Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!
Chương 85: Tiêu chuẩn không cùng huyết thống
Đêm khuya ở nhà họ Mộ vô cùng an tĩnh.
Yêu cầu người giúp việc cuối cùng đi nghỉ ngơi, Mạc NHư Khanh ngồi trên ghế vừa thổi tách trà vừa lấy tay xoa huyệt thái dương, lẳng lặng chờ con trai đến. Một phút sau, thân hình tuấn dật đã xuất hiện trong tầm mắt bà. Mộ Yến Thần vừa mới tắm xong, đứng đối diện với Mạc Như Khanh, một vài giọt nước nhiễu từ mái tóc anh xuống nền nhà.
"Giờ này mẹ còn muốn nói chuyện gì? Trễ quá rồi" Mộ Yến Thần vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế đối diện.
Cho dù không mặc tây trang, nhưng phong thái nghiêm nghị vẫn toát ra từ người anh, gây nên một áp lực vô hình.
Mạc Như Khanh quan sát con trai, thật sự cảm thấy con trai đã trưởng thành. Con người khi trưởng thành đều cất giấu trong lòng vài điều bí mật. Mạc Như Khanh thở dài, bà biết con trai là người có chủ kiến, có một số việc bà không thể nhúng tay vào, vô phương thay đổi.
Mạc Như Khanh cố ra vẻ thoải mái, ngước lên nhìn con trai, cười dịu dàng: "Vẫn là chuyện lúc nãy, Yến Thần, mẹ rất nôn nóng được gặp mặt bạn gái con, có thể nói chính xác khi nào con dẫn con bé về nhà không? Mẹ muốn tận mắt chứng kiến mối quan hệ của hai đứa, xem có đủ sâu, đủ chân thành hay chưa? Nếu như lần này con nghiêm túc thì tiến tới luôn. Người ta là con gái, danh tiết là điều rất quan trọng, không thể cứ ở bên con mà không có danh có phận được, mẹ nói con hiểu không?"
"Mẹ hi vọng con nhanh chóng lập gia đình?"
"Không cần gấp gáp quá, chỉ là xác định đối tượng kết hôn, " Mạc Như Khanh từ từ giảng giải, "Thời buổi này, không đứa con gái nào tự nguyện sống không danh phận cùng con lâu được. Lập gia đình là một trong những mục đích quan trọng nhất của đời người, với lại tuổi con cũng không còn nhỏ"
"Ai cũng có thể?"
Mạc Như Khanh khựng lại, cơ mặt cứng đi, cười yếu ớt: "Tất nhiên, mẹ cũng không yêu cầu gì nhiều, miễn đừng mắc bệnh nan y hoặc đầu óc có thiếu sót lớn là được. Ngoài kia có rất nhiều cô gái không cùng huyết thống với chúng ta đạt được tiêu chuẩn, đúng không ?"
Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn mẹ mình, đáy mắt dần tối lại, dĩ nhiên đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói cuối cùng.
Vậy ra cảm giác lúc tối của anh là hoàn toàn đúng.
Lúc ấy ở trong phòng Lan Khê, anh ôm cô trong ngực, đã nghe được những tiếng động rất nhỏ. Lan Khê nghe không rõ, nhưng khi nghe tiếng người giúp việc thì theo bản năng tránh ra, anh kịp thời trấn an cô, để cô đi xuống dưới rót ly nước nóng.
Không ngờ tiếng động ấy là từ Mạc Như Khanh.
Mẹ ruột của anh.
Nghĩ tới đây, bên môi Mộ Yến Thần cong lên thành nụ cười châm chọc, không biết sao dạo này anh vô cùng nhạy cảm với hai chữ “huyết thống". Loại ràng buộc máu mủ ruột thịt này quá mức tàn nhẫn, trừ cấm kỵ cùng ngăn trở, anh chưa nhìn ra được nó còn đại biểu cho thứ gì.
Nhưng tình huống hôm nay đã nhắc nhở anh thêm một “tác dụng" của huyết thống
Là phục tùng.
Người đối diện là mẹ ruột của anh, mặc dù gần hai mươi năm xa cách, nhưng từ trong xương tủy của anh vẫn luôn chảy dòng máu của bà. Bà có công góp phần tạo ra anh trên cõi đời này nên anh phải có trách nhiệm hoàn thành những kì vọng của bà, và phải tìm một người bạn đời theo ý bà.
Anh từ trên ghế đứng lên, khẽ gật đầu với bà: "Đã hiểu."
"Về bạn gái, cuối tuần con sẽ dẫn về ra mắt mẹ " Ánh mắt anh nhìn đăm đăm Mạc Như Khanh, cười như không cười, ưu nhã lạnh nhạt, "Yên tâm, nhất định sẽ hợp tiêu chuẩn của mẹ".
Tiêu chuẩn của bà, điều quan trọng nhất là bọn họ không được chung huyết thống
Cái này là quy tắc trên toàn thế giới, và được sự bảo hộ của pháp luật. Bà cố tình tỉ mỉ dặn dò anh như thế, nói là vô tình thì chỉ có quỷ mới tin. Nghe anh nói xong, lòng Mạc Như Khanh lại không nhẹ đi bao nhiêu, bây giờ chỉ có thể tạm thời giữ im lặng quan sát. Dù sao bà cũng đã cố gắng chọn cách nhẹ nhàng nhất để ngầm cảnh cáo cho anh biết mặt mũi Mộ gia không thể trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mộ Yến Thần theo lệ nói câu: "Mẹ ngủ sớm đi" rồi chậm rãi rời đi
***
Nhiếp Minh Hiên hút một hơi cuối cùng, nhả ra vòng khói trắng. Trong làn khói mờ ảo, anh ta nheo mắt nhìn người đang đi tới.
Vốn định hẹn gặp vào buổi tối, nhưng vì có người bảo bận nên quyết định dời sang buổi chiều. Nãy giờ Nhiếp Minh Hiên còn thắc mắc vì sao Mộ Yến Thần không rãnh nhưng khi chiếc xe hình giọt nước xuất hiện thì anh ta đã hoàn toàn thông suốt.
Từ trên xe có hai người bước xuống.
Lần trước Nhiếp Minh Hiên gặp Lan Khê ở quán KFC gần trường học, lúc ấy cô mặc đồng phục học sinh, ánh mắt trong trẻo nhưng thiếu hồn, lãnh đạm xa cách. Hôm nay lại nhu thuận động lòng người, diện một chiếc quần bò bó sát hai chân chân phối cùng đôi giày màu trắng, phía trên còn mang thêm chiếc áo khóac lông tơ màu cam, mái tóc cắt ngang trán, tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay Mộ Yến Thần.
"Tới trễ không?" Mộ Yến Thần giơ tay xem đồng hồ.
Nhiếp Minh Hiên hồi hồn, cười rộ lên: "Không có, em gái hôm nay không bận đi học sao?"
"Hôm nay là chủ nhật." Cô nhẹ giọng nói.
"Cậu còn chờ ngươi khác?" Mộ Yến Thần ngước mắt hỏi.
"Còn ai ngoài cậu dám để tớ chờ " Nhiếp Minh Hiên dùng chân dập tắt điếu thuốc lá, nghiêng đầu vào trong, "Vào thôi."
Ba người cùng đi vào trong quán, Nhiếp Minh Hiên đi phía sau nhìn tay hai người phía trước vẫn quấn chặt, thỉnh thoảng Lan Khê ngước đầu lên nói chuyện, Mộ Yến Thần liền phối hợp cúi thấp xuống, kiên nhẫn nghe cô nói.
Nhiếp Minh Hiên nheo mắt, trong lòng tràn đầy cảm giác không nói nên lời.
Lần trước không phải cô nhóc này luôn xù lông khi nghe anh ta nhắc tới Mộ yến Thần sao? Hiện tại…..hòa hợp rồi hả ?
Trong ghế lô tập hợp những người bạn cũ lâu năm, không khí hòa đồng sôi nổi. Thấy có vài người mời lan Khê uống rượu đều bị Mộ yến Thần ngăn cản, Nhiếp Minh Hiên nhịn không được, cười hỏi: "Không cho uống rượu cũng chẳng cho ăn, vậy cậu mang con bé đến đây làm gì?"
Mặt Lan Khê đỏ lên, có chút xấu hổ.
Mộ Yến Thần tựa vào ghế sopha, nhàn nhạt trả lời: "Em ấy không thích ở nhà nên tớ dẫn tới đây ngồi một chút, tối quay lại trường."
Thật ra, sáng hôm nay Lan Khê đã bị Mộ Minh Thăng gọi vào thư phòng quở trách một trận.
—— Phiếu điểm giữa học kì trực tiếp gửi về nhà, thành tích tệ hại lúc trước bị Mộ Minh Thăng phát hiện, Lan Khê đứng tới hai chân đều tê cứng mà ông còn giáo huấn chưa xong. Mộ yến Thần chờ trước thư phòng một lát, rồi đẩy cửa đi vào, bình tĩnh hỏi: "Có muốn đi tới thư viện không? Bây giờ anh thuận đường sẽ chở em đi, còn lề mề thì lát nữa tự thuê xe"
Một câu đơn giản giúp Lan Khê thoát được kiếp khổ, cô thở phào nhẹ nhõm, lén xoay người cười khoe má lúm đồng tiền với anh. Nếu không phải có Mộ Minh Thăng làm bóng đèn thì Mộ Yến Thần đã chạy tới hôn lên cái miệng đang cười đó.
Nhiếp Minh Hiên mải mê nhìn cử chỉ của hai anh em, càng nhìn càng thấy không thích hợp.
Anh ta cúi người lấy ly rượu, trùng hợp cánh tay Mộ yến Thần cũng duỗi ra. Khi hai bả vai chạm nhau, trong nháy mắt Nhiếp Minh Hiên nghe câu nói nhỏ của Mộ Yến Thần, trong con ngươi lóe lên tia ngạc nhiên.
Nụ cười trên khóe miệng ngày càng sâu, Nhiếp Minh Hiên hỏi: "Cậu có ý tứ gì đây? Sao tự nhiên muốn tớ tìm một cô gái?"
Ngón tay thon dài cầm ly rượu, con ngươi Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, đạm mạc nói: "Có chuyện cần."
"Là ý tứ của hai người già?" Nhiếp Minh Hiên tiếp tục hỏi.
"Ừ."
Đầu óc Nhiếp Minh Hiên suy nghĩ quạnh quẹo một hồi lâu, thật ra đến tuổi này mà người già không thúc giục chuyện cưới sinh mới là không bình thường. Anh ta đang muốn trêu chọc hai vợ chồng Mộ Minh Thăng có tư tưởng “ hoàng đế không gấp mà thái giàm đã gấp", thuận tiện phụ họa bàn luận về nguyên nhân gần đây Mộ Yến Thần không về nhà họ Mộ, nhưng khi ngoái đầu lại trông thấy được một màn đặc sắc.
Mộ Yến Thần rót đầy ly rượu đang tính nâng lên uống, nhưng giữa không trung lại bị một bàn tay mềm mại cản lại. Lan Khê bắt cổ tay anh, thừa dịp anh đang trố mắt thì rút ly rượu ra, ánh mắt trong trẻo như nước, rngầm cảnh báo anh không được uống.
Khóe miệng Mộ Yến Thần nhịn không được cong lên thành nụ cười khổ.
Bàn tay anh vòng qua hông cô, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy: "Em tự chăm sóc mình là được rồi, anh ngồi đây mà không uống vài ly thì không hợp lẽ."
Lan Khê tiếp tục nâng ly rượu lên ngang vai, cách xa tầm tay của anh.
"Vậy anh uống chút rượu đỏ thôi, em biết có một cách, có thể thêm thứ khác vào ly, mấy người này sẽ không nhìn ra đâu." Cô bình tĩnh cho anh một lựa chọn khác.
Nụ cười bên môi anh càng sáng lóa hơn.
Phương pháp? Cái này anh cũng biết, không phải là trộn cola với Sprite sao, kiểu uống này chỉ dành cho đám nhỏ thôi.
"Lan Khê. . . . . ." Vĩ âm trầm thấp, anh nhấc người tính thuyết phục cô thêm, nhưng bất ngờ có người đi ngang qua đụng trúng vào tay Lan Khê, làm cho rượu từ trong ly văng ra phía sau lưng cô, vải áo sau lưng liền bị nhuộm màu đỏ thẵm của rượu.
Ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên lạnh lẽo, nắm tay cô lôi đến gần mình, nhưng đã muộn, ly rượu kia chả còn giọt nào.
Lan Khê khẽ than lên một tiếng, trên tay dính đầy dịch rượu, sau lưng bị thấm ướt lạnh đến run người.
"Ối ——" Một người đàn ông có vẻ mặt áy náy, đứng trước Lan Khê nói xin lỗi "Em gái à, anh không phải cố ý, không ngờ tay em lại cầm ly rượu! Nhưng sao hai người lại ở đây? Nhiều người tụ tập như vậy mà đánh lẻ là chơi không đẹp đó nha?"
Mộ Yến Thần không thèm để ý đến lời nói của người đàn ông.
"Đứng lên đi em, trên ghế còn dính rượu đó " Anh kéo cổ tay cô, nhỏ giọng nói, "Đi rửa tay đi, tí nữa anh sẽ qua."
Lan Khê nhìn bàn tay dính đầy rượu, nhớp nhúa khó chịu, khóc không ra nước mắt, đúng là rãnh quá đi tìm chuyện khổ cho mình, vội vàng chạy đi rửa tay, vừa chạy vừa sầu não nghĩ áo lông tơ làm cách nào mới hết ướt.
—— Không lẽ cởi ra hong khô luôn?
Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc nhìn một màn này, từ đầu đến cuối không nói gì, lát sau mới lên tiếng: "Lần trước tớ đã nói với cậu về con gái của cục trưởng vệ sinh, còn nhớ không? Cô ta nhìn thấy cậu một lần ở Dạ Vạn Cương, lâu nay vẫn luôn dò hỏi về cậu, nhưng cậu bảo không hứng thú nên tớ trượng nghĩa không tiết lộ chữ nào. Giờ có muốn tớ giới thiệu cho hai người quen không?"
Mộ Yến Thần siết tờ khăn giấy trong tay, mùi rượu nhàn nhạt thúc đẩy ý niệm “dừng cương trước bờ vực", ngước mắt quét tới, nói thật nhỏ: "Cái gì?" ( nghĩa là dừng cương ngựa trước bờ vực thẳm: Khi đến ranh giới của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ).
Nhiếp Minh Hiên cau mày, cố gắng không văng tục: "Cậu vừa mới nói với tớ chuyện gì, chưa già đã lẫn hả?"
Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt.
"Trước tiên phải nói rõ với cô ta, chỉ là giả vờ gặp một lần, sau đó không có bất kì quan hệ nào nữa. Nếu như không chấp nhận thì thôi, tớ không muốn miễn cưỡng ai hết,." Anh giải thích ngắn gọn, đem quan hệ xác định rõ ràng trước, mục đích chỉ để làm dịu nỗi lòng đang nóng như lửa của Mạc Như Khanh.
Yêu cầu người giúp việc cuối cùng đi nghỉ ngơi, Mạc NHư Khanh ngồi trên ghế vừa thổi tách trà vừa lấy tay xoa huyệt thái dương, lẳng lặng chờ con trai đến. Một phút sau, thân hình tuấn dật đã xuất hiện trong tầm mắt bà. Mộ Yến Thần vừa mới tắm xong, đứng đối diện với Mạc Như Khanh, một vài giọt nước nhiễu từ mái tóc anh xuống nền nhà.
"Giờ này mẹ còn muốn nói chuyện gì? Trễ quá rồi" Mộ Yến Thần vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế đối diện.
Cho dù không mặc tây trang, nhưng phong thái nghiêm nghị vẫn toát ra từ người anh, gây nên một áp lực vô hình.
Mạc Như Khanh quan sát con trai, thật sự cảm thấy con trai đã trưởng thành. Con người khi trưởng thành đều cất giấu trong lòng vài điều bí mật. Mạc Như Khanh thở dài, bà biết con trai là người có chủ kiến, có một số việc bà không thể nhúng tay vào, vô phương thay đổi.
Mạc Như Khanh cố ra vẻ thoải mái, ngước lên nhìn con trai, cười dịu dàng: "Vẫn là chuyện lúc nãy, Yến Thần, mẹ rất nôn nóng được gặp mặt bạn gái con, có thể nói chính xác khi nào con dẫn con bé về nhà không? Mẹ muốn tận mắt chứng kiến mối quan hệ của hai đứa, xem có đủ sâu, đủ chân thành hay chưa? Nếu như lần này con nghiêm túc thì tiến tới luôn. Người ta là con gái, danh tiết là điều rất quan trọng, không thể cứ ở bên con mà không có danh có phận được, mẹ nói con hiểu không?"
"Mẹ hi vọng con nhanh chóng lập gia đình?"
"Không cần gấp gáp quá, chỉ là xác định đối tượng kết hôn, " Mạc Như Khanh từ từ giảng giải, "Thời buổi này, không đứa con gái nào tự nguyện sống không danh phận cùng con lâu được. Lập gia đình là một trong những mục đích quan trọng nhất của đời người, với lại tuổi con cũng không còn nhỏ"
"Ai cũng có thể?"
Mạc Như Khanh khựng lại, cơ mặt cứng đi, cười yếu ớt: "Tất nhiên, mẹ cũng không yêu cầu gì nhiều, miễn đừng mắc bệnh nan y hoặc đầu óc có thiếu sót lớn là được. Ngoài kia có rất nhiều cô gái không cùng huyết thống với chúng ta đạt được tiêu chuẩn, đúng không ?"
Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn mẹ mình, đáy mắt dần tối lại, dĩ nhiên đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói cuối cùng.
Vậy ra cảm giác lúc tối của anh là hoàn toàn đúng.
Lúc ấy ở trong phòng Lan Khê, anh ôm cô trong ngực, đã nghe được những tiếng động rất nhỏ. Lan Khê nghe không rõ, nhưng khi nghe tiếng người giúp việc thì theo bản năng tránh ra, anh kịp thời trấn an cô, để cô đi xuống dưới rót ly nước nóng.
Không ngờ tiếng động ấy là từ Mạc Như Khanh.
Mẹ ruột của anh.
Nghĩ tới đây, bên môi Mộ Yến Thần cong lên thành nụ cười châm chọc, không biết sao dạo này anh vô cùng nhạy cảm với hai chữ “huyết thống". Loại ràng buộc máu mủ ruột thịt này quá mức tàn nhẫn, trừ cấm kỵ cùng ngăn trở, anh chưa nhìn ra được nó còn đại biểu cho thứ gì.
Nhưng tình huống hôm nay đã nhắc nhở anh thêm một “tác dụng" của huyết thống
Là phục tùng.
Người đối diện là mẹ ruột của anh, mặc dù gần hai mươi năm xa cách, nhưng từ trong xương tủy của anh vẫn luôn chảy dòng máu của bà. Bà có công góp phần tạo ra anh trên cõi đời này nên anh phải có trách nhiệm hoàn thành những kì vọng của bà, và phải tìm một người bạn đời theo ý bà.
Anh từ trên ghế đứng lên, khẽ gật đầu với bà: "Đã hiểu."
"Về bạn gái, cuối tuần con sẽ dẫn về ra mắt mẹ " Ánh mắt anh nhìn đăm đăm Mạc Như Khanh, cười như không cười, ưu nhã lạnh nhạt, "Yên tâm, nhất định sẽ hợp tiêu chuẩn của mẹ".
Tiêu chuẩn của bà, điều quan trọng nhất là bọn họ không được chung huyết thống
Cái này là quy tắc trên toàn thế giới, và được sự bảo hộ của pháp luật. Bà cố tình tỉ mỉ dặn dò anh như thế, nói là vô tình thì chỉ có quỷ mới tin. Nghe anh nói xong, lòng Mạc Như Khanh lại không nhẹ đi bao nhiêu, bây giờ chỉ có thể tạm thời giữ im lặng quan sát. Dù sao bà cũng đã cố gắng chọn cách nhẹ nhàng nhất để ngầm cảnh cáo cho anh biết mặt mũi Mộ gia không thể trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mộ Yến Thần theo lệ nói câu: "Mẹ ngủ sớm đi" rồi chậm rãi rời đi
***
Nhiếp Minh Hiên hút một hơi cuối cùng, nhả ra vòng khói trắng. Trong làn khói mờ ảo, anh ta nheo mắt nhìn người đang đi tới.
Vốn định hẹn gặp vào buổi tối, nhưng vì có người bảo bận nên quyết định dời sang buổi chiều. Nãy giờ Nhiếp Minh Hiên còn thắc mắc vì sao Mộ Yến Thần không rãnh nhưng khi chiếc xe hình giọt nước xuất hiện thì anh ta đã hoàn toàn thông suốt.
Từ trên xe có hai người bước xuống.
Lần trước Nhiếp Minh Hiên gặp Lan Khê ở quán KFC gần trường học, lúc ấy cô mặc đồng phục học sinh, ánh mắt trong trẻo nhưng thiếu hồn, lãnh đạm xa cách. Hôm nay lại nhu thuận động lòng người, diện một chiếc quần bò bó sát hai chân chân phối cùng đôi giày màu trắng, phía trên còn mang thêm chiếc áo khóac lông tơ màu cam, mái tóc cắt ngang trán, tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay Mộ Yến Thần.
"Tới trễ không?" Mộ Yến Thần giơ tay xem đồng hồ.
Nhiếp Minh Hiên hồi hồn, cười rộ lên: "Không có, em gái hôm nay không bận đi học sao?"
"Hôm nay là chủ nhật." Cô nhẹ giọng nói.
"Cậu còn chờ ngươi khác?" Mộ Yến Thần ngước mắt hỏi.
"Còn ai ngoài cậu dám để tớ chờ " Nhiếp Minh Hiên dùng chân dập tắt điếu thuốc lá, nghiêng đầu vào trong, "Vào thôi."
Ba người cùng đi vào trong quán, Nhiếp Minh Hiên đi phía sau nhìn tay hai người phía trước vẫn quấn chặt, thỉnh thoảng Lan Khê ngước đầu lên nói chuyện, Mộ Yến Thần liền phối hợp cúi thấp xuống, kiên nhẫn nghe cô nói.
Nhiếp Minh Hiên nheo mắt, trong lòng tràn đầy cảm giác không nói nên lời.
Lần trước không phải cô nhóc này luôn xù lông khi nghe anh ta nhắc tới Mộ yến Thần sao? Hiện tại…..hòa hợp rồi hả ?
Trong ghế lô tập hợp những người bạn cũ lâu năm, không khí hòa đồng sôi nổi. Thấy có vài người mời lan Khê uống rượu đều bị Mộ yến Thần ngăn cản, Nhiếp Minh Hiên nhịn không được, cười hỏi: "Không cho uống rượu cũng chẳng cho ăn, vậy cậu mang con bé đến đây làm gì?"
Mặt Lan Khê đỏ lên, có chút xấu hổ.
Mộ Yến Thần tựa vào ghế sopha, nhàn nhạt trả lời: "Em ấy không thích ở nhà nên tớ dẫn tới đây ngồi một chút, tối quay lại trường."
Thật ra, sáng hôm nay Lan Khê đã bị Mộ Minh Thăng gọi vào thư phòng quở trách một trận.
—— Phiếu điểm giữa học kì trực tiếp gửi về nhà, thành tích tệ hại lúc trước bị Mộ Minh Thăng phát hiện, Lan Khê đứng tới hai chân đều tê cứng mà ông còn giáo huấn chưa xong. Mộ yến Thần chờ trước thư phòng một lát, rồi đẩy cửa đi vào, bình tĩnh hỏi: "Có muốn đi tới thư viện không? Bây giờ anh thuận đường sẽ chở em đi, còn lề mề thì lát nữa tự thuê xe"
Một câu đơn giản giúp Lan Khê thoát được kiếp khổ, cô thở phào nhẹ nhõm, lén xoay người cười khoe má lúm đồng tiền với anh. Nếu không phải có Mộ Minh Thăng làm bóng đèn thì Mộ Yến Thần đã chạy tới hôn lên cái miệng đang cười đó.
Nhiếp Minh Hiên mải mê nhìn cử chỉ của hai anh em, càng nhìn càng thấy không thích hợp.
Anh ta cúi người lấy ly rượu, trùng hợp cánh tay Mộ yến Thần cũng duỗi ra. Khi hai bả vai chạm nhau, trong nháy mắt Nhiếp Minh Hiên nghe câu nói nhỏ của Mộ Yến Thần, trong con ngươi lóe lên tia ngạc nhiên.
Nụ cười trên khóe miệng ngày càng sâu, Nhiếp Minh Hiên hỏi: "Cậu có ý tứ gì đây? Sao tự nhiên muốn tớ tìm một cô gái?"
Ngón tay thon dài cầm ly rượu, con ngươi Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, đạm mạc nói: "Có chuyện cần."
"Là ý tứ của hai người già?" Nhiếp Minh Hiên tiếp tục hỏi.
"Ừ."
Đầu óc Nhiếp Minh Hiên suy nghĩ quạnh quẹo một hồi lâu, thật ra đến tuổi này mà người già không thúc giục chuyện cưới sinh mới là không bình thường. Anh ta đang muốn trêu chọc hai vợ chồng Mộ Minh Thăng có tư tưởng “ hoàng đế không gấp mà thái giàm đã gấp", thuận tiện phụ họa bàn luận về nguyên nhân gần đây Mộ Yến Thần không về nhà họ Mộ, nhưng khi ngoái đầu lại trông thấy được một màn đặc sắc.
Mộ Yến Thần rót đầy ly rượu đang tính nâng lên uống, nhưng giữa không trung lại bị một bàn tay mềm mại cản lại. Lan Khê bắt cổ tay anh, thừa dịp anh đang trố mắt thì rút ly rượu ra, ánh mắt trong trẻo như nước, rngầm cảnh báo anh không được uống.
Khóe miệng Mộ Yến Thần nhịn không được cong lên thành nụ cười khổ.
Bàn tay anh vòng qua hông cô, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy: "Em tự chăm sóc mình là được rồi, anh ngồi đây mà không uống vài ly thì không hợp lẽ."
Lan Khê tiếp tục nâng ly rượu lên ngang vai, cách xa tầm tay của anh.
"Vậy anh uống chút rượu đỏ thôi, em biết có một cách, có thể thêm thứ khác vào ly, mấy người này sẽ không nhìn ra đâu." Cô bình tĩnh cho anh một lựa chọn khác.
Nụ cười bên môi anh càng sáng lóa hơn.
Phương pháp? Cái này anh cũng biết, không phải là trộn cola với Sprite sao, kiểu uống này chỉ dành cho đám nhỏ thôi.
"Lan Khê. . . . . ." Vĩ âm trầm thấp, anh nhấc người tính thuyết phục cô thêm, nhưng bất ngờ có người đi ngang qua đụng trúng vào tay Lan Khê, làm cho rượu từ trong ly văng ra phía sau lưng cô, vải áo sau lưng liền bị nhuộm màu đỏ thẵm của rượu.
Ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên lạnh lẽo, nắm tay cô lôi đến gần mình, nhưng đã muộn, ly rượu kia chả còn giọt nào.
Lan Khê khẽ than lên một tiếng, trên tay dính đầy dịch rượu, sau lưng bị thấm ướt lạnh đến run người.
"Ối ——" Một người đàn ông có vẻ mặt áy náy, đứng trước Lan Khê nói xin lỗi "Em gái à, anh không phải cố ý, không ngờ tay em lại cầm ly rượu! Nhưng sao hai người lại ở đây? Nhiều người tụ tập như vậy mà đánh lẻ là chơi không đẹp đó nha?"
Mộ Yến Thần không thèm để ý đến lời nói của người đàn ông.
"Đứng lên đi em, trên ghế còn dính rượu đó " Anh kéo cổ tay cô, nhỏ giọng nói, "Đi rửa tay đi, tí nữa anh sẽ qua."
Lan Khê nhìn bàn tay dính đầy rượu, nhớp nhúa khó chịu, khóc không ra nước mắt, đúng là rãnh quá đi tìm chuyện khổ cho mình, vội vàng chạy đi rửa tay, vừa chạy vừa sầu não nghĩ áo lông tơ làm cách nào mới hết ướt.
—— Không lẽ cởi ra hong khô luôn?
Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc nhìn một màn này, từ đầu đến cuối không nói gì, lát sau mới lên tiếng: "Lần trước tớ đã nói với cậu về con gái của cục trưởng vệ sinh, còn nhớ không? Cô ta nhìn thấy cậu một lần ở Dạ Vạn Cương, lâu nay vẫn luôn dò hỏi về cậu, nhưng cậu bảo không hứng thú nên tớ trượng nghĩa không tiết lộ chữ nào. Giờ có muốn tớ giới thiệu cho hai người quen không?"
Mộ Yến Thần siết tờ khăn giấy trong tay, mùi rượu nhàn nhạt thúc đẩy ý niệm “dừng cương trước bờ vực", ngước mắt quét tới, nói thật nhỏ: "Cái gì?" ( nghĩa là dừng cương ngựa trước bờ vực thẳm: Khi đến ranh giới của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ).
Nhiếp Minh Hiên cau mày, cố gắng không văng tục: "Cậu vừa mới nói với tớ chuyện gì, chưa già đã lẫn hả?"
Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt.
"Trước tiên phải nói rõ với cô ta, chỉ là giả vờ gặp một lần, sau đó không có bất kì quan hệ nào nữa. Nếu như không chấp nhận thì thôi, tớ không muốn miễn cưỡng ai hết,." Anh giải thích ngắn gọn, đem quan hệ xác định rõ ràng trước, mục đích chỉ để làm dịu nỗi lòng đang nóng như lửa của Mạc Như Khanh.
Tác giả :
Mộc Tiểu Ô