Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
Chương 31
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Mấy năm nay, Lý Nhiễm ở trong cái giới này thực sự bị người ta đàm tiếu rất nhiều.
Cô vừa mới thành niên đã vào ở Hạ gia, ở tám năm vẫn là thân phận "vị hôn thê".
Nói trắng ra là, không xóa bỏ bốn chữ "chưa lập gia đình" ở phía trước, thì người khác sẽ không xem trọng cô liếc mắt một cái.
Mà mấy năm nay Hứa Minh Lãng kiêu ngạo đã thành quen, ở nhà mình kiêu ngạo không đủ, tới Hạ gia cũng cố tình làm bậy. Lại nói chuyện buồn cười tiếp theo, mấy năm nay Hạ phu nhân đối đãi anh em Hứa Minh Lãng còn tốt hơn so với Lý Nhiễm.
Hàng năm Hạ Nam Phương đi công tác ở nước ngoài, còn có những người ở Hạ gia nội ứng ngoại hợp lừa gạt anh, thời gian lâu rồi, không rõ trời cao đất dày gì nữa, vậy mà cũng dám trước mặt Hạ Nam Phương kiêu ngạo.
Người đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, mọi người bàn tán sôi nổi.
Lý Nhiễm đỡ eo dựa kệ để bồn hoa bên cạnh, lạnh lùng nhìn một màn trước mặt này, nếu không phải vừa rồi cô là vai chính, chỉ sợ giờ phút này sớm đã phất tay áo chạy lấy người.
Hạ Nam Phương vẫn luôn đi ở phía trước Hứa Văn Bân. Khi nhìn thấy Lý Nhiễm, hoàn toàn bất chấp bây giờ là tình huống gì, bước nhanh vượt qua hiện trường hỗn loạn.
Thấy cô đỡ eo, Hạ Nam Phương giơ tay lên, đánh giá trên dưới, muốn đỡ lấy cô: "Bị thương ở đâu?"
Tay anh nhẹ nhàng đưa ra phía sau lưng, kệ hoa ở theo đó mà rời đi. Anh vừa nâng cô, vừa nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, dựa lại đây."
Một tay Lý Nhiễm nắm lấy cánh tay anh, thoáng nâng nâng thân thể, cuối cùng không thể không dựa vào ngực anh. Cau mày, vô cùng không vui: "Đụng vào eo."
Vừa nghe Lý Nhiễm bị thương, biểu cảm của mọi người đều là xem kịch vui.
Hạ Nam Phương xoay người, nhìn về phía Hứa Minh Lãng, không nặng không nhẹ hỏi câu: "Cậu động?"
Hứa Minh Lãng lập tức nói Lý Nhiễm ngậm máu phun người, căn bản không ai động vào cô. Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Eo mày bị thương? Rõ ràng mày ra tay trước."
Lý Nhiễm cong cong khóe môi, hừ ra một tiếng cười nhạo: "Đôi mắt nào của anh thấy tôi ra tay?"
Hứa Minh Lãng tiện đà tìm kiếm trợ thủ: "Hạ phu nhân nói."
Mặt Hạ phu nhân bị dọa trắng bệch, bà ta trăm triệu không ngờ tới sẽ ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy.
Nhưng lời nói dối đã nói ra ngoài, càng làm trò trước mặt nhiều người như vậy càng không thu về được, bà ta chỉ có thể cứng đờ gật gật đầu.
Ánh mắt Hạ Nam Phương nhẹ nâng: "Thật sự?"
Hạ phu nhân cúi đầu, lần này không dám nói tiếp nữa.
"Không hỏi tiền căn hậu quả, đã nhận định tôi ra tay đánh Hứa Minh Nguyệt? Sao vậy? Ức hiếp tôi vì đang ở địa bàn của Hứa gia mấy người sao?"
Cô thốt ra lời này, quần chúng vây xem ăn dưa càng kích động.
Ở chỗ này, Lý Nhiễm đại biểu cũng không phải là một mình cô, mà là toàn bộ Hạ gia. Ý của những lời đó, còn không phải là nói Hứa gia ỷ vào ở địa bàn của mình mà khi dễ Hạ gia sao?
Giữa những đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ không quan trọng, nhưng cái nồi này không thể cãi loạn, sắc mặt Hứa Văn Bân thay đổi một chút.
Tuổi tác của ông ta lớn, nói chuyện không nhanh không chậm, hơi có chút ý "công chính": "Lý Nhiễm, lời của cô cũng không thể nói như vậy. Quan hệ của Hứa gia và Hạ gia đều tốt qua nhiều thế hệ, chỉ sợ hôm nay là có hiểu lầm cái gì đó, làm gì có loại chuyện ức hiếp này được."
Trường hợp này mọi người đều thấy, cho dù có nhiều bất mãn, lễ nghĩa cũng không thể thiếu.
Lý Nhiễm gật đầu: "Hứa tiên sinh nói rất đúng. Có hiểu lầm hay không không quan trọng, chờ cảnh sát tới, nói rõ ràng là được."
Hai chữ "cảnh sát" như đang treo một cây dao trên cổ mọi người, có mấy người không thể không chột dạ.
Hứa Văn Bân nho nhã mà cười cười, dời đề tài: "Ở dưới lầu không rộng lớn, có nói cái gì đi trên lầu nói đi."
Lý Nhiễm không thèm quan tâm: "Dưới lầu cũng có chỗ tốt ở dưới lầu, vừa rồi có lẽ có người nhìn thấy bọn tôi tranh chấp, nếu tiện thì có thể đứng ra nói vài câu."
Loại tình huống hiện tại này, thật giả đúng sai đã hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa.
Những người này bây giờ đứng thành hàng, là thực lực đánh giá và thể diện của hai nhà Hứa gia Hạ gia, nếu nịnh bợ Hạ gia, đương nhiên sẽ có người đứng ra nói chuyện. Nếu là lấy lòng Hứa gia, cũng sẽ có người ra tới làm chứng.
Quả nhiên, cô mới vừa nói xong, quanh sân đều có giọng nói nhao nhao lên.
Không ngoài mấy câu "có người nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt đẩy Lý Nhiễm" cùng với "Lý Nhiễm đẩy Hứa Minh Nguyệt " thì chả có gì khác.
Hứa Văn Bân hoàn toàn không muốn làm lớn chuyện này, tuy thái độ bây giờ của Lý Nhiễm không ép không giành, nhưng lời nói ra một câu so với một câu càng mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa Hạ Nam Phương một bên hình như cũng không có ý định muốn ngăn lại, thậm chí còn có vài phần gia nhập chung với cô.
Hứa Văn Bân ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy cũng vừa lúc, ai cũng có sai, bắt tay nhau giảng hòa, đúng là không đánh không quen nhau."
Trong lòng Lý Nhiễm cười lạnh, cũng không lên tiếng, hiển nhiên cũng không muốn "bắt tay giảng hòa".
Hứa Văn Bân nhìn về phía Hạ Nam Phương, trên mặt vẫn luôn là nụ cười thân thiện của trưởng bối, ông ta chắc chắn Hạ Nam Phương sẽ nể mặt ông ta.
Hạ Nam Phương ôm lấy eo Lý Nhiễm, không đồng ý: "Ai đúng ai sai, vẫn nên phân rõ tương đối tốt."
Đây là đại thọ mừng 60 tuổi của Hứa Văn Bân, lại không thể hiểu được mà biến thành tình huống khôi hài, nụ cười trên mặt Hứa Văn Bân không giữ được nữa, hiển nhiên không phải Hứa gia muốn ức hiếp Hạ gia ở trên địa bàn của mình. Mà là Hạ gia đến khi dễ.
"Hứa tiên sinh."
Bên cạnh Hứa Văn Bân đứng một người đàn ông cao lớn, anh ta cho hai tay vào trong túi quần, liếc mắt nhìn những người không có ý tốt trong sân, cong cong khóe môi, lộ ra tươi cười có thể nói là hoàn mỹ: "Người lớn các ông mới không hỏi đúng sai, người trẻ tuổi bọn tôi... nhất định phải phân ra người tốt người xấu đấy."
Người mở miệng là Phí Huyên, tính cách còn vui giận thất thường hơn cả Hạ Nam Phương, làm việc đều không ra bài theo lẽ thường.
Ví dụ như hiện tại, anh ta rõ ràng thờ ơ lạnh nhạt giống người ngoài cuộc, lại cố tình ở thời điểm mấu chốt nhất mở miệng.
Rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
Ban đầu hôm nay ngày đại thọ 60 tuổi, Hứa gia còn cảm thấy tự hào về sự hiện diện của hai nhà Hạ gia và Phí gia, vô cùng hãnh diện.
Không ngờ ở thời điểm mấu chốt, lại khiến cho lửa càng cháy lớn mạnh hơn nữa.
Hứa Văn Bân không thể không không làm chuyện này kết thúc, cho dù là ở trong tiệc mừng thọ của ông ta.
____
Ở lầu hai vừa rồi còn mở họp, lại ngồi đầy người.
Điều này đều là do một câu của Phí Huyên tạo thành, vừa rồi ở dưới lầu anh ta cà lơ phất phơ nói một câu: "Có câu việc xấu trong nhà chớ đồn xa, không bằng Hứa tiên sinh đưa những người liên quan lên nói chuyện đi?"
Hứa Văn Bân không nói được câu nào, dẫn người lên thư phòng của lầu hai.
"Minh nguyệt tỉnh lại chưa?"
"Vẫn chưa."
Ngay từ đầu Hứa Minh Nguyệt giả bộ bất tỉnh, nhưng hiện tại có thể thật sự bị dọa ngất đi rồi.
"Hạ phu nhân, bà nói trước đi." Trong những đương sự này luận bối phận hay tuổi tác bà ta đều lớn nhất, đương nhiên nói trước.
Hạ phu nhân bất an nắm chặt hai tay, hận không thể lập tức cắt đứt vòng tay Quý Phi trên tay xuống.
"Lý Nhiễm nó... nói Minh Nguyệt lấy đồ." Bà ta theo bản năng không đưa mình vào.
"Vậy vì sao bà cũng ở đó?"
Hạ phu nhân khó có thể mở miệng: "Còn có tôi."
Cái từ "trộm" này bà không nói nên lời, nên nói: "Nó nói tôi và Minh Nguyệt cầm đồ của nó."
Hứa Minh Lãng nhảy ra đầu tiên: "Nói bậy, em gái tao muốn cái gì mà Hứa gia không mua nổi, cần gì phải... lấy của mày?"
Lý Nhiễm dựa vào ghế dựa, Hạ Nam Phương bảo Vương Ổn tìm cho cô cái đệm, cố định ở trên eo, không đau như vừa rồi nữa.
"Đó thì phải hỏi các người nha, điều kiện của Hứa gia tốt như vật, vì sao Hứa Minh Nguyệt còn trộm đồ của tôi?"
Một từ "trộm" này của Lý Nhiễm như là một quả trứng thúi ném lên toàn bộ người của Hứa gia vừa dơ vừa thối.
"Cô hoài nghi Hạ phu nhân và Minh Nguyệt cầm đồ của cô, cho nên mới cãi nhau, cô trượt tay đả thương Minh Nguyệt, phải không?"
Lý Nhiễm nghĩ thầm Hứa Văn Bân không hổ là con cáo già, cô chỉ nói một câu, ông ta đã hất nước bẩn lên người cô.
"Tôi không có động vào cô ta. Tôi chỉ tìm Hạ phu nhân và Hứa Minh Nguyệt để đối chất, khi đang chuẩn bị báo cảnh sát, Hứa Minh Nguyệt xông tới đụng phải eo của tôi."
Hứa Minh Lãng âm dương quái khí: "Nếu mày là người bị hại, chẳng lẽ em gái tao tự mình giả vờ ngất xỉu trên mặt đất?"
Lý Nhiễm cười: "Cũng không phải không có khả năng đó."
Hạ Nam Phương nghiêng người: "Gọi Hứa Minh Nguyệt ra đây." Nói xong mới quay đầu lại hỏi: "Hứa gia không ngại chứ?"
Hứa gia có thể ngại cái gì? Chuyện tới hiện giờ, nếu mà ngại sẽ biến thành bao che.
"Anh Nam, em gái em còn chưa tỉnh lại."
Hạ Nam Phương không thèm quan tâm: "Yên tâm, Vương Ổn có cách đánh thức cô ta."
Vài phút sau, Hứa Minh Nguyệt tiến vào thư phòng, áo khoác lông mềm màu trắng cộc tay đã không còn, lộ ra váy lụa bên trong, rất tương xứng với bộ dáng đáng thương của cô ta, chọc người ta đau lòng muốn bảo vệ.
Hứa Văn Bân hỏi cô ta một ít chuyện, mỗi một chuyện Hứa Minh Nguyệt đều không thừa nhận, cô ta khóc như hoa lê dính hạt mưa: "Chuyện con không có làm, vì sao chị Lý Nhiễm muốn vu oan cho con?"
Lý Nhiễm bị một tiếng "chị" khiến trong lòng buồn nôn.
"Lại nói, hai thứ đồ này cũng không phải một mình Lý Nhiễm có tiền mua, con có thì chính là trộm sao?"
Sợi dây chuyền kim cương cùng với vòng tay trên tay cô còn ở đó, loại hàng xa xỉ này, vừa ra khỏi cửa đụng hàng cũng phải chuyện khó thấy.
Mọi người nghe cô ta nói cũng có đạo lý, nếu Lý Nhiễm không có chứng cứ, xác thật rất giống ăn vạ.
Ngay từ đầu Hứa Minh Nguyệt chỉ tương đối kinh hoảng, sau đó nói dối không hề chớp mắt, kỹ thuật diễn cũng sử dụng thành thạo luôn rồi. Khóc lóc thở hổn hển: "Chị Lý Nhiễm, em vẫn luôn... rất thích chị, không biết vì sao chị muốn vu oan cho em như vậy?"
Hứa Minh Lãng như bừng tĩnh đại ngộ ra được gì đó: "Có phải bởi vì tao đánh mày một cái tát nên mày mới cố ý trả thù em gái tao?"
