Hào Môn Quân Sủng Hôn
Chương 52: Vì sao lại giúp chúng ta?
Dường như phía sau, Vân Tịch còn một con mắt khác.
Ngay sau khi tên Trác Sơn ngấm ngầm ra lệnh cho một người lặng lẽ tiến lên công kích cô, thì người nọ tiến lên chỉ vừa cách cô khoảng chừng hai bước chân, đang chuẩn bị động thủ thì cô bỗng xoay người, dứt khoát ghim một viên vào mi tâm hắn.
Nhưng còn chưa xong ở đó thì lại thêm một tiếng "Đoàng" vang lên.
Yên tĩnh.
Mọi người ngơ ngác nhìn sự việc xảy ra trước mắt.
Phía sau, Trác Sơn bỗng trợn tròn mắt, ngay giữa mi tâm rõ ràng hiện lên một lỗ máu, sau đó thì thân thể to lớn của hắn nặng nề ngã xuống đất một cái rầm.
Thì ra, vừa nãy khi Vân Tịch vừa dứt khoát ghim một viên vào đầu người nọ, Trác Sơn phía sau vẫn là người tương đối tỉnh táo nhất.
Ngay lúc hắn đặt một bước chân tiến lên muốn chế trụ cô từ phía sau, thì khẩu súng trên bàn tay nhỏ nhắn đã chuyển hướng, ngay cả nhìn cô cũng không nhìn mà một viên trúng ngay mi tâm của gã.
"Chết...chết rồi?" Một tên đàn em trong số đó không thể tin nhìn một màn trước mắt, miệng lẩm bẩm thốt lên.
Đây là cũng là câu hỏi trong lòng mọi người.
Vậy mà cô gái này đã giết đại ca họ rồi? Vậy nên làm thế nào bây giờ?
Là nên đấu tiếp hay bỏ chạy?
Còn chưa để đám đàn em của Trác Sơn suy nghĩ nên tiếp tục hay bỏ đi, thì Vân Tịch đã một lần nữa nhanh chóng xuất thủ.
Thời gian chưa đầy mười phút sau, những con người cao to vừa đứng sừng sững khi nãy đã nằm sạch dưới đất không còn một hơi.
Không ăn một viên đạn thì chính là vặn cổ, siết cổ hay trúng độc mà chết.
Hai người Lâm Tĩnh từ đầu đến cuối luôn không dời mắt khỏi việc xảy ra trước mắt, ngay khi nhìn thấy đám người này bị một cô gái trẻ nhanh gọn giải quyết, ngoài một chút kinh sợ ra thì chính là sự tán thưởng.
Cô gái này hẵng cũng là một người trong giới hắc đạo, thân thủ vừa ngoan độc lại nhanh nhẹn như thế làm sao lại có thể là của một người bình thường?
Nhất là trên người của một cô gái trẻ như thế này.
Giết người mà ngay cả một cái chớp mắt cũng không chớp thì nói gì là đến sợ hãi hay không? Cứ dứt khoát giải quyết như thế thì thật sự phải làm cho người ta phải kính phục.
Trên xe, Mạc Trạch Thần nhìn một màn trước mắt không nhịn được câu nhẹ khóe môi.
Nhìn con người nhỏ nhắn ngoài kia, trong đôi mắt tím bỗng xuất hiện một tia thưởng thức cùng sự sủng nịnh mà ngay cả hắn cũng không phát giác ra.
Con người kế bên sớm đã không nhịn được mà nháo nhào lên.
"Quao, thật là mạnh mẽ! Cô gái này rất có cá tính nha."
Một màn ngoài kia coi như cũng là có chút thu hoạch, không tồi! Mạc Trạch Thần hài lòng thầm nghĩ.
"Gia?"
"Chúng ta đi!"
"Vâng!"
Vừa nghe lệnh của Mạc Trạch Thần xong, người nọ có chút không cam tâm.
"Đi nhanh vậy? Tôi còn muốn xin cô em đó số điện thoại."
Chiếc xe vừa khởi động, cũng không vì lời nói của hắn mà dừng lại bánh xe đang chậm rãi di chuyển.
Mạc Trạch Thần liếc nhìn người bên cạnh, đôi mắt tím không biết là vô tình hay cố ý mà dời xuống phía dưới.
