ấn định sẵn ,có lẽ qua việc này có lẽ còn ý nghĩa sâu xa nào đó nữa. Con đã vượt qua hai vòng thi đầu an toàn xuất sắc, chỉ còn vòng thi thứ ba, mà cơ may thầy chỉ biết được chút ít về phòng thi thứ hai. Thầy đã cố bảo vệ con bằng mọi giá, nhưng tới giờ thì không thể nữa. Kẻ phá vỡ dòng thời gian kia tính toán cực kỳ chuẩn xác và cũng có đầy dã tâm, bởi vì khi trở về thay đổi quá khứ, đồng nghĩa với việc toàn bộ hiện tại và tương lai ở thời điểm của kẻ đó sẽ bị phá hủy để thế chỗ cho một tương lai mới sao cho phù hợp với nhân quả."
"Thưa thầy, có cách nào để con truy cập được tương lai của mình hay chặn đứng kẻ kia không ?"
"Theo hiện tại thì không. Nhưng thầy nghe có một giai thoại kể về 'Căn phòng hổ phách'. Nó được Friedrich Wilheim I tặng cho sa hoàng Pyotr I trong năm 1716. Catherine II- một phù thủy nắm giữ thời gian như gia tộc Shafiq cho chuyển căn phòng đến cung điện của bà và chọn nơi này lưu trữ lại tương lai, kể từ đó những bí mật này bị khóa kín trong từng viên đá một. Qua nhiều lần sát nhập và chia sẻ, căn phòng cuối cùng thuộc quyền sở hữu của gia tộc Shafiq. Nơi đây luôn luôn cập nhật và xóa bỏ tương lai của từng người sống và chết, đồng thời dự đoán được toàn bộ thay đổi đến từ sự du hành và biết trước thời gian. Qua nhiều đời gia chủ, gia tộc Shafiq luôn giữ kín những gì có trong căn phòng này , và chỉ có người trong đó mới có thể đặt chân vào"
"Thầy có biết nó ở đâu không ?"
"Không. Cha mẹ con mất quá sớm, cả gia tộc chỉ còn một mình con. Những gì có trong căn phòng đều bị khóa vĩnh viễn, dẫn đến việc hội Thiên Nhãn bắt đầu mất phương hướng.Mỗi lần tính toán đều mất rất nhiều thời gian và sai số cực kỳ cao, cả hội đều không còn nhiều ảnh hưởng như trước kia. Vì thế nên khi Agatha Jones lên điều hành, bà ấy đã đề ra ý kiến nghiên cứu chuyên sâu hơn về pháp thuật và công nghệ hiện đại để vực dậy hội. Nhờ giai thoại này mà cuộc truy tìm căn phòng hổ phách bắt đầu dậy sóng ở cả giới phù thủy và Muggle. Không có bất kỳ lối vào nào được cho là dẫn đến nơi đó, thách thức nhiều kẻ tham lam và những kẻ nuôi tham vọng .Nếu con biết được tương lai thì cũng tốt, con ít ra có thể xử lý kẻ đang muốn thay đổi dòng thời gian của con. Voldermort cũng đang rục rịch hành động, thầy mong con hãy cẩn thận đến khi kỳ thi kết thúc"
oOo
Tôi rời phòng hiệu trưởng, đi thẳng về ký túc xá. Bên trong đông đúc như thường, Theodore có vẻ như vẫn chờ tôi.
Huynh trưởng Solomou vừa có tin mới. Mẹ của Jorkins- bà Bertha Jorkins vừa mất tích, sau chuyến công tác quá lâu không thấy trở về mới biết được. Anh ta là bạn cũ của huynh trưởng Yaxley nhưng học muộn một năm như tôi, cũng đã từng tham gia đội Quidditch.
Có cảm giác xung quanh tôi có quá nhiều chuyện kỳ lạ...