Hảo Thụ Thừa Song
Chương 25: Động phòng hoa chúc – 1
So với khi còn bé, Liễu Nghi Sinh đã phát dục đến không sai biệt lắm, ngọc hành của y không giống với bọn họ, to lớn hung ác, nhan sắc thâm trầm, mà là bộ dáng sạch sẽ phấn nộn, tuy rằng bởi vì bị *** ảnh hưởng mà đã trở nên cứng rắn, căn bản là kích thước cũng không có cách nào so với bọn họ được, hơn nữa nó lại đáng yêu đến mức làm cho người khác chảy nước bọt ròng ròng.
Hoa thần bên dưới ngọc hành nhìn qua càng nhỏ càng nộn hơn, lối vào đã lầy lội không chịu nổi, tràn đầy những giọt sương óng ánh, thậm chí còn có *** thủy không ngừng chảy ra cuồn cuộn từ miệng nhỏ, từ đó có thể thấy được thân thể của y đã có bao nhiêu đói khát động tình, cần bọn họ đến an ủi vuốt ve. Phấn huyệt chảy ra nước dinh dính, tí tách rơi xuống hậu huyệt bên dưới, khiến cho chỗ nào cũng ướt đẫm không chịu nổi, hai động khẩu chưa từng trải qua sự đời hơi mấp máy, khiến hai huynh đệ không tự chủ được hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, miệng khô lưỡi khô, hết sức cần có thứ gì đó thông cổ, không thôi nhất định bọn họ sẽ khát khô đến chết.
“A… Đừng nhìn… A a…" Liễu Nghi Sinh mơ mơ màng màng cảm thấy cánh mông của mình bị mở lớn ra, nhất định là địa phương tư mật đều đã bị hai người nhìn thấy hết rồi. Y lớn như vậy rồi nhưng ngay cả thủ *** cũng chưa từng làm qua, hiện tại toàn bộ hạ thân đều bại lộ ở trước mặt người khác, trong lòng trỗi dậy cảm giác kích động cùng xấu hổ, sao cái loại địa phương này lại có thể để cho người khác nhìn thấy được chứ, thật sự là quá xấu hổ quá hạ lưu mà. Nhưng tất cả cảm giác thẹn thùng vào lúc ngọc hành được nhét vào một khoang miệng ấm áp, hoa huyệt lại bị mút mạnh một cái đã tiêu tan thành mây khói. Từng cổ từng cổ cảm giác thoải mái hóa thành điện lưu chạy dọc theo sống lưng của y, đại não đập thình thịch, cả người mềm nhũn đến mức ngay cả đầu khớp xương đều không còn là của mình nữa rồi.
Kỳ Thạc Kỳ Canh ăn ý mười phần, một cuồng hút lấy ngọc hành đáng yêu, một mãnh mút vào tiểu huyệt phấn nộn, hạ thể Liễu Nghi Sinh ngứa ngáy đến sắp điên rồi, y nhịn không được a a kêu to, biểu hiện ra là y có bao nhiêu chịu không nổi cái loại săn sóc này. Bị mị hương ảnh hưởng khiến cho thân thể mẫn cảm bất kham khó nhịn đến cực điểm, muốn tránh về phía sau lại bị hai huynh đệ mút vào càng mạnh hơn, căn bản là không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ, chỉ có thể vừa vặn vẹo vừa nức nở, hơn nữa còn không ngừng muốn tránh ra sau.
“Kỳ Thạc, ướt quá, hơn nữa bên trong cho dù liếm như thế nào cũng không hết." Kỳ Canh cắn hai cái lên động khẩu, liền cảm thấy *** thủy trong thư huyệt của Tiểu Liễu Nhi chảy ra như suối, từng cổ từng cổ không ngừng tuôn ra ngoài, dòng nước ngọt ngào chảy vào miệng hắn như một thứ rượu ngon thượng hạng, nuốt thêm vài hớp nữa liền có thể khiến hắn say ngất trong hương thơm.
“Tiểu côn thịt của Tiểu Liễu Nhi cũng thật thơm, vẫn còn đang giật giật ở trong miệng ta này, bảo bối, có phải muốn bắn tinh hay không? Đừng chịu đựng, bắn cho ca đi." Kỳ Thạc vừa nói vừa ngậm lấy côn thịt thơm ngon vào trong miệng, đầu lưỡi lướt một vòng qua đỉnh đầu, để cho đầu đỉnh nhạy cảm cọ xát trong khoang miệng mềm mại của mình. Kỳ Canh cũng phối hợp tiếp tục liếm lên thủy huyệt, lúc này không chỉ nhằm mục đích mút vào để giải khát, mà là dùng đầu lưỡi lửa nóng liếm mở hoa huyệt, nhẹ nhàng di chuyển ở bên trong nội bích mềm mại ẩm ướt, động tác một vào một ra này không khác gì với chuyển động của tính khí đang ra vào, tới tới lui lui đến bất diệc nhạc hồ.
“Hức hức… Đừng, đừng…" Hồn phách của Liễu Nghi Sinh đều sắp bị bọn họ hút ra ngoài cả rồi, côn thịt trong cổ họng mềm mại của Kỳ Thạc giống như là đang muốn bùng nổ, còn có địa phương xấu hổ ở hạ thể kia bị liếm đến mức vừa đau vừa ngứa, bản thân giống như đã rơi vào ngọn lửa ý loạn tình mê, đầu lưỡi đáng sợ còn tiến vào sâu như vậy, tới tận bên trong, giống như là phải liếm hết tất cả phần thịt mềm mại ở bên trong không bỏ sót một mảnh nào mới chịu bỏ qua, thỉnh thoảng đầu lưỡi đi vào chỗ rất sâu còn đảo qua một địa phương kỳ quái, khiến y sợ đến mức co rút tiểu huyệt nhằm ngăn chặn hắn xâm chiếm càng sâu hơn nữa, nhưng không ngoài dự đoán nơi đó vẫn bị tách ra một cách rất thô bạo, nó không ngừng lần mò về phía địa phương y không muốn nhất, xuyên vào mãnh liệt đến mức nơi đó của y điên cuồng chảy ra nước, cảm giác thoải mái truyền đến từ xương cùng, toàn thân không ngừng run rẩy, khoái cảm dâng lên tựa như thủy triều.
Y hoàn toàn không có kinh nghiệm ngăn cản khoái cảm tràn tới, chỉ có thể dựa vào bản năng mà bật khóc rên rỉ, nâng cánh mông của mình lên để hai cái tên xấu xa kia có thể khiến cho y càng thêm thoải mái hơn. Lúc cao trào kéo tới Liễu Nghi Sinh hoàn toàn không có chuẩn bị, thế nên y trở tay không kịp, hạ thân co rút từng trận từng trận, lần đầu tiên dùng ngọc hành còn chưa trải đời ngoan ngoãn giao ra sơ tinh dưới sự mút vào của Kỳ Thạc.
Y xấu hổ bật khóc, khoái cảm ngập đầu đánh thẳng vào toàn thân của y, *** mỹ triền triền miên miên khiến cho người khác vừa hưởng thụ vừa cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Kỳ Thạc một chút cũng không thấy ngại mà nuốt xuống toàn bộ dịch thể của y.
“Sơ tinh của Tiểu Liễu Nhi thực ngọt." Kỳ Thạc giống như là chưa thỏa mãn, lại liếm một cái lên côn thịt đã hơi mềm xuống của y, sau đó đứng dậy hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang nức nở một cái nữa.
Còn phía Kỳ Canh lại như là phát hiện bên dưới thủy huyệt còn có một cái tiểu động vừa đơn bạc động lòng người lại vừa đáng thương đang run run chờ người đến thương yêu. Khí huyết của hắn dâng lên, đầu lưỡi thô ráp rời khỏi hoa huyệt sau đó bắt đầu tiến công vào hậu huyệt đã bị tịch mịch nãy giờ.
“A… A a…" Đầu lưỡi bị Kỳ Thạc khuấy lộng tê dại không chịu nổi, Liễu Nghi Sinh cũng vô pháp lãng kêu, chỉ có thể không ngừng dùng giọng mũi rên rỉ, nhưng y lại không biết loại rên rỉ chan chứa tao ý này so với gọi xuân còn dễ câu dẫn *** của người khác hơn, đầu Kỳ Canh nóng lên, trong lòng đại chiến, sao mà hậu huyệt của Tiểu Liễu Nhi cũng đáng yêu thơm ngon đến vậy cơ chứ, làm hại hắn không chịu nổi mà phải tách cánh mông trắng nõn kia ra, không ngừng yêu thương mật động ở trung tâm, liếm mạnh một trận, chỉ chốc lát sau hậu huyệt chưa từng bị người khác đụng chạm qua cũng trở nên mềm nhũn ra, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, càng thuận tiện cho hắn vươn đầu lưỡi thăm dò vào càng sâu. Tràng bích thủy nộn tinh xảo bị đầu lưỡi tách ra, gần như toàn bộ lối vào nộn nhục đều đã bị Kỳ Canh liếm qua một lần, hậu huyệt cũng không chịu nổi tịch mịch mà chảy ra tao thủy, mùi hương này vừa thơm vừa ngọt khiến Kỳ Canh cực kỳ yêu thích, liếm đến mức chẳng biết mệt mỏi, không biết là bị chạm phải nơi nào, Liễu Nghi Sinh cứ như bị điện giật mà toàn bộ thắt lưng đều nhũn ra, hậu huyệt không ngừng co rút lại, ngập đầu đều là cảm giác ngọt ngào khiến y không cách nào tự chủ được.
Kỳ Canh vừa nghĩ liền biết mình đã liếm trúng địa phương đang phát tao của y, vì thế lúc này càng ra sức liếm mạnh vào chỗ đó.
“A a a… Sao lại… Thoải mái như vậy chứ… A… Phía trước, phía trước cũng muốn thoải mái…" Phía sau đã được Kỳ Canh chạm vào địa phương tao nhất, cảm giác vắng vẻ của tiểu huyệt ở phía trước càng bị khuếch đại hơn. Tận bên trong tao huyệt cứ như có hàng ngàn hàng vạn tiểu trùng tử bò vào, đã không thể dùng cảm giác ngứa ngáy để hình dung được nữa rồi, Liễu Nghi Sinh đáng thương chỉ cảm thấy cho dù có chảy ra thêm càng nhiều lãng thủy hơn nữa đều không có cách nào ngăn cản những con trùng này được, cần phải có cái gì đó đi vào gãi gãi tưới tưới mới có thể khiến cho mình thoải mái hơn một chút.
Y vừa mới rên rỉ, Kỳ Thạc liền lấp đầy vào cái chỗ trống kia, bàn tay to tìm đến côn thịt và hoa huyệt, vội vã xoa nắn nó, còn một tay thì tách hoa huyệt của y ra, cánh hoa non mềm tinh xảo vừa nãy đã bị liếm thành như vậy, hiện tại chỉ cần có một ngón tay chạm vào liền tự động mở ra, còn không biết xấu hổ mà bôi đầy *** thủy lên ngón tay của Kỳ Thạc. Mới vừa rồi Liễu Nghi Sinh bị Kỳ Thạc hôn thì vẫn hoàn hảo, hiện tại lại bị hai huynh đệ biến thành như vậy, thanh âm lãng kêu không còn cách nào kiềm chế được nữa. Y đã bị dược tính khống chế, cho nên cũng không biết ngượng ngùng, tiếng thở dốc mỗi lần mỗi cao thêm, cái mông nhỏ đáng yêu theo sự chuyển động của tay Kỳ Thạc mà tới tới lui lui, để nộn thần hung hăng cọ lên bàn tay thô ráp, chỉ mới được cọ sát mà chưa được sáp vào, cũng không quản bản thân mình có *** đãng hay không, kêu ra toàn bộ sự thoải mái của mình, dùng sức xoay xoay thắt lưng nhằm có thể câu dẫn hai hảo ca ca.
“Tiểu bảo bối nhi đừng vội mà, chúng ta quá lớn, trước tiên phải giúp ngươi khuếch trương sau đó mới tiến vào được." Kỳ Thạc cũng đã nhịn đến đầu đầy mồ hôi, thấy đệ đệ còn đang liếm hậu huyệt của Tiểu Liễu Nhi thật hăng hái, thầm nghĩ nếu để thằng em trâu bò kia của mình trực tiếp *** với Tiểu Liễu Nhi sẽ có thể khiến bảo bối bị thương, việc này vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Ngón tay thon dài của Kỳ Thạc không hề ngừng ma sát quanh huyệt khẩu, đầu ngón tay chạm đến nộn khẩu, còn chưa kịp dùng sức thì đã bị hoa huyệt đầy nước mút vào, tiểu huyệt trắng trắng nộn nộn nào giống như lần đầu tiên bị người khác sáp vào, nó không chỉ nhiệt tình ngậm chặt lấy ngón tay, còn không ngừng hộc ra *** thủy thấm đẫm tay hắn khiến nó vừa dính vừa ướt.
Thế này thì tiểu *** huyệt đâu cần phải dùng ngón tay khuếch trương làm gì, đừng nói chỉ có mình hắn, xem ra ăn vào hai huynh đệ bọn họ cũng không thành vấn đề đâu! Kỳ Thạc hưng phấn dùng ngón giữa chuyển động vài cái trong hoa huyệt của bảo bối liền chịu không nổi, ngay cả tấm chăn trên giường cũng đã bị *** thủy của Liễu Nghi Sinh thấm ướt một mảnh, cực kỳ ***.
“Đúng vậy… Còn muốn… Hức hức ta còn muốn nữa…" Liễu Nghi Sinh thấy dường như Kỳ Thạc đang muốn rút ngón tay ra, liều mạng co rút hạ âm lại, không để cho ngón tay đang gãi ngứa cho mình ra ngoài. Thế nhưng nộn huyệt đâu thể nào địch lại nổi ngón tay, lúc rút ra còn mang theo một mảnh tao thủy, ngay cả tiểu hoa thần đều đã run rẩy đến không có hình dạng luôn rồi.
“Bảo bối đừng vội, chuyển thành một thứ lớn hơn sáp ngươi, sẽ để ngươi thoải mái hơn." Kỳ Thạc ôm Liễu Nghi Sinh đang mơ mơ màng màng lên trên đùi mình, liếm liếm lên khuôn mặt non mịn đã bị dục hỏa thiêu đốt thành đỏ bừng, đồng thời tách hai bắp đùi của y ra đặt lên trên vai mình. Hơn nữa cũng không quên dặn đệ đệ trâu bò của mình, “Một lát nữa khi ngươi sáp vào hậu huyệt của Tiểu Liễu Nhi, nhớ nhịn một chút, không được làm đau y."
Liễu Nghi Sinh nhu thuận để hắn ôm lấy, trên mặt bị hắn cọ như thế đã sắp phỏng mất, mặt y nóng nhưng tim lại càng nóng hơn, hạ thân trần trụi vừa lúc chạm đến một thứ cứng rắn gì đó, để bên cạnh thủy huyệt của y cọ tới cọ lui, cọ đến mức y càng ngày càng ngứa ngáy, càng ngày càng khó chịu. Y luống cuống không quá rõ ràng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ là bị Kỳ Thạc đâm vào như vậy rất là thoải mái, nghĩ đến sẽ có một thứ gì đó sáp vào so với ngón tay lại càng hữu lực hơn, trong lòng bị chấn động một trận, thư huyệt càng thêm trướng lên, như là đang hoan nghênh khách tới chơi mà không ngừng chảy nước, cánh mông đang bị Kỳ Thạc liếm, thậm chí bắp đùi của y cũng đều đã bị hắn liếm ướt rồi.
“Bảo bối, lấy tay vòng qua ta, chúng ta muốn tới thương yêu ngươi." Kỳ Thạc yêu gần chết bộ dáng y không biết làm sao nhưng lại mang theo vẻ mặt khát cầu này, người yêu nằm trên người mình, tư thế dâng hiến không giữ lại chút gì, chờ đến khi trải qua khoái cảm lần đầu tiên trong đời, loại cảm giác ngây ngô và *** đãng hoàn mỹ này kết hợp lại với nhau, tạo nên hứng thú không gì sánh được, đột nhiên hắn lại không thấy oán hận chuyện tế tự đại nhân đã giăng bẫy, nếu như hắn độc chiếm Tiểu Liễu Nhi thì làm sao có thể khiến y bày ra phong tình tối đa của mình cho được. Huống chi y còn đang trúng loại *** dược hạ lưu này, chẳng biết cả đêm này sẽ bị biến thành bộ dạng gì mới có thể hoàn toàn thỏa mãn y đây.
Hoa thần bên dưới ngọc hành nhìn qua càng nhỏ càng nộn hơn, lối vào đã lầy lội không chịu nổi, tràn đầy những giọt sương óng ánh, thậm chí còn có *** thủy không ngừng chảy ra cuồn cuộn từ miệng nhỏ, từ đó có thể thấy được thân thể của y đã có bao nhiêu đói khát động tình, cần bọn họ đến an ủi vuốt ve. Phấn huyệt chảy ra nước dinh dính, tí tách rơi xuống hậu huyệt bên dưới, khiến cho chỗ nào cũng ướt đẫm không chịu nổi, hai động khẩu chưa từng trải qua sự đời hơi mấp máy, khiến hai huynh đệ không tự chủ được hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, miệng khô lưỡi khô, hết sức cần có thứ gì đó thông cổ, không thôi nhất định bọn họ sẽ khát khô đến chết.
“A… Đừng nhìn… A a…" Liễu Nghi Sinh mơ mơ màng màng cảm thấy cánh mông của mình bị mở lớn ra, nhất định là địa phương tư mật đều đã bị hai người nhìn thấy hết rồi. Y lớn như vậy rồi nhưng ngay cả thủ *** cũng chưa từng làm qua, hiện tại toàn bộ hạ thân đều bại lộ ở trước mặt người khác, trong lòng trỗi dậy cảm giác kích động cùng xấu hổ, sao cái loại địa phương này lại có thể để cho người khác nhìn thấy được chứ, thật sự là quá xấu hổ quá hạ lưu mà. Nhưng tất cả cảm giác thẹn thùng vào lúc ngọc hành được nhét vào một khoang miệng ấm áp, hoa huyệt lại bị mút mạnh một cái đã tiêu tan thành mây khói. Từng cổ từng cổ cảm giác thoải mái hóa thành điện lưu chạy dọc theo sống lưng của y, đại não đập thình thịch, cả người mềm nhũn đến mức ngay cả đầu khớp xương đều không còn là của mình nữa rồi.
Kỳ Thạc Kỳ Canh ăn ý mười phần, một cuồng hút lấy ngọc hành đáng yêu, một mãnh mút vào tiểu huyệt phấn nộn, hạ thể Liễu Nghi Sinh ngứa ngáy đến sắp điên rồi, y nhịn không được a a kêu to, biểu hiện ra là y có bao nhiêu chịu không nổi cái loại săn sóc này. Bị mị hương ảnh hưởng khiến cho thân thể mẫn cảm bất kham khó nhịn đến cực điểm, muốn tránh về phía sau lại bị hai huynh đệ mút vào càng mạnh hơn, căn bản là không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ, chỉ có thể vừa vặn vẹo vừa nức nở, hơn nữa còn không ngừng muốn tránh ra sau.
“Kỳ Thạc, ướt quá, hơn nữa bên trong cho dù liếm như thế nào cũng không hết." Kỳ Canh cắn hai cái lên động khẩu, liền cảm thấy *** thủy trong thư huyệt của Tiểu Liễu Nhi chảy ra như suối, từng cổ từng cổ không ngừng tuôn ra ngoài, dòng nước ngọt ngào chảy vào miệng hắn như một thứ rượu ngon thượng hạng, nuốt thêm vài hớp nữa liền có thể khiến hắn say ngất trong hương thơm.
“Tiểu côn thịt của Tiểu Liễu Nhi cũng thật thơm, vẫn còn đang giật giật ở trong miệng ta này, bảo bối, có phải muốn bắn tinh hay không? Đừng chịu đựng, bắn cho ca đi." Kỳ Thạc vừa nói vừa ngậm lấy côn thịt thơm ngon vào trong miệng, đầu lưỡi lướt một vòng qua đỉnh đầu, để cho đầu đỉnh nhạy cảm cọ xát trong khoang miệng mềm mại của mình. Kỳ Canh cũng phối hợp tiếp tục liếm lên thủy huyệt, lúc này không chỉ nhằm mục đích mút vào để giải khát, mà là dùng đầu lưỡi lửa nóng liếm mở hoa huyệt, nhẹ nhàng di chuyển ở bên trong nội bích mềm mại ẩm ướt, động tác một vào một ra này không khác gì với chuyển động của tính khí đang ra vào, tới tới lui lui đến bất diệc nhạc hồ.
“Hức hức… Đừng, đừng…" Hồn phách của Liễu Nghi Sinh đều sắp bị bọn họ hút ra ngoài cả rồi, côn thịt trong cổ họng mềm mại của Kỳ Thạc giống như là đang muốn bùng nổ, còn có địa phương xấu hổ ở hạ thể kia bị liếm đến mức vừa đau vừa ngứa, bản thân giống như đã rơi vào ngọn lửa ý loạn tình mê, đầu lưỡi đáng sợ còn tiến vào sâu như vậy, tới tận bên trong, giống như là phải liếm hết tất cả phần thịt mềm mại ở bên trong không bỏ sót một mảnh nào mới chịu bỏ qua, thỉnh thoảng đầu lưỡi đi vào chỗ rất sâu còn đảo qua một địa phương kỳ quái, khiến y sợ đến mức co rút tiểu huyệt nhằm ngăn chặn hắn xâm chiếm càng sâu hơn nữa, nhưng không ngoài dự đoán nơi đó vẫn bị tách ra một cách rất thô bạo, nó không ngừng lần mò về phía địa phương y không muốn nhất, xuyên vào mãnh liệt đến mức nơi đó của y điên cuồng chảy ra nước, cảm giác thoải mái truyền đến từ xương cùng, toàn thân không ngừng run rẩy, khoái cảm dâng lên tựa như thủy triều.
Y hoàn toàn không có kinh nghiệm ngăn cản khoái cảm tràn tới, chỉ có thể dựa vào bản năng mà bật khóc rên rỉ, nâng cánh mông của mình lên để hai cái tên xấu xa kia có thể khiến cho y càng thêm thoải mái hơn. Lúc cao trào kéo tới Liễu Nghi Sinh hoàn toàn không có chuẩn bị, thế nên y trở tay không kịp, hạ thân co rút từng trận từng trận, lần đầu tiên dùng ngọc hành còn chưa trải đời ngoan ngoãn giao ra sơ tinh dưới sự mút vào của Kỳ Thạc.
Y xấu hổ bật khóc, khoái cảm ngập đầu đánh thẳng vào toàn thân của y, *** mỹ triền triền miên miên khiến cho người khác vừa hưởng thụ vừa cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Kỳ Thạc một chút cũng không thấy ngại mà nuốt xuống toàn bộ dịch thể của y.
“Sơ tinh của Tiểu Liễu Nhi thực ngọt." Kỳ Thạc giống như là chưa thỏa mãn, lại liếm một cái lên côn thịt đã hơi mềm xuống của y, sau đó đứng dậy hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang nức nở một cái nữa.
Còn phía Kỳ Canh lại như là phát hiện bên dưới thủy huyệt còn có một cái tiểu động vừa đơn bạc động lòng người lại vừa đáng thương đang run run chờ người đến thương yêu. Khí huyết của hắn dâng lên, đầu lưỡi thô ráp rời khỏi hoa huyệt sau đó bắt đầu tiến công vào hậu huyệt đã bị tịch mịch nãy giờ.
“A… A a…" Đầu lưỡi bị Kỳ Thạc khuấy lộng tê dại không chịu nổi, Liễu Nghi Sinh cũng vô pháp lãng kêu, chỉ có thể không ngừng dùng giọng mũi rên rỉ, nhưng y lại không biết loại rên rỉ chan chứa tao ý này so với gọi xuân còn dễ câu dẫn *** của người khác hơn, đầu Kỳ Canh nóng lên, trong lòng đại chiến, sao mà hậu huyệt của Tiểu Liễu Nhi cũng đáng yêu thơm ngon đến vậy cơ chứ, làm hại hắn không chịu nổi mà phải tách cánh mông trắng nõn kia ra, không ngừng yêu thương mật động ở trung tâm, liếm mạnh một trận, chỉ chốc lát sau hậu huyệt chưa từng bị người khác đụng chạm qua cũng trở nên mềm nhũn ra, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, càng thuận tiện cho hắn vươn đầu lưỡi thăm dò vào càng sâu. Tràng bích thủy nộn tinh xảo bị đầu lưỡi tách ra, gần như toàn bộ lối vào nộn nhục đều đã bị Kỳ Canh liếm qua một lần, hậu huyệt cũng không chịu nổi tịch mịch mà chảy ra tao thủy, mùi hương này vừa thơm vừa ngọt khiến Kỳ Canh cực kỳ yêu thích, liếm đến mức chẳng biết mệt mỏi, không biết là bị chạm phải nơi nào, Liễu Nghi Sinh cứ như bị điện giật mà toàn bộ thắt lưng đều nhũn ra, hậu huyệt không ngừng co rút lại, ngập đầu đều là cảm giác ngọt ngào khiến y không cách nào tự chủ được.
Kỳ Canh vừa nghĩ liền biết mình đã liếm trúng địa phương đang phát tao của y, vì thế lúc này càng ra sức liếm mạnh vào chỗ đó.
“A a a… Sao lại… Thoải mái như vậy chứ… A… Phía trước, phía trước cũng muốn thoải mái…" Phía sau đã được Kỳ Canh chạm vào địa phương tao nhất, cảm giác vắng vẻ của tiểu huyệt ở phía trước càng bị khuếch đại hơn. Tận bên trong tao huyệt cứ như có hàng ngàn hàng vạn tiểu trùng tử bò vào, đã không thể dùng cảm giác ngứa ngáy để hình dung được nữa rồi, Liễu Nghi Sinh đáng thương chỉ cảm thấy cho dù có chảy ra thêm càng nhiều lãng thủy hơn nữa đều không có cách nào ngăn cản những con trùng này được, cần phải có cái gì đó đi vào gãi gãi tưới tưới mới có thể khiến cho mình thoải mái hơn một chút.
Y vừa mới rên rỉ, Kỳ Thạc liền lấp đầy vào cái chỗ trống kia, bàn tay to tìm đến côn thịt và hoa huyệt, vội vã xoa nắn nó, còn một tay thì tách hoa huyệt của y ra, cánh hoa non mềm tinh xảo vừa nãy đã bị liếm thành như vậy, hiện tại chỉ cần có một ngón tay chạm vào liền tự động mở ra, còn không biết xấu hổ mà bôi đầy *** thủy lên ngón tay của Kỳ Thạc. Mới vừa rồi Liễu Nghi Sinh bị Kỳ Thạc hôn thì vẫn hoàn hảo, hiện tại lại bị hai huynh đệ biến thành như vậy, thanh âm lãng kêu không còn cách nào kiềm chế được nữa. Y đã bị dược tính khống chế, cho nên cũng không biết ngượng ngùng, tiếng thở dốc mỗi lần mỗi cao thêm, cái mông nhỏ đáng yêu theo sự chuyển động của tay Kỳ Thạc mà tới tới lui lui, để nộn thần hung hăng cọ lên bàn tay thô ráp, chỉ mới được cọ sát mà chưa được sáp vào, cũng không quản bản thân mình có *** đãng hay không, kêu ra toàn bộ sự thoải mái của mình, dùng sức xoay xoay thắt lưng nhằm có thể câu dẫn hai hảo ca ca.
“Tiểu bảo bối nhi đừng vội mà, chúng ta quá lớn, trước tiên phải giúp ngươi khuếch trương sau đó mới tiến vào được." Kỳ Thạc cũng đã nhịn đến đầu đầy mồ hôi, thấy đệ đệ còn đang liếm hậu huyệt của Tiểu Liễu Nhi thật hăng hái, thầm nghĩ nếu để thằng em trâu bò kia của mình trực tiếp *** với Tiểu Liễu Nhi sẽ có thể khiến bảo bối bị thương, việc này vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Ngón tay thon dài của Kỳ Thạc không hề ngừng ma sát quanh huyệt khẩu, đầu ngón tay chạm đến nộn khẩu, còn chưa kịp dùng sức thì đã bị hoa huyệt đầy nước mút vào, tiểu huyệt trắng trắng nộn nộn nào giống như lần đầu tiên bị người khác sáp vào, nó không chỉ nhiệt tình ngậm chặt lấy ngón tay, còn không ngừng hộc ra *** thủy thấm đẫm tay hắn khiến nó vừa dính vừa ướt.
Thế này thì tiểu *** huyệt đâu cần phải dùng ngón tay khuếch trương làm gì, đừng nói chỉ có mình hắn, xem ra ăn vào hai huynh đệ bọn họ cũng không thành vấn đề đâu! Kỳ Thạc hưng phấn dùng ngón giữa chuyển động vài cái trong hoa huyệt của bảo bối liền chịu không nổi, ngay cả tấm chăn trên giường cũng đã bị *** thủy của Liễu Nghi Sinh thấm ướt một mảnh, cực kỳ ***.
“Đúng vậy… Còn muốn… Hức hức ta còn muốn nữa…" Liễu Nghi Sinh thấy dường như Kỳ Thạc đang muốn rút ngón tay ra, liều mạng co rút hạ âm lại, không để cho ngón tay đang gãi ngứa cho mình ra ngoài. Thế nhưng nộn huyệt đâu thể nào địch lại nổi ngón tay, lúc rút ra còn mang theo một mảnh tao thủy, ngay cả tiểu hoa thần đều đã run rẩy đến không có hình dạng luôn rồi.
“Bảo bối đừng vội, chuyển thành một thứ lớn hơn sáp ngươi, sẽ để ngươi thoải mái hơn." Kỳ Thạc ôm Liễu Nghi Sinh đang mơ mơ màng màng lên trên đùi mình, liếm liếm lên khuôn mặt non mịn đã bị dục hỏa thiêu đốt thành đỏ bừng, đồng thời tách hai bắp đùi của y ra đặt lên trên vai mình. Hơn nữa cũng không quên dặn đệ đệ trâu bò của mình, “Một lát nữa khi ngươi sáp vào hậu huyệt của Tiểu Liễu Nhi, nhớ nhịn một chút, không được làm đau y."
Liễu Nghi Sinh nhu thuận để hắn ôm lấy, trên mặt bị hắn cọ như thế đã sắp phỏng mất, mặt y nóng nhưng tim lại càng nóng hơn, hạ thân trần trụi vừa lúc chạm đến một thứ cứng rắn gì đó, để bên cạnh thủy huyệt của y cọ tới cọ lui, cọ đến mức y càng ngày càng ngứa ngáy, càng ngày càng khó chịu. Y luống cuống không quá rõ ràng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ là bị Kỳ Thạc đâm vào như vậy rất là thoải mái, nghĩ đến sẽ có một thứ gì đó sáp vào so với ngón tay lại càng hữu lực hơn, trong lòng bị chấn động một trận, thư huyệt càng thêm trướng lên, như là đang hoan nghênh khách tới chơi mà không ngừng chảy nước, cánh mông đang bị Kỳ Thạc liếm, thậm chí bắp đùi của y cũng đều đã bị hắn liếm ướt rồi.
“Bảo bối, lấy tay vòng qua ta, chúng ta muốn tới thương yêu ngươi." Kỳ Thạc yêu gần chết bộ dáng y không biết làm sao nhưng lại mang theo vẻ mặt khát cầu này, người yêu nằm trên người mình, tư thế dâng hiến không giữ lại chút gì, chờ đến khi trải qua khoái cảm lần đầu tiên trong đời, loại cảm giác ngây ngô và *** đãng hoàn mỹ này kết hợp lại với nhau, tạo nên hứng thú không gì sánh được, đột nhiên hắn lại không thấy oán hận chuyện tế tự đại nhân đã giăng bẫy, nếu như hắn độc chiếm Tiểu Liễu Nhi thì làm sao có thể khiến y bày ra phong tình tối đa của mình cho được. Huống chi y còn đang trúng loại *** dược hạ lưu này, chẳng biết cả đêm này sẽ bị biến thành bộ dạng gì mới có thể hoàn toàn thỏa mãn y đây.
Tác giả :
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục