Hào Môn Quân Sủng Hôn
Chương 44: Chưa đánh mà đã bại dưới một con mèo

Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 44: Chưa đánh mà đã bại dưới một con mèo

Mọi người trong sảnh ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.

Gì đây? Cô gái này là ai vậy mà lại dám cả gan mắng boss tổng của bọn họ như thế?

Cho dù chỉ là một nhân vật cấp bạn gái cũng chưa chắc có thể đạt tới cấp độ lớn mật này, mắng boss như thế, cô gái này hẵng là đã bị đá ngay lập tức rồi!

Thế nhưng mọi chuyện vẫn dửng dưng như thế? Boss bị mắng cũng không hề có chút tức giận, trái lại còn là một bộ ngoan ngoãn cho cô gái này mắng?

Nhầm lẫn gì vậy? Tình huống gì đây và chuyện gì đang xảy ra trước mắt??

Có hai lý do để có thể giải thích cho chuyện này, chính là một, cô gái này có thể là bạn gái đặc biệt nhất trong số bạn gái của boss nên mới có đặc quyền tự ý đến Cố thị tìm boss, được boss tự mình xuống đón và được boss cấp cho một quả gan lớn mật để có thể ngang nhiên thoải mái mắng boss như thế.

Còn hai thì tức là một người đặc biệt nào đó, thân phận gì bên cạnh boss thì họ lại không biết.

Vân Tịch hung hăng xả một cục tức trong người liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm thoải mái hơn hẵng, phát tiết sạch sẽ trên người Cố Duật Hiên xong liền nghênh ngang kiêu ngạo đi về phía thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài.

Cố Duật Hiên cứ thế bị người ta xem là tấm bia phát tiết, trong lòng uất ức nhưng không thể làm gì lại càng khiến cho bản thân buồn bực hơn, bây giờ thật muốn có thể tìm thấy cái gì đó để phát tiết cục tức trong người, thì vừa vặn nhìn những người chung quanh đây.

Con người nhu nhuận ngoan ngoãn khi nãy bị Vân Tịch khi dễ chỉ trong chớp mắt đột nhiên thay đổi thành một Cố Duật Hiên lạnh lùng ra vẻ boss tổng, giận chó đánh mèo nói.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Giờ nghỉ đã qua còn ở đây nhiều chuyện? Tất cả những người ở đây mỗi người trừ tháng tiền lương, ở lại tăng ca hai ngày đi!"

Mọi người: "…"

Boss, có cần phải vô sỉ đến mức giận cho đánh mèo lên người chúng tôi hay không?

Quả nhiên bị giai nhân giận dỗi liền lấy chúng tôi ra gánh chịu sự phát tiết của ngài. Không phục! Chúng tôi không phục một chút nào.

Hừ, không phục cũng phải phục! Ai biểu gia đây là tổng tài, là boss tổng của các người? Dám xem sự mất mặt của gia liền lập tức trả giá đi!

Tuy cục tức chưa xả hết nhưng nhìn vẻ mặt xám tro của mọi người ở đây liền làm tâm tình buồn bực trong người Cố Duật Hiên vơi đi không ít.

Này là một bộ chuẩn vui sướng khi người gặp họa in trên gương mặt.

Cố Duật Hiên thầm đắc ý, xoay lưng đi vào thang máy.

Trong lòng mỗi người hiện có hai chữ hình dung vị boss tổng đại nhân hiện tại: Vô sỉ!

Phải, là quá vô sỉ!

Đã chết mà cũng muốn kéo theo bọn họ làm đệm lưng cho.

Lấy việc tư xen việc công!

Nhưng cho dù có oán trách giận dỗi Cố Duật Hiên thì cũng chẳng được gì, ai kêu đó là boss tổng của họ? Sếp lớn nói gì thì chính là cái đó, có muốn vì chuyện này nghỉ việc mới là ngu ngốc!

Phải biết rằng tiền lương Cố thị nhiều bao nhiêu, hơn nữa sếp lại còn là nhân vật đẹp trai như thế.

Sao mà người ta nỡ đi cho được!

Tư Lệ đứng một bên nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt gấu váy.

Người phụ nữ này không bình thường, cùng anh Duật Hiên như thế thì quan hệ của họ hẵng đặc biệt.

Ở một bên khác.

"Lão đại a có tin cấp báo, xin cho chỉ thị!" Doãn Tử Hy thản nhiên bước vào bên trong phòng, cửa miệng tuy nói có tin khẩn nhưng là vẻ mặt đã bán đứng anh ta, nhìn từ trên xuống dưới con người này, một chút vẻ nôn nóng sốt ruột cũng không có, thản thản nhiên nhiên như thế thật không khỏi khiến người ta nghi hoặc.

"Có chuyện gì?" Cố Duật Phi ngẩn mặt nhíu mày hỏi.

"Có người đang muốn moi tin tức của ngài cùng phu nhân lão đại, này có tính là tin khẩn hay không?" Doãn Tử Hy nhướng mày ngả ngớn hỏi ngược lại.

Tin tức từ mình và người phụ nữ kia?

Nếu có tin tức liên quan đến mình và cô gái kia thì cũng chỉ có việc xảy ra vào đêm hôm đó thôi, dù mình có kẻ thù bên ngoài cũng không ai ngu ngốc đến nỗi dùng mấy trò vặt vãnh đó ra chơi.

Vậy thì cũng chỉ còn lại một lý do để giải thích, chính là có người muốn giở trò với cô gái kia.

"Sao rồi lão đại? Cho xin chỉ thị tí đi?" Doãn Tử Hy vẫn giữ nụ cười chói mắt trên gương mặt nhìn Cố Duật Phi.

Trầm ngâm một lát rốt cuộc cũng phun ra ba chữ không nóng cũng không lạnh.

"Tự giải quyết!"

Được rồi, Doãn Tử Hy bĩu môi sờ sờ mũi, có chút thất vọng bởi câu trả lời này, đợi cả buổi rốt cuộc cũng đánh vào mặt mình ba chữ "Tự giải quyết".

"Còn chuyện gì?" Thấy người chưa đi, Cố Duật Phi nhướng mày hỏi.

"Lão đại, nói thật đi, anh có phải hay không động tâm với cô nhóc đó rồi? Mặc dù lời đồn bên ngoài có hơi khó nghe nhưng tôi vẫn thấy cô bé ấy rất đáng yêu!" Doãn Tử Hy chóng tay lên mặt bàn ngả ngớt nói.

"Không phải việc của cậu!"

"Ai nha, ngại gì nữa không biết, cùng là đàn ông, tuy rằng chúng ta là cấp trên cùng cấp dưới nhưng vẫn luôn được coi là anh em tốt, chia sẻ với anh em thì có làm sao? Yên tâm, gia đây sẽ kín miệng mà, nào, tới đi!"

"Chuyện này một phần cũng liên quan đến tôi nên phong tỏa nó cũng không có gì là lạ." Cố Duật Phi không nhanh không chậm nói.

"Đêm đó chẳng phải phòng các người tối hay sao? Cũng có ai biết mặt anh là ai đâu?" Doãn Tử Hy không tin nhướng mày hỏi.

"Biết hay không biết, Vân Tịch nhất định sẽ vào cửa Cố gia, đã là người của Cố gia thì nên tránh đi mấy thứ phiền phức này!"

"Cố gia chấp nhận cô ấy rồi ư? Lẽ nào không một chút nghi ngờ chuyện cậu bị hạ thuốc là cô ấy làm? Còn nhân phẩm của cô ấy nữa?" Doãn Tử Hy nhíu mày, có chút không tin kết quả này.

"Phải hay không không biết cũng không cần quan tâm, đàn ông Cố gia đã làm thì phải có trách nhiệm, hơn nữa là một quân nhân tôi cũng không có đến nỗi tồi tệ như thế, hủy cuộc đời người ta mà không có trách nhiệm thì thật không xứng làm đàn ông, còn về nhân phẩm cô ấy, tin đồn không phải cái gì cũng đúng."

Khóe miệng Doãn Tử Hy co quắp, nói như cậu tôi cảm thấy cậu thật quân tử! Dám làm dám chịu như thế chắc cả đất Trung Quốc này chỉ có mình cậu, à không, còn có Cố Duật Hành, gia chủ Cố gia kia nữa.

"Những điều cậu muốn biết đã biết, còn không mau đi làm việc?" Cố Duật Phi đứng dậy cất cuốn sách trở về trên kệ.

Đồng tử xoay chuyển, Doãn Tử Hy trước khi đi còn không quên buông một câu.

"Lão đại, nếu anh không thích có thể đưa cô bé ấy cho tôi hay không? Vừa hay tôi đang thiếu một người vợ."

Gân xanh trên trán Cố Duật Phi bỗng nổi lên, xoay người ném cuốn sách về phía gương mặt ngả ngớt đáng ăn đòn kia của Doãn Tử Hy, miệng còn gầm lên.

"Cút!"

"Ha ha ha ha ha!" Thấy mình thành công chọc giận vị nào đó, Doãn Tử Hy vội lách người chạy ra khỏi phòng còn mang theo bên miệng một tràng tiếng cười thoải mái.

Tuy nói Cố Duật Phi lạnh lùng khó gần, nhưng Doãn Tử Hy lại tự dưng thích thú vô cùng khi chọc người này.

Có vài lần chọc giận Cố Duật Phi đến nỗi bản thân đã từng bị lưu đày đến thành phố khác hoặc là làm đống việc cùng tập huấn ba ngày ba đêm mà anh ta một chút cũng không để ý, vẫn cứ là ngựa quen đường cũ khiến người trong đội từng nghĩ người này đầu óc có vấn đề.

Ngay cả lão đại mà cũng muốn chọc, thật đúng là to gan bằng trời mà.

Trong cả cái quân doanh này, người có thể đụng đến Cố Duật Phi cùng đem hắn ra đùa giỡn thì cũng chỉ có duy một mình Doãn Tử Hy này.

...

"Nặc Nặc con đây rồi, xin lỗi vì mẹ lại để con đi một mình như thế, có sợ lắm hay không?"

Vừa bước chân vào căn phòng thì bỗng có một cục mềm mềm nào đó cọ qua cọ lại dưới chân cô, vừa cúi đầu thì thấy một vật nhỏ màu trắng mịn màng khiến lòng cô chợt mềm nhũn.

Thế là Vân Tịch không chút do dự ôm bé mèo của mình lên hỏi thăm quan tâm đủ điều.

Cố Duật Hiên: "…"

Nó là con mèo có được hay không? Hỏi nó như thế thì được cục phân gì?

"Meo~"

Con mèo của Vân Tịch là giống mèo cái cô mua từ hồi còn ở nước ngoài, với cô, suốt khoảng thời gian ba năm này đều có nó ở bên làm bạn, mà con người cô lại yêu thích loại động vật mềm mềm đáng yêu này.

Tiểu Nặc Nặc mèo cái lông trắng, bốn chân ngắn ngủn lại còn có một đôi mắt lam trong suốt như bảo thạch khiến nó trông xinh đẹp, vì ở với Vân Tịch lâu nên thân hình hiện giờ có hơi lớn, mập mập tròn vo đáng yêu.

Tuy Vân Tịch ngoài miệng nói Tiểu Nặc Nặc sợ người lạ thì sợ thật, chỉ là khi người lạ tự động đến gần, nó liền bật chế độ tự vệ, một bộ hung dữ mèo quào nhe răng để không ai có thể đến gần.

Cố Duật Hiên đã từng là một trong số những nạn nhân dưới móng vuốt cùng răng nanh của nó, tuy rằng số lần gặp anh không nhiều nhưng Nặc Nặc không phải mèo ngốc tự nhiên cũng nhận ra đó là bạn của Vân Tịch nên cũng không bài xích như lúc ban đầu, ngoài cô ra, nó cũng chỉ quen biết mỗi Cố Duật Hiên.

Như đã nói nó thông minh! Nhiều lần đường đường Cố Duật Hiên lại bị một con mèo chơi cho một vố đau.

Nhục nhã, thật quá nhục nhã cho Cố Duật Hiên chưa đánh mà đã bại trận dưới một con mèo!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại