Hảo Một Ngài Quốc Cữu Gia

Chương 3

“Hoàng thúc thật không thành thân sao?" Tiểu hoàng đế thật sự nhịn không được, thả tấu chương đang cầm trong tay xuống hỏi.

Trưởng Tôn Lệ đang ở một bên xem tiểu hoàng đế phê duyệt tấu chương, nghe được những lời này của hắn, lông mi đen dài khẽ động, không nâng lên mắt, ôn thanh nói:

“Hoàng Thượng sao lại nói lời này?"

“Lão nhân gia ngài…… Không chịu nhận chỉ hôn của trẫm a." Tiểu hoàng đế ở trước mặt Trưởng Tôn Lệ, luôn giữ nghiêm lễ nghi hoàng gia. “Hay là, người xem trọng khuê nữ nhà đại thần nào, nói với trẫm một tiếng……"

“Khuê nữ đại thần? Bổn vương tận tâm phụ tá Hoàng Thượng, vốn không chú ý đến nữ nhi nhà ai, Hoàng Thượng, người vẫn là xem tấu chương đi, chuyện thiên hạ cùng việc hôn nhân của bổn vương cái nào quan trọng hơn, Hoàng Thượng tất nhiên là trong lòng rõ ràng." Nói xong, Trưởng Tôn Lệ liền chuyên tâm nhìn tiểu hoàng đế phê duyệt tấu chương.

Tiểu hoàng đế nghe vậy, cũng chỉ có thể buông tha cho cơ hội cùng Cung thân vương thân cận. Còn nói hắn giống con nữa, gặp quỷ mới phải…… Tiểu hoàng đế bực bội, thầm mắng Bàng Hà. Cùng Bàng Hà rất thân cận, ngay cả nói chuyện cũng có chỗ giống!

Hắn có chút oán giận liếc mắt Trưởng Tôn Lệ một cái.

Hoàng thúc này cùng nhiếp chính Hoàng thúc cá tính không giống nhau, hắn nếu phê duyệt không xong tấu chương nhiếp chính Hoàng thúc trực tiếp giúp hắn, thậm chí có khi ngại hắn tự làm quá chậm còn thay hắn giải quyết luôn; Mà Lệ Hoàng thúc thì khác, luôn chờ đến khi hắn phê duyệt xong mới lại xem. Còn nữa, khi nghe các đại thần báo cáo, trong lòng hắn có điều thắc mắc, nhìn về phía Lệ Hoàng thúc ngồi nghe báo cáo ở một bên, Lệ Hoàng thúc cũng sẽ hoàn toàn không cho hắn đề nghị gì……

Lấy tính tình mà nói, Lệ Hoàng thúc tuyệt đối hơn nhiếp chính Hoàng thúc, nhưng hắn luôn cảm thấy lúc cùng một chỗ với Lệ Hoàng thúc, luôn có một khoảng cách không thể vượt qua.

Thái giám lẳng lặng đưa lên táo ở ngự thiện phòng. Tiểu hoàng đế chung quy còn có vài phần tâm tính trẻ con, nhịn không được thả lỏng một chút, cầm một quả lên cắn.

Quả táo trong cung lúc còn non sẽ sơn lên chữ Phúc Thọ, khi quả lớn, chữ Phúc Thọ tự nhiên sẽ ở mặt trên, khiến người ta ăn cảm thấy rất phúc khí.

Hắn nhớ tới Bàng Hà mỗi lần ăn đều cắn xuống ngay chữ Phúc Thọ, không khỏi cười thầm, trực giác nhìn về phía Trưởng Tôn Lệ.

Trưởng Tôn Lệ ánh mắt chính là dừng trên mấy quả táo kia.

Bỗng dưng, tiểu Hoàng Thượng bật thốt lên nói:

“Đưa một mâm đến phiên thư phòng đi." Lại bổ sung: “Thưởng Bàng quốc cữu."

“Dạ." Thái giám lui xuống.

Tiểu hoàng đế đợi chờ, thấy Trưởng Tôn Lệ không ngăn cản, nhẹ thở ra, xem như Bàng Hà ngươi may mắn!

Trong chốc lát, hắn lại lén ngắm Trưởng Tôn Lệ. Hoàng thúc này, khi mặc quan bào, sẽ tương đối đoan chính, nghiêm túc, nói năng thận trọng, phong phạm hoàng tộc thể hiện rõ ràng, nhưng ngày thường một thân trường bào màu tối, bên hông mang ngọc bội màu tối, lại có phong thái ôn nhuận, mặt mày tuấn tú…… Nếu đổi thành một thân trường bào được dệt bằng gấm, lại có vẻ càng tuấn tú xuất trần, không biết nếu lúc này hắn đề nghị hoàng thúc đổi quần áo, có thể bị Hoàng thúc liếc mắt xem thường một cái hay không?