Anh ta nói ra những lời này, phản ứng lớn nhất chính là Hạ Nam Phương.
Ánh mắt bình tĩnh dần dần sắc bén: "Một cái tát? Khi nào?"
Hứa Minh Lãng cảm thấy chuyện đó cũng chả là gì, lập tức nói nợ cũ: "Lý Nhiễm mắng Minh Nguyệt là... đoản mệnh."
Thân thể của Hứa Minh Nguyệt không tốt, động một chút là sẽ té xỉu, ở bệnh viện càng là chuyện thường ngày.
Mọi người vừa nghe Lý Nhiễm mắng Hứa Minh Nguyệt thì cảm thấy cô bị một cái tát đó tựa như là đáng đời.
"Có muốn để mọi người nghe một chút, anh mắng tôi như thế nào không?"
Nếu lấy giấy ghi ra hết nợ cũ, thì chuyện xả ra sẽ không kể hết, đặc biệt là Hứa Minh Lãng nhiều năm vẫn không kiêng nể gì, chưa bao giờ thu liễm lại như vậy.
Lý Nhiễm: "Những lời đó còn ghê tởm hơn tôi nói nhiều, cần tôi làm anh nhớ lại không?"
Loại người Hứa Minh Lãng này, trời sinh đã cảm thấy bản thân thượng đẳng. Loại cao ngạo này của anh ta không giống với Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương theo thói quen của kẻ bề trên mà ra lệnh, mà Hứa Minh Lãng cảm thấy trong xương cốt, máu, gien của anh ta đều cao quý hơn Lý Nhiễm nhiều.
Cho nên mắng người khác vô cùng vô lễ, nhưng anh ta không hề nhận ra một chút nào.
"Mắng mày thì làm sao vậy? Mày lì lợm la liếm ở tại Hạ gia, có mặt làm, không có mặt mũi cho người ta nói?"
Hạ Nam Phương thật sự tức giận, giọng nói không có chút tình cảm nào: "Lúc tôi không ở nhà bảo cậu chăm sóc Lý Nhiễm, không phải bảo cậu vũ nhục cô ấy."
Hứa Minh Lãng như thề sống thề chết muốn vạch trần hết gốc gác của Lý Nhiễm lên: "Anh Nam, anh bị ả phụ nữ này lừa rồi. Nó thừa dịp anh không ở, em thấy nó đi gặp đàn ông khác không dưới một lần, cầm tiền của anh mua quà tặng sinh nhật cho thằng đàn ông khác. Loại phụ nữ như nó, chính là tiện nhân trong ngoài không giống nhau."
"Đủ rồi!"
Hạ Nam Phương đánh một cái lên bàn gỗ, anh đột nhiên đứng lên đạp Hứa Minh Lãng một cái.
Sức lực rất lớn, đá người ngồi trên ghế ngã xuống đất.
Lý Nhiễm lẳng lặng mà nghe: "Nói đủ rồi sao?"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía cô, sống lưng cô, trái tim cô, đều vỡ nát.
Cô từ từ đứng lên, nhìn nhiều thêm một cái cũng cảm thấy chán ghét: "Nói đủ rồi, thì nhắc các người một câu. Vòng tay cùng với sợi dây chuyền trên cổ Hứa Minh Nguyệt kia, đều có khắc tên viết tắt của tôi."
Cô nhẹ nhàng mà thở dài một hơi: "Chuyện còn lại, đều giao cho cảnh sát là được. Cảnh sát... có lẽ đã ở trên đường đến."
Hứa Văn Bân đứng lên muốn mở miệng, kết quả Lý Nhiễm không thèm quay đầu lại mà đi rồi, căn bản không cho ông ta cơ hội nói.
Ông ta sỡ dĩ muốn để chuyện này giải quyết ở Hứa gia, chính là vì phòng ngừa ầm ĩ đến một bước này, kết quả trải qua một vài lời nói của Hứa Minh Lãng, trực tiếp làm hư hết mọi chuyện.
Hơn nữa theo như lời "khắc tên" của Lý Nhiễm chỉ sợ cũng là tám chín phần mười.
Hứa Minh Nguyệt không ngờ ở trên dây chuyền còn có khắc tên, lập tức tháo dây chuyền, cởi vòng tay: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi không có lấy."
Ánh mắt Hạ Nam Phương vẫn luôn đuổi theo Lý Nhiễm, tạm thời lại không thể đi, anh gọi Vương Ổn: "Đuổi theo cô ấy."
____
Chuyện lúc sau phải nói, không thể nói với người ngoài.
Thư phòng, chỉ dư lại Hạ gia và Hứa gia, Hứa Minh Lãng và Hứa Minh Nguyệt một người quỳ một bên, Hạ phu nhân ngồi ở trên ghế.
Hứa Minh Nguyệt vừa nghe nói báo cảnh sát, hơn nữa câu nói lúc gần đi của Lý Nhiễm kia khiến lá gan của cô ta đều bị dọa phá.
Lần này khóc rất chân thành: "Ba, con sai rồi, con cũng không dám nữa."
Hứa Văn Bân hận sắt không thành thép: "Thật là con lấy?"
Hứa Minh Nguyệt nói chuyện đó ra, đương nhiên cũng bao gồm một phần của Hạ phu nhân, hy vọng có thể lập công chuộc tội.
Không đợi được chịu lửa giận, triệt triệt để để khóc hôn mê bất tỉnh.
Hứa phu nhân đau lòng không thôi, ở một bên lau nước mắt: "Minh nguyệt còn nhỏ, khả năng nhất thời tham lam, dù sao cũng là trẻ con phạm phải sai lầm. Lại nói Hứa gia chúng ta cái gì mua không nổi, đến nỗi phải làm loại chuyện này."
Nói xong nhìn về phía Hạ Nam Phương, vẻ mặt muốn nói lại thôi muốn cầu tình.
Mặt già của Hứa Văn Bân khó xem, đáng lí là một ngày vui vẻ, kết quả bị anh em Hứa Minh Lãng quậy nát mất hết hứng thú.
Nhưng nên xin còn phải xin, ông ta nhìn về phía Hạ Nam Phương một bên chống ngón tay, không nói một lời: "Nam Phương."
"Nể mặt phần giao tình nhiều năm của Hứa gia như vậy, Minh Nguyệt nó..."
Trong đầu Hạ Nam Phương nghĩ lại không phải cái này, mà là Hứa Minh Lãng.
Hứa Minh Lãng đánh Lý Nhiễm một cái tát, tất cả mọi người đều là dáng vẻ tập mãi thành quen.
Hứa Minh Lãng tập mãi thành quen, không cảm thấy có cái gì sai. Sắc mặt của Hạ phu nhân lạnh nhạt, nhìn không có yêu thương gì. Hứa gia chỉ nói một từ, giống như chuyện chẳng có gì to tát.
Duy nhất chỉ có một mình Hạ Nam Phương, cảm thấy cả lòng cả tim đều nát.
Tuy chỉ là một câu nói thuật lại nhẹ như tơ hồng của cô, nhưng trong lòng anh lại khó chịu đến cực điểm, lại càng không hiểu vì sao.
Anh mới phát hiện, nhiều năm như vậy mọi chuyện anh làm cho Lý Nhiễm, căn bản không có tác dụng gì, thậm chí còn cho mang đến mầm tai hoạ cho cô.
Anh đưa quà tặng quý báu cho cô, châu báu trang sức, Lý Nhiễm chưa bao giờ đeo lên, bằng không cũng sẽ không ném hơn hai tháng, thẳng đến hôm nay nhìn thấy cô mới biết được.
Anh lấy danh nghĩa vị hôn thể giam cầm cô ở bên người, ngoại trừ ba chữ "vị hôn thê" mà người ngoài cảm thấy ngon ngọt và khát khao này cho Lý Nhiễm thì hình như cô không hề quan tâm.
Nhiều năm rồi anh không quan tâm Lý Nhiễm, khiến cho người khác coi khinh với cô.
Hạ Nam Phương nghĩ những điều đó, tựa hồ ẩn ẩn hiểu rõ khát vọng của Lý Nhiễm. Cô khát vọng rời khỏi đây, khát vọng một thân phận mới, khát vọng một cuộc sống mới.
Một cuộc sống mà không có Hạ Nam Phương anh.
"Hứa Minh Lãng." Giọng nói anh nặng nề, như là làm ra một quyết định rất quan trọng.
Hứa Minh Lãng nhìn về phía anh: "Anh Nam."
"Cậu đúng thật là anh em tốt của tôi." Lời này của anh thật sự không nghe ra có ý tốt gì.
Hứa Minh Lãng rùng mình một cái: "Anh Nam?"
Hạ Nam Phương nhắm mắt: "Từ hôm nay trở đi, những hợp tác của Hạ gia và Hứa gia toàn bộ đều ngừng hẳn."
Nghe những lời này, thiếu chút nữa Hứa Văn Bân đã từ ghế trên nhảy dựng lên: "Nam Phương... sao con có thể... vì một chút chuyện nhỏ này?"
Ngưng hẳn hợp tác của hai nhà, không thua gì quyết liệt.
Đặc biệt là mấy năm nay, sản nghiệp của Hứa gia phần lớn đều bám vào trên người Hạ gia, cơ hồ không có cách nào tự lực gắng sinh.
Những lời của Hạ Nam Phương này đối với Hạ gia mà nói chẳng qua chỉ là cắt rớt một miếng thịt trên đùi, còn đối với Hứa gia mà nói... cơ hồ là tai họa ngập đầu!
Hứa Minh Lãng cũng luống cuống, anh ta không nghĩ tới mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
Anh ta cho rằng nhiều nhất cũng sẽ bị phạt một chút, giống như ngày xưa, chuyện này rất nhanh sẽ qua đi.
"Anh Nam, sao anh có thể vì một người phụ nữ, cùng Hứa gia..."
"Cô ấy không phải là một người phụ nữ, cô ấy là vợ của Hạ Nam Phương tôi."
Hứa Minh Lãng không rõ, loại người như anh ta đương nhiên không rõ, từ khi ra đời đã ngậm thìa vàng, chưa bao giờ tiếp xúc với những người như Lý Nhiễm, bởi vì từ trong tận đáy lòng đã xem thường.
Anh ta cảm thấy Hạ Nam Phương muốn cưới Lý Nhiễm không hề đáng giá, cho rằng hai người bọn họ không hề xứng đôi.
Nhưng trên đời này rất nhiều chuyện, cũng không phải hai chữ "xứng đôi" là có thể nói rõ ràng được.
Chỉ cần Hạ Nam Phương anh nhận định, thì bất cứ là ai, đều xứng đôi.
Hứa Văn Bân lập tức đạp Hứa Minh Lãng một chân: "Ai bảo mày ăn nói hàm hồ!"
Hứa Minh Lãng có ngốc cũng hiểu được tính nghiêm trọng: "Anh Nam, em đi xin lỗi Lý Nhiễm là được đúng không? Chỉ cần là người anh nhận định, về sau em cũng sẽ tôn trọng."
Hạ Nam Phương yên lặng nhìn anh ta: "Hứa Minh Lãng, cậu vẫn không thể hiểu. Từ nhỏ cậu đã làm bạn lớn lên với tôi, lúc trước tôi giao Lý Nhiễm cho cậu chăm sóc, là sự tín nhiệm với cậu. Làm buôn bán cũng giống vậy, hai nhà bắt đầu từ tín nhiệm, hiện giờ.... dù sao người tùy hứng thì phải chịu đựng sự trả giá của sự tùy hứng đó."
Đúng là bởi vì Hứa Minh Lãng lớn lên từ nhỏ với anh, mới không rõ vì sao hôm nay Hạ Nam Phương sẽ bởi vì một Lý Nhiễm, đoạn tuyệt quan hệ của hai nhà.
Hứa Văn Bân giãy giụa tia cuối cùng: "Nam Phương, chúng ta có thể cứu."
Hạ Nam Phương đứng lên: "Có một số việc có thể cứu, nhưng có một số việc không được. Hứa Minh Nguyệt cứ giao cho cảnh sát đi. Thân thể không khỏe còn có thể trị, nhưng lòng hỏng rồi... các người cũng đừng nhúng tay."
Hạ Nam Phương đi rồi, khách khứa ở Hứa gia tan hơn phân nửa.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay như vậy, hơn nữa Hạ Nam Phương đã đi, ai còn dám ở.
Ở lại, chỉ có những người có quan hệ không nói rõ với Hứa gia.
Khi Hạ Nam Phương lên xe, chiếc xe Rolls-Royce dừng ở một bên hạ cửa sổ xe xuống, Phí Huyên híp mắt, tựa như không che dấu cười nhạo Hạ Nam Phương.
"Chậc chậc chậc, cậu thật đủ ngu xuẩn!"
Hạ Nam Phương lạnh mặt, mặc kệ anh ta: "Lái xe."
____
Chạy được nửa đường, Lý Nhiễm mới nhận ra đường đi không đúng.
"Đây không phải đường về công ty."
Vương Ổn nhìn kính chiếu hậu: "Boss nói, đưa cô về biệt thự Nhạc Sơn."
Biệt thự Nhạc Sơn ở ngoại ô, Lý Nhiễm cũng không thường đi, đường xá xa đi làm rất không tiện.
"Đi biệt thự Nhạc Sơn làm cái gì?"
"Boss bảo tôi đưa cô đi, còn lại không biết." Vương Ổn thật cẩn thận nhìn cô một cái: "Lý Nhiễm tiểu thư, Boss, cậu ấy..."
"Gì?"
"Cậu ấy... cậu ấy sợ cô không thích về Hạ gia, lại sợ cô ở bên ngoài chịu khổ, cho nên mới bảo tôi đến đón cô đến biệt thự Nhạc Sơn."
Lý Nhiễm vô cảm: "Biết rồi."
Vương Ổn muốn nói lại thôi: "Boss thật sự.... rất quan tâm cảm nhận cô."
Lý Nhiễm đỡ trán, cảm thấy người của Hạ gia hết một người lại tới một người có cái tật xấu gì đây: "Nếu lái xe không dùng miệng thì ngậm lại đi!"
Vương Ổn câm miệng, an tĩnh như gà.
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Mấy năm nay, Lý Nhiễm ở trong cái giới này thực sự bị người ta đàm tiếu rất nhiều.
Cô vừa mới thành niên đã vào ở Hạ gia, ở tám năm vẫn là thân phận "vị hôn thê".
Nói trắng ra là, không xóa bỏ bốn chữ "chưa lập gia đình" ở phía trước, thì người khác sẽ không xem trọng cô liếc mắt một cái.
Mà mấy năm nay Hứa Minh Lãng kiêu ngạo đã thành quen, ở nhà mình kiêu ngạo không đủ, tới Hạ gia cũng cố tình làm bậy. Lại nói chuyện buồn cười tiếp theo, mấy năm nay Hạ phu nhân đối đãi anh em Hứa Minh Lãng còn tốt hơn so với Lý Nhiễm.
Hàng năm Hạ Nam Phương đi công tác ở nước ngoài, còn có những người ở Hạ gia nội ứng ngoại hợp lừa gạt anh, thời gian lâu rồi, không rõ trời cao đất dày gì nữa, vậy mà cũng dám trước mặt Hạ Nam Phương kiêu ngạo.
Người đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, mọi người bàn tán sôi nổi.
Lý Nhiễm đỡ eo dựa kệ để bồn hoa bên cạnh, lạnh lùng nhìn một màn trước mặt này, nếu không phải vừa rồi cô là vai chính, chỉ sợ giờ phút này sớm đã phất tay áo chạy lấy người.
Hạ Nam Phương vẫn luôn đi ở phía trước Hứa Văn Bân. Khi nhìn thấy Lý Nhiễm, hoàn toàn bất chấp bây giờ là tình huống gì, bước nhanh vượt qua hiện trường hỗn loạn.
Thấy cô đỡ eo, Hạ Nam Phương giơ tay lên, đánh giá trên dưới, muốn đỡ lấy cô: "Bị thương ở đâu?"
Tay anh nhẹ nhàng đưa ra phía sau lưng, kệ hoa ở theo đó mà rời đi. Anh vừa nâng cô, vừa nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, dựa lại đây."
Một tay Lý Nhiễm nắm lấy cánh tay anh, thoáng nâng nâng thân thể, cuối cùng không thể không dựa vào ngực anh. Cau mày, vô cùng không vui: "Đụng vào eo."
Vừa nghe Lý Nhiễm bị thương, biểu cảm của mọi người đều là xem kịch vui.
Hạ Nam Phương xoay người, nhìn về phía Hứa Minh Lãng, không nặng không nhẹ hỏi câu: "Cậu động?"
Hứa Minh Lãng lập tức nói Lý Nhiễm ngậm máu phun người, căn bản không ai động vào cô. Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Eo mày bị thương? Rõ ràng mày ra tay trước."
Lý Nhiễm cong cong khóe môi, hừ ra một tiếng cười nhạo: "Đôi mắt nào của anh thấy tôi ra tay?"
Hứa Minh Lãng tiện đà tìm kiếm trợ thủ: "Hạ phu nhân nói."
Mặt Hạ phu nhân bị dọa trắng bệch, bà ta trăm triệu không ngờ tới sẽ ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy.
Nhưng lời nói dối đã nói ra ngoài, càng làm trò trước mặt nhiều người như vậy càng không thu về được, bà ta chỉ có thể cứng đờ gật gật đầu.
Ánh mắt Hạ Nam Phương nhẹ nâng: "Thật sự?"
Hạ phu nhân cúi đầu, lần này không dám nói tiếp nữa.
"Không hỏi tiền căn hậu quả, đã nhận định tôi ra tay đánh Hứa Minh Nguyệt? Sao vậy? Ức hiếp tôi vì đang ở địa bàn của Hứa gia mấy người sao?"
Cô thốt ra lời này, quần chúng vây xem ăn dưa càng kích động.
Ở chỗ này, Lý Nhiễm đại biểu cũng không phải là một mình cô, mà là toàn bộ Hạ gia. Ý của những lời đó, còn không phải là nói Hứa gia ỷ vào ở địa bàn của mình mà khi dễ Hạ gia sao?
Giữa những đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ không quan trọng, nhưng cái nồi này không thể cãi loạn, sắc mặt Hứa Văn Bân thay đổi một chút.
Tuổi tác của ông ta lớn, nói chuyện không nhanh không chậm, hơi có chút ý "công chính": "Lý Nhiễm, lời của cô cũng không thể nói như vậy. Quan hệ của Hứa gia và Hạ gia đều tốt qua nhiều thế hệ, chỉ sợ hôm nay là có hiểu lầm cái gì đó, làm gì có loại chuyện ức hiếp này được."
Trường hợp này mọi người đều thấy, cho dù có nhiều bất mãn, lễ nghĩa cũng không thể thiếu.
Lý Nhiễm gật đầu: "Hứa tiên sinh nói rất đúng. Có hiểu lầm hay không không quan trọng, chờ cảnh sát tới, nói rõ ràng là được."
Hai chữ "cảnh sát" như đang treo một cây dao trên cổ mọi người, có mấy người không thể không chột dạ.
Hứa Văn Bân nho nhã mà cười cười, dời đề tài: "Ở dưới lầu không rộng lớn, có nói cái gì đi trên lầu nói đi."
Lý Nhiễm không thèm quan tâm: "Dưới lầu cũng có chỗ tốt ở dưới lầu, vừa rồi có lẽ có người nhìn thấy bọn tôi tranh chấp, nếu tiện thì có thể đứng ra nói vài câu."
Loại tình huống hiện tại này, thật giả đúng sai đã hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa.
Những người này bây giờ đứng thành hàng, là thực lực đánh giá và thể diện của hai nhà Hứa gia Hạ gia, nếu nịnh bợ Hạ gia, đương nhiên sẽ có người đứng ra nói chuyện. Nếu là lấy lòng Hứa gia, cũng sẽ có người ra tới làm chứng.
Quả nhiên, cô mới vừa nói xong, quanh sân đều có giọng nói nhao nhao lên.
Không ngoài mấy câu "có người nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt đẩy Lý Nhiễm" cùng với "Lý Nhiễm đẩy Hứa Minh Nguyệt " thì chả có gì khác.
Hứa Văn Bân hoàn toàn không muốn làm lớn chuyện này, tuy thái độ bây giờ của Lý Nhiễm không ép không giành, nhưng lời nói ra một câu so với một câu càng mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa Hạ Nam Phương một bên hình như cũng không có ý định muốn ngăn lại, thậm chí còn có vài phần gia nhập chung với cô.
Hứa Văn Bân ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy cũng vừa lúc, ai cũng có sai, bắt tay nhau giảng hòa, đúng là không đánh không quen nhau."
Trong lòng Lý Nhiễm cười lạnh, cũng không lên tiếng, hiển nhiên cũng không muốn "bắt tay giảng hòa".
Hứa Văn Bân nhìn về phía Hạ Nam Phương, trên mặt vẫn luôn là nụ cười thân thiện của trưởng bối, ông ta chắc chắn Hạ Nam Phương sẽ nể mặt ông ta.
Hạ Nam Phương ôm lấy eo Lý Nhiễm, không đồng ý: "Ai đúng ai sai, vẫn nên phân rõ tương đối tốt."
Đây là đại thọ mừng 60 tuổi của Hứa Văn Bân, lại không thể hiểu được mà biến thành tình huống khôi hài, nụ cười trên mặt Hứa Văn Bân không giữ được nữa, hiển nhiên không phải Hứa gia muốn ức hiếp Hạ gia ở trên địa bàn của mình. Mà là Hạ gia đến khi dễ.
"Hứa tiên sinh."
Bên cạnh Hứa Văn Bân đứng một người đàn ông cao lớn, anh ta cho hai tay vào trong túi quần, liếc mắt nhìn những người không có ý tốt trong sân, cong cong khóe môi, lộ ra tươi cười có thể nói là hoàn mỹ: "Người lớn các ông mới không hỏi đúng sai, người trẻ tuổi bọn tôi... nhất định phải phân ra người tốt người xấu đấy."
Người mở miệng là Phí Huyên, tính cách còn vui giận thất thường hơn cả Hạ Nam Phương, làm việc đều không ra bài theo lẽ thường.
Ví dụ như hiện tại, anh ta rõ ràng thờ ơ lạnh nhạt giống người ngoài cuộc, lại cố tình ở thời điểm mấu chốt nhất mở miệng.
Rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
Ban đầu hôm nay ngày đại thọ 60 tuổi, Hứa gia còn cảm thấy tự hào về sự hiện diện của hai nhà Hạ gia và Phí gia, vô cùng hãnh diện.
Không ngờ ở thời điểm mấu chốt, lại khiến cho lửa càng cháy lớn mạnh hơn nữa.
Hứa Văn Bân không thể không không làm chuyện này kết thúc, cho dù là ở trong tiệc mừng thọ của ông ta.
____
Ở lầu hai vừa rồi còn mở họp, lại ngồi đầy người.
Điều này đều là do một câu của Phí Huyên tạo thành, vừa rồi ở dưới lầu anh ta cà lơ phất phơ nói một câu: "Có câu việc xấu trong nhà chớ đồn xa, không bằng Hứa tiên sinh đưa những người liên quan lên nói chuyện đi?"
Hứa Văn Bân không nói được câu nào, dẫn người lên thư phòng của lầu hai.
"Minh nguyệt tỉnh lại chưa?"
"Vẫn chưa."
Ngay từ đầu Hứa Minh Nguyệt giả bộ bất tỉnh, nhưng hiện tại có thể thật sự bị dọa ngất đi rồi.
"Hạ phu nhân, bà nói trước đi." Trong những đương sự này luận bối phận hay tuổi tác bà ta đều lớn nhất, đương nhiên nói trước.
Hạ phu nhân bất an nắm chặt hai tay, hận không thể lập tức cắt đứt vòng tay Quý Phi trên tay xuống.
"Lý Nhiễm nó... nói Minh Nguyệt lấy đồ." Bà ta theo bản năng không đưa mình vào.
"Vậy vì sao bà cũng ở đó?"
Hạ phu nhân khó có thể mở miệng: "Còn có tôi."
Cái từ "trộm" này bà không nói nên lời, nên nói: "Nó nói tôi và Minh Nguyệt cầm đồ của nó."
Hứa Minh Lãng nhảy ra đầu tiên: "Nói bậy, em gái tao muốn cái gì mà Hứa gia không mua nổi, cần gì phải... lấy của mày?"
Lý Nhiễm dựa vào ghế dựa, Hạ Nam Phương bảo Vương Ổn tìm cho cô cái đệm, cố định ở trên eo, không đau như vừa rồi nữa.
"Đó thì phải hỏi các người nha, điều kiện của Hứa gia tốt như vật, vì sao Hứa Minh Nguyệt còn trộm đồ của tôi?"
Một từ "trộm" này của Lý Nhiễm như là một quả trứng thúi ném lên toàn bộ người của Hứa gia vừa dơ vừa thối.
"Cô hoài nghi Hạ phu nhân và Minh Nguyệt cầm đồ của cô, cho nên mới cãi nhau, cô trượt tay đả thương Minh Nguyệt, phải không?"
Lý Nhiễm nghĩ thầm Hứa Văn Bân không hổ là con cáo già, cô chỉ nói một câu, ông ta đã hất nước bẩn lên người cô.
"Tôi không có động vào cô ta. Tôi chỉ tìm Hạ phu nhân và Hứa Minh Nguyệt để đối chất, khi đang chuẩn bị báo cảnh sát, Hứa Minh Nguyệt xông tới đụng phải eo của tôi."
Hứa Minh Lãng âm dương quái khí: "Nếu mày là người bị hại, chẳng lẽ em gái tao tự mình giả vờ ngất xỉu trên mặt đất?"
Lý Nhiễm cười: "Cũng không phải không có khả năng đó."
Hạ Nam Phương nghiêng người: "Gọi Hứa Minh Nguyệt ra đây." Nói xong mới quay đầu lại hỏi: "Hứa gia không ngại chứ?"
Hứa gia có thể ngại cái gì? Chuyện tới hiện giờ, nếu mà ngại sẽ biến thành bao che.
"Anh Nam, em gái em còn chưa tỉnh lại."
Hạ Nam Phương không thèm quan tâm: "Yên tâm, Vương Ổn có cách đánh thức cô ta."
Vài phút sau, Hứa Minh Nguyệt tiến vào thư phòng, áo khoác lông mềm màu trắng cộc tay đã không còn, lộ ra váy lụa bên trong, rất tương xứng với bộ dáng đáng thương của cô ta, chọc người ta đau lòng muốn bảo vệ.
Hứa Văn Bân hỏi cô ta một ít chuyện, mỗi một chuyện Hứa Minh Nguyệt đều không thừa nhận, cô ta khóc như hoa lê dính hạt mưa: "Chuyện con không có làm, vì sao chị Lý Nhiễm muốn vu oan cho con?"
Lý Nhiễm bị một tiếng "chị" khiến trong lòng buồn nôn.
"Lại nói, hai thứ đồ này cũng không phải một mình Lý Nhiễm có tiền mua, con có thì chính là trộm sao?"
Sợi dây chuyền kim cương cùng với vòng tay trên tay cô còn ở đó, loại hàng xa xỉ này, vừa ra khỏi cửa đụng hàng cũng phải chuyện khó thấy.
Mọi người nghe cô ta nói cũng có đạo lý, nếu Lý Nhiễm không có chứng cứ, xác thật rất giống ăn vạ.
Ngay từ đầu Hứa Minh Nguyệt chỉ tương đối kinh hoảng, sau đó nói dối không hề chớp mắt, kỹ thuật diễn cũng sử dụng thành thạo luôn rồi. Khóc lóc thở hổn hển: "Chị Lý Nhiễm, em vẫn luôn... rất thích chị, không biết vì sao chị muốn vu oan cho em như vậy?"
Hứa Minh Lãng như bừng tĩnh đại ngộ ra được gì đó: "Có phải bởi vì tao đánh mày một cái tát nên mày mới cố ý trả thù em gái tao?"
Anh ta nói ra những lời này, phản ứng lớn nhất chính là Hạ Nam Phương.
