Hảo Thụ Thừa Song
Chương 84: Quyết không nhận sai
Cứ trôi qua mấy ngày như vậy, vào một đêm khuya lúc Lưu viên ngoại đang ngủ mơ mơ màng màng là lúc chợt ngửi thấy mùi gì đó, khó nhịn giãy dụa thân thể mập mạp của hắn, mở mắt ra kinh hãi ngồi dậy cứ như gặp ma.
Có một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trong phòng của hắn nhàn nhã uống trà, cực giống với năm đó hắn cưỡng đoạt tiểu thư của Đổng gia.
“Ngươi… Ngươi là người hay ma…" Lưu viên ngoại run rẩy, tưởng là Đổng tiểu thư tới lấy mạng, sợ đến mức nói không ra lời.
“Đối với người sắp chết đến nơi, biết ta là người hay ma lại có ý nghĩa gì." Tối nay Liễu Nghi Sinh cố ý mặc một bộ y sam màu trắng, sắc mặt hơi lộ ra vẻ tái nhợt, dưới ánh trăng mông lung quả thật có chút dọa người.
“Xin… Tha mạng… Tha cho ta đi…" Lưu viên ngoại lảo đảo lăn xuống sàng, sợ đến vỡ mật, không ngừng dập đầu: “Lúc còn trẻ ta đã gây ra nhiều lỗi lầm, hiện tại đã thay đổi triệt để làm người lại một lần nữa, cầu đại tiên tha cho ta một cái mạng chó, nhất định ta sẽ thắp hương tích đức, không bao giờ làm chuyện xấu nữa!"
Liễu Nghi Sinh nheo mắt phượng lại nhìn cái người đã làm nhiều việc ác này, thực sự không biết gã dùng mặt mũi nào để mà sống trên đời này nữa, nội tâm không có một chút đồng tình nào, y đã bị chuyện báo thù che mờ mắt, chỉ muốn nhanh chóng thiên đao vạn quả cái kẻ nhìn không khác gì chó trước mặt này.
Trong ***g ngực y đang cuộn trào hàng vạn hàng nghìn cảm xúc mãnh liệt, ngữ khí lại hết sức lãnh tĩnh bình thản: “Nếu như trong cuộc sống này những người đã làm sai chuyện chỉ cần nói mình đã thay đổi triệt để liền có thể coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, như vậy cái chức danh người xấu này cũng quá dễ làm rồi đó. Ta không kịp đợi ông trời thu thập ngươi, cho nên ngươi cầu tình với ta không bằng tiết kiệm chút khí lực đi."
Y mở bàn tay ra, hai viên thuốc lóng lánh như bạch ngọc đang nằm nghiêm chỉnh ở bên trong: “Bất quá dù sao ta cũng không phải người ác độc được đến độ đó, hiện tại trên tay ta có hai viên thuốc, một viên nếu ngươi ăn vào sẽ lập tức mất mạng, còn một viên khác, ngươi sẽ liên tục thống khổ suốt ba ngày, nếu như chịu đựng qua được liền coi như mạng ngươi lớn, cũng miễn cho hai tay ta nhiễm máu tươi. Ngươi nói đi, một người đã làm nhiều chuyện ác như ngươi vậy, ông trời có thể cho ngươi một con đường sống hay không?"
Y nói chuyện hung ác, từ lâu Lưu viên ngoại đã run rẩy đến phát khiếp, hoảng sợ nhìn viên thuốc nhỏ có thể lấy mạng của hắn kia, tròng mắt trừng to ra, đột nhiên cả người đều cứng ngắc, chờ đến khi Liễu Nghi Sinh kịp phản ứng lại, thì ra là đã bị dọa sợ đến vỡ mật tắt thở rồi.
Liễu Nghi Sinh phun một cái vào thi thể đang quỳ rạp dưới đất của hắn, giấu viên thuốc trở lại trong túi, rời khỏi phủ đệ của Lưu viên ngoại.
Vào lúc canh ba, ngoài đường đến cả một bóng ma cũng không có, Liễu Nghi Sinh bước đi một mình, mới nhận ra phổi của mình gần như thở không nổi nữa. Mối hận bị đè nén trong lòng nhiều ngày nay đã được xử lý xong xuôi, y không biết nên đối mặt thế nào với nội tâm trống rỗng của mình nữa.
