Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em
Chương 41: Hắn nói, nữ nhân là dùng để yêu
Editor: Nam Cung Tử Uyển
Cố Bắc Thần vẫn biết Giản Mạt rất đẹp, nữ nhân này sinh ra chính là dùng để câu dẫn ánh mắt của nam nhân.......
Cô hôm nay mặc một chiếc váy cúp ngực dài quá đầu gối, phần ngực áo được thiết kế đem khe rãnh trước ngực cô đẩy lên đầy đặc đặc biệt mê người, cặp chân trắng nõn thẳng tắp được chiếc váy ôm trọn, chiếc dày cao 10cm màu bạc ôm lấy đôi chân nhỏ nhắn trắng ngần, đều rất mê hoặc người khác.
Tóc dài được buông thả ở hai bên vai, không sử dụng quá nhiều trang sức, cô chỉ sử dụng một chiếc vòng cổ đính đá và một đôi hoa tai kim cương nhỏ, tuy đơn giản nhưng khi đeo lên người của cô đều trở thành vô cùng xa hoa.
Đẹp, rất đẹp......
Thế nhưng, vợ của mình lại ở bên cạnh của người đàn ông khác........Khoé môi của Cố Bắc Thần nâng lên nụ cười như có như không, đáy mắt thâm thuý nhìn Giản Mạt.
Cảm nhận được tâm lý chống cự của Giản Mạt đối với Cố Bắc Thần, Tô Quân Ly không lên tiếng nghiêng người dùng thân chắn trước mặt cô, “Thần thiếu, đã lâu không gặp."
Ánh mắt đang nhìn Giản Mạt thu về, lãnh đạm nhìn về phía Tô Quân Ly, “Đúng là đã lâu không gặp........." Hắn nhàn nhạt lên tiếng, lại liếc mắt nhìn Giản Mạt, “Bạn gái sao?"
Mở miệng hỏi như vậy, trong lòng Giản Mạt bỗng nhiên ''lộp bộp'', vô ý thức nắm chặt xách tay.
“Là bạn bè!" Tô Quân Ly trả lời đúng lúc, không nặng không nhẹ, nhưng cũng đánh dấu rằng quan hệ của hai người không nhẹ.
Môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên một độ cong hoàn hảo, chỉ nhẹ nhàng 'a' một tiếng, khiến người khác không nghe ra được cảm xúc hiện tại.....
Sở Tử Tiêu không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn Cố Bắc Thần....... Nếu như bức ảnh kia là thật, Bắc Thần và Giản Mạt có phải thật sự tồn tại loại quan hệ ái muội không rõ ràng ấy không?
Trường hợp hiện tại không thích hợp để hỏi....... Dù cho hắn đang tức giân với cô nhưng vẫn cảm nhận được cô đang sợ hãi.
Ngày hôm qua không phải cô nói cô sử dụng tất cả mọi biện pháp để câu dẫn Cố Bắc Thần hay sao, nhưng bây giờ tại sao lại sợ như vậy, là bởi vì Tô Quân Ly hay là vì cái gì?
“Bắc Thần, cậu không phải đang ở nước ngoài hay sao?" Sở Tử Tiêu đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Cố Bắc Thần nhìn về phía Sở Tử Tiêu, chỉ là yếu ớt mở miệng, “Có người nói nhớ cậu..... nên cậu phải trở về!" Nhưng lời này hắn nói ra đều rất bình thản, giống như đang kể chuyện cười.
Thế nhưng, trong lòng Giản Mạt càng trầm xuống......Cô không biết lời nói của Cố Bắc Thần có bao nhiêu phần sự thật, nhưng là, hắn nói như vậy, cô biết là cố ý để cho cô nghe thấy.
“Hả?" Sở Tử Tiêu có chút bất ngờ, vì muốn hoà hoãn bầu không khí, đùa giỡn hỏi, “Cậu không phải đang nói đến dì đấy chứ?"
Cố Bắc Thần cười nhẹ, không nói đúng cũng không phải nói sai....... Chỉ là, sau đó khoé mắt liền liếc nhìn Giản Mạt, đem cô từng chút một thu nạp vào đáy mắt.Lúc này bi thương không giống như trong con hẻm nhỏ, giống như có cái gì đó kẹp lại....... Kẹt lại ở cổ họng rất khó chịu.
“Tôi đi chào hỏi Tô lão một tiếng." Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, “Tam thiếu nếu không ngại có thể dẫn đường chứ?"
Tô Quân Ly có chút không muốn để Giản Mạt một mình ở với Sở Tử Tiêu, như vậy anh không yên lòng....... Nhưng là, Cố Bắc Thần lại nói như vậy, làm chủ nhân của bữa tiệc, từ chối quả không hay, “Tự nhiên!" Lời vừa dứt, anh nhìn về phía Giản Mạt, “Ở đây chờ anh, một lúc nữa anh sẽ trở lại........"
Giản Mạt chỉ cảm thấy da đầu tê liệt, nghĩ đến chỉ cần Cố Bắc Thần rời khỏi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn....Vừa nghe đến Tô Quân Ly dò hỏi, cô liền vội vàng gật đầu.
Có thể cảm nhận được cô quá mức cấp bách, chỉ có thể giật giật khoé miệng nói, “Anh bận rộn như vậy cứ để em tự nhiên đi."
Tô Quân Ly ôn nhu cười, ánh mắt nhìn Sở Tử Tiêu mang hàm ý cảnh cáo, sau đó dẫn Cố Bắc Thần rời khỏi.
“Không phải bởi vì câu dẫn Cố Bắc Thần liền chuyện gì cũng có thể làm hay sao? Tại sao... khi người đứng trước mặt rồi, trái lại bộ dạng lại lúng túng như vậy?" Thanh âm của Sở Tử Tiêu rơi xuống thong thả như cánh hoa, nhưng ẩn ý lại phức tạp. Hắn có chút đố kị, có phẫn hận, cảm xúc không rõ nhiều hơn là tự giễu cùng đau lòng.
Giản Mạt cụp mắt, “Xin lỗi, tôi không tiếp được!" Cô nói xong liền xoay người ra ngoài........Lúc này cô cần hít thở không khí gấp.
Sở Tử Tiêu không đuổi theo, ánh mắt thâm thuý nhìn bóng lưng của Giản Mạt..... Cô càng ngày đi càng xa, tim của hắn càng lúc càng lạnh lẽo.
Gió buổi đêm rất mát, bởi vì buổi diễn tấu từ thiện đến 8 giờ rưỡi mới bắt đầu, thời gian còn rất lâu mới đến, trong khoảng thời gian đó để mọi người có thể làm quen với nhau hoặc là dùng cơm........Giờ này vẫn có người tất bật đi đến, không ai chú ý đến một thân ảnh đang một mình ngồi trên ghế dài.
Ngày hôm nay cô đi một đôi giày có chút cao, Giản Mạt nhìn thấy ở đây không có ai, liền đem giày cởi ra.....Chân không đạp ở trên sân cỏ, đồng thời cảm nhận được cảm giác mát nhè nhẹ, làm cho mạch suy nghĩ hỗn loạn của cô chậm rãi bình tĩnh lại.
Đáp ứng Tô Quân Ly là bởi vì muốn cảm ơn anh, cũng xác thực cùng anh chỉ là bằng hữu. Thế nhưng, Cô không nghĩ đến ở buổi tiệc lại đụng phải Sở Tử Tiêu, càng không nghĩ đến sẽ đụng phải Cố Bắc Thần....
Cầm di động, Giản Mạt nhắn một tin cho Lý Tiểu Nguyệt, nói ra tình huống vừa mới xảy ra.
Lý Tiểu Nguyệt trả lời rất nhanh: Con nhóc, ngoài đồng tinh với cậu thì mình không còn cách nào có thể đưa ra hướng giải quyết cho cậu......Chúc cậu may mắn vậy!
