Hào Môn Tiểu Cha Kế
Chương 58
Ánh mắt Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê đều tràn đầy cưng chiều, bạn bè hắn ngồi xung quanh đều không khỏi bất ngờ. Vì họ biết con người trước đây của Diêm Mặc Nghiêu là thế nào. Dù hắn đã kết hôn 3 lần và có ba người vợ nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy hắn ân cần dịu dàng như thế này bao giờ. Nên giờ họ thấy được bộ dạng cưng vợ của Diêm Mặc Nghiêu ai cũng sửng sốt không thôi.
Vưu Nhiên trang điểm rồi thay y phục nữ vào sau đó lên sân khấu biểu diễn, quả thật không ít người bị y hấp dẫn đến nhìn không rời mắt.
Chỉ có Vưu Nhiên không nhịn được, ba lần bốn lượt nhìn về phía Phương Lê, tuy là thân thể đang múa nhưng tinh thần đã không còn ở đây nữa. Vưu Nhiên thầm nghĩ, quả thật đây là chênh lệch giữa họ, khi y ở đây giả nữ mà múa thì lại có người được ông chồng giàu có địa vị lại cao ôm ấp trong ngực, hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng, quả thật họ như hai người ở hai thế giới khác nhau vậy.
Vưu Nhiên trước nay đều phi thường nỗ lực chính mình, không vì hoàn cảnh gia đình mà sa đoạ, dù bản thân có ăn bao nhiêu khổ và bảo nhiêu ủy khuất, y vẫn luôn tự nỗ lực để có thể hoàn thành giấc mộng là kiếm thật nhiều tiền, có một cuộc sống khá khẩm thoải mái hơn. Nhưng hiện giờ lòng y lại có chút dao động.
Từ nhỏ đã không có cha mẹ thương yêu, chưa bao giờ cảm nhận được người khác thương yêu trân trọng, nên y luôn hi vọng một lần được người khác thương yêu mà bảo vệ. Nhìn Phương Lê y lại rất hâm mộ, chính là dù đã cố khống chế không nên nghĩ đến nhưng lại không được, đầu óc cứ vẩn vơ mà nghĩ đến bản thân vất vả nỗ lực như vậy mà còn không được gì, vậy sao không tìm một người giàu có địa vị cao mà dựa vào như thế cuộc sống sau này sẽ tốt hơn.
Phương Lê đang lướt điện thoại thì nhận ra có tầm mắt đang nhìn nên cũng ngước lên, sau đó dẹp điện thoại vào túi mà nhìn người đang múa ở trên sân khấu. Cậu thấy Vưu Nhiên tuy đang múa nhưng tâm trạng lại không đặt vào tiết mục mà cứ thường nhìn về phía này, nên cũng nhanh chóng mà hiểu ra sự tình, có lẽ có liên quan đến cậu.
Cậu thật điên không hiểu, tại sao từ lúc nói chuyện cùng nhau đến giờ Vưu Nhiên lại lén nhìn cậu như thế, nếu y nhìn Diêm Mặc Nghiêu cậu còn có thể lí giải được, nhưng Vưu Nhiên lại nhìn cậu nên cậu thật không hiểu nổi.
Trời cũng sụp tối, Phương Lê cũng nhanh chóng tụt sức theo sắc trời, cậu lại không muốn trở về phòng ngủ trước, vì cậu biết cậu về phòng thì ông chồng già của cậu sẽ tám xuyên không gian với nhóm bạn của hắn. Lúc đó cậu muốn quẩy đêm với chồng cũng không được thì lấy đâu ra đứa con.
Nghĩ như vậy nên Phương Lê khẽ lay cánh tay Diêm Mặc Nghiêu, sau đó dán tay vào tay hắn mười ngón khéo chặt mới nhỏ giọng nói.
" Em buồn ngủ quá à."
" Anh đưa em về phòng ngủ."
Phương Lê liền gật gật đầu, Diêm Mặc Nghiêu liền xoay sang nói với bạn hắn vài câu, rồi mới nắm tay đưa Phương Lê về phòng. Chính là vừa vào cửa Diêm Mặc Nghiêu đã ôm Phương Lê nhẹ hôn hôn đôi môi của vợ nhỏ mà nói.
" Em ngủ trước đi, anh nói chuyện với bọn họ một chút sẽ quay lại ngay.,"
" Không muốn, không muốn,em muốn ngủ với anh." Phương Lê ôm dính Diêm Mặc Nghiêu như ốc sên dính tường mà kéo hắn đến giường.
Chính là đụng đến mép giường Phương Lê dùng hết sức tung ra một cái Như lai thập bát chưởng, đẩy Diêm Mặc Nghiêu ngã xuống giường, sau đó cậu nhanh chóng bò lên vừa nói vừa dùng mông ngồi lên thân dưới của Diêm Mặc Nghiêu còn cố tình cọ cọ, khiến hắn hít ngụm hơi lạnh.
" Hôm nay đến ngày thị tẩm rồi, anh không được phép đi đâu cả, chưa làm hài lòng bổn cung cấm anh đi chỗ khác."
" Giờ còn sớm mà em, với cả có cả đêm, em ngủ trước một giấc lấy tinh thần, nếu không mai đau eo lại giận anh, chút nữa anh sẽ thị tẩm mà." Diêm Mặc Nghiêu vừa nói vừa vuốt ve đùi Phương Lê, âm thanh có chút đè nén.
" Không được. Lúc đó em ngủ rồi anh quẩy cái gì em cũng không nhớ kĩ, khó lắm mới được kì nghỉ, em đã quyết định mỗi ngày phải thị tẩm, anh không được có ý kiến."
Vừa nói Phương Lê vừa lắc hông, khiến Diêm Mặc Nghiêu hít mạnh một cái, hắn thật không biết làm gì, vợ nhà hắn sao thị tẩm lại nhiệt tình như vậy cơ chứ, còn cố tình dùng cách hành hạ ngọt ngào này nữa. Diêm Mặc Nghiêu nhìn vào đôi mắt đang tỉnh táo của Phương Lê liền biết thì ra cậu chưa có buồn ngủ, đây là cố tình gọi hắn về, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười vì vợ nhỏ hắn dễ cưng như vậy, sao hắn có thể từ chối.
Diêm Mặc Nghiêu ngồi dậy sau đó ôm mông Phương Lê nâng lên rồi bồng cậu vào nhà tắm
Cửa phòng tắm bị đóng lại, bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy rồi sau đó là tiếng thở dồn dập, tiếng rên rĩ nấc nghẹn... Âm thanh khiến kẻ khác không bao giờ có thể chong sáng nổi.
Nhóm Lư Đức Đào ngồi đến khi tiệc tàn cũng chưa thấy Diêm Mặc Nghiêu quay lại liền biết là có gì rồi, nên liền cùng nhau mà cười.
" Tớ nói là không cần chờ mà không ai tin, nghĩ sao có cậu vợ vừa đẹp vừa trẻ còn có thời gian trở lại cơ chứ. Các cậu thấy đúng không?" Lư Đức Đào cười hềnh hệch mà nói. Hồng Kiệt ngồi cạnh cũng nhanh chóng đáp lời.
" Người ta đang trong giai đoạn tân hôn ngọt ngào, mùi mẫn mà. Mấy cậu đều độc thân sao mà biết được."
" Vợ của Diêm Mặc Nghiêu còn trẻ nên phải ngủ sớm thôi."
“ đúng vậy ban đêm đi ngủ là hạnh phúc nhất, chúng ta nói chuyện chừng nào mà không được."
Haizz, nghĩ lại tớ thấy thiệt hâm mộ cậu ấy. Tớ cũng muốn tìm một người để cảm thụ chút cảm giác như vậy." Lư Đức Đào thở dài mà cảm thán.
………………
Phương Lê sau khi thị tẩm trong nhà tắm 1 lượt được Diêm Mặc Nghiêu tắm rửa lại sạch sẽ sau đó cuốn trong khăn tắm ôm lên giường, cậu nằm trong ngực Diêm Mặc Nghiêu bàn tay vuốt ve trái cổ của ông chồng già mà nói
" Anh ơi, chừng nào em mới có bầu?"
Diêm Mặc Nghiêu bị vợ hỏi một câu xém chút tắt động mạch chủ, không nhịn được nhìn xuống vợ nhỏ đang nằm trong ngực mà thở dài một hơi. Bàn tay cũng vươn xuống xoa nhẹ lên cái bụng trắng mềm của Phương Lê.
" Chắc không phải hôm nay đâu, mà em đừng gấp mấy chuyện này, con muốn bất ngờ mà đến, em đừng hối, cứ kiên nhẫn chờ là được."
" Vậy em nghe anh." Phương Lê nói xong liền ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, được hắn vuốt ve trấn an thì cả người đều thoải mái mà thả lỏng. Cậu cảm thấy Diêm Mặc Nghiêu sau này sẽ là một người cha tốt còn đặc biệt ôn nhu, cậu cũng nghĩ đến cảnh tượng sau này cả hai cùng nhau nuôi nâng dạy dỗ con thế nào luôn rồi.
Nhưng thật ra là Diêm Mặc Nghiêu cố trấn an Phương Lê, để cậu đừng quá áp lực với việc có con, chỉ cần thoải mái thuận theo tự nhiên là được.
" Mà nè, sao người anh cơ bắp càng ngày càng to càng cứng là thế nào?" Phương Lê giơ tay ôm cổ Diêm Mặc Nghiêu, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “ đụng vào chỗ nào cũng cứng ngắt đau cả người."
" Vậy em muốn anh cả người béo núc bụng bia sao?"
" Cái đó thì thôi, béo quá cũng không tốt cho sức khoẻ, nhưng cơ bắp anh không được show cho người khác thấy, cái đám cơ bắp này của anh chỉ có em mới được thấy thui, biết hông~~?"
" Của em hết." Diêm Mặc Nghiêu cưng chiều mà thuận theo lời nói của Phương Lê, cúi đầu hôn môi của vợ nhỏ.
……………………
“Còn muốn sao?" Diêm Mặc Nghiêu ở Phương Lê bên tai hỏi.
“Từ bỏ." Phương Lê hữu khí vô lực nói: “Hôm nay đủ rồi, em mệt, em muốn ngủ."
“ làm thêm lần nữa rồi ngủ, không phải em muốn thị tẩm sao?" Diêm Mặc Nghiêu nói, lại bắt đầu hôn môi Phương Lê.
“ ngày nào cũng thị tẩm nhưng không phải một ngày năm lần, hôm nay đủ rồi, ngày... Ngày mai... Ưm..." Phương Lê chỉ có thể dùng âm thanh nấc nghẹn mà xin: " em không được nữa, ưm..... được rồi... Ưm mà~~"
" Lần cuối, lần cuối thôi." Diêm Mặc Nghiêu tuy miệng nói lần cuối nhưng phía dưới lại đưa đẩy liên tục khiến Phưong Lê chỉ biết vừa khóc vừa chửi.
" Oa... Oa...lừa gạt... Anh ưm...lần cuối... Mấy lần rồi... Ưm... Nhẹ thôi.." Phương Lê chỉ biết ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, bị hắn đẩy tới choáng váng đầu hoa mắt mờ xém chút rối loạn tiền đình. Tức giận chỉ có thể dùng răng mà cạp lên bả vai ông chồng già.
………………
Buổi sáng hôm sau, Phương Lê chả còn chút sức lực gì, nằm bẹp trên giường không muốn thức dậy.
Khiến Diêm Mặc Nghiêu phải dùng 12 thành công lực mới ôm được vợ nhỏ giờ nhũn ra như cọng miến vào trong ngực. Khẽ xoa vuốt má của Phưong Lê rồi nhẹ hôn hôn đôi môi hơi sưng lên của vợ nhỏ, cực kì ôn nhu mà nói.
" Ngoan, dậy thôi, ăn bữa sáng xong chúng ta còn về nhà nữa."
" Ưm~~~ưm~~~ em muốn ngủ~~~" Giọng Phương Lê hơi khàn còn phải chút ngái ngủ, khiến Diêm Mặc Nghiêu nghe mà xém chút cứng ngắt, khó khăn dằn lại tâm ma trong bản thân, hắn hôn lên trán của Phương Lê rồi nhẹ nhàng bóp hai cánh mông tròn của cậu.
" Ngoan, tỉnh ngủ, về nhà rồi lại ngủ tiếp nhà bảo bối."
" Anh phiền quá à... Anh ăn sáng đi, anh ăn xong em cũng dậy rồi về..."
" Không được, ngoan ngồi dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng cùng anh, không được bỏ bữa."
Diêm Mặc Nghiêu thiệt chả biết phải làm gì, nhìn bộ dạng mở mắt không nổi của cậu hắn cũng muốn cho ngủ tiếp, nhưng nếu ngủ nữa sẽ bỏ bữa sáng, mà một ngày Phương Lê lại ăn có 2 cử sáng chiều mới khổ.
Hắn chỉ còn cách hôn đến khi Phương Lê thở không nổi mà tỉnh thôi. Quả thật không lâu, vợ nhỏ của hắn đã mở trừng mắt vung tay vỗ cái bốp lên vai Diêm Mặc Nghiêu, nhưng hắn chưa thấy gì thì Phương Lê đã hít mợt hơi mà tự ôm bàn tay vừa đánh hắn.
" Đâu đưa tay anh coi đỏ hết rồi."
Vừa nói hăn vừa xoa xoa hôn hôn lòng bàn tay cho Phương Lê, còn cậu muốn khóc cũng không xong, có ai như cậu không đánh người khác mà người ta chưa đau mình đã đâu rồi. Gả cho ông chồng đầy cơ bắp, cả người cứng như đá chi không biết. TT ° TT
" Ngoan dậy nào, bỏ bữa lại đau bao tử, về nhà anh ngủ với em chịu không?" Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê mà dỗ, chỉ có Phương Lê còn vùng vằng há miệng cạp lấy vai ông chồng già để trả thù, nhưng vừa cạp một cái liền buông ra sau đó lại hôn lên nơi vừa cắn, giọng vẫn chanh chua.
" Tại anh mà em không ngủ sớm được, tại anh mà cả người em đau, giờ còn bắt dậy sớm..."
Phương Lê trước giờ luôn biết tiết chế cảm xúc, nhưng từ khi quen biết Diêm Mặc Nghiêu cậu lại có thể phát giận bất cứ khi nào, không những thế còn làm mình làm mẩy. Quả thật cậu được Diêm Mặc Nghiêu cưng mà sa đoạ quá rồi.
Nhưng mấy chuyện đó đối với Diêm Mặc Nghiêu mà nói chả có gì lớn cả, bảo bối của hắn làm mình làm mẩy với hắn chỉ là tình thú, có đánh hay cắn thì với Diêm Mặc Nghiêu cũng như matxa, gãi ngứa mà thôi. Với hắn cũng hi vọng Phương Lê khi ở bên cạnh hắn cứ thoải mái không càn bận tâm, tức giận hay phẫn nộ đều phát tiết ra, vui buồn cũng vậy, nếu hắn làm sai hắn còn biết đường mà sửa.
Mà hơn tất cả, chính là Diêm Mặc Nghiêu lại thích nhìn cái bộ dạng nổi điên của Phương Lê, hắn cảm thấy vợ nhỏ lúc đó cưng vô cùng, nên nhiều lúc hắn chính là cố tình chọc để Phương Lê nổi điên.
Phương Lê rửa mặt xong thì cùng Diêm Mặc Nghiêu đi ăn bữa sáng, nhưng trong lòng cậu chỉ nhớ đến mấy con chim, nên trên đường thì cậu liền kêu Diêm Mặc Nghiêu đến nhà hàng gọi món trước, cạu coi mấy con chim cái rồi tới liền.
Khi Diêm Mặc Nghiêu vào thì nhóm Lư Đức Đào cũng ở đó. Nên hắn cũng bước đến bàn mà ngồi xuống. Lư Đức y nhìn Diêm Mặc Nghiêu sau đó liền cười mà chọc.
" Cưới xong rồi sống cũng nề nếp nhỉ, ngủ sớm thì tớ có thể hiểu, nhưng sao lại dậy sớm thế này?"
" Em ấy còn nhỏ, một ngày lại ăn có 2 cử, bỏ bữa thì không được nên đành phải dậy sớm."
Diêm Mặc Nghiêu biết Lư Đức Đào trêu ghẹo hắn, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời. Câu trả lời vô cùng nghiêm trang kèm theo vẻ mặt đứng đắn khiến Lư Đức Đào ứ nghẹn cười không nổi nữa.
" Cậu đúng là cha... Ừ người chồng tốt mà, đúng chuẩn chồng nhà người ta."
Phương Lê bón đồ ăn cho chim xong thì nhàn nhã đến nhà hàng, tìm được bàn của ông chồng già, ăn xong bữa sáng. Phương Lê được Diêm Mặc Nghiêu nắm tay đưa về, còn đưa luôn con rùa đen lớn và mấy con chim nữa.
Vưu Nhiên trang điểm rồi thay y phục nữ vào sau đó lên sân khấu biểu diễn, quả thật không ít người bị y hấp dẫn đến nhìn không rời mắt.
Chỉ có Vưu Nhiên không nhịn được, ba lần bốn lượt nhìn về phía Phương Lê, tuy là thân thể đang múa nhưng tinh thần đã không còn ở đây nữa. Vưu Nhiên thầm nghĩ, quả thật đây là chênh lệch giữa họ, khi y ở đây giả nữ mà múa thì lại có người được ông chồng giàu có địa vị lại cao ôm ấp trong ngực, hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng, quả thật họ như hai người ở hai thế giới khác nhau vậy.
Vưu Nhiên trước nay đều phi thường nỗ lực chính mình, không vì hoàn cảnh gia đình mà sa đoạ, dù bản thân có ăn bao nhiêu khổ và bảo nhiêu ủy khuất, y vẫn luôn tự nỗ lực để có thể hoàn thành giấc mộng là kiếm thật nhiều tiền, có một cuộc sống khá khẩm thoải mái hơn. Nhưng hiện giờ lòng y lại có chút dao động.
Từ nhỏ đã không có cha mẹ thương yêu, chưa bao giờ cảm nhận được người khác thương yêu trân trọng, nên y luôn hi vọng một lần được người khác thương yêu mà bảo vệ. Nhìn Phương Lê y lại rất hâm mộ, chính là dù đã cố khống chế không nên nghĩ đến nhưng lại không được, đầu óc cứ vẩn vơ mà nghĩ đến bản thân vất vả nỗ lực như vậy mà còn không được gì, vậy sao không tìm một người giàu có địa vị cao mà dựa vào như thế cuộc sống sau này sẽ tốt hơn.
Phương Lê đang lướt điện thoại thì nhận ra có tầm mắt đang nhìn nên cũng ngước lên, sau đó dẹp điện thoại vào túi mà nhìn người đang múa ở trên sân khấu. Cậu thấy Vưu Nhiên tuy đang múa nhưng tâm trạng lại không đặt vào tiết mục mà cứ thường nhìn về phía này, nên cũng nhanh chóng mà hiểu ra sự tình, có lẽ có liên quan đến cậu.
Cậu thật điên không hiểu, tại sao từ lúc nói chuyện cùng nhau đến giờ Vưu Nhiên lại lén nhìn cậu như thế, nếu y nhìn Diêm Mặc Nghiêu cậu còn có thể lí giải được, nhưng Vưu Nhiên lại nhìn cậu nên cậu thật không hiểu nổi.
Trời cũng sụp tối, Phương Lê cũng nhanh chóng tụt sức theo sắc trời, cậu lại không muốn trở về phòng ngủ trước, vì cậu biết cậu về phòng thì ông chồng già của cậu sẽ tám xuyên không gian với nhóm bạn của hắn. Lúc đó cậu muốn quẩy đêm với chồng cũng không được thì lấy đâu ra đứa con.
Nghĩ như vậy nên Phương Lê khẽ lay cánh tay Diêm Mặc Nghiêu, sau đó dán tay vào tay hắn mười ngón khéo chặt mới nhỏ giọng nói.
" Em buồn ngủ quá à."
" Anh đưa em về phòng ngủ."
Phương Lê liền gật gật đầu, Diêm Mặc Nghiêu liền xoay sang nói với bạn hắn vài câu, rồi mới nắm tay đưa Phương Lê về phòng. Chính là vừa vào cửa Diêm Mặc Nghiêu đã ôm Phương Lê nhẹ hôn hôn đôi môi của vợ nhỏ mà nói.
" Em ngủ trước đi, anh nói chuyện với bọn họ một chút sẽ quay lại ngay.,"
" Không muốn, không muốn,em muốn ngủ với anh." Phương Lê ôm dính Diêm Mặc Nghiêu như ốc sên dính tường mà kéo hắn đến giường.
Chính là đụng đến mép giường Phương Lê dùng hết sức tung ra một cái Như lai thập bát chưởng, đẩy Diêm Mặc Nghiêu ngã xuống giường, sau đó cậu nhanh chóng bò lên vừa nói vừa dùng mông ngồi lên thân dưới của Diêm Mặc Nghiêu còn cố tình cọ cọ, khiến hắn hít ngụm hơi lạnh.
" Hôm nay đến ngày thị tẩm rồi, anh không được phép đi đâu cả, chưa làm hài lòng bổn cung cấm anh đi chỗ khác."
" Giờ còn sớm mà em, với cả có cả đêm, em ngủ trước một giấc lấy tinh thần, nếu không mai đau eo lại giận anh, chút nữa anh sẽ thị tẩm mà." Diêm Mặc Nghiêu vừa nói vừa vuốt ve đùi Phương Lê, âm thanh có chút đè nén.
" Không được. Lúc đó em ngủ rồi anh quẩy cái gì em cũng không nhớ kĩ, khó lắm mới được kì nghỉ, em đã quyết định mỗi ngày phải thị tẩm, anh không được có ý kiến."
Vừa nói Phương Lê vừa lắc hông, khiến Diêm Mặc Nghiêu hít mạnh một cái, hắn thật không biết làm gì, vợ nhà hắn sao thị tẩm lại nhiệt tình như vậy cơ chứ, còn cố tình dùng cách hành hạ ngọt ngào này nữa. Diêm Mặc Nghiêu nhìn vào đôi mắt đang tỉnh táo của Phương Lê liền biết thì ra cậu chưa có buồn ngủ, đây là cố tình gọi hắn về, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười vì vợ nhỏ hắn dễ cưng như vậy, sao hắn có thể từ chối.
Diêm Mặc Nghiêu ngồi dậy sau đó ôm mông Phương Lê nâng lên rồi bồng cậu vào nhà tắm
Cửa phòng tắm bị đóng lại, bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy rồi sau đó là tiếng thở dồn dập, tiếng rên rĩ nấc nghẹn... Âm thanh khiến kẻ khác không bao giờ có thể chong sáng nổi.
Nhóm Lư Đức Đào ngồi đến khi tiệc tàn cũng chưa thấy Diêm Mặc Nghiêu quay lại liền biết là có gì rồi, nên liền cùng nhau mà cười.
" Tớ nói là không cần chờ mà không ai tin, nghĩ sao có cậu vợ vừa đẹp vừa trẻ còn có thời gian trở lại cơ chứ. Các cậu thấy đúng không?" Lư Đức Đào cười hềnh hệch mà nói. Hồng Kiệt ngồi cạnh cũng nhanh chóng đáp lời.
" Người ta đang trong giai đoạn tân hôn ngọt ngào, mùi mẫn mà. Mấy cậu đều độc thân sao mà biết được."
" Vợ của Diêm Mặc Nghiêu còn trẻ nên phải ngủ sớm thôi."
“ đúng vậy ban đêm đi ngủ là hạnh phúc nhất, chúng ta nói chuyện chừng nào mà không được."
Haizz, nghĩ lại tớ thấy thiệt hâm mộ cậu ấy. Tớ cũng muốn tìm một người để cảm thụ chút cảm giác như vậy." Lư Đức Đào thở dài mà cảm thán.
………………
Phương Lê sau khi thị tẩm trong nhà tắm 1 lượt được Diêm Mặc Nghiêu tắm rửa lại sạch sẽ sau đó cuốn trong khăn tắm ôm lên giường, cậu nằm trong ngực Diêm Mặc Nghiêu bàn tay vuốt ve trái cổ của ông chồng già mà nói
" Anh ơi, chừng nào em mới có bầu?"
Diêm Mặc Nghiêu bị vợ hỏi một câu xém chút tắt động mạch chủ, không nhịn được nhìn xuống vợ nhỏ đang nằm trong ngực mà thở dài một hơi. Bàn tay cũng vươn xuống xoa nhẹ lên cái bụng trắng mềm của Phương Lê.
" Chắc không phải hôm nay đâu, mà em đừng gấp mấy chuyện này, con muốn bất ngờ mà đến, em đừng hối, cứ kiên nhẫn chờ là được."
" Vậy em nghe anh." Phương Lê nói xong liền ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, được hắn vuốt ve trấn an thì cả người đều thoải mái mà thả lỏng. Cậu cảm thấy Diêm Mặc Nghiêu sau này sẽ là một người cha tốt còn đặc biệt ôn nhu, cậu cũng nghĩ đến cảnh tượng sau này cả hai cùng nhau nuôi nâng dạy dỗ con thế nào luôn rồi.
Nhưng thật ra là Diêm Mặc Nghiêu cố trấn an Phương Lê, để cậu đừng quá áp lực với việc có con, chỉ cần thoải mái thuận theo tự nhiên là được.
" Mà nè, sao người anh cơ bắp càng ngày càng to càng cứng là thế nào?" Phương Lê giơ tay ôm cổ Diêm Mặc Nghiêu, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “ đụng vào chỗ nào cũng cứng ngắt đau cả người."
" Vậy em muốn anh cả người béo núc bụng bia sao?"
" Cái đó thì thôi, béo quá cũng không tốt cho sức khoẻ, nhưng cơ bắp anh không được show cho người khác thấy, cái đám cơ bắp này của anh chỉ có em mới được thấy thui, biết hông~~?"
" Của em hết." Diêm Mặc Nghiêu cưng chiều mà thuận theo lời nói của Phương Lê, cúi đầu hôn môi của vợ nhỏ.
……………………
“Còn muốn sao?" Diêm Mặc Nghiêu ở Phương Lê bên tai hỏi.
“Từ bỏ." Phương Lê hữu khí vô lực nói: “Hôm nay đủ rồi, em mệt, em muốn ngủ."
“ làm thêm lần nữa rồi ngủ, không phải em muốn thị tẩm sao?" Diêm Mặc Nghiêu nói, lại bắt đầu hôn môi Phương Lê.
“ ngày nào cũng thị tẩm nhưng không phải một ngày năm lần, hôm nay đủ rồi, ngày... Ngày mai... Ưm..." Phương Lê chỉ có thể dùng âm thanh nấc nghẹn mà xin: " em không được nữa, ưm..... được rồi... Ưm mà~~"
" Lần cuối, lần cuối thôi." Diêm Mặc Nghiêu tuy miệng nói lần cuối nhưng phía dưới lại đưa đẩy liên tục khiến Phưong Lê chỉ biết vừa khóc vừa chửi.
" Oa... Oa...lừa gạt... Anh ưm...lần cuối... Mấy lần rồi... Ưm... Nhẹ thôi.." Phương Lê chỉ biết ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, bị hắn đẩy tới choáng váng đầu hoa mắt mờ xém chút rối loạn tiền đình. Tức giận chỉ có thể dùng răng mà cạp lên bả vai ông chồng già.
………………
Buổi sáng hôm sau, Phương Lê chả còn chút sức lực gì, nằm bẹp trên giường không muốn thức dậy.
Khiến Diêm Mặc Nghiêu phải dùng 12 thành công lực mới ôm được vợ nhỏ giờ nhũn ra như cọng miến vào trong ngực. Khẽ xoa vuốt má của Phưong Lê rồi nhẹ hôn hôn đôi môi hơi sưng lên của vợ nhỏ, cực kì ôn nhu mà nói.
" Ngoan, dậy thôi, ăn bữa sáng xong chúng ta còn về nhà nữa."
" Ưm~~~ưm~~~ em muốn ngủ~~~" Giọng Phương Lê hơi khàn còn phải chút ngái ngủ, khiến Diêm Mặc Nghiêu nghe mà xém chút cứng ngắt, khó khăn dằn lại tâm ma trong bản thân, hắn hôn lên trán của Phương Lê rồi nhẹ nhàng bóp hai cánh mông tròn của cậu.
" Ngoan, tỉnh ngủ, về nhà rồi lại ngủ tiếp nhà bảo bối."
" Anh phiền quá à... Anh ăn sáng đi, anh ăn xong em cũng dậy rồi về..."
" Không được, ngoan ngồi dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng cùng anh, không được bỏ bữa."
Diêm Mặc Nghiêu thiệt chả biết phải làm gì, nhìn bộ dạng mở mắt không nổi của cậu hắn cũng muốn cho ngủ tiếp, nhưng nếu ngủ nữa sẽ bỏ bữa sáng, mà một ngày Phương Lê lại ăn có 2 cử sáng chiều mới khổ.
Hắn chỉ còn cách hôn đến khi Phương Lê thở không nổi mà tỉnh thôi. Quả thật không lâu, vợ nhỏ của hắn đã mở trừng mắt vung tay vỗ cái bốp lên vai Diêm Mặc Nghiêu, nhưng hắn chưa thấy gì thì Phương Lê đã hít mợt hơi mà tự ôm bàn tay vừa đánh hắn.
" Đâu đưa tay anh coi đỏ hết rồi."
Vừa nói hăn vừa xoa xoa hôn hôn lòng bàn tay cho Phương Lê, còn cậu muốn khóc cũng không xong, có ai như cậu không đánh người khác mà người ta chưa đau mình đã đâu rồi. Gả cho ông chồng đầy cơ bắp, cả người cứng như đá chi không biết. TT ° TT
" Ngoan dậy nào, bỏ bữa lại đau bao tử, về nhà anh ngủ với em chịu không?" Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê mà dỗ, chỉ có Phương Lê còn vùng vằng há miệng cạp lấy vai ông chồng già để trả thù, nhưng vừa cạp một cái liền buông ra sau đó lại hôn lên nơi vừa cắn, giọng vẫn chanh chua.
" Tại anh mà em không ngủ sớm được, tại anh mà cả người em đau, giờ còn bắt dậy sớm..."
Phương Lê trước giờ luôn biết tiết chế cảm xúc, nhưng từ khi quen biết Diêm Mặc Nghiêu cậu lại có thể phát giận bất cứ khi nào, không những thế còn làm mình làm mẩy. Quả thật cậu được Diêm Mặc Nghiêu cưng mà sa đoạ quá rồi.
Nhưng mấy chuyện đó đối với Diêm Mặc Nghiêu mà nói chả có gì lớn cả, bảo bối của hắn làm mình làm mẩy với hắn chỉ là tình thú, có đánh hay cắn thì với Diêm Mặc Nghiêu cũng như matxa, gãi ngứa mà thôi. Với hắn cũng hi vọng Phương Lê khi ở bên cạnh hắn cứ thoải mái không càn bận tâm, tức giận hay phẫn nộ đều phát tiết ra, vui buồn cũng vậy, nếu hắn làm sai hắn còn biết đường mà sửa.
Mà hơn tất cả, chính là Diêm Mặc Nghiêu lại thích nhìn cái bộ dạng nổi điên của Phương Lê, hắn cảm thấy vợ nhỏ lúc đó cưng vô cùng, nên nhiều lúc hắn chính là cố tình chọc để Phương Lê nổi điên.
Phương Lê rửa mặt xong thì cùng Diêm Mặc Nghiêu đi ăn bữa sáng, nhưng trong lòng cậu chỉ nhớ đến mấy con chim, nên trên đường thì cậu liền kêu Diêm Mặc Nghiêu đến nhà hàng gọi món trước, cạu coi mấy con chim cái rồi tới liền.
Khi Diêm Mặc Nghiêu vào thì nhóm Lư Đức Đào cũng ở đó. Nên hắn cũng bước đến bàn mà ngồi xuống. Lư Đức y nhìn Diêm Mặc Nghiêu sau đó liền cười mà chọc.
" Cưới xong rồi sống cũng nề nếp nhỉ, ngủ sớm thì tớ có thể hiểu, nhưng sao lại dậy sớm thế này?"
" Em ấy còn nhỏ, một ngày lại ăn có 2 cử, bỏ bữa thì không được nên đành phải dậy sớm."
Diêm Mặc Nghiêu biết Lư Đức Đào trêu ghẹo hắn, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời. Câu trả lời vô cùng nghiêm trang kèm theo vẻ mặt đứng đắn khiến Lư Đức Đào ứ nghẹn cười không nổi nữa.
" Cậu đúng là cha... Ừ người chồng tốt mà, đúng chuẩn chồng nhà người ta."
Phương Lê bón đồ ăn cho chim xong thì nhàn nhã đến nhà hàng, tìm được bàn của ông chồng già, ăn xong bữa sáng. Phương Lê được Diêm Mặc Nghiêu nắm tay đưa về, còn đưa luôn con rùa đen lớn và mấy con chim nữa.
Tác giả :
Tiểu Quất Tử