Hành động tối nay, y đã chuẩn bị sẵn từ mấy ngày trước rồi, bao gồm cả chuyện điều chế độc dược, cùng với mê dược khiến cho hai huynh đệ Kỳ Thạc Kỳ Canh lâm vào ngủ sâu đến mức không hay biết chuyện y ra ngoài lúc nửa đêm .
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy sinh mệnh của một người chết đi ở trước mặt mình, cho dù trừng phạt đúng tội người nọ, nhưng y còn chưa bao giờ chạm vào máu tươi, làm sao có thể không rung động cho được? Chỉ là ban nãy loại cảm giác sợ hãi đã bị thù hận che lấp, hiện tại bước đi một mình trên con đường trống rỗng, cái loại sợ hãi đến tận xương tủy này mới chậm rãi bộc phát.
Y không ngờ tới Lưu viên ngoại lại là người ngoài mạnh trong yếu như vậy, chỉ mới dọa gã vài câu đã chết tươi rồi, sự tình thuận lợi vượt ra ngoài dự đoán, nhưng y lại không dám về nhà đối mặt với hai người kia, cũng không dám đối mặt với chính mình.
Dạo quanh đến gần sáng sớm y mới giựt mình nhớ lại dược tính của hai người kia đã sắp hết, các nhi tử cũng sắp rời giường tìm phụ thân, y chợt thức tỉnh lại, vội bước nhanh về nhà.
Tay chân vụng về đẩy cửa ra, thoáng cái Liễu Nghi Sinh ngây ngẩn cả người, Kỳ Thạc và Kỳ Canh đang ngồi trên ghế chủ vị trong phòng khách, hai người dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn y, tựa như đã biết toàn bộ hành vi phạm tội khó có thể mở miệng của y rồi.
“Đã về rồi hả? Biến người nọ thành cái dạng gì rồi? Chết hay là tàn phế?" Ở mặt ngoài Kỳ Thạc nói đến lãnh tĩnh, kỳ thực đã giận dữ đến mức ngay cả mắng y đánh y cũng không có cách nào giải tỏa được cơn tức, lần đầu tiên hắn dùng khẩu khí lạnh lùng như thế để nói chuyện với Liễu Nghi Sinh, thấy thân thể y đã run rẩy còn miễn cưỡng chống đỡ, trong lòng vừa đau vừa đắng không nói nên lời.
Dù sao Liễu Nghi Sinh cũng chưa có kinh nghiệm, bởi vì thấy hôm nay y không thích hợp cho nên hai huynh đệ đã có sự đề phòng, vào lúc Liễu Nghi Sinh hạ dược vào nước trà, kỳ thực bọn họ cũng không có uống vào, chỉ tương kế tựu kế, nhìn xem đến tột cùng y muốn làm cái gì mà thôi.
Một đường đi theo y, để ngừa y gặp phải bất trắc gì, không ngờ lại thấy y gạt mình đi báo thù, bước đi một mình trên con đường trống rỗng không dám về nhà, hai huynh đệ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, khó chịu không nói thành lời.
Kỳ Canh muốn ôm lấy y lại bị Kỳ Thạc ngăn cản, hắn lắc đầu nói: “Chúng ta về nhà trước, nếu hiện tại ngươi đến ôm hắn, hắn sẽ không biết mình đã làm sai chuyện gì rồi đâu."
Ở trong mắt bọn họ, lần này Liễu Nghi Sinh đã làm sai hoàn toàn rồi. Bọn họ là người y tín nhiệm nhất, đã biểu thị vô số lần rằng vô luận có xảy ra chuyện gì đều sẽ đứng ở bên cạnh y, cùng y đối mặt tất cả. Nhưng khi xảy ra chuyện, y vẫn lựa chọn tự mình đi tiếp xúc với máu tanh, không chịu tiếp nhận sự bảo hộ của bọn họ, thậm chí còn không thèm nói cho bọn họ biết, bảo sao hai người vẫn luôn đặt y ở trong lòng nuốt trôi cho được?
Kỳ Thạc lạnh lùng nhìn y, Kỳ Canh khoanh hai tay ở trước ngực, dứt khoát xoay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn đến y.
Liễu Nghi Sinh giả bộ bày ra vẻ kiên cường đã bị sự giễu cợt lạnh lùng của Kỳ Thạc hoàn toàn đánh tan, y dựng thẳng thắt lưng, vận chân khí nói: “Đúng vậy, ta đã giết gã, trước khi đi còn chuốc thuốc mê hai ngươi, chắc các ngươi sẽ nghĩ ta không phải là Tiểu Liễu Nhi các ngươi đã biết, mà là một tay giết người bẩn thỉu đi?"
Y khó chịu đến mức ***g ngực quặn đau, dứt khoát thừa nhận.
“Tiểu Liễu Nhi, đây là cái thái độ gì vậy hả? Chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy việc làm của mình là đúng, bọn ta đang trách oan cho ngươi hay sao?" Kỳ Canh nhịn không được phải nói ra lời trách cứ, kỳ thực điều khiến hắn lo lắng hơn chính là bảo bối của hắn bị lương tâm mình dằn vặt, hai tay của huynh đệ bọn họ có thể thấm đầy máu tươi, nhưng Tiểu Liễu Nhi lại không thể như vậy, bọn họ dùng cả tính mạng để bảo hộ y, làm sao nỡ để y nhiễm một tia ô uế nào được chứ?
Loại ánh mắt thất vọng này cứ như một mũi kiếm nhọn cắm vào trong tim Liễu Nghi Sinh. Y vốn cho rằng vô luận mình có làm bất kỳ chuyện gì, cho dù có gây ra lỗi lầm to lớn đến cỡ nào, chỉ cần là hợp tình hợp lý, toàn bộ thế giới đều ruồng bỏ mình thì hai huynh đệ cũng sẽ đứng ở cùng một chiến tuyến với mình.
Dù sao bọn họ đều hiểu rõ lẫn nhau, có mối quan hệ thân mật do đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn.
Nhưng bây giờ y mới biết được mình đã hiểu lầm rồi, tình yêu của hai người, họ chỉ yêu một Liễu Nghi Sinh khôn ngoan nhu thuận, hoặc là một Liễu Nghi Sinh tùy hứng làm nũng với bọn họ, không bao gồm một Liễu Nghi Sinh làm việc quyết tuyệt, không có thiện ý, đuổi tận giết tuyệt như hiện tại.
Cũng đúng thôi, đến cả chính y đều cảm thấy mình ác độc nhẫn tâm như vậy, sao có thể hy vọng xa vời rằng hai người sẽ đối đãi với y như trước đây được nữa chứ?
Tự chán ghét bản thân, hai người nọ thất vọng, hiện tại Liễu Nghi Sinh cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống dưới tầm mắt của hai người nữa nhất định mình sẽ bị xé thành vô số mảnh nhỏ. Y bước nhanh vào phòng cứ như muốn chạy trốn, nhốt mình ở bên trong, tựa lưng vào cửa trượt dần xuống đất.
Có một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trong phòng của hắn nhàn nhã uống trà, cực giống với năm đó hắn cưỡng đoạt tiểu thư của Đổng gia.
“Ngươi… Ngươi là người hay ma…" Lưu viên ngoại run rẩy, tưởng là Đổng tiểu thư tới lấy mạng, sợ đến mức nói không ra lời.
“Đối với người sắp chết đến nơi, biết ta là người hay ma lại có ý nghĩa gì." Tối nay Liễu Nghi Sinh cố ý mặc một bộ y sam màu trắng, sắc mặt hơi lộ ra vẻ tái nhợt, dưới ánh trăng mông lung quả thật có chút dọa người.
“Xin… Tha mạng… Tha cho ta đi…" Lưu viên ngoại lảo đảo lăn xuống sàng, sợ đến vỡ mật, không ngừng dập đầu: “Lúc còn trẻ ta đã gây ra nhiều lỗi lầm, hiện tại đã thay đổi triệt để làm người lại một lần nữa, cầu đại tiên tha cho ta một cái mạng chó, nhất định ta sẽ thắp hương tích đức, không bao giờ làm chuyện xấu nữa!"
Liễu Nghi Sinh nheo mắt phượng lại nhìn cái người đã làm nhiều việc ác này, thực sự không biết gã dùng mặt mũi nào để mà sống trên đời này nữa, nội tâm không có một chút đồng tình nào, y đã bị chuyện báo thù che mờ mắt, chỉ muốn nhanh chóng thiên đao vạn quả cái kẻ nhìn không khác gì chó trước mặt này.
Trong ***g ngực y đang cuộn trào hàng vạn hàng nghìn cảm xúc mãnh liệt, ngữ khí lại hết sức lãnh tĩnh bình thản: “Nếu như trong cuộc sống này những người đã làm sai chuyện chỉ cần nói mình đã thay đổi triệt để liền có thể coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, như vậy cái chức danh người xấu này cũng quá dễ làm rồi đó. Ta không kịp đợi ông trời thu thập ngươi, cho nên ngươi cầu tình với ta không bằng tiết kiệm chút khí lực đi."
Y mở bàn tay ra, hai viên thuốc lóng lánh như bạch ngọc đang nằm nghiêm chỉnh ở bên trong: “Bất quá dù sao ta cũng không phải người ác độc được đến độ đó, hiện tại trên tay ta có hai viên thuốc, một viên nếu ngươi ăn vào sẽ lập tức mất mạng, còn một viên khác, ngươi sẽ liên tục thống khổ suốt ba ngày, nếu như chịu đựng qua được liền coi như mạng ngươi lớn, cũng miễn cho hai tay ta nhiễm máu tươi. Ngươi nói đi, một người đã làm nhiều chuyện ác như ngươi vậy, ông trời có thể cho ngươi một con đường sống hay không?"
Y nói chuyện hung ác, từ lâu Lưu viên ngoại đã run rẩy đến phát khiếp, hoảng sợ nhìn viên thuốc nhỏ có thể lấy mạng của hắn kia, tròng mắt trừng to ra, đột nhiên cả người đều cứng ngắc, chờ đến khi Liễu Nghi Sinh kịp phản ứng lại, thì ra là đã bị dọa sợ đến vỡ mật tắt thở rồi.
Liễu Nghi Sinh phun một cái vào thi thể đang quỳ rạp dưới đất của hắn, giấu viên thuốc trở lại trong túi, rời khỏi phủ đệ của Lưu viên ngoại.
Vào lúc canh ba, ngoài đường đến cả một bóng ma cũng không có, Liễu Nghi Sinh bước đi một mình, mới nhận ra phổi của mình gần như thở không nổi nữa. Mối hận bị đè nén trong lòng nhiều ngày nay đã được xử lý xong xuôi, y không biết nên đối mặt thế nào với nội tâm trống rỗng của mình nữa.
Hành động tối nay, y đã chuẩn bị sẵn từ mấy ngày trước rồi, bao gồm cả chuyện điều chế độc dược, cùng với mê dược khiến cho hai huynh đệ Kỳ Thạc Kỳ Canh lâm vào ngủ sâu đến mức không hay biết chuyện y ra ngoài lúc nửa đêm .
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy sinh mệnh của một người chết đi ở trước mặt mình, cho dù trừng phạt đúng tội người nọ, nhưng y còn chưa bao giờ chạm vào máu tươi, làm sao có thể không rung động cho được? Chỉ là ban nãy loại cảm giác sợ hãi đã bị thù hận che lấp, hiện tại bước đi một mình trên con đường trống rỗng, cái loại sợ hãi đến tận xương tủy này mới chậm rãi bộc phát.
Y không ngờ tới Lưu viên ngoại lại là người ngoài mạnh trong yếu như vậy, chỉ mới dọa gã vài câu đã chết tươi rồi, sự tình thuận lợi vượt ra ngoài dự đoán, nhưng y lại không dám về nhà đối mặt với hai người kia, cũng không dám đối mặt với chính mình.
Dạo quanh đến gần sáng sớm y mới giựt mình nhớ lại dược tính của hai người kia đã sắp hết, các nhi tử cũng sắp rời giường tìm phụ thân, y chợt thức tỉnh lại, vội bước nhanh về nhà.
Tay chân vụng về đẩy cửa ra, thoáng cái Liễu Nghi Sinh ngây ngẩn cả người, Kỳ Thạc và Kỳ Canh đang ngồi trên ghế chủ vị trong phòng khách, hai người dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn y, tựa như đã biết toàn bộ hành vi phạm tội khó có thể mở miệng của y rồi.
“Đã về rồi hả? Biến người nọ thành cái dạng gì rồi? Chết hay là tàn phế?" Ở mặt ngoài Kỳ Thạc nói đến lãnh tĩnh, kỳ thực đã giận dữ đến mức ngay cả mắng y đánh y cũng không có cách nào giải tỏa được cơn tức, lần đầu tiên hắn dùng khẩu khí lạnh lùng như thế để nói chuyện với Liễu Nghi Sinh, thấy thân thể y đã run rẩy còn miễn cưỡng chống đỡ, trong lòng vừa đau vừa đắng không nói nên lời.
Dù sao Liễu Nghi Sinh cũng chưa có kinh nghiệm, bởi vì thấy hôm nay y không thích hợp cho nên hai huynh đệ đã có sự đề phòng, vào lúc Liễu Nghi Sinh hạ dược vào nước trà, kỳ thực bọn họ cũng không có uống vào, chỉ tương kế tựu kế, nhìn xem đến tột cùng y muốn làm cái gì mà thôi.
Một đường đi theo y, để ngừa y gặp phải bất trắc gì, không ngờ lại thấy y gạt mình đi báo thù, bước đi một mình trên con đường trống rỗng không dám về nhà, hai huynh đệ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, khó chịu không nói thành lời.
Kỳ Canh muốn ôm lấy y lại bị Kỳ Thạc ngăn cản, hắn lắc đầu nói: “Chúng ta về nhà trước, nếu hiện tại ngươi đến ôm hắn, hắn sẽ không biết mình đã làm sai chuyện gì rồi đâu."
Ở trong mắt bọn họ, lần này Liễu Nghi Sinh đã làm sai hoàn toàn rồi. Bọn họ là người y tín nhiệm nhất, đã biểu thị vô số lần rằng vô luận có xảy ra chuyện gì đều sẽ đứng ở bên cạnh y, cùng y đối mặt tất cả. Nhưng khi xảy ra chuyện, y vẫn lựa chọn tự mình đi tiếp xúc với máu tanh, không chịu tiếp nhận sự bảo hộ của bọn họ, thậm chí còn không thèm nói cho bọn họ biết, bảo sao hai người vẫn luôn đặt y ở trong lòng nuốt trôi cho được?
Kỳ Thạc lạnh lùng nhìn y, Kỳ Canh khoanh hai tay ở trước ngực, dứt khoát xoay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn đến y.
Liễu Nghi Sinh giả bộ bày ra vẻ kiên cường đã bị sự giễu cợt lạnh lùng của Kỳ Thạc hoàn toàn đánh tan, y dựng thẳng thắt lưng, vận chân khí nói: “Đúng vậy, ta đã giết gã, trước khi đi còn chuốc thuốc mê hai ngươi, chắc các ngươi sẽ nghĩ ta không phải là Tiểu Liễu Nhi các ngươi đã biết, mà là một tay giết người bẩn thỉu đi?"
Y khó chịu đến mức ***g ngực quặn đau, dứt khoát thừa nhận.
“Tiểu Liễu Nhi, đây là cái thái độ gì vậy hả? Chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy việc làm của mình là đúng, bọn ta đang trách oan cho ngươi hay sao?" Kỳ Canh nhịn không được phải nói ra lời trách cứ, kỳ thực điều khiến hắn lo lắng hơn chính là bảo bối của hắn bị lương tâm mình dằn vặt, hai tay của huynh đệ bọn họ có thể thấm đầy máu tươi, nhưng Tiểu Liễu Nhi lại không thể như vậy, bọn họ dùng cả tính mạng để bảo hộ y, làm sao nỡ để y nhiễm một tia ô uế nào được chứ?
Loại ánh mắt thất vọng này cứ như một mũi kiếm nhọn cắm vào trong tim Liễu Nghi Sinh. Y vốn cho rằng vô luận mình có làm bất kỳ chuyện gì, cho dù có gây ra lỗi lầm to lớn đến cỡ nào, chỉ cần là hợp tình hợp lý, toàn bộ thế giới đều ruồng bỏ mình thì hai huynh đệ cũng sẽ đứng ở cùng một chiến tuyến với mình.
Dù sao bọn họ đều hiểu rõ lẫn nhau, có mối quan hệ thân mật do đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn.
Nhưng bây giờ y mới biết được mình đã hiểu lầm rồi, tình yêu của hai người, họ chỉ yêu một Liễu Nghi Sinh khôn ngoan nhu thuận, hoặc là một Liễu Nghi Sinh tùy hứng làm nũng với bọn họ, không bao gồm một Liễu Nghi Sinh làm việc quyết tuyệt, không có thiện ý, đuổi tận giết tuyệt như hiện tại.
Cũng đúng thôi, đến cả chính y đều cảm thấy mình ác độc nhẫn tâm như vậy, sao có thể hy vọng xa vời rằng hai người sẽ đối đãi với y như trước đây được nữa chứ?
Tự chán ghét bản thân, hai người nọ thất vọng, hiện tại Liễu Nghi Sinh cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống dưới tầm mắt của hai người nữa nhất định mình sẽ bị xé thành vô số mảnh nhỏ. Y bước nhanh vào phòng cứ như muốn chạy trốn, nhốt mình ở bên trong, tựa lưng vào cửa trượt dần xuống đất.
Tác giả :
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục