Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 30: Bắt đầu lưu lạc
Sự thật chứng minh đi đường ngày mưa đúng thật là một việc rất khổ cực, nhất là ở nơi không có đường nhựa, hơn nữa còn có những lúc phải tách ra khỏi đường lớn.
Tiểu Ngư ôm cáo con Bối Bối, bước cao bước thấp dẫm trên mặt đất đầy bùn lầy lội, đôi giày vải rốt cuộc cũng đầy bùn ướt sũng, không nói đến chân nặng như đeo đá, lòng bàn chân cũng vì nước tràn vào mà trở nên trơn ướt khó đi vô cùng.
Mẹ nó nữa, hai vị này tốt nhất là đừng có ở lúc thời tiết như điên này mà không kiếm được lý do gì đích đáng để phải bỏ cửa bỏ nhà, nếu không nàng nhất định không tha cho bọn họ, hiện giờ giầy nàng đã ướt toàn bộ, quần áo cũng ướt hết quá nửa, lại bị gió thổi lạnh buốt, quả thực cả người đều khó chịu muốn chết.
“Cha, Đông Đông có thể tự đi được, cha cõng tỷ tỷ một lúc đi." Phạm Bạch Thái trên lưng Phạm Thông thấy Tiểu Ngư lại suýt trượt chân, nhịn không được nhỏ nhẹ nói lần nữa.
“Không sao không sao," Phạm Tiểu Ngư vội tươi cười ngẩng mặt lên, tiện tay vuốt vuốt nước mưa trên mặt, “Chút đường đi thế này đối với tỷ tỷ mà nói không thành vấn đề."
Nếu không phải tất cả hành lý đều do một mình Phạm Đại mang, nàng đã sớm leo lên lưng Phạm Đại bắt hắn làm trâu ngựa để cưỡi, ai bảo hắn là đầu sỏ, tục ngữ nói ruồi bọ không đốt vỏ trứng nhẵn, xem sắc mặt Phạm Đại, rõ ràng là cũng có ý với người ta, cho nên quận chúa kia mới có thể sống chết quấn lấy nhất định phải gả cho hắn. Nếu không phải, chỉ cần thật sự có định lực, ý chí sắt đá, dù có là gậy sắt to hay kim thêu nhỏ thì cũng làm gì được, quận chúa kia cũng tự nhiên sẽ bỏ đi suy nghĩ ngu ngốc trong đầu, dù sao người ta lúc ấy mới bất quá mười lăm tuổi, mối tình đầu cố nhiên có thể rất hay rất đẹp, nhưng không nhất định phải là tình yêu duy nhất hay cả đời.
Hơn nữa, người ta là quận chúa, chẳng lẽ còn phải lo không gả đi được hay sao?
“Tiểu Ngư, con thử lại cảm giác chạy lần trước, chỉ cần điều chỉnh lại hô hấp cho tốt, thả lỏng thân thể, đi đường tự nhiên sẽ dễ hơn nhiều."
Phạm Thông thoải mái bước đi bên cạnh nàng, cũng bước đi trên bùn như nàng, lại còn cõng thêm một người, nhưng chân hắn so với Tiểu Ngư sạch hơn rất nhiều. Lại nhìn Phạm Đại cũng giống vậy, trong bốn người, trừ Phạm Bạch Thái được cõng thì không tính, cũng chỉ có một mình Tiểu Ngư là chật vật nhất.
“Đúng vậy, thử xem nào, không chừng lại chạy nhanh hơn ấy chứ." Phạm Đại cũng khuyến khích.
“Hừ, thúc nói nghe dễ thế, ta xem thúc là cố ý muốn nhìn ta xấu mặt phải không?" Tiểu Ngư không hờn giận lườm Phạm Đại một cái.
Nàng không phải không muốn thử lại cảm giác chạy thích thú lần đó, nhưng không hiểu sao loại lực lượng tiềm tàng trong cơ thể nàng lại mơ mơ hồ hồ vô cùng khó nắm bắt, thật giống như Lục Mạch Thần Kiếm sứt sẹo của Đoàn Dự nước Đại Lý trong tiểu thuyết, lúc có lúc không, thậm chí còn suýt nữa thì ngã sấp, khiến Bối Bối đang ôm trong lòng bị dọa đến kêu oa oa.
“Tỷ tỷ, tỷ thử lại lần nữa xem sao?" Phạm Bạch Thái cũng ra sức cổ vũ cho nàng, giơ bàn tay đang rảnh rỗi: “Đệ giúp tỷ ôm Bối Bối."
“Được rồi, nể mặt Đông Đông, ta thử lại lần nữa." Đông Đông vừa ra mặt, Phạm Tiểu Ngư lập tức mềm giọng lại, đưa cáo con cho nó, sau đó đến bên một bụi cỏ kéo một túm to mạnh tay chà mạnh đế và cạnh giầy, để chân được nhẹ nhàng chút.
Chà một lần, rớt xuống chừng nửa ký lô bùn đất, Tiểu Ngư lại chuyển sang bụi cỏ khác lau lại đế giày, sau đó hít thật sâu một hơi, cố gắng thả lỏng tinh thần, cố tự nói với mình gió này kỳ thật là gió xuân, mưa phùn kia chính là cam lộ lặng lẽ mà tưới tắm cho vạn vật tốt tươi, còn dưới chân, vẫn là đường đất như đêm qua, chẳng những cứng nhẵn mà còn vô cùng bằng phẳng dễ đi.
Hít vào, thở ra, ngẩng đầu, ưỡn ngực, mở hai mắt, chạy…
Gió đập vào mặt đột nhiên mạnh lên, mưa bụi cũng càng dày thêm ập vào người Tiểu Ngư, nhìn ngoài thì có vẻ không đáng gì kỳ thật lại lạnh buốt thấm sâu vào quần áo và thân thể nàng, nhưng nàng không quan tâm, nàng thật sự không để ý chút nào, chỉ vì cái loại cảm giác phóng nhanh như bay lần trước lại một nữa tràn đầy lồng ngực nàng, nàng cứ tăng tốc chạy nhanh rồi lại càng nhanh hơn nữa.
Không biết từ lúc nào, Phạm Thông và Phạm Đại cũng chạy nhanh theo, hai thân ảnh cao lớn một trái một phải cùng với nàng rong ruổi trong mưa gió, như ba con ngựa hoang tự do tự tại, khiến Đông Đông vui vẻ đến cười to không ngừng… Giờ khắc này, nếu có người vô tình nhìn thấy cảnh này, hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên một nhà bọn họ lại có thể hài hòa cả về tốc độ và tâm tình như thế.
Gió thổi liên miên, mưa rơi không ngớt, nhưng niềm vui cứ đơn giản như vậy mà tung bay trên đường núi gập ghềnh.
….
Có điều hưng phấn thì hưng phấn, quần áo ướt sũng vẫn phải hong khô, người cũng cần phải nghỉ ngơi ăn cơm.
Khi Tiểu Ngư nhìn thấy trước mắt rốt cục xuất hiện một tiểu viện, thật sự là cảm động muốn chết, lưu lạc thiên nhai, trước kia nàng vẫn cảm thấy bốn chữ này vô cùng lãng mạn, cố gắng làm việc phần lớn cũng là vì hy vọng mình có thể kiếm đủ tiền nhàn rỗi đi du lịch khắp nơi, bất quá cũng phải với điều kiện tiên quyết là giao thông nhanh và tiện, còn hai chân đi đường như bây giờ… Aiz, nếu có thể bớt đi được thì đã bớt đi rồi!!
Hoặc là, việc phải làm ngay sau đó hẳn là mua một chiếc xe lừa? Tuy rằng chậm một chút nhưng ít ra có thể giúp đôi chân nhỏ của nàng bớt phải chịu tội.
Tiểu Ngư vẫn đang nói thầm trong lòng, Phạm Thông đã lễ phép tiến lên gõ cửa tiểu viện.
“Các người tìm ai?" Cánh cửa mở ra, một người tóc đã hoa râm cẩn thận ló ra dò xét.
Phạm Thông vội hỏi: “Lão bá, chúng tôi là người đi đường, đây là đệ đệ và hai đứa con của tôi, chúng tôi đã đi được một ngày, cả người đều ướt nên muốn nhờ một chỗ nghỉ chân, hong lại quần áo, xin nhờ lão bá giúp đỡ cho."
Ông già kia nhìn Phạm Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái, do dự một chút rồi nói: “Ta đi hỏi chủ nhân trước đã." Sau đó lập tức đóng cửa lại.
Bốn người chờ ngoài cửa, chỉ chốc lát sau cánh cửa lại mở ra, vẫn là ông già đó: “Chủ nhân nhà ta nói, vì ngươi mang theo hai đứa con nên có thể cho các người ở tạm một đêm ở dãy nhà bên, có điều chủ nhân ta tính tình có đôi chút đặc biệt, rất không thích người lạ, các người nếu hứa không đi loạn, hơn nữa đến lúc trời sáng phải đi ngay, thì sẽ cho các người ở lại một đêm."
Phạm Thông gật đầu liên tục, tỏ vẻ chỉ cần có một chỗ trú chân, những điều khác cũng không dám đòi hỏi quá đáng, lại càng không dám quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi, cả nhà cuối cùng mới được bước vào cửa viện như mong muốn.
Tiểu viện này nhìn bên ngoài không lớn, nhà cửa nhìn từ xa trông thấp nhỏ, nhưng đến gần lại thấy không phải là nhỏ, có những hai khu riêng biệt, tiền viện bốn dãy nhà vây quanh một gian sảnh chính, hậu viện chắc là khu nhà chính của chủ nhân đang ở, xem quy mô cũng là một nhà bậc trung lưu. Chỉ có điều kỳ lạ là, ngoài ông già kia không thấy một người hầu nào nữa, trong tiền viện cũng lạnh lẽo vắng tanh.
Ông già kia đưa bọn họ vào một căn phòng ở mãi góc cuối cùng của dãy nhà, đầy phòng là đồ đạc linh tinh và rơm củi, đem cho họ một cái chổi và khăn lau để bọn họ tự quét dọn, lại báo cho họ biết tuyệt đối không được tùy tiện rời khỏi phòng.
Phạm Thông gật đầu đáp ứng tất cả, cũng lấy tiền ra nói là phí tá túc, ông già kia lại khoát tay áo: “Chỉ là cho mượn một phòng trống thôi, cũng không đáng gì, giờ ta đi đun ít nước ấm cho mọi người và đưa ít đồ ăn đến, mọi người nghỉ ngơi sớm chút đi."
Người ta đã kiên quyết không chịu lấy tiền, Phạm Thông chỉ đành ngàn ơn vạn tạ, vội nói để tự mình đi đun là được, ông già kia vẫn không yên tâm, tự mình ngồi cạnh đó, cho đến khi Phạm Thông mang đồ ăn, nước nóng, than lửa mang về phòng, còn dặn dò một hồi nữa mới lo lắng rời đi.
“Ông già này thật kỳ lạ." Ông ta vừa đi, Phạm Đại nghi hoặc nói, “Tòa viện này cũng lạ, rõ ràng nhìn vẫn giống chỗ có người thường ở, nhưng một bóng người cũng không thấy, cứ như là trốn đi hết đâu rồi…"
“Lão Nhị, không cần nói bậy, người ta đã bằng lòng giúp đỡ chúng ta đã là đủ ơn đức rồi, đừng ở sau lưng bàn tán thị phi nhà người ta." Phạm Thông nghiêm mặt nói, thuận tay tìm một thanh gỗ che chắn lại cho Tiểu Ngư thay y phục trước, lại rót một chậu nước nóng cho nàng, sau đó lại vội vàng trải chăn đệm cho hai tỷ đệ ngủ.
Phạm Đại không cho là đúng ngậm miệng lại, cũng tìm mấy nhánh cây chồng vào nhau, tùy tay treo quần áo ẩm ướt lên.
Tiểu Ngư cũng không để ý nhiều như vậy, nhanh chóng lau rửa thân mình một chút rồi thay quần áo khô, lại ra ngoài ngâm chân, không cần nói, đi một ngày đường, chân nàng hiện giờ nhất định là đã bị ngâm nước đến trắng bệch rồi.
Tiểu Ngư ôm cáo con Bối Bối, bước cao bước thấp dẫm trên mặt đất đầy bùn lầy lội, đôi giày vải rốt cuộc cũng đầy bùn ướt sũng, không nói đến chân nặng như đeo đá, lòng bàn chân cũng vì nước tràn vào mà trở nên trơn ướt khó đi vô cùng.
Mẹ nó nữa, hai vị này tốt nhất là đừng có ở lúc thời tiết như điên này mà không kiếm được lý do gì đích đáng để phải bỏ cửa bỏ nhà, nếu không nàng nhất định không tha cho bọn họ, hiện giờ giầy nàng đã ướt toàn bộ, quần áo cũng ướt hết quá nửa, lại bị gió thổi lạnh buốt, quả thực cả người đều khó chịu muốn chết.
“Cha, Đông Đông có thể tự đi được, cha cõng tỷ tỷ một lúc đi." Phạm Bạch Thái trên lưng Phạm Thông thấy Tiểu Ngư lại suýt trượt chân, nhịn không được nhỏ nhẹ nói lần nữa.
“Không sao không sao," Phạm Tiểu Ngư vội tươi cười ngẩng mặt lên, tiện tay vuốt vuốt nước mưa trên mặt, “Chút đường đi thế này đối với tỷ tỷ mà nói không thành vấn đề."
Nếu không phải tất cả hành lý đều do một mình Phạm Đại mang, nàng đã sớm leo lên lưng Phạm Đại bắt hắn làm trâu ngựa để cưỡi, ai bảo hắn là đầu sỏ, tục ngữ nói ruồi bọ không đốt vỏ trứng nhẵn, xem sắc mặt Phạm Đại, rõ ràng là cũng có ý với người ta, cho nên quận chúa kia mới có thể sống chết quấn lấy nhất định phải gả cho hắn. Nếu không phải, chỉ cần thật sự có định lực, ý chí sắt đá, dù có là gậy sắt to hay kim thêu nhỏ thì cũng làm gì được, quận chúa kia cũng tự nhiên sẽ bỏ đi suy nghĩ ngu ngốc trong đầu, dù sao người ta lúc ấy mới bất quá mười lăm tuổi, mối tình đầu cố nhiên có thể rất hay rất đẹp, nhưng không nhất định phải là tình yêu duy nhất hay cả đời.
Hơn nữa, người ta là quận chúa, chẳng lẽ còn phải lo không gả đi được hay sao?
“Tiểu Ngư, con thử lại cảm giác chạy lần trước, chỉ cần điều chỉnh lại hô hấp cho tốt, thả lỏng thân thể, đi đường tự nhiên sẽ dễ hơn nhiều."
Phạm Thông thoải mái bước đi bên cạnh nàng, cũng bước đi trên bùn như nàng, lại còn cõng thêm một người, nhưng chân hắn so với Tiểu Ngư sạch hơn rất nhiều. Lại nhìn Phạm Đại cũng giống vậy, trong bốn người, trừ Phạm Bạch Thái được cõng thì không tính, cũng chỉ có một mình Tiểu Ngư là chật vật nhất.
“Đúng vậy, thử xem nào, không chừng lại chạy nhanh hơn ấy chứ." Phạm Đại cũng khuyến khích.
“Hừ, thúc nói nghe dễ thế, ta xem thúc là cố ý muốn nhìn ta xấu mặt phải không?" Tiểu Ngư không hờn giận lườm Phạm Đại một cái.
Nàng không phải không muốn thử lại cảm giác chạy thích thú lần đó, nhưng không hiểu sao loại lực lượng tiềm tàng trong cơ thể nàng lại mơ mơ hồ hồ vô cùng khó nắm bắt, thật giống như Lục Mạch Thần Kiếm sứt sẹo của Đoàn Dự nước Đại Lý trong tiểu thuyết, lúc có lúc không, thậm chí còn suýt nữa thì ngã sấp, khiến Bối Bối đang ôm trong lòng bị dọa đến kêu oa oa.
“Tỷ tỷ, tỷ thử lại lần nữa xem sao?" Phạm Bạch Thái cũng ra sức cổ vũ cho nàng, giơ bàn tay đang rảnh rỗi: “Đệ giúp tỷ ôm Bối Bối."
“Được rồi, nể mặt Đông Đông, ta thử lại lần nữa." Đông Đông vừa ra mặt, Phạm Tiểu Ngư lập tức mềm giọng lại, đưa cáo con cho nó, sau đó đến bên một bụi cỏ kéo một túm to mạnh tay chà mạnh đế và cạnh giầy, để chân được nhẹ nhàng chút.
Chà một lần, rớt xuống chừng nửa ký lô bùn đất, Tiểu Ngư lại chuyển sang bụi cỏ khác lau lại đế giày, sau đó hít thật sâu một hơi, cố gắng thả lỏng tinh thần, cố tự nói với mình gió này kỳ thật là gió xuân, mưa phùn kia chính là cam lộ lặng lẽ mà tưới tắm cho vạn vật tốt tươi, còn dưới chân, vẫn là đường đất như đêm qua, chẳng những cứng nhẵn mà còn vô cùng bằng phẳng dễ đi.
Hít vào, thở ra, ngẩng đầu, ưỡn ngực, mở hai mắt, chạy…
Gió đập vào mặt đột nhiên mạnh lên, mưa bụi cũng càng dày thêm ập vào người Tiểu Ngư, nhìn ngoài thì có vẻ không đáng gì kỳ thật lại lạnh buốt thấm sâu vào quần áo và thân thể nàng, nhưng nàng không quan tâm, nàng thật sự không để ý chút nào, chỉ vì cái loại cảm giác phóng nhanh như bay lần trước lại một nữa tràn đầy lồng ngực nàng, nàng cứ tăng tốc chạy nhanh rồi lại càng nhanh hơn nữa.
Không biết từ lúc nào, Phạm Thông và Phạm Đại cũng chạy nhanh theo, hai thân ảnh cao lớn một trái một phải cùng với nàng rong ruổi trong mưa gió, như ba con ngựa hoang tự do tự tại, khiến Đông Đông vui vẻ đến cười to không ngừng… Giờ khắc này, nếu có người vô tình nhìn thấy cảnh này, hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên một nhà bọn họ lại có thể hài hòa cả về tốc độ và tâm tình như thế.
Gió thổi liên miên, mưa rơi không ngớt, nhưng niềm vui cứ đơn giản như vậy mà tung bay trên đường núi gập ghềnh.
….
Có điều hưng phấn thì hưng phấn, quần áo ướt sũng vẫn phải hong khô, người cũng cần phải nghỉ ngơi ăn cơm.
Khi Tiểu Ngư nhìn thấy trước mắt rốt cục xuất hiện một tiểu viện, thật sự là cảm động muốn chết, lưu lạc thiên nhai, trước kia nàng vẫn cảm thấy bốn chữ này vô cùng lãng mạn, cố gắng làm việc phần lớn cũng là vì hy vọng mình có thể kiếm đủ tiền nhàn rỗi đi du lịch khắp nơi, bất quá cũng phải với điều kiện tiên quyết là giao thông nhanh và tiện, còn hai chân đi đường như bây giờ… Aiz, nếu có thể bớt đi được thì đã bớt đi rồi!!
Hoặc là, việc phải làm ngay sau đó hẳn là mua một chiếc xe lừa? Tuy rằng chậm một chút nhưng ít ra có thể giúp đôi chân nhỏ của nàng bớt phải chịu tội.
Tiểu Ngư vẫn đang nói thầm trong lòng, Phạm Thông đã lễ phép tiến lên gõ cửa tiểu viện.
“Các người tìm ai?" Cánh cửa mở ra, một người tóc đã hoa râm cẩn thận ló ra dò xét.
Phạm Thông vội hỏi: “Lão bá, chúng tôi là người đi đường, đây là đệ đệ và hai đứa con của tôi, chúng tôi đã đi được một ngày, cả người đều ướt nên muốn nhờ một chỗ nghỉ chân, hong lại quần áo, xin nhờ lão bá giúp đỡ cho."
Ông già kia nhìn Phạm Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái, do dự một chút rồi nói: “Ta đi hỏi chủ nhân trước đã." Sau đó lập tức đóng cửa lại.
Bốn người chờ ngoài cửa, chỉ chốc lát sau cánh cửa lại mở ra, vẫn là ông già đó: “Chủ nhân nhà ta nói, vì ngươi mang theo hai đứa con nên có thể cho các người ở tạm một đêm ở dãy nhà bên, có điều chủ nhân ta tính tình có đôi chút đặc biệt, rất không thích người lạ, các người nếu hứa không đi loạn, hơn nữa đến lúc trời sáng phải đi ngay, thì sẽ cho các người ở lại một đêm."
Phạm Thông gật đầu liên tục, tỏ vẻ chỉ cần có một chỗ trú chân, những điều khác cũng không dám đòi hỏi quá đáng, lại càng không dám quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi, cả nhà cuối cùng mới được bước vào cửa viện như mong muốn.
Tiểu viện này nhìn bên ngoài không lớn, nhà cửa nhìn từ xa trông thấp nhỏ, nhưng đến gần lại thấy không phải là nhỏ, có những hai khu riêng biệt, tiền viện bốn dãy nhà vây quanh một gian sảnh chính, hậu viện chắc là khu nhà chính của chủ nhân đang ở, xem quy mô cũng là một nhà bậc trung lưu. Chỉ có điều kỳ lạ là, ngoài ông già kia không thấy một người hầu nào nữa, trong tiền viện cũng lạnh lẽo vắng tanh.
Ông già kia đưa bọn họ vào một căn phòng ở mãi góc cuối cùng của dãy nhà, đầy phòng là đồ đạc linh tinh và rơm củi, đem cho họ một cái chổi và khăn lau để bọn họ tự quét dọn, lại báo cho họ biết tuyệt đối không được tùy tiện rời khỏi phòng.
Phạm Thông gật đầu đáp ứng tất cả, cũng lấy tiền ra nói là phí tá túc, ông già kia lại khoát tay áo: “Chỉ là cho mượn một phòng trống thôi, cũng không đáng gì, giờ ta đi đun ít nước ấm cho mọi người và đưa ít đồ ăn đến, mọi người nghỉ ngơi sớm chút đi."
Người ta đã kiên quyết không chịu lấy tiền, Phạm Thông chỉ đành ngàn ơn vạn tạ, vội nói để tự mình đi đun là được, ông già kia vẫn không yên tâm, tự mình ngồi cạnh đó, cho đến khi Phạm Thông mang đồ ăn, nước nóng, than lửa mang về phòng, còn dặn dò một hồi nữa mới lo lắng rời đi.
“Ông già này thật kỳ lạ." Ông ta vừa đi, Phạm Đại nghi hoặc nói, “Tòa viện này cũng lạ, rõ ràng nhìn vẫn giống chỗ có người thường ở, nhưng một bóng người cũng không thấy, cứ như là trốn đi hết đâu rồi…"
“Lão Nhị, không cần nói bậy, người ta đã bằng lòng giúp đỡ chúng ta đã là đủ ơn đức rồi, đừng ở sau lưng bàn tán thị phi nhà người ta." Phạm Thông nghiêm mặt nói, thuận tay tìm một thanh gỗ che chắn lại cho Tiểu Ngư thay y phục trước, lại rót một chậu nước nóng cho nàng, sau đó lại vội vàng trải chăn đệm cho hai tỷ đệ ngủ.
Phạm Đại không cho là đúng ngậm miệng lại, cũng tìm mấy nhánh cây chồng vào nhau, tùy tay treo quần áo ẩm ướt lên.
Tiểu Ngư cũng không để ý nhiều như vậy, nhanh chóng lau rửa thân mình một chút rồi thay quần áo khô, lại ra ngoài ngâm chân, không cần nói, đi một ngày đường, chân nàng hiện giờ nhất định là đã bị ngâm nước đến trắng bệch rồi.
Tác giả :
Hoa Lạc Trùng Lai