Hào Quang Mặt Trời
Chương 224: Phế Khu Cổ Loa
Tửu lâu Hồng Lang, tửu lâu lớn và nổi tiếng nhất thành Lang Sa, xây dựng với lối kiến trúc phục cổ tinh mĩ, đặc biệt, nó còn được cấu thành từ hai toà tháp cao chín tầng vô cùng độc đáo, nghiễm nhiên đã trở thành nơi tụ họp mà tất cả võ giả lựa chọn, biến nơi này trở thành một nơi rồng rắn lẫn lộn, tam giới cửu lưu.
Lúc này, trời đã về đêm, ánh trăng treo cao soi ánh sáng mờ ngạt xuyên qua từng ô cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt lạnh nhạt nhưng không kém phần thanh tú của Đăng Dương.
Vị trí của hắn là một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ lầu sáu, trước mặt lại để ba món ăn thơm phức và một bình rượu.
Đăng Dương lắc nhẹ chén rượu trên tay, chốc chốc lại uống vào một ngụm, ánh mắt luôn nhìn ra sa mạc bao la bát ngát phía ngoài tường thành, tựa như tại nơi xa xăm đó, đang có điều gì đó vô cùng đặc biệt, một điều gì đó khiến cho hắn không thể chuyển dời tầm mắt.
Chỉ là, ai mà biết được, thực ra Đăng Dương chẳng phải nhìn gì, bời vì tất cả chú ý của hắn lúc này, đều đặt trên những cuộc trò chuyện ồn ảo bên trong đại sảng rộng lớn. Đúng vậy….
Tối hôm nay, hắn đến đây, ăn uống là chuyện phụ, thu thập thông tin mới là chuyện chính.
Phế khu Cổ Loa, 5 năm mở ra một lần, điều này ai cũng biết, thế nhưng bên trong đó lại có những gì, hung hiểm ra sao, nơi nào tụ họp nhiều bảo vật nhất và cần phải chú ý những gì, tất cả những thông tin này, Đăng Dương hoàn toàn không biết gì hết.
Do đó, để có thể trọn vẹn đi vào và toàn thây trở ra, ngoài việc tiếp tục nâng cao sức mạnh của bản thân, Đăng Dương bức thiết phải nắm rõ toàn bộ những thông tin thiết yếu nhất về phế khu Cổ Loa.
Và tất nhiên, không phụ sự kỳ vọng của Đăng Dương, sau khi kiên nhẫn ngồi nghe cả một buổi tối, toàn cảnh phế khu của Cổ Loa cũng đã dần dần hiện rõ trong đầu của hắn.
Phế khu Cổ Loa, nếu nói chính xác hơn thì phải gọi là Thành Cổ Loa, được dây dựng như một hình trôn ốc với tổng cộng ba bức tường thành đồng tâm khổng lồ, thành sau cao hơn thành trước.
Thành ngoài gọi là Ngoại Thành, tại nơi đây rất hiếm khi xuất hiện bảo vật giá trị, khắp nơi chỉ toàn là kiến trúc hoang phế và đổ nát, nhìn sơ qua là có thể nhận ra, nơi đây khi xưa, ắt hẳn chính là khu vực để cho dân thường sinh sống.
Thành giữa gọi là Trung Thành, khu vực này chính là nơi mà toàn bộ võ giả phải hướng đến, bởi vì ở nơi đây, thường xuyên xuất hiện rất nhiều bảo vật có giá trị liên thành, chỉ cần chụp được một món trong đó, tùy tiện bán ra ngoài cũng thu về vài chục ngàn vina.
Hơn nữa, ngoại trừ số bảo vật nằm rải rác khắp nơi kia, tại vùng Trung Thành này, có bốn khu vực vô cùng quan trọng, được toàn thể võ giả xưng tụng là tứ đại bảo địa, bao gồm Thần Khí Trang, Vườn Thiên Dược, Võ Chiến Đài và Hồ Thủy Quy.
