Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 258: Nên ở thì ở, nên đi thì đi (8)
Lăng Mạt Mạt kinh ngạc một chút, vội vàng đẩy cửa ra, sau đó liền nhìn thấy Trần Uyển Như cùng Giản Thần Hi đối mặt nhìn nhau.
Giản Thần Hi uống quá nhiều, chỉ cảm thấy trước mặt có chút hình ảnh mơ hồ, cô cũng không phân rõ ai với ai, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp nói một câu: “Cô có bệnh à!"
Lăng Mạt Mạt thấy tình hình như vậy, liền vội vàng kéo Trần Uyển Như lại, thấp giọng nói: “Chị Uyển Như, bỏ đi, cô ta uống nhiều quá!"
“Như vậy liền bỏ đi?" Trần Uyển Như giống như là nghe được chuyện cười, lạnh lùng cười:“Thật đúng là không thể không tính toán!"
Nói xong, liền đẩy Lăng Mạt Mạt ra, vươn tay, không nói hai lời liền quăng một cái tát lên mặt Giản Thần Hi.
Một tát này của Trần Uyển Như cũng thật ngoan độc, âm thanh trong trẻo.
Lăng Mạt Mạt bị đẩy sang bên còn chưa đứng vững, liền nghe thấy tiếng bàn tay, cô theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy nữa bên gương mặt của Giản Thần Hi đỏ lên một mảng.
Lăng Mạt Mạt và Giản Thần Hi đều ngẩn ra.
Hình như Giản Thần Hi có chút tỉnh rượu, ý thức được có người tát mình, theo bản năng liền bưng kín mặt mình, mở miệng nói: “Tại sao lại đánh người! Cô…"
Còn chưa nói xong, đột nhiên Trần Uyển Như đứng ở giữa xong lên, giơ tay lần nữa, đánh một cái nữa vào mặt Giản Thần Hi, giọng điệu bén nhọn và có khí thế: “Tôi muốn đánh người! Cô có thể làm gì!"
Trần Uyển Như vừa nói, vừa liên tục đánh Giản Thần Hi mấy bạt tay!
Sau một màn chấn động như vậy, Lăng Mạt Mạt mới hồi phục tinh thần, vội vàng xông lên trước, vươn tay, muốn kéo Trần Uyển Như ra.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Dù có thâm thù đại hận gì, cũng là giữa cô và Giản Thần Hi, Trần Uyển Như sao lại như vậy, nhẫn tâm đánh Giản Thần Hi mấy bạc tay!
“Chị Uyển Như, chị mau dừng tay" Lăng Mạt Mạt vừa lên tiếng, Trần Uyển Như liền quay đầu, trừng mắt liếc Lăng Mạt Mạt, lại tiếp tục cho Giản Thần Hi thêm một cái tát, “Dừng tay? Tôi không muốn dừng tay, cái loại tiện nhân này, tôi đánh vài bạc tay coi như là còn nhẹ!"
Cái tát của Trần Uyển Như cái sao so với cái trước còn độc ác hơn, làm cả người Giản Thần Hi lùi về phía sau hai bước.
Lần này Giản Thần Hi phản ứng lại, theo bản năng liền giơ tay, đánh tới trên mặt của Trần Uyển Như.
Lăng Mạt Mạt đứng ở một bên, nhanh tay lẹ mắt nắm tay của Giản Thần Hi lại.
Cửa nhà vệ sinh nam vừa vặn được đẩy ra, Lục Niệm Ca từ bên trong đi ra, thấy một màn như vậy, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn.
Anh ta nhìn thấy trên mặt Giản Thần Hi hiện đầy dấu tay, lập tức xông lên trước, nắm lấy cánh tay Lăng Mạt Mạt, hung hăng đẩy ra, ngực phập phòng tức giận trừng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, “Tiểu Hi đã nói xin lổi các người rồi, cô lại còn đánh cô ấy? Một mình cô đánh còn chưa đủ, còn phải cần người giúp một tay? Đúng là không thể nhìn ra, cô lại là loại người như vậy!"
Lăng Mạt Mạt nghe được lời này, liền hơi nhíu mày, tại sao Lục Niệm Ca lại cho rằng cô đánh Giản Thần Hi?
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt nhất thời lạnh thành một mảnh, Lăng Mạt Mạt cô và Lục Niệm Ca đã ở bên nhau hai năm, cô là người nào, anh không biết sao!
“Nếu cô chưa hết giận, muốn đánh người, cô cứ nhắm vào tôi là được!"
Sau một câu nói của Lục Niệm Ca, làm cho Lăng Mạt Mạt đột nhiên giơ tay lên, không chút lưu tình đánh lên mặt của Lục Niệm Ca: “Lục Niệm Ca, thì ra Lăng Mạt Mạt tôi ở trong lòng anh, chính là một người như vậy!"