Hắn híp mắt lại như đang suy nghĩ cái gì đó.
Bị nhìn một cách quái gở khiến người nọ cũng không được tự nhiên, hai chân bất giác khép chặt.
Hắn nuốt hết một ngụm nước bọt mới mở miệng.
"Làm...làm sao? Có gì không ổn?"
Mạc Trạch Thần thu hồi ánh mắt, ngã lưng thoải mái dựa ra phía sau, con ngươi màu tím khẽ nâng chậm rãi cất tiếng.
"Biết như thế nào về sau rồi đó, còn một lần nhắm vào con mèo nhỏ đó thì sau này cũng không cần nó làm gì!"
Hiển nhiên từ "nó" ở đây không cần hỏi cũng biết ngụ ý ở đây tức là chỉ cái gì.
Hắn không tự chủ được mà khẽ rùng mình, tên ác ma biến thái này! Rõ ràng cô gái đó còn chưa có phải là của anh mà đã đánh dấu chủ quyền lên người ta trước rồi!
Hừ, không nhắm thì không nhắm! Tưởng tiểu gia ta thèm lắm chắc?
Mặc dù nói sẽ không để ý đến cô nữa, nhưng là trong lòng cũng có chút không cam tâm. Nếu không phải Mạc Trạch Thần đã đánh chủ quyền lên người cô thì hắn chắc chắn cũng sẽ cạnh tranh!
Dẫu sao thì đó cũng là gu của mình mà?
Trước khi chiếc xe đi ngang qua, hắn chồm người ra phía sau muốn xem xem dung mạo của cô như thế nào.
Tuy rằng chỉ mới lướt qua, nhưng trong mắt chính là xẹt qua một tia kinh diễm.
Đã từng nhìn thấy qua không ít người đẹp, nhưng đẹp như Vân Tịch vẫn là lần đầu nhìn thấy.
"Đúng là một mỹ nhân a!" Hắn ngơ ngác lẩm bẩm.
Sau khi chiếc xe đi xa dần, người nọ mới chịu ngồi yên yên ổn ổn trở lại, mà trong xe cũng từ đó yên lặng hẵng.
"Nghe nói tam Vân tiểu thư đã trở về?" Mạc Trạch Thần làm như lỡ đãng hỏi, khiến cho bầu không khí vừa nãy có chút chán ngắt cũng có chuyện để tán gẫu.
"Trở về? Không rõ, mấy hôm nay tôi vẫn không về nhà." Hiển nhiên nghe tin cô trở về trong vòng sáu năm nay khiến hắn ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc đó rất nhanh biến mất.
"Hử? Sao lại lạnh nhạt như vậy? Đó chẳng phải là cô em gái cậu đã từng yêu thích đó hay sao?" Mạc Trạch Thần thích thú liếc nhìn người bên cạnh hỏi.
"Chúng tôi là anh em! Hơn nữa đó đã là chuyện xưa rồi, khi đó cũng là tuổi nhỏ bồng bột, không đáng nhắc tới." Hắn có chút không được tự nhiên khi nhắc tới chuyện này.
Người đàn ông ngồi trên xe của Mạc Trạch Thần, từ đầu đến cuối vẫn luôn là một bộ ngả ngớn tự nhiên này quả nhiên chính là Vân nhị thiếu của Vân gia - Vân Lạc.
Đều nói trong nhà Vân nhị thiếu chỉ biết ăn chơi trác táng khiến mẹ thì lo, cha thì không quan tâm tới, nhưng thật ra có ai biết đó đều là vẻ ngụy trang bên ngoài của hắn?
Vân Lạc là một thành viên trong Ảnh Cô, mà dưới trướng lão đại của Ảnh Cô lại là Mạc Trạch Thần.
Tuy nói một người là chủ, một người là thuộc hạ, nhưng trong bang hội chỉ có Vân Lạc là dám cùng với Mạc Trạch Thần đùa bỡn khiến tình cảm anh em hai người vô cùng thân.
Tại sao Mạc Trạch Thần lại nói hắn từng yêu thích cô? Thật ra khi Vân Lạc còn nhỏ, tuy là anh em không cùng chung huyết thống với Vân Tịch cùng Vân Tử Luân, nhưng hắn lại vô tình cảm nắng người em gái này.
