Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 114: Ngõa tứ câu lan
“Ta còn có chút việc, mọi người về trước đi!" Cơm nước xong, Tiểu Ngư đã có quyết định.
“Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?" Phạm Bạch Thái thuận miệng hỏi.
“Tỷ tỷ có một việc quan trọng phải nhanh chóng đến xem." Tiểu Ngư không nói rõ, chỉ xoa xoa đầu nó, “Nếu đệ còn muốn chơi nữa thì bảo Nhị thúc và ca ca đi cùng một lúc, có điều không được chơi quá lâu, phải về sớm một chút làm bài tập."
“Dạ." Phạm Bạch Thái ngoan ngoãn gật đầu, thấy Tiểu Ngư không muốn nói thì không cố hỏi nữa. Phạm Đại cũng đảo tròng mắt, chuyện quan trọng? Bọn họ mới đến kinh thành được mấy ngày, có thể có chuyện gì quan trọng? Hay là…
Nghĩ đến lão già quái dị vừa gặp phải lúc nãy, Phạm Đại len lén cười, hay là cháu gái ngoan của hắn đã hối hận, muốn lén quay lại tìm lão già kia? Hắc hắc, hắn đã nói rồi mà, Tiểu Ngư nếu đã bước chân vào võ đạo, sẽ không thể thờ ơ với võ học cao thâm được, nếu không phải bởi vì mình đã quá lớn tuổi, lại đã tự thành một môn phái, hắn còn muốn bái lão già kia làm thầy nữa cơ! (Nhị thúc ngốc vẫn hoàn ngốc = =)
Phạm Đại đứng tại chỗ tự cho là đúng âm thầm đoán, lại không biết đối với võ học, ngoại trừ có mục đích đặc biệt, trên đời này có mấy người nữ nhân nguyện ý đem toàn bộ cuộc sống của mình theo đuổi chìm đắm vào võ học vô tận chứ? Càng đừng nói đến người lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn cuộc sống qua ngày khá hơn một chút, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến có cách nào kiếm khoản tiền lớn sống thoải mái qua ngày như Tiểu Ngư.
“Cháu gái ngoan, vậy chuyện hôm nay cháu bảo ta tìm hiểu thì sao?"
“Không vội, chờ ta trở về cũng không muộn." Tiểu Ngư cảnh giác nhìn bốn phía. “Nhị thúc, thúc phải trông nom Đông Đông và La Đản, không cho phép dẫn bọn chúng đi gặp những loại người lộn xộn nào hết!"
“Được." Phạm Đại lập tức cam đoan, trong lòng lại càng đắc ý cười trộm, cháu gái ngoan nói như vậy, tất nhiên có ý là không cho hắn đi tìm lão già kia, miễn cho bị mình bắt gặp nó quay lại, mặt mũi thể diện chịu không nổi. Được rồi. Vậy hắn sẽ không đi quấy rầy bọn họ, miễn cho trở thành cầu xin quá lại khiến lão già quái dị kia mất hứng không chịu nhận. (= =|||)
Tiểu Ngư thấy khóe miệng Phạm Đại nhếch lên cười trộm, tưởng rằng hắn lại nghĩ ra cái gì quỷ quái trong lòng, liền nghiêm túc dặn dò lại một lần, sau đó nhìn bọn họ đi rồi mới xoay người.
Tiểu Ngư tuy rằng sớm biết thời Tống ngõa tứ câu lan vô cùng hưng thịnh, nhưng sau khi đi sang con đường tập trung nhiều ngõa tứ, vẫn cảm thấy ngây người vì sự náo nhiệt và phồn hoa của nó.
Những người lui tới trên đường, có người y phục quý giá đẹp đẽ, có người mặc đồ thường dân, có trường bào, có áo ngắn, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, đủ các hạng người. Có người đi thẳng đến tòa lầu mình đã chọn, có người lại cùng bạn bè thảo luận nên vào ngõa tứ nào xem diễn. Điểm xuyết trong đó còn có quầy hàng ven đường, xe ngựa.. đủ các loại không chịu thua kém hậu thế chút nào.
Tiểu Ngư đi theo đám đông vào một tòa ngõa tứ trông có vẻ quy mô.
Sau khi vào cửa, chỉ thấy bên trong có những nhà rạp lớn, có cái mở rộng, có cái dùng màn che khuất. Bên trong những người đi tới đi lui còn náo nhiệt hơn so với bên ngoài, xen giữa còn có rao hàng bán điểm tâm, có bày bàn nhỏ xem bói xem tướng, còn có quầy bán các loại đồ ăn, bán thuốc hoặc bán quần áo đồ đạc trang sức, chẳng khác nào một khu chợ nhỏ. Một vài nhà rạp hoặc nhà lầu đứng riêng lẻ, ở cửa còn có người đứng gác.
Tiểu Ngư kinh ngạc vô cùng, sờ túi tiền của mình, nghĩ thầm, nếu rạp nào cũng phải mua vé vào cửa để xem, hiển nhiên là không thể, điều kiện kinh tế trong nhà không chịu nổi tiêu dùng như vậy, xem ra chỉ có thể nghĩ cách nhân lúc người ta không chú ý mà trà trộn vào thôi.
Nhẹ nhàng khéo léo chuồn vào một cửa sổ tòa lầu, không một tiếng động nhập vào đám người xem hỗn loạn bên trong, Tiểu Ngư bỗng nhịn không được bật cười một tiếng, lần trước đi mua thuốc phải leo tường hai lần, đến giờ hành động này đúng là càng ngày càng thuận tay, có lẽ ngày nào đó thật sự kiếm sống không nổi nữa thì còn có thể đi làm nữ phi tặc ấy chứ!
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy trên đài màn che được kéo mở, bên trong đi ra một cặp chị em xinh đẹp, vẽ trang điểm trên mặt rất đậm, trang phục kiều diễm, thướt tha nhiều vẻ, bắt đầu múa.
Kia thân hình yểu điệu mềm mại, kia ánh mắt câu hồn đoạt phách, gần như chỉ bày ra mấy tư thế liền được cả đám đông reo hò. Có mấy người hào phóng đã sớm ném tiền lên trên đài, hai chị em kia có lẽ đã rất quen thuộc, trong lúc linh hoạt chuyển động, những đồng tiền này thoạt nhìn đều ném vào người, nhưng chỉ dính vào tay áo hay dải váy, hiếm khi mới có một hai đồng tiền có thể ném trúng thân mình các nàng.
Tiểu Ngư mỉm cười, đúng là một cặp chị em xinh đẹp thông minh.
Xem xong biểu diễn múa, Tiểu Ngư lặng yên đi vào phòng diễn, liền thấy những đồng tiền khán giả thưởng ban nãy có hơn phân nửa được một người đàn ông xưng là quản sự cầm, người nọ cầm tiền, ánh mắt nhìn hai chị em vẫn còn liếc tới liếc lui. Hai chị em dường như đã quen với ánh mắt dâm loạn như vậy, trên mặt tuy đã giận đến tái nhợt, nhưng vẫn nhịn xuống.
Tiểu Ngư sau khi nghe xong quản sự kia nhắc nhở hai nàng ngày mai vẫn như cũ đến biểu diễn đúng giờ liền lặng lẽ rời đi.
Nửa canh giờ tiếp theo, Tiểu Ngư đã xem qua những ngõa tứ lớn nhỏ khác nhau, cơ bản đã tham quan hết một lượt các tiết mục thời đại này, đồng thời cũng lén đi xem hậu trường phía sau của mỗi chỗ, nghe lén đủ loại nghệ nhân trò chuyện và oán giận, rất nhanh liền có tính toán đại thể.
Hôm nay quan sát, tổng thể mà nói vẫn là tương đối mới mẻ, nhưng có thể nhìn ra, những câu lan ngõa tứ này hình thành chưa được lâu, nơi biểu diễn bình thường cũng không lớn, gian câu lan lớn nhất nàng xem, nhiều lắm chỉ có thể chứa được mấy trăm người mà thôi. Hơn nữa các tiết mục khác nhau, biểu diễn chủ yếu là dựa vào thân thể như múa hay xiếc thì còn đỡ, nhưng một khi dưới đài không giữ được trật tự, người cười người nói người ăn uống tán phét, thậm chí còn có trẻ con khóc… những trò hát nói vui cười liền mệt chết cổ họng, thật sự là vất vả.
Từ trong ngõa tứ đủ các loại mùi vị khác nhau đi ra, Tiểu Ngư đầu tiên là hít thở sâu mấy hơi không khí thoáng đãng mát mẻ.
Có lẽ, hoàn cảnh trình độ như vậy đối với người xưa mà nói đã là vô cùng không tồi rồi, nhưng đối với nàng… Tiểu Ngư lắc đầu, ở kiếp trước, những chương trình tạp kỹ biểu diễn buổi tối đã xem đến phát ngán, những biểu diễn phần lớn đều còn đơn giản sơ sài thế này chẳng có gì hứng thú cả.
Đối với nàng mà nói, hôm nay đi qua hơn mười tòa lầu rạp, cũng chỉ có màn múa của hai chị em kia và tiết mục bằng miệng bắt chước âm thanh các loại động vật của một người gầy còm tránh sau màn che là còn đỡ chút. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ chẳng phải vì điều kiện cổ đại có hạn, giải trí không đủ phong phú mới có thể cho nàng một linh hồn xuyên không sống qua hai kiếp có được cơ hội tốt hay sao?
Đi một vòng, Tiểu Ngư lòng đầy tự tin, quyết định tự mình ra trận thử sức.
Tòa lầu cao đến đâu cũng phải xây dựng từ nền móng dưới đất, nếu nàng muốn ở thời đại này tạo ra ca kịch hoàn chỉnh, đầu tiên phải khiến tài nghệ của bản thân mình có chỗ đứng vững chân trong ngành nghề này, xây dựng danh khí, bằng không, có người nào chịu đồng ý đến học với nàng? Có tòa ngõa tứ nào chịu chủ động đến mời nàng?
Đạo lý này, kỳ thật là cùng loại với đạo lý ở kiếp trước: nghệ sĩ nổi tiếng mới có nhiều người chú ý.
Rời khỏi ngõa tứ, tìm một nơi tương đối vắng lặng thấp giọng ôn lại mấy đoạn đã nhiều năm chưa hát, Tiểu Ngư chọn một khúc “Thiên nữ tán hoa" tiết tấu vui vẻ theo làn điệu hoàng mai tiểu điều làm nước cờ đầu, lại đi mua một tấm khăn sa mỏng nhẹ nhàng che gương mặt mình lại, sau đó chọn một ngõa tứ đủ quy mô nhất, lòng đầy tự tin vào cửa tìm gặp.
Hoàng mai tiểu điều: (tiểu điều: điệu hát nhỏ) Điệu hát dân gian xuất phát từ một địa phương là huyện Hoàng Mai (nên gọi là hoàng mai tiểu điều), phát triển từ đời Minh.
Hai khắc (30 phút) sau, Tiểu Ngư mỉm cười từ trong ngõa tứ bước ra đường, trong túi đã có hơn một trăm văn tiền, đó là tiền đặt cọc để nàng ngày mai lên đài chính thức biểu diễn.
Về phần sau đó sẽ phân chia tiền thế nào, khóe miệng dưới khăn của Tiểu Ngư cong lên châm biếm, quản sự họ Đồng kia nếu nghĩ nàng chỉ là một thiếu nữ còn non nớt dễ lừa gạt, vậy thì về sau phải thất vọng rồi. Chỉ cần ngày mai nàng lên biểu diễn thành danh, còn sợ ngõa tứ trong kinh thành này không tìm tới cửa hay sao?
Mặt trời đã ngả bóng, ánh nắng ấm áp, Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn tòa ngõa tứ mình vừa bước ra khỏi, cùng với quản sự núp sau cửa sổ lầu hai vẫn nhìn theo nàng, cười thản nhiên.
Chim sẻ nhỏ sao biết được chí lớn của hồng hộc*? Bọn họ tưởng rằng nàng chỉ muốn làm một ca kép thành danh sao? Nhầm rồi, điều nàng muốn, còn xa hơn rất nhiều không chỉ thế này đâu!
“Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?" Phạm Bạch Thái thuận miệng hỏi.
“Tỷ tỷ có một việc quan trọng phải nhanh chóng đến xem." Tiểu Ngư không nói rõ, chỉ xoa xoa đầu nó, “Nếu đệ còn muốn chơi nữa thì bảo Nhị thúc và ca ca đi cùng một lúc, có điều không được chơi quá lâu, phải về sớm một chút làm bài tập."
“Dạ." Phạm Bạch Thái ngoan ngoãn gật đầu, thấy Tiểu Ngư không muốn nói thì không cố hỏi nữa. Phạm Đại cũng đảo tròng mắt, chuyện quan trọng? Bọn họ mới đến kinh thành được mấy ngày, có thể có chuyện gì quan trọng? Hay là…
Nghĩ đến lão già quái dị vừa gặp phải lúc nãy, Phạm Đại len lén cười, hay là cháu gái ngoan của hắn đã hối hận, muốn lén quay lại tìm lão già kia? Hắc hắc, hắn đã nói rồi mà, Tiểu Ngư nếu đã bước chân vào võ đạo, sẽ không thể thờ ơ với võ học cao thâm được, nếu không phải bởi vì mình đã quá lớn tuổi, lại đã tự thành một môn phái, hắn còn muốn bái lão già kia làm thầy nữa cơ! (Nhị thúc ngốc vẫn hoàn ngốc = =)
Phạm Đại đứng tại chỗ tự cho là đúng âm thầm đoán, lại không biết đối với võ học, ngoại trừ có mục đích đặc biệt, trên đời này có mấy người nữ nhân nguyện ý đem toàn bộ cuộc sống của mình theo đuổi chìm đắm vào võ học vô tận chứ? Càng đừng nói đến người lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn cuộc sống qua ngày khá hơn một chút, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến có cách nào kiếm khoản tiền lớn sống thoải mái qua ngày như Tiểu Ngư.
“Cháu gái ngoan, vậy chuyện hôm nay cháu bảo ta tìm hiểu thì sao?"
“Không vội, chờ ta trở về cũng không muộn." Tiểu Ngư cảnh giác nhìn bốn phía. “Nhị thúc, thúc phải trông nom Đông Đông và La Đản, không cho phép dẫn bọn chúng đi gặp những loại người lộn xộn nào hết!"
“Được." Phạm Đại lập tức cam đoan, trong lòng lại càng đắc ý cười trộm, cháu gái ngoan nói như vậy, tất nhiên có ý là không cho hắn đi tìm lão già kia, miễn cho bị mình bắt gặp nó quay lại, mặt mũi thể diện chịu không nổi. Được rồi. Vậy hắn sẽ không đi quấy rầy bọn họ, miễn cho trở thành cầu xin quá lại khiến lão già quái dị kia mất hứng không chịu nhận. (= =|||)
Tiểu Ngư thấy khóe miệng Phạm Đại nhếch lên cười trộm, tưởng rằng hắn lại nghĩ ra cái gì quỷ quái trong lòng, liền nghiêm túc dặn dò lại một lần, sau đó nhìn bọn họ đi rồi mới xoay người.
Tiểu Ngư tuy rằng sớm biết thời Tống ngõa tứ câu lan vô cùng hưng thịnh, nhưng sau khi đi sang con đường tập trung nhiều ngõa tứ, vẫn cảm thấy ngây người vì sự náo nhiệt và phồn hoa của nó.
Những người lui tới trên đường, có người y phục quý giá đẹp đẽ, có người mặc đồ thường dân, có trường bào, có áo ngắn, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, đủ các hạng người. Có người đi thẳng đến tòa lầu mình đã chọn, có người lại cùng bạn bè thảo luận nên vào ngõa tứ nào xem diễn. Điểm xuyết trong đó còn có quầy hàng ven đường, xe ngựa.. đủ các loại không chịu thua kém hậu thế chút nào.
Tiểu Ngư đi theo đám đông vào một tòa ngõa tứ trông có vẻ quy mô.
Sau khi vào cửa, chỉ thấy bên trong có những nhà rạp lớn, có cái mở rộng, có cái dùng màn che khuất. Bên trong những người đi tới đi lui còn náo nhiệt hơn so với bên ngoài, xen giữa còn có rao hàng bán điểm tâm, có bày bàn nhỏ xem bói xem tướng, còn có quầy bán các loại đồ ăn, bán thuốc hoặc bán quần áo đồ đạc trang sức, chẳng khác nào một khu chợ nhỏ. Một vài nhà rạp hoặc nhà lầu đứng riêng lẻ, ở cửa còn có người đứng gác.
Tiểu Ngư kinh ngạc vô cùng, sờ túi tiền của mình, nghĩ thầm, nếu rạp nào cũng phải mua vé vào cửa để xem, hiển nhiên là không thể, điều kiện kinh tế trong nhà không chịu nổi tiêu dùng như vậy, xem ra chỉ có thể nghĩ cách nhân lúc người ta không chú ý mà trà trộn vào thôi.
Nhẹ nhàng khéo léo chuồn vào một cửa sổ tòa lầu, không một tiếng động nhập vào đám người xem hỗn loạn bên trong, Tiểu Ngư bỗng nhịn không được bật cười một tiếng, lần trước đi mua thuốc phải leo tường hai lần, đến giờ hành động này đúng là càng ngày càng thuận tay, có lẽ ngày nào đó thật sự kiếm sống không nổi nữa thì còn có thể đi làm nữ phi tặc ấy chứ!
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy trên đài màn che được kéo mở, bên trong đi ra một cặp chị em xinh đẹp, vẽ trang điểm trên mặt rất đậm, trang phục kiều diễm, thướt tha nhiều vẻ, bắt đầu múa.
Kia thân hình yểu điệu mềm mại, kia ánh mắt câu hồn đoạt phách, gần như chỉ bày ra mấy tư thế liền được cả đám đông reo hò. Có mấy người hào phóng đã sớm ném tiền lên trên đài, hai chị em kia có lẽ đã rất quen thuộc, trong lúc linh hoạt chuyển động, những đồng tiền này thoạt nhìn đều ném vào người, nhưng chỉ dính vào tay áo hay dải váy, hiếm khi mới có một hai đồng tiền có thể ném trúng thân mình các nàng.
Tiểu Ngư mỉm cười, đúng là một cặp chị em xinh đẹp thông minh.
Xem xong biểu diễn múa, Tiểu Ngư lặng yên đi vào phòng diễn, liền thấy những đồng tiền khán giả thưởng ban nãy có hơn phân nửa được một người đàn ông xưng là quản sự cầm, người nọ cầm tiền, ánh mắt nhìn hai chị em vẫn còn liếc tới liếc lui. Hai chị em dường như đã quen với ánh mắt dâm loạn như vậy, trên mặt tuy đã giận đến tái nhợt, nhưng vẫn nhịn xuống.
Tiểu Ngư sau khi nghe xong quản sự kia nhắc nhở hai nàng ngày mai vẫn như cũ đến biểu diễn đúng giờ liền lặng lẽ rời đi.
Nửa canh giờ tiếp theo, Tiểu Ngư đã xem qua những ngõa tứ lớn nhỏ khác nhau, cơ bản đã tham quan hết một lượt các tiết mục thời đại này, đồng thời cũng lén đi xem hậu trường phía sau của mỗi chỗ, nghe lén đủ loại nghệ nhân trò chuyện và oán giận, rất nhanh liền có tính toán đại thể.
Hôm nay quan sát, tổng thể mà nói vẫn là tương đối mới mẻ, nhưng có thể nhìn ra, những câu lan ngõa tứ này hình thành chưa được lâu, nơi biểu diễn bình thường cũng không lớn, gian câu lan lớn nhất nàng xem, nhiều lắm chỉ có thể chứa được mấy trăm người mà thôi. Hơn nữa các tiết mục khác nhau, biểu diễn chủ yếu là dựa vào thân thể như múa hay xiếc thì còn đỡ, nhưng một khi dưới đài không giữ được trật tự, người cười người nói người ăn uống tán phét, thậm chí còn có trẻ con khóc… những trò hát nói vui cười liền mệt chết cổ họng, thật sự là vất vả.
Từ trong ngõa tứ đủ các loại mùi vị khác nhau đi ra, Tiểu Ngư đầu tiên là hít thở sâu mấy hơi không khí thoáng đãng mát mẻ.
Có lẽ, hoàn cảnh trình độ như vậy đối với người xưa mà nói đã là vô cùng không tồi rồi, nhưng đối với nàng… Tiểu Ngư lắc đầu, ở kiếp trước, những chương trình tạp kỹ biểu diễn buổi tối đã xem đến phát ngán, những biểu diễn phần lớn đều còn đơn giản sơ sài thế này chẳng có gì hứng thú cả.
Đối với nàng mà nói, hôm nay đi qua hơn mười tòa lầu rạp, cũng chỉ có màn múa của hai chị em kia và tiết mục bằng miệng bắt chước âm thanh các loại động vật của một người gầy còm tránh sau màn che là còn đỡ chút. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ chẳng phải vì điều kiện cổ đại có hạn, giải trí không đủ phong phú mới có thể cho nàng một linh hồn xuyên không sống qua hai kiếp có được cơ hội tốt hay sao?
Đi một vòng, Tiểu Ngư lòng đầy tự tin, quyết định tự mình ra trận thử sức.
Tòa lầu cao đến đâu cũng phải xây dựng từ nền móng dưới đất, nếu nàng muốn ở thời đại này tạo ra ca kịch hoàn chỉnh, đầu tiên phải khiến tài nghệ của bản thân mình có chỗ đứng vững chân trong ngành nghề này, xây dựng danh khí, bằng không, có người nào chịu đồng ý đến học với nàng? Có tòa ngõa tứ nào chịu chủ động đến mời nàng?
Đạo lý này, kỳ thật là cùng loại với đạo lý ở kiếp trước: nghệ sĩ nổi tiếng mới có nhiều người chú ý.
Rời khỏi ngõa tứ, tìm một nơi tương đối vắng lặng thấp giọng ôn lại mấy đoạn đã nhiều năm chưa hát, Tiểu Ngư chọn một khúc “Thiên nữ tán hoa" tiết tấu vui vẻ theo làn điệu hoàng mai tiểu điều làm nước cờ đầu, lại đi mua một tấm khăn sa mỏng nhẹ nhàng che gương mặt mình lại, sau đó chọn một ngõa tứ đủ quy mô nhất, lòng đầy tự tin vào cửa tìm gặp.
Hoàng mai tiểu điều: (tiểu điều: điệu hát nhỏ) Điệu hát dân gian xuất phát từ một địa phương là huyện Hoàng Mai (nên gọi là hoàng mai tiểu điều), phát triển từ đời Minh.
Hai khắc (30 phút) sau, Tiểu Ngư mỉm cười từ trong ngõa tứ bước ra đường, trong túi đã có hơn một trăm văn tiền, đó là tiền đặt cọc để nàng ngày mai lên đài chính thức biểu diễn.
Về phần sau đó sẽ phân chia tiền thế nào, khóe miệng dưới khăn của Tiểu Ngư cong lên châm biếm, quản sự họ Đồng kia nếu nghĩ nàng chỉ là một thiếu nữ còn non nớt dễ lừa gạt, vậy thì về sau phải thất vọng rồi. Chỉ cần ngày mai nàng lên biểu diễn thành danh, còn sợ ngõa tứ trong kinh thành này không tìm tới cửa hay sao?
Mặt trời đã ngả bóng, ánh nắng ấm áp, Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn tòa ngõa tứ mình vừa bước ra khỏi, cùng với quản sự núp sau cửa sổ lầu hai vẫn nhìn theo nàng, cười thản nhiên.
Chim sẻ nhỏ sao biết được chí lớn của hồng hộc*? Bọn họ tưởng rằng nàng chỉ muốn làm một ca kép thành danh sao? Nhầm rồi, điều nàng muốn, còn xa hơn rất nhiều không chỉ thế này đâu!
Tác giả :
Hoa Lạc Trùng Lai