Giản Thần Hi uống quá nhiều, chỉ cảm thấy trước mặt có chút hình ảnh mơ hồ, cô cũng không phân rõ ai với ai, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp nói một câu: “Cô có bệnh à!"
Lăng Mạt Mạt thấy tình hình như vậy, liền vội vàng kéo Trần Uyển Như lại, thấp giọng nói: “Chị Uyển Như, bỏ đi, cô ta uống nhiều quá!"
“Như vậy liền bỏ đi?" Trần Uyển Như giống như là nghe được chuyện cười, lạnh lùng cười:“Thật đúng là không thể không tính toán!"
Nói xong, liền đẩy Lăng Mạt Mạt ra, vươn tay, không nói hai lời liền quăng một cái tát lên mặt Giản Thần Hi.
Một tát này của Trần Uyển Như cũng thật ngoan độc, âm thanh trong trẻo.
Lăng Mạt Mạt bị đẩy sang bên còn chưa đứng vững, liền nghe thấy tiếng bàn tay, cô theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy nữa bên gương mặt của Giản Thần Hi đỏ lên một mảng.
Lăng Mạt Mạt và Giản Thần Hi đều ngẩn ra.
Hình như Giản Thần Hi có chút tỉnh rượu, ý thức được có người tát mình, theo bản năng liền bưng kín mặt mình, mở miệng nói: “Tại sao lại đánh người! Cô…"
Còn chưa nói xong, đột nhiên Trần Uyển Như đứng ở giữa xong lên, giơ tay lần nữa, đánh một cái nữa vào mặt Giản Thần Hi, giọng điệu bén nhọn và có khí thế: “Tôi muốn đánh người! Cô có thể làm gì!"
Trần Uyển Như vừa nói, vừa liên tục đánh Giản Thần Hi mấy bạt tay!
Sau một màn chấn động như vậy, Lăng Mạt Mạt mới hồi phục tinh thần, vội vàng xông lên trước, vươn tay, muốn kéo Trần Uyển Như ra.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Dù có thâm thù đại hận gì, cũng là giữa cô và Giản Thần Hi, Trần Uyển Như sao lại như vậy, nhẫn tâm đánh Giản Thần Hi mấy bạc tay!
“Chị Uyển Như, chị mau dừng tay" Lăng Mạt Mạt vừa lên tiếng, Trần Uyển Như liền quay đầu, trừng mắt liếc Lăng Mạt Mạt, lại tiếp tục cho Giản Thần Hi thêm một cái tát, “Dừng tay? Tôi không muốn dừng tay, cái loại tiện nhân này, tôi đánh vài bạc tay coi như là còn nhẹ!"
Cái tát của Trần Uyển Như cái sao so với cái trước còn độc ác hơn, làm cả người Giản Thần Hi lùi về phía sau hai bước.
Lần này Giản Thần Hi phản ứng lại, theo bản năng liền giơ tay, đánh tới trên mặt của Trần Uyển Như.
Lăng Mạt Mạt đứng ở một bên, nhanh tay lẹ mắt nắm tay của Giản Thần Hi lại.
Cửa nhà vệ sinh nam vừa vặn được đẩy ra, Lục Niệm Ca từ bên trong đi ra, thấy một màn như vậy, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn.
Anh ta nhìn thấy trên mặt Giản Thần Hi hiện đầy dấu tay, lập tức xông lên trước, nắm lấy cánh tay Lăng Mạt Mạt, hung hăng đẩy ra, ngực phập phòng tức giận trừng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, “Tiểu Hi đã nói xin lổi các người rồi, cô lại còn đánh cô ấy? Một mình cô đánh còn chưa đủ, còn phải cần người giúp một tay? Đúng là không thể nhìn ra, cô lại là loại người như vậy!"
Lăng Mạt Mạt nghe được lời này, liền hơi nhíu mày, tại sao Lục Niệm Ca lại cho rằng cô đánh Giản Thần Hi?
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt nhất thời lạnh thành một mảnh, Lăng Mạt Mạt cô và Lục Niệm Ca đã ở bên nhau hai năm, cô là người nào, anh không biết sao!
“Nếu cô chưa hết giận, muốn đánh người, cô cứ nhắm vào tôi là được!"
Sau một câu nói của Lục Niệm Ca, làm cho Lăng Mạt Mạt đột nhiên giơ tay lên, không chút lưu tình đánh lên mặt của Lục Niệm Ca: “Lục Niệm Ca, thì ra Lăng Mạt Mạt tôi ở trong lòng anh, chính là một người như vậy!"
Tác giả :
Diệp Phi Dạ