Hào Môn Lãnh Thê
Chương 5
Vân Phong cố hết sức xây dựng hình tượng ngốc nghếch, khẩn trương và bất an, không thể nghi nhờ là đã để lại cho Tưởng Mặc một ấn tượng sâu sắc.
Bởi vì ở trong này, có rất nhiều công tử danh môn, rất nhiều thân sĩ phong độ, đối với Tưởng Mặc được sinh ra trong Tưởng Gia mà nói, đã quá quen thuộc.
Cho nên, Vân Phong chắc chắn, chỉ có kích động, chưa gặp qua cảnh đời giống như anh, mới có thể khiến cho cô liếc mắt nhìn một cái.
Mà, mục đích của anh đã đạt được.
Họ chuyện trò đơn giản.
Vân Phong phát hiện giọng nói của cô rất êm tai, nhẹ nhàng, tinh tế lại ôn nhu.
Anh giải thích về sự ngượng ngùng của chính mình, “Khụ, để cô che cười rồi, tôi thật sự không quen thuộc với hoàn cảnh này, chỉ sợ cô chê cười, thực sự tôi rất căng thẳng."
“Căng thẳng? Anh … Là lần đầu tiên tham gia loại tiệc rượu này sao?" Tưởng Mặc cẩn thận đoán.
“Đúng, là tổng giám đốc của chứng khoán Giang Nam để tôi thay ông tới, ông ấy là ông chủ của tôi, tạm thời có việc bảo tôi tới, tôi không có chuẩn bị gì, cho nên rất căng thẳng."
“Chứng khoán Giang Nam? Anh đang làm việc ở đó, áp lực rất lớn đi?"
Tưởng Mặc tuy không giống chị gái Tưởng Hàm tung hoành thương trường, nhưng là nhân vật nổi tiếng gia đình quyền quý, và một công ty nổi tiếng, cô vẫn hiểu biết một ít, cho nên cô biết Chứng khoán Giang Nam rất có địa vị.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy mình không thích hợp lắm với bầu không khí cạnh tranh khốc liệt ở đó, tôi chỉ muốn làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình thôi."
Vân Phong cố ý nói mình không tranh sự đời, không có dã tâm gì.
Sau đó, anh không thầm thăm dò chuyện của cô, đương nhiên cũng là giả dối.
“Còn cô? Tôi nhìn dáng vẻ của cô, hẳn là thư ký, đúng không?" Vân Phong làm bộ như hoàn toàn không biết gì về cô, thậm chí cả tên cũng không tìm hiểu, bởi vì như vậy có vẻ rất đường đột.
Tưởng Mặc trong lòng cả kinh, cô giống thư ký sao? Phân vân không biết nên nói cho anh biết thận phận thật của mình hay không?
Tưởng Mặc nhẹ nhàng cắn môi dưới, “Ừm … Tôi còn chưa tốt nghiệp, hiện tại đang thực tập, công ty muốn tôi hiểu qua trường hợp lớn mà thôi."
“Ra là vậy? Cô còn trẻ thật, còn chưa tốt nghiệp."
Vân Phong cố ý làm bộ như kinh ngạc, nhưng anh có phần thật sự không biết, Tưởng Mặc đúng thật là còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp.
Vân Phong tiếp lời của cô làm đề tài nói tiếp: “Đúng vậy, thực tập sinh chưa tốt nghiệp nên đi đến mấy chỗ lớn tìm hiểu, tránh cho sau này giống như tôi , ngốc vô cùng."
Tưởng Mặc bị sự “thành thật" của anh cảm động, khen ngợi một cách đơn thuần: “Anh thật là thành thật.
Thành thật? Hừ. Vân Phong khinh thường.
Ở trong lòng ah, đã tất nhiều năm không còn hai chữ “thành thật" này.
Anh đã không còn nhớ được từ lúc nào thì bắt đầu, anh có có thể mặt không biến sắc nói dối, có thể mặt không biến sắc diễn kịch, hơn nữa còn diễn rất giống.
Hiện giờ, cô cho anh cái đánh giá này, thật sự là châm chọc.
Vân Phong đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, tránh đề tài này đi.
Anh thoáng nhìn qua đồng hồ, làm bộ như rất vội “Thật xin lỗi, tôi phải đi rồi, quản lý chờ tôi gọi điện trả lời nói cho ông ấy nữa."
Tưởng Mặc mỉm cười gật đầu
Vân Phong cũng gật đầu, “Tạm biệt."
Lần đầu tiên bắt chuyện, anh cố ý lui mà tiến, không để lại tên, không để lại điện thoại liên lạc, thật sự giống như tình cờ gặp gỡ.
Bởi vì ở trong này, có rất nhiều công tử danh môn, rất nhiều thân sĩ phong độ, đối với Tưởng Mặc được sinh ra trong Tưởng Gia mà nói, đã quá quen thuộc.
Cho nên, Vân Phong chắc chắn, chỉ có kích động, chưa gặp qua cảnh đời giống như anh, mới có thể khiến cho cô liếc mắt nhìn một cái.
Mà, mục đích của anh đã đạt được.
Họ chuyện trò đơn giản.
Vân Phong phát hiện giọng nói của cô rất êm tai, nhẹ nhàng, tinh tế lại ôn nhu.
Anh giải thích về sự ngượng ngùng của chính mình, “Khụ, để cô che cười rồi, tôi thật sự không quen thuộc với hoàn cảnh này, chỉ sợ cô chê cười, thực sự tôi rất căng thẳng."
“Căng thẳng? Anh … Là lần đầu tiên tham gia loại tiệc rượu này sao?" Tưởng Mặc cẩn thận đoán.
“Đúng, là tổng giám đốc của chứng khoán Giang Nam để tôi thay ông tới, ông ấy là ông chủ của tôi, tạm thời có việc bảo tôi tới, tôi không có chuẩn bị gì, cho nên rất căng thẳng."
“Chứng khoán Giang Nam? Anh đang làm việc ở đó, áp lực rất lớn đi?"
Tưởng Mặc tuy không giống chị gái Tưởng Hàm tung hoành thương trường, nhưng là nhân vật nổi tiếng gia đình quyền quý, và một công ty nổi tiếng, cô vẫn hiểu biết một ít, cho nên cô biết Chứng khoán Giang Nam rất có địa vị.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy mình không thích hợp lắm với bầu không khí cạnh tranh khốc liệt ở đó, tôi chỉ muốn làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình thôi."
Vân Phong cố ý nói mình không tranh sự đời, không có dã tâm gì.
Sau đó, anh không thầm thăm dò chuyện của cô, đương nhiên cũng là giả dối.
“Còn cô? Tôi nhìn dáng vẻ của cô, hẳn là thư ký, đúng không?" Vân Phong làm bộ như hoàn toàn không biết gì về cô, thậm chí cả tên cũng không tìm hiểu, bởi vì như vậy có vẻ rất đường đột.
Tưởng Mặc trong lòng cả kinh, cô giống thư ký sao? Phân vân không biết nên nói cho anh biết thận phận thật của mình hay không?
Tưởng Mặc nhẹ nhàng cắn môi dưới, “Ừm … Tôi còn chưa tốt nghiệp, hiện tại đang thực tập, công ty muốn tôi hiểu qua trường hợp lớn mà thôi."
“Ra là vậy? Cô còn trẻ thật, còn chưa tốt nghiệp."
Vân Phong cố ý làm bộ như kinh ngạc, nhưng anh có phần thật sự không biết, Tưởng Mặc đúng thật là còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp.
Vân Phong tiếp lời của cô làm đề tài nói tiếp: “Đúng vậy, thực tập sinh chưa tốt nghiệp nên đi đến mấy chỗ lớn tìm hiểu, tránh cho sau này giống như tôi , ngốc vô cùng."
Tưởng Mặc bị sự “thành thật" của anh cảm động, khen ngợi một cách đơn thuần: “Anh thật là thành thật.
Thành thật? Hừ. Vân Phong khinh thường.
Ở trong lòng ah, đã tất nhiều năm không còn hai chữ “thành thật" này.
Anh đã không còn nhớ được từ lúc nào thì bắt đầu, anh có có thể mặt không biến sắc nói dối, có thể mặt không biến sắc diễn kịch, hơn nữa còn diễn rất giống.
Hiện giờ, cô cho anh cái đánh giá này, thật sự là châm chọc.
Vân Phong đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, tránh đề tài này đi.
Anh thoáng nhìn qua đồng hồ, làm bộ như rất vội “Thật xin lỗi, tôi phải đi rồi, quản lý chờ tôi gọi điện trả lời nói cho ông ấy nữa."
Tưởng Mặc mỉm cười gật đầu
Vân Phong cũng gật đầu, “Tạm biệt."
Lần đầu tiên bắt chuyện, anh cố ý lui mà tiến, không để lại tên, không để lại điện thoại liên lạc, thật sự giống như tình cờ gặp gỡ.
Tác giả :
Phú Sĩ Sơn Hạ