Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 153: Đụng phải Mạt Mạt lầm lỡ cả đời (3)
Hình như Dịch Thiển chú ý tới anh thường xuyên mất hồn, dụ dỗ Dịch Hỉ Hoan, đưa đầu lại gần, hỏi thăm: “Tìm cái gì vậy?"
Lý Tình Thâm thu hồi ánh mắt nhìn xung quanh, thản nhiên lắc đầu một cái.
Sau đó, là ba ngày sau, bà ngoại cùng chồng mới trở về nhà họ Lý.
Ngày đó Lý Tình Thâm vốn không có chuyện gì , đồng ý Bạc Sủng Nhi đi ra vườn nhà họ Bạc chơi xếp gỗ với con bé.
Bởi vì tài xế đi đón bà ngoại, cho nên Lý Tình Thâm đang ở nhà đợi.
Mãi mới chờ đến lúc tới tài xế quay về, cửa xe mở ra, nhảy xuống đầu tiên cũng là một cô bé, xinh đẹp mặc váy công chúa như cũ, màu xanh nhạt, lần này không thua gì một nụ hoa, phía dưới mái tóc là một đôi mắt to như tinh linh hấp dẫn người ta, đảo quanh nhìn nhà họ Lý, sau đó xoay người, quay về phía người trong xe hô: “Ông cố, cái nhà này thật là đẹp, khi trưởng thành, con cũng muốn một cái biệt thự như vậy!"
Lý Tình Thâm liếc mắt một cái liền nhận ra cô bé này là cô bé đã gặp trong hôn lễ của bà ngoại.
Lúc này, Lý Niệm và Ông Gai Nhân đã đi ra nghênh đón, mà bà ngoại cùng chồng cũng xuống xe, Lăng ông cố Mạt Mạt liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, kêu cô đến bên cạnh mình, để cho cô quay sang chào hỏi với Lý Niệm cùng Ôn Giai Nhân.
Cô gái còn có nét mặt khéo léo khiến cho người ta phải yêu mến, nháy mắt, cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền nhàn nhạt dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện, giọng nói trong trẻo.
Cuối cùng là chỉ anh, “Mạt Mạt, kêu chú nhỏ."
Lăng Mạt Mạt lại chu mỏ, không có há mồm, ngẹo đầu nhìn anh hơn nửa ngày, mới mở miệng, “Chú nhỏ."
Lý Tình Thâm gật đầu về phía cô một cái.
Sau đó Lý Niệm cùng Ôn Giai Nhân chào hỏi mọi người vào phòng.
“Tiểu thiếu gia, mời lên xe, bây giờ tôi sẽ đưa cậu tới nhà họ Bạc." Tài xế ở bên nhắc nhở.
Lý Tình Thâm lại nhìn cô gái nhỏ biến mất ở cửa phòng, trong lúc bất chợt lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Gọi điện thoại cho tiểu thư Sủng Nhi, nói buổi chiều tôi sẽ qua."
“Dạ, tiểu thiếu gia." Tài xế trả lời, đi làm theo, mà anh, liền đi trở lại trong nhà.
Anh không thế nào nói chuyện, chỉ ngồi ở một bên, cầm tờ báo, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, thật ra thì căn bản anh cũng không nhìn nổi một chữ, thỉnh thoảng ánh mắt không chớp bay về phía cô.
Cô ở trong phòng, đi tới đi lui, thấy cái gì đều tò mò sờ một cái.
Lý Tình Thâm vẫn luôn ngó chừng cô gái nhỏ, thấy cô gái nhỏ cách anh càng ngày càng gần, thế nhưng rõ ràng anh lại cảm thấy thân thể mình căng thẳng.
Cô gái nhỏ đi tới bên cạnh anh, trước bàn cách đó không xa, nhìn một đồ sứ phía trên, hình dáng quả đào, cô nghiêng đầu quan sát hồi lâu, sau đó liền quay đầu, vừa vặn thấy anh ngồi ở trên ghế.
Có lẽ cô cũng tò mò chiếc ghế dựa anh đang ngồi, hai cái chân nhỏ nện bước ngắn ngủn đi tới bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn một lúc, sau đó liền tóm lấy quần của anh, bò vào trong ngực của anh.
Trên người cô có mùi sữa nhàn nhạt, mềm mại thật ấm áp, ngón tay Lý Tình Thâm run rẩy, trong đại não trống rỗng, thế nhưng quên mất đẩy cô ra, mặc cho cô ngồi ở trong ngực của anh, sau đó vươn tay, quơ quơ sờ loạn trên ghế, chiếc ghế đung đưa, cô liền cười khanh khách.
Bên tai Lý Tình Thâmtràn đầy tiếng cười trong suốt của cô, nhìn vẻ mặt mềm mại gần trong gang tấc, anh có chút hoảng hốt, tốc độ tim đập càng nhanh, Lý Tình Thâm mười bốn tuổi , cũng vừa mới phát dục, dần dần cũng cảm thấy giọng nói có chút phát khô, không nhịn được nuốt liên tiếp mấy ngụm nước miếng.
Lý Tình Thâm thu hồi ánh mắt nhìn xung quanh, thản nhiên lắc đầu một cái.
Sau đó, là ba ngày sau, bà ngoại cùng chồng mới trở về nhà họ Lý.
Ngày đó Lý Tình Thâm vốn không có chuyện gì , đồng ý Bạc Sủng Nhi đi ra vườn nhà họ Bạc chơi xếp gỗ với con bé.
Bởi vì tài xế đi đón bà ngoại, cho nên Lý Tình Thâm đang ở nhà đợi.
Mãi mới chờ đến lúc tới tài xế quay về, cửa xe mở ra, nhảy xuống đầu tiên cũng là một cô bé, xinh đẹp mặc váy công chúa như cũ, màu xanh nhạt, lần này không thua gì một nụ hoa, phía dưới mái tóc là một đôi mắt to như tinh linh hấp dẫn người ta, đảo quanh nhìn nhà họ Lý, sau đó xoay người, quay về phía người trong xe hô: “Ông cố, cái nhà này thật là đẹp, khi trưởng thành, con cũng muốn một cái biệt thự như vậy!"
Lý Tình Thâm liếc mắt một cái liền nhận ra cô bé này là cô bé đã gặp trong hôn lễ của bà ngoại.
Lúc này, Lý Niệm và Ông Gai Nhân đã đi ra nghênh đón, mà bà ngoại cùng chồng cũng xuống xe, Lăng ông cố Mạt Mạt liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, kêu cô đến bên cạnh mình, để cho cô quay sang chào hỏi với Lý Niệm cùng Ôn Giai Nhân.
Cô gái còn có nét mặt khéo léo khiến cho người ta phải yêu mến, nháy mắt, cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền nhàn nhạt dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện, giọng nói trong trẻo.
Cuối cùng là chỉ anh, “Mạt Mạt, kêu chú nhỏ."
Lăng Mạt Mạt lại chu mỏ, không có há mồm, ngẹo đầu nhìn anh hơn nửa ngày, mới mở miệng, “Chú nhỏ."
Lý Tình Thâm gật đầu về phía cô một cái.
Sau đó Lý Niệm cùng Ôn Giai Nhân chào hỏi mọi người vào phòng.
“Tiểu thiếu gia, mời lên xe, bây giờ tôi sẽ đưa cậu tới nhà họ Bạc." Tài xế ở bên nhắc nhở.
Lý Tình Thâm lại nhìn cô gái nhỏ biến mất ở cửa phòng, trong lúc bất chợt lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Gọi điện thoại cho tiểu thư Sủng Nhi, nói buổi chiều tôi sẽ qua."
“Dạ, tiểu thiếu gia." Tài xế trả lời, đi làm theo, mà anh, liền đi trở lại trong nhà.
Anh không thế nào nói chuyện, chỉ ngồi ở một bên, cầm tờ báo, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, thật ra thì căn bản anh cũng không nhìn nổi một chữ, thỉnh thoảng ánh mắt không chớp bay về phía cô.
Cô ở trong phòng, đi tới đi lui, thấy cái gì đều tò mò sờ một cái.
Lý Tình Thâm vẫn luôn ngó chừng cô gái nhỏ, thấy cô gái nhỏ cách anh càng ngày càng gần, thế nhưng rõ ràng anh lại cảm thấy thân thể mình căng thẳng.
Cô gái nhỏ đi tới bên cạnh anh, trước bàn cách đó không xa, nhìn một đồ sứ phía trên, hình dáng quả đào, cô nghiêng đầu quan sát hồi lâu, sau đó liền quay đầu, vừa vặn thấy anh ngồi ở trên ghế.
Có lẽ cô cũng tò mò chiếc ghế dựa anh đang ngồi, hai cái chân nhỏ nện bước ngắn ngủn đi tới bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn một lúc, sau đó liền tóm lấy quần của anh, bò vào trong ngực của anh.
Trên người cô có mùi sữa nhàn nhạt, mềm mại thật ấm áp, ngón tay Lý Tình Thâm run rẩy, trong đại não trống rỗng, thế nhưng quên mất đẩy cô ra, mặc cho cô ngồi ở trong ngực của anh, sau đó vươn tay, quơ quơ sờ loạn trên ghế, chiếc ghế đung đưa, cô liền cười khanh khách.
Bên tai Lý Tình Thâmtràn đầy tiếng cười trong suốt của cô, nhìn vẻ mặt mềm mại gần trong gang tấc, anh có chút hoảng hốt, tốc độ tim đập càng nhanh, Lý Tình Thâm mười bốn tuổi , cũng vừa mới phát dục, dần dần cũng cảm thấy giọng nói có chút phát khô, không nhịn được nuốt liên tiếp mấy ngụm nước miếng.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