Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 7: Đấu trí
Trương Đức Tuyên đầu ngoảnh lại, cư nhiên để lộ ra tính cách tính toán nhỏ nhặt hoàn toàn bất đồng với hình tượng thô lỗ cố ý gây dựng từ ban đầu, lẩm nhẩm tính: “Lúc ấy lầu hai tổng cộng có năm bàn khách, Phạm Đại ăn một bàn bốn cân rượu tốt nhất tổng cộng bốn mươi bốn văn tiền, thêm nữa tiền đồ ăn năm mươi tám văn, tổng cộng một trăm linh hai văn. Ngoài ra bốn bàn khách tổng cộng ăn sáu trăm chín mươi hai văn, lầu hai sáu bộ bàn toàn bộ bị đánh vỡ, còn có hai cánh cửa sổ bị vỡ, tổng cộng hết bảy trăm bảy mươi văn, lại thêm bát đĩa sáu mươi văn, tổng cộng hai xâu năm mươi bốn văn, niệm tình chúng ta đều hương thân cùng làng cùng trấn, năm mươi bốn văn ta không tính nữa, tính hai xâu là được."
“Hai xâu tiền?" Hai cha con không hẹn mà cùng trợn tròn mắt, Tiểu Ngư lại tức giận đến mức thiếu chút nữa thì tắc thở.
Hiện giờ đổi ra thành tròn tám trăm văn tiền, nếu giống nhà bọn họ sống tiết kiệm, hai xâu tiền có thể đủ sống hơn một năm, bất quá mấy ngày nay nàng bị hai huynh đệ thùng cơm túi cơm rèn luyện, trái tim đã trở nên cường hãn hơn, tuy rằng khiếp sợ đập mãnh liệt trong lồng ngực nhưng lời kinh hô vừa ra khỏi miệng đã được nén lại, chuyển thành vẻ mặt tươi cười thành khẩn mà lại khó xử, xua tay nhìn xung quanh một lần rồi thở dài: “Trương đại thúc, không phải Phạm gia chúng ta cố ý từ chối, nhưng ông xem tình cảnh nhà chúng tôi, không dám giấu, đừng nói là hai xâu tiền, ngay cả một xu hiện tại cũng không có."
“Không thể nào, hôm nay Phạm đại hiệp mới bán thịt thú rừng ngoài chợ được một trăm hai mươi văn đấy thôi." Trương Đức Tuyên cười lạnh đẩy bàn tính ra vang lên tiếng lạch cạch, đôi mắt phù thũng hiện lên một tia khinh thường.
“Trương đại thúc, ông cũng kể như người tinh thông tin tức của trấn trên, chẳng lẽ không biết hôm nay trấn trên có một tiểu nương tử bán mình táng phu sao?"
Nhắc tới Tiểu Ngư liền bực mình, nhưng nhìn Trương Đức Tuyên trong mắt vẫn là khinh thường, vẫn là quyết định đối ngoại trước.
“Này….." Trương Đức Tuyên sờ sờ cái mũi to, hàm hồ một tiếng, lại nghĩ đến tiểu nương tử kia lúc ấy ngồi quỳ gối bên cạnh tửu lâu, hắn ghét người chết mang xui xẻo liền kiên quyết đuổi người đi chỗ khác.
“Xem ra Trương đại thúc hẳn là biết chuyện này, không nói gạt ông, hôm nay cha ta mang về cho chúng ta bữa tối là bốn cái bánh bao, hiện tại đang hâm lại trong nồi, trừ đó ra thì không còn gì khác, ông nếu không tin có thể vào phòng bếp nhìn xem." Cái gọi là lợn chết thì không sợ nước sôi, Phạm Tiểu Ngư cũng không sợ việc xấu trong nhà đồn ra ngoài, dù sao xung quanh đây ai chẳng biết Phạm gia có “người tốt".
Một tiếng cười buột ra…
Chỉ nghe một tiếng cười trộm, cũng không biết là ai trong bọn tiểu nhị theo tới, bất quá nhìn mấy người kia nét mặt cố nhịn cười cũng biết họ đối với “đại danh" của Phạm Thông có bao nhiêu hiểu biết.
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Trương Đức Tuyên quay đầu lại hung hăng trừng mắt bọn tiểu nhị rồi sau đó giảo hoạt đem bóng đẩy cho Tiểu Ngư, hắn đương nhiên biết Tiểu Ngư nói đều là sự thật, trên thực tế, hắn chính là biết Phạm gia không có tiền mới cố ý tới cửa, chẳng qua tình huống hiện tại cùng với tính toán ban đầu của hắn đã có chút thay đổi.
Hắn chính là Đại chưởng quầy của thủ phủ Song Toàn trấn, phạm vi hơn mười dặm có ai mà không biết. Nếu chỉ vì hai xâu tiền cũng đáng giá để hắn phải vất vả chạy mười dặm chui vào cái nhà tranh rách này hay sao? Hắn chính là nhìn trúng bản lĩnh của huynh đệ Phạm gia, hơn nữa từ hơn tháng nay đã có chủ ý, chỉ tiếc chưa có cơ hội, hôm nay chuyện Phạm Đại tuy là ngoài ý muốn nhưng lại đúng là cơ hội tốt cho hắn.
“Như vậy đi, Trương đại thúc, ông xem hôm nay sắc trời cũng không còn sớm nữa, cha ta hiện tại trong một buổi tối cũng chẳng thể nghĩ được biện pháp gì, không bằng hiện tại cha con ta đên trà lâu của ông, trước giúp ông sửa lại bàn ghế bày tỏ thiện ý, cũng tận lực để không ảnh hưởng đến việc làm ăn ngày mai của ông, sau đó kiểm tra lại tổn thất, cũng đưa thúc thúc của ta tới nhận tội, nghĩ cách bồi thường, ông xem vậy có được không?" Phạm Tiểu Ngư mỉm cười nói, đầu óc cấp tốc tính toán giá cả thời đại này.
Chỉ một ít đồ gia dụng với cửa sổ cũng mất một xâu tiền, tuy lớn nhưng cũng dễ bù lại, chỉ cần bàn ghế không hư hỏng quá nặng, lấy trình độ phẩm đức vô tư làm dân phục vụ của Phạm Thông mà xét thì sửa chữa lại không thành vấn đề, nói không chừng có thể giảm tổn thất xuống còn một phần ba. Dù sao nàng còn có thể đốc thúc hai huynh đệ liều mạng săn thú trả nợ, tuy vậy nhà này còn cần dùng đến tiền nhiều, nếu việc bồi thường có thể bớt chút nào hay chút đấy.
“Đúng đúng, ta hiện tại có thể cùng Trương chưởng quầy trở về." Phạm Thông bên cạnh không dễ dàng tìm được một cơ hội để nói, vội gật đầu phụ họa, đồng thời lấy lòng con gái liếc mắt một cái tỏ vẻ nhất định cố hết sức sửa chữa thật tốt.
Phạm Tiểu Ngư âm thầm xem thường, nếu phụ thân này của nàng có thể động não một chút, có thể quản lý được đệ đệ ham đánh nhau của mình, còn cần gì nàng phải hao tổn tâm trí của mình như vậy?
Sửa chữa đồ đạc? Còn muốn đi tửu lâu kiểm tra kiểm kê tổn thất? Trương Đức Tuyên sửng sốt, không nghĩ đến Phạm gia tiểu nha đầu này lại nghĩ ra chủ ý như vậy.
Hắn thầm kêu một tiếng không tốt, lại nhìn lại cái nhà rách này, đột nhiên hối hận không thôi, cảm giác từ đầu mình không nên vào. Sớm biết vậy thì ở ngay bên ngoài bắt Phạm Thông đền tiền có phải sớm xong không?
