Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 196: Kết phường
(Edit: Vịt Con May Mắn, Beta: Rùa River)
…
" Tỷ, rất ngon!" Phạm Bạch Thái múc một miếng vằn thắn lên, cắn một cái, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ kinh hỉ, thổi phù phù một hơi , sau đó ngoạm một cái ăn hết luôn nửa còn lại.
Tiểu Ngư cũng nhẹ nhàng cắn một miếng, cố ý lưu lại dư vị ở trong miệng một chút, phát hiện nguyên liệu nấu ăn tuy rằng đơn giản, nhưng rất có hương vị gia đình, liền mỉm cười gật gật đầu.
Đinh Triệt thì không chút hoang mang múc một miếng vằn thắn lên, giương mắt mỉm cười với Tiểu Ngư, lúc này mới tao nhã mà ăn.
Ăn thì cứ ăn đi, nhìn cái gì không biết, trong lòng Tiểu Ngư oán thầm, cúi đầu múc một miếng khác lên ăn.
Nhất thời, ba người đều ăn trong im lặng, không chú ý tới hai mẹ con đang bận rộn làm việc kia, sau khi nghe mấy lời khen ngợi, trên mặt đều mỉm cười.
Mười miếng vằn thắn to nóng hổi rất nhanh liền chui vào trong bụng mọi người, cả ba ăn xong trên mặt đều toát ra mồ hôi.
Phạm Bạch Thái nâng bát lên uống sạch nước dùng, thỏa mãn mà thở một hơi dài, đang chuẩn bị nói với Tiểu Ngư là ăn quá đã, liền thấy Đinh Triệt mỉm cười, lấy một chiếc khăn tay màu lam đưa về phía Tiểu Ngư
“Lau một chút đi!"
Thấy khăn tay đưa tới trước mặt, cùng với bàn tay thon thả sạch sẽ kia, Tiểu Ngư không khỏi ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là chột dạ thoáng nhìn qua đệ đệ, liền thấy Phạm Bạch Thái kinh ngạc nhìn nàng và Đinh Triệt, trong mắt như có vẻ sáng tỏ điều gì đó, gương mặt nàng vốn dĩ vì uống canh nóng mà hồng nhuận lại càng thêm đỏ, vô thức ngả người lui lại, dùng tay kia thuận tiện lau mồ hôi một chút, cố giữ bình tĩnh tự nhiên nói: “Không cần."
Đinh Triệt vốn cũng không cho rằng nàng sẽ nhận lấy, chỉ là nhớ tới nàng cố ý tránh né mình mấy ngày, liền không nhịn được cố ý trêu chọc nàng một chút trước mặt Phạm Bạch Thái, để xem phản ứng của nàng. Hiện tại thấy nàng trong lúc vô ý thay đổi sắc mặt dù rất nhỏ thôi, hắn đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ.
Có điều mọi việc hẳn nên chừng mực, hơn nữa tỷ đệ bọn họ cũng không thể nào vô duyên vô cớ mà tới đây ăn vằn thắn, chuyện liên quan tới việc nhà của người ta, hắn vẫn nên về trước tránh đi một chút.
Vì thế Đinh Triệt đứng lên, cười nói: “Đông Đông, khó có dịp đệ vào thành, hôm nay Đinh đại ca liền làm chủ đãi khách, hôm nào lại mời mọi người bữa nữa. Giờ Đinh đại ca có việc đi trước."
Chẳng qua cũng chỉ là món tiền nhỏ, dĩ nhiên Phạm Bạch Thái sẽ không khách khí với hắn, liền phất tay nói:" Đinh đại ca có rảnh tới nhà đệ ăn cơm."
Đinh Triệt quay đầu lại cười, khi qua chỗ đứa bé gái, liền thuận tay nhét một thỏi bạc vào bàn tay nó. Không đợi cho hai mẹ con kịp phản ứng đã biến mất ở trong đám đông đang ngày càng trở nên náo nhiệt. Y phục trắng giống như rơi xuống biển, rất nhanh đã không còn tăm tích.
“Này……" Cừu Cửu Nương nhận lấy bạc con gái đưa, sợ run một hồi, vội vàng gọi to Đinh Triệt nhưng đã không thấy được hắn nữa, đành phải bước nhanh tới, xấu hổ cầm bạc nói với Tiểu Ngư: “Phạm cô nương, Phạm công tử, vị Đinh công tử kia vừa rồi đưa tiền nhiều quá, có thể phiền hai người giúp tôi trả lại cho ngài ấy không?"
Tiểu Ngư cười không đáp hỏi lại: “Đại thẩm biết chúng tôi là ai?"
Cừu Cửu Nương nhẹ nhàng đặt nén bạc lên bàn, thản nhiên khẽ gật đầu, thoáng nhìn qua Phạm Bạch Thái nói: “Vị tiểu công tử này cùng với lệnh tôn đều độc nhất vô nhị, dĩ nhiên tôi có thể nhìn ra được. Phạm cô nương, lệnh tôn là người tốt. Ngài ấy thấy mẹ con chúng tôi nghèo khổ lại thường xuyên bị người ta ức hiếp nên thường tới đây giúp đỡ, mẹ con chúng tôi không có gì để báo đáp, chỉ có thể mời hai vị ăn một chén vằn thắn để biểu đạt tâm ý."
Tiểu Ngư nghe nàng nói chuyện. trong nhu có cương, tuy có hơi chút ngượng ngập nhưng vẫn có vẻ tự nhiên hào sảng, trong lòng không khỏi tăng thêm một phần hảo cảm. Nàng cười nói:" Nếu Cừu đại thẩm đã biết được chúng tôi là ai thì tôi cũng không che giấu nữa. Hôm nay chúng tôi đến tìm đại thẩm là muốn mời đại thẩm giúp cho một việc."
Cừu Cửu Nương mặt hơi biến sắc, không khỏi cầm lấy tay con gái, yên lặng nói: “Tôi biết Phạm đại ca vì thường xuyên đến giúp tôi nên đã chọc không ít lời ong tiếng ve. Phạm cô nương, cô yên tâm, tiểu phụ nhân là người biết chừng mực, sáu năm trước Phạm đại ca từng có ân với tiểu phụ nhân, hiện giờ ngài ấy lại trượng nghĩa trợ giúp mẹ con chúng tôi, đối với mẹ con chúng tôi mà nói, ngài ấy vĩnh viễn là đại ân nhân mà nhà chúng tôi kính trọng."
" Đại thẩm, đại thẩm đã hiểu lầm rồi." Tiểu Ngư đứng lên, mỉm cười đổi sang dùng kính ngữ: “Chúng tôi tìm đến ngài, là muốn nói với đại thẩm, nhà chúng tôi đang chuẩn bị mở một quán ăn, đang rất cần người, muốn mời đại thẩm tới làm việc cho chúng tôi, không biết đại thẩm ngài có đồng ý hay không ?"
Cửu Nương này luôn mồm tự xưng tiểu phụ nhân, lại đặc biệt gọi Phạm Thông là đại ân nhân của nhà mình, tự nhiên cho rằng mình là tới đây khởi binh vấn tội, muốn nhân lúc này để tỏ rõ cõi lòng, nói cho mình biết nàng cũng không có những ý nghĩ không an phận. Nữ nhân như thế thật sự là thức thời hiểu biết, nếu thật sự muốn gán ghép hai người với nhau, ghép với lão cha đầu gỗ nhà nàng còn là chịu thiệt ấy chứ!
" Mời tôi đi tới quán ăn của cô nương làm việc?" Lần này Cừu Cửu Nương thật sự giật mình.
" Đúng vậy," Tiểu Ngư cười, đang muốn nói tiếp thì bống nhiên nhanh mắt nhìn thấy cách đó không xa có một người đang muốn len lén rời đi, lập tức cao giọng kêu lên: “Cha!"
Cừu Cửu Nương cả kinh, cũng theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh của người kia cứng ngắc tại chỗ hai giây, sau đó vô cùng xấu hổ quay đầu lại, đó không phải là Phạm Thông đã đi rồi quay lại sao? Ánh mắt hai người vừa chạm, lập tức đều né nhau như trốn tránh.
Trong lòng Tiểu Ngư bỗng nhiên thoáng động, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, lão cha nhà nàng cùng với Cừu Cửu Nương rõ ràng là có tình ý với nhau nên mới có thể ngượng ngùng, vậy còn mình và Đinh Triệt thì sao? Chẳng phải cũng nhăn nhó khó xử như vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự có phần động tâm với tên kia sao?
Trong lúc hoảng thần, Phạm Bạch Thái nhìn Phạm Thông đang đi tới, gọi “cha" một tiếng. Tiểu Ngư vội tỉnh hồn lại trong cơn ngơ ngẩn, đặt sự chú ý về phía trước mặt, cười khanh khách nhìn Phạm Thông nói: “Cha, bọn con đang nói với Cừu đại thẩm, muốn mời đại thẩm đên giúp đỡ cho quán ăn tương lai nhà chúng ta, cha mau tới khuyên Cừu đại thẩm nhận lời chúng ta đi?!"
Câu cuối: “Nhận lời chúng ta đi", Tiểu Ngư cố ý nói với vẻ cực kỳ ám muội, quả nhiên mặt hai người đều đỏ ửng lên.
“Mọi người thật sự muốn mở quán cơm sao?" Cừu Cửu Nương trấn định một chút, đáp ứng động tác đưa tay mời của Tiểu Ngư cùng ngồi xuống với mọi người, không chắc chắn chứng thực lại một lần nữa.
" Đúng vậy, suy nghĩ cũng đã lâu rồi, nhưng gần đây mới hạ quyết tâm, nếu không mấy ngày này tôi đi xung quanh tìm mặt bằng để làm gì!" Tiểu Ngư nửa thật nửa giả nói, “Tiệm cơm của chúng tôi chủ yếu nhắm vào tầng lớp bình dân cấp thấp, dự định tầng một bán những món ăn bình thường, tầng hai có thể chọn món. Nghe nói vằn thắn của Cừu đại thẩm rất ngon cho nên hôm nay đặc biệt đến nếm thử, nếu Cừu đại thẩm cũng đồng ý, sau này có thể đến trong quán nhà chúng tôi làm vằn thắn, đương nhiên, cũng có thể làm những món khác nữa. Về phần đãi ngộ……"
Tiểu Ngư cố ý nhìn Phạm Thông liếc mắt một cái: “Cừu đại thẩm ngài cũng có thể lựa chọn nhập cổ phần, cùng tôi hùn vốn mở quán."
" Hùn vốn? Nhưng mà… Tôi không có tiền vốn…" Cừu Cửu Nương cực kỳ tâm động, rồi lại khó xử nói.
“Tay nghề của Cừu đại thẩm không phải tiền vốn sao?" Tiểu Ngư cười nói, “Chi tiết hơn, chúng tôi muốn mời đại thẩm hôm nào đến nhà chúng tôi, thể hiện một chút tay nghề của mình, sau đó sẽ xác định số cổ phần. Những việc khác hiện giờ tôi không dám nói trước, nhưng có mấy thứ tôi có thể khẳng định, nếu Cừu đại thẩm đồng ý, sau này ngài có thể hoàn toàn nuôi sống tiểu muội muội bằng chính tay nghề của mình, không cần con bé phải đi theo ngài làm việc cực khổ, hơn nữa hai người cũng không cần phải lo lắng sẽ có người bắt nạt mẹ con mình."
Cừu Cửu Nương ngân ngấn nước mắt, lại ép mình cố nén, nhìn Tiểu Ngư, nghiêm túc nói: “Chỉ cần cô nương có thể giúp mẹ con tôi có một nơi cư trú yên ổn, không để cho Vân Anh bị người ta bắt nạt, Cửu Nương nguyện ý nghe theo sự sai bảo của cô nương."
“Cửu Nương lại sai lầm rồi, chúng ta nếu là quan hệ hợp tác, mọi việc đều là bàn bạc trao đổi, sao có thể nói là sai bảo hay không sai bảo chứ?" Nói xong, cầm miếng bạc trên bàn kia nhét vào trong tay đứa bé, mỉm cười nói: “Bạc này là Đinh công tử đưa, chúng tôi cũng không có quyền làm chủ thay cho hắn, đại thẩm vẫn nên nhận lấy đi!"
Sau đó nàng kéo tay Phạm Bạch Thái rồi lại cười nói với Phạm Thông:" Cha, cha giúp cừu đại thẩm dọn đồ đạc đi, bọn con về trước đây."
Phạm Thông khúm núm đứng đó, nhìn hai đứa con của mình đi xa, lại xấu hổ mà nhìn Cừu Cửu Nương, không biết nên nói gì cho phải.
Đôi mắt Cừu Cửu Nương ngấn lệ nhìn hắn, cũng không nói cái gì, trong lòng hiểu được, mình và con gái cực khổ, rốt cục cũng có thể nhịn được đến cuối cùng rồi.
…
" Tỷ, rất ngon!" Phạm Bạch Thái múc một miếng vằn thắn lên, cắn một cái, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ kinh hỉ, thổi phù phù một hơi , sau đó ngoạm một cái ăn hết luôn nửa còn lại.
Tiểu Ngư cũng nhẹ nhàng cắn một miếng, cố ý lưu lại dư vị ở trong miệng một chút, phát hiện nguyên liệu nấu ăn tuy rằng đơn giản, nhưng rất có hương vị gia đình, liền mỉm cười gật gật đầu.
Đinh Triệt thì không chút hoang mang múc một miếng vằn thắn lên, giương mắt mỉm cười với Tiểu Ngư, lúc này mới tao nhã mà ăn.
Ăn thì cứ ăn đi, nhìn cái gì không biết, trong lòng Tiểu Ngư oán thầm, cúi đầu múc một miếng khác lên ăn.
Nhất thời, ba người đều ăn trong im lặng, không chú ý tới hai mẹ con đang bận rộn làm việc kia, sau khi nghe mấy lời khen ngợi, trên mặt đều mỉm cười.
Mười miếng vằn thắn to nóng hổi rất nhanh liền chui vào trong bụng mọi người, cả ba ăn xong trên mặt đều toát ra mồ hôi.
Phạm Bạch Thái nâng bát lên uống sạch nước dùng, thỏa mãn mà thở một hơi dài, đang chuẩn bị nói với Tiểu Ngư là ăn quá đã, liền thấy Đinh Triệt mỉm cười, lấy một chiếc khăn tay màu lam đưa về phía Tiểu Ngư
“Lau một chút đi!"
Thấy khăn tay đưa tới trước mặt, cùng với bàn tay thon thả sạch sẽ kia, Tiểu Ngư không khỏi ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là chột dạ thoáng nhìn qua đệ đệ, liền thấy Phạm Bạch Thái kinh ngạc nhìn nàng và Đinh Triệt, trong mắt như có vẻ sáng tỏ điều gì đó, gương mặt nàng vốn dĩ vì uống canh nóng mà hồng nhuận lại càng thêm đỏ, vô thức ngả người lui lại, dùng tay kia thuận tiện lau mồ hôi một chút, cố giữ bình tĩnh tự nhiên nói: “Không cần."
Đinh Triệt vốn cũng không cho rằng nàng sẽ nhận lấy, chỉ là nhớ tới nàng cố ý tránh né mình mấy ngày, liền không nhịn được cố ý trêu chọc nàng một chút trước mặt Phạm Bạch Thái, để xem phản ứng của nàng. Hiện tại thấy nàng trong lúc vô ý thay đổi sắc mặt dù rất nhỏ thôi, hắn đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ.
Có điều mọi việc hẳn nên chừng mực, hơn nữa tỷ đệ bọn họ cũng không thể nào vô duyên vô cớ mà tới đây ăn vằn thắn, chuyện liên quan tới việc nhà của người ta, hắn vẫn nên về trước tránh đi một chút.
Vì thế Đinh Triệt đứng lên, cười nói: “Đông Đông, khó có dịp đệ vào thành, hôm nay Đinh đại ca liền làm chủ đãi khách, hôm nào lại mời mọi người bữa nữa. Giờ Đinh đại ca có việc đi trước."
Chẳng qua cũng chỉ là món tiền nhỏ, dĩ nhiên Phạm Bạch Thái sẽ không khách khí với hắn, liền phất tay nói:" Đinh đại ca có rảnh tới nhà đệ ăn cơm."
Đinh Triệt quay đầu lại cười, khi qua chỗ đứa bé gái, liền thuận tay nhét một thỏi bạc vào bàn tay nó. Không đợi cho hai mẹ con kịp phản ứng đã biến mất ở trong đám đông đang ngày càng trở nên náo nhiệt. Y phục trắng giống như rơi xuống biển, rất nhanh đã không còn tăm tích.
“Này……" Cừu Cửu Nương nhận lấy bạc con gái đưa, sợ run một hồi, vội vàng gọi to Đinh Triệt nhưng đã không thấy được hắn nữa, đành phải bước nhanh tới, xấu hổ cầm bạc nói với Tiểu Ngư: “Phạm cô nương, Phạm công tử, vị Đinh công tử kia vừa rồi đưa tiền nhiều quá, có thể phiền hai người giúp tôi trả lại cho ngài ấy không?"
Tiểu Ngư cười không đáp hỏi lại: “Đại thẩm biết chúng tôi là ai?"
Cừu Cửu Nương nhẹ nhàng đặt nén bạc lên bàn, thản nhiên khẽ gật đầu, thoáng nhìn qua Phạm Bạch Thái nói: “Vị tiểu công tử này cùng với lệnh tôn đều độc nhất vô nhị, dĩ nhiên tôi có thể nhìn ra được. Phạm cô nương, lệnh tôn là người tốt. Ngài ấy thấy mẹ con chúng tôi nghèo khổ lại thường xuyên bị người ta ức hiếp nên thường tới đây giúp đỡ, mẹ con chúng tôi không có gì để báo đáp, chỉ có thể mời hai vị ăn một chén vằn thắn để biểu đạt tâm ý."
Tiểu Ngư nghe nàng nói chuyện. trong nhu có cương, tuy có hơi chút ngượng ngập nhưng vẫn có vẻ tự nhiên hào sảng, trong lòng không khỏi tăng thêm một phần hảo cảm. Nàng cười nói:" Nếu Cừu đại thẩm đã biết được chúng tôi là ai thì tôi cũng không che giấu nữa. Hôm nay chúng tôi đến tìm đại thẩm là muốn mời đại thẩm giúp cho một việc."
Cừu Cửu Nương mặt hơi biến sắc, không khỏi cầm lấy tay con gái, yên lặng nói: “Tôi biết Phạm đại ca vì thường xuyên đến giúp tôi nên đã chọc không ít lời ong tiếng ve. Phạm cô nương, cô yên tâm, tiểu phụ nhân là người biết chừng mực, sáu năm trước Phạm đại ca từng có ân với tiểu phụ nhân, hiện giờ ngài ấy lại trượng nghĩa trợ giúp mẹ con chúng tôi, đối với mẹ con chúng tôi mà nói, ngài ấy vĩnh viễn là đại ân nhân mà nhà chúng tôi kính trọng."
" Đại thẩm, đại thẩm đã hiểu lầm rồi." Tiểu Ngư đứng lên, mỉm cười đổi sang dùng kính ngữ: “Chúng tôi tìm đến ngài, là muốn nói với đại thẩm, nhà chúng tôi đang chuẩn bị mở một quán ăn, đang rất cần người, muốn mời đại thẩm tới làm việc cho chúng tôi, không biết đại thẩm ngài có đồng ý hay không ?"
Cửu Nương này luôn mồm tự xưng tiểu phụ nhân, lại đặc biệt gọi Phạm Thông là đại ân nhân của nhà mình, tự nhiên cho rằng mình là tới đây khởi binh vấn tội, muốn nhân lúc này để tỏ rõ cõi lòng, nói cho mình biết nàng cũng không có những ý nghĩ không an phận. Nữ nhân như thế thật sự là thức thời hiểu biết, nếu thật sự muốn gán ghép hai người với nhau, ghép với lão cha đầu gỗ nhà nàng còn là chịu thiệt ấy chứ!
" Mời tôi đi tới quán ăn của cô nương làm việc?" Lần này Cừu Cửu Nương thật sự giật mình.
" Đúng vậy," Tiểu Ngư cười, đang muốn nói tiếp thì bống nhiên nhanh mắt nhìn thấy cách đó không xa có một người đang muốn len lén rời đi, lập tức cao giọng kêu lên: “Cha!"
Cừu Cửu Nương cả kinh, cũng theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh của người kia cứng ngắc tại chỗ hai giây, sau đó vô cùng xấu hổ quay đầu lại, đó không phải là Phạm Thông đã đi rồi quay lại sao? Ánh mắt hai người vừa chạm, lập tức đều né nhau như trốn tránh.
Trong lòng Tiểu Ngư bỗng nhiên thoáng động, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, lão cha nhà nàng cùng với Cừu Cửu Nương rõ ràng là có tình ý với nhau nên mới có thể ngượng ngùng, vậy còn mình và Đinh Triệt thì sao? Chẳng phải cũng nhăn nhó khó xử như vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự có phần động tâm với tên kia sao?
Trong lúc hoảng thần, Phạm Bạch Thái nhìn Phạm Thông đang đi tới, gọi “cha" một tiếng. Tiểu Ngư vội tỉnh hồn lại trong cơn ngơ ngẩn, đặt sự chú ý về phía trước mặt, cười khanh khách nhìn Phạm Thông nói: “Cha, bọn con đang nói với Cừu đại thẩm, muốn mời đại thẩm đên giúp đỡ cho quán ăn tương lai nhà chúng ta, cha mau tới khuyên Cừu đại thẩm nhận lời chúng ta đi?!"
Câu cuối: “Nhận lời chúng ta đi", Tiểu Ngư cố ý nói với vẻ cực kỳ ám muội, quả nhiên mặt hai người đều đỏ ửng lên.
“Mọi người thật sự muốn mở quán cơm sao?" Cừu Cửu Nương trấn định một chút, đáp ứng động tác đưa tay mời của Tiểu Ngư cùng ngồi xuống với mọi người, không chắc chắn chứng thực lại một lần nữa.
" Đúng vậy, suy nghĩ cũng đã lâu rồi, nhưng gần đây mới hạ quyết tâm, nếu không mấy ngày này tôi đi xung quanh tìm mặt bằng để làm gì!" Tiểu Ngư nửa thật nửa giả nói, “Tiệm cơm của chúng tôi chủ yếu nhắm vào tầng lớp bình dân cấp thấp, dự định tầng một bán những món ăn bình thường, tầng hai có thể chọn món. Nghe nói vằn thắn của Cừu đại thẩm rất ngon cho nên hôm nay đặc biệt đến nếm thử, nếu Cừu đại thẩm cũng đồng ý, sau này có thể đến trong quán nhà chúng tôi làm vằn thắn, đương nhiên, cũng có thể làm những món khác nữa. Về phần đãi ngộ……"
Tiểu Ngư cố ý nhìn Phạm Thông liếc mắt một cái: “Cừu đại thẩm ngài cũng có thể lựa chọn nhập cổ phần, cùng tôi hùn vốn mở quán."
" Hùn vốn? Nhưng mà… Tôi không có tiền vốn…" Cừu Cửu Nương cực kỳ tâm động, rồi lại khó xử nói.
“Tay nghề của Cừu đại thẩm không phải tiền vốn sao?" Tiểu Ngư cười nói, “Chi tiết hơn, chúng tôi muốn mời đại thẩm hôm nào đến nhà chúng tôi, thể hiện một chút tay nghề của mình, sau đó sẽ xác định số cổ phần. Những việc khác hiện giờ tôi không dám nói trước, nhưng có mấy thứ tôi có thể khẳng định, nếu Cừu đại thẩm đồng ý, sau này ngài có thể hoàn toàn nuôi sống tiểu muội muội bằng chính tay nghề của mình, không cần con bé phải đi theo ngài làm việc cực khổ, hơn nữa hai người cũng không cần phải lo lắng sẽ có người bắt nạt mẹ con mình."
Cừu Cửu Nương ngân ngấn nước mắt, lại ép mình cố nén, nhìn Tiểu Ngư, nghiêm túc nói: “Chỉ cần cô nương có thể giúp mẹ con tôi có một nơi cư trú yên ổn, không để cho Vân Anh bị người ta bắt nạt, Cửu Nương nguyện ý nghe theo sự sai bảo của cô nương."
“Cửu Nương lại sai lầm rồi, chúng ta nếu là quan hệ hợp tác, mọi việc đều là bàn bạc trao đổi, sao có thể nói là sai bảo hay không sai bảo chứ?" Nói xong, cầm miếng bạc trên bàn kia nhét vào trong tay đứa bé, mỉm cười nói: “Bạc này là Đinh công tử đưa, chúng tôi cũng không có quyền làm chủ thay cho hắn, đại thẩm vẫn nên nhận lấy đi!"
Sau đó nàng kéo tay Phạm Bạch Thái rồi lại cười nói với Phạm Thông:" Cha, cha giúp cừu đại thẩm dọn đồ đạc đi, bọn con về trước đây."
Phạm Thông khúm núm đứng đó, nhìn hai đứa con của mình đi xa, lại xấu hổ mà nhìn Cừu Cửu Nương, không biết nên nói gì cho phải.
Đôi mắt Cừu Cửu Nương ngấn lệ nhìn hắn, cũng không nói cái gì, trong lòng hiểu được, mình và con gái cực khổ, rốt cục cũng có thể nhịn được đến cuối cùng rồi.
Tác giả :
Hoa Lạc Trùng Lai