Tiểu hoàng đế suy nghĩ, cười thầm ra tiếng.

Hắn nào dám đề nghị như vậy a…… Đợi chút, nói vậy, tiểu tử Bàng Hà này có phải bắt chước cách ăn mặc của Hoàng thúc hay không? Từ khi hắn biết Bàng Hà đến nay, quần áo Bàng Hà chính là giống y Hoàng thúc, ngàn năm không đổi, tất cả đều là trường bào màu tối…… Bàng Hà này cũng quá không biết tốt xấu đi, bắt chước Hoàng thúc như vậy, cũng không phải người quái dị, không cần phải học tập Hoàng thúc như vậy đi?

“Hoàng Thượng, chú ý." Trưởng Tôn Lệ ở một bên bình tĩnh nhắc nhở.

Tiểu hoàng đế thở dài:

“Hoàng thúc đốc xúc trẫm, trẫm tự nhiên cảm kích. Bất quá, trẫm cũng hy vọng Hoàng thúc đừng để trẫm khó xử, mấy tháng nay, bên phía Mẫu hậu, luôn ám chỉ trẫm, cái kia…… Tướng gia khuê nữ……"

Trưởng Tôn Lệ nghe vậy, nâng mắt nhìn về phía hắn, cười:

“Hoàng Thượng thật sự hy vọng, cả triều đều là người của Thái Hậu sao?"

Tiểu Hoàng Thượng trong lòng nhảy dựng, nhìn thẳng ánh mắt ôn hòa của Trưởng Tôn Lệ, rồi sau đó nói nhỏ:

“Kia chung quy là mẫu hậu của ta."

“Hoàng Thượng cũng không cần phiền não, tiên hoàng muốn bổn vương cùng hoàng huynh phụ chính, đó là muốn đề phòng loại chuyện này phát sinh, bổn vương trước đây từng thề trước hoàng tháp của tiên đế, sẽ không để Thiên triều vào tay người ngoài, cũng tuyệt không thao túng việc triều chính của Hoàng Thượng."

Tiểu Hoàng Thượng kinh ngạc, rồi sau đó hỏi:

“Nhiếp chính Hoàng thúc thì sao? Cũng thề sao?"

“Đây là tất nhiên."

“Nhưng là……" Hắn nghĩ đến Nhiếp chính vương cùng Mẫu hậu……

Trưởng Tôn Lệ thần sắc không đổi, nói:

“Hoàng huynh đều biết đúng mực. Nhưng Bổn vương có thể bảo đảm, chỉ cần sang năm mật chiếu được công bố, người của Tướng gia tuyệt sẽ không mượn sức bổn vương nữa."

“Mật chiếu?" Tiểu Hoàng Thượng vẻ mặt giật mình. “Mật chiếu gì?"

Trưởng Tôn Lệ có chút ngạc nhiên, nâng mắt nhìn hắn. Mắt đen kia khẽ nhướng lên, thật lâu sau, mới nói:

“Tiên hoàng lưu lại mật chiếu, sang năm sau khi Hoàng Thượng đại hôn sẽ công bố, Hoàng Thượng không biết sao?"

Tiểu hoàng đế nghĩ nghĩ, lắc đầu. “Trẫm hoàn toàn không biết có chuyện này a." Nói xong, sắc mặt tuấn tú của Trưởng Tôn Lệ, đúng là từng chút từng chút trầm xuống.

“Hoàng thúc…… Mật chiếu có liên quan tới người?"

Trưởng Tôn Lệ khẽ nhếch miệng, giờ phút này gắt gao nhìn hắn, đồng tử màu đen nhìn chằm chằm tiểu Hoàng đế, tiểu hoàng đế trong lòng không khỏi rối loạn.

“Hoàng thúc?" Hiện tại Hoàng thúc đang nhìn ai? Là hắn hay là phụ hoàng? Vì sao nhìn hắn như vậy?

Có đôi khi, thực sự ảo giác, khi Hoàng thúc đề cập đến phụ hoàng, tuy là bình tĩnh, nhưng luôn không có cảm tình gì.

“…… Là ở trong tay Thái Hậu sao?"

Tiểu hoàng đế nghe thấy câu này, có chút đăm chiêu, lại có chút kinh ngạc thì thầm. “Mật chiếu ở trong tay mẫu hậu?" Mật chiếu nội dung là cái gì? Vì sao mẫu hậu lại giữ? Có khi nào đây là nước cờ của mẫu hậu không?

Trưởng Tôn Lệ thu hồi thần sắc đa nghi, thấy tiểu Hoàng Thượng nhỏ tuổi, chính là dùng vẻ mặt mê võng nhìn chính mình.

Tiên hoàng quả nhiên phòng hắn, mật chiếu nếu ở trong tay tiểu Hoàng Thượng, hắn muốn gạt đến rất dễ dàng, mật chiếu ở trong tay Thái Hậu, rõ ràng là muốn hắn tận tâm phụ chính.

Hắn không khỏi cười khổ.

Tiên hoàng phòng hắn như phòng cướp, không ai biết mật chiếu là giao vào tay Thái Hậu, này cho thấy điều gì?

Rõ ràng trong mật chiếu không phải là điều gì hắn muốn!

Hắn trầm mặc một lúc lâu, rồi nói:

“Mật chiếu này quả thật liên quan đến bổn vương, nếu không ở trong tay Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng không cần suy nghĩ."

Thái giám ban đầu đưa táo đến phiên thư phòng ở ngoài điện hô lớn:

“Hoàng Thượng, nô tài đưa táo đến phiên thư phòng, không thấy Bàng quốc cữu."

Hai người trong điện đồng thời ngẩn ra. Tiểu Hoàng Thượng lầm bầm lầu bầu:

“Trẫm có phải rất dung túng hắn hay không? Lúc này không ở phiên thư phòng thì ở chỗ nào?"

Đồng thời, thanh âm rõ rang của Trưởng Tôn Lệ vang lên:

“Đến hỏi cho rõ ràng, Bàng Hà là đi đâu?"

Thái giám lĩnh mệnh mà đi.

Tiểu Hoàng Thượng lại nhìn Trưởng Tôn Lệ một cái.

“Hoàng thúc, Cung vương phủ cùng Bàng phủ chỉ cách nhau một bức vách, Bàng lão Thái Phó cũng từng tự mình dạy qua phụ hoàng cùng hoàng thúc, người cùng Bàng Hà cảm tình tựa hồ rất tốt?"

Trưởng Tôn Lệ mỉm cười nói: “Quả thật rất tốt."

Tiểu hoàng đế có chút há hốc mồm, không dự đoán được Trưởng Tôn Lệ thừa nhận rõ ràng như thế. Hoàng thúc này luôn rất ít khi trả lời chuyện riêng tư……

“Bàng Hà hắn ở bên ngoài, luôn là ác danh không ngừng……" Cùng hoàng thúc trụ cột Thiên Triều, tiếng tăm lừng lẫy này, là một trời một vực.

“Đó là do hắn thuở nhỏ nhiều bệnh, tính tình không được tốt lắm, hơn nữa trong Bàng phủ có một số đường huynh đệ không học vấn, không nghê nghiệp, tạo thành cá tính của hắn như ngày hôm nay. Hoàng Thượng có thể yên tâm, Bàng Hà tính tình tuy xấu, nhưng cũng không làm chuyện gì cực ác." Trưởng Tôn Lệ nói.

Tiểu hoàng đế nháy mắt mấy cái. “Hoàng thúc…… Thực rõ ràng……"

Trưởng Tôn Lệ cười: “Hắn là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, như thế nào không rõ ràng?"

Vừa cười, vừa cười! Bàng Hà ngươi là cái đức hạnh gì, so với hắn còn có thể làm cho hoàng thúc cười! Tiểu hoàng đế nội tâm phức tạp, không biết là nên đố kỵ Bàng Hà, hay là thật cao hứng cậu này có Cung thân vương làm chỗ dựa. Hắn lại nói:

“Kỳ thật hoàng thúc cùng Bàng Hà tuổi kém cũng bất quá bảy, tám tuổi, nói là từ nhỏ nhìn đến lớn, cũng là có chút khuyếch đại."

“Bổn vương lần đầu tiên thấy hắn, hắn so với Hoàng Thượng còn nhỏ hơn, khi đó bổn vương đã là thiếu niên, tự nhiên cảm thấy hắn nhỏ." Hơn nữa không nhỏ, khôn lớn, lại rất hung hăn, không xem hắn xem như là thân vương, lại xem hắn như sư phụ mà đối đãi, là một nam hài vừa xấu tính vừa dã man.

Bàng Hà tự Cần Chi, Cần Chi hai chữ đó là hắn đặt, muốn hắn chăm học công phu, chỉ mong hắn thân cường thể tráng, không còn ốm yếu như trước.

Nhưng những chuyện riêng tư này, hắn không tính cùng tiểu hoàng đế nói. Có chút nhớ lại, là không cho ngoại nhân xen vào, suy nghĩ, Trưởng Tôn Lệ sắc mặt nhu hòa chút, con ngươi đen cũng bịt kín mỏng manh duyệt sắc.

Tiểu hoàng đế trợn mắt há hốc mồm.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Cung thân vương, Bàng quốc cữu đến chỗ thái phi." Thái giám báo lại.

“Thái phi?" Trưởng Tôn Lệ trầm ngâm một trận. Năm đó số ít phi tần không có trong danh sách tuẫn táng đều chuyển đến nơi Thái Hậu dưỡng lão là Từ Thọ Cung làm bạn, Bàng thái phi tự nhiên cũng dời qua.

Hắn cùng với Bàng thái phi có vài lần gặp mặt, nàng giống mẫu phi hắn tâm tính thiện tương. Vào cung không bao lâu, tiên đế liền từ thế, căn bản không kịp hoài thượng long loại.

Ngày thường Bàng Hà đến Từ Thọ Cung là do triệu kiến, Bàng thái phi tuy rằng tịch mịch cũng biết tính tình Bàng Hà nóng nảy, nên cũng ít chủ động triệu hắn vào cung làm bạn.

Hắn nhớ rõ, Bàng Hà gần đây đam mê bảy quyển tiểu thuyết của Mạch Phượng quốc, mỗi ngày đều đọc đến bất diệc nhạc hồ, còn có thể cố ý theo đọc cho hắn nghe, làm sao nhớ rõ đi bồi thái phi?

“Là thái phi triệu kiến?" Trưởng Tôn Lệ chợt hỏi.

“Nô tài nghe nói, đúng vậy." Thái giám kính cẩn đáp. Thái giám này là người bên cạnh hoàng thượng, hiểu được địa vị của Bàng quốc cữu trong lòng tiểu Hoàng đế, chần chờ trong chốc lát, lại nói: “Nô tài khi trở về cũng nghe cung nữ nói, Thái Hậu được cống phẩm của tiểu quốc, nhớ tới Bàng quốc cữu, triệu riêng hắn đi qua."

“Thái Hậu muốn triệu kiến? Gần đây có cống phẩm của tiểu quốc?" Tiểu hoàng đế kinh ngạc nói, trực giác nhìn về phía Trưởng Tôn Lệ, người sau mặt mày nhíu lại, buông tấu chương. “Hoàng thúc người……"

Trưởng Tôn Lệ vẫy tay nói:

“Hoàng Thượng xem tấu chương đi, bổn vương cáo lui trước."

Tiểu hoàng đế vội vàng đứng dậy, nói:

“Trẫm đi cùng ngươi. Trước đây khi vài lần thỉnh an, Thái Hậu đối quốc cữu có chút oán hận, hơn phân nửa là chuyện quốc cữu ở dân gian gây phiền toái, đến tai Thái Hậu đi. Hoặc là, Thái Hậu luôn không vui khi trẫm cùng người ngoài thân cận, cho nên……"

Trưởng Tôn Lệ liếc nhìn hắn một cái, nói:

“Vậy cùng đi thôi." Nói xong, vén áo bước đi.

“Thái phi a, tỷ thật sự cảm thấy ngày như vậy được không?" Bàng Hà ngồi trên cầu thang, vừa lột vải vừa hỏi.

Vẫn là vải trong cung tốt nhất. Trong cung có vụn băng, vải ướp lạnh đặc biệt ngon miệng, tối nay mang hết về phủ từ từ hưởng dụng.

“Ngày như vậy tốt lắm a." Nữ tử tú lệ ngồi trên giường, hé miệng cười nói.

Bàng Hà quay đầu nhìn nàng, lộ ra răng nanh lòe lòe tỏa sáng. “Phải cười như vậy, mới vui vẻ."

Bàng thái phi che miệng cười: “Hà đệ như thế nào vẫn là bộ dạng ông cụ non vậy?"

“Ta cả đời cũng không đổi được tính." Bàng Hà ngẫm lại, đoạt lấy đĩa sứ cung nữ đang cầm, trước mặt cung nữ, dám chen chúc ngồi lên giường nhỏ bên người Bàng phi.

Hắn hai chân để lên bàn, lấy một khối băng vụn đến ngậm vào miêng, thuận tiện đưa một khối đến Bàng phi:

“Thái phi, ăn hay không?"

Bàng thái phi lắc đầu ôn cười.

“Tỷ ở trong cung, thực sự không tịch mịch?" Bàng Hà có chút không tin. “Nếu là ta, ta nhất định không chịu được cuộc sống như vậy." Dừng một chút, lại lẩm bẩm nói: “Đừng nói chịu không được, nếu bảo ta tiến cung, ta nhất định đã cùng lão Hoàng Thượng kia đấu đên một mất một còn ."

Bàng thái phi nghe vậy, nhìn nhìn cung nữ bên cạnh, vẫy tay để các nàng đứng xa chút.

Nàng ôn nhu nói:

“Hà đệ nay đã trưởng thành, nên thành thục chút. Đệ không thể vì Bàng phủ khai chi tán diệp, nhưng Bàng phủ trước mắt vẫn là dựa vào đệ mà sống, tỷ tỷ tuy là thái phi, nhưng nếu tự nhiên có một ngày đệ xảy ra chuyện, tỷ tỷ cũng không có cách nào cứu đệ."

Bàng Hà dung sức bỏ quả vải vào miệng, phùng má*, trầm mặc thật lâu sau, mới thấp giọng nói:

(Chỗ này ta k biết edit như thế nào a, đại khái là bạn BH ngậm trái vải trong miệng nhưng ở bên ngoài hàm răng, làm cho cái miệng nó phùng ra, giống hồi nhỏ mấy bạn hay ăn í. Hồi nhỏ bạn độn 2 bên luôn =]] )

“Có một số việc ta thấy thì nhất định phải đi làm, ta cũng không cảm thấy áy náy. Chuyện duy nhất ta áy náy, cũng chỉ có thái phi cùng cái kia…… Cái kia…… người ta hại chết."

Bàng thái phi lơ đễnh nói:

“Ta không phải đã nói với đệ nhiều lần rồi sao, việc tiến cung này, là ta cam tâm tình nguyện, đệ không thể lấy suy nghĩ của đệ để quyết định chuyện tỷ tỷ tình nguyện hay không; Còn nữa, Cung thân vương cũng đã nói qua với đệ, năm đó tên ta có trên danh sách tuẫn táng, khi hắn cứu ta, cũng không có bổ sung thêm phi tần lên thay, đệ áy náy cái gì?"

Bàng Hà nói nhỏ nói:

“Tuẫn táng được xem như là việc vui đối với phi tần Thiên triều, tỷ tỷ dời xuống, tất nhiên sẽ có người thay thế đi lên. Tỷ cùng sư phụ sợ ta áy náy, trong lòng ta là hiểu được. Hừ, lão sắc lang kia, rõ ràng tuổi lớn, còn muốn thú nhiều người như vậy, ngay cả khi đi rồi cũng là lòng tham không đáy muốn dẫn người theo hầu hạ hắn……" Một tiếng trống vang lên, cái ót của hắn nhẹ nhàng bị vỗ một chưởng.

Đáng giận, chiêu này tám phần là học theo sư phụ, ngay cả lão cha đã từ thế trước đây cũng hay tặng hắn một chưởng như vậy, cái ót của hắn rất đẹp có phải hay không? Bàng Hà chơi xỏ dựa vào trong lòng Bàng thái phi.

Trên người nữ tử thường hay có hương thơm, hương trên người Bàng thái phi rất giống mẫu thân, cùng hương trên người hắn hoàn toàn bất đồng. Rất dễ chịu, cũng cảm giác rất an toàn.

Cung nữ bên cạnh trừng to mắt, Bàng Hà quăng đên cho nàng một cái liếc ắt, cung nữ lập tức mặt đỏ cúi đầu.

Bàng thái phi không ngăn cản động tác làm nũng của hắn. Lúc trước Bàng Hà cùng nàng không thân, sau nàng mở miệng chủ động vào cung, biểu tình khiếp sợ của Bàng Hà nàng vĩnh viễn không quên, từ đó về sau, Bàng Hà đối nàng cực thân thiết, thậm chí thường xuyên giống như đứa nhỏ bình thường làm nũng, nàng rốt cuộc cũng hiểu được, Bàng Hà là loại người “Ngươi chủ động đối tốt với hắn, hắn liền ghi tạc trong lòng không quên" .

“Hôm nay đệ sao lại rảnh rỗi đến xem tỷ tỷ?" Bàng thái phi đến giờ mới nhớ đến vấn đề này.

Bàng Hà sửng sốt, nói: “Không phải tỷ tỷ triệu kiến ta sao?"

“Không có a……"

“Thái Hậu giá lâm!"

