Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 113: Dám đấu với cô, thì sẽ không sợ thua (2)
Lăng Mạt Mạt thu hết vào đáy mắt sắc mặt trở nên khó coi của Giản Thần Hi, đáy lòng càng thêm kiêu ngạo, cô tao nhã cất bước, đi về phía Trương Lộ Nam, lúc đi qua Giản Thần Hi, cô cũng học bộ dáng vừa rồi của cô ta, dùng eo hung hăng đụng vào cô ta, nhưng cái này cũng chưa xong, một giây sau, khi nhấc chân rồi đặt chân xuống, dùng giày cao gót, hung hăng đạp vào lưng bàn chân của Giản Thần Hi, còn không quên ngoan độc nghiền hai cái, sau đó mới há miệng: “Trương tổng, cám ơn anh." Giọng nói của Lăng Mạt Mạt vừa lúc che giấu tiếng kêu đau đớn trầm thấp của Giản Thần Hi.
Lăng Mạt Mạt đứng đưa lưng về phía Giản Thần Hi, đúng lúc chặn giữa Trương Lộ Nam và Giản Thần Hi, lúc nàng vừa mở miệng, cố ý hơi lớn giọng, vừa vặn Trương Lộ Nam không nghe được tiếng kêu đau của Giản Thần Hi.
Loại giày cao gót tham gia yến hội, từ trước đến nay đều có thể cao bao nhiêu thì sẽ cao bấy nhiêu, với có thể mảnh bao nhiêu thì mảnh bấy nhiêu, giày cao gót như vậy mới là xinh đẹp, tinh xảo, hoàn mỹ.
Cho nên một đạp kia của Lăng Mạt Mạt, đạp Giản Thần Hi đau đến xé ruột xé gan, vừa cúi đầu nhìn thì thấy phần chân lộ ra đã sưng đỏ một mảng.
Nhưng mà ngại nhiều người đang đứng ở đây, Giản Thần Hi vẫn cần duy trì hình tượng tốt đẹp của mình, mặc dù cô ta đau đến muốn giậm chân, nhưng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, khuôn mặt mỉm cười đứng đó, duy trì dáng vẻ tao nhã.
“Lăng tiểu thư thật là khách khí, không bằng qua bên kia, tôi mời Lăng tiểu thư một ly rượu?" Tuổi Trương Lộ Nam ngoài ba mươi, mang giày Tây, nổi bậc khí chất lỗi lạc, vừa đánh giá Lăng Mạt Mạt vừa cười nói.
Lăng Mạt Mạt là do Trần Uyển Như mạnh mẽ đề cử cho Trương Lộ Nam, Trương Lộ Nam đã sớm chú ý tới Lăng Mạt Mạt, đến khi cô ấy lên đài hát một ca khúc, hắn đã hoàn toàn bị Lăng Mạt Mạt chinh phục.
Hiện tại đứng gần quan sát, lại cảm thấy ngũ quan Lăng Mạt Mạt quả thực tinh xảo xuất sắc.
Cho dù Trương Lộ Nam gặp qua vô số minh tinh, ca sĩ nổi tiếng, lại cảm thấy cô bé này cực kì đặc biệt.
Sạch sẽ, thuần khiết, không nhiễm phấn son.
Lăng Mạt Mạt thấy Trương Lộ Nam tuấn tú lịch sự, dáng vẻ lịch thiệp thì khẽ gật đầu đồng ý.
Mặt mày Trương Lộ Nam lập tức hớn hở, nói với Giản Thần Hi: “Giản tiểu thư, tôi và Lăng tiểu thư đến đó trước."
Giản Thần Hi chỉ cảm thấy đau chân, nụ cười cố nén trên mặt đã đến cực hạn, hiện tại thấy Trương Lộ nam nói với mình, bất đắc dĩ mở miệng: “Ừ, tốt, Trương tổng, anh tận hứng." Giọng điệu Giản Thần Hi có chút cứng ngắc, sau khi nói xong còn hít vào một hơi khí lạnh.
Tình trạng cô ta như vậy, để cho Trương Lộ Nam nhìn thấy, nét mặt Trương Lộ Nam có chút không vui.
Phải biết rằng, trong vòng tròn này, ngôi sao ca nhạc cũng được, minh tinh cũng được, lúc phong quang vô hạn, cuối cùng đều vẫn phải nhìn sắc mặt của những phú hào này.
Muốn leo lên trên, muốn kéo đầu tư, đều không thể tác rời những kẻ có tiền này.
Mà đàn ông có tiền, cũng không phải thật sự trầm mê những ngôi sao ca nhạc, minh tinh này, đơn giản là lấy ngôi sao ca nhạc, minh tinh để giữ thể diện, biểu hiện thân phận và tài phú của mình.
Cho nên minh tinh đều dùng mọi cách lấy lòng những loại người như Trương Lộ Nam, mà vừa rồi Giản Thần Hi đích thực là phạm vào tối kỵ.
Trương Lộ Nam hừ một tiếng, quay đầu, mỉm cười với Lăng Mạt Mạt, dẫn theo cô đi về phía bên kia.
Giản Thần Hi cũng ý thức được mình đã chọc tức Trương Lộ Nam, theo bản năng muốn đuổi theo dỗ ngọt, nhưng mà chân đau không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng tao nhã của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt hung ác và ác độc.
Lăng Mạt Mạt đứng đưa lưng về phía Giản Thần Hi, đúng lúc chặn giữa Trương Lộ Nam và Giản Thần Hi, lúc nàng vừa mở miệng, cố ý hơi lớn giọng, vừa vặn Trương Lộ Nam không nghe được tiếng kêu đau của Giản Thần Hi.
Loại giày cao gót tham gia yến hội, từ trước đến nay đều có thể cao bao nhiêu thì sẽ cao bấy nhiêu, với có thể mảnh bao nhiêu thì mảnh bấy nhiêu, giày cao gót như vậy mới là xinh đẹp, tinh xảo, hoàn mỹ.
Cho nên một đạp kia của Lăng Mạt Mạt, đạp Giản Thần Hi đau đến xé ruột xé gan, vừa cúi đầu nhìn thì thấy phần chân lộ ra đã sưng đỏ một mảng.
Nhưng mà ngại nhiều người đang đứng ở đây, Giản Thần Hi vẫn cần duy trì hình tượng tốt đẹp của mình, mặc dù cô ta đau đến muốn giậm chân, nhưng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, khuôn mặt mỉm cười đứng đó, duy trì dáng vẻ tao nhã.
“Lăng tiểu thư thật là khách khí, không bằng qua bên kia, tôi mời Lăng tiểu thư một ly rượu?" Tuổi Trương Lộ Nam ngoài ba mươi, mang giày Tây, nổi bậc khí chất lỗi lạc, vừa đánh giá Lăng Mạt Mạt vừa cười nói.
Lăng Mạt Mạt là do Trần Uyển Như mạnh mẽ đề cử cho Trương Lộ Nam, Trương Lộ Nam đã sớm chú ý tới Lăng Mạt Mạt, đến khi cô ấy lên đài hát một ca khúc, hắn đã hoàn toàn bị Lăng Mạt Mạt chinh phục.
Hiện tại đứng gần quan sát, lại cảm thấy ngũ quan Lăng Mạt Mạt quả thực tinh xảo xuất sắc.
Cho dù Trương Lộ Nam gặp qua vô số minh tinh, ca sĩ nổi tiếng, lại cảm thấy cô bé này cực kì đặc biệt.
Sạch sẽ, thuần khiết, không nhiễm phấn son.
Lăng Mạt Mạt thấy Trương Lộ Nam tuấn tú lịch sự, dáng vẻ lịch thiệp thì khẽ gật đầu đồng ý.
Mặt mày Trương Lộ Nam lập tức hớn hở, nói với Giản Thần Hi: “Giản tiểu thư, tôi và Lăng tiểu thư đến đó trước."
Giản Thần Hi chỉ cảm thấy đau chân, nụ cười cố nén trên mặt đã đến cực hạn, hiện tại thấy Trương Lộ nam nói với mình, bất đắc dĩ mở miệng: “Ừ, tốt, Trương tổng, anh tận hứng." Giọng điệu Giản Thần Hi có chút cứng ngắc, sau khi nói xong còn hít vào một hơi khí lạnh.
Tình trạng cô ta như vậy, để cho Trương Lộ Nam nhìn thấy, nét mặt Trương Lộ Nam có chút không vui.
Phải biết rằng, trong vòng tròn này, ngôi sao ca nhạc cũng được, minh tinh cũng được, lúc phong quang vô hạn, cuối cùng đều vẫn phải nhìn sắc mặt của những phú hào này.
Muốn leo lên trên, muốn kéo đầu tư, đều không thể tác rời những kẻ có tiền này.
Mà đàn ông có tiền, cũng không phải thật sự trầm mê những ngôi sao ca nhạc, minh tinh này, đơn giản là lấy ngôi sao ca nhạc, minh tinh để giữ thể diện, biểu hiện thân phận và tài phú của mình.
Cho nên minh tinh đều dùng mọi cách lấy lòng những loại người như Trương Lộ Nam, mà vừa rồi Giản Thần Hi đích thực là phạm vào tối kỵ.
Trương Lộ Nam hừ một tiếng, quay đầu, mỉm cười với Lăng Mạt Mạt, dẫn theo cô đi về phía bên kia.
Giản Thần Hi cũng ý thức được mình đã chọc tức Trương Lộ Nam, theo bản năng muốn đuổi theo dỗ ngọt, nhưng mà chân đau không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng tao nhã của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt hung ác và ác độc.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