Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em
Chương 35: Dồn ép! Có phải em còn yêu anh?
Editor: Nam Cung Tử Uyển
Trong di động truyền đến tiếng cười trầm thấp, tiếng cười như vậy không giống với nụ cười lạnh lùng chế nhạo, nhưng lại khiến lòng của người khác không thể yên ổn
Giản Mạt mím môi thật chặt không nói tiếng nào, tay bởi vì dùng lực, siết di động truyền đến tiếng “Cạc cạc", ở trong hành lang yên tĩnh nghe thấy có cảm giác hết sức quỷ dị.
“Buổi tối ở Lạc Đại tôi cùng với Đạo sư ăn cơm, Đạo sư có nhắc tới cô, có hẹn tôi và cô cùng nhau qua đó." Thanh âm Sở Tử Tiêu chậm rãi truyền đến, “Trước không phải hẹn tôi có thời gian bàn qua về bản sơ thảo thiết kế hay sao? Liền hôm nay đi..."
Giản Mạt bởi vì nén khí ở ngực, hô hấp có chút thô trọng, “Dãy số này không phải của anh!"
“Bây giờ phải..." Thanh âm Sở Tử Tiêu trở nên nghiêm túc, “Giản Mạt, tôi bỏ ra nhiều thời gian như vậy cũng chỉ muốn mọi thứ trở về như cũ." Hắn hơi trầm mặc sau đó tiếp tục nói, “Ngày đó, xin lỗi."
Giản Mạt nhắm mắt lại, đột nhiên đem đáy mắt che giấu. Thân thể khẽ run, không biết là bởi vì bị Sở Tử Tiêu trêu tức hay là bởi vì hắn lúc này lại trở nên thâm tình, mặc kệ bên nào, cũng làm cho cô toàn thân run rẩy.
“Sở luật sư, nếu như anh đêm nay có thời gian, vậy tôi có thể sau khi anh cơm nước xong sẽ hẹn gặp, “ Giản Mạt nỗ lực làm cho mình bình tĩnh, “Tôi chín giờ ở vườn treo của khách sạn chờ anh, sau khi anh xong tiệc thì tới tìm tôi."
Sở Tử Tiêu híp mắt nhìn cây ngô đồng trong sân trường Lạc Đại, trầm mặc một chút, sau đó đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Mạt chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, cô ngồi ở trên cầu thang, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, trong lòng đột nhiên lướt qua cảm giác đau đớn......... Cô cho rằng cô đủ kiên cường, ít nhất, sau khi trả qua buổi đêm của hai năm về trước, đã không có bất cứ chuyện gì có thể có thể đánh bại cô.
Thế nhưng, hoàn toàn không phải........
Bất kể có tên là Sở Tử Tiêu hay là con người của hắn cũng sẽ khiến đáy lòng của cô sinh ra cảm giác đau.
Giản Mạt đảo con ngươi, sắc mặt trầm xuống.........
Đảo qua mùa hè thì chính là đến mùa thu, trong không khí có chút se lạnh. Nhưng ngồi ở trong vườn treo của khách sạn Phi Thiên yên tĩnh nghe tiếng đàn dương cầm, nhìn cảnh đêm ở Lạc Thành, tâm tư có chút khác.
Sở Tử Tiêu mãi đến hơn mười giờ mới tới, hình như có chút đang say, hiển nhiên là uống rượu.
Giản Mạt cứ như vậy cách ánh đèn lờ mờ nhìn hắn, cùng tầm mắt của hắn giao nhau thật giống như hai năm về trước chưa bao giờ xảy ra, nhưng liếc mắt thì thời gian đã qua rất nhanh.
Sở Tử Tiêu tiến lại, “Uống rượu sau đó hóng gió có chút choáng váng đầu, đổi địa điểm......." Nói xong, hắn đã lấy tiền kẹp vào hóa đơn để lên trên bàn, không chờ Giản Mạt phản ứng, một phen đem nàng kéo đi, liền hướng thang máy đi đến.
Giản Mạt muốn tránh thoát, thế nhưng, Sở Tử Tiêu lại nắm chặt cổ tay cô giống nưu xiềng xích, cô nỗ lực mấy lần cũng không có tác dụng, sau đó liền để yên như vậy."Đi quán cà phê sao?" Sau khi Giản Mạt tiến thang máy liền hỏi.
Sở Tử Tiêu không có mở miệng, chỉ ấn số........
Khách sạn lớn Phi Thiên tổng cộng có năm mươi tầng, tầng một là tầng để tiếp khách, tầng hai là phòng ăn, sáu tằng trên là quán cà phê, phòng tập thể thao, tầng mười đến mười lăm là trung tâm thương mại cùng phòng cá nhân, tầng năm mươi là tầng làm việc, tầng mười sáu cho đến tầng bốn mươi chín đều là phòng ngủ, tầng càng cao, tiền thuê càng cao.
Thang máy dừng lại ở tầng ba mươi bảy, Giản Mạt trong nháy mắt nhíu mày, “Sở Tử Tiêu!"
Sở Tử Tiêu không lên tiếng, sau khi cửa thang máy mở ra liền kéo Giản Mạt đi ra ngoài, sau đó thực sự ở gian phòng số 3719 dừng lại...
Giản Mạt lần này thực sự nổi giận, cô bất chấp đau đớn trên cổ tay, nỗ lực muốn rút ra, “Sở Tử Tiêu, anh rất quá đáng."
Sở Tử Tiêu đáy mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt, đáy mắt thâm thúy như biển sâu nhưng lại giống như sắp có sóng lớn........ Giản Mạt chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn, toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.
“Cơ hội chỉ có lần này thôi." Thanh âm Sở Tử Tiêu rất bình tĩnh làm cho lòng bàn chân của cô phát lạnh, “Nếu như cô không nắm bắt cơ hội này, tôi cũng sẽ không nương tay đem Tường Vũ lên toàn án vì vi phạm hợp đồng đâu."
“Nhưng hợp đồng không có yêu cầu nhà thiết kế lại phải cùng anh đến khách sạn!" Giản Mạt thở gấp, nghiến răng nghiến lợi nói, đáy mắt hoàn toàn thấy được ý định hắn muốn đem cô ra sỉ nhục.
Sở Tử Tiêu nhìn vào đáy mắt của cô cười lạnh, “Tôi nhất định muốn ở khách sạn nói chuyện, thế thì đã làm sao?" Hắn hơi nhíu mày, bởi vì đang say, cả người đều tràn ngập hơi thở ngông cuồng, “Giản Mạt, mọi chuyện bất lợi đối với tôi, tôi đều có thể biến nó thành có lợi, nhất là ở trên tòa án, rất dễ."
Hắn cũng không nói gì mạnh miệng, Sở Tử Tiêu dã từng nhận rất nhiều vụ án khác nhau, năng lực lớn nhất của hắn chính là đem chuyện không có khả năng ở đây biến thành có khả năng.
Giản Mạt nâng ánh mắt, người trước mắt làm cho cô cảm thấy thật xa lạ, “Đây chính là cái mà anh đã nói tốn rất nhiều thời gian để tìm trở về sao?" Cô chăm chú siết tay, “Sở Tử Tiêu, trước đây anh sẽ không đối với tôi như vậy, lại càng không thể đối với tôi có hành động ép buộc."
Sở Tử Tiêu cười, “Vậy còn cô? Giản Mạt, tôi tìm lại một thứ có phải cô nên trả lại thứ đó cho tôi hay không?" Thanh âm cuat hắn có chút bi thương, bởi vì mùi rượu, lộ ra một ít hỗn loạn chán chường, “Cô đem Giản Mạt trước kia trả lại cho tôi, tôi sẽ không tiếp tục ép cô nữa!"
Giản Mạt trong lòng thoáng cái liền đau đớn......... Giản Mạt trước kia đã không còn, làm sao cô có thể tìm về được?