“Di?" Bàng Hà bị Bàng thái phi đẩy nhẹ một cái, lập tức hoàn hồn, vội vàng bước xuống một bước. Hắn không dám ngẩng đầu, vội vàng quỳ xuống đất, nói: “Thái Hậu vạn an."

Mạc danh kỳ diệu! Tỉ đệ tự tình, Thái Hậu này tới làm gì?

“Đứng lên đi."

Thanh âm thực tôn quý, Bàng Hà không có ngẩng đầu. Thiên triều tổ tông quy củ nhiều lắm, những phi tử đã dưỡng lão này thường là cùng Hoàng Thượng hơn kém nhau ba mươi tuổi trở xuống, khi Hoàng Thượng cùng các nàng gặp mặt, luôn có mành cách xa nhau, để ngừa “Loạn luân". Theo thời gian, bọn họ những quan viên này tự nhiên cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên, huống chi, Thái Hậu mới hơn ba mươi, chỉ lớn hơn Cung thân vương mấy tuổi, tuyệt không già…… Khụ, đương nhiên, nhiếp chính vương đã có thể hiện lên phượng giường, tuyệt đối có thể ngẩng đầu nhìn lên Thái Hậu, nhưng ý nghĩ này, hắn tự mình hiểu lấy, tuyệt sẽ không ở trước mặt đương sự nói ra miệng.

“Thực khéo làm sao, đã lâu không thấy tiểu quốc cữu. Ai gia nhớ lần cuối cùng nhìn thấy tiểu quốc cữu, ngươi mới mười bảy, mười tám tuổi đâu, ngươi lúc còn nhỏ là nhiều bệnh, đúng không?"

“Vâng……" Bàng Hà không nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy Thái Hậu là như thế nào. Hắn đối với những chuyện của người ngoài luôn xem nhẹ, nói: “Nhờ phúc Thái Hậu, Bàng Hà nay thân thể cường tráng." Cùng trâu bò giống nhau!

Nữ nhân trên tháp thượng (tháp: giường) mỉm cười, đồ trang sức nhưng lại không có tiếng vang. Bàng Hà rất muốn ngẩng đầu nhìn xem người nọ là đang cười thật sự hay chỉ là giả bộ cười, nhưng…… Quên đi. Nhịn ham muốn nhất thời, giữ mạng được cả đời, có lời!

“Ai gia nhớ rõ khi đó ngươi sắc mặt mặc dù trắng bệch, nhưng lại đẹp đến có thể so với yêu tinh trong hoa, ai gia còn nhớ rõ cùng thái phi nói qua, nếu không phải Bàng Hà ở kinh sư nổi danh, ai gia thật là nghĩ đến ngươi là từ chỗ thần tiên nào đến……"

Bàng Hà thầm hừ nhẹ một tiếng. Nói chuyện thì nói đi, vòng vèo làm cái gì? Cũng chỉ có nhiếp chính vương chịu cách nói chuyện như vậy của nàng đi!

“Ai gia càng nhớ rõ, lúc trước tiên đế chính là thấy tướng mạo tiểu quốc cữu, mới muốn thái phi vào cung, đúng không?"

“Những chuyện cũ này, không nghĩ tới Thái Hậu còn nhớ rõ." Bàng thái phi cười nói: “Bàng Hà, đệ đi về trước đi, ta có chuyện muốn cùng Thái Hậu tán gẫu."

Bàng Hà vừa muốn nói đồng ý, nào biết Thái Hậu lại nói:

“Đợi chút, ai gia có chuyện cùng Bàng Hà nói."

Bàng Hà sửng sốt.

“Có chuyện, muốn mời tiểu quốc cữu giúp một việc, nhưng trước đó, ngươi ngẩng đầu để ai gia nhìn xem."

“Thần không dám."

“Có cái gì không dám?" Thái Hậu đạm thanh nói: “Ai gia muốn ngươi ngẩng đầu liền ngẩng đầu đi, chẳng lẽ còn muốn ai gia cầu ngươi không được? Vốn nghe thấy tiểu quốc cữu ở kinh sư vẫn là tính tình thẳng thắng mà, như thế nào vừa đến trong cung lại thành rùa đen rút đầu?"

Bàng Hà mắt phượng nhướng lên, ăn nói khép nép nói:

“Ý chỉ Thái Hậu, thần không dám không theo." Nói xong, âm thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà nàng, ngẩng đầu nhìn thẳng Thái Hậu cao cao tại thượng.

Con mẹ nó, mặc hoa lệ như vậy, trên đầu cắm nhiều thoa cài tóc như vậy, cổ lại vẫn rất được, khó lường a khó lường, chúc ngươi tám năm mười năm sau cổ vẫn còn thẳng như vậy. Bàng Hà nội tâm tiếp tục oán thầm.

“Hà đệ, nhìn xuống." Bàng thái phi trách mắng.

Bàng Hà thầm hừ một tiếng, đem ánh mắt hạ xuống.

“…… Đẹp quá thiên hạ a……" Thái Hậu thanh âm ý tứ hàm xúc sâu xa: “Hơn nữa cặp mắt phượng này sáng rọi mê người, nếu là nữ tử, không biết sẽ làm bao nhiêu nam tử mê luyến?"

Sẽ không a, sư phụ hắn sẽ không a, Bàng Hà hừ thanh nghĩ. Chẳng những không mê luyến, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chỉ thân* qua hắn hai lần, làm hắn cảm thấy thực chán nản.

(* đại loại là ~ hành động thân thiết như: ôm, hôn, blah blah…)

Bàng thái phi bất động thanh sắc cười nói:

“Không dối gạt Thái Hậu, Bàng Hà mạo sắc tuy là hơi nữ tính, nhưng là không hề thiếu cô nương bị mê hoặc đâu."

“Nga? Vậy sao đến naycòn chưa có hôn phối?"

Bàng thái phi cười nói: “Tự nhiên là không có lọt mắt người nào."

“Tiêu chuẩn cao quá, cũng không phải chuyện tốt. Tiểu quốc cữu có thể trước nạp thiếp thất, nếu không, một nam tử có thể nào chịu được qua nhiều ngày chứ?"

Bàng Hà nghe vậy, thiếu chút nữa muốn ngoáy lỗ tai. Này cũng là những lời Thái Hậu sẽ nói sao? Đừng bởi vì nhiếp chính vương chịu không được, liền nghĩ mọi người đều như vậy…… Bàng Hà nhớ tới mấy ngày gần đây xem dâm sắc tiểu thuyết Mạch Phượng quốc, lại nghĩ đến sắc tưởng của tiên đế, lại không cẩn thận nghĩ đến sư phụ…… Sư phụ kỳ thật vụng trộm giấu vài nữ nhân đi?

Bàng thái phi không nhanh không chậm nói:

“Tiểu tử Bàng Hà này tính tình phá hư, cũng có cổ quái, chỉ thích ai đối tốt với hắn, những người khác hắn đều chướng mắt."

Bàng Hà mạnh ngẩng đầu, nhìn phía Bàng thái phi ở trên, phượng mâu lòe lòe sáng lên, lộ rõ ý tứ thân cận.

Ngay cả Bàng thái phi cũng chịu không được ánh mắt thân thiết như vậy, ngọc diện không khỏi đỏ lên, vội vàng lấy tay áo che mặt.

Trên tháp thượng, Thái Hậu ho nhẹ một tiếng, đổi đề tài nói:

“Gần đây trong cung chuyện ma quái, tiểu quốc cữu có nghe nói không?"

Bàng Hà ngẩn ra, nhìn đến Bàng thái phi sắc mặt khác thường, hắn đáp:

“Thần nghe nói qua, nhưng chỉ là biết một hai mà thôi."

Thái Hậu thở dài một tiếng:

“Vài cung nữ chính mắt nhìn thấy hậu cung có quỷ, tuy rằng Hoàng Thượng phong tỏa tin tức này, nhưng việc này tổng yếu cần giải quyết, trước mắt hậu cung vô chủ, tất nhiên là do ai gia quản lí, hơn nữa quỷ kia lại là phi tần của tiên hoàng năm đó, ai gia tự nhiên gánh vài phần trách nhiệm……"

Bàng Hà trong lòng vang một tiếng, kinh ngạc nói:

“Quỷ là…… phi tử của tiên đế?" Thanh âm có vài phần phát run.

“Đúng vậy, cung nữ cũng không hẹn mà cùng nhắc tới, quỷ kia mặc phi phục, hình như có không cam lòng……"

Bàng Hà răng nanh có chút run lên. “Không cam lòng?"

“Năm đó mười phi tần có bảy, tám tuẫn táng, còn lại đều ở Từ Thọ Cung dưỡng lão. Tuẫn táng cùng tiên đế là cầu còn không được, lẽ ra Quỷ Hồn phi tần không nên ở hậu cung sinh oán, có phải hay không năm đó có ai không cam lòng mà đi……"

“Không cam lòng mà đi……" Bàng Hà thấp giọng hỏi nói: “Xin hỏi Thái Hậu, quỷ kia lưu luyến ở đâu trong hậu cung?"

“Trong Ninh An cung, đúng không? Thái phi?"

