Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 83: Có biến
“Đưa đây!" Vừa qua cầu, Tiểu Ngư liền xoay người giơ tay.
“Cái gì?" Đinh Triệt nhất thời không hiểu.
“Quần áo đó!" Tiểu Ngư nhét mặt nạ vào túi áo ngực, rồi đoạt lấy bọc quần áo của hắn, đặt lên phiến đá bên cạnh trải ra, thuần thục gấp lại.
“Ngươi gấp quần áo làm cái gì?" Đinh Triệt trong lòng tuy buồn bực nhưng không đưa tay ra cướp lại, trong mắt lộ ra một chút tò mò. Nói thật, hắn lớn như thế này, cho tới giờ còn chưa từng gập qua quần áo.
“Nếu cậu là người mua quần áo, thì sẽ chọn bộ đồ chỉnh tề sạch sẽ hay là chọn thứ cũ nát nhăn nhúm thành một đống?" Tiểu Ngư liếc mắt xem thường, nếu nói chịu không nổi cậu tiểu công tử này, không bằng nói chán ghét chính mình, thằng nhóc thối chưa bao giờ thèm có vẻ mặt hòa nhã đối với mình, vì sao lại muốn giúp cho nó chu đáo như vậy, chẳng lẽ dòng máu chảy trong huyết mạch nàng còn có loại gen gọi là xen vào việc của người khác kế thừa từ Phạm Thông sao?
Con nhóc thối tha này, nói chuyện nhất định phải không khách khí như vậy sao? Đinh Triệt hít một hơi thật sâu mới áp chế nổi xúc động muốn đáp lại một câu thật mỉa mai, đang dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, hiện giờ hắn đang mặc nhà bọn họ ăn nhà bọn họ, huống chi con nhóc này rõ ràng là muốn giúp mình bán quần áo, nhịn, nhịn nữa thôi!
Đến tiệm may, ngoài dự kiến của Đinh Triệt, Tiểu Ngư cũng không theo đề nghị của người bán hàng rong đem quần áo trực tiếp bán cho thợ may trong tiệm, mà ngay từ đầu đã lấy tiền chọn một bộ đồ áo vải thường vừa người cho Đinh Triệt. Chờ hắn thay xong bộ đồ rộng của La Đản ra, nàng cùng với bà thím bán hàng kia đã trở nên khá là thân thiết, khuôn mặt tươi cười và lễ phép mà không mất đi vẻ hoạt bát đáng yêu, Tiểu Ngư nhanh chóng đã trở thành tay trong nghề hiểu rõ về bộ đồ quý giá của Đinh Triệt.
Cái gọi là đồ cũ trước hết giá đều hạ mất ba phần, từ trong tiệm may đi ra, Tiểu Ngư đã tính toán được bộ đồ này đại khái có thể đòi được giá bao nhiêu tiền, nàng quay lại chỗ đầu cầu nghĩ nghĩ, lấy từ trong lòng ra miếng ngọc bội quý giá vẫn giữ kỹ kia đưa cho Đinh Triệt.
Đinh Triệt ngạc nhiên: “Ngươi định làm gì thế?"
“Cái này chỉ là tạm thời cho cậu mượn dùng làm đạo cụ một chút, đợi lát nữa vào hiệu cầm đồ, tất cả mọi chuyện đều do tôi nói, cậu chỉ cần hành động tùy theo hoàn cảnh là được rồi." Tiểu Ngư hừ giọng: “Nhưng tôi phải nhắc cậu, màn kịch này diễn có được không, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc bộ đồ này của cậu có thể cầm với giá bao nhiêu đó!"
“Ngọc bội của ngươi có liên quan gì đến quần áo của ta? Ngươi cũng muốn đem đi cầm đồ à?" Cặp mày tuấn tú của Đinh Triệt chau lại.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi theo tôi!" Tiểu Ngư lười nhiều lời với hắn, Đinh Triệt chỉ đành lại âm thầm tức giận đi theo sau nàng, hắn thật muốn xem xem nàng có thể có diệu kế gì.
Hơn một khắc sau, từ trong hiệu cầm đồ truyền ra một thanh âm tức đến hổn hển: “Cái gì? Miếng ngọc này không cầm sao?"
“Nếu chúng tôi đã có lộ phí về nhà, đương nhiên là không cầm nữa. Nếu lão gia biết công tử làm mất bảo ngọc gia truyền, nô tỳ nhất định sẽ bị lão gia mắng chết mất. Công tử, chúng ta mau đi thôi!" Một giọng nữ lanh lảnh trong vắt cười nói trả lời.
“Các ngươi…Không được đi!!"
“Không đi mới là lạ! Chạy mau!!" Vừa nói, Tiểu Ngư đã kéo Đinh Triệt vọt ra ngoài, nhanh chân hòa lẫn vào trong đám đông qua lại trên đường.
Ngoài một lần trốn khỏi thuyền lớn kia thì Đinh Triệt chưa bao giờ từng có kinh nghiệm bị người ta đuổi, lập tức cũng bất chấp cái gì mà thụ thụ bất thân chạy theo như điên, không ngờ lại có thể miễn cưỡng theo sát được cước bộ của Tiểu Ngư. Hai người chạy một hơi đã vọt qua đầu cầu bên kia, trốn vào trong một con hẻm nhỏ.
“Không ngờ… ngươi còn…rất thông minh như vậy!" Sau khi chạy nhanh một hơi dài, Đinh Triệt nhịn không được mở miệng thở dốc, lại đã thấy Tiểu Ngư trên mặt không đỏ lên cũng không thở gấp chút nào, giống như so với đi bộ còn thoải mái hơn, trong lòng nhất thời càng cảm thấy kinh ngạc, một cảm giác không sao hiểu được cũng không nói ra được thành lời thoáng chốc đã dâng lên.
“Chút tài mọn mà thôi. Nếu ông ta muốn mua ngọc bội với giá rẻ, đương nhiên phải cho chúng ta nếm thử một chút đường mật, sẽ không ra giá quá thấp." Tiểu Ngư vươn đầu nhìn một chút, thấy phía bên kia cầu cũng không có người đuổi theo, hiểu được nhất định là đều đã bị Phạm Đại thu phục, liền lấy ra mười hai xâu tiền đồng đưa ra: “Tiền của cậu đây. Ngọc bội trả lại cho tôi."
Đinh Triệt vội lấy ra ngọc bội trao đổi với nàng, trên tay cầm được mười hai xâu tiền nặng trịch mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn những xâu tiền này, trong lòng không khỏi thổn thức, nếu là trước kia, hơn mười xâu tiền hắn chưa từng để vào mắt? Không ngờ hiện giờ lại nghèo túng đến mức ngay cả quần áo cũng phải mang đi cầm, mỗi bữa chỉ có thể gặm bánh bao vô cùng khó ăn, chẳng phải là cơm gạo.
“Trả tiền." Đinh Triệt còn chưa kịp cảm thán xong, Tiểu Ngư đã không chút khách khí giơ tay ra, khóe miệng hơi cong lên khiến Đinh Triệt nhìn mà muốn nghiến răng, tựa tiếu phi tiếu: “Vừa rồi bán quần áo tính bảy trăm văn, tiền cơm nước hôm qua và hôm nay, cùng với phí chạy chân tôi đi cầm đồ giúp cậu tính một trăm văn thôi, tổng cộng vừa tròn một xâu tiền."
Đinh Triệt không nói hai lời, lập tức nhặt ra hai xâu tiền “bộp" một tiếng đặt vào tay nàng, trên người mặc dù mặc áo vải thường, búi tóc cũng hơi hỗn loạn nhưng trên mặt đã khôi phục lại vẻ cao ngạo trước đây, hừ giọng: “Đây là hai xâu, một xâu là ta thiếu nhà các ngươi, xâu còn lại coi như bản công tử thưởng cho."
Ồ, mới có chút tiền lẻ mà đã kiêu ngạo như vậy rồi! Tiểu Ngư nghiêng mặt liếc nhìn hắn, lại nhìn tiền trong tay mình, chỉ giữ lại một xâu, còn xâu kia thì nhét trở lại trong ngực hắn, quay đầu bước đi: “Miễn."
Đồ ngu ngốc, không nghĩ xem dọc theo đường đi còn cần phải chi tiêu bao nhiêu, một xâu tiền, cũng đủ cho hắn ăn mấy trăm cái bánh bao.
“Ngươi.." Đinh Triệt sửng sốt, vội đuổi theo, giận dữ: “Đó là ta cho ngươi, sao ngươi lại không cầm?"
“Tôi không thích đấy, không được à?" Tiểu Ngư đột ngột xoay người trừng hắn, nhìn thấy hắn còn cầm trong tay chuỗi tiền dài lủng lẳng, nhịn không được lại trừng mắt, mắng: “Cậu là đồ ngốc hả? Còn không mau cất tiền đi, muốn cho kẻ cắp lại đến quan tâm chăm sóc nữa à?"
Con bé thối tha này! Đinh Triệt nhất thời nghẹn lời, trong lòng mới có chút cảm kích nhất thời lại biến mất không còn dấu vết, đành phải trút giận lên đống tiền, toàn bộ đều hung hăng nhét mạnh vào trong ngực.
“Đi đường cẩn thận một chút, bất luận va chạm với ai cũng phải lập tức kiểm tra xem tiền còn đó không, sau này không chắc là cậu còn có thể gặp được người như chúng tôi đâu." Tiểu Ngư nhìn hắn chỉnh trang lại quần áo, đem bao quần áo của La Đản dúi vào lòng hắn, tức giận nói: “Lấy cái này mà chắn ở trước, xem cái đầu ngu ngốc của cậu, miễn cho đến lúc bị người ta ăn trộm hết tiền cũng không biết."
“Ngươi yên tâm, chờ quay lại quán trọ mang Nhạc Nhạc đi, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa." Đinh Triệt nặng nề hừ giọng.
“Cầu còn không được!" Tiểu Ngư trả lại hắn bốn chữ. Qua như vậy một hồi, sắc trời đã nhanh chóng lờ mờ tối, trên phố người đi lại bỗng chốc đã giảm đi rất nhiều, mái hiên nhà hai bên đường đều lục tục thắp lên đèn lồng màu đỏ. Nàng không để ý đến Đinh Triệt nữa, bước ra đường cái lớn.
Sau đó, khi nàng gần như mới ló đầu ra, vô tình nhìn lướt qua người đi đường, tức khắc nhanh chóng rụt trở về, ép sát mình vào vách tường, không dám thở mạnh, Đinh Triệt dừng chân không kịp suýt chút nữa thì đụng phải nàng, cũng hoảng sợ, tự động hạ thấp giọng xuống: “Người của hiệu cầm đồ đuổi theo sao?"
“Suỵt…!" Sắc mặt Tiểu Ngư trắng bệch lạ thường, trầm hẳn xuống, nhìn phía trong ngõ có hai cái tủ hỏng bị vứt ở đấy, lập tức kéo Đinh Triệt chạy nhanh ra phía sau, ngồi thấp xuống.
Nhìn nàng vẻ mặt căng thẳng, không giống như đùa giỡn người khác, Đinh Triệt lần đầu tiên không đối nghịch lại nàng, hai người rất nhanh chen chúc nhau phía sau cái tủ.
Thình thịch…thình thịch…
Ngoài đường lớn tiếng ồn ào vẫn truyền đến, không khí trong ngõ nhỏ lại giống như bị đông lại.
Khuôn mặt thiếu nữ bên cạnh không nhìn về phía mình, mà vô cùng căng thẳng nhìn chăm chú ra bên ngoài, thần sắc không rõ, nhưng lại vô cùng kỳ dị, Đinh Triệt lại cảm giác được hình như mình có thể nghe thấy rất rõ tiếng tim đập dồn dập của nàng, có thể nhìn thấy ánh mắt trong giây lát đã trở nên vô cùng nghiêm túc của nàng. Nhưng mà, hắn không thấy những người vừa mới đuổi theo hai người ban nãy đâu cả! Đinh Triệt đầy mặt nghi ngờ nhìn ngã tư đường bị đèn lồng chiếu sáng, nhưng vẫn không dám khinh địch mà lên tiếng.
Hai người ngồi núp ước chừng mất thời gian nửa chén trà, mới thấy một bóng người lanh lẹ lướt vào, lo lắng gọi nhỏ: “Tiểu Ngư?"
“Nhị thúc, ta ở trong này."
Đinh Triệt rõ ràng cảm thấy Tiểu Ngư thở ra một hơi, cũng đứng dậy, trong lòng lại kỳ quái. Nhị thúc? Từ lúc nào mà con bé này lại có Nhị thúc chứ? Nhưng vừa nhìn thấy người đến, không phải chính là người khách đi một mình vẫn luôn ngủ ở đuôi thuyền sao? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
“Cái gì?" Đinh Triệt nhất thời không hiểu.
“Quần áo đó!" Tiểu Ngư nhét mặt nạ vào túi áo ngực, rồi đoạt lấy bọc quần áo của hắn, đặt lên phiến đá bên cạnh trải ra, thuần thục gấp lại.
“Ngươi gấp quần áo làm cái gì?" Đinh Triệt trong lòng tuy buồn bực nhưng không đưa tay ra cướp lại, trong mắt lộ ra một chút tò mò. Nói thật, hắn lớn như thế này, cho tới giờ còn chưa từng gập qua quần áo.
“Nếu cậu là người mua quần áo, thì sẽ chọn bộ đồ chỉnh tề sạch sẽ hay là chọn thứ cũ nát nhăn nhúm thành một đống?" Tiểu Ngư liếc mắt xem thường, nếu nói chịu không nổi cậu tiểu công tử này, không bằng nói chán ghét chính mình, thằng nhóc thối chưa bao giờ thèm có vẻ mặt hòa nhã đối với mình, vì sao lại muốn giúp cho nó chu đáo như vậy, chẳng lẽ dòng máu chảy trong huyết mạch nàng còn có loại gen gọi là xen vào việc của người khác kế thừa từ Phạm Thông sao?
Con nhóc thối tha này, nói chuyện nhất định phải không khách khí như vậy sao? Đinh Triệt hít một hơi thật sâu mới áp chế nổi xúc động muốn đáp lại một câu thật mỉa mai, đang dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, hiện giờ hắn đang mặc nhà bọn họ ăn nhà bọn họ, huống chi con nhóc này rõ ràng là muốn giúp mình bán quần áo, nhịn, nhịn nữa thôi!
Đến tiệm may, ngoài dự kiến của Đinh Triệt, Tiểu Ngư cũng không theo đề nghị của người bán hàng rong đem quần áo trực tiếp bán cho thợ may trong tiệm, mà ngay từ đầu đã lấy tiền chọn một bộ đồ áo vải thường vừa người cho Đinh Triệt. Chờ hắn thay xong bộ đồ rộng của La Đản ra, nàng cùng với bà thím bán hàng kia đã trở nên khá là thân thiết, khuôn mặt tươi cười và lễ phép mà không mất đi vẻ hoạt bát đáng yêu, Tiểu Ngư nhanh chóng đã trở thành tay trong nghề hiểu rõ về bộ đồ quý giá của Đinh Triệt.
Cái gọi là đồ cũ trước hết giá đều hạ mất ba phần, từ trong tiệm may đi ra, Tiểu Ngư đã tính toán được bộ đồ này đại khái có thể đòi được giá bao nhiêu tiền, nàng quay lại chỗ đầu cầu nghĩ nghĩ, lấy từ trong lòng ra miếng ngọc bội quý giá vẫn giữ kỹ kia đưa cho Đinh Triệt.
Đinh Triệt ngạc nhiên: “Ngươi định làm gì thế?"
“Cái này chỉ là tạm thời cho cậu mượn dùng làm đạo cụ một chút, đợi lát nữa vào hiệu cầm đồ, tất cả mọi chuyện đều do tôi nói, cậu chỉ cần hành động tùy theo hoàn cảnh là được rồi." Tiểu Ngư hừ giọng: “Nhưng tôi phải nhắc cậu, màn kịch này diễn có được không, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc bộ đồ này của cậu có thể cầm với giá bao nhiêu đó!"
“Ngọc bội của ngươi có liên quan gì đến quần áo của ta? Ngươi cũng muốn đem đi cầm đồ à?" Cặp mày tuấn tú của Đinh Triệt chau lại.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi theo tôi!" Tiểu Ngư lười nhiều lời với hắn, Đinh Triệt chỉ đành lại âm thầm tức giận đi theo sau nàng, hắn thật muốn xem xem nàng có thể có diệu kế gì.
Hơn một khắc sau, từ trong hiệu cầm đồ truyền ra một thanh âm tức đến hổn hển: “Cái gì? Miếng ngọc này không cầm sao?"
“Nếu chúng tôi đã có lộ phí về nhà, đương nhiên là không cầm nữa. Nếu lão gia biết công tử làm mất bảo ngọc gia truyền, nô tỳ nhất định sẽ bị lão gia mắng chết mất. Công tử, chúng ta mau đi thôi!" Một giọng nữ lanh lảnh trong vắt cười nói trả lời.
“Các ngươi…Không được đi!!"
“Không đi mới là lạ! Chạy mau!!" Vừa nói, Tiểu Ngư đã kéo Đinh Triệt vọt ra ngoài, nhanh chân hòa lẫn vào trong đám đông qua lại trên đường.
Ngoài một lần trốn khỏi thuyền lớn kia thì Đinh Triệt chưa bao giờ từng có kinh nghiệm bị người ta đuổi, lập tức cũng bất chấp cái gì mà thụ thụ bất thân chạy theo như điên, không ngờ lại có thể miễn cưỡng theo sát được cước bộ của Tiểu Ngư. Hai người chạy một hơi đã vọt qua đầu cầu bên kia, trốn vào trong một con hẻm nhỏ.
“Không ngờ… ngươi còn…rất thông minh như vậy!" Sau khi chạy nhanh một hơi dài, Đinh Triệt nhịn không được mở miệng thở dốc, lại đã thấy Tiểu Ngư trên mặt không đỏ lên cũng không thở gấp chút nào, giống như so với đi bộ còn thoải mái hơn, trong lòng nhất thời càng cảm thấy kinh ngạc, một cảm giác không sao hiểu được cũng không nói ra được thành lời thoáng chốc đã dâng lên.
“Chút tài mọn mà thôi. Nếu ông ta muốn mua ngọc bội với giá rẻ, đương nhiên phải cho chúng ta nếm thử một chút đường mật, sẽ không ra giá quá thấp." Tiểu Ngư vươn đầu nhìn một chút, thấy phía bên kia cầu cũng không có người đuổi theo, hiểu được nhất định là đều đã bị Phạm Đại thu phục, liền lấy ra mười hai xâu tiền đồng đưa ra: “Tiền của cậu đây. Ngọc bội trả lại cho tôi."
Đinh Triệt vội lấy ra ngọc bội trao đổi với nàng, trên tay cầm được mười hai xâu tiền nặng trịch mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn những xâu tiền này, trong lòng không khỏi thổn thức, nếu là trước kia, hơn mười xâu tiền hắn chưa từng để vào mắt? Không ngờ hiện giờ lại nghèo túng đến mức ngay cả quần áo cũng phải mang đi cầm, mỗi bữa chỉ có thể gặm bánh bao vô cùng khó ăn, chẳng phải là cơm gạo.
“Trả tiền." Đinh Triệt còn chưa kịp cảm thán xong, Tiểu Ngư đã không chút khách khí giơ tay ra, khóe miệng hơi cong lên khiến Đinh Triệt nhìn mà muốn nghiến răng, tựa tiếu phi tiếu: “Vừa rồi bán quần áo tính bảy trăm văn, tiền cơm nước hôm qua và hôm nay, cùng với phí chạy chân tôi đi cầm đồ giúp cậu tính một trăm văn thôi, tổng cộng vừa tròn một xâu tiền."
Đinh Triệt không nói hai lời, lập tức nhặt ra hai xâu tiền “bộp" một tiếng đặt vào tay nàng, trên người mặc dù mặc áo vải thường, búi tóc cũng hơi hỗn loạn nhưng trên mặt đã khôi phục lại vẻ cao ngạo trước đây, hừ giọng: “Đây là hai xâu, một xâu là ta thiếu nhà các ngươi, xâu còn lại coi như bản công tử thưởng cho."
Ồ, mới có chút tiền lẻ mà đã kiêu ngạo như vậy rồi! Tiểu Ngư nghiêng mặt liếc nhìn hắn, lại nhìn tiền trong tay mình, chỉ giữ lại một xâu, còn xâu kia thì nhét trở lại trong ngực hắn, quay đầu bước đi: “Miễn."
Đồ ngu ngốc, không nghĩ xem dọc theo đường đi còn cần phải chi tiêu bao nhiêu, một xâu tiền, cũng đủ cho hắn ăn mấy trăm cái bánh bao.
“Ngươi.." Đinh Triệt sửng sốt, vội đuổi theo, giận dữ: “Đó là ta cho ngươi, sao ngươi lại không cầm?"
