Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu
Chương 11: Diệt trừ cô ta mới an toàn nhất
Đến tận lúc Giang Dĩ Mạch vớ Mộ ngốc đi, Giang Gia Kiệt vẫn còn khóc.
Hắn thật sự bị dọa sợ rồi.
“Con trai, con đừng khóc, không phải còn chưa đánh con sao?" Thiệu Thiến đau lòng khuyên bảo: “Con nhóc Giang Dĩ Mạch chết tiệt này cũng hơi quá đáng."
Giang Mỹ Kỳ nhìn người em trai không tiền đồ này: “Gia Kiệt, em đừng khóc nữa có được không? Nhìn dáng vẻ em vô dụng kia, 24 tuổi còn bị dọa đến ngã trên mặt đất khóc, chị nhìn cũng thấy xấu hổ."
Giang Gia Kiệt giận: “Em còn không phải vì chị với mẹ, hơn nữa anh ta vốn là người ngu ngốc, dựa vào cái gì đánh em?" Lại khóc sướt mướt nói lảm nhảm: “Một người ngu ngốc có tốc độ nhanh như vậy, thật không biết anh ta có thật ngu ngốc không."
Lời này ngược lại nhắc nhở người bên cạnh, con ngươi Giang Mỹ Kỳ đảo một vòng, cẩn thận suy nghĩ một màn sáng hôm nay, “Mẹ, mẹ nói thằng ngốc kia có ngu ngốc thật không? Nếu ai dám nói Giang Dĩ Mạch nửa câu không tốt, anh ta một chút cũng không hàm hồ, trên thế giới có kẻ ngốc mà phản ứng nhanh như vậy sao?"
Thiệu Thiến nghe con gái nói như vậy, nhớ lại tình hình buổi sáng một chút, cũng có chút nghi ngờ.
“Vậy mọi người không biết gì về anh ta." Lúc này Đường Hạo Thiên nói chuyện: “Anh họ tôi là kẻ ngốc tuyệt đối không có sai, nhưng mọi người đừng nhìn anh ta như đứa bé ba tuổi mà rất dễ đối phó, trên thực tế cũng bởi vì trí lực anh ta như đứa trẻ ba tuổi, cho nên tính tình của anh ta vô cùng bất định. Anh ta đối với đồ mình quan tâm thì không cho phép người khác nói một câu không tốt, giống như hôm nay chú thiếu chút nữa muốn đánh Dĩ Mạch, còn có Gia Kiệt cười nhạo bọn họ. Thật ra nếu em cười nhạo anh họ tôi mà nói, nhiều lắm thì anh ta sẽ khóc trở về tìm mẹ anh ta cáo trạng, nhưng nếu em cười nhạo người anh ta để ý, kết cục sẽ rất thảm. Gia Kiệt, em nên cảm thấy may mắn em hôm nay không thấy máu."
Giang Gia Kiệt nghĩ lại mà sợ nuốt nước bọt, cảm giác một quyền kia giống như gió ở trên khuôn mặt mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới.
Lúc ấy hắn không phải bị một quyền kia dọa sợ, mà là bị một cỗ sắc bén quyết đoán hù sợ.
Giang Mỹ Kỳ nhìn Đường Hạo Thiên: “Hạo Thiên, anh sớm biết những thứ này, tại sao không sớm chút nói cho chúng em biết? Hại em trai em thiếu chút nữa bị tên ngốc kia đánh."
“Anh không ngờ Dĩ Mạch lại mặt còn có thể xảy ra nhiều chuyển như vậy." Đường Hạo Thiên nói, đỡ Giang Mỹ Kỳ: "Không làm em sợ chứ?"
Đường Hạo Thiên cũng tức giận, anh vẫn biết Giang Dĩ Mạch tính tình đại tiểu thư từ trước đến nay, động một tí sẽ nói tất cả người nhà họ Giang đã hại chết mẹ cô ta ra để đè ép người khác, gây khó khăn khắp nơi cho Mỹ Kỳ với mẹ cô, anh đã sớm nhìn không vừa mắt, chẳng qua anh không phải là người nhà Giang, không tiện giúp Mỹ Kỳ ra mặt.
Thiệu Thiến cũng nói theo: “Ngày hôm qua cô ta mới kết hôn, hôm nay đã chạy về để tranh giành tài sản, còn đuổi chúng ta đi, thật là quá đáng."
“Hạo Thiên, chúng ta làm sao bây giờ?" Giang Mỹ Kỳ khó chịu nhào vào trong lòng Đường Hạo Thiên.
“Kỳ Kỳ, em đừng khổ sở, Dĩ Mạch sống ở nhà họ Mộ cũng sẽ không có chỗ nào tốt đâu." Đường Hạo Thiên đã tính trước mọi việc nói: “Cô anh cũng không phải là người dễ đối phó như vậy."
Thiệu Thiến cùng con trà với con gái liếc mắt nhìn nhau, nghe Đường Hạo Thiên tiếp tục nói: “Dượng anh từ trước đến nay ngoại trừ quản lý chuyện công ty thì mặc kệ chuyện trong nhà, tất cả do cô anh xử lý, tất cả chuyện lớn nhỏ nhà họ Mộ cũng do một mình cô anh định đoạt, lấy tính tình đại tiểu thư Giang Dĩ Mạch kia, ở chỗ cô anh khẳng định không chiếm được thứ tốt, hơn nữa chỉ cần anh đến chỗ cô anh thổi chút gió, sợ là về sau cô ta sẽ không thời gian trở về tìm mọi người gây phiền phức nữa."
Thiệu Thiến vui mừng nói: “Hạo Thiên, may mà chúng ta còn có con."
“Dì, người đừng nhanh nói như vậy, Kỳ Kỳ là người phụ nữ cháu yêu nhất, trong bụng của cô ấy còn có con cháu, cháu không thể mặc kệ nhìn mẹ con dì bị người ta khi dễ."
Giang Mỹ Kỳ rúc vào trong lòng Đường Hạo Thiên làm nũng địa nói: “Người ta đã mang thai ba tháng, bây giờ Giang Dĩ Mạch cũng kết hôn rồi, anh tính khi nào thì cưới em? Hai tháng nữa, bụng em sẽ lớn hơn."
Chuyện này đã nói với hắn rất nhiều lần, mỗi lần đều nói sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Giang Dĩ Mạch, bây giờ Giang Dĩ Mạch đã kết hôn, không ai ngăn cản bọn họ nữa.
Đường Hạo Thiên thấy Thiệu Thiến và Giang Gia kiệt đều nhìn mình, kiên trì nói: “Kỳ Kỳ, em yên tâm, anh nhất định sẽ lấy em, anh đã đề cập qua với ba mẹ anh, bọn họ đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi."
“Thật sao?" Giang Mỹ Kỳ vui vẻ nhào vào trong lòng Đường Hạo Thiên: “Hạo Thiên, anh thật tốt!"
Xe vững vàng chạy đi, Giang Dĩ Mạch hỏi Mộ ngốc: “Làm sao mà anh biết Giang Gia Kiệt không thích ăn cay?"
“Trước kia anh nghe mẹ hắn nói với mẹ anh." Mộ ngốc thật thà nói.
Giang Dĩ Mạch ngửi được cái gì, “Mẹ anh với người đàn bà kia quan hệ rất tốt sao?"
Mộ ngốc khờ dại gật đầu: “Hình như là vậy."
Giang Dĩ Mạch không biết suy nghĩ cái gì, Mộ ngốc tò mò hỏi: “Bà xã, em làm sao vậy?"
“Mệt mỏi." Giang Dĩ Mạch không tâm tình quan tâm đến Mộ ngốc.
Mộ ngốc lập tức vỗ ngực mình, giang cánh tay ra: “Bà xã, nhanh nằm vào trong lòng anh, rất thoải mái."
Giang Dĩ Mạch liếc mắt anh một cái, tựa vào cửa kính xe bên cạnh nhắm mắt lại không để ý đến anh nữa.
Hoàng hôn vô cùng đẹp, Mộ ngốc như là sợ đánh thức cô, một đường im lặng ngồi ở bên cạnh nhìn cô.
Yên lặng trong phòng, Thiệu Thiến bất mãn với người đầu bên kia điện thoại quát lớn: “Không phải bảo anh diệt trừ con nhóc Giang Dĩ Mạch kia sao? Làm sao lại để cho cô ta còn sống trở về hả?"
Người đầu bên kia nghe giọng Thiệu Thiến như trách cứ đầy tớ cũng rất không hài lòng: “Nếu tôi không để cho cô ta chạy, bây giờ người gả cho cậu chủ ngốc nhà họ Mộ kia là con gái bà, bà nên cảm ơn tôi mới đúng!"
“Cảm ơn ông? Cảm ơn ông thả cô ta trở về đẻ tranh giành tài sản với tôi?" Thiệu Thiến tức giận đến mắng to, “Trương Đại Tề, ông có gan lặp lại lần nữa! Nếu ông ngại tiền nhiều hơn thì nói với tôi một tiếng, về sau sẽ không cho ông một phân tiền!"
“Đừng, Chẳng phải tôi đang đùa giỡn hay sao?" Trương Đại Tề sợ hãi bị chặt đứt tiền bạc: “Nhóc con kia thật sự quá giảo hoạt, không cẩn thận khiến cho cô ta chạy mất, nhưng tốt xấu cô ta cũng thay con gái bà gả cho tên ngốc kia, bà cũng đừng giận tôi nữa."
“Bây giờ ông tính làm thế nào để sửa chữa?"
“Sửa chữa?" Trương Đại Tề lập tức hiểu: “Cô ta đã gả ra ngoài, còn có cần thiết..."
“Chỉ cần cô ta còn sống, đối chúng ta là một uy hiếp, tài sản nhà họ Giang cũng không dễ dàng tới tay chúng ta, cô ta còn có bản di chúc mà năm đó mẹ cô ta để lại."
“Không thể nào, là tự tay tôi phá hủy đi."
“Tóm lại đừng nói nhiều như vậy, diệt trừ cô ta đối với chúng ta mới an toàn nhất, đừng thất bại nữa!"
Hắn thật sự bị dọa sợ rồi.
“Con trai, con đừng khóc, không phải còn chưa đánh con sao?" Thiệu Thiến đau lòng khuyên bảo: “Con nhóc Giang Dĩ Mạch chết tiệt này cũng hơi quá đáng."
Giang Mỹ Kỳ nhìn người em trai không tiền đồ này: “Gia Kiệt, em đừng khóc nữa có được không? Nhìn dáng vẻ em vô dụng kia, 24 tuổi còn bị dọa đến ngã trên mặt đất khóc, chị nhìn cũng thấy xấu hổ."
Giang Gia Kiệt giận: “Em còn không phải vì chị với mẹ, hơn nữa anh ta vốn là người ngu ngốc, dựa vào cái gì đánh em?" Lại khóc sướt mướt nói lảm nhảm: “Một người ngu ngốc có tốc độ nhanh như vậy, thật không biết anh ta có thật ngu ngốc không."
Lời này ngược lại nhắc nhở người bên cạnh, con ngươi Giang Mỹ Kỳ đảo một vòng, cẩn thận suy nghĩ một màn sáng hôm nay, “Mẹ, mẹ nói thằng ngốc kia có ngu ngốc thật không? Nếu ai dám nói Giang Dĩ Mạch nửa câu không tốt, anh ta một chút cũng không hàm hồ, trên thế giới có kẻ ngốc mà phản ứng nhanh như vậy sao?"
Thiệu Thiến nghe con gái nói như vậy, nhớ lại tình hình buổi sáng một chút, cũng có chút nghi ngờ.
“Vậy mọi người không biết gì về anh ta." Lúc này Đường Hạo Thiên nói chuyện: “Anh họ tôi là kẻ ngốc tuyệt đối không có sai, nhưng mọi người đừng nhìn anh ta như đứa bé ba tuổi mà rất dễ đối phó, trên thực tế cũng bởi vì trí lực anh ta như đứa trẻ ba tuổi, cho nên tính tình của anh ta vô cùng bất định. Anh ta đối với đồ mình quan tâm thì không cho phép người khác nói một câu không tốt, giống như hôm nay chú thiếu chút nữa muốn đánh Dĩ Mạch, còn có Gia Kiệt cười nhạo bọn họ. Thật ra nếu em cười nhạo anh họ tôi mà nói, nhiều lắm thì anh ta sẽ khóc trở về tìm mẹ anh ta cáo trạng, nhưng nếu em cười nhạo người anh ta để ý, kết cục sẽ rất thảm. Gia Kiệt, em nên cảm thấy may mắn em hôm nay không thấy máu."
Giang Gia Kiệt nghĩ lại mà sợ nuốt nước bọt, cảm giác một quyền kia giống như gió ở trên khuôn mặt mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới.
Lúc ấy hắn không phải bị một quyền kia dọa sợ, mà là bị một cỗ sắc bén quyết đoán hù sợ.
Giang Mỹ Kỳ nhìn Đường Hạo Thiên: “Hạo Thiên, anh sớm biết những thứ này, tại sao không sớm chút nói cho chúng em biết? Hại em trai em thiếu chút nữa bị tên ngốc kia đánh."
“Anh không ngờ Dĩ Mạch lại mặt còn có thể xảy ra nhiều chuyển như vậy." Đường Hạo Thiên nói, đỡ Giang Mỹ Kỳ: "Không làm em sợ chứ?"
Đường Hạo Thiên cũng tức giận, anh vẫn biết Giang Dĩ Mạch tính tình đại tiểu thư từ trước đến nay, động một tí sẽ nói tất cả người nhà họ Giang đã hại chết mẹ cô ta ra để đè ép người khác, gây khó khăn khắp nơi cho Mỹ Kỳ với mẹ cô, anh đã sớm nhìn không vừa mắt, chẳng qua anh không phải là người nhà Giang, không tiện giúp Mỹ Kỳ ra mặt.
Thiệu Thiến cũng nói theo: “Ngày hôm qua cô ta mới kết hôn, hôm nay đã chạy về để tranh giành tài sản, còn đuổi chúng ta đi, thật là quá đáng."
“Hạo Thiên, chúng ta làm sao bây giờ?" Giang Mỹ Kỳ khó chịu nhào vào trong lòng Đường Hạo Thiên.
“Kỳ Kỳ, em đừng khổ sở, Dĩ Mạch sống ở nhà họ Mộ cũng sẽ không có chỗ nào tốt đâu." Đường Hạo Thiên đã tính trước mọi việc nói: “Cô anh cũng không phải là người dễ đối phó như vậy."
Thiệu Thiến cùng con trà với con gái liếc mắt nhìn nhau, nghe Đường Hạo Thiên tiếp tục nói: “Dượng anh từ trước đến nay ngoại trừ quản lý chuyện công ty thì mặc kệ chuyện trong nhà, tất cả do cô anh xử lý, tất cả chuyện lớn nhỏ nhà họ Mộ cũng do một mình cô anh định đoạt, lấy tính tình đại tiểu thư Giang Dĩ Mạch kia, ở chỗ cô anh khẳng định không chiếm được thứ tốt, hơn nữa chỉ cần anh đến chỗ cô anh thổi chút gió, sợ là về sau cô ta sẽ không thời gian trở về tìm mọi người gây phiền phức nữa."
Thiệu Thiến vui mừng nói: “Hạo Thiên, may mà chúng ta còn có con."
“Dì, người đừng nhanh nói như vậy, Kỳ Kỳ là người phụ nữ cháu yêu nhất, trong bụng của cô ấy còn có con cháu, cháu không thể mặc kệ nhìn mẹ con dì bị người ta khi dễ."
Giang Mỹ Kỳ rúc vào trong lòng Đường Hạo Thiên làm nũng địa nói: “Người ta đã mang thai ba tháng, bây giờ Giang Dĩ Mạch cũng kết hôn rồi, anh tính khi nào thì cưới em? Hai tháng nữa, bụng em sẽ lớn hơn."
Chuyện này đã nói với hắn rất nhiều lần, mỗi lần đều nói sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Giang Dĩ Mạch, bây giờ Giang Dĩ Mạch đã kết hôn, không ai ngăn cản bọn họ nữa.
Đường Hạo Thiên thấy Thiệu Thiến và Giang Gia kiệt đều nhìn mình, kiên trì nói: “Kỳ Kỳ, em yên tâm, anh nhất định sẽ lấy em, anh đã đề cập qua với ba mẹ anh, bọn họ đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi."
“Thật sao?" Giang Mỹ Kỳ vui vẻ nhào vào trong lòng Đường Hạo Thiên: “Hạo Thiên, anh thật tốt!"
Xe vững vàng chạy đi, Giang Dĩ Mạch hỏi Mộ ngốc: “Làm sao mà anh biết Giang Gia Kiệt không thích ăn cay?"
“Trước kia anh nghe mẹ hắn nói với mẹ anh." Mộ ngốc thật thà nói.
Giang Dĩ Mạch ngửi được cái gì, “Mẹ anh với người đàn bà kia quan hệ rất tốt sao?"
Mộ ngốc khờ dại gật đầu: “Hình như là vậy."
Giang Dĩ Mạch không biết suy nghĩ cái gì, Mộ ngốc tò mò hỏi: “Bà xã, em làm sao vậy?"
“Mệt mỏi." Giang Dĩ Mạch không tâm tình quan tâm đến Mộ ngốc.
Mộ ngốc lập tức vỗ ngực mình, giang cánh tay ra: “Bà xã, nhanh nằm vào trong lòng anh, rất thoải mái."
Giang Dĩ Mạch liếc mắt anh một cái, tựa vào cửa kính xe bên cạnh nhắm mắt lại không để ý đến anh nữa.
Hoàng hôn vô cùng đẹp, Mộ ngốc như là sợ đánh thức cô, một đường im lặng ngồi ở bên cạnh nhìn cô.
Yên lặng trong phòng, Thiệu Thiến bất mãn với người đầu bên kia điện thoại quát lớn: “Không phải bảo anh diệt trừ con nhóc Giang Dĩ Mạch kia sao? Làm sao lại để cho cô ta còn sống trở về hả?"
Người đầu bên kia nghe giọng Thiệu Thiến như trách cứ đầy tớ cũng rất không hài lòng: “Nếu tôi không để cho cô ta chạy, bây giờ người gả cho cậu chủ ngốc nhà họ Mộ kia là con gái bà, bà nên cảm ơn tôi mới đúng!"
“Cảm ơn ông? Cảm ơn ông thả cô ta trở về đẻ tranh giành tài sản với tôi?" Thiệu Thiến tức giận đến mắng to, “Trương Đại Tề, ông có gan lặp lại lần nữa! Nếu ông ngại tiền nhiều hơn thì nói với tôi một tiếng, về sau sẽ không cho ông một phân tiền!"
“Đừng, Chẳng phải tôi đang đùa giỡn hay sao?" Trương Đại Tề sợ hãi bị chặt đứt tiền bạc: “Nhóc con kia thật sự quá giảo hoạt, không cẩn thận khiến cho cô ta chạy mất, nhưng tốt xấu cô ta cũng thay con gái bà gả cho tên ngốc kia, bà cũng đừng giận tôi nữa."
“Bây giờ ông tính làm thế nào để sửa chữa?"
“Sửa chữa?" Trương Đại Tề lập tức hiểu: “Cô ta đã gả ra ngoài, còn có cần thiết..."
“Chỉ cần cô ta còn sống, đối chúng ta là một uy hiếp, tài sản nhà họ Giang cũng không dễ dàng tới tay chúng ta, cô ta còn có bản di chúc mà năm đó mẹ cô ta để lại."
“Không thể nào, là tự tay tôi phá hủy đi."
“Tóm lại đừng nói nhiều như vậy, diệt trừ cô ta đối với chúng ta mới an toàn nhất, đừng thất bại nữa!"
Tác giả :
Tiêu Tương Thập