Thái phi nhẹ nhàng ứng thanh, Bàng Hà trong đầu nhất thời rầm rầm rung động. Hắn tính tình phá hư, chuyện xấu xa cũng không phải chưa làm qua, duy độc không hại người, chỉ có một lần…… Chỉ có một lần……

Hắn nhớ rõ, khi hắn biết được trên danh sách tuẫn táng có tên tỷ tỷ, nhất thời vừa giận vừa vội, cầu sư phụ lưu lại mệnh tỷ tỷ…… Lúc ấy danh sách một đường thẳng xuống, hắn còn chưa kịp thấy Ninh An cung, trước hết thấy tên tỷ tỷ, nói cách khác, phi tần ở Ninh An cung xếp phía sau, phi tử bên trong rất có thể là lần lượt bổ sung lên……

Là hắn làm hại! Là hắn làm hại!

Hắn mắt đầy khiếp sợ, tim đập dồn dập, rất giống trở lại bệnh trạng lúc nhỏ. Thanh âm Thái Hậu giống như từ phương xa truyền đến, loáng thoáng nghe không rõ ràng–

“Nam tử không vào hậu cung là quy củ tổ tông, nhưng là miễn cưỡng vẫn có thể được. Hôm nay vừa thấy tiểu quốc cữu, ai gia tính toán trong đầu. Tiểu quốc cữu thân mang võ nghệ, lại có dương khí nam tử, có thể tình nguyện qua đêm ở Ninh An cung, một mình tìm hiểu tường tận …… Đương nhiên, tiểu quốc cữu phẫn thành cung nữ để ngừa tin tức lộ ra ngoài. Sang năm Hoàng Thượng đại hôn, hậu cung không thể lại xảy ra chuyện, tiểu quốc cữu cũng biết, cung nữ ở Ninh An cung gặp quỷ Hoàng Thượng đều làm cho ngậm miệng…… Nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ có tổn hại âm đức……"

Có tổn hại âm đức? Vậy cái kia tuẫn táng hơn trăm nghìn người sẽ không tổn hại âm đức sao? Bàng Hà đầy mặt tức giận.

Lại nghe Thái Hậu nói:

“Nghe nói tiểu quốc cữu rất thích hình nhân, thuở nhỏ trong nhà búp bê thật nhiều, vừa vặn, tiểu quốc lân cận dâng lên búp bê tinh xảo. Tiểu quốc này thật thú vị, nói trong búp bê có linh hồn…… Coi như thưởng cho ngươi, mang lên đi."

Bàng Hà giương mắt thấy cung nữ đưa đến –

Bỗng dưng, mắt phượng kinh ngạc trừng lớn.

Búp bê cao cỡ đứa nhỏ bảy, tám tuổi ở Thiên triều, ngay tại trước mắt. Vẻ mặt thập phần cứng ngắc, khóe miệng giơ lên, nhìn như cười đến hòa khí, nhưng ở trong mắt Bàng Hà, lại là cười đến âm trầm quỷ dị, giống như đang nói: “Ta đã trở về! Ta trở về tìm ngươi!" (edit đoạn này mà lạnh cả người, đang là 1h đêm a =.=")

“A a……" Hắn thấp giọng thét chói tai, tiếp theo hắn lui lại vài bước, miệng kêu to: “Tránh ra tránh ra!" Nhất thời không đứng vững, chật vật ngã về phía sau.

Ngã vào trong ngực nam nhân.

“Cần Chi!"

Nhìn tay áo quan bào quen mắt nhanh chóng che đi tầm mắt của hắn, búp bê lập tức từ trước mặt hắn biến mất. Mùi hương này, rất quen thuộc a, hắn sao lại nghĩ không ra là ai chứ? Hắn hô hấp dồn dập, ý thức mơ hồ, không thể nhận thức mùi này……

“Mẫu hậu ngườilàm cái gì? Sao lại lấy hình nhân đến dọa Bàng Hà!"

“Hoàng Thượng!"

“Còn không mau tuyên Thái y!"

“Cần Chi, ta là ai?"

Thanh âm nam nhân cũng quen thuộc như mùi của hắn, bám vào bên tai Bàng Hà nhẹ gọi.

Trước mặt một mảnh tối đen, hình ảnh búp bê cùng người nào đó lần lượt thay đổi……

Còn nhỏ có một người, vẫn có một người đợi hắn, cho dù hắn tính tình ác liệt, người nọ cũng là xuất phát từ chân tâm đợi hắn……

Là ai…… Là ai…… Là……
Tác giả : Vũ Hồng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại