Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 238: Có tôi ở đây, không cần sợ (8)
Hai câu nói của anh, giọng điệu đều cực kỳ bình thản, không có cảm xúc gì, nhưng lại ẩn chứa kiên quyết rất lớn, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người chỉ thấy ánh mắt sắc bén của người đàn ông xuất sắc kinh thế đó lướt qua hiện trường, tất cả mọi người theo đó khẽ rùng mình một cái, hiện trường ước chừng ngưng lại một hồi, mới có một ký giả lá gan lớn một chút, lên tiếng, chỉ là giọng nói, đã có chút như nhũn ra: “Hiện tại chỉ dựa vào lời tuyên bố của các người như vậy, làm sao có thể thuyết phục được chúng tôi? Thuyết phục được quần chúng?"
Lý Tình Thâm khẽ cười lạnh một cái, gật đầu với người chủ trì bên cạnh, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên cửa phòng họp báo bị một người đẩy ra, còn kèm theo một câu nói đơn giản dứt khoát.
“Tôi tới thuyết phục các người!"
Là một giọng nữ, không cao không thấp, lại hoàn toàn có thể để cho bất cứ ai đều nghe rõ, giọng điệu vô cùng đặc biệt, biếng nhác cùng tản mạn ẩn giấu sự sắc bén nồng đậm bên trong.
Tất cả mọi người rối rít quay đầu, nhìn về phía cửa.
Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh đến dọa người, mỗi người chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Lý Tình Thâm cũng nhíu mày, nuốt xuống lời muốn nói, quay đầu nhìn theo mọi người.
Trần Uyển Như?
Đáy mắt Lý Tình Thâm thoáng hiện lên một tia sáng khác thường, ngay sau đó, cả người lại thản nhiên dựa lưng vào ghế ngồi, bất động thanh sắc (ung dung, thản nhiên) có một số việc không liên quan đến anh.
Lăng Mạt Mạt cũng rất kinh ngạc, vẻ mặt cực kỳ chấn động, là cô? Là Trần Uyển Như từng gặp mặt cô một lần?
Sự kinh ngạc của Giản Thần Hi cũng không kém Lăng Mạt Mạt, từ trước đến nay Trần Uyển Như ở trong giới âm nhạc độc lai độc vãng (người cô độc), trước giờ không nhiều chuyện, tại sao hôm nay cô lại xuất hiện ở đây?
Tất cả ký giả, thần trí thật lâu mới có phản ứng.
Nhất Tỷ của giới ca hát Trần Uyển Như?
Làm sao cô lại xuất hiện ở nơi này?
Mọi người rối rít chớp chớp mắt, sau đó toàn bộ hội trường đều náo động.
“Trời ạ, lại có thể là Trần Uyển Như? Làm sao cô có thể đột nhiên xuất hiện vậy?"
“Trần Uyển Như đó, thế này hội ký giả tới thật sự không vô ích rồi, lại khiến Trần Uyển Như ẩn nấp ba năm lộ mặt!"
“Quá sôi động! Tin tức kỳ này tuyệt đối bán được rất lớn."
Cùng với sự kinh ngạc hỗn loạn của mọi người, máy quay phim đèn flash cũng theo đó bắt đầu hoạt động nhanh chóng.
Đây cũng quá mức chấn động lại đặc sắc đi!
Đầu tiên là Thần Thoại, sau đó là Trần Uyển Như, như vậy đội ngũ hội ký giả này, đúng thật là lịch sử có một không hai!
Trần Uyển Như đứng ở cửa, đôi mắt ẩn giấu đằng sau mắt kính, hơi lướt qua những người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Lý Tình Thâm.
Anh là người duy nhất trong hội trường yên lặng.
Trần Uyển Như không nhịn được nhếch môi một cái, mang theo vài phần tán thưởng, ngay sau đó lại nghĩ, cũng đúng, người đàn ông mà Trần Uyển Như cô coi trọng, những con người bình thường đó sao có thể so sánh được?
Nhưng nghĩ những người đó có thể so sánh được hay không, vậy thì thế nào?
Cuối cùng sẽ không là của cô.
Đôi mắt giấu đằng sau mắt kính của Trần Uyển Như hơi ảm đạm một chút, ngay sau đó mặt không biểu cảm đi giày cao gót bước thẳng tắp vào hiện trường họp báo, đi thẳng tới sân khấu phía trên, đứng thẳng.
Trần Uyển Như đứng như thế cũng không đoan trang, thậm chí có chút lười nhác, nghiêng nghiêng tựa vào bên vách tường. Trần Uyển Như ca hát mười năm, khí chất lắng đọng lại dizen/da,nle*quy;don cũng không ai sánh bằng, cô vừa đứng đơn độc như vậy, khiến cho hiện trường vốn dĩ hỗn loạn trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.
Lúc này Trần Uyển Như mới lười biếng giơ tay lên, tháo mắt kính của mình xuống.
Mọi người chỉ thấy ánh mắt sắc bén của người đàn ông xuất sắc kinh thế đó lướt qua hiện trường, tất cả mọi người theo đó khẽ rùng mình một cái, hiện trường ước chừng ngưng lại một hồi, mới có một ký giả lá gan lớn một chút, lên tiếng, chỉ là giọng nói, đã có chút như nhũn ra: “Hiện tại chỉ dựa vào lời tuyên bố của các người như vậy, làm sao có thể thuyết phục được chúng tôi? Thuyết phục được quần chúng?"
Lý Tình Thâm khẽ cười lạnh một cái, gật đầu với người chủ trì bên cạnh, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên cửa phòng họp báo bị một người đẩy ra, còn kèm theo một câu nói đơn giản dứt khoát.
“Tôi tới thuyết phục các người!"
Là một giọng nữ, không cao không thấp, lại hoàn toàn có thể để cho bất cứ ai đều nghe rõ, giọng điệu vô cùng đặc biệt, biếng nhác cùng tản mạn ẩn giấu sự sắc bén nồng đậm bên trong.
Tất cả mọi người rối rít quay đầu, nhìn về phía cửa.
Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh đến dọa người, mỗi người chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Lý Tình Thâm cũng nhíu mày, nuốt xuống lời muốn nói, quay đầu nhìn theo mọi người.
Trần Uyển Như?
Đáy mắt Lý Tình Thâm thoáng hiện lên một tia sáng khác thường, ngay sau đó, cả người lại thản nhiên dựa lưng vào ghế ngồi, bất động thanh sắc (ung dung, thản nhiên) có một số việc không liên quan đến anh.
Lăng Mạt Mạt cũng rất kinh ngạc, vẻ mặt cực kỳ chấn động, là cô? Là Trần Uyển Như từng gặp mặt cô một lần?
Sự kinh ngạc của Giản Thần Hi cũng không kém Lăng Mạt Mạt, từ trước đến nay Trần Uyển Như ở trong giới âm nhạc độc lai độc vãng (người cô độc), trước giờ không nhiều chuyện, tại sao hôm nay cô lại xuất hiện ở đây?
Tất cả ký giả, thần trí thật lâu mới có phản ứng.
Nhất Tỷ của giới ca hát Trần Uyển Như?
Làm sao cô lại xuất hiện ở nơi này?
Mọi người rối rít chớp chớp mắt, sau đó toàn bộ hội trường đều náo động.
“Trời ạ, lại có thể là Trần Uyển Như? Làm sao cô có thể đột nhiên xuất hiện vậy?"
“Trần Uyển Như đó, thế này hội ký giả tới thật sự không vô ích rồi, lại khiến Trần Uyển Như ẩn nấp ba năm lộ mặt!"
“Quá sôi động! Tin tức kỳ này tuyệt đối bán được rất lớn."
Cùng với sự kinh ngạc hỗn loạn của mọi người, máy quay phim đèn flash cũng theo đó bắt đầu hoạt động nhanh chóng.
Đây cũng quá mức chấn động lại đặc sắc đi!
Đầu tiên là Thần Thoại, sau đó là Trần Uyển Như, như vậy đội ngũ hội ký giả này, đúng thật là lịch sử có một không hai!
Trần Uyển Như đứng ở cửa, đôi mắt ẩn giấu đằng sau mắt kính, hơi lướt qua những người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Lý Tình Thâm.
Anh là người duy nhất trong hội trường yên lặng.
Trần Uyển Như không nhịn được nhếch môi một cái, mang theo vài phần tán thưởng, ngay sau đó lại nghĩ, cũng đúng, người đàn ông mà Trần Uyển Như cô coi trọng, những con người bình thường đó sao có thể so sánh được?
Nhưng nghĩ những người đó có thể so sánh được hay không, vậy thì thế nào?
Cuối cùng sẽ không là của cô.
Đôi mắt giấu đằng sau mắt kính của Trần Uyển Như hơi ảm đạm một chút, ngay sau đó mặt không biểu cảm đi giày cao gót bước thẳng tắp vào hiện trường họp báo, đi thẳng tới sân khấu phía trên, đứng thẳng.
Trần Uyển Như đứng như thế cũng không đoan trang, thậm chí có chút lười nhác, nghiêng nghiêng tựa vào bên vách tường. Trần Uyển Như ca hát mười năm, khí chất lắng đọng lại dizen/da,nle*quy;don cũng không ai sánh bằng, cô vừa đứng đơn độc như vậy, khiến cho hiện trường vốn dĩ hỗn loạn trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.
Lúc này Trần Uyển Như mới lười biếng giơ tay lên, tháo mắt kính của mình xuống.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