“.............." Giản Mạt nhìn tin nhắn, có chút dở khóc dở cười, nhưng là, dù gì cũng không giả quyết được gì.
“Giẫm ở trên cỏ không lạnh sao?" Có thanh âm từ phía sau truyền tới, Giản Mạt hoàn toàn không kịp nhìn đó là ai, bóng người đã ngồi xổm xuống, “Nếu em để chân lạnh sẽ rất dễ dàng sinh bệnh đấy."
Sở Tử Tiêu cầm lấy chân của Giản Mạt, cũng không sợ bẩn vuốt mấy sợi cỏ trên chân cô xuống, sau đó định đi lấy giày.......
Giản Mạt bỗng nhiên phản ứng kịp, vội vàng rút chân lại......Thế nhưng, Sở Tử Tiêu cũng thuận thế gia tăng lực khiến cô không thể rút chân lại, hắn cầm lấy giày đi vào cho cô.
Sở Tử Tiêu không nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Giản Mạt, thuận tay lại nắm lấy chân khác........Thế nhưng, lần này Giản Mạt thoát nhanh, chính mình đem chân tự đi lấy chiếc giày còn lại.
Nâng tầm mắt, ánh mắt thâm thuý của Sở Tử Tiêu nhìn đáy mắt kinh hoảng của Giản Mạt, thong thả lên tiếng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến em chia tay với anh? Lại vì cái gì...... tại sao bây giờ em lại khác như vậy?"
“Không vì sao hết...... Không phải tôi đã cho anh đáp án rồi sao?" Giản Mạt bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi.
Thế nhưng, cô mới di chuyển bước chân, đã bị Sở Tử Tiêu kéo lại.
“Sở Tử Tiêu, nếu như anh muốn khiến tôi khó chịu.....đối với tôi như vậy vẫn chưa đủ hay sao?" Giản Mạt có chút hoảng hốt, chỉ sợ Cố Bắc Thần đi ra liền nhìn thấy hai người bọn họ đang dây dưa.
Sở Tử Tiêu không buông, “Em đang sợ cái gì? Tô Quân Ly hay là Cố Bắc Thần?"
Giản Mạt trừng mắt, “Có liên quan đến anh sao? Buông tay......" Đang nói, cô nổ lực thoát ra, trong tâm lo lắng càng sâu.
Thế nhưng, thường sợ cái gì, cái đó liền đến........
Rõ ràng Cố Bắc Thần đã đi tìm Tô Quân Bắc, không biết vì cái gì mà lại đứng ở cửa, ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Giản Mạt càng phát hoảng, thậm chí không biết phản ứng như thế nào mới tốt........ Chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin nhìn Sở Tử Tiêu, “Coi như tôi cầu xin anh, buông tay tôi ra có được hay không?"
“Cô cùng Cố Bắc Thần quả nhiên có quan hệ?" Thanh âm của Sở Tử Tiêu trở nên kinh ngạc, đồng thời đáy mắt nổi lên vẻ bi thương, sau đó ánh mắt dĩ nhiên rơi vào trên người Cố Bắc Thần đang đi đến.
Cố Bắc Thần trầm mặc đứng phía trước hai người bọn họ, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang dây dưa của hai người bọn họ........ Bởi vì cụp mắt xuống, Sở Tử Tiêu cùng Giản Mạt không nhìn thấy đáy mắt hắn dần dần tràn ra khí lạnh âm trầm.
Trong lòng Giản Mạt đột nhiên rét lạnh, càng ra sức vặn vẹo cánh tay muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Sở Tử Tiêu.......
“Tử Tiêu." Đúng lúc đó Cố Bắc Thần thong thả lên tiếng, “Nữ nhân là dùng để yêu thương chứ không phải làm đau họ như vậy......." Hắn nói lời này, ánh mắt dĩ nhiên nâng lên, chỗ sâu nhất trong đáy mắt đều là bình tĩnh lạnh lùng, có một vệt tức giận tràn ra, nhưng không biết là đối với Sở Tử Tiêu hay là đối với Giản Mạt........
Cố Bắc Thần vẫn biết Giản Mạt rất đẹp, nữ nhân này sinh ra chính là dùng để câu dẫn ánh mắt của nam nhân.......
Cô hôm nay mặc một chiếc váy cúp ngực dài quá đầu gối, phần ngực áo được thiết kế đem khe rãnh trước ngực cô đẩy lên đầy đặc đặc biệt mê người, cặp chân trắng nõn thẳng tắp được chiếc váy ôm trọn, chiếc dày cao 10cm màu bạc ôm lấy đôi chân nhỏ nhắn trắng ngần, đều rất mê hoặc người khác.
Tóc dài được buông thả ở hai bên vai, không sử dụng quá nhiều trang sức, cô chỉ sử dụng một chiếc vòng cổ đính đá và một đôi hoa tai kim cương nhỏ, tuy đơn giản nhưng khi đeo lên người của cô đều trở thành vô cùng xa hoa.
Đẹp, rất đẹp......
Thế nhưng, vợ của mình lại ở bên cạnh của người đàn ông khác........Khoé môi của Cố Bắc Thần nâng lên nụ cười như có như không, đáy mắt thâm thuý nhìn Giản Mạt.
Cảm nhận được tâm lý chống cự của Giản Mạt đối với Cố Bắc Thần, Tô Quân Ly không lên tiếng nghiêng người dùng thân chắn trước mặt cô, “Thần thiếu, đã lâu không gặp."
Ánh mắt đang nhìn Giản Mạt thu về, lãnh đạm nhìn về phía Tô Quân Ly, “Đúng là đã lâu không gặp........." Hắn nhàn nhạt lên tiếng, lại liếc mắt nhìn Giản Mạt, “Bạn gái sao?"
Mở miệng hỏi như vậy, trong lòng Giản Mạt bỗng nhiên ''lộp bộp'', vô ý thức nắm chặt xách tay.
“Là bạn bè!" Tô Quân Ly trả lời đúng lúc, không nặng không nhẹ, nhưng cũng đánh dấu rằng quan hệ của hai người không nhẹ.
Môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên một độ cong hoàn hảo, chỉ nhẹ nhàng 'a' một tiếng, khiến người khác không nghe ra được cảm xúc hiện tại.....
Sở Tử Tiêu không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn Cố Bắc Thần....... Nếu như bức ảnh kia là thật, Bắc Thần và Giản Mạt có phải thật sự tồn tại loại quan hệ ái muội không rõ ràng ấy không?
Trường hợp hiện tại không thích hợp để hỏi....... Dù cho hắn đang tức giân với cô nhưng vẫn cảm nhận được cô đang sợ hãi.
Ngày hôm qua không phải cô nói cô sử dụng tất cả mọi biện pháp để câu dẫn Cố Bắc Thần hay sao, nhưng bây giờ tại sao lại sợ như vậy, là bởi vì Tô Quân Ly hay là vì cái gì?
“Bắc Thần, cậu không phải đang ở nước ngoài hay sao?" Sở Tử Tiêu đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Cố Bắc Thần nhìn về phía Sở Tử Tiêu, chỉ là yếu ớt mở miệng, “Có người nói nhớ cậu..... nên cậu phải trở về!" Nhưng lời này hắn nói ra đều rất bình thản, giống như đang kể chuyện cười.
Thế nhưng, trong lòng Giản Mạt càng trầm xuống......Cô không biết lời nói của Cố Bắc Thần có bao nhiêu phần sự thật, nhưng là, hắn nói như vậy, cô biết là cố ý để cho cô nghe thấy.
“Hả?" Sở Tử Tiêu có chút bất ngờ, vì muốn hoà hoãn bầu không khí, đùa giỡn hỏi, “Cậu không phải đang nói đến dì đấy chứ?"
Cố Bắc Thần cười nhẹ, không nói đúng cũng không phải nói sai....... Chỉ là, sau đó khoé mắt liền liếc nhìn Giản Mạt, đem cô từng chút một thu nạp vào đáy mắt.Lúc này bi thương không giống như trong con hẻm nhỏ, giống như có cái gì đó kẹp lại....... Kẹt lại ở cổ họng rất khó chịu.
“Tôi đi chào hỏi Tô lão một tiếng." Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, “Tam thiếu nếu không ngại có thể dẫn đường chứ?"
Tô Quân Ly có chút không muốn để Giản Mạt một mình ở với Sở Tử Tiêu, như vậy anh không yên lòng....... Nhưng là, Cố Bắc Thần lại nói như vậy, làm chủ nhân của bữa tiệc, từ chối quả không hay, “Tự nhiên!" Lời vừa dứt, anh nhìn về phía Giản Mạt, “Ở đây chờ anh, một lúc nữa anh sẽ trở lại........"
Giản Mạt chỉ cảm thấy da đầu tê liệt, nghĩ đến chỉ cần Cố Bắc Thần rời khỏi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn....Vừa nghe đến Tô Quân Ly dò hỏi, cô liền vội vàng gật đầu.
Có thể cảm nhận được cô quá mức cấp bách, chỉ có thể giật giật khoé miệng nói, “Anh bận rộn như vậy cứ để em tự nhiên đi."
Tô Quân Ly ôn nhu cười, ánh mắt nhìn Sở Tử Tiêu mang hàm ý cảnh cáo, sau đó dẫn Cố Bắc Thần rời khỏi.
“Không phải bởi vì câu dẫn Cố Bắc Thần liền chuyện gì cũng có thể làm hay sao? Tại sao... khi người đứng trước mặt rồi, trái lại bộ dạng lại lúng túng như vậy?" Thanh âm của Sở Tử Tiêu rơi xuống thong thả như cánh hoa, nhưng ẩn ý lại phức tạp. Hắn có chút đố kị, có phẫn hận, cảm xúc không rõ nhiều hơn là tự giễu cùng đau lòng.
Giản Mạt cụp mắt, “Xin lỗi, tôi không tiếp được!" Cô nói xong liền xoay người ra ngoài........Lúc này cô cần hít thở không khí gấp.
Sở Tử Tiêu không đuổi theo, ánh mắt thâm thuý nhìn bóng lưng của Giản Mạt..... Cô càng ngày đi càng xa, tim của hắn càng lúc càng lạnh lẽo.
Gió buổi đêm rất mát, bởi vì buổi diễn tấu từ thiện đến 8 giờ rưỡi mới bắt đầu, thời gian còn rất lâu mới đến, trong khoảng thời gian đó để mọi người có thể làm quen với nhau hoặc là dùng cơm........Giờ này vẫn có người tất bật đi đến, không ai chú ý đến một thân ảnh đang một mình ngồi trên ghế dài.
Ngày hôm nay cô đi một đôi giày có chút cao, Giản Mạt nhìn thấy ở đây không có ai, liền đem giày cởi ra.....Chân không đạp ở trên sân cỏ, đồng thời cảm nhận được cảm giác mát nhè nhẹ, làm cho mạch suy nghĩ hỗn loạn của cô chậm rãi bình tĩnh lại.
Đáp ứng Tô Quân Ly là bởi vì muốn cảm ơn anh, cũng xác thực cùng anh chỉ là bằng hữu. Thế nhưng, Cô không nghĩ đến ở buổi tiệc lại đụng phải Sở Tử Tiêu, càng không nghĩ đến sẽ đụng phải Cố Bắc Thần....
Cầm di động, Giản Mạt nhắn một tin cho Lý Tiểu Nguyệt, nói ra tình huống vừa mới xảy ra.
Lý Tiểu Nguyệt trả lời rất nhanh: Con nhóc, ngoài đồng tinh với cậu thì mình không còn cách nào có thể đưa ra hướng giải quyết cho cậu......Chúc cậu may mắn vậy!
“.............." Giản Mạt nhìn tin nhắn, có chút dở khóc dở cười, nhưng là, dù gì cũng không giả quyết được gì.
“Giẫm ở trên cỏ không lạnh sao?" Có thanh âm từ phía sau truyền tới, Giản Mạt hoàn toàn không kịp nhìn đó là ai, bóng người đã ngồi xổm xuống, “Nếu em để chân lạnh sẽ rất dễ dàng sinh bệnh đấy."
Sở Tử Tiêu cầm lấy chân của Giản Mạt, cũng không sợ bẩn vuốt mấy sợi cỏ trên chân cô xuống, sau đó định đi lấy giày.......
Giản Mạt bỗng nhiên phản ứng kịp, vội vàng rút chân lại......Thế nhưng, Sở Tử Tiêu cũng thuận thế gia tăng lực khiến cô không thể rút chân lại, hắn cầm lấy giày đi vào cho cô.
Sở Tử Tiêu không nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Giản Mạt, thuận tay lại nắm lấy chân khác........Thế nhưng, lần này Giản Mạt thoát nhanh, chính mình đem chân tự đi lấy chiếc giày còn lại.
Nâng tầm mắt, ánh mắt thâm thuý của Sở Tử Tiêu nhìn đáy mắt kinh hoảng của Giản Mạt, thong thả lên tiếng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến em chia tay với anh? Lại vì cái gì...... tại sao bây giờ em lại khác như vậy?"
“Không vì sao hết...... Không phải tôi đã cho anh đáp án rồi sao?" Giản Mạt bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi.
Thế nhưng, cô mới di chuyển bước chân, đã bị Sở Tử Tiêu kéo lại.
“Sở Tử Tiêu, nếu như anh muốn khiến tôi khó chịu.....đối với tôi như vậy vẫn chưa đủ hay sao?" Giản Mạt có chút hoảng hốt, chỉ sợ Cố Bắc Thần đi ra liền nhìn thấy hai người bọn họ đang dây dưa.
Sở Tử Tiêu không buông, “Em đang sợ cái gì? Tô Quân Ly hay là Cố Bắc Thần?"
Giản Mạt trừng mắt, “Có liên quan đến anh sao? Buông tay......" Đang nói, cô nổ lực thoát ra, trong tâm lo lắng càng sâu.
Thế nhưng, thường sợ cái gì, cái đó liền đến........
Rõ ràng Cố Bắc Thần đã đi tìm Tô Quân Bắc, không biết vì cái gì mà lại đứng ở cửa, ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Giản Mạt càng phát hoảng, thậm chí không biết phản ứng như thế nào mới tốt........ Chỉ có thể đưa ánh mắt cầu xin nhìn Sở Tử Tiêu, “Coi như tôi cầu xin anh, buông tay tôi ra có được hay không?"
“Cô cùng Cố Bắc Thần quả nhiên có quan hệ?" Thanh âm của Sở Tử Tiêu trở nên kinh ngạc, đồng thời đáy mắt nổi lên vẻ bi thương, sau đó ánh mắt dĩ nhiên rơi vào trên người Cố Bắc Thần đang đi đến.
Cố Bắc Thần trầm mặc đứng phía trước hai người bọn họ, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang dây dưa của hai người bọn họ........ Bởi vì cụp mắt xuống, Sở Tử Tiêu cùng Giản Mạt không nhìn thấy đáy mắt hắn dần dần tràn ra khí lạnh âm trầm.
Trong lòng Giản Mạt đột nhiên rét lạnh, càng ra sức vặn vẹo cánh tay muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Sở Tử Tiêu.......
“Tử Tiêu." Đúng lúc đó Cố Bắc Thần thong thả lên tiếng, “Nữ nhân là dùng để yêu thương chứ không phải làm đau họ như vậy......." Hắn nói lời này, ánh mắt dĩ nhiên nâng lên, chỗ sâu nhất trong đáy mắt đều là bình tĩnh lạnh lùng, có một vệt tức giận tràn ra, nhưng không biết là đối với Sở Tử Tiêu hay là đối với Giản Mạt........
Tác giả :
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu