Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em
Chương 46: Tình thương không thể tỉnh
Editor: Nam Cung Tử Uyển
Chỉ một câu nói, liền có thể khiến hai người đau đớn!
Sở Tử Tiêu nhíu mày, hô hấp trở nên có chút không dễ chịu.....
Giản Mạt liếc mắt nhìn Sở Tử Tiêu, khoé miệng khẽ động hào phóng nở ra một nụ cười, “Xin chào!" Hình như chỉ có giống như vậy, cô mới có thể tự nhiên hào phóng nở chào hỏi.
Sở Tử Tiêu cong lên một nụ cười chế nhạo, nhưng không biết là chế nhạo chính mình hay là Giản Mạt...... Hắn không có trả lời, chỉ im lặng nhìn cô, giống như muốn đem cả người cô bắn thủng.
Giản Mạt thấy Sở Tử Tiêu không đáp lại, cũng không quá quan tâm, bắt đầu ăn..... Tất cả động tác của cô không nhanh cũng không chậm, coi hai nam nhân đối diện giống như không khí.
Ăn xong, cô rút khăn giấy lau miệng, tầm mắt hiện ra tia hờn dỗi hướng về phía Cố Bắc Thần nói, “A Thần, xe em bị hỏng, lát nữa em muốn đến thẩm mỹ viện, anh đưa em đi được không....." Tiếng kêu lanh lảnh của cô rất tự nhiên, giống như chuyện hôm qua chưa từng phát sinh qua.
“Ừ." Cố Bắc Thần nhàn nhạt đáp ứng, không có quá nhiều cảm xúc.
Chỉ là, sắc mặt của Sở Tử Tiêu có chút không tốt, khoé miệng nâng lên cười lạnh......
Thời gian hai năm, hắn giống như một đứa ngốc liều mạng muốn trở về chỉ để hỏi cô vì sao chia tay? Rõ ràng cần ít nhất ba năm mới có thể hoàn thành xong học phần, nhưng hắn chỉ dùng đến hai năm rưỡi liền trở về...... Nhưng cuối cũng hắn nhận được cái gì?
Sáng sớm đến đây chỉ là hắn muốn chứng thực sự việc ngày hôm qua, nhưng hắn lại thấy được cái gì........ Giản Mạt trước mắt vẫn là cô trong ký ức, nhưng lại có cảm giác rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến hắn sợ hãi.
“Em lên lầu thay quần áo." Giản Mạt nói xong, liền đứng dậy xoay người đi lên lầu, nhưng trong khảnh khắc cô xoay người, nguỵ trang kiên cường trên khuôn mặt cô thoáng chốc liền đổ nát.
Biểu hiện bên ngoài của Giản Mạt giống như không có chuyện gì, nhưng thực chất bên trong lại rất đau...... Đêm hôm qua Cố Bắc Thần bạo lực xé rách cô đến bây giờ hạ thân vẫn đang còn đau. Nhưng là cô nhịn, giả bộ như không có vấn đề gì.
“Ầm." một tiếng, thanh âm rất nhỏ nhưng lại giống như tiếng nổ trong không gian yên tĩnh, tạm thời ngăn cách Giản Mạt với phòng ăn.
“Bắc Thần." Đáy mắt của Sở Tử Tiêu mang theo một tia ẩn nhẫn nhìn về Cố Bắc Thần, “Cậu cưới cô ấy chỉ vì cổ phần, có đúng không?"
“Ừ." Cố Bắc Thần lạnh nhạt trả lời.
“Cổ phần cậu cũng đã thu vào trong tay rồi, cậu dự định khi nào sẽ ly hôn với cô ấy?" Sở Tử Tiêu lần thứ hai hỏi, thanh âm lộ ra cảm xúc phức tạp.
“Ly hôn?" Ngón tay Cố Bắc Thần để trên bàn nhẹ nhàng gõ, qua một lúc, tầm mắt lạnh lùng khẽ nâng lên nhìn về phía cửa phòng ngủ đang còn đóng chặt, tự nhiên lên tiếng, “Tạm thời không có dự định đó!"
Sở Tử Tiêu ở trên toà án miệng lưỡi rất lưu loát, nhưng khi đối diện với Cố Bắc Thần, lại bị giảm một phần, “Lúc trước trong thời gian cậu cưới cô ấy, chẳng lẽ không điều tra về quá khứ của cô ấy hay sao?" Thanh âm hắn rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi nói ra, ngay cả từ “cậu" cũng lộ ra một tia phẫn nộ."Thật đúng là không có........" Cố Bắc Thần ăn ngay nói thật, “Nếu như lúc đó biết được chuyện của hai người, cậu không có khả năng dùng cô ấy để ứng phó với bác hai."
Sở Tử Tiêu cụp mắt, “Nếu như cháu hy vọng cậu buông tay cô ấy ra thì sao?"
Cố Bắc Thần nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sở Tử Tiêu, hắn không có biểu hiện nổi giận với người cháu trai này, mà rõ ràng sắc mặt hắn rất bình tĩnh.
“Buông tay cô ấy....... Sau đó thì sao?" Hắn nhẹ 'a' lên một tiếng, “Cháu một lần nữa theo đuổi cô ta? Liệu rằng mẹ cháu sẽ đồng ý để hai người qua lại một chỗ hay sao?"
Sở Tử Tiêu hơi nhíu mày, “Cháu tự nhiên sẽ có biện pháp để mẹ cháu đồng ý."
Cố Bắc Thần nở nụ cười, “Tử Tiêu, cháu biết rõ...... Chuyện này không có khả năng!" Hít một hơi, mặt hắn lại trở nên lạnh lùng, “Không muốn nói mẹ cháu sẽ không đồng ý, coi như đồng ý......Nữ nhân mà Cố Bắc Thần cậu đã dùng qua, làm sao có thể để bên cạnh người của cháu?"
Thanh âm lãnh đạm tràn ngập khí thế, đó đều thuộc loại khí phách của vương giả.
“Tối hôm qua ở trang viên của Tô gia cậu không nói, đó là muốn đối mặt với nhau." Thanh âm của Cố Bắc Thần từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt, “Sáng nay cháu gọi điện cho cậu, cậu ở chỗ này đợi, là muốn để cháu hiểu rõ...... Cậu muốn Giản Mạt, thì đó chính là nữ nhân của Cố Bắc Thần cậu, nhưng nếu cậu không muốn, cô ấy cũng không thể trở thành nữ nhân của Sở Tử Tiêu cháu......Cháu đã hiểu chưa?"
Nếu như lời này là người khác nói, Sở Tử Tiêu tất nhiên sẽ trực tiếp một lời nói rõ...... Thế nhưng, người này lại là cậu của hắn, hắn không thể nào phản bác lại được.
Thủ đoạn của Cố Bắc Thần hắn biết rất rõ, thế nhưng, chuyện này liên quan đến Giản Mạt.......Hắn cảm thấy không cam lòng!
“Bắc Thần....."
Cố Bắc Thần đứng lên, “Nói đến đây thôi, cháu nghe cũng tốt, không nghe cũng được......" Hít một hơi, ánh mắt hắn hơi rủ xuống, liếc nhìn vị luật sư nổi danh là cháu trai của hắn, “Kỳ thật, nếu như cháu muốn tranh đoạt đến cùng, cậu sẽ chẳng bị gì, nhưng người bị thương sẽ là cô ấy."
Lời vừa dứt, hắn thu lại ánh mắt, đúng lúc đó Giản Mạt cũng đã thay quần áo xong, đang đi xuống lầu......
“Lúc trở về đóng cửa là được." Cố Bắc Thần lên tiếng, “Có thời gian hẹn gặp ở Lam Điều." Nói xong, hắn và Giản Mạt cùng đi ra ngoài.
Giản Mạt lặng lẽ ra khỏi cửa biệt thự, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Sở Tử Tiêu........ Nếu như mọi chuyện đều đã nói xong, cô cũng không còn gì để phải che giấu.
Nếu như muốn cô phải nói xin lỗi hắn, chỉ có thể nói......Ở hai năm trước không còn đường xoay sở, sau đó liền gặp được người cậu của hắn!
Ngồi ở trên chiếc xe Spyker, khuôn mặt Giản Mạt đều rất bình tĩnh giống như mọi chuyện chưa từng phát sinh qua.
“Đi đâu?" Cố Bắc Thần hờ hững hỏi.
“Tới ga tàu điện ngầm thả tôi xuống là được." Thanh âm Giản Mạt có chút khàn khàn.
Vừa mới nói đi thẩm mỹ viện, ngoài Sở Tử Tiêu tin ra thì không ai tin.
“Két."
Tiếng bánh xe ma sát chói tai ở trên đường, góc cạnh trên khuôn mặt Cố Bắc Thần đều trở nên âm trầm, thật giống với khí trờ ở bên ngoài, ảm đạm!
Giản Mạt không lên tiếng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe........ Chỉ là khoé miệng liền cong lên, nở nụ cười lạnh.
“Giản Mạt, tôi mặc kệ trước đây cô có quan hệ gì với Tử Tiêu, sau này.......Không được đến gần hắn!" Thanh âm Cố Bắc Thần thoáng chốc âm trầm, tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp của xe, chèn ép hơi thở ngắn ngủi của người khác.
Giản Mạt mím môi, không nói lời nào.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn, đáy mắt thâm thuý, giống như đang đợi câu trả lời của cô.
Đến cùng, Giản Mạt không thể chịu đựng được ánh mắt giống như mãnh thú của hắn. Cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Cố Bắc Thần, thong thả nói:
“Nếu hắn không đến gần tôi, tôi càng không muốn đi trêu chọc hắn!" Nói xong, cô tháo dây an toàn ra, cũng không quan tâm nơi này cách trạm ga tàu điện ngầm có bao nhiêu xa, liền bước xuống xe.
Cố Bắc Thần xuyên qua kính chắn gió nhìn bóng lưng quật cường của cô, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên, đáy mắt híp lại, khởi động xe rời đi.
“Vèo" một tiếng, xe nhanh chóng lướt qua người Giản Mạt, đem theo âm thanh động cơ kiêu ngạo nhanh chóng biến mất.......
Giản Mạt đứng tại chỗ, cắn chặt răng nhìn chiếc Spyker đang rời đi, chỉ có thể hít sâu mới không khiến chính mình tức giận.
Sáng nay Sở Tử Tiêu xuất hiện ở Lam Trạch viên, chắc chắn Cố Bắc Thần là cố ý......... Thế nhưng, đúng vậy thì sao, cô làm gì có quyền chống cự lại đây?
Danh hiệu vợ của hắn, cũng chỉ giống như “tình nhân bị bao nuôi để làm ấm giường" mà thôi!
Đúng lúc đó bên tai truyền đến tiếng di động, cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt........ Cô lấy di động ra, tên hiển thị là bác sĩ Vương.
Trong lòng đột nhiên ''lộp bộp", vội vàng nhận điện thoại, “Bác sĩ Vương, có phải hay không mẹ tôi......." Cô chưa nói hết câu đã bị bác sĩ Vương cắt ngang, nghe thấy câu nói truyền ra trong điện thoại, đồng tử của Giản Mạt trong nháy mắt mở to.......
Chỉ một câu nói, liền có thể khiến hai người đau đớn!
Sở Tử Tiêu nhíu mày, hô hấp trở nên có chút không dễ chịu.....
Giản Mạt liếc mắt nhìn Sở Tử Tiêu, khoé miệng khẽ động hào phóng nở ra một nụ cười, “Xin chào!" Hình như chỉ có giống như vậy, cô mới có thể tự nhiên hào phóng nở chào hỏi.
Sở Tử Tiêu cong lên một nụ cười chế nhạo, nhưng không biết là chế nhạo chính mình hay là Giản Mạt...... Hắn không có trả lời, chỉ im lặng nhìn cô, giống như muốn đem cả người cô bắn thủng.
Giản Mạt thấy Sở Tử Tiêu không đáp lại, cũng không quá quan tâm, bắt đầu ăn..... Tất cả động tác của cô không nhanh cũng không chậm, coi hai nam nhân đối diện giống như không khí.
Ăn xong, cô rút khăn giấy lau miệng, tầm mắt hiện ra tia hờn dỗi hướng về phía Cố Bắc Thần nói, “A Thần, xe em bị hỏng, lát nữa em muốn đến thẩm mỹ viện, anh đưa em đi được không....." Tiếng kêu lanh lảnh của cô rất tự nhiên, giống như chuyện hôm qua chưa từng phát sinh qua.
“Ừ." Cố Bắc Thần nhàn nhạt đáp ứng, không có quá nhiều cảm xúc.
Chỉ là, sắc mặt của Sở Tử Tiêu có chút không tốt, khoé miệng nâng lên cười lạnh......
Thời gian hai năm, hắn giống như một đứa ngốc liều mạng muốn trở về chỉ để hỏi cô vì sao chia tay? Rõ ràng cần ít nhất ba năm mới có thể hoàn thành xong học phần, nhưng hắn chỉ dùng đến hai năm rưỡi liền trở về...... Nhưng cuối cũng hắn nhận được cái gì?
Sáng sớm đến đây chỉ là hắn muốn chứng thực sự việc ngày hôm qua, nhưng hắn lại thấy được cái gì........ Giản Mạt trước mắt vẫn là cô trong ký ức, nhưng lại có cảm giác rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến hắn sợ hãi.
“Em lên lầu thay quần áo." Giản Mạt nói xong, liền đứng dậy xoay người đi lên lầu, nhưng trong khảnh khắc cô xoay người, nguỵ trang kiên cường trên khuôn mặt cô thoáng chốc liền đổ nát.
Biểu hiện bên ngoài của Giản Mạt giống như không có chuyện gì, nhưng thực chất bên trong lại rất đau...... Đêm hôm qua Cố Bắc Thần bạo lực xé rách cô đến bây giờ hạ thân vẫn đang còn đau. Nhưng là cô nhịn, giả bộ như không có vấn đề gì.
“Ầm." một tiếng, thanh âm rất nhỏ nhưng lại giống như tiếng nổ trong không gian yên tĩnh, tạm thời ngăn cách Giản Mạt với phòng ăn.
“Bắc Thần." Đáy mắt của Sở Tử Tiêu mang theo một tia ẩn nhẫn nhìn về Cố Bắc Thần, “Cậu cưới cô ấy chỉ vì cổ phần, có đúng không?"
“Ừ." Cố Bắc Thần lạnh nhạt trả lời.
“Cổ phần cậu cũng đã thu vào trong tay rồi, cậu dự định khi nào sẽ ly hôn với cô ấy?" Sở Tử Tiêu lần thứ hai hỏi, thanh âm lộ ra cảm xúc phức tạp.
“Ly hôn?" Ngón tay Cố Bắc Thần để trên bàn nhẹ nhàng gõ, qua một lúc, tầm mắt lạnh lùng khẽ nâng lên nhìn về phía cửa phòng ngủ đang còn đóng chặt, tự nhiên lên tiếng, “Tạm thời không có dự định đó!"
Sở Tử Tiêu ở trên toà án miệng lưỡi rất lưu loát, nhưng khi đối diện với Cố Bắc Thần, lại bị giảm một phần, “Lúc trước trong thời gian cậu cưới cô ấy, chẳng lẽ không điều tra về quá khứ của cô ấy hay sao?" Thanh âm hắn rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi nói ra, ngay cả từ “cậu" cũng lộ ra một tia phẫn nộ."Thật đúng là không có........" Cố Bắc Thần ăn ngay nói thật, “Nếu như lúc đó biết được chuyện của hai người, cậu không có khả năng dùng cô ấy để ứng phó với bác hai."
Sở Tử Tiêu cụp mắt, “Nếu như cháu hy vọng cậu buông tay cô ấy ra thì sao?"
Cố Bắc Thần nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sở Tử Tiêu, hắn không có biểu hiện nổi giận với người cháu trai này, mà rõ ràng sắc mặt hắn rất bình tĩnh.
“Buông tay cô ấy....... Sau đó thì sao?" Hắn nhẹ 'a' lên một tiếng, “Cháu một lần nữa theo đuổi cô ta? Liệu rằng mẹ cháu sẽ đồng ý để hai người qua lại một chỗ hay sao?"
Sở Tử Tiêu hơi nhíu mày, “Cháu tự nhiên sẽ có biện pháp để mẹ cháu đồng ý."
Cố Bắc Thần nở nụ cười, “Tử Tiêu, cháu biết rõ...... Chuyện này không có khả năng!" Hít một hơi, mặt hắn lại trở nên lạnh lùng, “Không muốn nói mẹ cháu sẽ không đồng ý, coi như đồng ý......Nữ nhân mà Cố Bắc Thần cậu đã dùng qua, làm sao có thể để bên cạnh người của cháu?"
Thanh âm lãnh đạm tràn ngập khí thế, đó đều thuộc loại khí phách của vương giả.
“Tối hôm qua ở trang viên của Tô gia cậu không nói, đó là muốn đối mặt với nhau." Thanh âm của Cố Bắc Thần từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt, “Sáng nay cháu gọi điện cho cậu, cậu ở chỗ này đợi, là muốn để cháu hiểu rõ...... Cậu muốn Giản Mạt, thì đó chính là nữ nhân của Cố Bắc Thần cậu, nhưng nếu cậu không muốn, cô ấy cũng không thể trở thành nữ nhân của Sở Tử Tiêu cháu......Cháu đã hiểu chưa?"
Nếu như lời này là người khác nói, Sở Tử Tiêu tất nhiên sẽ trực tiếp một lời nói rõ...... Thế nhưng, người này lại là cậu của hắn, hắn không thể nào phản bác lại được.
Thủ đoạn của Cố Bắc Thần hắn biết rất rõ, thế nhưng, chuyện này liên quan đến Giản Mạt.......Hắn cảm thấy không cam lòng!
“Bắc Thần....."
Cố Bắc Thần đứng lên, “Nói đến đây thôi, cháu nghe cũng tốt, không nghe cũng được......" Hít một hơi, ánh mắt hắn hơi rủ xuống, liếc nhìn vị luật sư nổi danh là cháu trai của hắn, “Kỳ thật, nếu như cháu muốn tranh đoạt đến cùng, cậu sẽ chẳng bị gì, nhưng người bị thương sẽ là cô ấy."
Lời vừa dứt, hắn thu lại ánh mắt, đúng lúc đó Giản Mạt cũng đã thay quần áo xong, đang đi xuống lầu......
“Lúc trở về đóng cửa là được." Cố Bắc Thần lên tiếng, “Có thời gian hẹn gặp ở Lam Điều." Nói xong, hắn và Giản Mạt cùng đi ra ngoài.
Giản Mạt lặng lẽ ra khỏi cửa biệt thự, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Sở Tử Tiêu........ Nếu như mọi chuyện đều đã nói xong, cô cũng không còn gì để phải che giấu.
Nếu như muốn cô phải nói xin lỗi hắn, chỉ có thể nói......Ở hai năm trước không còn đường xoay sở, sau đó liền gặp được người cậu của hắn!
Ngồi ở trên chiếc xe Spyker, khuôn mặt Giản Mạt đều rất bình tĩnh giống như mọi chuyện chưa từng phát sinh qua.
“Đi đâu?" Cố Bắc Thần hờ hững hỏi.
“Tới ga tàu điện ngầm thả tôi xuống là được." Thanh âm Giản Mạt có chút khàn khàn.
Vừa mới nói đi thẩm mỹ viện, ngoài Sở Tử Tiêu tin ra thì không ai tin.
“Két."
Tiếng bánh xe ma sát chói tai ở trên đường, góc cạnh trên khuôn mặt Cố Bắc Thần đều trở nên âm trầm, thật giống với khí trờ ở bên ngoài, ảm đạm!
Giản Mạt không lên tiếng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe........ Chỉ là khoé miệng liền cong lên, nở nụ cười lạnh.
“Giản Mạt, tôi mặc kệ trước đây cô có quan hệ gì với Tử Tiêu, sau này.......Không được đến gần hắn!" Thanh âm Cố Bắc Thần thoáng chốc âm trầm, tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp của xe, chèn ép hơi thở ngắn ngủi của người khác.
Giản Mạt mím môi, không nói lời nào.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn, đáy mắt thâm thuý, giống như đang đợi câu trả lời của cô.
Đến cùng, Giản Mạt không thể chịu đựng được ánh mắt giống như mãnh thú của hắn. Cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Cố Bắc Thần, thong thả nói:
“Nếu hắn không đến gần tôi, tôi càng không muốn đi trêu chọc hắn!" Nói xong, cô tháo dây an toàn ra, cũng không quan tâm nơi này cách trạm ga tàu điện ngầm có bao nhiêu xa, liền bước xuống xe.
Cố Bắc Thần xuyên qua kính chắn gió nhìn bóng lưng quật cường của cô, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên, đáy mắt híp lại, khởi động xe rời đi.
“Vèo" một tiếng, xe nhanh chóng lướt qua người Giản Mạt, đem theo âm thanh động cơ kiêu ngạo nhanh chóng biến mất.......
Giản Mạt đứng tại chỗ, cắn chặt răng nhìn chiếc Spyker đang rời đi, chỉ có thể hít sâu mới không khiến chính mình tức giận.
Sáng nay Sở Tử Tiêu xuất hiện ở Lam Trạch viên, chắc chắn Cố Bắc Thần là cố ý......... Thế nhưng, đúng vậy thì sao, cô làm gì có quyền chống cự lại đây?
Danh hiệu vợ của hắn, cũng chỉ giống như “tình nhân bị bao nuôi để làm ấm giường" mà thôi!
Đúng lúc đó bên tai truyền đến tiếng di động, cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt........ Cô lấy di động ra, tên hiển thị là bác sĩ Vương.
Trong lòng đột nhiên ''lộp bộp", vội vàng nhận điện thoại, “Bác sĩ Vương, có phải hay không mẹ tôi......." Cô chưa nói hết câu đã bị bác sĩ Vương cắt ngang, nghe thấy câu nói truyền ra trong điện thoại, đồng tử của Giản Mạt trong nháy mắt mở to.......
Tác giả :
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu