[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược
Chương 46: Phiên ngoại 5
Sau khi trở về, Draco và Harry càng thêm thân mật, chỉ là trước mặt người ngoài họ thu liễm hơn nhiều, chỉ duy trì tiếp xúc như những người bạn. Vì hiện tại Harry chỉ chạm vào Draco, không cẩn thận liền sẽ quá, mà cậu không hy vọng có kẻ nào thấy hốc mắt ướt át Draco cùng với khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Nhưng đôi nhẫn trên tay bọn họ vẫn bị chú ý rất nhiều, rất nhiều người nghĩ rằng bọn họ đính hôn, Nhật Báo Tiên Tri cũng có một bài báo viết về chủ đề ấy nhưng Lucius hay Snape cũng không công khai thừa nhận, cũng làm cho câu chuyện bị thêu dệt thêm rất rất nhiều lợi dụng cùng âm mưu.
Mặc dù hai vị ba ba muốn xử lý tin tức này, nhẫn Draco chuẩn bị vẫn nói với ba ba [dù sao Khóa Cảng là đến trang viên Malfoy], đối với Draco, Harry là một thành viên gia đình là chuyện đương nhiên. Lễ Giáng Sinh sau cuộc chiến, Draco còn kéo dài truyền thống của gia đình đến khi Harry tham gia xong bữa ăn nhà Weasley [Sirius quyết định chạy đến nhà Weasley cho náo nhiệt] chạy tới rồi mới bắt đầu.
Bởi vì Draco nói với ba ba những gì Harry nói. Harry nói, nơi có em mới là nhà của anh, anh sẽ vẫn đợi em. Vì thế Lucius cùng Snape trong lòng thầm mắng cứu thế chủ lời ngon tiếng ngọt, Draco không hiểu hết, nhưng ở mặt ngoài hai vị cha vẫn phối hợp, chỉ cần con trai vui vẻ là được. Dù sao trọng điểm của kế hoạch cung cấp lựa chọn của bọn họ là sau khi Draco tốt nghiệp. Ở trường, người có thể được chọn rất hữu hạn.
Nhưng qua chuyện này có thể thấy được Draco đặt Harry vào vị trí rất nặng trong lòng.
Tiến vào năm thứ sau, Draco tiếp thu Harry đề nghị nhận việc làm Huynh trưởng. Ban đầu Draco thấy phiền toái nhưng Harry nói như thế thì có thể có được phòng ngủ riêng, vì thế Draco nghe. Draco cũng không ngăn cản Harry cưỡng bức lợi dụ Vincent và Gregory, cho phép bọn họ báo cáo hành tung hoặc là những giao tế bình thường của mình cho Harry, khi Harry không ở bên cạnh. Mà khi bọn họ ở một mình, trừ bỏ cái cuối cùng, Draco chưa bao giờ cự tuyệt Harry hôn và âu yếm. Ngẫu nhiên vì quá nhiệt tình mà có một ít miễn cưỡng, như là tư thế xấu hổ hoặc là cầu bên ngoài phòng ngủ, nhưng Draco vẫn chiều bạn trai mình rất nhiều.
Cho nên Harry bị Draco làm hư.
Harry càng cảm thụ Draco tốt với mình, cậu lại càng muốn khống chế Draco. Giống như lưu manh đầy lòng tham, càng chiếm càng nhiều, bởi vì chưa từng có người nào toàn tâm toàn ý với cậu như vậy.
Mấy tháng sau cuộc chiến kia, dù là ở trường học hay là huấn luyện Thần Sáng, Harry đi đến chỗ nào thì cũng là cứu thế chủ thực lực cao siêu, tất cả mọi người đều nhượng ba phần, bất tri bất giác Harry có chút quá mức.
Đến gần cuối năm thứ sáu, Draco và Harry có một lần xung đột.
Bởi vì cha từng nói nên Draco quyết tâm vào năm thứ sáu lấy được thưởng. Cho dù Lucius giải thích đó lý do chỉ là ứng phó Chúa tể hắc ám nhưng Draco biết cha hay là papa cũng đều được thưởng cho nên Draco quyết định mình cũng nên cố gắng.
Vì thế Draco rất nghiêm túc, cậu cũng nói cho Harry mục tiêu của mình.
Nhưng Harry lại có chút không muốn, bởi vì như vậy sẽ có càng nhiều người nhìn Draco.
Có lẽ là gia đình cùng tình yêu đều viên mãn, hình tượng Draco học cha không để người khác cảm thấy lạnh lùng mà là ưu nhã, thêm dáng người cao cao, Draco đứng cạnh Harry nhưng sự tồn tại của cậu không bị giảm này mà vẫn rất hấp dẫn ánh mắt người. Mà căn cứ Vincent và Gregory báo cáo, có rất nhiều nữ sinh, bao gồm cả người ngoài Slytherin, sẽ lấy đủ các loại lý do nhờ Draco giúp [Harry rất hối hận mình khuyên Draco nhận làm huynh trưởng].
Harry cũng biết mình muốn ngăn cản Draco là ích kỷ, bộ phận bị làm hư thường mê hoặc Harry, không sao, đây là vì quá thích, cuối cùng Draco sẽ hiểu. Cho nên Harry vẫn thử ngăn trở.
Nhưng Harry không dám làm rõ ràng mà lợi dụng mỗi đêm ở chung với Draco, tranh đoạt sự chú ý của Draco với sách giáo khoa và báo cáo. Mà hai tuần trước khi thi, Harry càng thêm yêu cầu cọ xát với Draco. Mỗi ngày Harry đều dùng áo choàng tàng hình thăm phòng ngủ của Draco, không có người nào có thể biết được hoặc ngăn cản. Vì thế Draco không thể không rời giường sớm hơn, co giấc ngủ mỗi ngày lại để hoàn thành kế hoạch ôn tập chính mình định ra. Draco cũng không cự tuyệt yêu cầu nào của Harry.
Cho nên vừa thi xong,Draco ngã.
Liên tục hai tuần ngủ không đủ khiến sức chống cự hạ xuống, một khi áp lực bị giải trừ, mệt nhọc tích lũy trên người cùng nhau xông ra, Draco bị bệnh ở trên giường hai ngày.
Snape papa lần thứ hai giận con, khiến hiện tại Draco đã lớn nhưng vẫn ngồi ở trên giường bệnh vô lại ôm eo Snape xin tha thứ. Nhưng Snape cũng hiểu, biết chính mình làm cái gì con mình cũng sẽ không sợ [ mặt khác, chuyện con sợ anh không làm được ], chỉ tê tê một câu, đi nói với cha con đi, vì thế Draco mới thật sự nóng nảy.
Nhưng dù nghỉ hè bị dạy dỗ như thế nào, đó là chuyện sau đó, sau khi Snape đi, Draco tự nhiên thấy Harry cũng canh giữ ở một bên vẻ mặt hối hận.
Draco dựa vào đầu giường, đầu vẫn choáng váng, cậu đột nhiên mở miệng nói, “Về sau đừng chạm vào em, Harry."
Harry hối hận biến thành nôn nóng, đến gần bắt lấy bàn tay vô lực của Draco, vội vàng giải thích, “Là anh sai, Draco, anh không nên miễn cưỡng em, về sau a nh sẽ càng chú ý…"
“Không." Draco lắc đầu, lại kéo tay Harry ra, “Em biết anh càng hy vọng Granger được thưởng, em nghe được hai người nói gì."
Mặt Harry trắng nhợt, nhất thời không tìm được câu nào bác bỏ.
“Em nghe thấy anh muốn cô ta cố gắng hơn, mà anh nói anh sẽ bám trụ em." Draco có chút phẫn nộ cũng có chút bị thương nói, “Nhưng em thân cận với anh, chỉ là bởi vì thích, em giận vì anh không phải như vậy."
“Không phải, anh, chỉ là…" Harry thấy lạnh lẽo từ trong lòng, nhưng Draco không muốn nghe, cậu quay đầu tiếp tục nói, “Ban đầu anh vui vẻ em cũng thấy vui vẻ, em nghĩ như vậy, nhưng em phát hiện em vẫn sẽ thất vọng, chỉ cần nghĩ đến tình cảm của anh không giống tình cảm của em. Nếu như anh cho rằng mình không phải thật sự thích, em chỉ sợ…"
“Không —!" Lúc này Harry không nhịn được cúi người ngăn chặn miệng Draco, vội vàng lại thô bạo hôn lên môi Draco.
Hary gấp gáp liếm mỗi một nơi mẫn cảm trong miệng Draco, muốn cho Draco giống như dĩ vãng hòa tan, để vãn hồi.
Nhưng Draco chỉ để mặc Harry, không đáp lại, hai mắt còn không nhắm lại.
Harry tâm hoảng ý loạn, hai tay không tự giác nắm chặt vai Draco,
“Không,Draco, anh sẽ không rời khỏi em, anh cũng sẽ không cho em đi, anh đã nói! Anh chỉ không muốn cho người khác thấy em, em… Rất tốt rất tốt, anh sợ càng tốt thì sẽ có người cướp em đi… Anh chỉ nghĩ như vậy, em rất tốt với anh, chưa từng có người nào đối xử với anh như em, anh chỉ muốn giấu em, chặt chẽ nhìn."
Draco sau khi nghe xong thì chỉ nhíu mày, không có dấu hiệu mềm hoá.
Harry rét run, không thể tưởng tượng ấm áp cho tới nay ở bên cạnh mình, phần ngọt ngào, dung túng này, nếu bị mang đi, chính mình còn cái gì? “Nhưng về sau anh sẽ sửa, thật sự. Cái gì anh cũng nghe em, chỉ cần em ở lại. Đi mà, em không thể bỏ lại anh, Draco, cầu xin em, đừng nói như vậy, anh, anh đi xóa ký ức của giáo sư?"
Vì thế Draco lại bắt đầu giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Harry nhưng Harry nắm chặt không dám buông tay, cậu chỉ nôn nóng khẩn cầu, “Cầu xin em Draco?"
“Khốn kiếp," Cuối cùng Draco buông tha cho giãy dụa, há miệng cắn Harry, “Không cần sửa em cũng có thể được O! Anh xem thường em như vậy?"
Harry sửng sốt, “Đương nhiên không, nhưng em bị bệnh, khẳng định…"
“Còn không phải là lỗi của anh." Draco lại cắn, giống như còn chưa hết giận, Harry nhanh chóng đến gần hơn, “Đúng, đều là anh, em cắn thêm?"
Draco lại cắn, lần này lưu lại trên mặt Harry một dấu răng sâu, “Anh không tín nhiệm em như vậy? Ngu ngốc, em đối xử với anh rất xấu?"
“Anh vừa mới nói, là rất tốt rất tốt…" Harry không hiểu ý Draco, cậu thì thào.
“Vậy vì sao anh luôn nghĩ em sẽ chạy trốn?" Draco nhíu mày. Harry vẫn đều có những cử chỉ độc chiếm rõ ràng, gần đây lại càng nghiêm trọng. Hành động nhỏ Draco cho là ngọt ngào, nhưng lớn, như lần Moretti, có khi sẽ làm Draco lo lắng.
Harry buông tay sờ sắc mặt tái nhợt của Draco, cố chấp hỏi lại, “Cho nên em sẽ không rời khỏi anh đúng không?"
“Em không nói như vậy," Draco căm tức trừng Harry, “Chúng ta cần thảo luận em và Granger ai quan trọng hơn, nhưng anh nên trả lời vấn đề em hỏi trước đã."
Harry thả lỏng, thậm chí không kịp cười, hai tay ôm chặt Draco, giống như ôm bảo vật tìm lại được.
Đầu Draco ở trước ngực Harry, véo eo Harry, “Trả lời."
Harry cảm thụ nhiệt độ cơ thể và hương vị của Draco, cuối cùng rầu rĩ nói, “.. Nếu không phải anh chăm sóc khi em bị biến thành trẻ con mà là người khác thì sao?" Trong đầu chợt lóe dì Petunia mắng mình là một tên nhãi âm u, mà Dudley luôn cười nhạo cậu quái dị, ngay cả Ron và Hermione lần đầu tiên gặp mặt… Bọn họ đều chú ý tới vết sẹo của cậu.
“Có lẽ em sẽ không thích anh… quan hệ lúc trước giữa chúng ta rất kém, anh chỉ là cướp được cơ hội. Hình dáng trẻ con của em làm chúng ta gần gũi, mà em nói em thích người chăm sóc mình, nhưng em không còn cần như vậy, anh không có cách nào chăm sóc em giống khi đó, có lẽ có một ngày em đột nhiên nghĩ rõ, hoặc là, gặp phải một người càng tốt làm em nghĩ rõ ràng, anh đây…"
Harry chưa từng như vậy, nói đến sau này còn nói lộn xộn, nhưng Draco đều nghe hiểu, cậu trầm mặc rồi hỏi lại, “Vậy còn anh? Anh mới là cái người khốn kiếp dùng chú ngữ với em, trước khi em biến thành trẻ con, hiện tại em không phải, có lẽ ngày nào đó anh cũng nghĩ rõ ràng?"
Harry ôm chặt Draco tuyên thệ, “Em rất ngọt ngào, lúc trước em dấu đi."
Draco ngừng không nói, tiếp theo thanh âm đột nhiên mơ hồ.
“..trước… em đã thích."
“.. Cái gì?" Harry đẩy Draco ra cúi đầu trừng cậu.
Draco cố chấp không nhìn Harry, nói, “Từ trước khi biến thành trẻ con… Em đã thích."
Harry mất vài giây tiêu hóa câu này, mặt ngốc ngốc, “.. Vì sao?"
“Bởi vì em là một tên ngu ngốc khác." Draco trợn mắt.
“..Draco," Harry đột nhiên vùi đầu vào bả vai Draco, “Em như vậy… Anh vĩnh viễn sẽ không buông em ra, cho dù em muốn đuổi anh đi, anh cũng sẽ không đi …"
Draco ôm eo Harry lẩm bẩm,
“Em vẫn cố gắng như vậy, hiển nhiên anh làm không tốt bằng em, anh nên tỉnh lại."
Harry vừa muốn khóc vừa muốn cười, vì Draco thuần túy và khoan dung.
Bởi vì rõ ràng cậu mới thương tổn Draco, mà Draco lại vẫn nguyện ý cho mình món quà này.
Sau một lúc lâu Harry mới ngẩng đầu, chân tâm nói,
“Xin lỗi,Draco, tha thứ anh, về sau anh sẽ sửa. Anh cũng sẽ vượt qua em."
Draco nhìn Harry trong chốc lát rồi gật đầu, “Được." Rồi xoa mắt, “Em lại muốn ngủ."
Độc dược trị liệu giấc ngủ không đủ chính là khiến bệnh nhân ngủ cả ngày.
Harry lập tức dời giường bệnh, lấy lòng kéo chăn lên cho Draco, “Anh ở đây với em."
Draco lại kéo Harry, “Đi lên nằm với em."
Harry nóng lên, có cảm giác mặc dù là hiện tại, chính mình vẫn là được an ủi, vì thế Harry rầu rĩ đáp ứng, phóng to giường bệnh, đá giày chui vào trong chăn của Draco. Harry nhẹ nhàng cho Draco ngủ trên cánh tay mình, ôm lấy Draco, cũng làm cho hai chân của bọn họ quấn lấy nhau.
Chuẩn bị tốt, Harry khẽ hôn trán Draco, nói, “Anh yêu em."
Draco hôn cằm Harry, “Em cũng vậy."
Harry lại ôm chặt Draco, cảm nhận an tâm và cảm kích còn nhiều hơn trước.
Mà trải qua lần này, vương tử huấn luyện anh hùng lưu lạc của mình thành kỵ sĩ sơ cấp.
Nhưng đôi nhẫn trên tay bọn họ vẫn bị chú ý rất nhiều, rất nhiều người nghĩ rằng bọn họ đính hôn, Nhật Báo Tiên Tri cũng có một bài báo viết về chủ đề ấy nhưng Lucius hay Snape cũng không công khai thừa nhận, cũng làm cho câu chuyện bị thêu dệt thêm rất rất nhiều lợi dụng cùng âm mưu.
Mặc dù hai vị ba ba muốn xử lý tin tức này, nhẫn Draco chuẩn bị vẫn nói với ba ba [dù sao Khóa Cảng là đến trang viên Malfoy], đối với Draco, Harry là một thành viên gia đình là chuyện đương nhiên. Lễ Giáng Sinh sau cuộc chiến, Draco còn kéo dài truyền thống của gia đình đến khi Harry tham gia xong bữa ăn nhà Weasley [Sirius quyết định chạy đến nhà Weasley cho náo nhiệt] chạy tới rồi mới bắt đầu.
Bởi vì Draco nói với ba ba những gì Harry nói. Harry nói, nơi có em mới là nhà của anh, anh sẽ vẫn đợi em. Vì thế Lucius cùng Snape trong lòng thầm mắng cứu thế chủ lời ngon tiếng ngọt, Draco không hiểu hết, nhưng ở mặt ngoài hai vị cha vẫn phối hợp, chỉ cần con trai vui vẻ là được. Dù sao trọng điểm của kế hoạch cung cấp lựa chọn của bọn họ là sau khi Draco tốt nghiệp. Ở trường, người có thể được chọn rất hữu hạn.
Nhưng qua chuyện này có thể thấy được Draco đặt Harry vào vị trí rất nặng trong lòng.
Tiến vào năm thứ sau, Draco tiếp thu Harry đề nghị nhận việc làm Huynh trưởng. Ban đầu Draco thấy phiền toái nhưng Harry nói như thế thì có thể có được phòng ngủ riêng, vì thế Draco nghe. Draco cũng không ngăn cản Harry cưỡng bức lợi dụ Vincent và Gregory, cho phép bọn họ báo cáo hành tung hoặc là những giao tế bình thường của mình cho Harry, khi Harry không ở bên cạnh. Mà khi bọn họ ở một mình, trừ bỏ cái cuối cùng, Draco chưa bao giờ cự tuyệt Harry hôn và âu yếm. Ngẫu nhiên vì quá nhiệt tình mà có một ít miễn cưỡng, như là tư thế xấu hổ hoặc là cầu bên ngoài phòng ngủ, nhưng Draco vẫn chiều bạn trai mình rất nhiều.
Cho nên Harry bị Draco làm hư.
Harry càng cảm thụ Draco tốt với mình, cậu lại càng muốn khống chế Draco. Giống như lưu manh đầy lòng tham, càng chiếm càng nhiều, bởi vì chưa từng có người nào toàn tâm toàn ý với cậu như vậy.
Mấy tháng sau cuộc chiến kia, dù là ở trường học hay là huấn luyện Thần Sáng, Harry đi đến chỗ nào thì cũng là cứu thế chủ thực lực cao siêu, tất cả mọi người đều nhượng ba phần, bất tri bất giác Harry có chút quá mức.
Đến gần cuối năm thứ sáu, Draco và Harry có một lần xung đột.
Bởi vì cha từng nói nên Draco quyết tâm vào năm thứ sáu lấy được thưởng. Cho dù Lucius giải thích đó lý do chỉ là ứng phó Chúa tể hắc ám nhưng Draco biết cha hay là papa cũng đều được thưởng cho nên Draco quyết định mình cũng nên cố gắng.
Vì thế Draco rất nghiêm túc, cậu cũng nói cho Harry mục tiêu của mình.
Nhưng Harry lại có chút không muốn, bởi vì như vậy sẽ có càng nhiều người nhìn Draco.
Có lẽ là gia đình cùng tình yêu đều viên mãn, hình tượng Draco học cha không để người khác cảm thấy lạnh lùng mà là ưu nhã, thêm dáng người cao cao, Draco đứng cạnh Harry nhưng sự tồn tại của cậu không bị giảm này mà vẫn rất hấp dẫn ánh mắt người. Mà căn cứ Vincent và Gregory báo cáo, có rất nhiều nữ sinh, bao gồm cả người ngoài Slytherin, sẽ lấy đủ các loại lý do nhờ Draco giúp [Harry rất hối hận mình khuyên Draco nhận làm huynh trưởng].
Harry cũng biết mình muốn ngăn cản Draco là ích kỷ, bộ phận bị làm hư thường mê hoặc Harry, không sao, đây là vì quá thích, cuối cùng Draco sẽ hiểu. Cho nên Harry vẫn thử ngăn trở.
Nhưng Harry không dám làm rõ ràng mà lợi dụng mỗi đêm ở chung với Draco, tranh đoạt sự chú ý của Draco với sách giáo khoa và báo cáo. Mà hai tuần trước khi thi, Harry càng thêm yêu cầu cọ xát với Draco. Mỗi ngày Harry đều dùng áo choàng tàng hình thăm phòng ngủ của Draco, không có người nào có thể biết được hoặc ngăn cản. Vì thế Draco không thể không rời giường sớm hơn, co giấc ngủ mỗi ngày lại để hoàn thành kế hoạch ôn tập chính mình định ra. Draco cũng không cự tuyệt yêu cầu nào của Harry.
Cho nên vừa thi xong,Draco ngã.
Liên tục hai tuần ngủ không đủ khiến sức chống cự hạ xuống, một khi áp lực bị giải trừ, mệt nhọc tích lũy trên người cùng nhau xông ra, Draco bị bệnh ở trên giường hai ngày.
Snape papa lần thứ hai giận con, khiến hiện tại Draco đã lớn nhưng vẫn ngồi ở trên giường bệnh vô lại ôm eo Snape xin tha thứ. Nhưng Snape cũng hiểu, biết chính mình làm cái gì con mình cũng sẽ không sợ [ mặt khác, chuyện con sợ anh không làm được ], chỉ tê tê một câu, đi nói với cha con đi, vì thế Draco mới thật sự nóng nảy.
Nhưng dù nghỉ hè bị dạy dỗ như thế nào, đó là chuyện sau đó, sau khi Snape đi, Draco tự nhiên thấy Harry cũng canh giữ ở một bên vẻ mặt hối hận.
Draco dựa vào đầu giường, đầu vẫn choáng váng, cậu đột nhiên mở miệng nói, “Về sau đừng chạm vào em, Harry."
Harry hối hận biến thành nôn nóng, đến gần bắt lấy bàn tay vô lực của Draco, vội vàng giải thích, “Là anh sai, Draco, anh không nên miễn cưỡng em, về sau a nh sẽ càng chú ý…"
“Không." Draco lắc đầu, lại kéo tay Harry ra, “Em biết anh càng hy vọng Granger được thưởng, em nghe được hai người nói gì."
Mặt Harry trắng nhợt, nhất thời không tìm được câu nào bác bỏ.
“Em nghe thấy anh muốn cô ta cố gắng hơn, mà anh nói anh sẽ bám trụ em." Draco có chút phẫn nộ cũng có chút bị thương nói, “Nhưng em thân cận với anh, chỉ là bởi vì thích, em giận vì anh không phải như vậy."
“Không phải, anh, chỉ là…" Harry thấy lạnh lẽo từ trong lòng, nhưng Draco không muốn nghe, cậu quay đầu tiếp tục nói, “Ban đầu anh vui vẻ em cũng thấy vui vẻ, em nghĩ như vậy, nhưng em phát hiện em vẫn sẽ thất vọng, chỉ cần nghĩ đến tình cảm của anh không giống tình cảm của em. Nếu như anh cho rằng mình không phải thật sự thích, em chỉ sợ…"
“Không —!" Lúc này Harry không nhịn được cúi người ngăn chặn miệng Draco, vội vàng lại thô bạo hôn lên môi Draco.
Hary gấp gáp liếm mỗi một nơi mẫn cảm trong miệng Draco, muốn cho Draco giống như dĩ vãng hòa tan, để vãn hồi.
Nhưng Draco chỉ để mặc Harry, không đáp lại, hai mắt còn không nhắm lại.
Harry tâm hoảng ý loạn, hai tay không tự giác nắm chặt vai Draco,
“Không,Draco, anh sẽ không rời khỏi em, anh cũng sẽ không cho em đi, anh đã nói! Anh chỉ không muốn cho người khác thấy em, em… Rất tốt rất tốt, anh sợ càng tốt thì sẽ có người cướp em đi… Anh chỉ nghĩ như vậy, em rất tốt với anh, chưa từng có người nào đối xử với anh như em, anh chỉ muốn giấu em, chặt chẽ nhìn."
Draco sau khi nghe xong thì chỉ nhíu mày, không có dấu hiệu mềm hoá.
Harry rét run, không thể tưởng tượng ấm áp cho tới nay ở bên cạnh mình, phần ngọt ngào, dung túng này, nếu bị mang đi, chính mình còn cái gì? “Nhưng về sau anh sẽ sửa, thật sự. Cái gì anh cũng nghe em, chỉ cần em ở lại. Đi mà, em không thể bỏ lại anh, Draco, cầu xin em, đừng nói như vậy, anh, anh đi xóa ký ức của giáo sư?"
Vì thế Draco lại bắt đầu giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Harry nhưng Harry nắm chặt không dám buông tay, cậu chỉ nôn nóng khẩn cầu, “Cầu xin em Draco?"
“Khốn kiếp," Cuối cùng Draco buông tha cho giãy dụa, há miệng cắn Harry, “Không cần sửa em cũng có thể được O! Anh xem thường em như vậy?"
Harry sửng sốt, “Đương nhiên không, nhưng em bị bệnh, khẳng định…"
“Còn không phải là lỗi của anh." Draco lại cắn, giống như còn chưa hết giận, Harry nhanh chóng đến gần hơn, “Đúng, đều là anh, em cắn thêm?"
Draco lại cắn, lần này lưu lại trên mặt Harry một dấu răng sâu, “Anh không tín nhiệm em như vậy? Ngu ngốc, em đối xử với anh rất xấu?"
“Anh vừa mới nói, là rất tốt rất tốt…" Harry không hiểu ý Draco, cậu thì thào.
“Vậy vì sao anh luôn nghĩ em sẽ chạy trốn?" Draco nhíu mày. Harry vẫn đều có những cử chỉ độc chiếm rõ ràng, gần đây lại càng nghiêm trọng. Hành động nhỏ Draco cho là ngọt ngào, nhưng lớn, như lần Moretti, có khi sẽ làm Draco lo lắng.
Harry buông tay sờ sắc mặt tái nhợt của Draco, cố chấp hỏi lại, “Cho nên em sẽ không rời khỏi anh đúng không?"
“Em không nói như vậy," Draco căm tức trừng Harry, “Chúng ta cần thảo luận em và Granger ai quan trọng hơn, nhưng anh nên trả lời vấn đề em hỏi trước đã."
Harry thả lỏng, thậm chí không kịp cười, hai tay ôm chặt Draco, giống như ôm bảo vật tìm lại được.
Đầu Draco ở trước ngực Harry, véo eo Harry, “Trả lời."
Harry cảm thụ nhiệt độ cơ thể và hương vị của Draco, cuối cùng rầu rĩ nói, “.. Nếu không phải anh chăm sóc khi em bị biến thành trẻ con mà là người khác thì sao?" Trong đầu chợt lóe dì Petunia mắng mình là một tên nhãi âm u, mà Dudley luôn cười nhạo cậu quái dị, ngay cả Ron và Hermione lần đầu tiên gặp mặt… Bọn họ đều chú ý tới vết sẹo của cậu.
“Có lẽ em sẽ không thích anh… quan hệ lúc trước giữa chúng ta rất kém, anh chỉ là cướp được cơ hội. Hình dáng trẻ con của em làm chúng ta gần gũi, mà em nói em thích người chăm sóc mình, nhưng em không còn cần như vậy, anh không có cách nào chăm sóc em giống khi đó, có lẽ có một ngày em đột nhiên nghĩ rõ, hoặc là, gặp phải một người càng tốt làm em nghĩ rõ ràng, anh đây…"
Harry chưa từng như vậy, nói đến sau này còn nói lộn xộn, nhưng Draco đều nghe hiểu, cậu trầm mặc rồi hỏi lại, “Vậy còn anh? Anh mới là cái người khốn kiếp dùng chú ngữ với em, trước khi em biến thành trẻ con, hiện tại em không phải, có lẽ ngày nào đó anh cũng nghĩ rõ ràng?"
Harry ôm chặt Draco tuyên thệ, “Em rất ngọt ngào, lúc trước em dấu đi."
Draco ngừng không nói, tiếp theo thanh âm đột nhiên mơ hồ.
“..trước… em đã thích."
“.. Cái gì?" Harry đẩy Draco ra cúi đầu trừng cậu.
Draco cố chấp không nhìn Harry, nói, “Từ trước khi biến thành trẻ con… Em đã thích."
Harry mất vài giây tiêu hóa câu này, mặt ngốc ngốc, “.. Vì sao?"
“Bởi vì em là một tên ngu ngốc khác." Draco trợn mắt.
“..Draco," Harry đột nhiên vùi đầu vào bả vai Draco, “Em như vậy… Anh vĩnh viễn sẽ không buông em ra, cho dù em muốn đuổi anh đi, anh cũng sẽ không đi …"
Draco ôm eo Harry lẩm bẩm,
“Em vẫn cố gắng như vậy, hiển nhiên anh làm không tốt bằng em, anh nên tỉnh lại."
Harry vừa muốn khóc vừa muốn cười, vì Draco thuần túy và khoan dung.
Bởi vì rõ ràng cậu mới thương tổn Draco, mà Draco lại vẫn nguyện ý cho mình món quà này.
Sau một lúc lâu Harry mới ngẩng đầu, chân tâm nói,
“Xin lỗi,Draco, tha thứ anh, về sau anh sẽ sửa. Anh cũng sẽ vượt qua em."
Draco nhìn Harry trong chốc lát rồi gật đầu, “Được." Rồi xoa mắt, “Em lại muốn ngủ."
Độc dược trị liệu giấc ngủ không đủ chính là khiến bệnh nhân ngủ cả ngày.
Harry lập tức dời giường bệnh, lấy lòng kéo chăn lên cho Draco, “Anh ở đây với em."
Draco lại kéo Harry, “Đi lên nằm với em."
Harry nóng lên, có cảm giác mặc dù là hiện tại, chính mình vẫn là được an ủi, vì thế Harry rầu rĩ đáp ứng, phóng to giường bệnh, đá giày chui vào trong chăn của Draco. Harry nhẹ nhàng cho Draco ngủ trên cánh tay mình, ôm lấy Draco, cũng làm cho hai chân của bọn họ quấn lấy nhau.
Chuẩn bị tốt, Harry khẽ hôn trán Draco, nói, “Anh yêu em."
Draco hôn cằm Harry, “Em cũng vậy."
Harry lại ôm chặt Draco, cảm nhận an tâm và cảm kích còn nhiều hơn trước.
Mà trải qua lần này, vương tử huấn luyện anh hùng lưu lạc của mình thành kỵ sĩ sơ cấp.
Tác giả :
J112233