Khi còn nhỏ Vân Tịch vừa dễ thương lại dễ gần gũi khiến mọi người trong Vân gia đều yêu mến, tuy hai mẹ con Tương Mịch cùng Vân Nhạc ngoài mặt cũng mến yêu cô nhưng trong lòng lại ghét cay ghét đắng Vân Tịch.
Trái lại với mẹ và em gái, Vân Lạc lại không có suy nghĩ như thế, bởi là hắn không mang dòng máu của Vân gia, nên trên dưới Vân gia hay ngay cả Vân Huân đều không thích hắn, cũng không muốn cùng hắn gần gũi, nhưng lại ngay tại thời điểm đó chỉ có riêng mỗi Vân Tịch là chịu gần gũi với hắn.
Mặc cho sự phản đối hay lời nói của mọi người xung quanh, cô cũng mỉm cười cùng dẫn hắn đi chơi.
Ngay cả khi lớn, sự hồn nhiên đáng yêu đó vẫn là không chút thay đổi trên người cô gái khiến hắn bỗng dần sa vào loại tình cảm này.
Hắn biết tuy rằng mình và cô trên danh nghĩa chỉ là anh em, nhưng loại tình cảm này sẽ không được chấp nhận nên vẫn cứ dứt khoát chôn cất.
Mãi cho đến khi cô ra nước ngoài cùng Lam Cẩn Hi và ở đó tận sáu năm sau, loại tình cảm này cũng dần trở nên mờ nhạt và không còn cảm giác, hắn nghĩ có lẽ mình đã buông tay từ lúc nào.
Dẫu cho không có tình cảm nam nữ, làm anh trai cũng không tệ với cô gái nhỏ đó.
Chỉ là hắn có chút giận và không cam tâm vì sao cô lại dứt khoát rời đi sáu năm mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về? Lẽ nào gửi một chút sự liên lạc cho hắn cũng không được ư?
Vân Lạc mím môi, hắn dựa lưng ra phía sau nhắm mắt dưỡng thần.
Trên xe rốt cuộc cũng chấp dứt cuộc trò chuyện và trở về không khí ban đầu.
...
"Hai người không sao chứ?"
Sau khi mọi việc được giải quyết, Vân Tịch thu hồi roi bạc trên tay sau đó tiến lên phía trước hỏi thăm.
"Chúng ta không sao, cô gái mặc dù chúng ta vô cùng cảm kích khi con đã giúp chúng ta, nhưng chuyện vừa rồi thật sự rất nguy hiểm!" Lâm Tĩnh nhu hòa nhìn cô nói.
"Không sao, bọn người này không làm khó được con!" Vừa nãy còn âm ngoan hiểm lạc, giờ đây khi đối diện với hai người Lâm Tĩnh, Vân Tịch trở nên ôn nhuận hẵng, nào có chỗ khí phách cuồng ngạo khi chống chọi với hai mươi tên đàn ông?
"Cô gái, vì sao con lại giúp chúng ta? Chuyện này phải biết con dính vào sẽ bị lây phải rắc rối." Bà Hạ Lan Du lo lắng nói, bà tin rằng cô hẵng phải biết điều này, những người này nhìn vào liền biết là người không dễ chọc vào, tuy rằng đã cứu được người và giải quyết sạch họ, nhưng phiền phức chắc chắn sẽ tìm tới.
Mặc dù bà và Lâm Tĩnh sẽ thay cô giải quyết những chuyện còn lại, nhưng vẫn là muốn nghe thử xem cô sẽ nói như thế nào.
Vân Tịch cười nhạt: "Vì hai người là người thân của bạn con, bạn bè khó khăn dĩ nhiên phải ra tay tương trợ huống hồ hai người còn là một là mẹ một là bà của anh ta, con tự nhiên phải giúp hai người!"
"Bạn? Anh ta?" Lâm Tĩnh và bà Hạ Lan Du kinh ngạc bỗng thốt, rốt cuộc là người cô nói là ai a?
Theo lời cô gái này nói thì hẵng là chỉ ba đứa nhỏ nhà mình.
Ài, không biết là thằng nào có phúc khí có được một người bạn như cô bé này, vừa xinh đẹp lại thiện lương, đặc biệt là có năng lực hết sức kinh ngạc.
Cố thị, phòng chủ tịch.
"Ách xì!" Cố Duật Hiên hắt hơi một cái, hít hít cái mũi.
