Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 153: Mưa đêm
“Từ giờ đến bữa tối còn sớm đúng không?"
Thấy người ngoài này, Tiểu Ngư đương nhiên không còn nhã hứng đứng trước cửa sổ ngắm mưa, cũng chẳng thèm mời khách vào nốt, vì vị khách nào đó đã thoải mái tự động ngồi xuống từ lâu, còn rất tiện thể đẩy đẩy chén trà để lâu trên bàn chưa dọn.
“Ngươi đã nói ra thân phận của ta, bữa tối nay đến nhà ngươi ăn cũng được, ta nhớ rõ ngươi làm đồ ăn không tồi." Đinh Triệt nhẹ nhàng cười, chỉ tiếc trên mặt vẫn là cái mặt nạ thành thật, nhìn không ra biểu cảm thực sự.
“Có phải là tôi được khen không đấy nhỉ?" Tiểu Ngư liếc mắt xem thường, quay lại bàn làm việc ngồi xuống, tiện tay lấy một cuốn kịch bản lật xem, “Hôm nay tôi không có tâm trạng nấu cơm, để hôm khác."
“Vì sao?"
“Vì sao cái gì?"
“Vì sao tâm trạng không tốt?" Đinh Triệt nhớ đến lúc Liễu Viên Thanh ra vào, từ khe cửa hở tình cờ nhìn thấy thân ảnh hiu quạnh đó.
“Đinh đại công tử, cậu rảnh lắm phải không?" Tiểu Ngư vỗ nhẹ quyển vở một chút, giương mắt trừng hắn. Bọn họ có quan hệ gì? Khi nào thì đến lượt hắn tới quản tâm trạng nàng như thế nào chứ.
“Có thể nói như vậy."
“Rảnh rỗi quá thì có thể ra ngoài xem kịch."
Đinh Triệt nhìn nàng, tựa hồ muốn nói gì, nhưng chỉ phun ra một chữ: “Được."
Nói xong, chân đứng dậy mở cửa, tay chạm đến cánh cửa, lại đột ngột quay đầu: “Nếu tâm trạng không tốt, sao không ra ngoài đánh một trận?"
Hắn thật đúng là biết lợi dụng thời cơ, Tiểu Ngư chán nản, ngược lại kéo mặt nạ cánh bướm xuống, quay nhìn hắn cười rất chi là ngọt ngào: “Cảm ơn. Có điều tôi không có bạo lực như cậu!"
Nói xong, đeo lại mặt nạ, ánh mắt chăm chú nhìn kịch bản, không quan tâm đến người nào đó nữa.
“…." Đinh Triệt ngây người hai giây, bỗng nhiên cười nhẹ lắc đầu, sau đó ưỡn ngực mở cửa, liền thấy La Đản cũng đeo mặt nạ đứng cách đó không xa, tay tùy tiện vung lên, thoải mái lướt xuống lầu, chẳng để ý đến mưa gió mãnh liệt, lững thững bước trên sân vắng trong mưa chậm rãi đi xa.
Chẳng hiểu ra làm sao nữa! Tiểu Ngư trừng mắt khép cửa lại. Người này đi ra đi vào chỉ để nói mấy câu vô nghĩa vậy sao?
Mưa càng rơi càng to, thật giống như một cô vợ nhỏ khép nép đã lâu giờ liền sảng khoái khóc lớn một hồi.
Tiểu Ngư một mình ở trong phòng làm việc hồi lâu, chỉ cảm thấy trong đầu luôn có chút rầu rĩ, bất giác lại ra ngoài phòng nhìn về phía phòng Trúc Xanh, bên trong đã không một bóng người.
“Bọn họ nhận được lời đồng ý, đã đi về rồi." La Đản đi tới.
Tiểu Ngư gật đầu. Nếu là nhà phú quý, ra ngoài tự nhiên là có xe kiệu che mưa, sẽ không bị chôn chân ở đây như dân chúng tầm thường.
Nghĩ đến dân chúng tầm thường, Tiểu Ngư lại nhìn đám đông khán giả bên dưới phần lớn là đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn hướng ra cửa sổ. Nàng trầm ngân, ngoắc Liễu Viên Thanh lại: “Liễu trưởng ban, ông tìm vài người đi kiếm một ít ô vải dầu về, bán lại cho mọi người. Nhưng đừng loạn nâng giá, chỉ lấy chút ít làm phí chạy chân cho anh em khỏi mất công là được. Bách Linh Các chúng ta không thiếu chút tiền này." Liễu Viên Thanh vâng dạ, tự đi thực hiện, không lâu sau liền mang theo mấy bó ô trở về, đợi sau khi tiết mục kết thúc, liền cao giọng thông báo mọi người.
Người xem ở lại đều là ra ngoài không mang đồ che mưa, sợ bị mắc mưa mùa này bị bệnh nên mới đường cùng ở lại chỗ này, lúc này thấy Đông gia Bách Linh các gần như bán giá gốc ô che mưa, không lợi dụng ăn chặn tiền, không khỏi đều tán thưởng, chủ động theo trình tự xếp hàng mua ô, mới rời khỏi Bách Linh Các.
Sau khi khán giả cuối cùng đi rồi, Tiểu Ngư thấy trời vẫn không dứt mưa, trong ngõa tứ cũng vắng vẻ ảm đạm, liền đơn giản bảo Liễu Viên Thanh đóng cửa sớm.
Tất cả thu dọn xong, mọi người trong gánh hát đều lần lượt rời đi, chỉ theo thường lệ để lại hai người sai vặt trực ban.
“Đệ về đi, đêm nay ta ở đây là được." Tiểu Ngư cùng La Đản mỗi người cầm một cái ô, đến đầu phố dừng bước nói.
“Không, ta ở lại."
“Cái này tranh nhau làm gì, ta thỉnh thoảng mới ở lại một hai lần, hơn nữa hôm nay ta không muốn về nhà, sáng mai đệ đến thay ta." Tiểu Ngư không để dư đường thương thảo, trực tiếp quyết định.
“Vậy tỷ phải cẩn thận, mấy ngày nay chưa có động tĩnh gì, đêm nay lại mưa lớn như vậy, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì, tỷ không cần đích thân đi kiểm tra, cứ ở trong phòng, hai người kia nếu có phát hiện gì sẽ báo lại. Còn nữa, tỷ muốn ăn gì, ta đi mua cho tỷ trước." La Đản do dự một chút, cuối cùng thỏa hiệp, chỉ là không quên dặn dò. Chuyện nàng đã quyết định không ai có thể dễ dàng thay đổi, hắn đã sớm quen.
“Được rồi, đều là chuyện nhỏ, đệ không cần quan tâm, ta biết tự lo cho mình. Bảo Đông Đông không cần lo lắng, ngày mai ta trở về." Tiểu Ngư cười đẩy hắn.
Phòng mà hắn nói, là một căn gác thuê từ ba năm trước ngay bên cạnh ngõa tứ, chuyên cung cấp nơi thay đổi hóa trang cho mọi người, cũng có thể dùng đến khi ngẫu nhiên ở lại qua đêm. Nghe nói trước khi cái lầu đó được xây dựng, khắp nơi còn trống trải, sau đó xung quanh nhà ở được xây dựng, ngược lại bị các tòa lầu khác chặn mất tầm nhìn, duy nhất phía trước không bị che khuất thì lại mọc một cây đại thụ, cành cây chắn ngang che khuất hơn nửa cái cửa sổ, lầu các như vậy dĩ nhiên không quá được yêu thích, nhưng đối với Tiểu Ngư mà nói, quả thật là một nơi tuyệt hảo, vì nhìn từ góc này, dù không thấy đủ phong cảnh, lại vừa lúc có Bách Linh Các trong tầm nhìn.
Dưới lầu, chính là ngõ nhỏ quanh co, bốn phía thông suốt, rất thích hợp thoát khỏi theo dõi, nếu Bách Linh các có việc, trực tiếp đi trên nóc nhà, không quá hai trăm thước là có thể đến, đối với nhà Tiểu Ngư mà nói, dĩ nhiên là tiện hơn so với vèo vèo trên mặt đất nhiều lần.
Mua hai lồng tôm, cá hấp cùng một bình canh gà hầm nấm hương nóng, mang đồ ăn lượn hai vòng, xác định không ai theo dõi, Tiểu Ngư mới về căn gác.
Căn gác khô ráo mà ấm áp, Tiểu Ngư tháo mặt nạ cánh bướm, châm đèn lồng, rửa chân đổi giày, rồi rửa tay thay quần áo, sau đó bày bữa tối ra, một mình bầu bạn với tiếng gió mưa chậm rãi ăn, đột nhiên nhớ tới mình đã thật lâu không trải qua cuộc sống một mình như vậy.
Hết thảy kiếp trước đã là mây khói, kiếp này mới là thật.
Nàng vẫn nói cho mình như vậy, sau đó bắt buộc chính mình thích ứng thân thể gầy nhỏ lúc trước, thích ứng cuộc sống lạc hậu nghèo khổ gần như khốn cùng, dễ dàng tha thứ hai huynh đệ dở hơi kia… Quản gia, kiếm tiền, lưu lạc, tìm lối thoát cho cả nhà, cố gắng tìm kiếm cuộc sống yên ổn, khi trong lòng tràn ngập phiền muộn bất lực, nhịn không được nhớ lại kiếp trước, liền cắn răng coi như mình sinh ra ở thế giới này, mà kiếp trước hơn hai mươi năm mới là một giấc hoàng lương.
Cứ như vậy mà sống, bất tri bất giác, thì ra nàng đã tồn tại ở thời đại này sáu năm đằng đẵng.
Kỳ thật bây giờ quay đầu nghĩ lại, những ngày ở cổ đại cũng chẳng có gì không tốt. Tuy là lạc hậu, nhưng lâu dần thành thói quen, nói không chừng giờ cho nàng trở lại kiếp trước ngược lại không thích ứng được! Hơn nữa, thế giới kia đã sớm không còn người thân thuộc để nàng cam tâm tình nguyện nỗ lực, nàng quay về cũng có ý nghĩa gì? Đối với nàng mà nói, gia đình hiện tại này, em trai, cha, Nhị thúc mới là người nhà thực sự của nàng.
Bỗng dưng, Tiểu Ngư chợt nhớ tới gương mặt giống hệt với mình kia, không khỏi có chút đau đầu.
Thấy người ngoài này, Tiểu Ngư đương nhiên không còn nhã hứng đứng trước cửa sổ ngắm mưa, cũng chẳng thèm mời khách vào nốt, vì vị khách nào đó đã thoải mái tự động ngồi xuống từ lâu, còn rất tiện thể đẩy đẩy chén trà để lâu trên bàn chưa dọn.
“Ngươi đã nói ra thân phận của ta, bữa tối nay đến nhà ngươi ăn cũng được, ta nhớ rõ ngươi làm đồ ăn không tồi." Đinh Triệt nhẹ nhàng cười, chỉ tiếc trên mặt vẫn là cái mặt nạ thành thật, nhìn không ra biểu cảm thực sự.
“Có phải là tôi được khen không đấy nhỉ?" Tiểu Ngư liếc mắt xem thường, quay lại bàn làm việc ngồi xuống, tiện tay lấy một cuốn kịch bản lật xem, “Hôm nay tôi không có tâm trạng nấu cơm, để hôm khác."
“Vì sao?"
“Vì sao cái gì?"
“Vì sao tâm trạng không tốt?" Đinh Triệt nhớ đến lúc Liễu Viên Thanh ra vào, từ khe cửa hở tình cờ nhìn thấy thân ảnh hiu quạnh đó.
“Đinh đại công tử, cậu rảnh lắm phải không?" Tiểu Ngư vỗ nhẹ quyển vở một chút, giương mắt trừng hắn. Bọn họ có quan hệ gì? Khi nào thì đến lượt hắn tới quản tâm trạng nàng như thế nào chứ.
“Có thể nói như vậy."
“Rảnh rỗi quá thì có thể ra ngoài xem kịch."
Đinh Triệt nhìn nàng, tựa hồ muốn nói gì, nhưng chỉ phun ra một chữ: “Được."
Nói xong, chân đứng dậy mở cửa, tay chạm đến cánh cửa, lại đột ngột quay đầu: “Nếu tâm trạng không tốt, sao không ra ngoài đánh một trận?"
Hắn thật đúng là biết lợi dụng thời cơ, Tiểu Ngư chán nản, ngược lại kéo mặt nạ cánh bướm xuống, quay nhìn hắn cười rất chi là ngọt ngào: “Cảm ơn. Có điều tôi không có bạo lực như cậu!"
Nói xong, đeo lại mặt nạ, ánh mắt chăm chú nhìn kịch bản, không quan tâm đến người nào đó nữa.
“…." Đinh Triệt ngây người hai giây, bỗng nhiên cười nhẹ lắc đầu, sau đó ưỡn ngực mở cửa, liền thấy La Đản cũng đeo mặt nạ đứng cách đó không xa, tay tùy tiện vung lên, thoải mái lướt xuống lầu, chẳng để ý đến mưa gió mãnh liệt, lững thững bước trên sân vắng trong mưa chậm rãi đi xa.
Chẳng hiểu ra làm sao nữa! Tiểu Ngư trừng mắt khép cửa lại. Người này đi ra đi vào chỉ để nói mấy câu vô nghĩa vậy sao?
Mưa càng rơi càng to, thật giống như một cô vợ nhỏ khép nép đã lâu giờ liền sảng khoái khóc lớn một hồi.
Tiểu Ngư một mình ở trong phòng làm việc hồi lâu, chỉ cảm thấy trong đầu luôn có chút rầu rĩ, bất giác lại ra ngoài phòng nhìn về phía phòng Trúc Xanh, bên trong đã không một bóng người.
“Bọn họ nhận được lời đồng ý, đã đi về rồi." La Đản đi tới.
Tiểu Ngư gật đầu. Nếu là nhà phú quý, ra ngoài tự nhiên là có xe kiệu che mưa, sẽ không bị chôn chân ở đây như dân chúng tầm thường.
Nghĩ đến dân chúng tầm thường, Tiểu Ngư lại nhìn đám đông khán giả bên dưới phần lớn là đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn hướng ra cửa sổ. Nàng trầm ngân, ngoắc Liễu Viên Thanh lại: “Liễu trưởng ban, ông tìm vài người đi kiếm một ít ô vải dầu về, bán lại cho mọi người. Nhưng đừng loạn nâng giá, chỉ lấy chút ít làm phí chạy chân cho anh em khỏi mất công là được. Bách Linh Các chúng ta không thiếu chút tiền này." Liễu Viên Thanh vâng dạ, tự đi thực hiện, không lâu sau liền mang theo mấy bó ô trở về, đợi sau khi tiết mục kết thúc, liền cao giọng thông báo mọi người.
Người xem ở lại đều là ra ngoài không mang đồ che mưa, sợ bị mắc mưa mùa này bị bệnh nên mới đường cùng ở lại chỗ này, lúc này thấy Đông gia Bách Linh các gần như bán giá gốc ô che mưa, không lợi dụng ăn chặn tiền, không khỏi đều tán thưởng, chủ động theo trình tự xếp hàng mua ô, mới rời khỏi Bách Linh Các.
Sau khi khán giả cuối cùng đi rồi, Tiểu Ngư thấy trời vẫn không dứt mưa, trong ngõa tứ cũng vắng vẻ ảm đạm, liền đơn giản bảo Liễu Viên Thanh đóng cửa sớm.
Tất cả thu dọn xong, mọi người trong gánh hát đều lần lượt rời đi, chỉ theo thường lệ để lại hai người sai vặt trực ban.
“Đệ về đi, đêm nay ta ở đây là được." Tiểu Ngư cùng La Đản mỗi người cầm một cái ô, đến đầu phố dừng bước nói.
“Không, ta ở lại."
“Cái này tranh nhau làm gì, ta thỉnh thoảng mới ở lại một hai lần, hơn nữa hôm nay ta không muốn về nhà, sáng mai đệ đến thay ta." Tiểu Ngư không để dư đường thương thảo, trực tiếp quyết định.
“Vậy tỷ phải cẩn thận, mấy ngày nay chưa có động tĩnh gì, đêm nay lại mưa lớn như vậy, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì, tỷ không cần đích thân đi kiểm tra, cứ ở trong phòng, hai người kia nếu có phát hiện gì sẽ báo lại. Còn nữa, tỷ muốn ăn gì, ta đi mua cho tỷ trước." La Đản do dự một chút, cuối cùng thỏa hiệp, chỉ là không quên dặn dò. Chuyện nàng đã quyết định không ai có thể dễ dàng thay đổi, hắn đã sớm quen.
“Được rồi, đều là chuyện nhỏ, đệ không cần quan tâm, ta biết tự lo cho mình. Bảo Đông Đông không cần lo lắng, ngày mai ta trở về." Tiểu Ngư cười đẩy hắn.
Phòng mà hắn nói, là một căn gác thuê từ ba năm trước ngay bên cạnh ngõa tứ, chuyên cung cấp nơi thay đổi hóa trang cho mọi người, cũng có thể dùng đến khi ngẫu nhiên ở lại qua đêm. Nghe nói trước khi cái lầu đó được xây dựng, khắp nơi còn trống trải, sau đó xung quanh nhà ở được xây dựng, ngược lại bị các tòa lầu khác chặn mất tầm nhìn, duy nhất phía trước không bị che khuất thì lại mọc một cây đại thụ, cành cây chắn ngang che khuất hơn nửa cái cửa sổ, lầu các như vậy dĩ nhiên không quá được yêu thích, nhưng đối với Tiểu Ngư mà nói, quả thật là một nơi tuyệt hảo, vì nhìn từ góc này, dù không thấy đủ phong cảnh, lại vừa lúc có Bách Linh Các trong tầm nhìn.
Dưới lầu, chính là ngõ nhỏ quanh co, bốn phía thông suốt, rất thích hợp thoát khỏi theo dõi, nếu Bách Linh các có việc, trực tiếp đi trên nóc nhà, không quá hai trăm thước là có thể đến, đối với nhà Tiểu Ngư mà nói, dĩ nhiên là tiện hơn so với vèo vèo trên mặt đất nhiều lần.
Mua hai lồng tôm, cá hấp cùng một bình canh gà hầm nấm hương nóng, mang đồ ăn lượn hai vòng, xác định không ai theo dõi, Tiểu Ngư mới về căn gác.
Căn gác khô ráo mà ấm áp, Tiểu Ngư tháo mặt nạ cánh bướm, châm đèn lồng, rửa chân đổi giày, rồi rửa tay thay quần áo, sau đó bày bữa tối ra, một mình bầu bạn với tiếng gió mưa chậm rãi ăn, đột nhiên nhớ tới mình đã thật lâu không trải qua cuộc sống một mình như vậy.
Hết thảy kiếp trước đã là mây khói, kiếp này mới là thật.
Nàng vẫn nói cho mình như vậy, sau đó bắt buộc chính mình thích ứng thân thể gầy nhỏ lúc trước, thích ứng cuộc sống lạc hậu nghèo khổ gần như khốn cùng, dễ dàng tha thứ hai huynh đệ dở hơi kia… Quản gia, kiếm tiền, lưu lạc, tìm lối thoát cho cả nhà, cố gắng tìm kiếm cuộc sống yên ổn, khi trong lòng tràn ngập phiền muộn bất lực, nhịn không được nhớ lại kiếp trước, liền cắn răng coi như mình sinh ra ở thế giới này, mà kiếp trước hơn hai mươi năm mới là một giấc hoàng lương.
Cứ như vậy mà sống, bất tri bất giác, thì ra nàng đã tồn tại ở thời đại này sáu năm đằng đẵng.
Kỳ thật bây giờ quay đầu nghĩ lại, những ngày ở cổ đại cũng chẳng có gì không tốt. Tuy là lạc hậu, nhưng lâu dần thành thói quen, nói không chừng giờ cho nàng trở lại kiếp trước ngược lại không thích ứng được! Hơn nữa, thế giới kia đã sớm không còn người thân thuộc để nàng cam tâm tình nguyện nỗ lực, nàng quay về cũng có ý nghĩa gì? Đối với nàng mà nói, gia đình hiện tại này, em trai, cha, Nhị thúc mới là người nhà thực sự của nàng.
Bỗng dưng, Tiểu Ngư chợt nhớ tới gương mặt giống hệt với mình kia, không khỏi có chút đau đầu.
Tác giả :
Hoa Lạc Trùng Lai