Mắt không thể khống chế liền đỏ lên, ba lần gặp mặt, dường như mỗi một lần cô cũng trở nên nhếch nhác không chịu nổi......... Nhưng cô có thể làm sao? Yêu, bị thương, đau đớn........ Tất cả những thứ đó sẽ không thể trở lại được nữa!
Đáy mắt Sở Tử Tiêu chăm chú khóa chặt Giản Mạt, nhìn đáy mắt cô đột nhiên trở thành bi thương trầm xuống, thanh âm hắn có chút khàn khàn nói: “Giản Mạt, em còn là yêu anh..... Đúng hay không?" Lời nói của hắn, lộ ra cẩn thận từng li từng tí.
Giản Mạt càng siết chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay cũng không biết, “Tôi không yêu anh....... Bởi vì không yêu, mới có thể chia tay."
“Cô nói dối!" Ba chữ, là từ kẽ răng của Sở Tử Tiêu phát ra. Hai mắt hắn đỏ tươi, giống như loài dã thú đang tức giận, “Rõ ràng không phải, tại sao lại muốn nói như vậy?"
Hàng mi Giản Mạt nhẹ nhàng run rẩy, khóe miệng nỗ lực nở ra một nụ cười khó coi, “Sở Tử Tiêu, tôi từ bỏ... Nếu như anh nghĩ tôi không hoàn thành hợp đồng, bội ước với anh, vậy cứ nghĩ như vậy đi!" Cô hung hăng nói, xoay người liền nhanh chóng muốn rời khỏi, chỉ là mới đi được hai bước, liền bắt đầu chạy.
Giản Mạt phát điên ấn thang máy, thế nhưng, thang máy không đến, cô nóng lòng thoát đi, chỉ có thể xoay mình chạy đến phía cầu thang bộ........
Hành lang yên tĩnh bởi vì Giản Mạt đi vào liền không còn vắng vẻ, trái tim cô đập mạnh nghe giống như trống gõ.
——
Giản Mạt cô là một người máu lạnh không có tình người, một nữ nhân như vậy, không xứng với Sở Tử Tiêu tôi!
Tin nhắn này đem toàn bộ đố kị trong lòng hắn phát tiết ra...... Nguyên bản, hắn chỉ là muốn cùng cô thật tốt nói chuyện, thế nhưng tin nhắn kia lại cắm sâu vào trái tim hắn.
Đố kị, mặc kệ thật hay là giả, hắn thật sự điên cuồng đố kị... Bởi vì say, cộng thêm đáy mắt lạnh lùng của Giản Mạt, càng làm cho hắn mất đi lý trí.
Sở Tử Tiêu mở cửa phòng 3719 đi vào, mở đèn...
Cánh hoa lọt vào trong tầm mắt liền phô ra toàn bộ gian phòng, ga giường trắng tinh, cả căn phòng được chọn gam màu tím... Hắn dùng phòng 3719 này muốn nói cô là một “Mối tình thắm thiết", hắn đối với cô “Tình thâm như trước".
Thiết kế văn phòng luật, đây chẳng qua là cái cớ....... Thật ra hắn chỉ là muốn tiếp cận cô.
Hẹn cô tới nơi này, hắn không có bất kỳ tư tưởng xấu nào, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ sỉ nhục cô..... Hắn chỉ là muốn tạo cho cô một hồi ức lãng mạn, muốn đoạt lấy một ít lãng mạn của cô......... Không còn muốn gì hơn!
Sở Tử Tiêu cụp mắt cười tự giễu, khoảnh khắc đó hắn cảm thấy chính mình đặc biệt đáng thương, càng thêm buồn cười...
Đau không?
Dường như đã tê dại... Thế nhưng, vì sao nghĩ đến cô, nhìn thấy của cô trong lúc đó, hắn liền điên rồi!
Đường Dục nói đúng, hắn quả nhiên đã mê muội Giản Mạt, không thể nào từ bỏ cô được..........
______________________________
Hai chương một ngày ^^ các bạn đọc truyện vui vẻ nha! Tuần này mình chỉ đăng 4 chương thôi, tại đang ốm nên không có sức edit nhiều!
