Hào Môn Lãnh Thê
Chương 12
“Tưởng Mặc, cô không cần phải dối tôi, cũng không cần lừa chính mình, trong lòng của cô thực ra rất bối rối, rất không vui vẻ, cô kỳ thật rất muốn tìm một nơi yên tĩnh, vì sao cô không ngẫm lại thử xem rốt cuộc là cô muốn gì, muốn làm gì chứ?"
Những lời nói của Vân Phong khiến cô kinh ngạc, anh có thể nhìn thấu mọi chuyện?
Sắc mặt Tưởng Mặc tái nhợt “Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu như nước, khoá chặt lấy cô “Ánh mắt của cô nói cho tôi biết, cô không vui vẻ, cô muốn chạy trốn."
Ở trong mắt cô anh thấy cô muốn chạy trốn sao? Nội tâm cô kích lên một cơn sóng lớn.
Anh nhìn ra cô muốn chạy khỏi Tưởng Gia, chạy trốn khỏi thân phận phụ nữ Tưởng Gia mà sống sao? Như vậy … Có phải anh nhìn ra cô cũng muốn trốn anh không"
Bởi vì, cô rất sợ hãi, dường như trái tim của cô đã không tự chủ được nữa.
Tưởng Mặc né tránh tầm mắt của anh, bởi vì ánh mắt kia làm cô cảm thấy rất bức bách.
“Tôi không có không vui, cũng không muốn chạy trốn … Tôi chỉ là, chỉ là cảm thấy sự hiện hữu của mình có cũng như không, tôi cuối cùng chỉ khiến cho gi vọng của mọi người tan vỡ mà thôi, khiến cho mọi người thất vọng."
“Sao lại vậy?"
“Sao lại không?" Tưởng Mặc phản bác.
“Cô có biết cô có bao nhiêu cuốn hút không? Cô là nữ sinh khiến cho người ta vừa gặp đã mê muội."
Cuốn hút?
Đây là từ ngữ gì? Đây là hừ ngữ trước giờ đều dùng để khen gợi chị gái Tưởng Hàm của cô mà?
Không ai dùng từ ngữ này để hình dung đến cô.
Trong mắt cha, cô thật sự có thể nói là có cũng như không ; còn trong mắt mẹ sớm đã không còn thời gian và tinh lực để chú ý tới cô, anh của cô đối với cô rất là cưng chiều, dùng đáng yêu để hình dung cô ; chị của cô luôn coi cô là một đứa em gãi không bao giờ lớn nổi.
Tóm lại, ở trong mắt bọn họ, không ai chú ý tới, cô đã trưởng thành, cô không phải muốn …. Sự thông cảm và an ủi này.
Sự ra đời của cô khiến mẹ thất vọng, bởi vì cô không phải con trai, đó là thất vọng đầu tiên của mẹ ; dần dần lớn lên, cô không xinh đẹp bằng chị, đó là thất vọng thứ hai cô cho mọi người ; rồi đến sau này, thậm chí cả IQ di truyền và tài hoa của Tửng Gia cũng không có, đó là nỗi thất vọng khiến mọi người không còn hi vọng gì vào cô.
Cô có được cái tiếng là huyết mạch Tưởng Gia, nhưng không có năng lực xứng đôi với niềm cao quý đấy.
Vân Phong nhìn cô, “Cô có, cô làm cho người ta mê muội, cô giống như một thứ làm người khác say đắm."
Thanh âm của Tưởng Mặc không chủ được cao lên “Tôi không có.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu “Tôi thích cô như vậy."
“Anh nói cái gì…?"
“Tưởng Mặc, tôi thích cô. Vân Phong tôi, thích cô."
Anh gằn từng tiếng, khiến cô ngẩn ra.
Những lời nói của Vân Phong khiến cô kinh ngạc, anh có thể nhìn thấu mọi chuyện?
Sắc mặt Tưởng Mặc tái nhợt “Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu như nước, khoá chặt lấy cô “Ánh mắt của cô nói cho tôi biết, cô không vui vẻ, cô muốn chạy trốn."
Ở trong mắt cô anh thấy cô muốn chạy trốn sao? Nội tâm cô kích lên một cơn sóng lớn.
Anh nhìn ra cô muốn chạy khỏi Tưởng Gia, chạy trốn khỏi thân phận phụ nữ Tưởng Gia mà sống sao? Như vậy … Có phải anh nhìn ra cô cũng muốn trốn anh không"
Bởi vì, cô rất sợ hãi, dường như trái tim của cô đã không tự chủ được nữa.
Tưởng Mặc né tránh tầm mắt của anh, bởi vì ánh mắt kia làm cô cảm thấy rất bức bách.
“Tôi không có không vui, cũng không muốn chạy trốn … Tôi chỉ là, chỉ là cảm thấy sự hiện hữu của mình có cũng như không, tôi cuối cùng chỉ khiến cho gi vọng của mọi người tan vỡ mà thôi, khiến cho mọi người thất vọng."
“Sao lại vậy?"
“Sao lại không?" Tưởng Mặc phản bác.
“Cô có biết cô có bao nhiêu cuốn hút không? Cô là nữ sinh khiến cho người ta vừa gặp đã mê muội."
Cuốn hút?
Đây là từ ngữ gì? Đây là hừ ngữ trước giờ đều dùng để khen gợi chị gái Tưởng Hàm của cô mà?
Không ai dùng từ ngữ này để hình dung đến cô.
Trong mắt cha, cô thật sự có thể nói là có cũng như không ; còn trong mắt mẹ sớm đã không còn thời gian và tinh lực để chú ý tới cô, anh của cô đối với cô rất là cưng chiều, dùng đáng yêu để hình dung cô ; chị của cô luôn coi cô là một đứa em gãi không bao giờ lớn nổi.
Tóm lại, ở trong mắt bọn họ, không ai chú ý tới, cô đã trưởng thành, cô không phải muốn …. Sự thông cảm và an ủi này.
Sự ra đời của cô khiến mẹ thất vọng, bởi vì cô không phải con trai, đó là thất vọng đầu tiên của mẹ ; dần dần lớn lên, cô không xinh đẹp bằng chị, đó là thất vọng thứ hai cô cho mọi người ; rồi đến sau này, thậm chí cả IQ di truyền và tài hoa của Tửng Gia cũng không có, đó là nỗi thất vọng khiến mọi người không còn hi vọng gì vào cô.
Cô có được cái tiếng là huyết mạch Tưởng Gia, nhưng không có năng lực xứng đôi với niềm cao quý đấy.
Vân Phong nhìn cô, “Cô có, cô làm cho người ta mê muội, cô giống như một thứ làm người khác say đắm."
Thanh âm của Tưởng Mặc không chủ được cao lên “Tôi không có.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu “Tôi thích cô như vậy."
“Anh nói cái gì…?"
“Tưởng Mặc, tôi thích cô. Vân Phong tôi, thích cô."
Anh gằn từng tiếng, khiến cô ngẩn ra.
Tác giả :
Phú Sĩ Sơn Hạ