Trong đó, Thần Khí Trang là nơi cất giữ đại lượng binh khí cổ đại, trong đó càng là có không ít Địa Nguyên Binh vô cùng cường đại, nghe nói đâu là còn có cả Thiên Nguyên Binh, loại binh khí mà chỉ có bậc cường giả cấp độ Vân Lãng, Độn Thiên mới có thể sở hữu.
Tuy nhiên, để có thể đoạt được những thanh binh khí uy lực này, những người thám hiểm còn phải vượt qua một trận pháp phi thường tinh diệu và đồng thời cũng cực kỳ nguy hiểm. Nếu như không đủ bản lĩnh mà cứ thế xông loạn, vậy thì chỉ có thể bỏ bỏ mạng đương trường.
Bảo địa thứ hai - Vườn Thiên Dược, chỉ nghe cái tên thôi thì đủ biết, khu vực này chính là một kho tàn linh dược thiên kỳ bách quái, hiếm có khó tìm. Thậm chí, tại nơi đây còn có cả những loại linh dược có tiền cũng không mua được, ngàn năm mới có thể xuất hiện một lần, là loại dược liệu mà bất kỳ vị Luyện Dược Sư có cảnh giới cao thâm nào cũng phải chảy cả nước dãi, thèm muốn không thôi.
Bất quá, cũng như Thần Khí Trang, Vườn Thiên Dược cũng có quy tắc của nó, mặc dù không được bố trí trận pháp xuất quỷ nhập thần, thế nhưng tại đây, nơi nơi đều có độc trùng cực độc sinh sống.
Những độc trùng này, mỗi con đều có kích thước vô cùng nhỏ bé, rất khó để có thể phát hiện ra trong một rừng cây cối um tùm, và nếu như không có biện pháp phòng tránh, vô ý bị chúng nó chích một phát vào người, vậy thì xác định, dù có là Võ Sư hay Võ Tướng thì cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Bảo địa thứ ba – Võ Chiến Đài, khác với hai loại bảo địa ở trên, nơi này hoàn toàn không có trận pháp bảo hộ hay ẩn giấu bất kỳ một con độc trùng nguy hiểm nào. Tại nơi đây, việc mà mọi người cần làm, đó chính là quyết đấu với nhau, hai người một cặp đứng trên chiến đài, đánh đến khi nào có một người ngã xuống.
Võ Chiến Đài có tổng cộng tám bậc, sau một trận thắng, người còn đứng vững sẽ tự động được chiến đài đưa đến bậc kế tiếp, tại đó, hai người chiến thắng sẽ lại tiếp tục giao chiến với nhau.
Cứ thế, 256 người tham chiến, liên tiếp vượt tám bậc, đánh tổng cộng 255 trận, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được bảo vật trên tầng cao nhất của Võ Chiến Đài.
Nói như thế cũng có nghĩa, bảo địa Võ Chiến Đài này, chỉ có tổng cộng 256 vị trí tham gia mà thôi, kẻ nào đến trước thì chen được một chân, kẻ đến sau thì hít gió mà sống. Bất quá, chen chân vào được cũng không có nghĩa là hắn sẽ lấy được phần thưởng, trong cuộc chơi này, kẻ chiến thắng sẽ được thăng bậc và người thua cuộc chỉ có đường chết, đồng nghĩa với việc trong 256 người bước lên Võ Chiến Đài, chỉ có một người duy nhất sống sót trở ra.
Tỉ lệ này nhỏ đến mức, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy khiếp đảm tận sâu trong linh hồn.
Bảo địa thứ tư – Hồ Thủy Quy, nói đơn giản cho dễ hiểu, đây chính là một cái hồ ‘thủy ngân’ khổng lồ, mà tại giữa mặt hồ sẽ có một con Thần Quy to lớn ngự trị, trên lưng nó có chất đống vô lượng tài bảo, vàng bạc đá quý, công pháp võ kỹ cao giai nhiều không đếm xuể, chất thành núi lớn.
Vào 5 năm trước, tên võ giả may nắm tìm được một cuốn Địa giai cao cấp công pháp cũng chính là may nắm đoạt được tại trên lưng con rùa này.
Chỉ là, để có thể leo lên lưng Thần Rùa cũng không phải dễ, đầu tiên là phải tìm ra cách băng qua cái hồ thủy ngân phi thường độc hại kia, sau đó lại phải tránh né sự chú ý của Thần Rùa mà âm thầm trèo lên mai nó, cướp lấy bảo vật.
Có điều, con Thần Rùa này cũng có một sức mạnh cực kỳ đặc biệt, cứ hể ai lấy khỏi lưng nó bất kỳ đồ vật gì, nó sẽ ngay lập tức nhận ra mà điên cuồng đuổi theo kẻ đó, và sự việc diễn ra kế tiếp thì không cần phải nghĩ, chính là hung hăng ăn tươi nuốt sống, dìm chết kẻ tham lam trong dòng thủy ngân bạc trắng.
Từ đó có thể thấy, gọi những nơi này là tứ đại bảo địa còn không bằng nói luôn chính là tứ đại tử địa, chỉ cần xẩy chân một cái thôi thì y như rằng, ngay lập tức vạn kiếp bất phục, phơi thây ngoài đường
Bất quá từ xưa đến nay, tài lộc luôn luôn đi kèm với hung hiểm, vậy cho nên dù tứ đại tử địa này có nguy hiểm đến mức nào, tất cả võ giả vẫn sẽ nguyện ý mà gọi một tiếng tứ đại bảo địa.
Ngoại Thành rồi, Trung Thành rồi, vậy thành cuối cùng tất nhiên là Nội Thành. Thế nhưng bên trong Nội Thành có gì, đến hiện nay vẫn không ai biết, bởi vì kể từ lúc phế khu Cổ Loa xuất hiện đến nay, vẫn chưa có bất kỳ người nào có thể vào được bên trong Nội Thành.
Chỉ biết rằng, bức tường của Nội Thành cao hàng trăm mét, tựa trụ kình thiên, hơn nữa còn kiên cố vững chải, dù cho có sức mạnh to lớn đến đâu thì cũng không có cách nào đánh vỡ được. Muốn vào được Nội Thành, cách duy nhất là phải vượt qua Đại Thiết Môn, mà muốn mở được Địa Thiết Môn thì cần phải có chìa khóa đặc hữu của nó.
Tuy nhiên chiếc chìa khóa đó hiện tại đang nằm ở nơi nào thì chỉ có quỷ mới biết, do đó, Đại Thiết Môn vẫn luôn một mực đóng kín hơn ngàn năm nay.
Tại lúc nghe được thông tin này, Đăng Dương tất nhiên liền liên tưởng đến chiếc Chìa Khóa Lông Ngỗng của mình, chỉ có điều, những suy diễn này của hắn cũng chỉ dừng lại ở mức liên tưởng mà thôi, không có gì khẳng định, chiếc chìa khóa trên tay hắn chính là chìa khóa của Địa Thiết Môn cả.
Dù sao một cái là cục sắt, một cái là lông tơ, nhìn như thế nào thì cũng chả ăn nhập gì với nhau.
Tạm thời bỏ qua những suy nghĩ bân quơ này, điều làm Đăng Dương cảm thấy chú ý nhất, lại chính là những Sa Quái (quái vật cát) sinh sống bên trong phế khu Cổ Loa.
Mặc kệ là Ngoại Thành hay Trung Thành, bất kỳ nơi nào bên trong phế khu Cổ Loa cũng đều có sự hiện diện của Sa Quái.
Những con Sa Quái này, không cần ăn, không cần ngủ và không cần nghỉ ngơi, bọn chúng cứ thế, vật vờ như những thây ma, lang thang khắp nơi và hể gặp phải bất cứ sinh vật sống nào không phải đồng loại, chúng nó sẽ ngay lập tức lao vào tấn công điên cuồng.
Bọn chúng cũng không thèm quan tâm kẻ địch là mạnh hay yếu, không cần biết số lượng kẻ địch hơn kém bao nhiêu và hoàn toàn không màn sống chết, thật sự là một loài sinh vật hung hăng đến cực điểm.
Đó là con chưa kể đến, bởi vì là được cấu tạo hoàn toàn từ cát, việc chém giết được nhưng con Sa Quái này cũng không phải là chuyện đơn giản, cho dù có cường ngạnh chặt bỏ tứ chi, phanh thây ngàn mảnh thì cũng chỉ trong tích tắc, bọn chúng sẽ ngay lập tức hút cát từ dưới mặt đất mà khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Muốn giết chết những con Sa quái này, chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tìm ra vị trí Tinh Hoa Thạch trong người của bọn chúng rồi dùng một kích lôi đình, cường ngạnh phá hủy.
Bất quá, cách làm này cũng chỉ có thể áp dụng đối với những con Sa Quái bậc thấp mà thôi, đối với những con Sa Quái bậc cao, mang sức mạnh tương đương với quái thú bậc 8 bậc 9, chuyện đầu tiên cần làm chính là phải lập tức quay đầy, vắt chân lên cổ mà chạy trối chết.
Đối mặt với những con Sa Quái ở cấp bậc này, cho dù có là Võ Tướng cao cấp thì cũng chỉ có nước bó tay chịu chết mà thôi, huống chi là đám Võ Sư tầm thường như hắn.
Trong lúc Đăng Dương còn đang bận rộn suy nghĩ, đại sảnh lầu sáu đang ôn ào náo nhiệt thì bổng dưng có chút an tĩnh lạ thường, không biết vì lý do gì, hàng chục ánh mắt đều đổ dồn về phía cầu thang.
Sau một tràng âm thanh lạch bạch bất quy tắc, một thanh niên với tướng mạo cao quý xuất hiện trước mắt tất cả mọi người. Hắn có ánh mắt lạnh lùng, toàn thân trên dưới được bao phủ bên trong bộ võ phục màu đen được cắt may tinh mĩ, và mặc dù hắn không cố ý vận chuyển đấu khí nhưng từ người hắn vẫn bốc lên một luồng hơi lạnh thấu xương, khiến cho bất kỳ một ai cũng không dám tự ý đến gần.
Ngược lại, sóng vai bên cạnh thanh niên áo đen lại là một vị mỹ nữ mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ thắm, dáng người trên lồi dưới lõm, tràn đầy mị hoặc, khiến cho không ít nam giới ở nơi đây tim đập chân rung, không thể dời mắt.
Thế nhưng rồi rất nhanh, đã có một vài tên võ giả nhận ra thân phận của hai người này, hoảng sợ quát khẽ
“Không muốn chết thì mau thu mắt lại, hai người đó chính là Ngọc Cổ Thanh và Hoàng Kỳ của Phá Thiên Tông đấy?"
“Trời ạ, không ngờ lại là tên ác ma này!"
Mấy tên võ giả xung quang vừa nghe thấy vậy, tên nào tên nấy cũng đều giật bắn cả người, lập tức nhao nhao quay đầu đi chỗ khác, không dám dừng ánh mắt trên người Ngọc Cổ Thanh thêm một chút nào nữa.
Trong những thiên chi kiêu tử của tam đại thế lực, ai ai cũng biết, Ngọc Cổ Thanh tuy không nhiều lời nhưng lại là kẻ âm hiểm độc ác nhất, nếu như vô ý mà làm cho hắn khó chịu, vậy thì chỉ có thể xác định, biến thành thức ăn để hắn nuôi dưỡng Cổ Ma, sống không bằng chết.
Đối với bộ dạng như chó cụp đuôi này của đám võ giả, Ngọc Cổ Thanh tựa hồ cũng không mấy quan tâm, một chút cũng không chậm là nhất chân tiến thẳng lên lầu bảy.
Trái ngược lại, cô nàng Hoàng Kỳ lại có chút vui vẻ mà mỉm cười khanh khách, nói với đám đệ tử đi theo đằng sau
“Ta với Ngọc Sư Huynh sẽ lên lầu chín, nghe nói đâu người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động chính là đang ở lầu bảy và lầu tám, vậy cho nên các ngươi cứ dùng bữa ở lầu sáu đi"
“Hiện tại chỉ còn cách thời điểm phế khu Cổ Loa mở ra không đến mấy ngày, tốt nhất là đừng gây sự với bọn kia, biết không?"
“Chúng ta hiểu, Hoàng sư tỷ!" Đám đệ tử phía sau, bao gồm cả năm người Chu Lam vừa nghe vậy thì cũng không có bất cứ dị nghị gì, thành thật đáp lời.
Lúc này, trời đã về đêm, ánh trăng treo cao soi ánh sáng mờ ngạt xuyên qua từng ô cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt lạnh nhạt nhưng không kém phần thanh tú của Đăng Dương.
Vị trí của hắn là một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ lầu sáu, trước mặt lại để ba món ăn thơm phức và một bình rượu.
Đăng Dương lắc nhẹ chén rượu trên tay, chốc chốc lại uống vào một ngụm, ánh mắt luôn nhìn ra sa mạc bao la bát ngát phía ngoài tường thành, tựa như tại nơi xa xăm đó, đang có điều gì đó vô cùng đặc biệt, một điều gì đó khiến cho hắn không thể chuyển dời tầm mắt.
Chỉ là, ai mà biết được, thực ra Đăng Dương chẳng phải nhìn gì, bời vì tất cả chú ý của hắn lúc này, đều đặt trên những cuộc trò chuyện ồn ảo bên trong đại sảng rộng lớn. Đúng vậy….
Tối hôm nay, hắn đến đây, ăn uống là chuyện phụ, thu thập thông tin mới là chuyện chính.
Phế khu Cổ Loa, 5 năm mở ra một lần, điều này ai cũng biết, thế nhưng bên trong đó lại có những gì, hung hiểm ra sao, nơi nào tụ họp nhiều bảo vật nhất và cần phải chú ý những gì, tất cả những thông tin này, Đăng Dương hoàn toàn không biết gì hết.
Do đó, để có thể trọn vẹn đi vào và toàn thây trở ra, ngoài việc tiếp tục nâng cao sức mạnh của bản thân, Đăng Dương bức thiết phải nắm rõ toàn bộ những thông tin thiết yếu nhất về phế khu Cổ Loa.
Và tất nhiên, không phụ sự kỳ vọng của Đăng Dương, sau khi kiên nhẫn ngồi nghe cả một buổi tối, toàn cảnh phế khu của Cổ Loa cũng đã dần dần hiện rõ trong đầu của hắn.
Phế khu Cổ Loa, nếu nói chính xác hơn thì phải gọi là Thành Cổ Loa, được dây dựng như một hình trôn ốc với tổng cộng ba bức tường thành đồng tâm khổng lồ, thành sau cao hơn thành trước.
Thành ngoài gọi là Ngoại Thành, tại nơi đây rất hiếm khi xuất hiện bảo vật giá trị, khắp nơi chỉ toàn là kiến trúc hoang phế và đổ nát, nhìn sơ qua là có thể nhận ra, nơi đây khi xưa, ắt hẳn chính là khu vực để cho dân thường sinh sống.
Thành giữa gọi là Trung Thành, khu vực này chính là nơi mà toàn bộ võ giả phải hướng đến, bởi vì ở nơi đây, thường xuyên xuất hiện rất nhiều bảo vật có giá trị liên thành, chỉ cần chụp được một món trong đó, tùy tiện bán ra ngoài cũng thu về vài chục ngàn vina.
Hơn nữa, ngoại trừ số bảo vật nằm rải rác khắp nơi kia, tại vùng Trung Thành này, có bốn khu vực vô cùng quan trọng, được toàn thể võ giả xưng tụng là tứ đại bảo địa, bao gồm Thần Khí Trang, Vườn Thiên Dược, Võ Chiến Đài và Hồ Thủy Quy.
Trong đó, Thần Khí Trang là nơi cất giữ đại lượng binh khí cổ đại, trong đó càng là có không ít Địa Nguyên Binh vô cùng cường đại, nghe nói đâu là còn có cả Thiên Nguyên Binh, loại binh khí mà chỉ có bậc cường giả cấp độ Vân Lãng, Độn Thiên mới có thể sở hữu.
Tuy nhiên, để có thể đoạt được những thanh binh khí uy lực này, những người thám hiểm còn phải vượt qua một trận pháp phi thường tinh diệu và đồng thời cũng cực kỳ nguy hiểm. Nếu như không đủ bản lĩnh mà cứ thế xông loạn, vậy thì chỉ có thể bỏ bỏ mạng đương trường.
Bảo địa thứ hai - Vườn Thiên Dược, chỉ nghe cái tên thôi thì đủ biết, khu vực này chính là một kho tàn linh dược thiên kỳ bách quái, hiếm có khó tìm. Thậm chí, tại nơi đây còn có cả những loại linh dược có tiền cũng không mua được, ngàn năm mới có thể xuất hiện một lần, là loại dược liệu mà bất kỳ vị Luyện Dược Sư có cảnh giới cao thâm nào cũng phải chảy cả nước dãi, thèm muốn không thôi.
Bất quá, cũng như Thần Khí Trang, Vườn Thiên Dược cũng có quy tắc của nó, mặc dù không được bố trí trận pháp xuất quỷ nhập thần, thế nhưng tại đây, nơi nơi đều có độc trùng cực độc sinh sống.
Những độc trùng này, mỗi con đều có kích thước vô cùng nhỏ bé, rất khó để có thể phát hiện ra trong một rừng cây cối um tùm, và nếu như không có biện pháp phòng tránh, vô ý bị chúng nó chích một phát vào người, vậy thì xác định, dù có là Võ Sư hay Võ Tướng thì cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Bảo địa thứ ba – Võ Chiến Đài, khác với hai loại bảo địa ở trên, nơi này hoàn toàn không có trận pháp bảo hộ hay ẩn giấu bất kỳ một con độc trùng nguy hiểm nào. Tại nơi đây, việc mà mọi người cần làm, đó chính là quyết đấu với nhau, hai người một cặp đứng trên chiến đài, đánh đến khi nào có một người ngã xuống.
Võ Chiến Đài có tổng cộng tám bậc, sau một trận thắng, người còn đứng vững sẽ tự động được chiến đài đưa đến bậc kế tiếp, tại đó, hai người chiến thắng sẽ lại tiếp tục giao chiến với nhau.
Cứ thế, 256 người tham chiến, liên tiếp vượt tám bậc, đánh tổng cộng 255 trận, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được bảo vật trên tầng cao nhất của Võ Chiến Đài.
Nói như thế cũng có nghĩa, bảo địa Võ Chiến Đài này, chỉ có tổng cộng 256 vị trí tham gia mà thôi, kẻ nào đến trước thì chen được một chân, kẻ đến sau thì hít gió mà sống. Bất quá, chen chân vào được cũng không có nghĩa là hắn sẽ lấy được phần thưởng, trong cuộc chơi này, kẻ chiến thắng sẽ được thăng bậc và người thua cuộc chỉ có đường chết, đồng nghĩa với việc trong 256 người bước lên Võ Chiến Đài, chỉ có một người duy nhất sống sót trở ra.
Tỉ lệ này nhỏ đến mức, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy khiếp đảm tận sâu trong linh hồn.
Bảo địa thứ tư – Hồ Thủy Quy, nói đơn giản cho dễ hiểu, đây chính là một cái hồ ‘thủy ngân’ khổng lồ, mà tại giữa mặt hồ sẽ có một con Thần Quy to lớn ngự trị, trên lưng nó có chất đống vô lượng tài bảo, vàng bạc đá quý, công pháp võ kỹ cao giai nhiều không đếm xuể, chất thành núi lớn.
Vào 5 năm trước, tên võ giả may nắm tìm được một cuốn Địa giai cao cấp công pháp cũng chính là may nắm đoạt được tại trên lưng con rùa này.
Chỉ là, để có thể leo lên lưng Thần Rùa cũng không phải dễ, đầu tiên là phải tìm ra cách băng qua cái hồ thủy ngân phi thường độc hại kia, sau đó lại phải tránh né sự chú ý của Thần Rùa mà âm thầm trèo lên mai nó, cướp lấy bảo vật.
Có điều, con Thần Rùa này cũng có một sức mạnh cực kỳ đặc biệt, cứ hể ai lấy khỏi lưng nó bất kỳ đồ vật gì, nó sẽ ngay lập tức nhận ra mà điên cuồng đuổi theo kẻ đó, và sự việc diễn ra kế tiếp thì không cần phải nghĩ, chính là hung hăng ăn tươi nuốt sống, dìm chết kẻ tham lam trong dòng thủy ngân bạc trắng.
Từ đó có thể thấy, gọi những nơi này là tứ đại bảo địa còn không bằng nói luôn chính là tứ đại tử địa, chỉ cần xẩy chân một cái thôi thì y như rằng, ngay lập tức vạn kiếp bất phục, phơi thây ngoài đường
Bất quá từ xưa đến nay, tài lộc luôn luôn đi kèm với hung hiểm, vậy cho nên dù tứ đại tử địa này có nguy hiểm đến mức nào, tất cả võ giả vẫn sẽ nguyện ý mà gọi một tiếng tứ đại bảo địa.
Ngoại Thành rồi, Trung Thành rồi, vậy thành cuối cùng tất nhiên là Nội Thành. Thế nhưng bên trong Nội Thành có gì, đến hiện nay vẫn không ai biết, bởi vì kể từ lúc phế khu Cổ Loa xuất hiện đến nay, vẫn chưa có bất kỳ người nào có thể vào được bên trong Nội Thành.
Chỉ biết rằng, bức tường của Nội Thành cao hàng trăm mét, tựa trụ kình thiên, hơn nữa còn kiên cố vững chải, dù cho có sức mạnh to lớn đến đâu thì cũng không có cách nào đánh vỡ được. Muốn vào được Nội Thành, cách duy nhất là phải vượt qua Đại Thiết Môn, mà muốn mở được Địa Thiết Môn thì cần phải có chìa khóa đặc hữu của nó.
Tuy nhiên chiếc chìa khóa đó hiện tại đang nằm ở nơi nào thì chỉ có quỷ mới biết, do đó, Đại Thiết Môn vẫn luôn một mực đóng kín hơn ngàn năm nay.
Tại lúc nghe được thông tin này, Đăng Dương tất nhiên liền liên tưởng đến chiếc Chìa Khóa Lông Ngỗng của mình, chỉ có điều, những suy diễn này của hắn cũng chỉ dừng lại ở mức liên tưởng mà thôi, không có gì khẳng định, chiếc chìa khóa trên tay hắn chính là chìa khóa của Địa Thiết Môn cả.
Dù sao một cái là cục sắt, một cái là lông tơ, nhìn như thế nào thì cũng chả ăn nhập gì với nhau.
Tạm thời bỏ qua những suy nghĩ bân quơ này, điều làm Đăng Dương cảm thấy chú ý nhất, lại chính là những Sa Quái (quái vật cát) sinh sống bên trong phế khu Cổ Loa.
Mặc kệ là Ngoại Thành hay Trung Thành, bất kỳ nơi nào bên trong phế khu Cổ Loa cũng đều có sự hiện diện của Sa Quái.
Những con Sa Quái này, không cần ăn, không cần ngủ và không cần nghỉ ngơi, bọn chúng cứ thế, vật vờ như những thây ma, lang thang khắp nơi và hể gặp phải bất cứ sinh vật sống nào không phải đồng loại, chúng nó sẽ ngay lập tức lao vào tấn công điên cuồng.
Bọn chúng cũng không thèm quan tâm kẻ địch là mạnh hay yếu, không cần biết số lượng kẻ địch hơn kém bao nhiêu và hoàn toàn không màn sống chết, thật sự là một loài sinh vật hung hăng đến cực điểm.
Đó là con chưa kể đến, bởi vì là được cấu tạo hoàn toàn từ cát, việc chém giết được nhưng con Sa Quái này cũng không phải là chuyện đơn giản, cho dù có cường ngạnh chặt bỏ tứ chi, phanh thây ngàn mảnh thì cũng chỉ trong tích tắc, bọn chúng sẽ ngay lập tức hút cát từ dưới mặt đất mà khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Muốn giết chết những con Sa quái này, chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tìm ra vị trí Tinh Hoa Thạch trong người của bọn chúng rồi dùng một kích lôi đình, cường ngạnh phá hủy.
Bất quá, cách làm này cũng chỉ có thể áp dụng đối với những con Sa Quái bậc thấp mà thôi, đối với những con Sa Quái bậc cao, mang sức mạnh tương đương với quái thú bậc 8 bậc 9, chuyện đầu tiên cần làm chính là phải lập tức quay đầy, vắt chân lên cổ mà chạy trối chết.
Đối mặt với những con Sa Quái ở cấp bậc này, cho dù có là Võ Tướng cao cấp thì cũng chỉ có nước bó tay chịu chết mà thôi, huống chi là đám Võ Sư tầm thường như hắn.
Trong lúc Đăng Dương còn đang bận rộn suy nghĩ, đại sảnh lầu sáu đang ôn ào náo nhiệt thì bổng dưng có chút an tĩnh lạ thường, không biết vì lý do gì, hàng chục ánh mắt đều đổ dồn về phía cầu thang.
Sau một tràng âm thanh lạch bạch bất quy tắc, một thanh niên với tướng mạo cao quý xuất hiện trước mắt tất cả mọi người. Hắn có ánh mắt lạnh lùng, toàn thân trên dưới được bao phủ bên trong bộ võ phục màu đen được cắt may tinh mĩ, và mặc dù hắn không cố ý vận chuyển đấu khí nhưng từ người hắn vẫn bốc lên một luồng hơi lạnh thấu xương, khiến cho bất kỳ một ai cũng không dám tự ý đến gần.
Ngược lại, sóng vai bên cạnh thanh niên áo đen lại là một vị mỹ nữ mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ thắm, dáng người trên lồi dưới lõm, tràn đầy mị hoặc, khiến cho không ít nam giới ở nơi đây tim đập chân rung, không thể dời mắt.
Thế nhưng rồi rất nhanh, đã có một vài tên võ giả nhận ra thân phận của hai người này, hoảng sợ quát khẽ
“Không muốn chết thì mau thu mắt lại, hai người đó chính là Ngọc Cổ Thanh và Hoàng Kỳ của Phá Thiên Tông đấy?"
“Trời ạ, không ngờ lại là tên ác ma này!"
Mấy tên võ giả xung quang vừa nghe thấy vậy, tên nào tên nấy cũng đều giật bắn cả người, lập tức nhao nhao quay đầu đi chỗ khác, không dám dừng ánh mắt trên người Ngọc Cổ Thanh thêm một chút nào nữa.
Trong những thiên chi kiêu tử của tam đại thế lực, ai ai cũng biết, Ngọc Cổ Thanh tuy không nhiều lời nhưng lại là kẻ âm hiểm độc ác nhất, nếu như vô ý mà làm cho hắn khó chịu, vậy thì chỉ có thể xác định, biến thành thức ăn để hắn nuôi dưỡng Cổ Ma, sống không bằng chết.
Đối với bộ dạng như chó cụp đuôi này của đám võ giả, Ngọc Cổ Thanh tựa hồ cũng không mấy quan tâm, một chút cũng không chậm là nhất chân tiến thẳng lên lầu bảy.
Trái ngược lại, cô nàng Hoàng Kỳ lại có chút vui vẻ mà mỉm cười khanh khách, nói với đám đệ tử đi theo đằng sau
“Ta với Ngọc Sư Huynh sẽ lên lầu chín, nghe nói đâu người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động chính là đang ở lầu bảy và lầu tám, vậy cho nên các ngươi cứ dùng bữa ở lầu sáu đi"
“Hiện tại chỉ còn cách thời điểm phế khu Cổ Loa mở ra không đến mấy ngày, tốt nhất là đừng gây sự với bọn kia, biết không?"
“Chúng ta hiểu, Hoàng sư tỷ!" Đám đệ tử phía sau, bao gồm cả năm người Chu Lam vừa nghe vậy thì cũng không có bất cứ dị nghị gì, thành thật đáp lời.
Tác giả :
Shennamasiro