Trong di động truyền đến tiếng cười trầm thấp, tiếng cười như vậy không giống với nụ cười lạnh lùng chế nhạo, nhưng lại khiến lòng của người khác không thể yên ổn
Giản Mạt mím môi thật chặt không nói tiếng nào, tay bởi vì dùng lực, siết di động truyền đến tiếng “Cạc cạc", ở trong hành lang yên tĩnh nghe thấy có cảm giác hết sức quỷ dị.
“Buổi tối ở Lạc Đại tôi cùng với Đạo sư ăn cơm, Đạo sư có nhắc tới cô, có hẹn tôi và cô cùng nhau qua đó." Thanh âm Sở Tử Tiêu chậm rãi truyền đến, “Trước không phải hẹn tôi có thời gian bàn qua về bản sơ thảo thiết kế hay sao? Liền hôm nay đi..."
Giản Mạt bởi vì nén khí ở ngực, hô hấp có chút thô trọng, “Dãy số này không phải của anh!"
“Bây giờ phải..." Thanh âm Sở Tử Tiêu trở nên nghiêm túc, “Giản Mạt, tôi bỏ ra nhiều thời gian như vậy cũng chỉ muốn mọi thứ trở về như cũ." Hắn hơi trầm mặc sau đó tiếp tục nói, “Ngày đó, xin lỗi."
Giản Mạt nhắm mắt lại, đột nhiên đem đáy mắt che giấu. Thân thể khẽ run, không biết là bởi vì bị Sở Tử Tiêu trêu tức hay là bởi vì hắn lúc này lại trở nên thâm tình, mặc kệ bên nào, cũng làm cho cô toàn thân run rẩy.
“Sở luật sư, nếu như anh đêm nay có thời gian, vậy tôi có thể sau khi anh cơm nước xong sẽ hẹn gặp, “ Giản Mạt nỗ lực làm cho mình bình tĩnh, “Tôi chín giờ ở vườn treo của khách sạn chờ anh, sau khi anh xong tiệc thì tới tìm tôi."
Sở Tử Tiêu híp mắt nhìn cây ngô đồng trong sân trường Lạc Đại, trầm mặc một chút, sau đó đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Mạt chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, cô ngồi ở trên cầu thang, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, trong lòng đột nhiên lướt qua cảm giác đau đớn......... Cô cho rằng cô đủ kiên cường, ít nhất, sau khi trả qua buổi đêm của hai năm về trước, đã không có bất cứ chuyện gì có thể có thể đánh bại cô.
Thế nhưng, hoàn toàn không phải........
Bất kể có tên là Sở Tử Tiêu hay là con người của hắn cũng sẽ khiến đáy lòng của cô sinh ra cảm giác đau.
Giản Mạt đảo con ngươi, sắc mặt trầm xuống.........
Đảo qua mùa hè thì chính là đến mùa thu, trong không khí có chút se lạnh. Nhưng ngồi ở trong vườn treo của khách sạn Phi Thiên yên tĩnh nghe tiếng đàn dương cầm, nhìn cảnh đêm ở Lạc Thành, tâm tư có chút khác.
Sở Tử Tiêu mãi đến hơn mười giờ mới tới, hình như có chút đang say, hiển nhiên là uống rượu.
Giản Mạt cứ như vậy cách ánh đèn lờ mờ nhìn hắn, cùng tầm mắt của hắn giao nhau thật giống như hai năm về trước chưa bao giờ xảy ra, nhưng liếc mắt thì thời gian đã qua rất nhanh.
Sở Tử Tiêu tiến lại, “Uống rượu sau đó hóng gió có chút choáng váng đầu, đổi địa điểm......." Nói xong, hắn đã lấy tiền kẹp vào hóa đơn để lên trên bàn, không chờ Giản Mạt phản ứng, một phen đem nàng kéo đi, liền hướng thang máy đi đến.
Giản Mạt muốn tránh thoát, thế nhưng, Sở Tử Tiêu lại nắm chặt cổ tay cô giống nưu xiềng xích, cô nỗ lực mấy lần cũng không có tác dụng, sau đó liền để yên như vậy."Đi quán cà phê sao?" Sau khi Giản Mạt tiến thang máy liền hỏi.
Sở Tử Tiêu không có mở miệng, chỉ ấn số........
Khách sạn lớn Phi Thiên tổng cộng có năm mươi tầng, tầng một là tầng để tiếp khách, tầng hai là phòng ăn, sáu tằng trên là quán cà phê, phòng tập thể thao, tầng mười đến mười lăm là trung tâm thương mại cùng phòng cá nhân, tầng năm mươi là tầng làm việc, tầng mười sáu cho đến tầng bốn mươi chín đều là phòng ngủ, tầng càng cao, tiền thuê càng cao.
Thang máy dừng lại ở tầng ba mươi bảy, Giản Mạt trong nháy mắt nhíu mày, “Sở Tử Tiêu!"
Sở Tử Tiêu không lên tiếng, sau khi cửa thang máy mở ra liền kéo Giản Mạt đi ra ngoài, sau đó thực sự ở gian phòng số 3719 dừng lại...
Giản Mạt lần này thực sự nổi giận, cô bất chấp đau đớn trên cổ tay, nỗ lực muốn rút ra, “Sở Tử Tiêu, anh rất quá đáng."
Sở Tử Tiêu đáy mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt, đáy mắt thâm thúy như biển sâu nhưng lại giống như sắp có sóng lớn........ Giản Mạt chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn, toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.
“Cơ hội chỉ có lần này thôi." Thanh âm Sở Tử Tiêu rất bình tĩnh làm cho lòng bàn chân của cô phát lạnh, “Nếu như cô không nắm bắt cơ hội này, tôi cũng sẽ không nương tay đem Tường Vũ lên toàn án vì vi phạm hợp đồng đâu."
“Nhưng hợp đồng không có yêu cầu nhà thiết kế lại phải cùng anh đến khách sạn!" Giản Mạt thở gấp, nghiến răng nghiến lợi nói, đáy mắt hoàn toàn thấy được ý định hắn muốn đem cô ra sỉ nhục.
Sở Tử Tiêu nhìn vào đáy mắt của cô cười lạnh, “Tôi nhất định muốn ở khách sạn nói chuyện, thế thì đã làm sao?" Hắn hơi nhíu mày, bởi vì đang say, cả người đều tràn ngập hơi thở ngông cuồng, “Giản Mạt, mọi chuyện bất lợi đối với tôi, tôi đều có thể biến nó thành có lợi, nhất là ở trên tòa án, rất dễ."
Hắn cũng không nói gì mạnh miệng, Sở Tử Tiêu dã từng nhận rất nhiều vụ án khác nhau, năng lực lớn nhất của hắn chính là đem chuyện không có khả năng ở đây biến thành có khả năng.
Giản Mạt nâng ánh mắt, người trước mắt làm cho cô cảm thấy thật xa lạ, “Đây chính là cái mà anh đã nói tốn rất nhiều thời gian để tìm trở về sao?" Cô chăm chú siết tay, “Sở Tử Tiêu, trước đây anh sẽ không đối với tôi như vậy, lại càng không thể đối với tôi có hành động ép buộc."
Sở Tử Tiêu cười, “Vậy còn cô? Giản Mạt, tôi tìm lại một thứ có phải cô nên trả lại thứ đó cho tôi hay không?" Thanh âm cuat hắn có chút bi thương, bởi vì mùi rượu, lộ ra một ít hỗn loạn chán chường, “Cô đem Giản Mạt trước kia trả lại cho tôi, tôi sẽ không tiếp tục ép cô nữa!"
Giản Mạt trong lòng thoáng cái liền đau đớn......... Giản Mạt trước kia đã không còn, làm sao cô có thể tìm về được?
Mắt không thể khống chế liền đỏ lên, ba lần gặp mặt, dường như mỗi một lần cô cũng trở nên nhếch nhác không chịu nổi......... Nhưng cô có thể làm sao? Yêu, bị thương, đau đớn........ Tất cả những thứ đó sẽ không thể trở lại được nữa!
Đáy mắt Sở Tử Tiêu chăm chú khóa chặt Giản Mạt, nhìn đáy mắt cô đột nhiên trở thành bi thương trầm xuống, thanh âm hắn có chút khàn khàn nói: “Giản Mạt, em còn là yêu anh..... Đúng hay không?" Lời nói của hắn, lộ ra cẩn thận từng li từng tí.
Giản Mạt càng siết chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay cũng không biết, “Tôi không yêu anh....... Bởi vì không yêu, mới có thể chia tay."
“Cô nói dối!" Ba chữ, là từ kẽ răng của Sở Tử Tiêu phát ra. Hai mắt hắn đỏ tươi, giống như loài dã thú đang tức giận, “Rõ ràng không phải, tại sao lại muốn nói như vậy?"
Hàng mi Giản Mạt nhẹ nhàng run rẩy, khóe miệng nỗ lực nở ra một nụ cười khó coi, “Sở Tử Tiêu, tôi từ bỏ... Nếu như anh nghĩ tôi không hoàn thành hợp đồng, bội ước với anh, vậy cứ nghĩ như vậy đi!" Cô hung hăng nói, xoay người liền nhanh chóng muốn rời khỏi, chỉ là mới đi được hai bước, liền bắt đầu chạy.
Giản Mạt phát điên ấn thang máy, thế nhưng, thang máy không đến, cô nóng lòng thoát đi, chỉ có thể xoay mình chạy đến phía cầu thang bộ........
Hành lang yên tĩnh bởi vì Giản Mạt đi vào liền không còn vắng vẻ, trái tim cô đập mạnh nghe giống như trống gõ.
——
Giản Mạt cô là một người máu lạnh không có tình người, một nữ nhân như vậy, không xứng với Sở Tử Tiêu tôi!
Tin nhắn này đem toàn bộ đố kị trong lòng hắn phát tiết ra...... Nguyên bản, hắn chỉ là muốn cùng cô thật tốt nói chuyện, thế nhưng tin nhắn kia lại cắm sâu vào trái tim hắn.
Đố kị, mặc kệ thật hay là giả, hắn thật sự điên cuồng đố kị... Bởi vì say, cộng thêm đáy mắt lạnh lùng của Giản Mạt, càng làm cho hắn mất đi lý trí.
Sở Tử Tiêu mở cửa phòng 3719 đi vào, mở đèn...
Cánh hoa lọt vào trong tầm mắt liền phô ra toàn bộ gian phòng, ga giường trắng tinh, cả căn phòng được chọn gam màu tím... Hắn dùng phòng 3719 này muốn nói cô là một “Mối tình thắm thiết", hắn đối với cô “Tình thâm như trước".
Thiết kế văn phòng luật, đây chẳng qua là cái cớ....... Thật ra hắn chỉ là muốn tiếp cận cô.
Hẹn cô tới nơi này, hắn không có bất kỳ tư tưởng xấu nào, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ sỉ nhục cô..... Hắn chỉ là muốn tạo cho cô một hồi ức lãng mạn, muốn đoạt lấy một ít lãng mạn của cô......... Không còn muốn gì hơn!
Sở Tử Tiêu cụp mắt cười tự giễu, khoảnh khắc đó hắn cảm thấy chính mình đặc biệt đáng thương, càng thêm buồn cười...
Đau không?
Dường như đã tê dại... Thế nhưng, vì sao nghĩ đến cô, nhìn thấy của cô trong lúc đó, hắn liền điên rồi!
Đường Dục nói đúng, hắn quả nhiên đã mê muội Giản Mạt, không thể nào từ bỏ cô được..........
______________________________
Hai chương một ngày ^^ các bạn đọc truyện vui vẻ nha! Tuần này mình chỉ đăng 4 chương thôi, tại đang ốm nên không có sức edit nhiều!
Tác giả :
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu