Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất
Chương 31: Gặp cô thật xui xẻo (phần năm)
Bảng số xe này có mã số rất đặc biệt, nhất định là anh ta dùng tiền mua nó rồi. Nhưng nếu anh ta là lãnh đạo cao cấp, có rất nhiều tiền thì tại sao không chọn những con số mang lại chút may mắn cũng như tượng trưng cho quyền lực của mình, ví dụ như là số 0 với số 8. Còn số 4 chỉ là con số được người bình thường dùng thôi. Hay là anh ta chỉ là một lãnh đạo bậc thấp?
Quý Tiểu Đông cảm thấy mình cũng lo lắng quá nhiều rồi. Người xưa có câu “là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi". Nếu như cô thật sự đắc tội với người không nên đắc tội, thì đó cũng xem như một bài học để cô nhớ đời mà thôi.
Sáng thứ hai, tâm trạng của Quý Tiểu Đông thật tốt, dường như cô cố gắng bỏ qua chuyện này rồi. Cô đến công ty trước mười lăm phút, vừa mở cửa phòng làm việc, cô thấy hầu hết mọi người đều có mặt đầy đủ. Đột nhiên Quý Tiểu Đông cảm thấy muốn đi toilet, cũng may vẫn còn mười phút nên cô vội chạy đến phòng vệ sinh để giải quyết.
Lúc trở về phòng làm việc, cô nhìn thấy cũng có khoảng mười cô gái đang đứng tựa vào lan can, bàn luận xôn xao trong đó cũng có mặt hai đồng nghiệp của cô – Tiểu Nguyễn và Tiểu Trần. Quý Tiểu Đông đi lại, vỗ vai đồng nghiệp của mình chào hỏi: "Này, các cậu làm gì ở đây?"
"Bọn tớ đang đợi Tổng giám Đốc."
"Chờ Tổng giám Đốc làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn nhìn Tổng giám Đốc một lần."
Làm việc cùng nhau, Tiểu Trần cũng quen với bộ dạng thẳng thắn của Tiểu Nguyễn rồi, nên cô hỏi lại: "À, Tiểu Quý, cậu có từng gặp qua Tổng giám Đốc của chúng ta chưa?"
"Chưa. Các cậu có từng kể qua là Tổng giám Đốc rất tuấn tú, nhưng cũng rất lạnh lùng, nhưng cho đến bây giờ tớ vẫn chưa từng gặp qua. Không biết trông Tổng giám Đốc như thế nào?"
"Anh ấy…."
Đột nhiên Tiểu Nguyễn đứng lên, vui mừng khẽ kêu lên một tiếng, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người: "Anh ấy đến rồi. Anh ấy đến rồi."
Trên hành lang đột nhiên xuất hiện nhiều cái đầu của các cô gái nhô ra. Họ đang nhìn xuống dưới lầu, Quý Tiểu Đông cũng tò mò nhìn xuống. Quả thực, dưới sân có người đi vào, cũng có người đứng lại nên cô không biết chính xác ai mới là Tổng Giám Đốc. Vì vậy cô quay sang hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Người nào mới là Tổng Giám Đốc vậy?"
"Chính là người đang bước ra từ chiếc xe Mercedes màu đen đó. Cậu nhìn thấy không?"
Mắt của Quý Tiểu Đông bị cận thị, hơn nữa còn cận nặng. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô không muốn đeo kính vì sợ mình sẽ quá lệ thuộc vào nó. May thay, công việc ở công ty cũ cũng như công việc ở tập đoàn Thái Tử này không đòi hỏi thị lực tốt nên cô vẫn không đeo kính. Vì vậy, lần trước cô còn nhìn tên cướp tóc dài thành một cô gái, còn lần này cô chỉ có thể mô phỏng hình dáng trước mặt mình mà đoán thôi.
Tựa như người mù chỉ thấy một nửa, cô chỉ biết có hai người đàn ông xuống xe. Còn hình dáng thế nào, cao lớn ra sao, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú thế nào, cô hoàn toàn không thấy rõ. Cô lại hỏi người kia lần nữa: "Tớ thấy có hai người xuống xe, vậy Tổng Giám Đốc là người bên trái hay bên phải?"
"Bên trái hay bên phải cái gì? Tớ mới vừa nói tài xế chính là Tổng Giám Đốc, còn người còn lại chính là chủ tịch tập đoàn Thái Tử. Hai người đó chính là hai cha con. Họ thường cùng nhau về nhà ."
Quý Tiểu Đông tự trách thị lực mình không tốt mà đầu óc lại không linh hoạt, không có năng lực phân tích tình huống cơ bản này. Tiểu Trần nhìn cô nhíu mắt để cố gắng nhìn cho rõ nên lấy mắt kính thân yêu của mình, đeo vào sống mũi Quý Tiểu Đông. Quý Tiểu Đông vui vẻ cười nói: "Cám ơn nha."
Quý Tiểu Đông cảm thấy mình cũng lo lắng quá nhiều rồi. Người xưa có câu “là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi". Nếu như cô thật sự đắc tội với người không nên đắc tội, thì đó cũng xem như một bài học để cô nhớ đời mà thôi.
Sáng thứ hai, tâm trạng của Quý Tiểu Đông thật tốt, dường như cô cố gắng bỏ qua chuyện này rồi. Cô đến công ty trước mười lăm phút, vừa mở cửa phòng làm việc, cô thấy hầu hết mọi người đều có mặt đầy đủ. Đột nhiên Quý Tiểu Đông cảm thấy muốn đi toilet, cũng may vẫn còn mười phút nên cô vội chạy đến phòng vệ sinh để giải quyết.
Lúc trở về phòng làm việc, cô nhìn thấy cũng có khoảng mười cô gái đang đứng tựa vào lan can, bàn luận xôn xao trong đó cũng có mặt hai đồng nghiệp của cô – Tiểu Nguyễn và Tiểu Trần. Quý Tiểu Đông đi lại, vỗ vai đồng nghiệp của mình chào hỏi: "Này, các cậu làm gì ở đây?"
"Bọn tớ đang đợi Tổng giám Đốc."
"Chờ Tổng giám Đốc làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn nhìn Tổng giám Đốc một lần."
Làm việc cùng nhau, Tiểu Trần cũng quen với bộ dạng thẳng thắn của Tiểu Nguyễn rồi, nên cô hỏi lại: "À, Tiểu Quý, cậu có từng gặp qua Tổng giám Đốc của chúng ta chưa?"
"Chưa. Các cậu có từng kể qua là Tổng giám Đốc rất tuấn tú, nhưng cũng rất lạnh lùng, nhưng cho đến bây giờ tớ vẫn chưa từng gặp qua. Không biết trông Tổng giám Đốc như thế nào?"
"Anh ấy…."
Đột nhiên Tiểu Nguyễn đứng lên, vui mừng khẽ kêu lên một tiếng, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người: "Anh ấy đến rồi. Anh ấy đến rồi."
Trên hành lang đột nhiên xuất hiện nhiều cái đầu của các cô gái nhô ra. Họ đang nhìn xuống dưới lầu, Quý Tiểu Đông cũng tò mò nhìn xuống. Quả thực, dưới sân có người đi vào, cũng có người đứng lại nên cô không biết chính xác ai mới là Tổng Giám Đốc. Vì vậy cô quay sang hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Người nào mới là Tổng Giám Đốc vậy?"
"Chính là người đang bước ra từ chiếc xe Mercedes màu đen đó. Cậu nhìn thấy không?"
Mắt của Quý Tiểu Đông bị cận thị, hơn nữa còn cận nặng. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô không muốn đeo kính vì sợ mình sẽ quá lệ thuộc vào nó. May thay, công việc ở công ty cũ cũng như công việc ở tập đoàn Thái Tử này không đòi hỏi thị lực tốt nên cô vẫn không đeo kính. Vì vậy, lần trước cô còn nhìn tên cướp tóc dài thành một cô gái, còn lần này cô chỉ có thể mô phỏng hình dáng trước mặt mình mà đoán thôi.
Tựa như người mù chỉ thấy một nửa, cô chỉ biết có hai người đàn ông xuống xe. Còn hình dáng thế nào, cao lớn ra sao, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú thế nào, cô hoàn toàn không thấy rõ. Cô lại hỏi người kia lần nữa: "Tớ thấy có hai người xuống xe, vậy Tổng Giám Đốc là người bên trái hay bên phải?"
"Bên trái hay bên phải cái gì? Tớ mới vừa nói tài xế chính là Tổng Giám Đốc, còn người còn lại chính là chủ tịch tập đoàn Thái Tử. Hai người đó chính là hai cha con. Họ thường cùng nhau về nhà ."
Quý Tiểu Đông tự trách thị lực mình không tốt mà đầu óc lại không linh hoạt, không có năng lực phân tích tình huống cơ bản này. Tiểu Trần nhìn cô nhíu mắt để cố gắng nhìn cho rõ nên lấy mắt kính thân yêu của mình, đeo vào sống mũi Quý Tiểu Đông. Quý Tiểu Đông vui vẻ cười nói: "Cám ơn nha."
Tác giả :
Ưu Nha