Ánh mắt bình tĩnh dần dần sắc bén: "Một cái tát? Khi nào?"
Hứa Minh Lãng cảm thấy chuyện đó cũng chả là gì, lập tức nói nợ cũ: "Lý Nhiễm mắng Minh Nguyệt là... đoản mệnh."
Thân thể của Hứa Minh Nguyệt không tốt, động một chút là sẽ té xỉu, ở bệnh viện càng là chuyện thường ngày.
Mọi người vừa nghe Lý Nhiễm mắng Hứa Minh Nguyệt thì cảm thấy cô bị một cái tát đó tựa như là đáng đời.
"Có muốn để mọi người nghe một chút, anh mắng tôi như thế nào không?"
Nếu lấy giấy ghi ra hết nợ cũ, thì chuyện xả ra sẽ không kể hết, đặc biệt là Hứa Minh Lãng nhiều năm vẫn không kiêng nể gì, chưa bao giờ thu liễm lại như vậy.
Lý Nhiễm: "Những lời đó còn ghê tởm hơn tôi nói nhiều, cần tôi làm anh nhớ lại không?"
Loại người Hứa Minh Lãng này, trời sinh đã cảm thấy bản thân thượng đẳng. Loại cao ngạo này của anh ta không giống với Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương theo thói quen của kẻ bề trên mà ra lệnh, mà Hứa Minh Lãng cảm thấy trong xương cốt, máu, gien của anh ta đều cao quý hơn Lý Nhiễm nhiều.
Cho nên mắng người khác vô cùng vô lễ, nhưng anh ta không hề nhận ra một chút nào.
"Mắng mày thì làm sao vậy? Mày lì lợm la liếm ở tại Hạ gia, có mặt làm, không có mặt mũi cho người ta nói?"
Hạ Nam Phương thật sự tức giận, giọng nói không có chút tình cảm nào: "Lúc tôi không ở nhà bảo cậu chăm sóc Lý Nhiễm, không phải bảo cậu vũ nhục cô ấy."
Hứa Minh Lãng như thề sống thề chết muốn vạch trần hết gốc gác của Lý Nhiễm lên: "Anh Nam, anh bị ả phụ nữ này lừa rồi. Nó thừa dịp anh không ở, em thấy nó đi gặp đàn ông khác không dưới một lần, cầm tiền của anh mua quà tặng sinh nhật cho thằng đàn ông khác. Loại phụ nữ như nó, chính là tiện nhân trong ngoài không giống nhau."
"Đủ rồi!"
Hạ Nam Phương đánh một cái lên bàn gỗ, anh đột nhiên đứng lên đạp Hứa Minh Lãng một cái.
Sức lực rất lớn, đá người ngồi trên ghế ngã xuống đất.
Lý Nhiễm lẳng lặng mà nghe: "Nói đủ rồi sao?"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía cô, sống lưng cô, trái tim cô, đều vỡ nát.
Cô từ từ đứng lên, nhìn nhiều thêm một cái cũng cảm thấy chán ghét: "Nói đủ rồi, thì nhắc các người một câu. Vòng tay cùng với sợi dây chuyền trên cổ Hứa Minh Nguyệt kia, đều có khắc tên viết tắt của tôi."
Cô nhẹ nhàng mà thở dài một hơi: "Chuyện còn lại, đều giao cho cảnh sát là được. Cảnh sát... có lẽ đã ở trên đường đến."
Hứa Văn Bân đứng lên muốn mở miệng, kết quả Lý Nhiễm không thèm quay đầu lại mà đi rồi, căn bản không cho ông ta cơ hội nói.
Ông ta sỡ dĩ muốn để chuyện này giải quyết ở Hứa gia, chính là vì phòng ngừa ầm ĩ đến một bước này, kết quả trải qua một vài lời nói của Hứa Minh Lãng, trực tiếp làm hư hết mọi chuyện.
Hơn nữa theo như lời "khắc tên" của Lý Nhiễm chỉ sợ cũng là tám chín phần mười.
Hứa Minh Nguyệt không ngờ ở trên dây chuyền còn có khắc tên, lập tức tháo dây chuyền, cởi vòng tay: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi không có lấy."
Ánh mắt Hạ Nam Phương vẫn luôn đuổi theo Lý Nhiễm, tạm thời lại không thể đi, anh gọi Vương Ổn: "Đuổi theo cô ấy."
____
Chuyện lúc sau phải nói, không thể nói với người ngoài.
Thư phòng, chỉ dư lại Hạ gia và Hứa gia, Hứa Minh Lãng và Hứa Minh Nguyệt một người quỳ một bên, Hạ phu nhân ngồi ở trên ghế.
Hứa Minh Nguyệt vừa nghe nói báo cảnh sát, hơn nữa câu nói lúc gần đi của Lý Nhiễm kia khiến lá gan của cô ta đều bị dọa phá.
Lần này khóc rất chân thành: "Ba, con sai rồi, con cũng không dám nữa."
Hứa Văn Bân hận sắt không thành thép: "Thật là con lấy?"
Hứa Minh Nguyệt nói chuyện đó ra, đương nhiên cũng bao gồm một phần của Hạ phu nhân, hy vọng có thể lập công chuộc tội.
Không đợi được chịu lửa giận, triệt triệt để để khóc hôn mê bất tỉnh.
Hứa phu nhân đau lòng không thôi, ở một bên lau nước mắt: "Minh nguyệt còn nhỏ, khả năng nhất thời tham lam, dù sao cũng là trẻ con phạm phải sai lầm. Lại nói Hứa gia chúng ta cái gì mua không nổi, đến nỗi phải làm loại chuyện này."
Nói xong nhìn về phía Hạ Nam Phương, vẻ mặt muốn nói lại thôi muốn cầu tình.
Mặt già của Hứa Văn Bân khó xem, đáng lí là một ngày vui vẻ, kết quả bị anh em Hứa Minh Lãng quậy nát mất hết hứng thú.
Nhưng nên xin còn phải xin, ông ta nhìn về phía Hạ Nam Phương một bên chống ngón tay, không nói một lời: "Nam Phương."
"Nể mặt phần giao tình nhiều năm của Hứa gia như vậy, Minh Nguyệt nó..."
Trong đầu Hạ Nam Phương nghĩ lại không phải cái này, mà là Hứa Minh Lãng.
Hứa Minh Lãng đánh Lý Nhiễm một cái tát, tất cả mọi người đều là dáng vẻ tập mãi thành quen.
Hứa Minh Lãng tập mãi thành quen, không cảm thấy có cái gì sai. Sắc mặt của Hạ phu nhân lạnh nhạt, nhìn không có yêu thương gì. Hứa gia chỉ nói một từ, giống như chuyện chẳng có gì to tát.
Duy nhất chỉ có một mình Hạ Nam Phương, cảm thấy cả lòng cả tim đều nát.
Tuy chỉ là một câu nói thuật lại nhẹ như tơ hồng của cô, nhưng trong lòng anh lại khó chịu đến cực điểm, lại càng không hiểu vì sao.
Anh mới phát hiện, nhiều năm như vậy mọi chuyện anh làm cho Lý Nhiễm, căn bản không có tác dụng gì, thậm chí còn cho mang đến mầm tai hoạ cho cô.
Anh đưa quà tặng quý báu cho cô, châu báu trang sức, Lý Nhiễm chưa bao giờ đeo lên, bằng không cũng sẽ không ném hơn hai tháng, thẳng đến hôm nay nhìn thấy cô mới biết được.
Anh lấy danh nghĩa vị hôn thể giam cầm cô ở bên người, ngoại trừ ba chữ "vị hôn thê" mà người ngoài cảm thấy ngon ngọt và khát khao này cho Lý Nhiễm thì hình như cô không hề quan tâm.
Nhiều năm rồi anh không quan tâm Lý Nhiễm, khiến cho người khác coi khinh với cô.
Hạ Nam Phương nghĩ những điều đó, tựa hồ ẩn ẩn hiểu rõ khát vọng của Lý Nhiễm. Cô khát vọng rời khỏi đây, khát vọng một thân phận mới, khát vọng một cuộc sống mới.
Một cuộc sống mà không có Hạ Nam Phương anh.
"Hứa Minh Lãng." Giọng nói anh nặng nề, như là làm ra một quyết định rất quan trọng.
Hứa Minh Lãng nhìn về phía anh: "Anh Nam."
"Cậu đúng thật là anh em tốt của tôi." Lời này của anh thật sự không nghe ra có ý tốt gì.
Hứa Minh Lãng rùng mình một cái: "Anh Nam?"
Hạ Nam Phương nhắm mắt: "Từ hôm nay trở đi, những hợp tác của Hạ gia và Hứa gia toàn bộ đều ngừng hẳn."
Nghe những lời này, thiếu chút nữa Hứa Văn Bân đã từ ghế trên nhảy dựng lên: "Nam Phương... sao con có thể... vì một chút chuyện nhỏ này?"
Ngưng hẳn hợp tác của hai nhà, không thua gì quyết liệt.
Đặc biệt là mấy năm nay, sản nghiệp của Hứa gia phần lớn đều bám vào trên người Hạ gia, cơ hồ không có cách nào tự lực gắng sinh.
Những lời của Hạ Nam Phương này đối với Hạ gia mà nói chẳng qua chỉ là cắt rớt một miếng thịt trên đùi, còn đối với Hứa gia mà nói... cơ hồ là tai họa ngập đầu!
Hứa Minh Lãng cũng luống cuống, anh ta không nghĩ tới mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
Anh ta cho rằng nhiều nhất cũng sẽ bị phạt một chút, giống như ngày xưa, chuyện này rất nhanh sẽ qua đi.
"Anh Nam, sao anh có thể vì một người phụ nữ, cùng Hứa gia..."
"Cô ấy không phải là một người phụ nữ, cô ấy là vợ của Hạ Nam Phương tôi."
Hứa Minh Lãng không rõ, loại người như anh ta đương nhiên không rõ, từ khi ra đời đã ngậm thìa vàng, chưa bao giờ tiếp xúc với những người như Lý Nhiễm, bởi vì từ trong tận đáy lòng đã xem thường.
Anh ta cảm thấy Hạ Nam Phương muốn cưới Lý Nhiễm không hề đáng giá, cho rằng hai người bọn họ không hề xứng đôi.
Nhưng trên đời này rất nhiều chuyện, cũng không phải hai chữ "xứng đôi" là có thể nói rõ ràng được.
Chỉ cần Hạ Nam Phương anh nhận định, thì bất cứ là ai, đều xứng đôi.
Hứa Văn Bân lập tức đạp Hứa Minh Lãng một chân: "Ai bảo mày ăn nói hàm hồ!"
Hứa Minh Lãng có ngốc cũng hiểu được tính nghiêm trọng: "Anh Nam, em đi xin lỗi Lý Nhiễm là được đúng không? Chỉ cần là người anh nhận định, về sau em cũng sẽ tôn trọng."
Hạ Nam Phương yên lặng nhìn anh ta: "Hứa Minh Lãng, cậu vẫn không thể hiểu. Từ nhỏ cậu đã làm bạn lớn lên với tôi, lúc trước tôi giao Lý Nhiễm cho cậu chăm sóc, là sự tín nhiệm với cậu. Làm buôn bán cũng giống vậy, hai nhà bắt đầu từ tín nhiệm, hiện giờ.... dù sao người tùy hứng thì phải chịu đựng sự trả giá của sự tùy hứng đó."
Đúng là bởi vì Hứa Minh Lãng lớn lên từ nhỏ với anh, mới không rõ vì sao hôm nay Hạ Nam Phương sẽ bởi vì một Lý Nhiễm, đoạn tuyệt quan hệ của hai nhà.
Hứa Văn Bân giãy giụa tia cuối cùng: "Nam Phương, chúng ta có thể cứu."
Hạ Nam Phương đứng lên: "Có một số việc có thể cứu, nhưng có một số việc không được. Hứa Minh Nguyệt cứ giao cho cảnh sát đi. Thân thể không khỏe còn có thể trị, nhưng lòng hỏng rồi... các người cũng đừng nhúng tay."
Hạ Nam Phương đi rồi, khách khứa ở Hứa gia tan hơn phân nửa.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay như vậy, hơn nữa Hạ Nam Phương đã đi, ai còn dám ở.
Ở lại, chỉ có những người có quan hệ không nói rõ với Hứa gia.
Khi Hạ Nam Phương lên xe, chiếc xe Rolls-Royce dừng ở một bên hạ cửa sổ xe xuống, Phí Huyên híp mắt, tựa như không che dấu cười nhạo Hạ Nam Phương.
"Chậc chậc chậc, cậu thật đủ ngu xuẩn!"
Hạ Nam Phương lạnh mặt, mặc kệ anh ta: "Lái xe."
____
Chạy được nửa đường, Lý Nhiễm mới nhận ra đường đi không đúng.
"Đây không phải đường về công ty."
Vương Ổn nhìn kính chiếu hậu: "Boss nói, đưa cô về biệt thự Nhạc Sơn."
Biệt thự Nhạc Sơn ở ngoại ô, Lý Nhiễm cũng không thường đi, đường xá xa đi làm rất không tiện.
"Đi biệt thự Nhạc Sơn làm cái gì?"
"Boss bảo tôi đưa cô đi, còn lại không biết." Vương Ổn thật cẩn thận nhìn cô một cái: "Lý Nhiễm tiểu thư, Boss, cậu ấy..."
"Gì?"
"Cậu ấy... cậu ấy sợ cô không thích về Hạ gia, lại sợ cô ở bên ngoài chịu khổ, cho nên mới bảo tôi đến đón cô đến biệt thự Nhạc Sơn."
Lý Nhiễm vô cảm: "Biết rồi."
Vương Ổn muốn nói lại thôi: "Boss thật sự.... rất quan tâm cảm nhận cô."
Lý Nhiễm đỡ trán, cảm thấy người của Hạ gia hết một người lại tới một người có cái tật xấu gì đây: "Nếu lái xe không dùng miệng thì ngậm lại đi!"
Vương Ổn câm miệng, an tĩnh như gà.
Tác giả :
Đồng Vinh