[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa
Chương 32 32 Quyển 3 - Chương 31

[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Chương 32 32 Quyển 3 - Chương 31


Lucius tức giận, Draco khó hiểu, Dumbledore hả hê và Grindelwald sống chết mặc bay, Harry đều thấy hết.

Hồi trước cậu đã từng cho rằng mình sửa thành họ Malfoy cũng không sao, nhưng nếu đã thức tỉnh linh hồn thì không thể lại từ bỏ gia tộc Potter như kiếp trước được.

Huống chi hồi đó, tình thế bắt buộc, cậu không còn lựa chọn nào khác, gia tộc Potter trở về chỉ mang thêm nhiều nguy hiểm và phiền phức hơn thôi.

Giờ thì không giống vậy nữa, cậu đã không còn lý do bắt gia tộc Potter phải biến mất khỏi Giới Phù Thủy từ đây.

Hơn nữa, Thuốc Sinh Con là đồ tốt, ít nhất Hiệu Trưởng Dumbledore đã tự mình chứng minh, Harry cảm thấy mình và Draco hoàn toàn có thể có nhiều con, cả Malfoy và Potter đều sẽ có người thừa kế, không có gì phải lo lắng cả.

Thấy Draco nghi hoặc, Lucius không muốn cho Dumbledore xem diễn nữa, ném xuống câu về rồi nói tiếp, sau chạy về Phủ Malfoy.

Draco đè thắc mắc xuống, quyết định về phòng ngủ rồi lại nói chuyện rõ ràng với Harry về vụ sửa họ này.

Dumbledore tiếc nuối nhìn phòng Hiệu Trưởng chỉ còn lại mỗi mình mình với Gellert, cảm thấy mình nhất định sẽ bỏ lỡ mất một trò hay.

Grindelwald nhân lúc Dumbledore không chú ý tới, nở nụ cười sung sướng.

Cụ quả nhiên không nhìn lầm người, Harry đúng thật là chân truyền của Dumbledore, thậm chí còn giảo hoạt hơn cả em ấy, hơn nữa bề ngoài ôn hòa còn có tính lừa gạt hơn cả hình tượng hiền lành của Dumbledore.

Tương lai Giới Phù Thủy nước Anh nhất định sẽ rất thú vị, Grindelwald tin chắc trăm phần trăm.

- -
"Harry, anh cho rằng em nên cho anh một lời giải thích." Sau khi trở lại phòng ngủ, Draco kiềm chế bực bội, tận lực bình tĩnh, hắn không muốn cãi nhau với Harry, đặc biệt sau một ngày hạnh phúc như thế này.

Hơn nữa, hiện giờ Harry ngồi cạnh cửa sổ, hoàn toàn không thể đoán được cảm xúc từ biểu cảm của em ấy, hắn thật sự không biết rốt cuộc Harry đang nghĩ gì trong đầu.

Cha vì nổi nóng đã nói vài lời không hay, có phải làm Harry buồn rồi không?
"Trước khi dẫn anh về Vinh Quang Kỵ Sĩ, em không nghĩ mình sẽ cầu hôn ở đó, càng không biết chỉ cầu hôn thôi cũng sẽ đổi họ, em tưởng phải chờ tới khi chính thức kết hôn mới đổi được.

Cho nên em cũng không biết rõ nguyên nhân trong đó, nhưng em đoán, có lẽ có quan hệ với địa điểm." Harry chống cằm, cẩn thận nhớ lại tình hình lúc cầu hôn, ngoại trừ địa điểm với cái nhẫn mà Darwin lấy tới thì không có gì kỳ quái.

"Draco, anh nói thử xem, có phải vì em mới vừa hoàn thành nghi thức cuối cùng của thức tỉnh linh hồn, hơn nữa lúc đó vẫn còn đang ở trong pháp trận nên mới thành ra như vậy không?"
Cũng nghiêng đầu nhớ lại tình huống khi đấy, Draco bỗng nhiên phát hiện hai nghi vấn.

Đầu tiên căn phòng kia nhất định được bày biện đặc biệt, ví như cái pháp trận đó, nghi thức thừa kế của quý tộc có ý nghĩa rất lớn, Harry hoài nghi không phải không có đạo lý.

Tiếp theo, vì sao Darwin chờ mình nhận lời rồi mới mang nhẫn tới, hơn nữa trông có vẻ như đã sớm chuẩn bị sẵn.

Trong lúc nghi ngờ, Draco tháo nhẫn xuống kiểm tra, phát hiện bên trong nhẫn thậm chí có khắc tên họ đầy đủ của Harry.

Vậy tức là trên cái nhẫn của Harry cũng khắc tên của mình, tuyệt đối không thể nào nhất thời có thể chuẩn bị sẵn được như vậy.

"Ôi Merlin, cặp nhẫn truyền thuyết nhiều thế hệ của gia tộc Potter, hai đứa có được nó rồi?! Quá thần kỳ, không ngờ ta còn có thể gặp lại tụi nó." Đột nhiên vang lên chất giọng kéo dài như tiếng hí, làm Harry và Draco chú ý tới Godric và Salazar đã xuất hiện trong khung ảnh lồng kính ở phòng ngủ.

"Ngài nói đây là nhẫn truyền thuyết của gia tộc Potter? Nhưng con trước giờ chưa từng nghe qua." Nhìn Godric thắc mắc, Harry xác định trong ký ức của mình không có thứ này.

"Hôm nay Darwin lấy ra cặp nhẫn này, nó là quản gia của gia tộc Potter."
"Harry, Draco, hai đứa may mắn lắm đó, ta phải thừa nhận mình chưa từng nghĩ tới hai đứa sẽ có được cặp nhẫn này." Salazar nghiêm túc nhìn hai người, sắc mặt như đang trở về hồi ức xa xăm.


"Gia tộc Potter là gia tộc vô cùng cổ xưa, hai đứa đều biết rồi.

Ngoại trừ Áo Choàng Tàng Hình, cặp nhẫn này là món đồ quý giá nhất của gia tộc đó.

Chỉ có Potter thức tỉnh được linh hồn, đồng thời người người đó yêu cũng là bạn đời linh hồn mới có thể có được cặp nhẫn này.

Khi hai bên thề thốt yêu nhau suốt đời, cặp nhẫn này sẽ tự động xuất hiện tên họ của hai bên, hơn nữa, cái tên xuất hiện trên nhẫn sẽ đồng thời xuất hiện ở bất kỳ đồ vật pháp thuật có liên quan đến một trong hai đương sự."
Kinh ngạc nhìn cái nhẫn trong tay thêm vài lần nữa, đến lúc này Draco mới thật sự tin Harry không hề mưu đồ từ trước.

"Ý của ngài là, không ai có thể điều khiển cái tên xuất hiện thế nào? Con có thể hiểu thành, người nào sửa họ sẽ do nhẫn quyết định không?"
"Cái này thì ta chịu, vì lần cuối cùng ta thấy cặp nhẫn này, tụi nó còn chưa có chủ đâu, vẫn còn là đồ thừa kế quan trọng được cất giữ của gia tộc.

Ta nhớ bạn thân của ta, cũng là anh bạn Potter đã cho ta xem nhẫn từng kể, cặp nhẫn này là món quà đáp lễ của Tinh Linh thời thượng cổ tặng cho tổ tiên gia tộc Potter, vì tổ tiên gia tộc đó đã trợ giúp bọn họ.

Đúng rồi, cậu ta còn nói vị Tinh Linh đấy đã kể, chỉ cần là chủ nhân của cặp nhẫn này tức sẽ thành khách quý được phép bước vào nơi ở của tộc Tinh Linh."
Draco và Harry nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy có chút khó tin.

Tinh Linh trước giờ không thích giao tiếp với con người, cũng không tham dự vào bất kỳ cuộc chiến nào của phù thủy, họ chỉ bằng lòng thân cận với các chủng tộc thần bí tự nhiên mà thôi.

Không ai biết Tinh Linh rốt cuộc thần bí đến đâu, cũng không biết vật họ chế tạo có sức mạnh kỳ diệu thế nào, càng không ai có thể tùy ý tới gần nơi ở của tộc Tinh Linh mà vẫn bình an không có việc gì.

Draco thật không biết có nên suy đoán vì gia tộc Potter có tính dở hơi đặc trưng của Gryffindor nên mới có thể liên hệ được với Tinh Linh hay không?
"Em biết chú Lucius lo cái gì, Draco.

Yên tâm đi, Malfoy sẽ không tuyệt mạch, em đảm bảo cả Malfoy lẫn Potter đều sẽ có người thừa kế.

Thuốc của Helga có tác dụng rất tốt, không đúng sao, em không ngại tự mình mang thai sinh một người thừa kế dỗ chú Lucius không giận nữa." Harry vuốt ve cái nhẫn trên ngón tay, hai mắt lấp la lấp lánh nhìn Draco, mãi đến khi Draco đỏ mặt mới thôi.

"Em hứa đấy nhé, đã nhận lời Malfoy thì nhất định phải làm được." Nghe hiểu ngụ ý của Harry, Draco bỗng nhiên oán niệm tuổi tác lúc này của Harry.

Vốn tưởng phải cố gắng thuyết phục một phen, ai ngờ Harry dễ nhận lời như vậy, vậy thì mình không cần phải tính toán chi li vụ sửa họ kia.

Malfoy trước giờ luôn săn sóc với bạn đời, chỉ cần thực chất không bị lỗ là được.

"Ừ, đương nhiên, anh biết em đã hứa gì thì sẽ không đổi ý mà." Harry thấy mắt Draco rực sáng, âm thầm cười trộm.

Cậu đúng là hứa sẽ tự mình mang thai, nhưng mà ngoài chuyện này ra, cậu không có hứa gì nữa.

Nhưng mà hình như 12 tuổi còn quá sớm, người thừa kế gì đó chưa cần vội có.

Ừ, Thuốc Lão Hóa hình như là một lựa chọn không tồi, nếu Draco không định nói gì thêm.

Salazar vô tình thấy tia giảo hoạt lướt qua trong mắt Harry, tựa như thấy lại được Godric ngày xưa.

Ngài còn nhớ rõ hồi đó Godric cũng làm bộ bằng lòng cho mình ở trên, nhưng kết quả là mình hoàn toàn rơi vào bẫy của Godric.

Có phải sư tử đều am hiểu dùng một chút phúc lợi dụ dỗ để đổi lại thắng lợi cuối cùng không nhỉ? Ngài nhịn không được có vài phần đồng tình Draco, xem ra sẽ lại có một Slytherin thua trong tay sư tử.

Nhưng mà, dù sao Harry cũng là người của gia tộc Sư Tử Hoàng Kim, đó là gia tộc có thể không từ thủ đoạn vì người yêu, Draco sẽ có được tình yêu trung thành nhất và được che chở tốt nhất.

Nếu đã thế, vậy mình không cần thiết phải nhắc nhở Draco.


Dù sao mình đã thua, có đứa con cháu thua cùng mình cũng không tồi.

- -
Có Sư Tổ, Xà Tổ giải thích vụ nhẫn, Lucius dù oán trách đến đâu cũng vô dụng.

Đọc xong thư của Draco, vị quý tộc bạch kim luôn lấy gia tộc ra kiêu ngạo đã nổi giận đùng đùng vào phòng chứa bí mật, phát cáu một trận với các tranh chân dung tiền bối của Malfoy.

Vì sao Malfoy không có món đồ nào như thế, làm hại Rồng con nhà mình sau này phải đổi họ Potter! Đây đều là lỗi của các tiền bối, sao họ không lừa được cái nhẫn đó từ trong tay Potter, không thì sao thằng nhóc Harry Potter kia có cơ hội bắt cóc cục cưng Rồng con nhà mình?
Mà mấy bức chân dung tiền bối nhà Malfoy cảm thấy mình rất vô tội, đó là đồ gia truyền, làm gì có vụ dễ dàng lôi ra cho người ta biết? Trừ phi gia tộc Potter có một người có chỉ số thông minh còn thấp hơn Quỷ Khổng Lồ mới dám cầm đồ gia truyền đi khoe khoang khắp nơi.

Chưa kể sức chiến đấu của gia tộc đó, toàn bộ quý tộc ai mà chẳng biết, đó là gia tộc mềm cứng đều không ăn.

Trừ phi ngươi là bạn đời hoặc bạn thân của Potter, nếu không đừng mơ vụ lợi được gì từ móng vuốt của Sư Tử Hoàng Kim.

Tuy họ cũng tiếc cho Draco sau này phải mang họ Potter, nhưng nếu thằng nhóc Potter kia đã hứa sau này nó sẽ là người mang thai, vậy Draco vẫn chiếm lời mà.

Nếu đã thế, ăn mệt vụ tên tuổi chút tính là gì, Malfoy chú trọng ích lợi thực tế mới phải!
Narcissa cạn lời nhìn chồng tranh luận với các bức tranh, thấy hai bên mất hết cả phong độ ưu nhã quý tộc.

Đặc biệt là Lucius, ngày thường ông như lời của Severus, lúc nào cũng như chim công khoe lông thì giờ phút này lại giống như con gà chọi vọt vào đấu trường, mặt đỏ tía tai cãi cho bằng được.

Thật là, chỉ là sửa họ thôi mà, Sirius không phải cũng theo họ của Severus đó sao? Cha đỡ đầu kiếm lời, con đỡ đầu bị lỗ, rất công bằng, có gì ghê gớm đâu? Dù sao mặc kệ Rồng con mang họ gì thì nó luôn là con trai cưng của mình.

Có gì mà phải tranh, cho nên mới nói đàn ông là giống loài có thể liều mạng vì mặt mũi, nhàm chán hết cỡ.

Vì thế, tập thể Gia Tinh trong Phủ Malfoy làm lơ ông chủ đang phát điên, chúng đi theo bà chủ tiếp tục bận rộn đám cưới cho ông Snape, đồng thời cũng ra tay chuẩn bị luôn nghi thức đính hôn cho cậu chủ và cậu Harry.

Tuy không rõ cậu chủ đã sửa họ thành Potter, vậy thì vì sao lễ đính hôn còn tiến hành ở Phủ Malfoy, nhưng nếu bà chủ đã ra lệnh, bọn nó sẽ không hỏi han gì.

Nhưng mà, tuy đám Gia Tinh không nói nhưng lòng chúng đều biết rõ, trong vụ ông chủ và cậu Harry tranh nhau dòng họ, ông chủ đã thua hoàn toàn.

Vì thế, một vài Gia Tinh vốn đã rất sùng bái Chúa Cứu Thế đều vui mừng cho cậu chủ, có một người bạn đời mạnh mẽ, khôn khéo như vậy, hơn nữa còn có thể khiến ông chủ bị thiệt, cậu chủ sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc, không ai có thể xúc phạm tới cậu ấy.

- -
Severus và Sirius có phản ứng khác nhau sau khi biết được chuyện của Harry và Draco.

Sirius kiêu ngạo vì con đỡ đầu có thể làm Lucius bị thiệt, ông từ lâu đã không ưa cái vẻ chim công cao ngạo của Lucius.

Còn Severus thì tặng cho bạn thân một nụ cười lạnh hả hê, thuận tiện nhả ra một thùng nọc độc, đuổi Lucius vốn tìm tới để kiếm an ủi phải ủ rũ cụp đuôi về lại Phủ Malfoy.

Trước khi đi, Lucius còn được Severus nhắc đừng quên việc Phủ Prince, nếu làm hỏng, Malfoy sẽ thật sự mất sạch hết mặt mũi.

Dumbledore thấy Harry thắng Lucius tuyệt đối, tâm trạng rất tốt, vui vẻ hài lòng ăn sạch khẩu phần ăn dinh dưỡng mà Grindelwald áp đặt.

Dẫn tới Grindelwald cũng vui mừng, vung tay sai đám Thánh Đồ chuẩn bị một phần quà đính hôn tặng cho Harry.

Nhưng mà lâu đài Hogwarts đột nhiên xuất hiện rất nhiều nữ sinh hốc mắt hồng hồng ngang với số lượng người vui mừng, các cô hoặc là thích Harry, hoặc là thích Draco.


Thậm chí còn có vài cô chờ khi tan học, chặn lại nhóm Harry, nước mắt lưng tròng xông lên, nói: "Hai người nhất định phải hạnh phúc đó, không thì tôi nhất định sẽ liều mạng cướp người về," vân vân và mây mây, chọc Harry và Draco muốn tìm một chỗ trốn đi cho xong.

Tương phản với các cô gái, rất nhiều nam sinh vốn tưởng con đường theo đuổi của mình đã tiệt, giờ lại như được thấy ánh rạng đông, lập tức xuất hiện ở bên các cô gái thất tình đó, tính nhân cơ hội tăng thêm ấn tượng tốt với crush.

Các giáo sư làm như không thấy đám học sinh biến hóa, tất cả đều vui vẻ thoái mái dạy học rồi tan học, thuận tiện bà tám một phen.

Không thể không nói, không có Voldemort, không có Fudge, trường học thật sự rất an bình.

Kỳ lạ ở chỗ, Blaise không nhân cơ hội này chọc Draco, giờ hắn đang đau đầu đến mất ngủ.

Mắt thấy ngoại trừ Hermione và Pansy, vòng bạn bè của hắn đều đã danh chính ngôn thuận có đôi có cặp hết rồi, chỉ còn mỗi mình mình là đang nửa vời, quả thật hại hắn gấp muốn phát điên.

Hắn biết rõ Gryffindor nhiệt tình hào phóng, cũng từng rất nhiều lần chứng kiến cảnh nam sinh khác động tay động chân với Ron ở phòng ngủ hoặc phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, hắn giận tím mặt nhưng lại chẳng biết làm sao.

Ai mà chẳng biết Gryffindor chính là thích dùng tay chân bày tỏ thân thiết, mà hắn lại không có lập trường yêu cầu Ron cái gì, chỉ đành giương mắt nhìn.

Có đôi khi hắn thật sự rất muốn vọt vào phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, tuyên bố với đám sư tử kia rằng Ron Weasley là người mà Blaise Zabini chọn, không được đụng đậy tay chân với bồ ấy nữa.

Hermione và Pansy thấy Blaise lo âu, lại nhìn ra Ron đường cong cứu nước, ngoại trừ cảm thán hai cha này đều là đồ ngu ra thì không còn gì để nói.

Thừa dịp người trong trường đa phần đã dồn lực chú ý vào đám cưới của giáo sư Độc Dược với lễ đính hôn của Harry và Draco, hai bà hoàng nhỏ tuổi này quyết định giúp hai tên đần một phen, miễn cho họ cứ dây dưa đến khi tốt nghiệp vẫn chưa thành.

Sau khi tham khảo rất nhiều tiểu thuyết và phim lãng mạn, hai nữ hoàng quyết định chế tạo một lần ngoài ý muốn, thúc đẩy họ có cơ hội nhận ra tình cảm của nhau, sau đó tỏ tình thì tỏ tình, đính hôn thì đính hôn đi cho xong việc.

- -
"Blaise, Blaise, bồ ngàn vạn lần đừng ngốc uống Tình Dược đó, phải chờ được mình."
Nửa đêm, đã đến giờ cấm đi lại, lâu đài chìm trong im ắng.

Ron vội vội vàng vàng chạy tới Phòng Yêu Cầu, hy vọng mình có thể tới kịp.

Pansy nhờ Ginny nhắn cho mình, bồ ấy nghe lỏm được tin có một nữ sinh tính cho Blaise uống Tình Dược, cô ta sẽ hành động trong Phòng Yêu Cầu.

May là Pansy đã mượn Áo Choàng Tàng Hình của Harry, đưa cho mình, không thì y thật sự không biết làm thế nào mới tránh được đội ngũ giáo sư tuần tra ban đêm.

Lỡ mình bị giáo sư bắt được, vậy thì hết cách giúp Blaise thoát khỏi Tình Dược.

Tuy thứ thuốc đó cũng không phải không có thuốc giải, nhưng ai biết sau khi Blaise uống phải nó rồi sẽ bị cô gái kia lừa làm chuyện gì.

Hơn nữa, y nhớ Pansy từng kể, mỗi một gia tộc đều có đồ bí truyền, ví như Tình Dược không giải được.

"Blaise, đây là bánh ngọt em tự tay làm, anh có thể nếm thử giúp em được không? Em muốn tặng cho mẹ, nhưng không biết tay nghề mình thế nào.

Em tin anh sẽ bằng lòng giúp em làm mẹ em vui, đúng chứ?"
Vừa tới cửa Phòng Yêu Cầu trên lầu 8, Ron đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói ngọt nị của một cô gái.

Tình Dược nhất định đã bị trộn vào cái bánh đó, đáng chết, Blaise, bồ đừng có ăn đó.

Ron vắt hết óc vẫn không nghĩ ra khẩu lệnh mở cửa, mặt đỏ như nhỏ máu vì sốt ruột.

Y cảm thấy mình hoàn toàn tán đồng với Pansy và Ginny, con gái kiểu này đúng thật có thể không từ thủ đoạn vì tình yêu.

Chờ chút, có lẽ đây chính là khẩu lệnh chăng? Tia sáng chợt lóe qua đầu, Ron nhanh chóng niệm "vì tình yêu không từ thủ đoạn", kỳ vọng trực giác của mình sẽ đúng.

Quả nhiên, sau ba lần niệm, cửa Phòng Yêu Cầu mở ra.

Vừa vọt vào, Ron đã thấy sắc mặt mê mang của Blaise, còn cô gái đứng cạnh hắn tươi cười đắc ý.

Tim lập tức vọt tới cổ họng, Ron lúc này rất muốn vứt cái phong độ lịch sự vớ vẩn kia đi, muốn ếm bùa lên cô ta rồi ném về cho mẹ cô, kêu bà ta dạy con lại lần nữa.


"Blaise, đừng nói là bồ đã ăn bánh của cô ta rồi đấy nhé." Bắt lấy vai Blaise lắc qua lắc lại, trong lòng Ron vẫn còn một tia may mắn.

"Đừng gọi nữa, anh ấy ăn rồi.

Thuốc bí truyền của gia tộc chúng tôi không phải gọi đại hai ba tiếng là giải được đâu." Cô gái kia cười khiêu khích với Ron, đồng thời vẫy tay gọi Blaise, quả nhiên Blaise nghe lời đến gần cô ta.

Tận mắt thấy Blaise thấy mình mà chẳng hề có phản ứng, lại nghe theo mọi mệnh lệnh của cô gái kia, máu trong người Ron như chảy hết lên phần đầu, cả người trống rỗng, tay chân lạnh lẽo.

Y nhớ tới 2 năm chơi chung cùng Blaise, nhớ mình vốn đang định chờ Blaise từ từ chấp nhận mình, nhớ hồi hè còn tính đi thăm mẹ của bồ ấy, vậy mà giờ tất cả đều bị cô gái này cùng thuốc gia truyền nhà cô ta phá hỏng.

Ron đã không còn thấy tức giận nữa, dù đây vốn nên là chuyện làm bất kỳ ai gặp được phải tức giận, nhưng giờ y chỉ cảm thấy bi ai, tình yêu lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn dùng hết con tim muốn dành được, cứ biến mất như vậy.

Vẻ mặt khiêu khích đắc ý của cô ta làm Ron không cam lòng, y không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.

Chẳng qua chỉ là tác dụng của thuốc mà thôi, đâu phải ý muốn của Blaise.

Nếu mình từ bỏ thì có còn là một Gryffindor không? Cha không phải đã dạy, Gryffindor là kỵ sĩ vĩnh viễn không buông tay sao, chỉ cần người mình muốn bảo vệ còn sống, vậy tuyệt đối sẽ không lùi bước.

Harry cũng từ dặn, chỉ cần còn một tấc cỏ, sư tử tuyệt nhiên sẽ không rời khỏi lãnh thổ của mình.

Blaise chẳng qua đang bị trúng thuốc mà thôi, đây vẫn chưa là giây phút quyết định cuối cùng.

Ron hạ quyết tâm, lại bốc cháy ý chí chiến đấu, rút đũa phép ra, kéo Blaise ra sau lưng.

"Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi nói cho cô biết, dùng thuốc sẽ không bao giờ chiếm được tình yêu, thứ cô chiếm được chỉ là một con rối gỗ biết nghe lời mà thôi.

Blaise không thuộc về cô, bồ ấy không phải là con rối của bất kỳ kẻ nào, cứ coi như hiện tại bồ ấy không thoát được thuốc bí truyền nhà cô đi, nhưng không có nghĩa là bồ ấy vĩnh viễn không thoát ra được.

Chắc cô biết giáo sư Snape là bậc thầy Độc Dược xuất sắc, thầy ấy nhất định sẽ điều chế ra thuốc giải.

Bây giờ, tôi muốn mang Blaise đi, nếu cô dám ngăn cản, vậy đừng trách tôi không khách khí, cho dù cô có là con gái đi chăng nữa.

Gryffindor không phải là quý tộc Slytherin, trong từ điển của tôi không có phong độ quý ông gì ở đây hết, nanh vuốt sư tử sẽ xé nát tất cả kẻ nào có gan làm kẻ thù của họ."
"Cho dù anh mang anh ấy đi, anh ấy cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của tôi, trở lại bên người tôi.

Tuy hiện tai tôi không có được tình cảm của anh ấy, nhưng tôi tin một ngày nào đó, tôi sẽ có được." Không hề bị khí thế của Ron ảnh hưởng, cô gái kia vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo.

"Anh thật sự cho rằng giáo sư Snape có thể điều chế ra thuốc giải sao? Anh quá ngây thơ rồi đó, Ron Weasley.

Tôi biết anh và Blaise vẫn luôn rất thân thiết, nhưng anh không có quyền ngăn cản tôi theo đuổi tình yêu của mình, cho dù anh không phải bạn mà là người yêu của anh ấy đi chăng nữa thì anh cũng không thể ngăn cả tôi bảo vệ quyền lợi của mình."
"Tôi không muốn ngăn cản cô thích Blaise, tôi ngăn cản không được chuyện đó, tôi biết." Cẩn thận ếm Bùa Hóa Đá lên Blaise, miễn cho hắn thật sự nghe theo mệnh lệnh kia, Ron thản nhiên nhìn cô ta, hoàn toàn không giống bộ dạng lỗ mãng ngây ngốc ngày thường.

"Tuy bây giờ tôi không phải người yêu của anh ấy, nhưng tôi thật lòng thích anh ấy và sẽ không dùng thủ đoạn xấu xa kiểu này để nhục nhã anh ấy.

Thích một người thì nên tôn trọng ý muốn của người đó, đạo lý căn bản như vậy mà cô còn không hiểu.

Cho dù anh ấy mãi mãi không chấp nhận tôi, tôi cũng sẽ không để anh ấy biết thành con rối của cô.

Nếu giáo sư Snape cũng không điều chế ra được thuốc giải, vậy tôi sẽ dẫn anh ấy rời khỏi nước Anh, tôi không tin thế gian lớn thế này mà lại chẳng có ai đối phó được loại thuốc chết tiệt đấy."
Nói xong, Ron đang chuẩn bị mang Blaise rời đi, lại bỗng nhiên bị người đằng sau ôm chặt lấy.

Ron trong lúc kinh hách, tưởng cô ta lại chuẩn bị giở trò, đang định xoay người phản kích thì nghe được giọng của Blaise vang lên bên tai, làm cậu hoàn toàn ngơ ngẩn.

"Ron, em nói thật sao? Em thật sự thích tôi?! Ôi Merlin, tôi cuối cùng cũng chờ được lời này, em không biết tôi đã đợi giây phút này bao lâu rồi đâu! Em không biết tôi đã bao nhiêu lần muốn nói với em rằng tôi thích em, nhưng tôi sợ em không chấp nhận, càng sợ em không bao giờ để ý tới tôi nữa.

Ron, tôi vui lắm đấy, tôi nghĩ chúng ta nên đi ăn mừng đi thôi!".

Tác giả : Tô MayS
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại