Hảo Thụ Thừa Song
Chương 104: Phiên ngoại 3.1
Về chuyện lần trước A Thổ được Ma Quân Thương Kỳ dùng đại giới 10 quả thiên tử làm sính lễ mỗi năm đã nhận được Liễu Mộ Ngôn, Kỳ Thiên Hữu và mọi người tại Kỳ Lân thôn đồng lòng chúc phúc. Mọi người đều khen Thương Kỳ tuy tính tình có hơi bá đạo một chút nhưng lại đối xử với A Thổ chân tình thực lòng, đến cả vật quý báu nhất của Ma giới cũng dám tặng ra bên ngoài, có thể thấy được phân lượng của A Thổ ở trong lòng hắn rồi.
Mỗi lần A Thổ quay về nghe thôn dân hiền lành không so đo về hiềm khích lúc trước, đã vậy còn hết mực ca ngợi Thương Kỳ cứ luôn khiến y cảm thấy tâm tình thập phần vi diệu, lúng ta lúng túng mỉm cười gật đầu, dù sao cũng là vị hôn phu của mình, nào có thể lắc đầu nói: Hắn mới không phải người tốt gì đâu, mọi người đừng để hắn lừa như vậy chứ?
Nói thật ra đối với chuyện quay về Ma giới cùng với Thương Kỳ, A Thổ chính là tâm không cam tình không nguyện.
Thứ nhất, y sống tại Kỳ Lân thôn cứ như cá gặp nước, từ nhỏ tới lớn y luôn phải sống một cuộc đời cô độc, lần đầu tiên y được cảm nhận sự yêu mến và chăm sóc của đồng tộc, vào thời điểm y khó khăn nhất họ đã giúp đỡ y không rời không đi, phần cảm động này khiến y không biết đáp đền thế nào mới xứng đáng đây, vì thế y muốn được sống cùng với mọi người tại Kỳ Lân thôn, làm thêm chút gì đó góp phần báo đáp ân tình của bọn họ.
Thứ hai, tuy rằng y lớn lên ở Ma giới, nhưng đối với y mà nói chung quy thì đó chính là một nơi trộn lẫn giữa vui sướng và đau khổ. Ma giới là nơi mà y và Thương Kỳ cùng nhau lớn lên, yêu nhau hiểu nhau, cùng nhau trải qua giai đoạn đau khổ nhất của đời người, mắt thấy Thương Kỳ không ngừng thu nạp một đám mỹ thiếp vào cung, cái loại cảm giác tê tâm liệt phế này vừa nhớ đến liền hận không thể cắn cái tên Thương Kỳ đáng ghét kia một ngụm.
Chỉ là, dù có thế nào thì y cũng không muốn quay về, làm vậy không có ý nghĩa gì cả. Đừng nói Liễu Mộ Ngôn đã làm chủ “gả" y ra ngoài, tế tự làm vậy là để giải quyết khó khăn con về vấn đề con nối dòng trong tộc, chính tế tự đã đồng ý cho y trở về, hơn nữa còn đáp ứng…
A Thổ thở dài, ngoan ngoãn thu thập số hành lý không quá nhiều của mình, mà Thương Kỳ lại không khác gì một đại gia, hắn ngồi trên ghế thong thả uống trà, vừa nhìn thân ảnh bận rộn của y vừa nói: “A Thổ ngoan, tại sao vẻ mặt lại không tình nguyện như vậy? Chẳng lẽ chuyện quay về với phu quân khiến cho ngươi phải chịu ủy khuất hay sao?"
A Thổ bĩu bĩu môi, cũng không tiện lôi chuyện cũ ra với hắn, y không được tự làm cho mình biến thành một nữ nhân nhỏ mọn, A Thổ không thể làm gì khác hơn ngoài chuyện nói: “Chỉ là ta luyến tiếc nơi này thôi. Dù sao cũng đều là người thân của ta cả."
Ma Quân hừ một tiếng: “Mấy người này mà gọi là người thân sao, sau này chỉ có ta mới là người thân của ngươi, còn có hài tử của chúng ta nữa, không cho phép ngươi lưu luyến người khác như vậy."
A Thổ âm thầm khinh bỉ hắn một cái, tuy rằng đã sớm quen với cái thói bá đạo vô độ của hắn, nhưng thỉnh thoảng y vẫn sẽ phản nghịch một chút.
Rốt cuộc A Thổ cũng chỉ dám nghĩ ở trong đầu mà thôi, y vùi đầu tiếp tục thu thập hành lý của mình, đây là ngọc thạch của tộc trưởng đại nhân đưa, đó là thuốc tế tự đại nhân cho mình, còn có một túi lễ vật thật to nặng trình trịch do người trong thôn nhiệt tình tặng cho hai người thay mặt cho lòng cảm kích của bọn họ.
“Sao phải xách theo mấy cái thứ rác rưởi này của bọn họ vậy chứ? Ở Ma giới có thứ tốt gì mà không có đâu, ngươi nghe lời ta, đừng xách chúng theo, mang về còn sợ không có chỗ đâu mà để nữa đó."
“Mới không cần." Hiếm khi A Thổ mới phản bác lại một chuyện: “Cũng không bảo ngươi xách, tự ta có khả năng, sao lại không thể xách về nhà được?"
Nghe y nói Ma giới là nhà mới khiến cho Thương Kỳ cảm thấy thoải mái hơn được một chút, thế là cũng không tính toán nói mấy chuyện nhảm nhí với y nữa, hắn phất tay nói: “Vậy ngươi nhanh lên đi, thu thập xong đi nói lời từ biệt mọi người rồi chúng ta sẽ khởi hành."
A Thổ thu thập xong, đầu tiên là đi đến chỗ của Liễu Mộ Ngôn và Kỳ Thiên Hữu để từ giã hai người trước.
Lúc này, bởi vì Liễu Mộ Ngôn đã dùng quả thiên tử của Thương Kỳ cung cấp nên đã thành công mang thai. Tiểu kỳ lân trong bụng còn chưa thành hình cho nên nhìn qua Liễu Mộ Ngôn vẫn là mảnh mảnh khảnh khảnh như vậy, vóc người vẫn chưa có bất kỳ thay đổi nào, tuy nhiên phản ứng sau khi mang thai của y lại không nhỏ, cả người đều không có tinh thần.
Kỳ Thiên Hữu canh giữ ở bên cạnh y không khác gì đang trông chừng bảo bối, thấy A Thổ và Thương Kỳ đến chào từ biệt liền cười hàm hậu nói: “Phải đi rồi sao? A Thổ đến Ma giới cũng không thể tùy hứng như vậy được nữa, phải giúp chồng dạy con đó."
Liễu Mộ Ngôn liếc hắn một cái, y tiếp lời: “A Thổ hiền lành như vậy, chỉ có bị người khác khi dễ thôi, làm gì có chuyện tùy hứng bao giờ?"
Y nhìn Thương Kỳ, tuy rằng sắc mặt vẫn không tốt nhưng cũng không có khí thế như trước đây: “A Thổ phải nhớ lấy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì nơi đây vẫn là nhà mẹ đẻ của con, nếu như lại có người khi dễ con nữa, con đừng sợ, đã có chúng ta làm chủ cho con rồi."
Lời này rõ ràng là đang nhằm vào Thương Kỳ. Ma Quân đại nhân biến sắc, không khách khí nói: “Đã là nương tử của bản quân thì bản quân sẽ hảo hảo thương yêu, không cần phải làm phiền tiểu tế tự quan tâm, ngươi chỉ cần quản tốt cái bụng của mình là được, cứ thành thành thật thật học cách làm sao trở thành một người hiền lương thục đức đi."
Đương nhiên A Thổ không muốn để cho hai người cãi nhau, y vội kéo lấy Thương Kỳ, khom lưng với Liễu Mộ Ngôn và Kỳ Thiên Hữu nói: “Bọn con còn phải nói lời từ biệt với những người khác, không dám làm phiền hai người quá lâu. Nhất định tế tự đại nhân và tộc trưởng đại nhân phải bảo trọng quý thể, chúc hai ngườii trăm năm hảo hợp!" Nói xong y vội lôi kéo Thương Kỳ đang đen mặt đi ra ngoài, ủy ủy khuất khuất nói: “Đến cả lúc cuối rồi mà ngươi cũng không thể nói ít đi một câu giùm ta được hay sao?"
Thương Kỳ thở dài một hơi, nhìn thân thể to con cùng với vẻ mặt yếu ớt của A Thổ mà trong lòng mềm nhũn nói: “Được rồi được rồi, ta nhịn vì ngươi còn không được sao?"
Người thứ hai bọn họ đến thăm viếng chính là một nhà của Mã tiên sinh.
Mã tiên sinh vừa mới ngủ trưa dậy, mặc dù tuổi đã cao nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, bầu bạn của ông châm nước rót trà cho A Thổ và Thương Kỳ, chợt nghe Mã tiên sinh nói: “Rất tốt a, người có tình sẽ thành thân thuộc. Lão phu thấy bọn nhỏ mấy đứa được hạnh phúc càng khiến cho ta cao hứng hơn cả được ăn linh đan diệu dược gấp mấy lần."
Ông nháy mắt với bầu bạn, bầu bạn hiểu ý lấy ra một quyển sách từ trong nội thất, Mã tiên sinh cười đến cả mặt đều là nếp nhăn: “Ta cũng không có lễ vật gì quý giá cả, không bằng tặng cho hai đứa một quyển sách mà năm trước ta vừa mới sáng tác ra, có lẽ hai con sẽ dùng được."
Quyển sách được bọc bằng lụa, nhìn không rõ bên trong là cái gì, kết quả A Thổ cũng không dám tùy tiện mở ra, không thể làm gì khác hơn là cám ơn Mã tiên sinh sau đó cùng rời đi với Thương Kỳ.
Ra khỏi nhà của Mã tiên sinh, Thương Kỳ đã sớm không nhịn nổi mà vội mở sách ra xem, vừa mới nhìn một cái sắc mặt liền biến đổi: “A Thổ, có phải Kỳ Lân thôn của các ngươi đều có thù oán với ta hay không?" Hắn quẳng quyển sách xuống đất.
A Thổ không rõ tình huống, nhặt lên lật xem thử, nhất thời y nghẹn cười đến đau cả bụng, khuôn mặt ngăm đen tràn đầy vẻ sinh động hoạt bát.
Chỉ thấy trên bìa của quyển sách đó là vài chữ rồng bay phượng múa của Mã tiên sinh, có tựa đề là: Tiết dục.
Cũng không thể trách tại sao Thương Kỳ lại nổi nóng được, tuổi của hắn vẫn còn trẻ, chính là độ tuổi ngày nhớ đêm mong mấy cái chuyện kia, Mã tiên sinh dạy gì không dạy, thế mà lại dạy bọn họ phải khống chế dục vọng, nếu không phải bọn họ ra khỏi cửa mới xem, nói không chừng Thương Kỳ đã trở mặt ngay tại chỗ với Mã tiên sinh luôn rồi đó.
“Ngươi còn cười được nữa! Ta nói cho ngươi biết, không có khả năng xảy ra loại chuyện này đâu, ngươi đừng hòng mơ tưởng." Thương Kỳ gào thét không khác gì một tiểu nam hài bị đoạt bánh nướng, nào còn chút phong phạm nào của một người đứng đầu Ma giới đâu.
“Ha, được, không cười không cười… Kỳ thực… Mã tiên sinh cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi… Ha ha ha…"
Thương Kỳ căm giận trừng A Thổ, hắn lại phát hiện ra, cái bọn tiểu mã nhi trong Kỳ Lân thôn này quả thực là không cùng một phe với hắn, hơn nữa vĩnh viễn đều không có khả năng cùng một phe.
Một đường từ biệt toàn bộ thôn dân của từng nhà xong, Thương Kỳ đã bị chọc đến sắc mặt xanh tím, A Thổ cũng không có biện pháp nào khác, y chọn chỗ không có người hôn một cái vào môi hắn nói: “Được rồi, không phải ta đều đã trở về cùng với ngươi rồi hay sao, ngươi còn gì để tức giận nữa chứ hả?"
Thương Kỳ hừ một tiếng, kéo tay y lại, siết chặt đến mức A Thổ không có cách nào giãy ra được.
Mỗi lần A Thổ quay về nghe thôn dân hiền lành không so đo về hiềm khích lúc trước, đã vậy còn hết mực ca ngợi Thương Kỳ cứ luôn khiến y cảm thấy tâm tình thập phần vi diệu, lúng ta lúng túng mỉm cười gật đầu, dù sao cũng là vị hôn phu của mình, nào có thể lắc đầu nói: Hắn mới không phải người tốt gì đâu, mọi người đừng để hắn lừa như vậy chứ?
Nói thật ra đối với chuyện quay về Ma giới cùng với Thương Kỳ, A Thổ chính là tâm không cam tình không nguyện.
Thứ nhất, y sống tại Kỳ Lân thôn cứ như cá gặp nước, từ nhỏ tới lớn y luôn phải sống một cuộc đời cô độc, lần đầu tiên y được cảm nhận sự yêu mến và chăm sóc của đồng tộc, vào thời điểm y khó khăn nhất họ đã giúp đỡ y không rời không đi, phần cảm động này khiến y không biết đáp đền thế nào mới xứng đáng đây, vì thế y muốn được sống cùng với mọi người tại Kỳ Lân thôn, làm thêm chút gì đó góp phần báo đáp ân tình của bọn họ.
Thứ hai, tuy rằng y lớn lên ở Ma giới, nhưng đối với y mà nói chung quy thì đó chính là một nơi trộn lẫn giữa vui sướng và đau khổ. Ma giới là nơi mà y và Thương Kỳ cùng nhau lớn lên, yêu nhau hiểu nhau, cùng nhau trải qua giai đoạn đau khổ nhất của đời người, mắt thấy Thương Kỳ không ngừng thu nạp một đám mỹ thiếp vào cung, cái loại cảm giác tê tâm liệt phế này vừa nhớ đến liền hận không thể cắn cái tên Thương Kỳ đáng ghét kia một ngụm.
Chỉ là, dù có thế nào thì y cũng không muốn quay về, làm vậy không có ý nghĩa gì cả. Đừng nói Liễu Mộ Ngôn đã làm chủ “gả" y ra ngoài, tế tự làm vậy là để giải quyết khó khăn con về vấn đề con nối dòng trong tộc, chính tế tự đã đồng ý cho y trở về, hơn nữa còn đáp ứng…
A Thổ thở dài, ngoan ngoãn thu thập số hành lý không quá nhiều của mình, mà Thương Kỳ lại không khác gì một đại gia, hắn ngồi trên ghế thong thả uống trà, vừa nhìn thân ảnh bận rộn của y vừa nói: “A Thổ ngoan, tại sao vẻ mặt lại không tình nguyện như vậy? Chẳng lẽ chuyện quay về với phu quân khiến cho ngươi phải chịu ủy khuất hay sao?"
A Thổ bĩu bĩu môi, cũng không tiện lôi chuyện cũ ra với hắn, y không được tự làm cho mình biến thành một nữ nhân nhỏ mọn, A Thổ không thể làm gì khác hơn ngoài chuyện nói: “Chỉ là ta luyến tiếc nơi này thôi. Dù sao cũng đều là người thân của ta cả."
Ma Quân hừ một tiếng: “Mấy người này mà gọi là người thân sao, sau này chỉ có ta mới là người thân của ngươi, còn có hài tử của chúng ta nữa, không cho phép ngươi lưu luyến người khác như vậy."
A Thổ âm thầm khinh bỉ hắn một cái, tuy rằng đã sớm quen với cái thói bá đạo vô độ của hắn, nhưng thỉnh thoảng y vẫn sẽ phản nghịch một chút.
Rốt cuộc A Thổ cũng chỉ dám nghĩ ở trong đầu mà thôi, y vùi đầu tiếp tục thu thập hành lý của mình, đây là ngọc thạch của tộc trưởng đại nhân đưa, đó là thuốc tế tự đại nhân cho mình, còn có một túi lễ vật thật to nặng trình trịch do người trong thôn nhiệt tình tặng cho hai người thay mặt cho lòng cảm kích của bọn họ.
“Sao phải xách theo mấy cái thứ rác rưởi này của bọn họ vậy chứ? Ở Ma giới có thứ tốt gì mà không có đâu, ngươi nghe lời ta, đừng xách chúng theo, mang về còn sợ không có chỗ đâu mà để nữa đó."
“Mới không cần." Hiếm khi A Thổ mới phản bác lại một chuyện: “Cũng không bảo ngươi xách, tự ta có khả năng, sao lại không thể xách về nhà được?"
Nghe y nói Ma giới là nhà mới khiến cho Thương Kỳ cảm thấy thoải mái hơn được một chút, thế là cũng không tính toán nói mấy chuyện nhảm nhí với y nữa, hắn phất tay nói: “Vậy ngươi nhanh lên đi, thu thập xong đi nói lời từ biệt mọi người rồi chúng ta sẽ khởi hành."
A Thổ thu thập xong, đầu tiên là đi đến chỗ của Liễu Mộ Ngôn và Kỳ Thiên Hữu để từ giã hai người trước.
Lúc này, bởi vì Liễu Mộ Ngôn đã dùng quả thiên tử của Thương Kỳ cung cấp nên đã thành công mang thai. Tiểu kỳ lân trong bụng còn chưa thành hình cho nên nhìn qua Liễu Mộ Ngôn vẫn là mảnh mảnh khảnh khảnh như vậy, vóc người vẫn chưa có bất kỳ thay đổi nào, tuy nhiên phản ứng sau khi mang thai của y lại không nhỏ, cả người đều không có tinh thần.
Kỳ Thiên Hữu canh giữ ở bên cạnh y không khác gì đang trông chừng bảo bối, thấy A Thổ và Thương Kỳ đến chào từ biệt liền cười hàm hậu nói: “Phải đi rồi sao? A Thổ đến Ma giới cũng không thể tùy hứng như vậy được nữa, phải giúp chồng dạy con đó."
Liễu Mộ Ngôn liếc hắn một cái, y tiếp lời: “A Thổ hiền lành như vậy, chỉ có bị người khác khi dễ thôi, làm gì có chuyện tùy hứng bao giờ?"
Y nhìn Thương Kỳ, tuy rằng sắc mặt vẫn không tốt nhưng cũng không có khí thế như trước đây: “A Thổ phải nhớ lấy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì nơi đây vẫn là nhà mẹ đẻ của con, nếu như lại có người khi dễ con nữa, con đừng sợ, đã có chúng ta làm chủ cho con rồi."
Lời này rõ ràng là đang nhằm vào Thương Kỳ. Ma Quân đại nhân biến sắc, không khách khí nói: “Đã là nương tử của bản quân thì bản quân sẽ hảo hảo thương yêu, không cần phải làm phiền tiểu tế tự quan tâm, ngươi chỉ cần quản tốt cái bụng của mình là được, cứ thành thành thật thật học cách làm sao trở thành một người hiền lương thục đức đi."
Đương nhiên A Thổ không muốn để cho hai người cãi nhau, y vội kéo lấy Thương Kỳ, khom lưng với Liễu Mộ Ngôn và Kỳ Thiên Hữu nói: “Bọn con còn phải nói lời từ biệt với những người khác, không dám làm phiền hai người quá lâu. Nhất định tế tự đại nhân và tộc trưởng đại nhân phải bảo trọng quý thể, chúc hai ngườii trăm năm hảo hợp!" Nói xong y vội lôi kéo Thương Kỳ đang đen mặt đi ra ngoài, ủy ủy khuất khuất nói: “Đến cả lúc cuối rồi mà ngươi cũng không thể nói ít đi một câu giùm ta được hay sao?"
Thương Kỳ thở dài một hơi, nhìn thân thể to con cùng với vẻ mặt yếu ớt của A Thổ mà trong lòng mềm nhũn nói: “Được rồi được rồi, ta nhịn vì ngươi còn không được sao?"
Người thứ hai bọn họ đến thăm viếng chính là một nhà của Mã tiên sinh.
Mã tiên sinh vừa mới ngủ trưa dậy, mặc dù tuổi đã cao nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, bầu bạn của ông châm nước rót trà cho A Thổ và Thương Kỳ, chợt nghe Mã tiên sinh nói: “Rất tốt a, người có tình sẽ thành thân thuộc. Lão phu thấy bọn nhỏ mấy đứa được hạnh phúc càng khiến cho ta cao hứng hơn cả được ăn linh đan diệu dược gấp mấy lần."
Ông nháy mắt với bầu bạn, bầu bạn hiểu ý lấy ra một quyển sách từ trong nội thất, Mã tiên sinh cười đến cả mặt đều là nếp nhăn: “Ta cũng không có lễ vật gì quý giá cả, không bằng tặng cho hai đứa một quyển sách mà năm trước ta vừa mới sáng tác ra, có lẽ hai con sẽ dùng được."
Quyển sách được bọc bằng lụa, nhìn không rõ bên trong là cái gì, kết quả A Thổ cũng không dám tùy tiện mở ra, không thể làm gì khác hơn là cám ơn Mã tiên sinh sau đó cùng rời đi với Thương Kỳ.
Ra khỏi nhà của Mã tiên sinh, Thương Kỳ đã sớm không nhịn nổi mà vội mở sách ra xem, vừa mới nhìn một cái sắc mặt liền biến đổi: “A Thổ, có phải Kỳ Lân thôn của các ngươi đều có thù oán với ta hay không?" Hắn quẳng quyển sách xuống đất.
A Thổ không rõ tình huống, nhặt lên lật xem thử, nhất thời y nghẹn cười đến đau cả bụng, khuôn mặt ngăm đen tràn đầy vẻ sinh động hoạt bát.
Chỉ thấy trên bìa của quyển sách đó là vài chữ rồng bay phượng múa của Mã tiên sinh, có tựa đề là: Tiết dục.
Cũng không thể trách tại sao Thương Kỳ lại nổi nóng được, tuổi của hắn vẫn còn trẻ, chính là độ tuổi ngày nhớ đêm mong mấy cái chuyện kia, Mã tiên sinh dạy gì không dạy, thế mà lại dạy bọn họ phải khống chế dục vọng, nếu không phải bọn họ ra khỏi cửa mới xem, nói không chừng Thương Kỳ đã trở mặt ngay tại chỗ với Mã tiên sinh luôn rồi đó.
“Ngươi còn cười được nữa! Ta nói cho ngươi biết, không có khả năng xảy ra loại chuyện này đâu, ngươi đừng hòng mơ tưởng." Thương Kỳ gào thét không khác gì một tiểu nam hài bị đoạt bánh nướng, nào còn chút phong phạm nào của một người đứng đầu Ma giới đâu.
“Ha, được, không cười không cười… Kỳ thực… Mã tiên sinh cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi… Ha ha ha…"
Thương Kỳ căm giận trừng A Thổ, hắn lại phát hiện ra, cái bọn tiểu mã nhi trong Kỳ Lân thôn này quả thực là không cùng một phe với hắn, hơn nữa vĩnh viễn đều không có khả năng cùng một phe.
Một đường từ biệt toàn bộ thôn dân của từng nhà xong, Thương Kỳ đã bị chọc đến sắc mặt xanh tím, A Thổ cũng không có biện pháp nào khác, y chọn chỗ không có người hôn một cái vào môi hắn nói: “Được rồi, không phải ta đều đã trở về cùng với ngươi rồi hay sao, ngươi còn gì để tức giận nữa chứ hả?"
Thương Kỳ hừ một tiếng, kéo tay y lại, siết chặt đến mức A Thổ không có cách nào giãy ra được.
Tác giả :
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục