Hấp Dẫn Nơi Đầu Mũi
Chương 4
Trước khi Trương Đình Nhung lên xe, anh có hơi do dự, nguyên nhân không phải tại anh, mà là đứng ở chỗ này có hơi lâu, thân thể đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi.
Ông chủ Ôn ở trước mặt này vừa nhìn liền biết là cái loại nam nhân có bệnh ở sạch, thậm chí còn xịt cả nước hoa lên người nữa mà, nếu vậy có thể chịu được anh sao?
"Anh đứng đực ra đó làm gì vậy?" Ôn Nhiễm nhíu nhíu mày, thấy Trương Đình Nhung ngẩn người đứng bất động, lạnh lùng hỏi một câu.
Trương Đình Nhung ưỡn nghiêm mặt cười nói: "Chỉ là, hiện tại cả người tôi đều là mồ hôi, không phải là đang sợ anh chịu không nổi đấy sao?"
Hình như trong mắt Ôn Nhiễm có cái gì đó chợt thoáng qua: "Không sao, anh cứ lên đi, trong xe có quần áo để thay, anh cứ thay ra rồi hãy làm!"
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?" Trương Đình Nhung vui vẻ lên xe. Vốn dĩ bên trong có hương nước hoa Cổ Long nhàn nhạt, thế nhưng anh vừa tiến vào thì nhất thời trong xe tràn đầy hormone nồng nặc thuộc về nam nhân, Ôn Nhiễm không được tự nhiên cọ cọ chân.
"Chỗ ngay phía sau anh đó."
Trương Đình Nhung sờ thử, có một cái túi màu đen, mở ra nhìn thì thấy bên trong có vài bộ quần áo kiểu dáng giống với cái áo cộc mình đang mặc, bất quá, nếu xét về chất vải thì tự nhiên là không thể so được rồi.
"Cái này là vải bông 100%, hút mồ hôi, anh thay đi!" Ôn Nhiễm nói, không biết có phải là ảogiác của Trương Đình Nhung không, nhưng anh luôn cảm thấy giọng nói của Ôn Nhiễm có hơi là lạ.
Ngẫm lại cũng đúng, cả người mình đầy mồ hôi thúi như vậy, ông chủ người ta cũng đã kêu thay rồi mà còn già mồm cãi láo cái gì, mặc quần áo thoải mái mới làm việc tốt được mà hén? Mỹ tư tư cởi quần áo trên người mình, xong rồi anh còn tiện tay cầm lấy lau lau mồ hôi trên người, sau đó thay cái mới vào. Chậc chậc, đồ cao cấp chính là thoải mái.
"Ông chủ, không nghĩ tới vừa như vậy đó!" Trương Đình Nhung thuận miệng cảm khái.
Chân Ôn Nhiễm khựng lại, trực tiếp đạp thắng, quán tính thiếu chút nữa đã khiến đầu Trương Đình Nhung đập vào lưng ghế trước mặt.
"Ông chủ, sao thế?"
"Không có gì!" Ôn Nhiễm khởi động máy, chạy tiếp như không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên là chàng trai Trương Đình Nhung có thần kinh thô hơn cả thép kia không có suy nghĩ gì nhiều.
Dù sao cũng là ở bên trong tiểu khu, chưa được mấy phút đã đến nơi rồi.
Ôn Nhiễm dẫn anh vào biệt thự, Trương Đình Nhung đánh giá chung quanh.
"Ông chủ, chỗ lớn như vậy, anh chỉ ở một mình à hả?"
"Ừm, tùy theo giờ sẽ có người đến nấu cơm, làm vệ sinh, làm xong bọn họ sẽ đi. Anh... Chiều nay muốn ăn cái gì, tôi có thể tìm người đến nấu!"
Lần này Trương Đình Nhung thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh rồi, không ngờ tới tên xịt nước hoa này nhìn qua ngầu ghê gớm, thế mà lại tốt tính như vậy nha! Đột nhiên anh hỏi cứ y như bị động kinh: "Ông chủ, anh đang mở công ty ở đâu vậy?"
Ôn Nhiễm:??
"Tôi đã ăn từ sớm rồi! Bất quá phúc lợi khi làm nhân viên của anh cũng quá tuyệt đi, tuy rằng tôi không biết làm gì cả, nhưng cũng có thể làm bảo vệ cho công ty anh được đó!" Trương Đình Nhung nói đùa.
Mắt Ôn Nhiễm lại lóe lóe, y mím môi, khẽ thốt ra một câu: "Được."
Thế nhưng hình như đối phương không nghe thấy, theo Ôn Nhiễm đi tới sân sau, Trương Đình Nhung lại há to miệng, má ơi, có cả hồ bơi riêng nữa này, tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ khí phái!
Bất quá trong hồ không có nước, Trương Đình Nhung suy nghĩ một chút liền hiểu được, chắc là bị nghẹt ở chỗ này rồi.
"Yên tâm đi, ông chủ, số cống tôi từng thông không có một ngàn cũng có năm trăm, đảm bảo sẽ khiến cho anh hài lòng!" Trương Đình Nhung lắc lắc cánh tay, sau đó liền nhảy xuống hồ đi làm việc.
Ôn Nhiễm ở bên cạnh nhìn một lát, chỉ thấy Trương Đình Nhung cắm một cái ống vào trong cống thoát nước, bắt đầu đi mở vòi nước, hình như là muốn thông qua áp suất nước đẩy văng rác bẩn ra, thế nhưng qua nửa ngày cũng không có có hiệu quả, thế là anh liền nằm xuống bật đèn pin lên quan sát bên trong. Trương Đình Nhung cau mày, lấy dụng cụ trong bao ra bắt đầu mở đường ống.
Phỏng chừng cỡ 1 – 2 tiếng sau cũng chưa làm xong được, Ôn Nhiễm yên lặng xoay người trở vào biệt thự, thuận tiện đóng cửa sau lại. Một mình y đến ga ra, mở cửa xe, sau khi thấy cái áo cộc sặc mùi của Trương Đình Nhung ném ở ghế sau, Ôn Nhiễm do dự trong chốc lát, cẩn thận lấy nó ra, sau đó trở về biệt thự, lên lầu hai.
Căn phòng này là phòng riêng của y, ngoại trừ Ôn Nhiễm ra chưa từng có ai bước vào, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy người kia đang làm việc với khí thế ngất trời trong hồ bơi.
Nhìn một chút, Ôn Nhiễm liền cảm thấy thân thể bắt đầu khô nóng, đặt áo cộc của Trương Đình Nhung ở dưới mũi hít một hơi thật sâu, dương vật phía dưới liền cứng rắn phát đau, quả thực còn lợi hại hơn cả xuân dược nữa!
Chậm rãi cởi khóa kéo quần jean ra, tiểu côn thịt không an phận sớm đã đỉnh quần lót bông màu đen lên, vị trí đỉnh lên cũng bị thấm ướt một mảnh. Đầu tiên là ma sát côn thịt của mình cách lớp vải, dần dần lại cảm thấy không đủ, y cởi quần lót đến gót chân, để cả cây tính khí phấn nộn hoàn toàn lộ ra ngoài. Kích thước có hơi nhỏ hơn nam nhân bình thường một chút, nhưng màu sắc khỏe mạnh, hình dạng tinh xảo.
Lúc này Ôn Nhiễm đứng thẳng bên cửa sổ, tầm mắt đảo qua cái người đang ở trong hồ bơi, một tay nâng cái áo tràn ngập hơi thở nam tính của Trương Đình Nhung rồi vùi vào trong đó, tay kia thì chuyển động côn thịt cũng không tính là hùng tráng của mình thật nhanh.
"Hmm... A... A... Thật thoải mái... A Nhung!" Trong miệng phát ra tiếng nỉ non thoải mái đến mức tận cùng.
Trong chốc lát, Ôn Nhiễm rên lên một tiếng, bắn đi ra.
Tầm nhìn trong dư vị cao trào đều trở nên mơ hồ, thế nhưng, còn chưa đủ, vẫn còn thiếu nhiều lắm! Ôn Nhiễm có cảm giác cho tới bây giờ mình chưa từng dâm đãng đến mức đói khát đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm một người đàn ông khác tự an ủi như vậy.
Thay đổi một tư thế, Ôn Nhiễm trải áo cộc của Trương Đình Nhung lên trên giường lớn của mình, sau đó bày ra tư thế nằm úp sấp như chó, vẫn vùi mặt vào trong áo như cũ, thế nhưng cái mông lại nhổng lên thật cao. Ôn Nhiễm dùng nước bọt thấm ướt hai ngón tay, thử cắm chúng vào trong hậu huyệt của mình. Sau đó chậm rãi cắm vào rút ra.
Khoái cảm truyền tới từ bộ vị bí ẩn cộng với mùi hương làm mình phát cuồng, Ôn Nhiễm có cảm giác hiện tại mình chính là một con thú cái động dục, cấp thiết khát vọng giống đực xỏ xuyên qua và được lấp đầy bằng tinh dịch đậm đặc tanh nồng!
Dần dần, chỉ ngửi thôi đã không thể thỏa mãn y, Ôn Nhiễm cầm lấy áo cộc đưa phần dính mồ hôi trong suốt vào miệng chậm rãi mút vào, tưởng tượng ra cảnh mình không biết xấu hổ đi liếm từng giọt mồ hôi trên người Trương Đình Nhung. Từ cơ ngực rõ ràng đến bụng, tấm lưng có đường cong lưu sướng đến cơ mông, phần nách và bắp đùi có mùi vị nồng nặc nhất là tuyệt đối không thể bỏ qua.
Suy nghĩ một chút, tiểu lão nhị của Ôn Nhiễm lại đứng lên, theo ngón tay sáp ở phía sau phía trước cũng không ngừng cọ vào chăn.
Quan trọng nhất chính là cái cây trong quần A Nhung, nhìn cái mũi to cao thẳng và vóc dáng hùng tráng của Trương Đình Nhung, không cần phải nói cũng biết chỗ đó nhất định là một cự vật đồ sộ rồi.
Trong lúc ngơ ngẩn, Ôn Nhiễm có cảm giác mình đang bị người nọ túm lấy tóc, côn thịt to lớn liên tục thao lấy miệng y, đỉnh đầu không ngừng rịn ra chất lỏng, đều bị y nuốt sạch sẽ một cáchvô cùng đói khát.
Rốt cục, A Nhung chịu không nổi nữa, hung hăng cắm côn thịt vào trong cổ họng của mình, đút y uống sạch dịch dinh dưỡng thơm ngon nhất.
Y, lại bắn!
Ông chủ Ôn ở trước mặt này vừa nhìn liền biết là cái loại nam nhân có bệnh ở sạch, thậm chí còn xịt cả nước hoa lên người nữa mà, nếu vậy có thể chịu được anh sao?
"Anh đứng đực ra đó làm gì vậy?" Ôn Nhiễm nhíu nhíu mày, thấy Trương Đình Nhung ngẩn người đứng bất động, lạnh lùng hỏi một câu.
Trương Đình Nhung ưỡn nghiêm mặt cười nói: "Chỉ là, hiện tại cả người tôi đều là mồ hôi, không phải là đang sợ anh chịu không nổi đấy sao?"
Hình như trong mắt Ôn Nhiễm có cái gì đó chợt thoáng qua: "Không sao, anh cứ lên đi, trong xe có quần áo để thay, anh cứ thay ra rồi hãy làm!"
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?" Trương Đình Nhung vui vẻ lên xe. Vốn dĩ bên trong có hương nước hoa Cổ Long nhàn nhạt, thế nhưng anh vừa tiến vào thì nhất thời trong xe tràn đầy hormone nồng nặc thuộc về nam nhân, Ôn Nhiễm không được tự nhiên cọ cọ chân.
"Chỗ ngay phía sau anh đó."
Trương Đình Nhung sờ thử, có một cái túi màu đen, mở ra nhìn thì thấy bên trong có vài bộ quần áo kiểu dáng giống với cái áo cộc mình đang mặc, bất quá, nếu xét về chất vải thì tự nhiên là không thể so được rồi.
"Cái này là vải bông 100%, hút mồ hôi, anh thay đi!" Ôn Nhiễm nói, không biết có phải là ảogiác của Trương Đình Nhung không, nhưng anh luôn cảm thấy giọng nói của Ôn Nhiễm có hơi là lạ.
Ngẫm lại cũng đúng, cả người mình đầy mồ hôi thúi như vậy, ông chủ người ta cũng đã kêu thay rồi mà còn già mồm cãi láo cái gì, mặc quần áo thoải mái mới làm việc tốt được mà hén? Mỹ tư tư cởi quần áo trên người mình, xong rồi anh còn tiện tay cầm lấy lau lau mồ hôi trên người, sau đó thay cái mới vào. Chậc chậc, đồ cao cấp chính là thoải mái.
"Ông chủ, không nghĩ tới vừa như vậy đó!" Trương Đình Nhung thuận miệng cảm khái.
Chân Ôn Nhiễm khựng lại, trực tiếp đạp thắng, quán tính thiếu chút nữa đã khiến đầu Trương Đình Nhung đập vào lưng ghế trước mặt.
"Ông chủ, sao thế?"
"Không có gì!" Ôn Nhiễm khởi động máy, chạy tiếp như không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên là chàng trai Trương Đình Nhung có thần kinh thô hơn cả thép kia không có suy nghĩ gì nhiều.
Dù sao cũng là ở bên trong tiểu khu, chưa được mấy phút đã đến nơi rồi.
Ôn Nhiễm dẫn anh vào biệt thự, Trương Đình Nhung đánh giá chung quanh.
"Ông chủ, chỗ lớn như vậy, anh chỉ ở một mình à hả?"
"Ừm, tùy theo giờ sẽ có người đến nấu cơm, làm vệ sinh, làm xong bọn họ sẽ đi. Anh... Chiều nay muốn ăn cái gì, tôi có thể tìm người đến nấu!"
Lần này Trương Đình Nhung thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh rồi, không ngờ tới tên xịt nước hoa này nhìn qua ngầu ghê gớm, thế mà lại tốt tính như vậy nha! Đột nhiên anh hỏi cứ y như bị động kinh: "Ông chủ, anh đang mở công ty ở đâu vậy?"
Ôn Nhiễm:??
"Tôi đã ăn từ sớm rồi! Bất quá phúc lợi khi làm nhân viên của anh cũng quá tuyệt đi, tuy rằng tôi không biết làm gì cả, nhưng cũng có thể làm bảo vệ cho công ty anh được đó!" Trương Đình Nhung nói đùa.
Mắt Ôn Nhiễm lại lóe lóe, y mím môi, khẽ thốt ra một câu: "Được."
Thế nhưng hình như đối phương không nghe thấy, theo Ôn Nhiễm đi tới sân sau, Trương Đình Nhung lại há to miệng, má ơi, có cả hồ bơi riêng nữa này, tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ khí phái!
Bất quá trong hồ không có nước, Trương Đình Nhung suy nghĩ một chút liền hiểu được, chắc là bị nghẹt ở chỗ này rồi.
"Yên tâm đi, ông chủ, số cống tôi từng thông không có một ngàn cũng có năm trăm, đảm bảo sẽ khiến cho anh hài lòng!" Trương Đình Nhung lắc lắc cánh tay, sau đó liền nhảy xuống hồ đi làm việc.
Ôn Nhiễm ở bên cạnh nhìn một lát, chỉ thấy Trương Đình Nhung cắm một cái ống vào trong cống thoát nước, bắt đầu đi mở vòi nước, hình như là muốn thông qua áp suất nước đẩy văng rác bẩn ra, thế nhưng qua nửa ngày cũng không có có hiệu quả, thế là anh liền nằm xuống bật đèn pin lên quan sát bên trong. Trương Đình Nhung cau mày, lấy dụng cụ trong bao ra bắt đầu mở đường ống.
Phỏng chừng cỡ 1 – 2 tiếng sau cũng chưa làm xong được, Ôn Nhiễm yên lặng xoay người trở vào biệt thự, thuận tiện đóng cửa sau lại. Một mình y đến ga ra, mở cửa xe, sau khi thấy cái áo cộc sặc mùi của Trương Đình Nhung ném ở ghế sau, Ôn Nhiễm do dự trong chốc lát, cẩn thận lấy nó ra, sau đó trở về biệt thự, lên lầu hai.
Căn phòng này là phòng riêng của y, ngoại trừ Ôn Nhiễm ra chưa từng có ai bước vào, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy người kia đang làm việc với khí thế ngất trời trong hồ bơi.
Nhìn một chút, Ôn Nhiễm liền cảm thấy thân thể bắt đầu khô nóng, đặt áo cộc của Trương Đình Nhung ở dưới mũi hít một hơi thật sâu, dương vật phía dưới liền cứng rắn phát đau, quả thực còn lợi hại hơn cả xuân dược nữa!
Chậm rãi cởi khóa kéo quần jean ra, tiểu côn thịt không an phận sớm đã đỉnh quần lót bông màu đen lên, vị trí đỉnh lên cũng bị thấm ướt một mảnh. Đầu tiên là ma sát côn thịt của mình cách lớp vải, dần dần lại cảm thấy không đủ, y cởi quần lót đến gót chân, để cả cây tính khí phấn nộn hoàn toàn lộ ra ngoài. Kích thước có hơi nhỏ hơn nam nhân bình thường một chút, nhưng màu sắc khỏe mạnh, hình dạng tinh xảo.
Lúc này Ôn Nhiễm đứng thẳng bên cửa sổ, tầm mắt đảo qua cái người đang ở trong hồ bơi, một tay nâng cái áo tràn ngập hơi thở nam tính của Trương Đình Nhung rồi vùi vào trong đó, tay kia thì chuyển động côn thịt cũng không tính là hùng tráng của mình thật nhanh.
"Hmm... A... A... Thật thoải mái... A Nhung!" Trong miệng phát ra tiếng nỉ non thoải mái đến mức tận cùng.
Trong chốc lát, Ôn Nhiễm rên lên một tiếng, bắn đi ra.
Tầm nhìn trong dư vị cao trào đều trở nên mơ hồ, thế nhưng, còn chưa đủ, vẫn còn thiếu nhiều lắm! Ôn Nhiễm có cảm giác cho tới bây giờ mình chưa từng dâm đãng đến mức đói khát đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm một người đàn ông khác tự an ủi như vậy.
Thay đổi một tư thế, Ôn Nhiễm trải áo cộc của Trương Đình Nhung lên trên giường lớn của mình, sau đó bày ra tư thế nằm úp sấp như chó, vẫn vùi mặt vào trong áo như cũ, thế nhưng cái mông lại nhổng lên thật cao. Ôn Nhiễm dùng nước bọt thấm ướt hai ngón tay, thử cắm chúng vào trong hậu huyệt của mình. Sau đó chậm rãi cắm vào rút ra.
Khoái cảm truyền tới từ bộ vị bí ẩn cộng với mùi hương làm mình phát cuồng, Ôn Nhiễm có cảm giác hiện tại mình chính là một con thú cái động dục, cấp thiết khát vọng giống đực xỏ xuyên qua và được lấp đầy bằng tinh dịch đậm đặc tanh nồng!
Dần dần, chỉ ngửi thôi đã không thể thỏa mãn y, Ôn Nhiễm cầm lấy áo cộc đưa phần dính mồ hôi trong suốt vào miệng chậm rãi mút vào, tưởng tượng ra cảnh mình không biết xấu hổ đi liếm từng giọt mồ hôi trên người Trương Đình Nhung. Từ cơ ngực rõ ràng đến bụng, tấm lưng có đường cong lưu sướng đến cơ mông, phần nách và bắp đùi có mùi vị nồng nặc nhất là tuyệt đối không thể bỏ qua.
Suy nghĩ một chút, tiểu lão nhị của Ôn Nhiễm lại đứng lên, theo ngón tay sáp ở phía sau phía trước cũng không ngừng cọ vào chăn.
Quan trọng nhất chính là cái cây trong quần A Nhung, nhìn cái mũi to cao thẳng và vóc dáng hùng tráng của Trương Đình Nhung, không cần phải nói cũng biết chỗ đó nhất định là một cự vật đồ sộ rồi.
Trong lúc ngơ ngẩn, Ôn Nhiễm có cảm giác mình đang bị người nọ túm lấy tóc, côn thịt to lớn liên tục thao lấy miệng y, đỉnh đầu không ngừng rịn ra chất lỏng, đều bị y nuốt sạch sẽ một cáchvô cùng đói khát.
Rốt cục, A Nhung chịu không nổi nữa, hung hăng cắm côn thịt vào trong cổ họng của mình, đút y uống sạch dịch dinh dưỡng thơm ngon nhất.
Y, lại bắn!
Tác giả :
Tiểu Tô Nhụ