Ai đang nhớ thương gia?
Ngay sau khi tên Trác Sơn ngấm ngầm ra lệnh cho một người lặng lẽ tiến lên công kích cô, thì người nọ tiến lên chỉ vừa cách cô khoảng chừng hai bước chân, đang chuẩn bị động thủ thì cô bỗng xoay người, dứt khoát ghim một viên vào mi tâm hắn.
Nhưng còn chưa xong ở đó thì lại thêm một tiếng "Đoàng" vang lên.
Yên tĩnh.
Mọi người ngơ ngác nhìn sự việc xảy ra trước mắt.
Phía sau, Trác Sơn bỗng trợn tròn mắt, ngay giữa mi tâm rõ ràng hiện lên một lỗ máu, sau đó thì thân thể to lớn của hắn nặng nề ngã xuống đất một cái rầm.
Thì ra, vừa nãy khi Vân Tịch vừa dứt khoát ghim một viên vào đầu người nọ, Trác Sơn phía sau vẫn là người tương đối tỉnh táo nhất.
Ngay lúc hắn đặt một bước chân tiến lên muốn chế trụ cô từ phía sau, thì khẩu súng trên bàn tay nhỏ nhắn đã chuyển hướng, ngay cả nhìn cô cũng không nhìn mà một viên trúng ngay mi tâm của gã.
"Chết...chết rồi?" Một tên đàn em trong số đó không thể tin nhìn một màn trước mắt, miệng lẩm bẩm thốt lên.
Đây là cũng là câu hỏi trong lòng mọi người.
Vậy mà cô gái này đã giết đại ca họ rồi? Vậy nên làm thế nào bây giờ?
Là nên đấu tiếp hay bỏ chạy?
Còn chưa để đám đàn em của Trác Sơn suy nghĩ nên tiếp tục hay bỏ đi, thì Vân Tịch đã một lần nữa nhanh chóng xuất thủ.
Thời gian chưa đầy mười phút sau, những con người cao to vừa đứng sừng sững khi nãy đã nằm sạch dưới đất không còn một hơi.
Không ăn một viên đạn thì chính là vặn cổ, siết cổ hay trúng độc mà chết.
Hai người Lâm Tĩnh từ đầu đến cuối luôn không dời mắt khỏi việc xảy ra trước mắt, ngay khi nhìn thấy đám người này bị một cô gái trẻ nhanh gọn giải quyết, ngoài một chút kinh sợ ra thì chính là sự tán thưởng.
Cô gái này hẵng cũng là một người trong giới hắc đạo, thân thủ vừa ngoan độc lại nhanh nhẹn như thế làm sao lại có thể là của một người bình thường?
Nhất là trên người của một cô gái trẻ như thế này.
Giết người mà ngay cả một cái chớp mắt cũng không chớp thì nói gì là đến sợ hãi hay không? Cứ dứt khoát giải quyết như thế thì thật sự phải làm cho người ta phải kính phục.
Trên xe, Mạc Trạch Thần nhìn một màn trước mắt không nhịn được câu nhẹ khóe môi.
Nhìn con người nhỏ nhắn ngoài kia, trong đôi mắt tím bỗng xuất hiện một tia thưởng thức cùng sự sủng nịnh mà ngay cả hắn cũng không phát giác ra.
Con người kế bên sớm đã không nhịn được mà nháo nhào lên.
"Quao, thật là mạnh mẽ! Cô gái này rất có cá tính nha."
Một màn ngoài kia coi như cũng là có chút thu hoạch, không tồi! Mạc Trạch Thần hài lòng thầm nghĩ.
"Gia?"
"Chúng ta đi!"
"Vâng!"
Vừa nghe lệnh của Mạc Trạch Thần xong, người nọ có chút không cam tâm.
"Đi nhanh vậy? Tôi còn muốn xin cô em đó số điện thoại."
Chiếc xe vừa khởi động, cũng không vì lời nói của hắn mà dừng lại bánh xe đang chậm rãi di chuyển.
Mạc Trạch Thần liếc nhìn người bên cạnh, đôi mắt tím không biết là vô tình hay cố ý mà dời xuống phía dưới.
Hắn híp mắt lại như đang suy nghĩ cái gì đó.
Bị nhìn một cách quái gở khiến người nọ cũng không được tự nhiên, hai chân bất giác khép chặt.
Hắn nuốt hết một ngụm nước bọt mới mở miệng.
"Làm...làm sao? Có gì không ổn?"
Mạc Trạch Thần thu hồi ánh mắt, ngã lưng thoải mái dựa ra phía sau, con ngươi màu tím khẽ nâng chậm rãi cất tiếng.
"Biết như thế nào về sau rồi đó, còn một lần nhắm vào con mèo nhỏ đó thì sau này cũng không cần nó làm gì!"
Hiển nhiên từ "nó" ở đây không cần hỏi cũng biết ngụ ý ở đây tức là chỉ cái gì.
Hắn không tự chủ được mà khẽ rùng mình, tên ác ma biến thái này! Rõ ràng cô gái đó còn chưa có phải là của anh mà đã đánh dấu chủ quyền lên người ta trước rồi!
Hừ, không nhắm thì không nhắm! Tưởng tiểu gia ta thèm lắm chắc?
Mặc dù nói sẽ không để ý đến cô nữa, nhưng là trong lòng cũng có chút không cam tâm. Nếu không phải Mạc Trạch Thần đã đánh chủ quyền lên người cô thì hắn chắc chắn cũng sẽ cạnh tranh!
Dẫu sao thì đó cũng là gu của mình mà?
Trước khi chiếc xe đi ngang qua, hắn chồm người ra phía sau muốn xem xem dung mạo của cô như thế nào.
Tuy rằng chỉ mới lướt qua, nhưng trong mắt chính là xẹt qua một tia kinh diễm.
Đã từng nhìn thấy qua không ít người đẹp, nhưng đẹp như Vân Tịch vẫn là lần đầu nhìn thấy.
"Đúng là một mỹ nhân a!" Hắn ngơ ngác lẩm bẩm.
Sau khi chiếc xe đi xa dần, người nọ mới chịu ngồi yên yên ổn ổn trở lại, mà trong xe cũng từ đó yên lặng hẵng.
"Nghe nói tam Vân tiểu thư đã trở về?" Mạc Trạch Thần làm như lỡ đãng hỏi, khiến cho bầu không khí vừa nãy có chút chán ngắt cũng có chuyện để tán gẫu.
"Trở về? Không rõ, mấy hôm nay tôi vẫn không về nhà." Hiển nhiên nghe tin cô trở về trong vòng sáu năm nay khiến hắn ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc đó rất nhanh biến mất.
"Hử? Sao lại lạnh nhạt như vậy? Đó chẳng phải là cô em gái cậu đã từng yêu thích đó hay sao?" Mạc Trạch Thần thích thú liếc nhìn người bên cạnh hỏi.
"Chúng tôi là anh em! Hơn nữa đó đã là chuyện xưa rồi, khi đó cũng là tuổi nhỏ bồng bột, không đáng nhắc tới." Hắn có chút không được tự nhiên khi nhắc tới chuyện này.
Người đàn ông ngồi trên xe của Mạc Trạch Thần, từ đầu đến cuối vẫn luôn là một bộ ngả ngớn tự nhiên này quả nhiên chính là Vân nhị thiếu của Vân gia - Vân Lạc.
Đều nói trong nhà Vân nhị thiếu chỉ biết ăn chơi trác táng khiến mẹ thì lo, cha thì không quan tâm tới, nhưng thật ra có ai biết đó đều là vẻ ngụy trang bên ngoài của hắn?
Vân Lạc là một thành viên trong Ảnh Cô, mà dưới trướng lão đại của Ảnh Cô lại là Mạc Trạch Thần.
Tuy nói một người là chủ, một người là thuộc hạ, nhưng trong bang hội chỉ có Vân Lạc là dám cùng với Mạc Trạch Thần đùa bỡn khiến tình cảm anh em hai người vô cùng thân.
Tại sao Mạc Trạch Thần lại nói hắn từng yêu thích cô? Thật ra khi Vân Lạc còn nhỏ, tuy là anh em không cùng chung huyết thống với Vân Tịch cùng Vân Tử Luân, nhưng hắn lại vô tình cảm nắng người em gái này.
Khi còn nhỏ Vân Tịch vừa dễ thương lại dễ gần gũi khiến mọi người trong Vân gia đều yêu mến, tuy hai mẹ con Tương Mịch cùng Vân Nhạc ngoài mặt cũng mến yêu cô nhưng trong lòng lại ghét cay ghét đắng Vân Tịch.
Trái lại với mẹ và em gái, Vân Lạc lại không có suy nghĩ như thế, bởi là hắn không mang dòng máu của Vân gia, nên trên dưới Vân gia hay ngay cả Vân Huân đều không thích hắn, cũng không muốn cùng hắn gần gũi, nhưng lại ngay tại thời điểm đó chỉ có riêng mỗi Vân Tịch là chịu gần gũi với hắn.
Mặc cho sự phản đối hay lời nói của mọi người xung quanh, cô cũng mỉm cười cùng dẫn hắn đi chơi.
Ngay cả khi lớn, sự hồn nhiên đáng yêu đó vẫn là không chút thay đổi trên người cô gái khiến hắn bỗng dần sa vào loại tình cảm này.
Hắn biết tuy rằng mình và cô trên danh nghĩa chỉ là anh em, nhưng loại tình cảm này sẽ không được chấp nhận nên vẫn cứ dứt khoát chôn cất.
Mãi cho đến khi cô ra nước ngoài cùng Lam Cẩn Hi và ở đó tận sáu năm sau, loại tình cảm này cũng dần trở nên mờ nhạt và không còn cảm giác, hắn nghĩ có lẽ mình đã buông tay từ lúc nào.
Dẫu cho không có tình cảm nam nữ, làm anh trai cũng không tệ với cô gái nhỏ đó.
Chỉ là hắn có chút giận và không cam tâm vì sao cô lại dứt khoát rời đi sáu năm mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về? Lẽ nào gửi một chút sự liên lạc cho hắn cũng không được ư?
Vân Lạc mím môi, hắn dựa lưng ra phía sau nhắm mắt dưỡng thần.
Trên xe rốt cuộc cũng chấp dứt cuộc trò chuyện và trở về không khí ban đầu.
...
"Hai người không sao chứ?"
Sau khi mọi việc được giải quyết, Vân Tịch thu hồi roi bạc trên tay sau đó tiến lên phía trước hỏi thăm.
"Chúng ta không sao, cô gái mặc dù chúng ta vô cùng cảm kích khi con đã giúp chúng ta, nhưng chuyện vừa rồi thật sự rất nguy hiểm!" Lâm Tĩnh nhu hòa nhìn cô nói.
"Không sao, bọn người này không làm khó được con!" Vừa nãy còn âm ngoan hiểm lạc, giờ đây khi đối diện với hai người Lâm Tĩnh, Vân Tịch trở nên ôn nhuận hẵng, nào có chỗ khí phách cuồng ngạo khi chống chọi với hai mươi tên đàn ông?
"Cô gái, vì sao con lại giúp chúng ta? Chuyện này phải biết con dính vào sẽ bị lây phải rắc rối." Bà Hạ Lan Du lo lắng nói, bà tin rằng cô hẵng phải biết điều này, những người này nhìn vào liền biết là người không dễ chọc vào, tuy rằng đã cứu được người và giải quyết sạch họ, nhưng phiền phức chắc chắn sẽ tìm tới.
Mặc dù bà và Lâm Tĩnh sẽ thay cô giải quyết những chuyện còn lại, nhưng vẫn là muốn nghe thử xem cô sẽ nói như thế nào.
Vân Tịch cười nhạt: "Vì hai người là người thân của bạn con, bạn bè khó khăn dĩ nhiên phải ra tay tương trợ huống hồ hai người còn là một là mẹ một là bà của anh ta, con tự nhiên phải giúp hai người!"
"Bạn? Anh ta?" Lâm Tĩnh và bà Hạ Lan Du kinh ngạc bỗng thốt, rốt cuộc là người cô nói là ai a?
Theo lời cô gái này nói thì hẵng là chỉ ba đứa nhỏ nhà mình.
Ài, không biết là thằng nào có phúc khí có được một người bạn như cô bé này, vừa xinh đẹp lại thiện lương, đặc biệt là có năng lực hết sức kinh ngạc.
Cố thị, phòng chủ tịch.
"Ách xì!" Cố Duật Hiên hắt hơi một cái, hít hít cái mũi.
Ai đang nhớ thương gia?
Tác giả :
Mèo Con Tai Cụp