Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
Chương 73: Cái mũi của Voldemort do ta làm cho mất?
Translator: Waveliterature Vietnam
Lúc này, Harry bước vào căn phòng cuối cùng và ngạc nhiên khi thấy cả Snape và Voldemort đều không ở trong phòng, nhưng giáo sư Kỳ Lạc, người nói chuyện lắp bắp, sắc mặt nhợt nhạt.
Ellen đứng bên lề và theo dõi vụ việc. Nếu không cần thiết, anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt của Voldemort. Tuy nhiên, quan sát cận cảnh người bí ẩn này trong trạng thái thần bí là một cơ hội học tập tốt, nhìn thấy điều này trước đầu.
Hình dạng của khuôn mặt, Ellen nhớ đến vị thần hai mặt Janus trong thần thoại La Mã cổ đại. Biệt danh của anh ta cũng được gọi là Quirinus. Phải nói rằng đối với Kỳ Lạc, vận mệnh của anh đã được định sẵn từ trước khi mà ba mẹ anh lấy tên này.
Harry, người không có một chút mơ ước gì đối với Hòn đá phù thủy, đã thành công trong việc lấy hòn đá phù thủy. Voldemort đoán điều này và yêu cầu được nói chuyện riêng với Harry - và nói với Harry danh tính của anh ta.
Cuối cùng buổi nói chuyện không có kết quả, anh ta ra lệnh cho Kỳ Lạc bắt lấy Harry, thế nhưng khi Kỳ Lạc chạm vào da của Harry liền đau đớn không thể chịu nỗi. Ngay lúc Harry ngất đi, Ellen xuất hiện, anh ta chạy chậm lại, gần như đặt đũa phép sau gáy của Kỳ Lạc, và một tiếng"mơ màng ngã xuống đất", đầy ma thuật, thành công đánh vào mũi của Voldemort giờ cũng mơ hồ được tiết lộ.
Rợn người một tiếng "chết tiệt", Voldemort đã thốt ra một câu nói thô tục, cái mũi của anh ta hoàn toàn bị sụp xuống. Hơn nữa anh bây giờ còn trong trạng thái một nửa linh hồn cho nên phép thuật này có thể trực tiếp tấn công linh hồn của anh ta.
Sau đó, cơ thể của Kỳ Lạc ngã xuống đất, nhưng điều khiến Ellen ngạc nhiên là Voldemort mặc dù rất đau nhưng có thể ổn định thi triển tạo ra sương mù đen với tốc độ siêu nhanh rồi chạy thoát ra khỏi cửa.
Sau đó, Ellen nhìn giáo sư Kỳ Lạc, người ngã xuống đất. Giáo sư Kỳ Lạc dù sao cũng là một người tốt nghiệp giỏi ở Ravenclaw. Nền tảng lý thuyết của ông rất vững chắc. Ông nổi tiếng vì tài năng của mình.
Nếu như ông không phải vì muốn tích lũy kinh nghiệm thuật phòng ngự Ma Pháp của mình mà đi du hành khắp nơi, rồi gặp Voldemort ở Albania, được thuyết phục trở thành thành viên của thế lực đen tối, trở thành người hầu của Voldemort, tôi tin rằng ông sẽ có một tương lai tươi sáng, ít nhất là một Giáo sư quốc phòng rất có trình độ về thuật phòng ngự phép thuật đen.
"Chào buổi tối, Ellen Harris. Thật vui khi thấy em an toàn, nhưng Harry dường như không được tốt lắm." Sự xuất hiện bất ngờ của Dumbledore đến bên cạnh Harry và Ellen không biết ông ta đã đến bao lâu rồi.
Nhận thấy điều này, Ellen có chút tinh tế nhưng cũng xấu hổ, "Hiệu trưởng, em dường như đã làm cho cái mũi của Voldemort mất đi…"
Dumbledore ngược lại gật đầu với một nụ cười thân thiện như mọi khi. "Tom muốn hồi phục thật không dễ dàng, lời nguyền của em làm tổn thương tâm hồn anh ta." Sau đó, Dumbledore nhớ lại nhìn sắc mặt của Harry. Sắc mặt có vẻ rất xấu: "Chúng ta phải đưa Harry ngay cho bà Pomfrey." Thấy vẻ mặt rối bời của Ellen, Dumbledore đã hiểu lầm suy nghĩ của Ellen, "Đừng lo lắng, Harry sẽ ổn thôi." Bà Pomfrey sẽ chữa cho em ấy. "
Ellen có chút xấu hổ gật đầu, sau đó ngạc nhiên khi thấy Dumbledore sử dụng lời nguyền trôi nổi cùng kiểu bế công chúa, bế Harry lên, nhớ đến Ellen tốt bụng đã vô tình rời xa Dumbledore vài bước.
"Bây giờ, chúng ta cần phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt và tìm bà Pomfrey." May mắn thay,
Dumbledore đã không sử dụng Thuật Chiết Tâm trí với Ellen! Tìm hiểu suy nghĩ kỹ của đối phương, nếu không nét mặt của ông cũng không hiền lành như vậy.
Nhưng, làm thế nào để chúng ta rời đi? Bạn đang cưỡi chổi à?" Allen lơ đãng nói, một cách. Đôi mắt anh vẫn nhìn Harry trong vòng tay của cụ Dumbledore, và anh im lặng trong lòng.
"Tất nhiên, chúng ta cần một cách nhanh hơn và thuận tiện hơn cây chổi." Dumbledore chớp mắt vài cái, nếu không phải bởi những ký ức về xu hướng giới tính của mình, khiến cho Ellen cảm thấy ông như một "ông nội" đối với anh ta. Nhưng bây giờ, Ellen chỉ có thể gật đầu và gật đầu.
Chỉ thấy Dumbledore từ trong tay áo lớn của áo choàng lấy ra một chiếc lông vũ màu vàng rực rỡ, ông nhẹ nhàng vuốt chiếc lông vũ màu vàng rực rỡ kia, nói: "Fox, tôi cần đến bạn một chút."
Ellen chợt nhận ra rằng Fox là thú cưng của Dumbledore, một con phượng hoàng có khả năng truyền tin phi thường ở những khu vực cấm ảo ảnh di hình.
Gần như trong chớp mắt, có tiếng hót giòn giã, xoay tròn và tuyệt đẹp bên ngoài phòng.
"Ellen, cảm giác âm thanh này như thế nào?" Dumbledore mỉm cười, giống như một cậu bé lớn khoe đồ chơi thiên niên kỷ của mình. Đương nhiên, thoạt nhìn đó là một cậu bé lớn ở độ tuổi 100 tuổi.
"Tiếng thét thật phi thường, khiến ta phải nghĩ đến hy vọng, tình yêu, dường như đủ dũng khí có thể vượt qua hết mọi khó khăn trên thế giới." Những lời này không phải là Ellen lấy lòng Fox, mà nó xuất phát từ trong tâm của anh.
"Ellen, em là một cậu bé tốt bụng. Tôi tin rằng Giáo sư Kỳ Lạc sẽ rất buồn khi nghe giọng nói này, ông sẽ vô cùng khổ sở." Giáo sư Dumbledore bình tĩnh duỗi ra cây đũa phép của mình và chỉ nó sang một bên, nhưng anh ta lén lút đi vì tiếng phượng hoàng. Đầu giáo sư trông có vẻ nhợt nhạt, sững sờ một lần nữa.
"Không thể không nói, giáo sư phòng ngự phép thuật đen của chúng ta thật sự có tài năng, rất ít người có thể bị trúng lời nguyền hôn mê mà có thể nhanh chóng tỉnh lại." Dumbledore đầy tiếc nuối nói.
Ellen nghe thấy, không chắc đây có phải là do sức mạnh của anh ta không đủ mạnh, nên để giáo sư Kỳ Lạc tỉnh lại nhanh, và Dumbledore chỉ đang tự an ủi mình, nhưng có vẻ như ông hơi quá khi coi những âm mưu này là một trò chơi và đó là mục đích chính của bạn để nắm bắt sức mạnh.
Sau đó, Ellen nhìn Fox và không dễ để thấy một con phượng hoàng ở khoảng cách gần như vậy, chưa kể rằng nó sắp thể hiện khả năng truyền tải của mình.
Đây là một sinh vật kỳ diệu và xinh đẹp. Nó trông rất sang trọng: toàn thân điều phủ đầy lông vũ màu đỏ tươi rất đẹp, kích thước tương tự một con thiên nga, một loài sinh vật lấp lánh ánh kim, nó có một cái đuôi dài, ánh vàng rực rỡ. Khi nhìn thấy nó, ai cũng sẽ bị vẻ đẹp của nó thu hút, thật thần kỳ.
"Ellen, đứng bên cạnh thầy." Giáo sư Dumbledore bảo Ellen đứng lại, và đặt Harry xuống, dùng một tay, vững chắc trên đầu gối, để Harry rúc vào vòng tay của ông Dumbledore, và sau đó một tay vuốt ve Fox và nói: "Fox, hãy đưa chúng tôi đi tìm bà Pomfrey."
Đó là một trải nghiệm kỳ diệu. Ellen cảm thấy mình được bao quanh bởi một hơi thở ấm áp khi đôi vai bị phượng bắt lấy. Hơi thở này không chỉ ôn hòa mà còn cả những dây thần kinh căng thẳng trong một đêm toàn bộ điều thả lỏng, cả người như được tắm dưới ánh nắng mặt trời, ấm áp và cực kỳ thoải mái.
Không chờ đợi ellen trở lại từ cảm giác tuyệt vời này. Họ đã đến bệnh xá của bà Pomfrey. Ellen không thể không ngưỡng mộ sức mạnh của Phượng Hoàng. Giáo sư Dumbledore có thể có một trái tim thú cưng kỳ diệu như vậy thật sự rất hâm mộ. Như đã biết, Hogwarts đang cấm thi triển ảo ảnh di hình, nhưng Dumbledore vẫn có thể sử dụng sức mạnh của phượng hoàng để chuyển ngay đến bệnh xá, quá tiện lợi.
Lúc này, Harry bước vào căn phòng cuối cùng và ngạc nhiên khi thấy cả Snape và Voldemort đều không ở trong phòng, nhưng giáo sư Kỳ Lạc, người nói chuyện lắp bắp, sắc mặt nhợt nhạt.
Ellen đứng bên lề và theo dõi vụ việc. Nếu không cần thiết, anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt của Voldemort. Tuy nhiên, quan sát cận cảnh người bí ẩn này trong trạng thái thần bí là một cơ hội học tập tốt, nhìn thấy điều này trước đầu.
Hình dạng của khuôn mặt, Ellen nhớ đến vị thần hai mặt Janus trong thần thoại La Mã cổ đại. Biệt danh của anh ta cũng được gọi là Quirinus. Phải nói rằng đối với Kỳ Lạc, vận mệnh của anh đã được định sẵn từ trước khi mà ba mẹ anh lấy tên này.
Harry, người không có một chút mơ ước gì đối với Hòn đá phù thủy, đã thành công trong việc lấy hòn đá phù thủy. Voldemort đoán điều này và yêu cầu được nói chuyện riêng với Harry - và nói với Harry danh tính của anh ta.
Cuối cùng buổi nói chuyện không có kết quả, anh ta ra lệnh cho Kỳ Lạc bắt lấy Harry, thế nhưng khi Kỳ Lạc chạm vào da của Harry liền đau đớn không thể chịu nỗi. Ngay lúc Harry ngất đi, Ellen xuất hiện, anh ta chạy chậm lại, gần như đặt đũa phép sau gáy của Kỳ Lạc, và một tiếng"mơ màng ngã xuống đất", đầy ma thuật, thành công đánh vào mũi của Voldemort giờ cũng mơ hồ được tiết lộ.
Rợn người một tiếng "chết tiệt", Voldemort đã thốt ra một câu nói thô tục, cái mũi của anh ta hoàn toàn bị sụp xuống. Hơn nữa anh bây giờ còn trong trạng thái một nửa linh hồn cho nên phép thuật này có thể trực tiếp tấn công linh hồn của anh ta.
Sau đó, cơ thể của Kỳ Lạc ngã xuống đất, nhưng điều khiến Ellen ngạc nhiên là Voldemort mặc dù rất đau nhưng có thể ổn định thi triển tạo ra sương mù đen với tốc độ siêu nhanh rồi chạy thoát ra khỏi cửa.
Sau đó, Ellen nhìn giáo sư Kỳ Lạc, người ngã xuống đất. Giáo sư Kỳ Lạc dù sao cũng là một người tốt nghiệp giỏi ở Ravenclaw. Nền tảng lý thuyết của ông rất vững chắc. Ông nổi tiếng vì tài năng của mình.
Nếu như ông không phải vì muốn tích lũy kinh nghiệm thuật phòng ngự Ma Pháp của mình mà đi du hành khắp nơi, rồi gặp Voldemort ở Albania, được thuyết phục trở thành thành viên của thế lực đen tối, trở thành người hầu của Voldemort, tôi tin rằng ông sẽ có một tương lai tươi sáng, ít nhất là một Giáo sư quốc phòng rất có trình độ về thuật phòng ngự phép thuật đen.
"Chào buổi tối, Ellen Harris. Thật vui khi thấy em an toàn, nhưng Harry dường như không được tốt lắm." Sự xuất hiện bất ngờ của Dumbledore đến bên cạnh Harry và Ellen không biết ông ta đã đến bao lâu rồi.
Nhận thấy điều này, Ellen có chút tinh tế nhưng cũng xấu hổ, "Hiệu trưởng, em dường như đã làm cho cái mũi của Voldemort mất đi…"
Dumbledore ngược lại gật đầu với một nụ cười thân thiện như mọi khi. "Tom muốn hồi phục thật không dễ dàng, lời nguyền của em làm tổn thương tâm hồn anh ta." Sau đó, Dumbledore nhớ lại nhìn sắc mặt của Harry. Sắc mặt có vẻ rất xấu: "Chúng ta phải đưa Harry ngay cho bà Pomfrey." Thấy vẻ mặt rối bời của Ellen, Dumbledore đã hiểu lầm suy nghĩ của Ellen, "Đừng lo lắng, Harry sẽ ổn thôi." Bà Pomfrey sẽ chữa cho em ấy. "
Ellen có chút xấu hổ gật đầu, sau đó ngạc nhiên khi thấy Dumbledore sử dụng lời nguyền trôi nổi cùng kiểu bế công chúa, bế Harry lên, nhớ đến Ellen tốt bụng đã vô tình rời xa Dumbledore vài bước.
"Bây giờ, chúng ta cần phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt và tìm bà Pomfrey." May mắn thay,
Dumbledore đã không sử dụng Thuật Chiết Tâm trí với Ellen! Tìm hiểu suy nghĩ kỹ của đối phương, nếu không nét mặt của ông cũng không hiền lành như vậy.
Nhưng, làm thế nào để chúng ta rời đi? Bạn đang cưỡi chổi à?" Allen lơ đãng nói, một cách. Đôi mắt anh vẫn nhìn Harry trong vòng tay của cụ Dumbledore, và anh im lặng trong lòng.
"Tất nhiên, chúng ta cần một cách nhanh hơn và thuận tiện hơn cây chổi." Dumbledore chớp mắt vài cái, nếu không phải bởi những ký ức về xu hướng giới tính của mình, khiến cho Ellen cảm thấy ông như một "ông nội" đối với anh ta. Nhưng bây giờ, Ellen chỉ có thể gật đầu và gật đầu.
Chỉ thấy Dumbledore từ trong tay áo lớn của áo choàng lấy ra một chiếc lông vũ màu vàng rực rỡ, ông nhẹ nhàng vuốt chiếc lông vũ màu vàng rực rỡ kia, nói: "Fox, tôi cần đến bạn một chút."
Ellen chợt nhận ra rằng Fox là thú cưng của Dumbledore, một con phượng hoàng có khả năng truyền tin phi thường ở những khu vực cấm ảo ảnh di hình.
Gần như trong chớp mắt, có tiếng hót giòn giã, xoay tròn và tuyệt đẹp bên ngoài phòng.
"Ellen, cảm giác âm thanh này như thế nào?" Dumbledore mỉm cười, giống như một cậu bé lớn khoe đồ chơi thiên niên kỷ của mình. Đương nhiên, thoạt nhìn đó là một cậu bé lớn ở độ tuổi 100 tuổi.
"Tiếng thét thật phi thường, khiến ta phải nghĩ đến hy vọng, tình yêu, dường như đủ dũng khí có thể vượt qua hết mọi khó khăn trên thế giới." Những lời này không phải là Ellen lấy lòng Fox, mà nó xuất phát từ trong tâm của anh.
"Ellen, em là một cậu bé tốt bụng. Tôi tin rằng Giáo sư Kỳ Lạc sẽ rất buồn khi nghe giọng nói này, ông sẽ vô cùng khổ sở." Giáo sư Dumbledore bình tĩnh duỗi ra cây đũa phép của mình và chỉ nó sang một bên, nhưng anh ta lén lút đi vì tiếng phượng hoàng. Đầu giáo sư trông có vẻ nhợt nhạt, sững sờ một lần nữa.
"Không thể không nói, giáo sư phòng ngự phép thuật đen của chúng ta thật sự có tài năng, rất ít người có thể bị trúng lời nguyền hôn mê mà có thể nhanh chóng tỉnh lại." Dumbledore đầy tiếc nuối nói.
Ellen nghe thấy, không chắc đây có phải là do sức mạnh của anh ta không đủ mạnh, nên để giáo sư Kỳ Lạc tỉnh lại nhanh, và Dumbledore chỉ đang tự an ủi mình, nhưng có vẻ như ông hơi quá khi coi những âm mưu này là một trò chơi và đó là mục đích chính của bạn để nắm bắt sức mạnh.
Sau đó, Ellen nhìn Fox và không dễ để thấy một con phượng hoàng ở khoảng cách gần như vậy, chưa kể rằng nó sắp thể hiện khả năng truyền tải của mình.
Đây là một sinh vật kỳ diệu và xinh đẹp. Nó trông rất sang trọng: toàn thân điều phủ đầy lông vũ màu đỏ tươi rất đẹp, kích thước tương tự một con thiên nga, một loài sinh vật lấp lánh ánh kim, nó có một cái đuôi dài, ánh vàng rực rỡ. Khi nhìn thấy nó, ai cũng sẽ bị vẻ đẹp của nó thu hút, thật thần kỳ.
"Ellen, đứng bên cạnh thầy." Giáo sư Dumbledore bảo Ellen đứng lại, và đặt Harry xuống, dùng một tay, vững chắc trên đầu gối, để Harry rúc vào vòng tay của ông Dumbledore, và sau đó một tay vuốt ve Fox và nói: "Fox, hãy đưa chúng tôi đi tìm bà Pomfrey."
Đó là một trải nghiệm kỳ diệu. Ellen cảm thấy mình được bao quanh bởi một hơi thở ấm áp khi đôi vai bị phượng bắt lấy. Hơi thở này không chỉ ôn hòa mà còn cả những dây thần kinh căng thẳng trong một đêm toàn bộ điều thả lỏng, cả người như được tắm dưới ánh nắng mặt trời, ấm áp và cực kỳ thoải mái.
Không chờ đợi ellen trở lại từ cảm giác tuyệt vời này. Họ đã đến bệnh xá của bà Pomfrey. Ellen không thể không ngưỡng mộ sức mạnh của Phượng Hoàng. Giáo sư Dumbledore có thể có một trái tim thú cưng kỳ diệu như vậy thật sự rất hâm mộ. Như đã biết, Hogwarts đang cấm thi triển ảo ảnh di hình, nhưng Dumbledore vẫn có thể sử dụng sức mạnh của phượng hoàng để chuyển ngay đến bệnh xá, quá tiện lợi.
Tác giả :
Đồng Đường