“Trương đại thúc, cha ta cũng nói như vậy, ông thấy thế nào?" Phạm Tiểu Ngư mỉm cười hỏi lại, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
Trương chưởng quầy này thần sắc có điểm không đúng, điều nàng đề nghị không phải rất bình thường sao? Lại nhìn phía sau ông ta mấy tên tiểu nhị vẻ mặt cực lực kiềm chế, cư nhiên là chột dạ, đây không phải nói tình huống thực tế kỳ thật không nghiêm trọng như Trương Đức Tuyên nói sao? Xem ra nàng cần phải xem xét thật kỹ, hướng trấn trên nghe ngóng tìm hiểu trước xem tình huống cụ thể mới được, nói không chừng còn có thể giảm bớt một phần nợ nần, dù sao lúc ấy đánh nhau cũng không chỉ một người là thúc thúc, không có lý nào tất cả tổn thất lại bắt Phạm Đại một người phải chịu hết.
“Sửa thì miễn đi, ta mở quán là để làm ăn, nếu ngay cả bàn đều không ra bàn, còn dùng đồ hỏng sửa lại, khách làm sao còn đến ăn cơm nữa! Về phần kiểm kê tổn thất, có thể, nhưng hôm nay đã muộn, các ngươi đã đồng ý bồi thường, đại thúc ta cũng nhân nhượng, như vậy đi, sang mai các ngươi đến tửu lâu." Trương Đức Tuyên nhanh chóng dùng đầu óc thương nhân suy nghĩ, trong chốc lát liền có chủ ý, ra vẻ hào phóng nói.
“Vẫn là đêm nay đi, nếu không xong hay đại thúc chê bàn quá kém, chúng ta có thể lấy đem đến chợ phía đông bán, ít nhất cũng có thể đổi lấy mấy văn tiền gán nợ." Tiểu Ngư linh mẫn nói.
“Điều này… Thôi thế cũng được, có điều ngươi tuổi còn nhỏ, đêm tối đường khó nhìn, không cần đi, miễn cho nửa đường lại sợ hãi, để cha ngươi đi xem là được." Hắn hiểu được, tiểu nha đầu này đúng thật không đơn giản, nếu thực để nàng đi xem, chính mình một chút chuẩn bị đều không có, một số việc sẽ lộ ra, hơn nữa sợ là khó mà lợi dụng chuyện này để bức Phạm Thông làm việc cho mình, mà nếu mình Phạm Thông đi sẽ dễ bề thu phục hơn.
“Hai xâu tiền?" Hai cha con không hẹn mà cùng trợn tròn mắt, Tiểu Ngư lại tức giận đến mức thiếu chút nữa thì tắc thở.
Hiện giờ đổi ra thành tròn tám trăm văn tiền, nếu giống nhà bọn họ sống tiết kiệm, hai xâu tiền có thể đủ sống hơn một năm, bất quá mấy ngày nay nàng bị hai huynh đệ thùng cơm túi cơm rèn luyện, trái tim đã trở nên cường hãn hơn, tuy rằng khiếp sợ đập mãnh liệt trong lồng ngực nhưng lời kinh hô vừa ra khỏi miệng đã được nén lại, chuyển thành vẻ mặt tươi cười thành khẩn mà lại khó xử, xua tay nhìn xung quanh một lần rồi thở dài: “Trương đại thúc, không phải Phạm gia chúng ta cố ý từ chối, nhưng ông xem tình cảnh nhà chúng tôi, không dám giấu, đừng nói là hai xâu tiền, ngay cả một xu hiện tại cũng không có."
“Không thể nào, hôm nay Phạm đại hiệp mới bán thịt thú rừng ngoài chợ được một trăm hai mươi văn đấy thôi." Trương Đức Tuyên cười lạnh đẩy bàn tính ra vang lên tiếng lạch cạch, đôi mắt phù thũng hiện lên một tia khinh thường.
“Trương đại thúc, ông cũng kể như người tinh thông tin tức của trấn trên, chẳng lẽ không biết hôm nay trấn trên có một tiểu nương tử bán mình táng phu sao?"
Nhắc tới Tiểu Ngư liền bực mình, nhưng nhìn Trương Đức Tuyên trong mắt vẫn là khinh thường, vẫn là quyết định đối ngoại trước.
“Này….." Trương Đức Tuyên sờ sờ cái mũi to, hàm hồ một tiếng, lại nghĩ đến tiểu nương tử kia lúc ấy ngồi quỳ gối bên cạnh tửu lâu, hắn ghét người chết mang xui xẻo liền kiên quyết đuổi người đi chỗ khác.
“Xem ra Trương đại thúc hẳn là biết chuyện này, không nói gạt ông, hôm nay cha ta mang về cho chúng ta bữa tối là bốn cái bánh bao, hiện tại đang hâm lại trong nồi, trừ đó ra thì không còn gì khác, ông nếu không tin có thể vào phòng bếp nhìn xem." Cái gọi là lợn chết thì không sợ nước sôi, Phạm Tiểu Ngư cũng không sợ việc xấu trong nhà đồn ra ngoài, dù sao xung quanh đây ai chẳng biết Phạm gia có “người tốt".
Một tiếng cười buột ra…
Chỉ nghe một tiếng cười trộm, cũng không biết là ai trong bọn tiểu nhị theo tới, bất quá nhìn mấy người kia nét mặt cố nhịn cười cũng biết họ đối với “đại danh" của Phạm Thông có bao nhiêu hiểu biết.
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Trương Đức Tuyên quay đầu lại hung hăng trừng mắt bọn tiểu nhị rồi sau đó giảo hoạt đem bóng đẩy cho Tiểu Ngư, hắn đương nhiên biết Tiểu Ngư nói đều là sự thật, trên thực tế, hắn chính là biết Phạm gia không có tiền mới cố ý tới cửa, chẳng qua tình huống hiện tại cùng với tính toán ban đầu của hắn đã có chút thay đổi.
Hắn chính là Đại chưởng quầy của thủ phủ Song Toàn trấn, phạm vi hơn mười dặm có ai mà không biết. Nếu chỉ vì hai xâu tiền cũng đáng giá để hắn phải vất vả chạy mười dặm chui vào cái nhà tranh rách này hay sao? Hắn chính là nhìn trúng bản lĩnh của huynh đệ Phạm gia, hơn nữa từ hơn tháng nay đã có chủ ý, chỉ tiếc chưa có cơ hội, hôm nay chuyện Phạm Đại tuy là ngoài ý muốn nhưng lại đúng là cơ hội tốt cho hắn.
“Như vậy đi, Trương đại thúc, ông xem hôm nay sắc trời cũng không còn sớm nữa, cha ta hiện tại trong một buổi tối cũng chẳng thể nghĩ được biện pháp gì, không bằng hiện tại cha con ta đên trà lâu của ông, trước giúp ông sửa lại bàn ghế bày tỏ thiện ý, cũng tận lực để không ảnh hưởng đến việc làm ăn ngày mai của ông, sau đó kiểm tra lại tổn thất, cũng đưa thúc thúc của ta tới nhận tội, nghĩ cách bồi thường, ông xem vậy có được không?" Phạm Tiểu Ngư mỉm cười nói, đầu óc cấp tốc tính toán giá cả thời đại này.
Chỉ một ít đồ gia dụng với cửa sổ cũng mất một xâu tiền, tuy lớn nhưng cũng dễ bù lại, chỉ cần bàn ghế không hư hỏng quá nặng, lấy trình độ phẩm đức vô tư làm dân phục vụ của Phạm Thông mà xét thì sửa chữa lại không thành vấn đề, nói không chừng có thể giảm tổn thất xuống còn một phần ba. Dù sao nàng còn có thể đốc thúc hai huynh đệ liều mạng săn thú trả nợ, tuy vậy nhà này còn cần dùng đến tiền nhiều, nếu việc bồi thường có thể bớt chút nào hay chút đấy.