“Tôi không thích đấy, không được à?" Tiểu Ngư đột ngột xoay người trừng hắn, nhìn thấy hắn còn cầm trong tay chuỗi tiền dài lủng lẳng, nhịn không được lại trừng mắt, mắng: “Cậu là đồ ngốc hả? Còn không mau cất tiền đi, muốn cho kẻ cắp lại đến quan tâm chăm sóc nữa à?"
Con bé thối tha này! Đinh Triệt nhất thời nghẹn lời, trong lòng mới có chút cảm kích nhất thời lại biến mất không còn dấu vết, đành phải trút giận lên đống tiền, toàn bộ đều hung hăng nhét mạnh vào trong ngực.
“Đi đường cẩn thận một chút, bất luận va chạm với ai cũng phải lập tức kiểm tra xem tiền còn đó không, sau này không chắc là cậu còn có thể gặp được người như chúng tôi đâu." Tiểu Ngư nhìn hắn chỉnh trang lại quần áo, đem bao quần áo của La Đản dúi vào lòng hắn, tức giận nói: “Lấy cái này mà chắn ở trước, xem cái đầu ngu ngốc của cậu, miễn cho đến lúc bị người ta ăn trộm hết tiền cũng không biết."
“Ngươi yên tâm, chờ quay lại quán trọ mang Nhạc Nhạc đi, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa." Đinh Triệt nặng nề hừ giọng.
“Cầu còn không được!" Tiểu Ngư trả lại hắn bốn chữ. Qua như vậy một hồi, sắc trời đã nhanh chóng lờ mờ tối, trên phố người đi lại bỗng chốc đã giảm đi rất nhiều, mái hiên nhà hai bên đường đều lục tục thắp lên đèn lồng màu đỏ. Nàng không để ý đến Đinh Triệt nữa, bước ra đường cái lớn.
Sau đó, khi nàng gần như mới ló đầu ra, vô tình nhìn lướt qua người đi đường, tức khắc nhanh chóng rụt trở về, ép sát mình vào vách tường, không dám thở mạnh, Đinh Triệt dừng chân không kịp suýt chút nữa thì đụng phải nàng, cũng hoảng sợ, tự động hạ thấp giọng xuống: “Người của hiệu cầm đồ đuổi theo sao?"
“Suỵt…!" Sắc mặt Tiểu Ngư trắng bệch lạ thường, trầm hẳn xuống, nhìn phía trong ngõ có hai cái tủ hỏng bị vứt ở đấy, lập tức kéo Đinh Triệt chạy nhanh ra phía sau, ngồi thấp xuống.
Nhìn nàng vẻ mặt căng thẳng, không giống như đùa giỡn người khác, Đinh Triệt lần đầu tiên không đối nghịch lại nàng, hai người rất nhanh chen chúc nhau phía sau cái tủ.
Thình thịch…thình thịch…
Ngoài đường lớn tiếng ồn ào vẫn truyền đến, không khí trong ngõ nhỏ lại giống như bị đông lại.
Khuôn mặt thiếu nữ bên cạnh không nhìn về phía mình, mà vô cùng căng thẳng nhìn chăm chú ra bên ngoài, thần sắc không rõ, nhưng lại vô cùng kỳ dị, Đinh Triệt lại cảm giác được hình như mình có thể nghe thấy rất rõ tiếng tim đập dồn dập của nàng, có thể nhìn thấy ánh mắt trong giây lát đã trở nên vô cùng nghiêm túc của nàng. Nhưng mà, hắn không thấy những người vừa mới đuổi theo hai người ban nãy đâu cả! Đinh Triệt đầy mặt nghi ngờ nhìn ngã tư đường bị đèn lồng chiếu sáng, nhưng vẫn không dám khinh địch mà lên tiếng.
Hai người ngồi núp ước chừng mất thời gian nửa chén trà, mới thấy một bóng người lanh lẹ lướt vào, lo lắng gọi nhỏ: “Tiểu Ngư?"
“Nhị thúc, ta ở trong này."
Đinh Triệt rõ ràng cảm thấy Tiểu Ngư thở ra một hơi, cũng đứng dậy, trong lòng lại kỳ quái. Nhị thúc? Từ lúc nào mà con bé này lại có Nhị thúc chứ? Nhưng vừa nhìn thấy người đến, không phải chính là người khách đi một mình vẫn luôn ngủ ở đuôi thuyền sao? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tác giả :
Hoa Lạc Trùng Lai