Hào Môn Lãnh Thê
Chương 11
“Tưởng Mặc, cô có thể tiếp tục cùng tôi đi thăm bọn nhỏ nhiều hơn một chút không? Buổi tối bảy giờ có thể đến chứ? Tôi muốn dẫn cô tới một chỗ khác ở đây?"
Cô vô cùng kinh ngạc, bảy giờ tối? Hiện tại đã là bốn giờ chiều rồi.
Vân Phong nói với cô “Hôm nay là sinh nhật của tôi,tôi không muốn ở một mình"
Một lần này, Vân Phong không có lừa cô, thật sự là sinh nhật của anh, rất nhiều năm rồi anh chưa từng mừng sinh nhật qua.
Tưởng Mặc gật đầu.
Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của anh, lại không biết nên cự tuyệt thế nào.
Chợ đêm.
Đây là nơi bình sinh Tưởng Mặc chưa từng đi vào.
Đoàn người náo nhiệt, ven đường rao bán rất nhiều hàng nhỏ, mùi thơm của những món ăn bình dân lản toả khắp nơi…
Đây là một thế giới không giống của cô, là một thế giới cô không có cơ hội để thể nghiệm.
Vân Phong dẫn cô đi vào một tiệm mì.
Ông chủ thân thiện chào bọn họ, mang hai bát lên.
Vân Phong nói với Tưởng Mặc, sinh nhật đều phải ăn một bát mì trường thọ.
Tưởng Mặc cảm thấy thực mới mẻ, sinh nhật của cô hoặc là sinh nhật của những người khác trong Tưởng Gia, luôn là tiệc rượu cao cấp, luôn là bánh ngọt cao tầng …
Cô e ngại nói thật tình “Tôi chưa từng ăn qua…"
Trong giọng cô mang theo một chút cô đơn và tiếc nuối.
Anh nghe vậy liền trêu chọc. “Vậy sao? Một đứa bé chưa từng ăn mì trường thọ lại có thể lớn như vậy vậy sao?"
Cô nở nụ cười, biết anh đang trêu cô, nhưng lại là một câu trêu thiện ý.
“Rốt cuộc là cô lớn lên thế nào vậy? Chưa từng đi xe đạp, chưa từng ăm mì trường thọ?"
Mặt cô lại ửng đỏ, lúc này đây lại là vì xấu hổ.
Ăn hết, bọn họ đi ra tiệm mì, Vân Phong dẫn cô đi vào bến đò.
Từng chiếc thuyền nhỏ, bập bềnh trên mặt nước.
Đây không phải su thuyền xa hoa cô quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy rất đẹp, rất rất đẹp.
Tưởng Mặc nhẹ nhàng tán thưởng “Nơi này thật đặc biệt."
“Đặc biệt?"
“Ừm, thật không biết chiếc thuyền nhỏ này sẽ đi về đâu?"
“Cô muốn đi đâu, nó sẽ đưa cô đi đến đấy. Cô, có nơi nào muốn đi không?"
Tưởng Mặc nâng mắt nhìn anh “ Tôi?"
Vân Phong gật đầu, ánh mắt cũng rất thẳng thắn.
“Tôi không biết…"
Tưởng Mặc không muốn nói tiếp quá nhiều, cô thật sự không biết, hơn nữa cô không có thói quen tâm sự với người khác, đối với Vân Phong, ũng vẫn chỉ là một người không quen biết.
Ánh mắt Vân Phong sáng lên “Tôi dẫn cô tới một nơi nhất định cô sẽ thích."
Nói xong, anh không để cho Tưởng Mặc cự tueyẹt, nắm tay cô dẫn cô kéo lên một con thuyền nhỏ, người chèo thuyền đưa chiếc thuyền chậm rã đi ra xa.
Tưởng Mặc trở nên khẩn trương “Chúng ta đi đâu vậy?"
“Ha … Cô cẩn thận cảm thụ thử xem, nơi này thật yên tĩnh,giống như tiếng của trái tim cô, cô phải cần thận nghe âm thanh của trái tim."
“Trái tim tôi rất bình tĩnh." Tưởng Mặc nói rất khẳng định, nhưng lại có chưa một tia che dấu.
“Tưởng Mặc, cẩn thận lắng nghe, đây không phải suy nghĩ chân thật của cô."
Cô vẫn lắc đầu. “Không phải, là đây."
Vân Phong phát hiện sự quật cường của cô, cô không phải dịu dàng ngoan ngoãn như bề ngoài của cô.
Cô vô cùng kinh ngạc, bảy giờ tối? Hiện tại đã là bốn giờ chiều rồi.
Vân Phong nói với cô “Hôm nay là sinh nhật của tôi,tôi không muốn ở một mình"
Một lần này, Vân Phong không có lừa cô, thật sự là sinh nhật của anh, rất nhiều năm rồi anh chưa từng mừng sinh nhật qua.
Tưởng Mặc gật đầu.
Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của anh, lại không biết nên cự tuyệt thế nào.
Chợ đêm.
Đây là nơi bình sinh Tưởng Mặc chưa từng đi vào.
Đoàn người náo nhiệt, ven đường rao bán rất nhiều hàng nhỏ, mùi thơm của những món ăn bình dân lản toả khắp nơi…
Đây là một thế giới không giống của cô, là một thế giới cô không có cơ hội để thể nghiệm.
Vân Phong dẫn cô đi vào một tiệm mì.
Ông chủ thân thiện chào bọn họ, mang hai bát lên.
Vân Phong nói với Tưởng Mặc, sinh nhật đều phải ăn một bát mì trường thọ.
Tưởng Mặc cảm thấy thực mới mẻ, sinh nhật của cô hoặc là sinh nhật của những người khác trong Tưởng Gia, luôn là tiệc rượu cao cấp, luôn là bánh ngọt cao tầng …
Cô e ngại nói thật tình “Tôi chưa từng ăn qua…"
Trong giọng cô mang theo một chút cô đơn và tiếc nuối.
Anh nghe vậy liền trêu chọc. “Vậy sao? Một đứa bé chưa từng ăn mì trường thọ lại có thể lớn như vậy vậy sao?"
Cô nở nụ cười, biết anh đang trêu cô, nhưng lại là một câu trêu thiện ý.
“Rốt cuộc là cô lớn lên thế nào vậy? Chưa từng đi xe đạp, chưa từng ăm mì trường thọ?"
Mặt cô lại ửng đỏ, lúc này đây lại là vì xấu hổ.
Ăn hết, bọn họ đi ra tiệm mì, Vân Phong dẫn cô đi vào bến đò.
Từng chiếc thuyền nhỏ, bập bềnh trên mặt nước.
Đây không phải su thuyền xa hoa cô quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy rất đẹp, rất rất đẹp.
Tưởng Mặc nhẹ nhàng tán thưởng “Nơi này thật đặc biệt."
“Đặc biệt?"
“Ừm, thật không biết chiếc thuyền nhỏ này sẽ đi về đâu?"
“Cô muốn đi đâu, nó sẽ đưa cô đi đến đấy. Cô, có nơi nào muốn đi không?"
Tưởng Mặc nâng mắt nhìn anh “ Tôi?"
Vân Phong gật đầu, ánh mắt cũng rất thẳng thắn.
“Tôi không biết…"
Tưởng Mặc không muốn nói tiếp quá nhiều, cô thật sự không biết, hơn nữa cô không có thói quen tâm sự với người khác, đối với Vân Phong, ũng vẫn chỉ là một người không quen biết.
Ánh mắt Vân Phong sáng lên “Tôi dẫn cô tới một nơi nhất định cô sẽ thích."
Nói xong, anh không để cho Tưởng Mặc cự tueyẹt, nắm tay cô dẫn cô kéo lên một con thuyền nhỏ, người chèo thuyền đưa chiếc thuyền chậm rã đi ra xa.
Tưởng Mặc trở nên khẩn trương “Chúng ta đi đâu vậy?"
“Ha … Cô cẩn thận cảm thụ thử xem, nơi này thật yên tĩnh,giống như tiếng của trái tim cô, cô phải cần thận nghe âm thanh của trái tim."
“Trái tim tôi rất bình tĩnh." Tưởng Mặc nói rất khẳng định, nhưng lại có chưa một tia che dấu.
“Tưởng Mặc, cẩn thận lắng nghe, đây không phải suy nghĩ chân thật của cô."
Cô vẫn lắc đầu. “Không phải, là đây."
Vân Phong phát hiện sự quật cường của cô, cô không phải dịu dàng ngoan ngoãn như bề ngoài của cô.
Tác giả :
Phú Sĩ Sơn Hạ