“Đúng đúng, ta hiện tại có thể cùng Trương chưởng quầy trở về." Phạm Thông bên cạnh không dễ dàng tìm được một cơ hội để nói, vội gật đầu phụ họa, đồng thời lấy lòng con gái liếc mắt một cái tỏ vẻ nhất định cố hết sức sửa chữa thật tốt.
Phạm Tiểu Ngư âm thầm xem thường, nếu phụ thân này của nàng có thể động não một chút, có thể quản lý được đệ đệ ham đánh nhau của mình, còn cần gì nàng phải hao tổn tâm trí của mình như vậy?
Sửa chữa đồ đạc? Còn muốn đi tửu lâu kiểm tra kiểm kê tổn thất? Trương Đức Tuyên sửng sốt, không nghĩ đến Phạm gia tiểu nha đầu này lại nghĩ ra chủ ý như vậy.
Hắn thầm kêu một tiếng không tốt, lại nhìn lại cái nhà rách này, đột nhiên hối hận không thôi, cảm giác từ đầu mình không nên vào. Sớm biết vậy thì ở ngay bên ngoài bắt Phạm Thông đền tiền có phải sớm xong không?
“Trương đại thúc, cha ta cũng nói như vậy, ông thấy thế nào?" Phạm Tiểu Ngư mỉm cười hỏi lại, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
Trương chưởng quầy này thần sắc có điểm không đúng, điều nàng đề nghị không phải rất bình thường sao? Lại nhìn phía sau ông ta mấy tên tiểu nhị vẻ mặt cực lực kiềm chế, cư nhiên là chột dạ, đây không phải nói tình huống thực tế kỳ thật không nghiêm trọng như Trương Đức Tuyên nói sao? Xem ra nàng cần phải xem xét thật kỹ, hướng trấn trên nghe ngóng tìm hiểu trước xem tình huống cụ thể mới được, nói không chừng còn có thể giảm bớt một phần nợ nần, dù sao lúc ấy đánh nhau cũng không chỉ một người là thúc thúc, không có lý nào tất cả tổn thất lại bắt Phạm Đại một người phải chịu hết.
“Sửa thì miễn đi, ta mở quán là để làm ăn, nếu ngay cả bàn đều không ra bàn, còn dùng đồ hỏng sửa lại, khách làm sao còn đến ăn cơm nữa! Về phần kiểm kê tổn thất, có thể, nhưng hôm nay đã muộn, các ngươi đã đồng ý bồi thường, đại thúc ta cũng nhân nhượng, như vậy đi, sang mai các ngươi đến tửu lâu." Trương Đức Tuyên nhanh chóng dùng đầu óc thương nhân suy nghĩ, trong chốc lát liền có chủ ý, ra vẻ hào phóng nói.
“Vẫn là đêm nay đi, nếu không xong hay đại thúc chê bàn quá kém, chúng ta có thể lấy đem đến chợ phía đông bán, ít nhất cũng có thể đổi lấy mấy văn tiền gán nợ." Tiểu Ngư linh mẫn nói.
“Điều này… Thôi thế cũng được, có điều ngươi tuổi còn nhỏ, đêm tối đường khó nhìn, không cần đi, miễn cho nửa đường lại sợ hãi, để cha ngươi đi xem là được." Hắn hiểu được, tiểu nha đầu này đúng thật không đơn giản, nếu thực để nàng đi xem, chính mình một chút chuẩn bị đều không có, một số việc sẽ lộ ra, hơn nữa sợ là khó mà lợi dụng chuyện này để bức Phạm Thông làm việc cho mình, mà nếu mình Phạm Thông đi sẽ dễ bề thu phục hơn.
Tác giả :
Hoa Lạc Trùng Lai