Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 403: Quà sinh nhật (13)
Lăng Mạt Mạt cứng ngắc gật đầu một cái, liền đi vào trong phòng bệnh, con đường rất bình thường, nhưng chân của cô lại như nhũn ra, nhiều lần suýt nữa ngã trên mặt đất, cô đi tới trước giường bệnh ông cố, nhìn ông cố đang nhắm mắt, nước mắt Lăng Mạt Mạt lại rơi xuống một lần nữa.
“Mạt Mạt, Mạt Mạt" Giọng nói của ông cố có chút mê sảng, mang theo hơi thở vô lực, Lăng Mạt Mạt nghe vậy trong lòng chua xót một mảnh, hai chân mềm nhũn, liền quỳ xuống trước giường bệnh của ông cố, đôi tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt bàn tay già nua thô ráp của ông cố, cảm thấy thân thể ông cố còn nhiệt độ, lúc này lòng của cô mới yên tâm một chút, giọng nói nghẹn ngào gọi: “Ông cố, con ở đây ông cố, ông đừng làm con sợ."
Ông cố nghe được giọng nói của Lăng Mạt Mạt, lúc này mới cố gắng mở mắt, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn người đang khóc ở trước mắt giống như Lăng Mạt Mạt, ông loáng thoáng cảm thấy từng cảnh tượng đang từ từ hiện lại trong đầu mình, trong nháy mắt, từ một cô gái nhỏ được sinh ra, đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ, cực kì xinh đẹp, chỉ tiếc, cô còn chưa lấy chồng mà ông cũng đã đến thời điểm tận cùng của sinh mệnh.
Ông sống cả đời, cái gì đều đã trải qua, nếu như nói đến bây giờ, một thứ ông cảm thấy mình không bỏ được, chính là Lăng Mạt Mạt.
Ông cố nắm thật chặt tay của Lăng Mạt Mạt, giọng nói run rẩy: “Mạt Mạt, con đừng khóc, nếu khóc sẽ trở nên không đẹp, ngoan, cười một cái cho ông cố xem, Mạt Mạt nhà chúng ta là xinh đẹp nhất."
Lăng Mạt Mạt nghe được lời này, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô nỗ lực cười với ông cố, cười rất nhiều, đến cuối cùng cũng khóc òa lên: “Ông cố, ông bỏ con mà, ông đừng rời khỏi con, bác sĩ sẽ cứu ông mà."
Lăng Mạt Mạt xoay người, nhìn bác sĩ ở bên cạnh, nói: “Xin các người hãy nghĩ cách cứu ông của tôi đi."
“Lăng tiểu thư, xin cô bình tĩnh một chút, tuổi của vị bệnh nhân này hơi lớn, tỷ lệ thành công khi làm giải phẫu không cao, cho nên cô phải chuẩn bị tâm lý trước. Trước khi làm giải phẫu, bệnh viện hi vọng mọi ngươi có lời gì muốn nói thì hãy nói ra hết."
Lăng Mạt Mạt nghe được lời này, trong lúc bất chợt liền kích động: “Ông cố của tôi không chết, ông sẽ không chết"
“Mạt Mạt, con hãy nghe ông nói." Ông cố nằm ở giường bệnh lên tiếng, giọng nói khàn khàn mở miệng, Lăng Mạt Mạt lập tức yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nhìn ông cố, sau đó nghe được giọng nói của ông cố truyền đến: “Mạt Mạt, nếu như ông cố thật sự mất đi, con cũng phải sống thật khỏe mạnh, ông cố ở trên trời sẽ dõi theo con, Mạt Mạt nhà chúng ta nhất định sẽ sống vui vẻ, Mạt Mạt đồng ý với ông cố, nhất định phải tìm được và gả cho người đàn ông yêu con, ông cố không thể nhìn thấy con kết hôn, nhưng là ông cố ở trên trời sẽ luôn dõi theo con."
Nước mắt Lăng Mạt Mạt rơi xuống như mưa, vẫn gật đầu, một chữ cũng không nói ra được, qua thật lâu, ông cố cuối cùng nói xong, ông nở một nụ cười ấm áp với Lăng Mạt Mạt, sau đó lập tức nói với bác sĩ ở bên cạnh: “Làm giải phẫu đi."
Bác sĩ gật đầu một cái, lập tức đẩy ông cố về phía phòng giải phẩu, Lăng Mạt Mạt đi theo giường bệnh đang được đẩy đi, cô chăm chú nhìn chằm chằm vào ông cố.
“Mạt Mạt, Mạt Mạt" Giọng nói của ông cố có chút mê sảng, mang theo hơi thở vô lực, Lăng Mạt Mạt nghe vậy trong lòng chua xót một mảnh, hai chân mềm nhũn, liền quỳ xuống trước giường bệnh của ông cố, đôi tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt bàn tay già nua thô ráp của ông cố, cảm thấy thân thể ông cố còn nhiệt độ, lúc này lòng của cô mới yên tâm một chút, giọng nói nghẹn ngào gọi: “Ông cố, con ở đây ông cố, ông đừng làm con sợ."
Ông cố nghe được giọng nói của Lăng Mạt Mạt, lúc này mới cố gắng mở mắt, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn người đang khóc ở trước mắt giống như Lăng Mạt Mạt, ông loáng thoáng cảm thấy từng cảnh tượng đang từ từ hiện lại trong đầu mình, trong nháy mắt, từ một cô gái nhỏ được sinh ra, đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ, cực kì xinh đẹp, chỉ tiếc, cô còn chưa lấy chồng mà ông cũng đã đến thời điểm tận cùng của sinh mệnh.
Ông sống cả đời, cái gì đều đã trải qua, nếu như nói đến bây giờ, một thứ ông cảm thấy mình không bỏ được, chính là Lăng Mạt Mạt.
Ông cố nắm thật chặt tay của Lăng Mạt Mạt, giọng nói run rẩy: “Mạt Mạt, con đừng khóc, nếu khóc sẽ trở nên không đẹp, ngoan, cười một cái cho ông cố xem, Mạt Mạt nhà chúng ta là xinh đẹp nhất."
Lăng Mạt Mạt nghe được lời này, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô nỗ lực cười với ông cố, cười rất nhiều, đến cuối cùng cũng khóc òa lên: “Ông cố, ông bỏ con mà, ông đừng rời khỏi con, bác sĩ sẽ cứu ông mà."
Lăng Mạt Mạt xoay người, nhìn bác sĩ ở bên cạnh, nói: “Xin các người hãy nghĩ cách cứu ông của tôi đi."
“Lăng tiểu thư, xin cô bình tĩnh một chút, tuổi của vị bệnh nhân này hơi lớn, tỷ lệ thành công khi làm giải phẫu không cao, cho nên cô phải chuẩn bị tâm lý trước. Trước khi làm giải phẫu, bệnh viện hi vọng mọi ngươi có lời gì muốn nói thì hãy nói ra hết."
Lăng Mạt Mạt nghe được lời này, trong lúc bất chợt liền kích động: “Ông cố của tôi không chết, ông sẽ không chết"
“Mạt Mạt, con hãy nghe ông nói." Ông cố nằm ở giường bệnh lên tiếng, giọng nói khàn khàn mở miệng, Lăng Mạt Mạt lập tức yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nhìn ông cố, sau đó nghe được giọng nói của ông cố truyền đến: “Mạt Mạt, nếu như ông cố thật sự mất đi, con cũng phải sống thật khỏe mạnh, ông cố ở trên trời sẽ dõi theo con, Mạt Mạt nhà chúng ta nhất định sẽ sống vui vẻ, Mạt Mạt đồng ý với ông cố, nhất định phải tìm được và gả cho người đàn ông yêu con, ông cố không thể nhìn thấy con kết hôn, nhưng là ông cố ở trên trời sẽ luôn dõi theo con."
Nước mắt Lăng Mạt Mạt rơi xuống như mưa, vẫn gật đầu, một chữ cũng không nói ra được, qua thật lâu, ông cố cuối cùng nói xong, ông nở một nụ cười ấm áp với Lăng Mạt Mạt, sau đó lập tức nói với bác sĩ ở bên cạnh: “Làm giải phẫu đi."
Bác sĩ gật đầu một cái, lập tức đẩy ông cố về phía phòng giải phẩu, Lăng Mạt Mạt đi theo giường bệnh đang được đẩy đi, cô chăm chú nhìn chằm chằm vào ông cố.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